Cấm Hôn Môi
Chương 40
Năm giờ sau khi bệnh nhân số 0 bị đánh chết, mẫu hạm tổ chức quốc tế phái tới tiến vào vùng biển họ đang dừng chân.
Người phía trên nghe nói không thể bắt sống bệnh nhân số 0 đương nhiên sẽ tức giận, Lạc Lâm lại ung dung đứng trước mặt gã quân nhân kia, dùng một tràng ngoại ngữ lưu loát khiến gã nuốt ngược những lời chỉ trích kia vào.
Quân đội thu dọn tàn cục, kéo cái xác khổng lồ của con quái vật lên chiến hạm để mang về căn cứ nghiên cứu của tổ chức quốc tế. Đương nhiên Lạc Lâm phải đi cùng họ, trước khi đi, bà đưa một thiết bị có vẻ ngoài kỳ quái cho Lạc Vũ.
Lạc Vũ cầm nó trong tay lật qua lật lại xem xét, cậu thấy nó có vẻ giống một cái máy chơi game nhưng lại không thấy nhãn hiệu nào.
“Bên trong là sóng âm sở nghiên cứu làm phỏng theo sóng âm giao lưu giữa tang thi.” Bà giải thích, “Con cầm đi.”
Nói xong bà lại quay sang nhìn Doãn Trừng đứng cạnh Lạc Vũ.
Doãn Trừng hiểu rõ ý của Lạc Lâm, lập tức tiếp lời: “Con sẽ chăm sóc tốt cho Lạc Vũ.”
Lạc Lâm nhíu nhíu mày, suy tư hồi lâu mới nói: “Sửa cái tính ấy đi, không phải ai cũng có thể bị cậu cầm dao dí vào cổ mà không oán hận đâu.”
“Đã rõ thưa mẹ.” Doãn Trừng cười ôm lấy Lạc Vũ, “… Cảm ơn mẹ đã tiêm cho con nhiều loại thuốc như vậy.”
Lạc Lâm bị anh chọc cười, mắt trợn trắng, vỗ vai hai người rồi xoay người rời đi.
“Đi rồi.”
Đúng 2 giờ chiều, phong cảnh nơi đường xích đạo đi qua nóng bỏng mà rực sáng. Đoàn người đứng trên bờ cát nhìn theo mẫu hạm trở theo xác quái vật đi càng lúc càng xa.
Phải một đêm nữa máy bay cứu viện của Đông khu mới tới nơi. Tiểu Tây và đội Tấn Hổ đã lên máy bay thừa ra của viện nghiên cứu để rời đi trước, chỉ còn lại chỉ còn lại thành viên của đội Liệp Ưng chờ máy bay trên hòn đảo khốc liệt này.
Ngoài ra còn có người nhà của một đội viên nữa.
7 giờ tối, cuối cùng nhiệt độ không khí cũng hạ xuống một chút, Lạc Vũ đã quá mệt mỏi rồi, cho nên cậu chưa kịp nói chuyện với Doãn Trừng, cậu ngủ một mạch từ chiều tới tận bây giờ. Đợi đến khi sắc trời đã tối đen cậu mới ngủ đẫy giấc đi ra khỏi lều.
Lúc này nhiệt độ của nước trong hồ đã thấp hơn nhiệt độ không khí rất nhiều. Trương Anh và Lâm Nhị đã sớm ngủ say, Đoạn Vô Tắc thì đang ở trong lều chăm sóc cho Giang Phàm bị gãy chân.
Còn Doãn Trừng thì không biết đang làm cái gì, khi Lạc Vũ vừa mới đi ngủ anh còn muốn thò qua ôm cậu, giờ cậu tỉnh dậy thì lại chẳng thấy bóng dáng anh đâu.
Bốn bề vắng lặng, Lạc Vũ lặng lẽ đi tới bên hồ, cởi qu4n áo tiến vào làn nước. Lúc này trời tối đen như mực, cho dù có ai đột nhiên xuất hiện thì cũng không thể thấy rõ được.
Nước trong hồ mát lạnh sảng khoái, sự mệt mỏi toàn thân biến mất trong nháy mắt. Lạc Vũ bơi lội trong nước một lát rồi dựa vào một góc lau sạch cát và vết máu trên người.
Từ trước tới giờ cậu chưa từng bị bẩn như vậy, cả người bẩn như dính chất thải để lâu ngày. Tắm rửa một lúc cậu lại nghĩ tới Doãn Trừng, anh giáng từ trên trời xuống, rồi ôm lấy cậu, hôn cậu……
Lúc đó hẳn mặt cậu đang lấm lem cát bụi, tóc tai lộn xộn, rất xấu.
Nghĩ vậy, Lạc Vũ tắm càng thêm nghiêm túc. Cậu úp mặt xuống nước, vừa định rửa mặt thật kỹ thì trên bờ chợt có tiếng động.
Là tiếng bụi cỏ bị đẩy ra.
Lạc Vũ giật thót, cậu chợt ngẩng đầu nhìn qua, nước chảy vào mắt nên vừa mở mắt ra đã thấy đau.
Cậu định đưa tay dụi mắt nhưng một bàn tay lạnh lẽo khác đã duỗi qua nhẹ nhàng lau mí mắt cậu.
Cậu mở mắt ra, nhìn thấy Doãn Trừng đang ngồi xổm bên hồ nhìn cậu từ trên cao. Anh mặc chiếc áo sơ mi tối màu mượn của Trương Anh, anh bọc rất nhiều hoa cỏ và trái cây trong vạt áo.
Hơn nửa người của Lạc Vũ lộ ra ngoài mặt nước, dưới ánh trăng có thể nhìn rõ không sót gì.
Mấy tháng nay ra ngoài dãi nắng dầm mưa khiến cậu đen hơn một chút, phần bụng bằng phẳng cũng mơ hồ có đường cong cơ bắp. Tuy vẫn là thân thể thiên gầy của một thiếu niên nhưng lại có thêm vẻ đẹp mạnh mẽ.
Doãn Trừng híp mắt một cách xấu xa nhìn thoáng qua chỗ nào đó dưới nước, anh cười xoa xoa chóp mũi ướt nhẹp của Lạc Vũ.
“Tắm rửa còn để bị nhìn lén, là cố ý cho anh nhìn sao?”
Thôi xong, Doãn Trừng hay buông lời cợt nhả lại xuất hiện rồi. Một khi có thể nói chuyện một cách trơn tru, người này sẽ bày ra vẻ mặt dịu dàng tiêu chuẩn, nói ra mấy lời khiến người ta xấu hổ muốn chết mà mặt không đổi sắc.
Sắc trời quá tối nên không thể thấy rõ nhưng mặt Lạc Vũ đã đỏ lựng. Cậu vừa định trầm mình trốn vào làn nước thì đã bị người ngồi trên bờ no túm tay kéo lại gần.
Lạc Vũ cảm thấy cái cảm giác này rất không ổn, Doãn Trừng ăn mặc chỉnh tề, mái tóc dài đã được xử lý gọn gàng, mà cậu thì lại trần như nhộng lại còn đang ngâm mình trong nước nữa.
Thực ra cậu cũng muốn chạm vào anh, cuối cùng virus đã không còn đe doạ tính mạng của Doãn Trừng nữa, hôm nay cũng cũng đã được nếm thử hương vị của một nụ hôn rất không hợp thời điểm.
Doãn Trừng lấy một loại quả màu đỏ từ trong lồng nguc ra nhét vào giữa đôi môi đầy đặn xinh đẹp của Lạc Vũ.
“Vừa mới hái đấy, đã rửa sạch rồi.” Anh nói rồi cũng chọn một quả bỏ vào miệng, “Cả chiều nay em ngủ, anh đành đi dạo xung quanh một vòng, tìm chút đồ ăn vặt.”
Mới nãy Lạc Vũ còn nghĩ đến chuyện hôn môi thì giờ miệng đã bị lấp đầy, không kìm lòng được càng thêm chột dạ. Trái cây màu đỏ chua chua ngọt ngọt, giòn tan trong miệng, Lạc Vũ nhai một hồi rồi không thể kiềm lòng nhìn lén Doãn Trừng.
Doãn Trừng rũ mắt, bắt lấy bàn tay của tên nhóc đang nhìn lén nọ, nắm tay cậu thật chặt.
“Sao thế, không muốn ăn trái cây, muốn hôn?”
Anh kéo cậu về phía mình, cúi người xuống, tay còn lại thì đặt sau cổ Lạc Vũ, đôi môi mỏng vừa ăn trái cây màu đỏ dán lại gần.
Người trong lòng thực sự rất hợp để hôn, môi mềm mại mà đầy đặn lại có vẻ đẹp điềm đạm của con lai như trời sinh đã mời gọi người khác đến hôn vậy.
Trái cây mới hái rơi ra khỏi lồng nguc anh, hơn nửa lăn đầy đất.
Lạc Vũ cảm nhận được đầu lưỡi vừa vội vã vừa ngọt ngào, rõ ràng hai người ăn quả giống nhau mà Doãn Trừng lại như đang tìm đường trong miệng cậu, anh cạy môi răng cậu tìm kiếm kho báu.
Ngực cậu dán lên quần áo Doãn Trừng mặc khiến áo sơ mi đen ướt mất một mảng. Lạc Vũ có chút ngượng ngùng lùi ra sau rồi lại bị Doãn Trừng ôm lấy mặt.
Đôi mắt hẹp dài của anh khiến cậu nghĩ đến Medusa, một giây ấy cậu cũng như bị hoá đá mà không thể nhúc nhích.
Sau đó, cậu nghe thấy “Medusa” mở miệng.
“Mẹ nói, tuy anh đã khỏi nhưng vẫn phải tiêm thuốc định kỳ không thì sẽ để lại di chứng, hơn nữa vẫn có tỉ lệ lây bệnh cho người khác.” Anh nói, ghé sát vào bên tai Lạc Vũ, “Anh vừa mới tiêm thuốc thôi. Em có muốn… giúp anh kiểm tra dược hiệu không?”
Người phía trên nghe nói không thể bắt sống bệnh nhân số 0 đương nhiên sẽ tức giận, Lạc Lâm lại ung dung đứng trước mặt gã quân nhân kia, dùng một tràng ngoại ngữ lưu loát khiến gã nuốt ngược những lời chỉ trích kia vào.
Quân đội thu dọn tàn cục, kéo cái xác khổng lồ của con quái vật lên chiến hạm để mang về căn cứ nghiên cứu của tổ chức quốc tế. Đương nhiên Lạc Lâm phải đi cùng họ, trước khi đi, bà đưa một thiết bị có vẻ ngoài kỳ quái cho Lạc Vũ.
Lạc Vũ cầm nó trong tay lật qua lật lại xem xét, cậu thấy nó có vẻ giống một cái máy chơi game nhưng lại không thấy nhãn hiệu nào.
“Bên trong là sóng âm sở nghiên cứu làm phỏng theo sóng âm giao lưu giữa tang thi.” Bà giải thích, “Con cầm đi.”
Nói xong bà lại quay sang nhìn Doãn Trừng đứng cạnh Lạc Vũ.
Doãn Trừng hiểu rõ ý của Lạc Lâm, lập tức tiếp lời: “Con sẽ chăm sóc tốt cho Lạc Vũ.”
Lạc Lâm nhíu nhíu mày, suy tư hồi lâu mới nói: “Sửa cái tính ấy đi, không phải ai cũng có thể bị cậu cầm dao dí vào cổ mà không oán hận đâu.”
“Đã rõ thưa mẹ.” Doãn Trừng cười ôm lấy Lạc Vũ, “… Cảm ơn mẹ đã tiêm cho con nhiều loại thuốc như vậy.”
Lạc Lâm bị anh chọc cười, mắt trợn trắng, vỗ vai hai người rồi xoay người rời đi.
“Đi rồi.”
Đúng 2 giờ chiều, phong cảnh nơi đường xích đạo đi qua nóng bỏng mà rực sáng. Đoàn người đứng trên bờ cát nhìn theo mẫu hạm trở theo xác quái vật đi càng lúc càng xa.
Phải một đêm nữa máy bay cứu viện của Đông khu mới tới nơi. Tiểu Tây và đội Tấn Hổ đã lên máy bay thừa ra của viện nghiên cứu để rời đi trước, chỉ còn lại chỉ còn lại thành viên của đội Liệp Ưng chờ máy bay trên hòn đảo khốc liệt này.
Ngoài ra còn có người nhà của một đội viên nữa.
7 giờ tối, cuối cùng nhiệt độ không khí cũng hạ xuống một chút, Lạc Vũ đã quá mệt mỏi rồi, cho nên cậu chưa kịp nói chuyện với Doãn Trừng, cậu ngủ một mạch từ chiều tới tận bây giờ. Đợi đến khi sắc trời đã tối đen cậu mới ngủ đẫy giấc đi ra khỏi lều.
Lúc này nhiệt độ của nước trong hồ đã thấp hơn nhiệt độ không khí rất nhiều. Trương Anh và Lâm Nhị đã sớm ngủ say, Đoạn Vô Tắc thì đang ở trong lều chăm sóc cho Giang Phàm bị gãy chân.
Còn Doãn Trừng thì không biết đang làm cái gì, khi Lạc Vũ vừa mới đi ngủ anh còn muốn thò qua ôm cậu, giờ cậu tỉnh dậy thì lại chẳng thấy bóng dáng anh đâu.
Bốn bề vắng lặng, Lạc Vũ lặng lẽ đi tới bên hồ, cởi qu4n áo tiến vào làn nước. Lúc này trời tối đen như mực, cho dù có ai đột nhiên xuất hiện thì cũng không thể thấy rõ được.
Nước trong hồ mát lạnh sảng khoái, sự mệt mỏi toàn thân biến mất trong nháy mắt. Lạc Vũ bơi lội trong nước một lát rồi dựa vào một góc lau sạch cát và vết máu trên người.
Từ trước tới giờ cậu chưa từng bị bẩn như vậy, cả người bẩn như dính chất thải để lâu ngày. Tắm rửa một lúc cậu lại nghĩ tới Doãn Trừng, anh giáng từ trên trời xuống, rồi ôm lấy cậu, hôn cậu……
Lúc đó hẳn mặt cậu đang lấm lem cát bụi, tóc tai lộn xộn, rất xấu.
Nghĩ vậy, Lạc Vũ tắm càng thêm nghiêm túc. Cậu úp mặt xuống nước, vừa định rửa mặt thật kỹ thì trên bờ chợt có tiếng động.
Là tiếng bụi cỏ bị đẩy ra.
Lạc Vũ giật thót, cậu chợt ngẩng đầu nhìn qua, nước chảy vào mắt nên vừa mở mắt ra đã thấy đau.
Cậu định đưa tay dụi mắt nhưng một bàn tay lạnh lẽo khác đã duỗi qua nhẹ nhàng lau mí mắt cậu.
Cậu mở mắt ra, nhìn thấy Doãn Trừng đang ngồi xổm bên hồ nhìn cậu từ trên cao. Anh mặc chiếc áo sơ mi tối màu mượn của Trương Anh, anh bọc rất nhiều hoa cỏ và trái cây trong vạt áo.
Hơn nửa người của Lạc Vũ lộ ra ngoài mặt nước, dưới ánh trăng có thể nhìn rõ không sót gì.
Mấy tháng nay ra ngoài dãi nắng dầm mưa khiến cậu đen hơn một chút, phần bụng bằng phẳng cũng mơ hồ có đường cong cơ bắp. Tuy vẫn là thân thể thiên gầy của một thiếu niên nhưng lại có thêm vẻ đẹp mạnh mẽ.
Doãn Trừng híp mắt một cách xấu xa nhìn thoáng qua chỗ nào đó dưới nước, anh cười xoa xoa chóp mũi ướt nhẹp của Lạc Vũ.
“Tắm rửa còn để bị nhìn lén, là cố ý cho anh nhìn sao?”
Thôi xong, Doãn Trừng hay buông lời cợt nhả lại xuất hiện rồi. Một khi có thể nói chuyện một cách trơn tru, người này sẽ bày ra vẻ mặt dịu dàng tiêu chuẩn, nói ra mấy lời khiến người ta xấu hổ muốn chết mà mặt không đổi sắc.
Sắc trời quá tối nên không thể thấy rõ nhưng mặt Lạc Vũ đã đỏ lựng. Cậu vừa định trầm mình trốn vào làn nước thì đã bị người ngồi trên bờ no túm tay kéo lại gần.
Lạc Vũ cảm thấy cái cảm giác này rất không ổn, Doãn Trừng ăn mặc chỉnh tề, mái tóc dài đã được xử lý gọn gàng, mà cậu thì lại trần như nhộng lại còn đang ngâm mình trong nước nữa.
Thực ra cậu cũng muốn chạm vào anh, cuối cùng virus đã không còn đe doạ tính mạng của Doãn Trừng nữa, hôm nay cũng cũng đã được nếm thử hương vị của một nụ hôn rất không hợp thời điểm.
Doãn Trừng lấy một loại quả màu đỏ từ trong lồng nguc ra nhét vào giữa đôi môi đầy đặn xinh đẹp của Lạc Vũ.
“Vừa mới hái đấy, đã rửa sạch rồi.” Anh nói rồi cũng chọn một quả bỏ vào miệng, “Cả chiều nay em ngủ, anh đành đi dạo xung quanh một vòng, tìm chút đồ ăn vặt.”
Mới nãy Lạc Vũ còn nghĩ đến chuyện hôn môi thì giờ miệng đã bị lấp đầy, không kìm lòng được càng thêm chột dạ. Trái cây màu đỏ chua chua ngọt ngọt, giòn tan trong miệng, Lạc Vũ nhai một hồi rồi không thể kiềm lòng nhìn lén Doãn Trừng.
Doãn Trừng rũ mắt, bắt lấy bàn tay của tên nhóc đang nhìn lén nọ, nắm tay cậu thật chặt.
“Sao thế, không muốn ăn trái cây, muốn hôn?”
Anh kéo cậu về phía mình, cúi người xuống, tay còn lại thì đặt sau cổ Lạc Vũ, đôi môi mỏng vừa ăn trái cây màu đỏ dán lại gần.
Người trong lòng thực sự rất hợp để hôn, môi mềm mại mà đầy đặn lại có vẻ đẹp điềm đạm của con lai như trời sinh đã mời gọi người khác đến hôn vậy.
Trái cây mới hái rơi ra khỏi lồng nguc anh, hơn nửa lăn đầy đất.
Lạc Vũ cảm nhận được đầu lưỡi vừa vội vã vừa ngọt ngào, rõ ràng hai người ăn quả giống nhau mà Doãn Trừng lại như đang tìm đường trong miệng cậu, anh cạy môi răng cậu tìm kiếm kho báu.
Ngực cậu dán lên quần áo Doãn Trừng mặc khiến áo sơ mi đen ướt mất một mảng. Lạc Vũ có chút ngượng ngùng lùi ra sau rồi lại bị Doãn Trừng ôm lấy mặt.
Đôi mắt hẹp dài của anh khiến cậu nghĩ đến Medusa, một giây ấy cậu cũng như bị hoá đá mà không thể nhúc nhích.
Sau đó, cậu nghe thấy “Medusa” mở miệng.
“Mẹ nói, tuy anh đã khỏi nhưng vẫn phải tiêm thuốc định kỳ không thì sẽ để lại di chứng, hơn nữa vẫn có tỉ lệ lây bệnh cho người khác.” Anh nói, ghé sát vào bên tai Lạc Vũ, “Anh vừa mới tiêm thuốc thôi. Em có muốn… giúp anh kiểm tra dược hiệu không?”
Bình luận truyện