Cẩm Y Vệ

Chương 236: Chiêu An Hay Không



Cho dù là Trương Cư Chính nắm trong tay triều cục, viện dẫn lệ cũ đưa ra quyết định lớn gan như vậy, có thể tưởng tượng cũng rất không dễ dàng, mới vừa rồi trách Tần Lâm tới muộn cũng là trách lầm hắn.

Mao Hải Phong suy nghĩ một trận, vốn muốn hỏi Tần Lâm, lại nghiêng đầu hỏi Kim Anh Cơ:

- Thiếu chủ, triều đình có nói tới Trưởng Quan Ty Doanh Châu chúng ta thuộc về nơi nào quản lý, phải bị ôn quan tỉnh nào nắm cổ hay không? Là Chiết Giang, hay là…?

Kim Anh Cơ cũng không biết rõ ràng, liền dùng ánh mắt hỏi Tần Lâm.

- Nam Trực Lệ.

Tần Lâm ung dung điềm tĩnh trả lời:

- Trực thuộc trung ương, các ngươi không cần lôi kéo kết giao với bất cứ quan địa phương nào cả.

Triều Đại Minh có Nam bảy Bắc sáu cộng mười ba tỉnh, khu quân sự biên cương Cáp Mật Vệ, Nô Nhi Càn và Nam Bắc Trực Lệ.

Các tỉnh phải thiết lập Bố Chính Ty, Đô Chỉ Huy Ty cùng Đề Hình Án Sát Ty phụ trách các hạng sự vụ quân dân, từ giữa đời Minh tới nay lại có Tuần Phủ đại thần cai quản các hạng mục yếu vụ và Tuần Án Ngự Sử giám sát quan viên toàn tỉnh. Thổ Ty ở những tỉnh này vẫn phải dùng những quan viên kể trên cai quản, tỷ như Tương Tây Vĩnh Thuận Tuyên Úy Ty, tuy là chính tam phẩm đại Thổ Ty nhưng vẫn phải phục tòng các quan viên lớn nhỏ ba ty cấp tỉnh Hồ Quảng, cùng Tuần Phủ Tuần Án cai quản.

Mà đặc biệt ngoại lệ chính là Nam Bắc Trực Lệ, đều không bố trí quan thự (văn phòng chính phủ) cấp tỉnh. Tỷ như Vương Thế Trinh là chính tam phẩm Phủ Doãn Thuận Thiên, nhưng phạm vi quản hạt của y vẫn chỉ có một Thuận Thiên phủ, không quản được những châu phủ khác trong phạm vi Nam Trực Lệ. Trên lý thuyết Trấn Giang phủ, Thường Châu phủ đều là trực tiếp chịu trách nhiệm với Lục bộ trung ương.

Trưởng Quan Ty Doanh Châu được lập ra ở Nam Trực Lệ, nói cách khác trực tiếp do trung ương quản lý, hoàn toàn không chịu quan viên địa phương chế ước. Từ điểm này có thể thấy được, vị lục phẩm trưởng quan Kim Anh Cơ này thật ra cao hơn cả chính tam phẩm Tuyên Úy Sứ Vĩnh Thuận Tuyên Úy Ty.

Tần Lâm ném ra tạc đạn nặng ký, giải thích sơ qua những nội dung này, chúng hải thương lại mừng rỡ một trận, lập tức có nhiều người nghiêng về tiếp nhận chiêu an, không ngừng nháy mắt ra dấu với Mao Hải Phong.

Kim Anh Cơ nhìn y khẽ mỉm cười, lặng lẽ giá giá ngón tay cái.

Mắt thấy Tần Lâm nắm chắc phần thắng, cán cân trong lòng Ngũ Phong hải thương đang từ từ nghiêng về phía thiên triều, Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn gấp đến độ giậm chân, đang định lên tiếng tranh chấp, Y Hạ Quỷ Khanh chợt ngăn y lại, liếc mắt nhìn nhìn nhìn Tần Lâm, âm trầm nói:

- Sứ thần Minh quốc quá cuồng vọng! Bến Tùng Phổ Bình Hộ cảng là địa phương Nhật Bản chúng ta, các ngươi muốn phong Trưởng Quan Ty Doanh Châu gì đó, vì sao lại thiết lập trên Nhật Bản ta? Đây rốt cục là chỉ ý triều đình Minh quốc hay là các ngươi tự tiện chủ trương, vì sao không biết tới Mạc Phủ tướng quân (Shogun) nước ta?

Tần Lâm nheo mắt lại, ánh mắt vừa chạm cùng Y Hạ Quỷ Khanh chỉ cảm thấy trong mắt đối phương toát ra quỷ khí âm trầm, quả thật là một đại kình địch.

Y Hạ Quỷ Khanh là Thượng Nhẫn Y Hạ Lưu, giết người vô số, người bình thường không dám nhìn thẳng vào mắt. Lần này va chạm với ánh mắt sắc bén như mắt ưng của Tần Lâm, khóe mắt hơi đau nhói, trong lòng không khỏi thất kinh, thầm nói sứ thần Minh quốc tuyệt không phải hạng người lục lục thường tài.

Tần Lâm cùng các vị quan viên liên danh tấu thỉnh chiêu an Ngũ Phong hải thương, dĩ nhiên không thể nói mẫu cảng bọn họ ở Bình Hộ Nhật Bản, chỉ có thể nói ở trên Đông Dương đại hải, chỗ man di ở cách Ninh Ba hơn tám trăm dặm.

Trương Cư Chính cũng chơi chữ, nói sơ qua thiết lập Trưởng Quan Ty Doanh Châu trên các đảo Đông Hải, cũng không có chỉ rõ là hòn đảo nào. Mà trung ương thiên triều cũng không quan tâm tới man di hải ngoại, đảo Đông Hải lại đặc biệt nhiều, sẽ không có người nào ăn no không có chuyện làm đi khảo cứu xem là hòn đảo nào.

Chỉ ý cùng quan bằng ấn tín đều không có nói tới Bình Hộ cảng, Tần Lâm cũng không thể nào thật sự thiết lập Trưởng Quan Ty Doanh Châu ở chỗ này. Nếu không Nhật Bản cho sứ chạy tới kinh sư tố cáo, hoặc là vì chuyện khác khiến cho hai nước tranh chấp, kẻ xui xẻo tuyệt đối là Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ nho nhỏ hắn.

Bên Đại Minh ai nấy toát mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, Hoắc Trọng Lâu thấp giọng hỏi:

- Tần trưởng quan, chúng ta có cần chậm rãi thương nghị hay không?

Tần Lâm ung dung điềm tĩnh, hắn đã sớm có suy tính, lúc này hừ lạnh một tiếng:

- Ngũ Phong hải thương ở nhờ Bình Hộ, nhưng cũng không phải là người Nhật Bản, thiên triều Đại Minh ta phong con dân làm Thổ Ty, chẳng lẽ còn cần Nhật Bản ngươi đồng ý?

Tần Lâm vừa nói ra lập tức được rất nhiều hải thương ủng hộ, bên trong Ngũ Phong hải thương người Trung Quốc chiếm tám thành trở lên, trong hai thành còn lại, người Triều Tiên lại chiếm một nửa, tự nhiên sẽ không thừa nhận là người Nhật Bản.

Bất quá, Bình Hộ đúng là địa phương thuộc Nhật Bản.

Hoắc Trọng Lâu vẫn không hiểu Tần Lâm muốn làm cái gì, trợn tròn mắt rơi vào mơ hồ, chỉ cảm thấy Tần trưởng quan càng ngày càng cao thâm khó lường.

Tần Lâm nhìn Kim Anh Cơ nháy nháy mắt:

- Trước kia bởi vì triều đình coi các vị là giặc Oa, quan phủ duyên hải hở chút là lấy đại quân tảo thanh, cho nên không đứng chân được, chỉ có thể tạm ở Bình Hộ cảng. Hôm nay đã được chiêu an, thiết lập Trưởng Quan Ty Doanh Châu...

Trong mắt Kim Anh Cơ lóe lên ánh sáng, lập tức nói tiếp:

- Đông Hải to lớn, đi đâu cũng được, cần gì khốn thủ ở một Bình Hộ cảng nho nhỏ?!

Đám hải thương nhất thời sôi trào, phú quý không về quê chẳng khác nào áo gấm đi đêm, hiện tại kiếm được nhiều tiền như vậy, cần gì sống ở Bình Hộ? Được chiêu an, thoải mái trở về quê nhà, còn có thể mở căn cứ mua bán trên đảo ở gần Trung Nguyên hơn, tất cả mọi phương diện đều hơn hẳn ở Bình Hộ cảng.

Hai vị sứ giả Đảo Tân Gia liếc mắt nhìn nhau, trong lòng Tiểu Điểu Hoàn hoảng sợ, mặt như người chết của Y Hạ Quỷ Khanh càng lộ vẻ âm trầm.

Sở dĩ có thể ép buộc Ngũ Phong hải thương là bởi vì bọn họ thiết lập mẫu cảng ở Bình Hộ cảng. Mà sở dĩ năm xưa chọn trúng Bình Hộ cảng là vì Uông Trực lo lắng địa phương ở gần đại lục sẽ dễ dàng bị Thủy sư triều đình tập kích.

Bây giờ chính sách triều đình Đại Minh biến đổi, hải thương hoàn toàn không cần thiết ở lại Bình Hộ, hơn nữa Đảo Tân Gia trước mắt còn chưa đụng tới Bình Hộ cảng nằm trong Tùng Phổ quận. Ngũ Phong hải thương muốn đi, bọn họ cũng không ngăn được.

May là Y Hạ Quỷ Khanh âm mưu quỷ kế rất nhiều, lúc này bị Tần Lâm làm cho trở tay không kịp, cũng bó tay hết cách.

Mắt thấy tình thế càng ngày càng bất lợi, Diệp Ma nhảy ra nói:

- Bình Hộ là căn cơ Ngũ Phong hải thương ta...

- Ngàn vạn lần không thể dễ dàng vứt bỏ!

Mao Hải Phong sải bước vượt qua đám người đứng ra, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Tần Lâm:

- Rốt cục quan phủ có lòng dạ thế nào?

Tần Lâm nở một nụ cười vô hại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện