Chương 272: Thi Bắn
Còn rất xa tên tướng quân này đã khom người ôm quyền, tiếng như hồng chung báo ra lai lịch:
- Thuộc hạ Mã Đức Bảo, năm Gia Tĩnh bốn mươi bốn chống Oa lập công gia hàm Chỉ Huy Đồng Tri, năm Long Khánh thứ năm thăng Đô Chỉ Huy Thiêm Sự, Tham Tướng đại doanh Chiết binh, dẫn dắt quan tướng trong doanh cung nghênh Đại tiểu thư ở chỗ này! Thứ cho thuộc hạ áo giáp trên người không thể toàn lễ!
Một tràng tiếng binh khí va chạm loảng xoảng vang lên, trên trăm quan tướng nhất tề khom người ôm quyền, đông nghìn nghịt một mảng.
Từ Tân Di gật đầu một cái, hắng giọng nói:
- Đứng lên!
Lại là một tràng tiếng binh khí va chạm loảng xoảng, tất cả quan tướng đồng thời đứng thẳng người, ai nấy giống như cột cờ, thõng tay mà đứng.
Từ Đại tiểu thư đã quen với chuyện này, Tần Lâm lại chưa từng thấy qua thế trận như vậy, cho dù quen đùa giỡn cùng Từ Tân Di, cũng âm thầm kinh ngạc Ngụy Quốc Công phủ quyền thế to lớn, rất nhiều quan tướng chinh chiến lẫy lừng đều lấy lễ tiết bái kiến thượng quan ra mắt nàng. Ngụy Quốc Công thăng trầm với nước, đời đời quản quân ở Nam Kinh đã có hai trăm năm, uy danh tích lũy hết sức sâu nặng. Cho dù là biết tính Đại tiểu thư rất thích gây chuyện, chúng quan tướng từ Tham Tướng Mã Đức Bảo trở xuống cũng không dám chậm trễ.
Tần Lâm đang quan sát xung quanh, những quan tướng kia cũng đang âm thầm lặng lẽ quan sát hắn.
Từ Đại tiểu thư là thường tới, vị này từ trước tới nay chưa từng thấy qua, người nào có thể cỡi ngựa đi cùng nàng tới, nhìn dáng vẻ còn cười nói tự nhiên như vậy?
Mã Đức Bảo cũng có nghi vấn như mọi người, tiến lên mấy bước, tự tay cầm dây cương thay Từ Tân Di, hầu hạ nàng xuống ngựa xong mới nhìn Tần Lâm chắp tay một cái:
- Không biết vị công tử này là?
- Tần Lâm, Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ đã cách chức lưu nhiệm.
Tần Lâm nhảy xuống ngựa, nhìn về phía Mã Đức Bảo chắp tay một cái.
Nghe thấy tên Tần Lâm, Mã Đức Bảo giật mình kinh hãi, đến khi nghe nói cách chức lưu nhiệm, y càng kinh hãi nhiều hơn. Lần đầu gặp mặt lại có Từ Tân Di, y cũng không tiện hỏi kỹ, mặt mũi tươi cười hỏi ý tới của Từ Tân Di.
Từ Tân Di vung tay lên, tùy tiện nói:
- Chuẩn bị mấy cây điểu thương thật tốt, bản tiểu thư sẽ so tài bắn với Tần Lâm.
- Đại tiểu thư là tay súng thần, bản lãnh bách bộ xuyên dương...
Mã Đức Bảo thổi phồng mấy câu, cảm thấy bỏ quên Tần Lâm bèn cười bồi nói:
- Đương nhiên Tần trưởng quan thanh niên tài tuấn, hẳn cũng là đại hành gia.
Tần Lâm cười cười, ở tiền kiếp hắn đã từng tiếp nhận huấn luyện tác xạ, bất quá thật chưa từng đụng tới điểu thương.
Rất nhanh trong doanh mang ra mấy cây điểu thương có độ chính xác cao nhất, lại dựng bia đá xám cách xa tám mươi bước. Tần Lâm cầm điểu thương thật dài ở trong tay ước lượng một chút, cảm thấy không nắm chắc thứ này, bèn ra hiệu cho Từ Tân Di bắn trước.
- Súng!
Chỉ thấy Từ Tân Di đứng xoạc ra chân trước chân sau, cầm điểu thương lên nhắm thẳng vào bia. Vừa kéo cò súng, đầu rồng kẹp ngòi nổ đang cháy rơi xuống, chỉ nghe một tiếng đùng vang lên, ánh lửa lóe lên, khói trắng bay lên, cái bia bên ngoài tám mươi bước ứng tiếng mà ngã, bụi xám bay đầy đất.
- Đổi!
Từ Tân Di đổi thanh điểu thương thứ hai, lại một phát bắn trúng bia.
Nàng đổi súng liên tiếp không ngừng, súng nổ ầm ầm, không trật phát nào, những tiếng ầm ầm liên thanh vang lên, mười tấm bia bày một hàng cách xa tám mươi bước đều bị bắn ngã.
Ha ha ha... Sau khi bắn trúng tấm bia cuối cùng, Từ Tân Di ném điểu thương cho binh lính bên cạnh, hai tay chống eo thon nhỏ cười đắc ý.
Tần Lâm sờ sờ cằm, chỉ có thể á khẩu nghẹn lời, không phải là bởi vì Từ Tân Di bách phát bách trúng, mà là nàng bắn liên tục cho nên sinh ra hiệu quả tự động giống như súng trường. Chỉ nhìn một cách đơn thuần một mình Từ Đại tiểu thư, tất nhiên uy phong lẫm lẫm, nhưng đứng phía sau nàng là một tiểu đội Thiên Tổng, Bả Tổng. Năm cây điểu thương tinh phẩm luân phiên, tay chân đám quan quân bận rộn không ngừng rót thuốc súng, lắp đạn chì, đốt ngòi nổ… cho nàng. Từ Đại tiểu thư cũng chỉ cần lo bắn, vừa thuận tiện nhanh chóng vừa thoải mái.
Quả nhiên là tác phong Đại tiểu thư...
Tần Lâm ngửa mặt lên trời thở dài, rốt cuộc minh bạch tài bắn của nàng luyện được thế nào. Người khác hoàn thành toàn bộ động tác, nửa ngày bắn mấy chục phát đã mệt mỏi thở hồng hộc, nàng có một đám quan quân giúp một tay lắp đạn, bản thân chỉ lo nhắm bắn. Mỗi canh giờ bắn mấy trăm phát hết sức dễ dàng, tài bắn có thể không giỏi sao?
Mã Đức Bảo há to mồm làm ra dáng vẻ khó lòng tin được, hồi lâu mới giơ ngón tay cái lên thật cao, không ngừng gật đầu:
- Tài bắn của Đại tiểu thư như thần, bọn mạt tướng đã được mở rộng tầm mắt, quả thật là tướng môn hổ nữ, danh bất hư truyền. Nếu tiểu thư sinh ra sớm hai mươi năm, sợ rằng Thích Đại Soái chúng ta cũng phải chắp tay nhường lại công lao chống Oa.
Một đám Du Kích, Thiên Tổng, Bả Tổng lập tức theo sát chủ tướng, đồng thanh khen ngợi hết lời, nhất thời những lời nịnh nọt tuôn ra như nước thủy triều, sắc mặt mọi người lại không đỏ chút nào cả.
Tần Lâm cười thầm, xem ra kinh nghiệm Vi Tước Gia cũng không phải là không chính xác, loại quan vừa có bản lãnh lại biết nịnh hót vẫn có thật nhiều.
Dĩ nhiên, đây là hắn còn chưa gặp phải một đời thần nhân Thích Đại Soái...
Từ Tân Di hai tay chống nạnh, dương dương đắc ý nhìn Tần Lâm, mày liễu giương lên:
- Sao hả, tài bắn của bản tiểu thư quá giỏi phải không?
- Tài bắn của nàng quả thật rất lợi hại.
Trong khoảng thời gian này Tần Lâm đã xem qua Kỷ Hiệu Tân Thư của Thích Kế Quang, bia cách tám mươi bước ba phát trúng một coi như hợp cách, mười phát trúng bảy là ưu tú, mười phát trúng mười tuyệt đối là tay súng thần.
Nhưng tiếp theo hắn lại gãi gãi đầu, biết rõ còn hỏi:
- Không biết lúc đại quân đánh giặc, những điểu thương thủ kia cũng có người lắp đạn thay bọn họ sao?
- Vậy thì có cái gì khó khăn?
Từ Tân Di vất vả lắm mới tìm được phương diện có thể vượt trội Tần Lâm, nhất định phải làm hắn tâm phục khẩu phục, liền lấy một cây điểu thương tự mình động thủ nạp đạn.
Không nghĩ tới nhìn thì dễ làm thì khó, Từ Đại tiểu thư trời sanh tính thô kệch, luống cuống tay chân, nếu không quên rót thuốc súng vậy cũng thật lâu không đốt ngòi nổ. Cuối cùng nhét đạn chì vào nòng súng trước, sau đó mới đổ thuốc súng vào, làm ngược thứ tự. Nàng muốn lấy đạn chì ra, không biết tại sao lại cắm vào trong nòng súng, giận dỗi giậm chân, ném điểu thương đi.
Từ Đại tiểu thư chu miệng cao tới nỗi có thể treo bình, chúng tướng quan buồn cười lại không dám cười, ai nấy đều cố nén.
Mã Đức Bảo lập tức cứu viện:
- Thích Đoại Soái từng nói đạo làm tướng có hai đường là làm tướng và làm binh. Mạt tướng cho là thuật lắp đạn cũng giống như tiểu đạo làm binh, không học cũng được, Đại tiểu thư có thể bách phát bách trúng, là giống như Đại Đạo làm tướng…
Từ Tân Di lại không nghe y lải nhải, khiêu khích trợn mắt nhìn Tần Lâm một cái:
- Ngươi bắn đi.
Bình luận truyện