Chương 288: Chấp Pháp Có Lựa Chọn
Ngưu Đại Lực là cự hán thân như tháp sắt, Lục mập giống như pho tượng Phật Di Lặc, hai người này thoạt nhìn cũng không dễ chọc, chừng mười tên bộ khoái cũng có tám chín tên xông về phía Tần Lâm.
Ngưu Đại Lực cùng tên mập thấy vậy toét miệng cười vui, bình sinh lần đầu tiên vượt qua Tần trưởng quan.
Chẳng lẽ chỉ có ta dáng dấp tương đối bình thường? Tần Lâm không thể làm gì lắc đầu một cái, nghĩ tới đám thủ hạ của mình, hai người trước mắt không cần nói, Từ Văn Trường là một lão điên, Du Quải Tử què chân… Ặc, quả thật mình là ‘Sở nghiên cứu người bất bình thường’…
- Đám tặc tử kia…
Mấy tên bộ khoái thấy đám ác nô nằm ngổn ngang dưới đất kêu rên, còn có thi thể hai con chó dữ nát bấy, cũng phát giác bọn Tần Lâm không dễ chọc, lớn tiếng thét thêm can đảm cho mình, kêu gọi:
- Các ngươi làm càn ngoài đường phố, phạm tới vương pháp, hãy theo gia gia đi Hải Ninh huyện nha một chuyến. Nếu dám chống cự, chớ trách gia gia hạ thủ bất dung tình!
Tần Lâm cúi đầu, chân nghịch nghịch một hòn đá, tỏ vẻ không quan tâm cười khẩy nói:
- Nếu như làm càn ngoài đường phải bắt đến huyện nha thẩm vấn, xin hỏi đánh dân chúng, trêu đùa phụ nữ, thao túng chó dữ cắn người ngoài đường phố, loại ác bá như vậy có cần bắt lại trước hay không?
Hay! Trong đám người có ai kêu một tiếng, Trần Bạch Sa cùng mấy bộ khoái hung tợn nhìn sang. Vì sợ hãi bọn chúng, không còn ai trong đám dân chúng dám mở miệng phụ họa.
Bộ Đầu oán hận Tần Lâm vạch trần chuyện mình làm trành cho hổ, run xích sắt lên, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cái gì trêu đùa phụ nữ, dung túng chó đả thương người, gia gia đều không nhìn thấy! Gia gia chỉ nhìn thấy ngươi đả thương Lý công tử và người hầu, còn giết chết hai con tên chó. Chớ có nói nhăng nói càn, theo gia gia đi huyện nha một chuyến!
- Thì ra là chấp pháp có lựa chọn!
Tần Lâm cúi đầu thở dài một tiếng, chợt ngẩng đầu lên, trong đôi mắt lóe ra hàn quang như tia chớp, khiến cho tinh thần Bộ Đầu kia lập tức trở nên đờ đẫn.
Tiếp theo Tần Lâm nâng tay lên, dùng hết sức mình tát tai đối phương. Tên Bộ Đầu kia bị khí hung sát trong mắt hắn làm cho phân tâm, trong lúc nhất thời cũng không biết tránh né, một hơi ăn mười mấy cái bạt tai. Lúc này thủy triều đã qua, những tiếng bốp bốp vang lên hết sức rõ ràng.
Lúc này Tần Lâm mới dừng tay lại, vung vẩy vài cái, cười híp mắt hỏi:
- Sao hả, mới vừa rồi ta nghe dân chúng bàn tán, hành vi tác quái của Lý Giáp không phải là ngày một ngày hai. Chuyện xảy ra ban ngày ban mặt, ngươi lại không nhìn thấy, chắc chắn là mắt bị kéo màng, rõ ràng là Ngũ Hành không thông, tâm hỏa quá vượng. Cho nên gia gia đấm bóp cho ngươi, hiện tại ngươi đã thấy rõ ràng chưa?
Mặt Bộ Đầu sưng to như cái đầu heo, đáng thương y bị đánh cho bối rối, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, giận đến nỗi kêu to oa oa, kêu mấy tên bộ khoái dưới tay múa may thước sắt xích sắt đập vào đầu Tần Lâm, miệng kêu to:
- Tặc tử dám chống cự, giết chết không tha!
Dân chúng lập tức trở nên nhốn nháo, cất tiếng bàn tán với nhau. Ai cũng sợ Tần Lâm thua thiệt, lại sợ thế lực Lý Giáp, Trần Bạch Sa cùng chúng bộ khoái, không dám tiến lên tương trợ.
- Bắt lại!
Tần Lâm cũng quát ngắn một tiếng.
- Cái gì bắt lại?
Bộ Đầu cười hăng hắc, mới vừa rồi bị Tần Lâm hù dọa, đột ngột ăn mười mấy cái bạt tai, lửa giận trong lòng y đã lên đến đỉnh điểm, quyết tâm lần này sẽ không mắc bẫy nữa.
Bất quá dường như có điểm nào không đúng… Vì sao các huynh đệ lại bất động như vậy?
Chợt cảm giác trên cổ lạnh như băng, thân hình Bộ Đầu đang vọt nhanh tới trước đột nhiên ngừng lại, dường như cổ trở nên cứng lại. Y hết sức cố gắng nhìn xuống, suýt chút nữa vãi ra quần. Chỉ thấy một thanh Tú Xuân đao hàn quang sáng chói đang gác ngang trên cổ, lưỡi đao dán chặt vào da, chỉ cần loạn động một chút e rằng sẽ bị cắt ra vết thương không nhỏ.
Nhìn về phía sau, bọn bộ khoái vốn đang diễu võ giương oai, trên cổ tên nào cũng có Tú Xuân đao, thân thể đang đứng im phăng phắc như tượng, không dám loạn động chút nào.
Thì ra theo tiếng quát của Tần Lâm, thình lình từ trong đám đông xông ra hơn mười tên tráng hán, cầm trong tay Tú Xuân đao sáng loáng, không nói nửa lời liền chế trụ chúng bộ khoái từ phía sau lưng.
Trần Bạch Sa cùng Bộ Đầu đang đỡ Lý Giáp đều âm thầm kêu khổ, thân thủ chừng mười tên tráng hán này hung hãn bén nhạy, vẻ mặt hung thần ác sát, vừa nhìn liền biết không phải là loại người hiền từ gì.
Trần Bạch Sa mơ hồ cảm giác được, sợ là lần này Lý công tử đá phải tấm sắt.
- Ngươi... Các ngươi dám giết quan tạo phản?
Thanh âm của Bộ Đầu có vẻ nức nở, y thật sự không ngờ rằng ở ban ngày ban mặt, dưới mắt mọi người lại có người dám cầm đao gác trên cổ quan sai.
Đây... Đây là tặc nhân sao? Còn có thiên lý, còn có vương pháp không?
Bọn bộ khoái như muốn khóc.
- Mấy vị bộ gia, chẳng lẽ các ngươi còn chưa nhìn ra ca ca đang cầm đao gì trong tay sao?
Tên mập cười hì hì đi tới, tay mập mới vừa rồi dời chó chết dính máu chó vỗ nhẹ nhẹ trên mặt bọn bộ khoái, tanh hôi khiến cho bọn họ muốn ói.
Tú Xuân đao!
Lúc này bọn bộ khoái này mới nhận ra được, thì ra đây là Cẩm Y Vệ thân quân thiên tử.
Chỉ là bộ khoái huyện nha lại dám đánh nhau với Cẩm Y Vệ, không phải là ông Thọ uống thuốc độc, sợ mạng mình quá dài sao?
Có mấy tên bộ khoái lá gan hơi nhỏ lập tức cảm thấy đáy quần ẩm ướt, bị dọa sợ đến vãi cả ra quần.
Trần Bạch Sa đỡ Lý Giáp mơ mơ màng màng trầm trầm, lúc này cũng cảm thấy khó giải quyết. Y là người đại diện các vị đạt quan hiển quý Hàng Châu buôn lậu, thủ lĩnh tập đoàn buôn lậu quyền quý Giang Chiết, thủ hạ thế lực ngang ngửa với Ngũ Phong hải thương, thậm chí ở trên đất bằng mạnh hơn ba phần, bất quá cũng không thể công khai đối kháng cùng thân quân thiên tử.
- Lý công tử, Trần Hội Thủ, còn có vị bộ gia này, ta khuyên các ngươi nên dừng tay đi...
Kim Anh Cơ từ đình xem triều đi xuống không biết lúc nào, bước chân nhẹ nhàng giống như lăng ba tiên tử, eo dẻo như rắn nước đung đưa, tràn đầy vẻ mê hoặc.
Ngũ Phong thuyền chủ đôi môi hé mở, cười một cách tự nhiên, mùi thơm ngào ngạt đứng ở bên người Tần Lâm. Tần Lâm nhớ tới chuyện cũ để lại toa thuốc nở ngực, cười xấu xa cúi đầu nhìn nhìn ngực nàng, chọc cho Kim Anh Cơ mặt phấn ửng đỏ, vừa xấu hổ vừa giận dữ trợn mắt nhìn hắn một cái, cũng là phong tình vạn chủng.
Không vội hàn huyên cùng Tần Lâm, trước hết Kim Anh Cơ cười khanh khách nói với Trần Bạch Sa:
- Trần Hội Thủ, thức thời vụ là tay tuấn kiệt, các ngươi không đấu lại vị Tần trưởng quan này, vẫn nên ngoan ngoãn nhận thua là hơn. Nể tình là đồng nghiệp, tiểu muội sẽ cầu xin giúp các ngươi, chuyện này coi như kết thúc tại đây.
Trần Bạch Sa giận đến nghiến răng nghiến lợi, vốn y muốn xem Kim Anh Cơ bêu xấu, không ngờ rằng ngược lại bị mỹ nữ xà này chế giễu một trận, mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, quả thật vô cùng khó chịu.
Bình luận truyện