Chương 336: Ngư Tiếp Lân
Từ Đại tiểu thư luống cuống tay chân tìm khăn mặt, thấm ướt nước lạnh xoa mặt, nhìn Tần Lâm đang nở nụ cười hề hề xấu xa kia, nàng sải bước chân dài thoáng chốc xông tới:
- Tần Lâm, ta phải giết ngươi!
Ngay sau đó một đôi oan gia hoan hỷ lại đánh nhau, tuy Tần Lâm bị trúng mấy quyền cước, nhưng nhân cơ hội giở trò sờ soạng, ngược lại cũng vô cùng vui vẻ.
Thanh Đại đã bị hai người đánh nhau đánh thức, tiểu nha đầu trần truồng co lại ở trong chăn, đưa một đoạn cánh tay trắng mịn chống lên đầu, chớp chớp mắt to long lanh, cười hì hì nhìn ngoài cửa:
- Đã thành thân, Tần ca ca cùng Từ tỷ tỷ vẫn còn như cũ.
Từ Tân Di nghe thấy Thanh Đại tỉnh lại không tấn công Tần Lâm nữa, bước vài bước đã nhào tới trên giường khảm ngà voi chạm hoa, đưa tay tóm Thanh Đại dưới chăn, miệng không có giữ gìn nói:
- Hắc, tiểu nha đầu tham lam, tối hôm qua ầm ĩ chết người nhé!
Tiểu nha đầu cười khanh khách tránh né hai bên, trên khuôn mặt mềm mại sớm đã nhuốm rặng mây đỏ, vén lên một chút một giường áo ngủ bằng gấm, lộ ra thân thể thiếu nữ mềm mại trắng toát, quả thật giống như một con cừu non nhỏ trắng trắng mềm mại, khiến cho sói xám Tần Lâm nhịp tim tăng nhanh.
Mà Từ Đại tiểu thư nằm bò trên giường, hai cái bắp đùi nở nang rắn chắc khép lại chặt chẽ, ngay cả một chút kẽ hở cũng không có, eo thon nhỏ lõm xuống phía dưới, mảng mông tròn trịa như trăng tròn nhổng lên thật cao, tư thế nằm sấp, đôi gò ngực càng sóng lớn cuộn trào mãnh liệt.
- Lão tử không nhịn được, quả thực là coi thường vi phu ta!
Tần Lâm quyết tâm liều mạng bị bàn tay trắng như phấn của Từ Tân Di loạn đả, cũng phải hành quyết nàng tại chỗ.
- Vi phu tới!
Tần Lâm tru một tiếng sói, như hổ đói vồ mồi một cái, từ phía sau lưng ôm lấy Từ Tân Di, hai tay vò loạn trước ngực nàng.
Thân thể mềm mại lập tức nóng bỏng mạnh mẽ vùng vẫy dữ dội, lúc này Tần Lâm cũng không cuồng bạo giống như sau khi uống Bách Hoa Mê Xuân Tửu, lực lớn vô cùng, hàm răng Từ Tân Di cắn đôi môi nở nang, cố chịu đựng bị ma thủ hắn tập kích tê dại, hai cái chân rất dài rắn chắc mạnh mẽ chống đỡ ở trên giường, nhất thời lật người qua, ngược lại đè Tần Lâm ở dưới người.
- Oa ha ha ha ha, Tần Lâm ngươi cũng có hôm nay.
Từ Tân Di cưỡi ở trên lưng Tần Lâm, cố gắng ngăn chặn không cho hắn lật mình được, mừng rỡ mở cờ trong bụng.
Thật không ngờ tiểu huynh đệ của Tần Lâm nhô lên đang đè ở giữa mảng mông nở nang của nàng, Từ Tân Di lại không ngừng xoay tới xoay lui, làm Tần Lâm thoải mái căn bản cũng không muốn động.
Thanh Đại chui vào trong chăn, núp ở một góc giường lớn, rõ ràng tuyệt đối trung lập, chỉ là nhìn một màn này cười xấu xa ha hả.
- Tiểu ngốc, muội cười cái gì?
Từ Tân Di không hiểu ra sao cả.
Thanh Đại vểnh vểnh cái miệng nhỏ nhắn trắng mịn, mắt to sáng rỡ cong thành trăng lưỡi liềm tinh nghịch:
- Từ tỷ tỷ, ta xem trên Tố Nữ Kinh, kiểu này hình như gọi là ‘ngư tiếp lân’ đây.
Từ Tân Di không biết Tố Nữ Kinh cái gì, nghe đầu óc mơ hồ, Tần Lâm bị nàng đè ở dưới người cũng là lấy tay vỗ trán, bất đắc dĩ nhìn Thanh Đại một chút: tiểu nha đầu đã được dạy bậy…
Lúc này Thị Kiếm cùng bốn nữ Giáp, Ất, Bính, Đinh đang xách theo nước nóng, bưng điểm tâm sáng đến ngoài cửa, liếc thấy Từ Tân Di cưỡi ở trên người Tần Lâm.
- Ngư tiếp lân.
Năm nha hoàn há mồm kêu lên, kêu a một tiếng, vội vàng che mắt lui về phía sau.
- Đại tiểu thư quả nhiên uy mãnh, Tần trưởng quan không phải là đối thủ…
Các nàng phục sát đất đối với Từ Tân Di, đêm tân hôn đầu khỏi cần nói, sáng sớm Đại tiểu thư đã có thể cưỡi ở trên người tân lang quan, quả nhiên là phong độ của tướng môn hổ nữ!
Từ Tân Di vội vàng từ trên người Tần Lâm nhảy xuống giường, đuổi theo ra ngoài khoa chân múa tay nói:
- Này này, không phải như các ngươi nghĩ vậy, vừa rồi bản tiểu thư không có gì gì đâu!
- Hì hì hì hì…
Thị Kiếm cùng Giáp, Ất, Bính, Đinh đồng thời toét miệng cười xấu. Từ Đại tiểu thư tóc đen tán loạn, mắt mang tia máu, vạt áo không chỉnh tề, chỉ nhìn một cách đơn thuần dáng dấp này, cũng biết tất cả không cần phải nói.
Ta xỉu! Từ Tân Di xoa xoa huyệt Thái Dương, biết giải thích thế nào đi nữa cũng là nhảy vào Hoàng Hà rửa không sạch… Lại nói dường như từ rất sớm đã cùng tên Tần Lâm này rửa không sạch, ôi…
Thanh Đại cũng đang mặc quần áo, cùng Tần Lâm từ trong phòng tân hôn đi ra, chỉ thấy trên khuôn mặt tiểu nha đầu nước mắt chưa khô, giống như con mèo hoa nhỏ đáng yêu, rồi lại là nét mặt phơi phới, lúm đồng tiền như hoa, ngây ngô của thiếu nữ phai nhạt không ít, đã tăng thêm mấy phần quyến rũ trưởng thành.
Oa, thì ra Thanh Đại cũng ở trong phòng! Ánh mắt của Thị Kiếm cùng Giáp, Ất, Bính, Đinh nhìn Tần Lâm cũng thay đổi. Tiểu Đinh càng cắn ngón tay: Tần trưởng quan thật là đáng sợ…
Rửa mặt xong, dùng qua điểm tâm sáng, trước hết Tần Lâm dẫn theo hai vị thê tử đến chỗ Lý Thời Trân dâng trà vấn an. Lão gia tử nhìn thấy cháu gái tất nhiên mỉm cười không nói, nhưng nhìn xem Từ Tân Di thì vô cùng kinh ngạc, trên mặt không biến sắc, đợi hai nàng dâng trà đi ra ngoài, chỉ giữ riêng Tần Lâm lại, có phần mập mờ nói cho hắn biết mặc dù người tuổi trẻ huyết khí vượng thịnh, nhưng tuyệt đối không được quá phóng túng.
May là Tần trưởng quan da mặt dày như tường thành, lập tức cũng phải đỏ mặt, vâng vâng dạ dạ gật đầu đi ra, trong lòng cũng là dở khóc dở cười.
Tuy rằng Từ Tân Di đã được rửa mặt chải đầu, so tốt hơn nhiều với bộ dạng sáng sớm, nhưng người quen thuộc lập tức có thể nhìn ra không giống bình thường.
Mấy huynh đệ Lục mập, Ngưu Đại Lực đều tới chúc mừng, càng không ngừng nháy mắt, chép miệng, từng người nhìn Tần Lâm dựng thẳng ngón tay cái: Từ Tân Di đã là vì tình tỷ muội mà gả cho, người người đều cho là nữ ma đầu này sẽ không dễ dàng đi vào khuôn phép, không ngờ Tần trưởng quan lại uy mãnh như vậy, quả thật kỳ tài ngút trời, anh hùng giữa người đẹp là vậy!
Từ Văn Trường cười tít mắt lại gần nói:
- Tần trưởng quan, lão đầu tử có một môn kỳ công có một không hai, có thể một đêm ngự mười nữ nhi mà không uể oải. Ta xem tướng mạo trưởng quan mặc dù quý không thể nói, bất quá vướng víu kiếp vận đào hoa, nếu tu tập công phu này làm trợ thủ…
Tần Lâm không chút khách khí giơ ngón tay giữa lên:
- Lão Ngưu, trói lão điên lại. Tên mập, mời Thái sư phụ tới phục vụ ngân châm!
Lão điên không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ ngân châm đại pháp của Lý Thời Trân, nghe vậy vội vàng xoay người bỏ chạy trối chết.
Tần Lâm cười ha hả nhìn theo có vẻ rất là hả hê.
Từ Văn Trường bị Ngưu Đại Lực đuổi theo, vừa hoảng sợ không lựa chọn đường cất bước chạy như điên, vừa quay đầu lại mắng:
- Đồ lỏi con, ngươi là chó cắn Lữ Đồng Tân, không biết lòng người tốt!
Tần Lâm không rảnh nói nhảm cùng lão điên, mặc dù không cần phải đi Thiên Hộ Sở điểm danh, nhưng việc cần phải làm hôm nay cũng không ít.
Lão điên không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ ngân châm đại pháp của Lý Thời Trân, nghe vậy vội vàng xoay người bỏ chạy trối chết.
Tần Lâm cười ha hả nhìn theo có vẻ rất là hả hê.
Từ Văn Trường bị Ngưu Đại Lực đuổi theo, vừa hoảng sợ không lựa chọn đường cất bước chạy như điên, vừa quay đầu lại mắng:
- Đồ lỏi con, ngươi là chó cắn Lữ Đồng Tân, không biết lòng người tốt!
Tần Lâm không rảnh nói nhảm cùng lão điên, mặc dù không cần phải đi Thiên Hộ Sở điểm danh, nhưng việc cần phải làm hôm nay cũng không ít.
Bình luận truyện