Căn Hộ Có Quỷ
Chương 8
Cậu ẩn mình ở trong góc tường, cúi đầu bất động.
“Tử Dạ.” Tôi nhẹ giọng gọi cậu một tiếng.
Cậu vẫn tiếp tục đứng yên không nhúc nhích, trông cậu càng giống một con vật nhỏ bị sợ hãi hơn là tôi nữa.
Tôi nhanh chóng đẩy chiếc bánh Napoli về phía cậu:
“Cái nĩa ở bên cạnh kìa.”
Song, cậu không hề đụng đến chiếc nĩa mà chỉ cúi đầu xuống và thận trọng ngửi thử. Sau đó, cậu bắt đầu ăn thật nhanh. “Chẹp chẹp” tiếng quai hàm chuyển động với tốc độ cao, cậu ăn như một con hổ đói lâu ngày, vụng về tới mức không thèm chú ý đến miếng bánh kem đang mắc dính trên một vài sợi tóc đen nhánh.
Tôi ngạc nhiên nhìn cậu – đây là đầu tiên tôi quan sát cậu ở khoảng cách gần như vậy: mái tóc đen xoã tung rối bù, chiếc cổ dài với làn da xanh xao, thân hình gầy gò được bọc trong bộ đồ ngủ sọc xanh trắng xen kẽ rộng thùng thình. Thoạt nhìn cứ tưởng cậu chỉ là một thiếu niên bệnh tật lôi thôi lếch thếch.
Mái tóc dài quá trán che mất khuôn mặt, bên dưới lớp móng tay dài chứa đầy ghét bẩn. Vì cậu không mang giày nên lòng bàn chân đen xì, khắp người cậu toát ra một mùi gỉ sắt khó chịu…
Nhưng ngó tới ngó lui thì cậu vẫn giống một con người mà, không thể nào là quỷ được?
“Em là quỷ thật à?” Tôi hỏi.
Nghe xong, cậu dường như bị mắc nghẹn, lên cơn ho sặc sụa.
Tôi vội vàng đưa nước qua, cậu nuốt “ừng ực” từng hớp từng hớp lớn.
“Tử Dạ, em là người mà phải không?” Tôi hỏi: “Chị có thể nhìn mặt em được không?”
“Không……” Tựa hồ đã rất lâu rồi không nói chuyện, thanh âm của cậu khàn đặc như tiếng lò xo bị rỉ sét.
“Rầm!” Lời từ chối quá đỗi yếu ớt kia lập tức bị lu mờ bởi một tiếng động lớn, là do tôi quên đóng cửa sổ lại nên gió lớn đã làm bật tung cánh cửa.
Mà tiếp theo cánh cửa lại đóng mạnh ngay phía sau lưng tôi, cho dù tôi có lớn gan tới cỡ nào thì lần này vẫn bị giật mình mà hét lớn.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Chị……”
Thế là tôi liền trông thấy gương mặt cậu.
Một bên má trái cậu có một vết sẹo dữ tợn, máu thịt lẫn lộn, một bên mắt bị bóp tới biến dạng, vết thương lan đến tận da đầu, trông thật sự giống ác quỷ. Phía bên má phải tuy không có vết thương nhưng lại lem luốc đầy những vết bẩn, khoé miệng còn dính ít bánh kem.
“Đừng……đừng nhìn tôi!” Cậu la lớn một tiếng và “bụp” – ngọn nến vụt tắt.
Là một người đam mê xem phim kinh dị, tôi quá rành những kịch bản cũ rích thuộc thể loại này: thường những con “quỷ” có diện mạo gớm ghiếc đều ẩn giấu một mặt thiện lương bên trong, đặc biệt bọn chúng ghét nhất là bị người khác sợ hãi. Vì vậy, tôi nắm lấy cổ tay cậu và thì thầm:
“Tử Dạ, chị không sợ em.”
“Nói dối…… Ai cũng…sợ tôi!”
“Nhìn vết thương của em, chị chỉ hận kẻ nào khiến em ra nông nỗi này… Chỉ là một nửa khuôn mặt thôi mà, không sao hết, chị đưa em đi tắm nhé.”
“Tắm cũng vô dụng!”
“Nghe lời chị, tắm một lát thôi mà, có được không?”
Cũng không rõ cái gì đã đả động đến cậu mà cậu bỗng trở nên dịu ngoan hẳn.
Tôi dắt cậu vào nhà tắm.
Cậu ấy có thể đứng thẳng, nhưng hình như cậu không thích đứng cho lắm mà thích bò hơn.
Tôi cởi áo quần cậu ra, cậu cứ thế cúi đầu đứng im, không nhúc nhích, cũng không vùng vằng.
Cơ thể của cậu hệt như gương mặt, một nửa thân người đều bị thương. Cậu hơi khom lưng nên lộ ra hình dạng của xương sườn, nom gầy đét.
Tuy nhiên, khung xương của cậu rất đẹp, bờ vai ngang rộng, dáng người lại khá cao, đầu tôi chỉ mới cao tới xương quai xanh của cậu.
Tôi để cậu ngồi hẳn trong bồn tắm, như vậy sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Lúc tắm, cậu ngoan ngoãn hệt như một chú cún to xác.
Ban đầu, nước tắm vô cùng bẩn. Nhưng chẳng mấy chốc, nước đã trở nên sạch hơn, khuôn mặt trắng nõn của cậu cũng dần dà hiện ra, còn có cả những ngón tay dài với khớp xương rõ ràng.
“Em nhìn mình thử xem.” Tôi dùng tay che đi phần má trái, bảo cậu nhìn vào trong gương.
“Không nhìn…” Cậu ấy gần như cự tuyệt.
Tôi vừa lau lớp hơi nước bám trên mặt gương, vừa say sưa nói:
“Có phải là em có hiểu lầm gì về vẻ bề ngoài của mình hay không? Đôi mắt đẹp nè, chiếc mũi cao nè, làn da cũng mịn màng nữa! Tuy bên má trái bị thương nghiêm trọng, nhưng vẫn có thể chữa trị mà. Mà cho dù nó không hồi phục, thì đó cũng là đặc điểm độc nhất vô nhị của em, một gương mặt kết hợp giữa hai cực đối lập: thiên sứ và ác quỷ. Độc đáo như thế thì không ai còn sợ em nữa!”
Cuối cùng thì cậu cũng chịu ngước mắt lên nhìn vào gương – có một thoáng hoảng hốt, không biết là đang nhìn chính mình hay đang nhìn cái đứa mặt mày hớn hở đằng sau nữa.
Không phải là tôi lươn lẹo nịnh hót, mà quả thật nét đẹp của cậu hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của tôi: da dẻ trắng ngần, hàng lông mi dày, con ngươi đen láy, khoé mắt ửng đỏ, ngay cả quầng thâm dưới mắt chừng như cũng được thiết lập riêng để tô điểm thêm cho vẻ đẹp hắc ám của cậu. Phần xương nhô cao trên chiếc mũi dọc dừa kia khiến cậu thêm phần ưa nhìn mà không thô tục. Đầu cậu nhỏ với gương mặt hình chữ V, nhưng nhìn nghiêng vẫn có thể chiêm ngưỡng toàn bộ nét cương nghị cùng ưu nhã của hai bên góc cằm.
Haiz, thành thật mà nói, có khi ngay cả hot boy trường học cũng còn kém xa. Khuôn mặt bên phải của cậu trông giống một con búp bê được chạm khắc tỉ mỉ, nếu tôi sinh ra đẹp được bằng một nửa của cậu thì hẳn là tôi đã không độc thân tới giờ này.
Tôi bổ sung thêm:
“Vả lại em cũng là một người con trai hết sức dịu dàng.”
“Dịu dàng?”
Tôi vừa cười hì hì vừa bảo:
“Hôm chị bị bệnh, là em chăm sóc cho chị. Ngoài ra, em còn giúp chị giải đề này, mỗi ngày đều làm cái thùng rác cho chị xả, rồi lại còn hồi đáp lời nhắn của chị nữa. Lúc chị sợ sấm chớp, em cũng đặc biệt đến bên cạnh chị, thế có phải em là một người rất dịu dàng hay không?”
“Tôi chỉ là… quá nhàm chán mà thôi.” Cậu cụp nhẹ mi mắt, vành tai hơi ửng đỏ.
Trái tim tôi lỡ mất một nhịp.
Hình như đây là lần đầu tiên tôi gần gũi với một người khác phái như vậy, cũng là lần đầu tiên có một người khác phái đỏ mặt tía tai khi đứng trước tôi.
Vô tình nhìn thấy mình trong gương, tôi phát hiện ra mặt tôi còn muốn đỏ hơn mặt cậu, còn miệng thì cười ngoác đến tận mang tai. Tôi vội tự nhủ với chính mình: “Bình tĩnh! Phải bình tĩnh!”
Bỗng dưng nghĩ đến một vấn đề mấu chốt, tôi bèn nói:
“Cơ mà như vậy thì em vốn không phải là quỷ rồi.”
“Tôi là quỷ.” Giọng nói của Tử Dạ đột ngột trầm hẳn.
“Chị-không-tin-đâu.”
Tôi tiến đến trước mặt cậu, đặt bàn tay lên hai bên má cậu.
“Tuy nhiệt độ cơ thể của em hơi thấp, nhưng vẫn có độ ấm.”
Tôi dùng ngón tay thử thăm dò hơi thở của người trước mặt:
“Em vẫn đang thở.”
Tiếp theo, ngón tay tôi trượt lên cổ của cậu, tôi ấn một lúc rồi bảo:
“Mạch ở đây vẫn đang đập.”
Yết hầu chuyển động lên xuống, cậu nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm:
“Mỗi ngày vào lúc nửa đêm, tôi đều có thể hoá thành hình dáng con người, chỉ có điều thời gian duy trì rất ngắn.”
“Nói như vậy nghĩa là em vẫn còn có thể biến thành quỷ, cho chị xem thử với.” Tôi tiến một bước đến gần cậu.
Cậu hơi lùi về phía sau.
“Nếu như chị thấy tôi trong lốt quỷ, nhất định sẽ bị dọa sợ hãi.”
“Không đâu, đừng đánh giá thấp chị vậy.” Tôi có hơi không đồng tình.
“……”
“Tử Dạ, đánh răng.”
“…… Không cần đâu.”
“Nếu bây giờ vẫn đang là hình hài con người, thì bắt buộc phải đánh răng!” Tôi giục.
Không biết vì lý do gì, tôi tự nhiên muốn trêu chọc cậu một chút:
“Vậy để chị đánh răng cho em nhé.”
Ngón tay tôi đụng phải môi cậu. Thật mềm mại quá, tôi hoàn toàn không thể tin cậu ta là quỷ! Cậu vội né tránh theo bản năng, nhưng mặt càng lúc càng đỏ hơn, ánh mắt cũng trốn tránh không chịu nhìn thẳng vào tôi.
Thế nhưng nhìn cậu ta như vậy, tôi lại càng muốn đùa giỡn. Tôi bước lại gần để nhìn cậu rõ hơn.
Có một cái lỗ nhỏ dưới môi phải của cậu, trông giống như một nốt ruồi nhỏ màu da, nếu không nhìn thật kỹ thì sẽ không thấy được.
“Đây là cái gì vậy?” Tôi hỏi
“Lúc còn sống, tôi từng xỏ khuyên môi.” Cậu nhẹ nhàng đáp lời.
“Woaaah, em ngầu vỡi!”
Nhịn không được, tôi nhìn vào vành tai của cậu, quả nhiên bên tai trái có ba lỗ xỏ khuyên tai.
Cậu hơi nghiêng đầu đi, vành tai lúc này đã đỏ rực nhưng vẫn cố chấp giữ bộ dáng không chịu đánh răng.
Tôi mỉm cười hiền hoà và dỗ dành: “Ngoan, há miệng ra.”
Cậu bặm chặt môi lại, nhưng kỳ thực cũng không cố ý chống lại tôi. Tôi dùng tay tách môi cậu ra.
Ngón tay của tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cậu.
Ngay sau đó, tôi nhìn thấy hàm răng của người đối diện: răng cậu khá khác biệt với hàm răng người bình thường, hàm trên có hai chiếc răng nanh vô cùng sắc nhọn ở hai bên, làm tôi liên tưởng đến mấy truyền thuyết về ma cà rồng.
“Woaaah.”
Tôi nhịn không được cảm giác tò mò, bèn dùng đầu ngón tay chạm vào răng của cậu ấy.
Tôi chợt có một linh cảm xấu: Đừng để máu chảy, đừng để mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát của bản thân. Song, lúc này đây, hàm răng của cậu, thậm chí là chính cậu, có một sức hấp dẫn không thể nào miêu tả được.
Khoảnh khắc tiếp theo, đầu ngón tay tôi bỗng nhói lên.
Máu từ nơi đó trượt xuống theo ngón tay.
Đồng thời, đôi mắt của Tử Dạ trừng lớn, con ngươi đen nhánh dần nhuộm đỏ, hơi thở của cậu trở nên gấp gáp, lồng ngực phập phồng.
Cậu túm lấy cổ tay tôi bằng một sức lực mạnh khủng khiếp, khiến tôi đau đớn không thôi. Tiếp theo, cậu ngậm ngón tay tôi và bắt đầu hút một cách tham lam, từ ngón tay cho đến lòng bàn tay.
Thế nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy những nơi mà cậu tiếp xúc qua rất mực thoải mái: nào là đầu ngón tay rồi đến lòng bàn tay, tiếp theo là cánh tay, lồng ngực rồi đến bụng.
Tôi thở hổn hển, co quắp các ngón chân lại. Tôi sắp sửa không đứng vững được nữa rồi.
Thình lình, Tử Dạ đẩy tôi ra.
Trong cơn hoảng loạn, cậu vội vã bỏ chạy mất hút.
“Tử Dạ.” Tôi nhẹ giọng gọi cậu một tiếng.
Cậu vẫn tiếp tục đứng yên không nhúc nhích, trông cậu càng giống một con vật nhỏ bị sợ hãi hơn là tôi nữa.
Tôi nhanh chóng đẩy chiếc bánh Napoli về phía cậu:
“Cái nĩa ở bên cạnh kìa.”
Song, cậu không hề đụng đến chiếc nĩa mà chỉ cúi đầu xuống và thận trọng ngửi thử. Sau đó, cậu bắt đầu ăn thật nhanh. “Chẹp chẹp” tiếng quai hàm chuyển động với tốc độ cao, cậu ăn như một con hổ đói lâu ngày, vụng về tới mức không thèm chú ý đến miếng bánh kem đang mắc dính trên một vài sợi tóc đen nhánh.
Tôi ngạc nhiên nhìn cậu – đây là đầu tiên tôi quan sát cậu ở khoảng cách gần như vậy: mái tóc đen xoã tung rối bù, chiếc cổ dài với làn da xanh xao, thân hình gầy gò được bọc trong bộ đồ ngủ sọc xanh trắng xen kẽ rộng thùng thình. Thoạt nhìn cứ tưởng cậu chỉ là một thiếu niên bệnh tật lôi thôi lếch thếch.
Mái tóc dài quá trán che mất khuôn mặt, bên dưới lớp móng tay dài chứa đầy ghét bẩn. Vì cậu không mang giày nên lòng bàn chân đen xì, khắp người cậu toát ra một mùi gỉ sắt khó chịu…
Nhưng ngó tới ngó lui thì cậu vẫn giống một con người mà, không thể nào là quỷ được?
“Em là quỷ thật à?” Tôi hỏi.
Nghe xong, cậu dường như bị mắc nghẹn, lên cơn ho sặc sụa.
Tôi vội vàng đưa nước qua, cậu nuốt “ừng ực” từng hớp từng hớp lớn.
“Tử Dạ, em là người mà phải không?” Tôi hỏi: “Chị có thể nhìn mặt em được không?”
“Không……” Tựa hồ đã rất lâu rồi không nói chuyện, thanh âm của cậu khàn đặc như tiếng lò xo bị rỉ sét.
“Rầm!” Lời từ chối quá đỗi yếu ớt kia lập tức bị lu mờ bởi một tiếng động lớn, là do tôi quên đóng cửa sổ lại nên gió lớn đã làm bật tung cánh cửa.
Mà tiếp theo cánh cửa lại đóng mạnh ngay phía sau lưng tôi, cho dù tôi có lớn gan tới cỡ nào thì lần này vẫn bị giật mình mà hét lớn.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Chị……”
Thế là tôi liền trông thấy gương mặt cậu.
Một bên má trái cậu có một vết sẹo dữ tợn, máu thịt lẫn lộn, một bên mắt bị bóp tới biến dạng, vết thương lan đến tận da đầu, trông thật sự giống ác quỷ. Phía bên má phải tuy không có vết thương nhưng lại lem luốc đầy những vết bẩn, khoé miệng còn dính ít bánh kem.
“Đừng……đừng nhìn tôi!” Cậu la lớn một tiếng và “bụp” – ngọn nến vụt tắt.
Là một người đam mê xem phim kinh dị, tôi quá rành những kịch bản cũ rích thuộc thể loại này: thường những con “quỷ” có diện mạo gớm ghiếc đều ẩn giấu một mặt thiện lương bên trong, đặc biệt bọn chúng ghét nhất là bị người khác sợ hãi. Vì vậy, tôi nắm lấy cổ tay cậu và thì thầm:
“Tử Dạ, chị không sợ em.”
“Nói dối…… Ai cũng…sợ tôi!”
“Nhìn vết thương của em, chị chỉ hận kẻ nào khiến em ra nông nỗi này… Chỉ là một nửa khuôn mặt thôi mà, không sao hết, chị đưa em đi tắm nhé.”
“Tắm cũng vô dụng!”
“Nghe lời chị, tắm một lát thôi mà, có được không?”
Cũng không rõ cái gì đã đả động đến cậu mà cậu bỗng trở nên dịu ngoan hẳn.
Tôi dắt cậu vào nhà tắm.
Cậu ấy có thể đứng thẳng, nhưng hình như cậu không thích đứng cho lắm mà thích bò hơn.
Tôi cởi áo quần cậu ra, cậu cứ thế cúi đầu đứng im, không nhúc nhích, cũng không vùng vằng.
Cơ thể của cậu hệt như gương mặt, một nửa thân người đều bị thương. Cậu hơi khom lưng nên lộ ra hình dạng của xương sườn, nom gầy đét.
Tuy nhiên, khung xương của cậu rất đẹp, bờ vai ngang rộng, dáng người lại khá cao, đầu tôi chỉ mới cao tới xương quai xanh của cậu.
Tôi để cậu ngồi hẳn trong bồn tắm, như vậy sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Lúc tắm, cậu ngoan ngoãn hệt như một chú cún to xác.
Ban đầu, nước tắm vô cùng bẩn. Nhưng chẳng mấy chốc, nước đã trở nên sạch hơn, khuôn mặt trắng nõn của cậu cũng dần dà hiện ra, còn có cả những ngón tay dài với khớp xương rõ ràng.
“Em nhìn mình thử xem.” Tôi dùng tay che đi phần má trái, bảo cậu nhìn vào trong gương.
“Không nhìn…” Cậu ấy gần như cự tuyệt.
Tôi vừa lau lớp hơi nước bám trên mặt gương, vừa say sưa nói:
“Có phải là em có hiểu lầm gì về vẻ bề ngoài của mình hay không? Đôi mắt đẹp nè, chiếc mũi cao nè, làn da cũng mịn màng nữa! Tuy bên má trái bị thương nghiêm trọng, nhưng vẫn có thể chữa trị mà. Mà cho dù nó không hồi phục, thì đó cũng là đặc điểm độc nhất vô nhị của em, một gương mặt kết hợp giữa hai cực đối lập: thiên sứ và ác quỷ. Độc đáo như thế thì không ai còn sợ em nữa!”
Cuối cùng thì cậu cũng chịu ngước mắt lên nhìn vào gương – có một thoáng hoảng hốt, không biết là đang nhìn chính mình hay đang nhìn cái đứa mặt mày hớn hở đằng sau nữa.
Không phải là tôi lươn lẹo nịnh hót, mà quả thật nét đẹp của cậu hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của tôi: da dẻ trắng ngần, hàng lông mi dày, con ngươi đen láy, khoé mắt ửng đỏ, ngay cả quầng thâm dưới mắt chừng như cũng được thiết lập riêng để tô điểm thêm cho vẻ đẹp hắc ám của cậu. Phần xương nhô cao trên chiếc mũi dọc dừa kia khiến cậu thêm phần ưa nhìn mà không thô tục. Đầu cậu nhỏ với gương mặt hình chữ V, nhưng nhìn nghiêng vẫn có thể chiêm ngưỡng toàn bộ nét cương nghị cùng ưu nhã của hai bên góc cằm.
Haiz, thành thật mà nói, có khi ngay cả hot boy trường học cũng còn kém xa. Khuôn mặt bên phải của cậu trông giống một con búp bê được chạm khắc tỉ mỉ, nếu tôi sinh ra đẹp được bằng một nửa của cậu thì hẳn là tôi đã không độc thân tới giờ này.
Tôi bổ sung thêm:
“Vả lại em cũng là một người con trai hết sức dịu dàng.”
“Dịu dàng?”
Tôi vừa cười hì hì vừa bảo:
“Hôm chị bị bệnh, là em chăm sóc cho chị. Ngoài ra, em còn giúp chị giải đề này, mỗi ngày đều làm cái thùng rác cho chị xả, rồi lại còn hồi đáp lời nhắn của chị nữa. Lúc chị sợ sấm chớp, em cũng đặc biệt đến bên cạnh chị, thế có phải em là một người rất dịu dàng hay không?”
“Tôi chỉ là… quá nhàm chán mà thôi.” Cậu cụp nhẹ mi mắt, vành tai hơi ửng đỏ.
Trái tim tôi lỡ mất một nhịp.
Hình như đây là lần đầu tiên tôi gần gũi với một người khác phái như vậy, cũng là lần đầu tiên có một người khác phái đỏ mặt tía tai khi đứng trước tôi.
Vô tình nhìn thấy mình trong gương, tôi phát hiện ra mặt tôi còn muốn đỏ hơn mặt cậu, còn miệng thì cười ngoác đến tận mang tai. Tôi vội tự nhủ với chính mình: “Bình tĩnh! Phải bình tĩnh!”
Bỗng dưng nghĩ đến một vấn đề mấu chốt, tôi bèn nói:
“Cơ mà như vậy thì em vốn không phải là quỷ rồi.”
“Tôi là quỷ.” Giọng nói của Tử Dạ đột ngột trầm hẳn.
“Chị-không-tin-đâu.”
Tôi tiến đến trước mặt cậu, đặt bàn tay lên hai bên má cậu.
“Tuy nhiệt độ cơ thể của em hơi thấp, nhưng vẫn có độ ấm.”
Tôi dùng ngón tay thử thăm dò hơi thở của người trước mặt:
“Em vẫn đang thở.”
Tiếp theo, ngón tay tôi trượt lên cổ của cậu, tôi ấn một lúc rồi bảo:
“Mạch ở đây vẫn đang đập.”
Yết hầu chuyển động lên xuống, cậu nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm:
“Mỗi ngày vào lúc nửa đêm, tôi đều có thể hoá thành hình dáng con người, chỉ có điều thời gian duy trì rất ngắn.”
“Nói như vậy nghĩa là em vẫn còn có thể biến thành quỷ, cho chị xem thử với.” Tôi tiến một bước đến gần cậu.
Cậu hơi lùi về phía sau.
“Nếu như chị thấy tôi trong lốt quỷ, nhất định sẽ bị dọa sợ hãi.”
“Không đâu, đừng đánh giá thấp chị vậy.” Tôi có hơi không đồng tình.
“……”
“Tử Dạ, đánh răng.”
“…… Không cần đâu.”
“Nếu bây giờ vẫn đang là hình hài con người, thì bắt buộc phải đánh răng!” Tôi giục.
Không biết vì lý do gì, tôi tự nhiên muốn trêu chọc cậu một chút:
“Vậy để chị đánh răng cho em nhé.”
Ngón tay tôi đụng phải môi cậu. Thật mềm mại quá, tôi hoàn toàn không thể tin cậu ta là quỷ! Cậu vội né tránh theo bản năng, nhưng mặt càng lúc càng đỏ hơn, ánh mắt cũng trốn tránh không chịu nhìn thẳng vào tôi.
Thế nhưng nhìn cậu ta như vậy, tôi lại càng muốn đùa giỡn. Tôi bước lại gần để nhìn cậu rõ hơn.
Có một cái lỗ nhỏ dưới môi phải của cậu, trông giống như một nốt ruồi nhỏ màu da, nếu không nhìn thật kỹ thì sẽ không thấy được.
“Đây là cái gì vậy?” Tôi hỏi
“Lúc còn sống, tôi từng xỏ khuyên môi.” Cậu nhẹ nhàng đáp lời.
“Woaaah, em ngầu vỡi!”
Nhịn không được, tôi nhìn vào vành tai của cậu, quả nhiên bên tai trái có ba lỗ xỏ khuyên tai.
Cậu hơi nghiêng đầu đi, vành tai lúc này đã đỏ rực nhưng vẫn cố chấp giữ bộ dáng không chịu đánh răng.
Tôi mỉm cười hiền hoà và dỗ dành: “Ngoan, há miệng ra.”
Cậu bặm chặt môi lại, nhưng kỳ thực cũng không cố ý chống lại tôi. Tôi dùng tay tách môi cậu ra.
Ngón tay của tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cậu.
Ngay sau đó, tôi nhìn thấy hàm răng của người đối diện: răng cậu khá khác biệt với hàm răng người bình thường, hàm trên có hai chiếc răng nanh vô cùng sắc nhọn ở hai bên, làm tôi liên tưởng đến mấy truyền thuyết về ma cà rồng.
“Woaaah.”
Tôi nhịn không được cảm giác tò mò, bèn dùng đầu ngón tay chạm vào răng của cậu ấy.
Tôi chợt có một linh cảm xấu: Đừng để máu chảy, đừng để mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát của bản thân. Song, lúc này đây, hàm răng của cậu, thậm chí là chính cậu, có một sức hấp dẫn không thể nào miêu tả được.
Khoảnh khắc tiếp theo, đầu ngón tay tôi bỗng nhói lên.
Máu từ nơi đó trượt xuống theo ngón tay.
Đồng thời, đôi mắt của Tử Dạ trừng lớn, con ngươi đen nhánh dần nhuộm đỏ, hơi thở của cậu trở nên gấp gáp, lồng ngực phập phồng.
Cậu túm lấy cổ tay tôi bằng một sức lực mạnh khủng khiếp, khiến tôi đau đớn không thôi. Tiếp theo, cậu ngậm ngón tay tôi và bắt đầu hút một cách tham lam, từ ngón tay cho đến lòng bàn tay.
Thế nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy những nơi mà cậu tiếp xúc qua rất mực thoải mái: nào là đầu ngón tay rồi đến lòng bàn tay, tiếp theo là cánh tay, lồng ngực rồi đến bụng.
Tôi thở hổn hển, co quắp các ngón chân lại. Tôi sắp sửa không đứng vững được nữa rồi.
Thình lình, Tử Dạ đẩy tôi ra.
Trong cơn hoảng loạn, cậu vội vã bỏ chạy mất hút.
Bình luận truyện