Cẩn Nhiên Ký

Chương 34: Tiểu trúc Nhược Thuỷ (bốn)



Kỳ Vạn Quán thuộc phái hành động, vừa tiếp đơn hàng thì lập tức cáo từ. Chuyện này cũng nằm trong dự đoán của Xuân Cẩn Nhiên, nhưng hắn không ngờ còn có một người khác cũng đến cáo từ, đó chính là Lưu Ly.

Lần đầu tiên Xuân Cẩn Nhiên nhìn thấy Lưu Ly đã rất ngạc nhiên với sự lõi đời mang nặng vẻ trưởng thành sớm của nó, và cũng ngỡ ngàng với sự lôi thôi của nó. Đinh Nhược Thuỷ kể rằng hắn đã đặt mua cho Lưu Ly nhiều bộ y phục mới, nhưng Lưu Ly vẫn thích bộ đồ năm đó nó rong ruổi trên khắp núi rừng kia, rách rưới thôi thì cũng không nói, lại còn rất hôi, nhưng nó cứ giặt rồi lại giặt, mặc đi mặc lại, một năm bốn mùa không nỡ thay. Cho nên Xuân Cẩn Nhiên đã nhiều lần nhịn không được hỏi Đinh Nhược Thuỷ, sao ngươi lại đặt tên cho vị này là Lưu Ly, quả thật là trần trụi lừa gạt!


Nhưng mà hôm nay, thiếu niên đứng trong sảnh chính mặc một bộ y phục trắng, mặt mày cũng sạch sẽ tinh tươm, lộ ra hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái, mất đi phần nào tính trẻ con.

"Quyết định rồi?" Đinh Nhược Thủy dịu dàng hỏi, không giống một vị sư phụ sắp mất đi đồ đệ, mà là một vị trưởng bối mừng rỡ vì đứa trẻ mà mình trông nom cuối cùng cũng đã trưởng thành.

"Đúng vậy" Lưu Ly đứng đó, ánh mắt trong trẻo như nước trong hồ: "Thiên hạ rộng lớn, con muốn đi xem thử một phen."

Đinh Nhược Thủy gật đầu khen ngợi: "Có mục tiêu là tốt. Người sống trên đời nên tìm ra thứ mà mình muốn làm, vi sư chỉ hiểu về y, con lại không hợp đạo này, bây giờ con đã tìm được con đường mà mình muốn đi, vi sư cũng mừng thay cho con."

Lưu Ly bình tĩnh nhìn Đinh Nhược Thủy, bỗng nhiên quỳ bịch một cái trên đất: "Một ngày là thầy, cả đời là cha, sau này dù Lưu Ly đi đến nơi nào, vĩnh viễn cũng chỉ có một sư phụ mà thôi!" Nói xong dập đầu bộp bộp bộp ba cái liền.


Xuân Cẩn Nhiên ngây người, trong kí ức của hắn thì Lưu Ly chưa bao giờ lễ phép như vậy, lúc nào nó cũng gọi thẳng tên của Đinh Nhược Thuỷ, khiến hắn nhiều lần khuyên Đinh Nhược Thuỷ không nên giữ lại tên đồ đệ vô lương tâm này.

Đinh Nhược Thủy cũng không ngờ tính tình của thiếu niên bỗng nhiên lại thay đổi lớn như vậy, hắn chỉ định qua loa tiễn đưa vị đồ đệ trên danh nghĩa này, nhưng thiếu niên quỳ dập đầu như thế lại khiến hắn có chút không đành lòng, dù sao đã tám năm chung sống cùng nhau, vừa nhớ tới thì nước mắt đã dâng trào: "Thằng nhóc này làm cái gì vậy, hức hức, đáng ghét... Nhớ rõ đừng thấy việc ác nhỏ mà làm, đừng thấy việc thiện nhỏ mà không làm, giúp đỡ người khác là chuyện tốt hức hức..."

Lưu Ly vốn đang vô cùng xúc động, nghe xong mấy câu này thì lập tức quay đầu trợn trắng mắt, người sư phụ này không có quan hệ gì với nhóc.


Xuân Cẩn Nhiên cũng nghe không lọt, ở đây chỉ có Đinh Nhược Thuỷ là một quả hồng mềm*, vậy mà còn muốn dạy bảo người khác, hắn có thể tự bảo toàn bản thân đã là tạ ơn trời đất rồi: "Được rồi được rồi, đồ đệ của ngươi đã thành tinh, nó nhất định có thể hiểu được lời dạy ân cần của ngươi."

(Edt: *quả hồng mềm: ý là dễ bị người khác bắt nạt).

Đinh Nhược Thủy vẫn còn nghẹn ngào, nhưng xem ra đã nghe được lời của Xuân Cẩn Nhiên.

Thiếu niên "được tán thưởng" lại không mấy vui vẻ, lé mắt nhìn Xuân Cẩn Nhiên như đang hỏi -- Làm gì? Vờ như khen nhưng thật ra là khịa?

Xuân Cẩn Nhiên không chịu yếu thế, vô tội buông tay -- Nếu thành thật cũng là tội, vậy ta xứng đáng bị băm thây vạn đoạn.

Kỳ Vạn Quán tự nhận mình là người ngoài cuộc cũng không tiện lên tiếng, nhưng đôi mắt linh hoạt không bỏ lỡ bất cứ chi tiết gì. Đinh Nhược Thuỷ không đành lòng là thật, Lưu Ly muốn báo ân cũng là thật, Xuân Cẩn Nhiên tạm biệt không tiễn là thật, bản thân mình cầu hiền như khát cũng là thật. Nhưng ý định của hắn là tìm một thiếu niên non nớt dễ bảo trở về, bây giờ hình như đã tìm trúng nhân sâm của người khác...
Trời sáng trong, vạn dặm không mây, không có sự lo lắng thương cảm, không có cơn mưa phùn tô đậm nỗi buồn, một ngày tốt để tiễn đưa.

Một đoàn người đứng trước cổng tiểu trúc, Kỳ Vạn Quán và Lưu Ly trở mình lên ngựa, chắp tay cáo biệt lần cuối.

Đinh Nhược Thủy không còn căn dặn gì nữa, chỉ âm thầm chúc phúc.

Nhưng tính cách của Xuân Cẩn Nhiên là vậy, hắn không nhịn được phải hỏi một câu cuối: "Lưu Ly, hôm qua ta và Nhược Thuỷ rõ ràng nghe ngươi nói Vạn Quán Lâu quá nghèo nên cự tuyệt lời mời của Kỳ Lâu chủ, tại sao mới qua một đêm đã đổi ý thế?"

Lưu Ly nhíu mày hỏi lại: "Một đêm còn chưa đủ để suy nghĩ à?"

Xuân Cẩn Nhiên nhíu mày: "Cho nên ngươi nghĩ ra cái gì rồi?"

Lưu Ly nháy mắt: "Một thủ lĩnh nghèo, dẫn cả hội đều nghèo, vậy đổi thủ lĩnh là được rồi."
Xuân Cẩn Nhiên: "..."

Lưu Ly vô tư hồn nhiên nghiêng đầu: "Cái tên Lưu Ly Hiên nghe được không?"

Xuân Cẩn Nhiên từ chối cho ý kiến, nhìn qua Kỳ Vạn Quán, ngẩng đầu ôm quyền, thật lòng nói: "Kỳ Lâu chủ, bảo trọng."

Kỳ Vạn Quán ngồi trên lưng ngựa vội vã xoay người, nắm chặt tay Xuân Cẩn Nhiên: "Bây giờ ta hối hận có còn kịp không?!"

Xuân Cẩn Nhiên kiên định đẩy tay Kỳ Lâu chủ ra, nở một nụ cười ấm áp: "Hàng đã bán, miễn đổi trả."

Đưa tiễn Kỳ Vạn Quán và Lưu Ly xong, Đinh Nhược Thuỷ buồn bã suốt buổi chiều. Xuân Cẩn Nhiên hiểu nỗi lòng của hắn nên cũng không quấy rầy, chỉ lẳng lặng ở bên. Dù vậy Đinh Nhược Thuỷ cũng không quên sắc thuốc cho Bùi Tiêu Y.

"Ngươi nói ngày mai hắn có thể tỉnh?" Xuân Cẩn Nhiên vốn chỉ yên lặng quạt gió thổi lửa cho cái ấm thuốc, bỗng nhiên nghe Đinh Nhược Thuỷ nói thế thì có chút bất ngờ: "Nhanh vậy sao?"
Đinh Nhược Thủy buồn bã ỉu xìu, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: "Độc tố trong cơ thể hắn vốn luôn được khống chế trong trạng thái ổn định, dù bây giờ không có loại thuốc áp chế kia, nhưng ta dùng ngân châm phong huyệt cũng có hiệu quả tương tự, lại thêm một chén thuốc thanh trừ độc tố, có thể khiến tình trạng cơ thể hắn tạm thời ổn định, ổn định rồi thì đương nhiên sẽ tỉnh lại. Chỉ tiếc là đến bây giờ ta vẫn không biết hắn bị trúng độc gì, một khi ngân châm không phong bế được, độc tố sẽ phát tác một lần nữa..."

Xuân Cẩn Nhiên vội hỏi: "Vậy hắn sẽ thế nào?"

Đinh Nhược Thủy do dự một hồi mới nói ra sự thật: "Sẽ chết."

Phòng thuốc lại một lần nữa an tĩnh, cả hai người không ai nói tiếp, cho đến khi Đinh Nhược Thuỷ đổ phần thuốc đã nấu vào trong chén.
"Ta đi đưa thuốc" Xuân Cẩn Nhiên xung phong nhận việc: "Buổi sáng đã bắt mạch rồi, bây giờ cũng không cần bắt lại, ngươi đã mệt mỏi cả ngày, trở về phòng nghỉ ngơi đi."

"Được" Đinh Nhược Thủy hiếm khi không từ chối, nhưng vẫn dặn dò thêm: "Nếu như hắn tỉnh lại, ngươi tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ, phải gọi ta trước."

Xuân Cẩn Nhiên lập tức gật đầu: "Yên tâm, ta đâu có hiểu y thuật, nhất định sẽ gọi ngươi đến ngay lập tức."

Đinh Nhược Thủy lườm hắn: "Ta sợ tên đó vong ân phụ nghĩa gây bất lợi cho ngươi!"

Xuân Cẩn nhiên 囧, đồng thời cũng cảm thấy thú vị: "Không phải ngươi hay nói nhân chi sơ tính bản thiện sao?".

Đinh Nhược Thủy bĩu môi: "Đó là lúc đầu, còn loại người như Bùi Tiêu Y đã sống hơn hai mươi mấy năm, quỷ mới biết lòng dạ của hắn có biến đen hay không."
Xuân Cẩn Nhiên nhịn không được bật cười, thấy Đinh Nhược Thuỷ đã khôi phục tâm trạng cũng yên tâm hơn: "Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, hãy tin tưởng Lưu Ly đủ sức để tự mình xông pha."

"Ta không sao" Đinh Nhược Thủy cười, có chút cảm khái: "Có lẽ lúc ta đặt tên cho đứa bé đó, đã định trước buổi chia ly hôm nay rồi."

Đúng vậy, Lưu Ly Lưu Ly, lung linh tuyệt đẹp. Nhưng người xưa vẫn biết, bảo vật thì luôn khó giữ, áng mây dễ tan lưu ly dễ vỡ.

Vậy còn Bùi Tiêu Y?

Xuân Cẩn Nhiên không biết. Hắn thậm chí không thể xác định việc gặp gỡ người này là may mắn hay kiếp nạn của mình. Nhưng chính vì những thứ "không thể biết" đó mà cuộc sống mới thú vị như thế.

"Bùi thiếu hiệp, tới giờ cơm rồi." Xuân Cẩn Nhiên đứng trước cửa, cố ý thân thiết gọi lớn, sức sống bắn ra khắp nơi.
Bùi Tiêu Y nằm trên giường đương nhiên là không nghe được, cho nên hoạt động này bình thường chỉ có mình Xuân thiếu hiệp tự biên tự diễn.

Nhưng gọi lớn tiếng cũng có điểm tốt của nó, ít nhất thì Xuân Cẩn Nhiên có thể quang minh chính đại mà "Quan sát bệnh nhân", không cần nơm nớp lo sợ như ăn trộm.

Khí sắc của Bùi Tiêu Y đã tốt hơn nhiều so với lúc vừa đến tiểu trúc Nhược Thuỷ, so với kẻ trước đó nằm vật vờ trên xe ngựa thì cứ như là hai người khác nhau vậy. Bùi Tiêu Y hôn mê nằm trong xe ngựa luôn nhíu mày, gương mặt càng thêm trắng bệch, thỉnh thoảng môi còn tái xanh, giống như đang bị bệnh nguy kịch, không thể sống lâu. Nhưng bây giờ hắn đã an tĩnh nằm trên giường, nếp nhăn trên trán đã giãn ra, vẻ mặt thanh thản an tường, nếu một người không rõ nội tình nhìn vào còn tưởng là vị công tử nhà nào đang say giấc, một lát nữa sẽ tỉnh lại, nhẹ nhàng lịch sự hỏi hôm nay là ngày mấy?.
Nếu người này thật sự như thế thì tốt biết bao.

Xuân Cẩn Nhiên thở dài, nhẹ nhàng đỡ hắn dậy, cẩn thận đút thuốc, cho đến khi cạn chén mới dừng lại.

Dù Bùi Tiêu Y hôn mê nhưng vẫn có phản ứng, vô thức nuốt từng ngụm thuốc. Đã đến nước này mà vẫn còn tiếc mệnh như thế, Xuân Cẩn Nhiên nhìn mà thở dài. Một người có ý chí sống sót mãnh liệt thế này lại bị người khác cố tình hạ độc trong thời gian dài, Xuân Cẩn Nhiên bỗng cảm thấy nghèn nghẹn.

Một lần nữa đặt bệnh nhân xuống giường, Xuân Cẩn Nhiên săn sóc cúi người chỉnh lại góc chăn. Đầu tiên là phía ngoài, sau đó là phía trong, góc trong có hơi xa, thời gian chỉnh có hơi dài, cho đến khi hơi thở của Bùi Tiêu Y làm cho tai của Xuân Cẩn Nhiên có hơi ngứa...

Rốt cuộc, tới khi mà Xuân Cẩn Nhiên cảm thấy mặt mình đỏ bừng lên mới đại công cáo thành.
Xuân thiếu hiệp cảm thấy bản thân rất có thành tựu, đập đập hai phát, thẳng lưng khen ngợi bản thân: "Hay."

"Chỉ chỉnh chăn thôi à?"

"Xuân Cẩn Nhiên ta từ trước đến nay luôn là người quang minh lỗi lạc, sao có thể thừa dịp người khác... Ơ? Ai nói thế?!"

Xuân Cẩn Nhiên bị doạ hết hồn, nhìn về phía giường, đối diện với một đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn toả sáng.

"Ngươi ngươi ngươi ngươi tỉnh rồi?!" Xuân thiếu hiệp không phải có tật giật mình, chỉ là tình cờ nói lắp mà thôi. Đúng vậy, rất là tình cờ.

Bùi Tiêu Y muốn ngồi dậy, nhưng giãy dụa nửa ngày cũng không thành công, đành phải từ bỏ: "Nếu ngươi cảm thấy ta tỉnh lại không đúng lúc, ta có thể ngủ thêm một chút."

"Không không không không, tỉnh là tốt, tỉnh là tốt!" Xuân Cẩn Nhiên vui vẻ: "Ngươi đừng có ngủ tiếp!"
Bùi Tiêu Y nhếch miệng, nhưng ý cười lại không truyền đến đáy mắt: "Yên tâm, còn chưa khiến ngươi thỏa mãn, ta sẽ không chết được."

Xuân Cẩn Nhiên đỏ mặt: "Thoả thoả thoả thoả mãn gì..."

Bùi Tiêu Y ung dung nhìn hắn: "Ta vừa ngủ một giấc mà giang hồ đã thịnh hành cách nói chuyện phải lặp lại một chữ 4 lần rồi sao?"

Nét ửng đỏ trên mặt Xuân Cẩn Nhiên nhanh chóng biến mất, thay vào đó là đen mặt: "Dù sao cũng tốt hơn cái kẻ muốn ngồi dậy cũng không nổi lại còn phô trương thanh thế." Cho nên mới nói, đôi lúc châm chọc khiêu khích cũng không hề đáng ghét, bởi vì ít nhất nó cũng có thể giúp cho người ta tỉnh táo hơn.

Một tia khốn khổ hiện lên trong mắt của Bùi Tiêu Y, nhưng hắn nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh: "Được rồi Xuân thiếu hiệp, bây giờ cái kẻ ngồi dậy cũng không ngồi nổi đây quyết định từ bỏ, ngươi muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi."
Xuân Cẩn Nhiên sửng sốt, vô thức hỏi: "Sao ngươi biết ta có chuyện muốn hỏi?"

Bùi Tiêu Y bật cười vì sự ngây thơ của Xuân Cẩn Nhiên: "Ta muốn gϊếŧ ngươi, ngươi lại cứu ta. Nếu không giữ mạng của ta để hỏi ra thứ ngươi muốn biết thì chẳng lẽ là do ngươi cảm thấy thú vị?"

Xuân Cẩn Nhiên nghẹn lời.

Hắn có nhiều cách để phản bác Bùi Tiêu Y, nhưng hắn biết rõ những lí do đó rất vớ vẩn. Có lẽ lí do đầu tiên khiến hắn cứu người là vì lòng tốt, nhưng không thể phủ nhận rằng điều mà Bùi Tiêu Y vừa vạch ra mới là nguyên nhân mấu chốt. Nếu như trên người Bùi Tiêu Y không có bí mật mà hắn muốn biết, đồng thời người này thiếu chút nữa đã ra tay gϊếŧ hắn, thì dù người đàn ông này đẹp như tiên giáng trần hắn cũng sẽ do dự do dự lại do dự trước khi cứu người.
So với tâm trạng vi diệu của Xuân Cẩn Nhiên thì Bùi Tiêu Y lại thản nhiên hơn rất nhiều, bởi vì sự việc nên như thế, cũng đúng như thế, thực sự không có lí do gì để xúc động: "Đừng im lặng nữa, muốn hỏi gì cứ hỏi, ta sẽ nói tất cả những thứ ta biết."

Xuân Cẩn Nhiên nhíu mày, vừa cảm thấy ngoài ý muốn vừa có hơi hoài nghi. Trước đó hắn chỉ đoán sơ rằng việc này có liên quan đến Thiên Nhiên Cư, thế mà thiếu chút nữa đã bị tên này gϊếŧ người diệt khẩu, tại sao vừa ngủ một giấc thì ý định gϊếŧ người lại biến thành theo thiện bỏ ác rồi?

"Ngươi nghi ngờ mục đích của ta không đơn giản?" Thấy Xuân Cẩn Nhiên chậm chạp không đáp, Bùi Tiêu Y đoán ra được tám chín phần.

Xuân Cẩn Nhiên cũng muốn làm rõ mọi chuyện: "Không phải nghi ngờ, mà là xác định."
"Cuối cùng ta cũng phát hiện được một ưu điểm của ngươi, đó là thông minh." Bùi Tiêu Y mỉm cười, nhìn qua chợt thấy có mấy phần khiêm tốn.

Nhưng bây giờ có đẹp mắt hay không đã không còn quan trọng đối với Xuân Cẩn Nhiên: "Nếu ngươi cứ tiếp tục dùng cách này để lấy lòng ta, vậy thì chúng ta sẽ ngừng đàm phán."

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Bùi Thiếu Hiệp lập tức quay lại chuyện chính: "Ta nói những chuyện ta biết cho ngươi, nhưng đổi lại, ta cũng hi vọng ngươi có thể đáp ứng một yêu cầu của ta."

Xuân Cẩn Nhiên: "Nói đi."

Bùi Tiêu Y: "Để Đinh Nhược Thủy giúp ta giải độc."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện