Càn Quấy

Chương 68: Về nhà





Trần Thư không để Nhị Trụ quay về nhà hắn, anh sắp xếp cho hắn một chỗ ngủ trong nhà mình, nói rằng sáng sớm mai sẽ lái xe đưa hắn vè, thuận tiện coi người kia có đúng là Trần Mặc hay không.

Trần Chỉ và Trần Nghiên vây quanh Nhị Trụ hỏi tình hình của anh hai, mẹ Trần cùng con dâu cả vào phòng bếp hầm canh xương cho Nhị Trụ ăn. Ba Trần ngồi ở đầu giường cạnh lò sưởi hút thuốc.

Nhị Trụ nói rằng Trần Mặc nhìn qua không ổn lắm, người thì gầy gò đen nhẻm, tóc bạc hơn phân nửa, thế nên ngay từ đầu hắn không dám chắc, nếu không phải có bà chủ kia gọi tên cậu lên thì hắn căn bản không dám nghĩ tới người kia chính là cậu trạng nguyên Trần Mặc của thôn trước đây.

Mẹ Trần nghe xong, quay sang một bên dùng tay áo lau nước mắt.

Trần Mặc đi đã hơn một năm, ngoại trừ tháng đầu tiên bà tức giận không muốn nhìn Trần Mặc thì một năm sau đó, bà nằm ngủ cũng mơ thấy đứa con thứ nhà mình trở về… Dù sao cũng là đứa con máu mủ từ trên người bà mà ra, dù nó có không tốt đến đâu, bà cũng thương nó lắm.

Vợ Trần Thư cũng không nói gì, chỉ đứng một bên nghe, cô được nghe kể rất nhiều rằng trước kia em chồng là một cậu trạng nguyên, rất vui vẻ, nhưng nghe thế chứ chưa từng gặp qua, hỏi chồng thì anh cũng ậm ờ không nói rõ. Hiện tại cô mới biết được thì ra cậu rời nhà ra ngoài, nhưng lại bởi vì đàn ông… Cô đã xem ảnh chụp của Trần Mặc do thường thấy mẹ chồng cầm ảnh rồi khóc, đó là một cậu thanh niên đẹp trai, sáng sủa.

Sáng sớm hôm sau, mẹ Trần thức dậy dùng canh xương hầm nấu mì sợi, cho thêm hai quả trứng vào đó để Nhị Trụ và Trần Thư ăn no.

Bà túm cánh tay Trần Thư: “Thằng cả, nếu người kia là thằng hai thì con nhớ kỹ phải nói cho khéo, khuyên nó về nhà… Bên ngoài không bằng nhà được, ở nhà tốt hơn… Phải mang thằng hai về nhà, không thể ở bên ngoài chịu tội được… Nếu nó kiên quyết không về, thì con cứ nói… nói mẹ bệnh nặng không qua khỏi, muốn nhìn nó trước khi nhắm mắt…”

“Mẹ…” Trần Thư bất đắc dĩ. “Không nghiêm trọng như thế đâu, nếu nó không về con và Nhị Trụ sẽ bắt nó về cho mẹ.”

“Không nên, không nên, nó bướng lắm, cả hai đứa tính như con lừa, con phải nói chuyện tử tế, cứ từ từ khuyên nhủ…” Mẹ Trần nghẹn ngào. “Khuyên nó về nhà, sau đó để nó sống gần mẹ, sống thật tốt, mặc kệ tìm ai, mẹ cũng không phản đối nữa… Con cứ nói với nó như vậy, nói mẹ đồng ý cho nó cùng người kia đến với nhau.”

Trần Thư nháy mắt với vợ, cô vợ nhỏ bật dậy đỡ mẹ già. “Mẹ à, mẹ cũng đừng bận tâm, Trần Thư biết phải nói thế nào mà, mẹ cứ rửa mặt sạch sẽ, thay quần áo tươm tất chờ Trần Mặc trở về là được.”

“Đúng, đúng, mẹ phải chải đầu cái đã…” Mẹ Trần nhanh chân chạy đi rửa mặt.

Trần Thư thở dài, lái xe đi xa.

Trần Mặc đêm qua bị cảm lạnh, kết quả sáng nay bắt đầu ho khan.

Thím Vương nhìn Trần Mặc co cái thân gầy còm lại ôm cổ ho khan, đau lòng hỏi thăm: “Trần Mặc, hay là cháu cứ nghỉ một buổi đi, đừng để bệnh làm hại cơ thể.”

“Không sao đâu ạ, thím cứ nghỉ ngơi đi, cháu chỉ cảm mạo chút thôi…” Trần Mặc che miệng ho hai tiếng. “Cháu không vào sảnh trong nữa, cháu ra ngoài dọn dẹp mấy thứ lặt vặt đây.”

“Ôi, ở bên ngoài trời lạnh đông người mất!” Thím Vương túm Trần Mặc. “Để thím nói đầu bếp cho cháu chút nước nóng rửa mặt, thêm chút gừng nữa, sẽ đỡ nhiều lắm, sau đó cháu cứ tới giường gần lò sưởi của thím mà ngủ một giấc, ngủ dậy sẽ tốt thôi, cháu xem kìa, hôm nay chắc sẽ có tuyết rơi đấy.”

Trần Mặc ngẩng đầu nhìn trời, thật âm u, gió thổi vù vù mang theo hơi lạnh bức người.

Tay cậu vừa vào đông đã cứng lại, không chỉ tay mà ngay cả chân và mặt cũng thế. Buổi tối khi ngủ, cậu nằm mơ cũng thấy Dương Sóc bôi thuốc chống nứt da cho mình, còn sắc ớt ngâm chân nữa, cậu vừa thấy vui đã tỉnh lại… Sau đó trợn mắt cho tới hừng đông.

“Cháu dọn dẹp xong sẽ đi nghỉ, thím đừng bận tâm.” Trần Mặc mỉm cười, đi vào nhà sau.

Trần Thư lái xe đưa Nhị Trụ về, Nhị Trụ chỉ Trần Thư địa chỉ quán cơm kia.

Trần Thư xuống xe hỏi thím Vương đang tính sổ ở quầy hàng. “Bà chủ, tôi muốn hỏi về một người.”

“Người nào vậy?” Thím Vương ngẩng đầu nhìn Trần Thư.

“Có phải ở đây có một cậu bé làm công gọi là Trần Mặc không?” Trần Thư hỏi.

Thím Vương cảnh giác, phụ nữ đối với loại chuyện thế này đều có cảm giác kỳ quái. “Cậu tìm Trần Mặc có việc gì? Cậu là thế nào với cậu nhóc?”

“Tôi là anh nó, anh ruột.” Trần Thư nói rõ thân phận.

Thím Vương nhìn anh từ trên xuống dưới. “Cậu lấy gì chứng minh cậu là anh ruột của cậu ấy? Hai người trông không giống nhau, khẩu âm cũng không tương đồng.”

Trần Thư phát sầu, Trần Mặc đi học nhiều có thể nói được tiếng phổ thông tiêu chuẩn, không giống anh, gương mặt rặt là người Đông Bắc, giọng nói lại đặc khẩu âm. “Tôi thực sự là anh trai nó, thực sự, à, đầy là chứng minh nhân dân của tôi.” Trần Thư móc chứng minh thư ra. “Chúng tôi sống tại một thôn làng ở hướng bắc, cách chỗ này một cái chợ. Bác xem tôi ở đội mười lăm, Trần Mặc ở cùng một đội với cháu.” (ở đây có thể giải thích thế này, trong 1 làng, người ta có thể phân ra làm nhiều xóm, đội = xóm)

Thím Vương lật qua lật lại nhìn chứng minh thư. “Nói là vậy thôi, tôi cũng không biết Trần Mặc ở thôn nào, cậu ấy nói chứng minh thư đã mất, nếu không để tôi gọi cậu ấy ra xem thử?”

“Được, vậy cám ơn bà chủ nhiều lắm!” Trần Thư vội vã cúi đầu nói cảm ơn.

Thím Vương đi ra nhà sau, thấy Trần Mặc đang làm việc. “Trần Mặc, cháu dừng tay một chút.”

Trần Mặc buông thứ trong tay xuống. “Thím Vương, có chuyện gì ạ?”

“Bên ngoài có một người tên Trần Thư tìm cháu, thím sợ là người xấu nên vào nói trước với cháu một tiếng, muốn gặp không?” Thím Vương lặng lẽ nói với Trần Mặc.

Trần Mặc sửng sốt. “Trần Thư?”

“Đúng vậy, cậu ta nói mình là anh trai cháu…”

Trần Mặc đột nhiên có chút kích động. “Thật là Trần Thư sao?”

“Là thật, thím nhìn chứng minh thư của cậu ta rồi.” Thím Vương khẳng định.

Trần Mặc không biết Trần Thư sao lại tìm đến đây được, thế nhưng vừa nghe nói anh trai tới trong ngực vừa hài lòng vừa thương cảm, cậu không biết làm thế nào đối diện với anh trai, kỳ thực là hiện tại…

Cậu nắm chặt bàn tay đang run rẩy. “Thím, cháu không muốn gặp anh ấy.”

“Không gặp? Vì sao? Đó có phải anh trai cháu không?” Thím Vương quan tâm hỏi han.

“Là anh cháu nhưng, nhưng cháu đã làm chuyện có lỗi, không có mặt mũi gặp bọn họ nữa…” Trần Mặc nói ấp úng, nước mắt rơi xuống, sau đó tiếng nói đứt đoạn, không ngừng ho khan.

Thím Vương vội vã vỗ lưng cậu. “Ôi ôi, được rồi, không gặp thì không gặp, để thím nói với bọn họ cháu không gặp.”

Không đợi thím Vương quay lại, Trần Thư đã đi vào sân sau.

Thím Vương thấy Trần Thư, tỏ vẻ sốt ruột. “Ơ cái cậu này xảy ra chuyện gì thế này? Ai cho cậu vào? Đi ra đi ra, đây là nhà cậu sao?”

Trần Thư thấy Trần Mặc trốn sau lưng thím Vương, vội vã gọi: “Trần Mặc Trần Mặc, anh là anh Trần Thư đây.”

Trần Mặc trốn tránh không nói lời nào.

Thím Vương đẩy Trần Thư ra bên ngoài. “Cậu nhận sai người rồi, cậu ấy nói không quen cậu.”

Trần Thư nóng nảy. “Trần Mặc anh nói cho cậu biết, mẹ bị bệnh rồi, nặng lắm, cậu có bản lĩnh thì cả đời đừng về nhà nữa!!!”

Thím Vương nghe nói như thế liền ngừng tay, mẹ người ta sinh bệnh rồi, mặc kệ có bao nhiêu oán hận thì cũng phải về nhà xem một chút chứ.

Trần Mặc quay đầu lại, không tin nói: “Không thể nào, thân thể mẹ tốt như thế cơ mà.”

Trần Thư cười nhạt. “Tốt? Bao lâu rồi cậu không về nhà hả? Người cũng đều là ăn ngũ cốc hoa màu mà sống, sao lại không thể bị bệnh nọ bệnh kia chứ? Mẹ cao tuổi rồi, lại lo lắng về cậu, kết quá đổ bệnh ra đó. Tìm cậu trong cả biển người không thấy đâu, ai dè lại ở chỗ này.”

Trần Mặc thoáng cái khóc ra tiếng. “Anh, mẹ thế nào rồi? Sinh bệnh gì? Anh, em xin lỗi, em không dám về nhà…”

Tim Trần Thư cũng mềm ra, đi tới vỗ lưng Trần Mặc. “Được rồi được rồi, nếu tìm được rồi thì về nhà thăm mẹ đi, để mẹ an tâm một chút, bệnh có thể sẽ đỡ hơn.”

“Nhưng em sợ mẹ nhìn thấy em sẽ tức giận…” Trần Mặc khóc tới mức váng đầu, lại bắt đầu ho khan.

Thím Vương thấy thế vội vàng bưng một chén nước nóng tới. “Uống ngụm nước trước đã, có chuyện gì vào nhà nói tiếp, Trần Mặc bị cảm mạo, đừng đứng ngoài nữa.”

Thím Vương để Trần Thư và Trần Mặc vào phòng rồi lặng lẽ đóng cửa lại.

Trần Thư kéo Trần Mặc qua nhìn. “Cậu xem cậu kìa, sao lại biến thành như vậy? Người kia đâu, cái tên họ Tề đâu?”

Trần Mặc cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi giày. “Em không tìm được anh ta…”

Trần Thư tức giận. “Không tìm được cậu không biết về nhà sao? Cậu muốn chết xó bên ngoài rồi để anh đây nhặt xác về hả?” Anh rất muốn cho tên cứng đầu này một bạt tay nhưng nhìn dáng vẻ yếu đuối bây giờ của Trần Mặc anh lại không ra tay nổi.

Trần Mặc không nói lời nào, chỉ khóc, vừa khóc vừa ho.

Trần Thư nhìn Trần Mặc từ trên xuống dưới, đột nhiên nhìn thấy bàn tay ôm chén của Trần Mặc, anh cả kinh nắm tay cậu. “Tay cậu xảy ra chuyện gì thế này?”

Trần Mặc co rúm người lại, chén nước trong tay đổ đi một nửa. “Không… Không thế nào cả…”

“Không thế nào? Không thế nào vậy ngón tay cậu đâu? Hả? Cậu, cậu đến tột cùng ở ngoài làm cái gì?” Trần Thư tức giận phát run.

Trần Mặc dùng sức rút tay đặt sau lưng. “Em không làm gì cả, em chưa từng làm gì cả… Thực sự, em chưa từng làm gì hết…”

Trần Thư nặng nề thở dài, kéo tay Trần Mặc. “Hai à, anh em mình về nhà đi, mẹ nhớ cậu lắm, nhớ tới mức ăn không ngon ngủ không yên… Hôm qua mẹ nghe có tin tức của cậu liền khóc liên hồi, cậu nhẫn tâm để mẹ bận tâm như thế sao?”

Trần Mặc khóc không thở nổi. “Anh… Em… Ô ô… Em nhớ mẹ… Em muốn về nhà…”

“Ừ, anh em mình về nhà, về nhà để mẹ hầm canh xương cho cậu, nấu thịt thủ cho cậu… Anh cưới vợ rồi, về nhà cậu sẽ thấy chị dâu, chị dâu cậu mang thai rồi, năm sau sẽ sinh em bé, cậu lúc đó cũng trở thành chú rồi…”

Thím Vương đã chuẩn bị tiền để tiễn Trần Mặc, thấy Trần Thư đỡ Trần Mặc ra liền biết nên làm thế nào. Bà kéo tay Trần Mặc. “Trần Mặc à, mấy tháng nay cháu ở đây, hiện tại người nhà tới tìm, thím cũng không giữ cháu lại nữa… Cháu về nhà đi, chăm sóc mẹ cho tốt, nếu sau đó không tìm được việc thích hợp lại tới chỗ thím.” Nói xong móc ra mấy trăm đồng. “Cái này coi như tiền lương của cháu, cũng sắp Tết nguyên đán rồi, thím cho cháu thêm mấy trăm đồng tiền thưởng, trở về mua gì đó ngon cho mẹ ăn nhé.”

Trầm Mặc nhận lấy, cúi đầu chào thím Vương. “Thím, cám ơn thím.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện