Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 172: Chặt đứt



Ngự giá thân chinh không phải một chuyện nhỏ, điều binh khiển tướng càng không phải là một chuyện đơn giản, Vũ Văn Ung chuẩn bị cũng mất hơn hai tháng, mà lúc này, Trương Khởi đã sớm qua sinh nhật 16 tuổi mụ, đồng thời, Trịnh Du và các sứ giả nước Chu, cũng thành công quay trở về nước Tề.

Trong nước Tề, từ sau khi nhận được sự cầu viện của sứ giả nước Chu, cứ luôn thương nghị, rồi lại thương nghị.

Rất nhiều đại thần đề nghị, không bằng thừa dịp hai nước Chu và Đột Quyết đều tổn hại mà ra tay.

Nhưng quan hệ của nước Tề và Đột Quyết còn kém hơn, bộ lạc như Đột Quyết, một khi mặc cho bọn họ cướp bóc chém giết thành công, thì bộ lạc nhỏ trong nước họ cũng sẽ xông lên. Cứ như vậy, người Đột Quyết chỉ biết càng ngày càng nhiều, vốn không chỉ có hai bên bị tổn hại. Chỉ sợ đến lúc đó kết quả là, nước Chu suy tàn rồi, thì nước Tề cũng phải đối đầu với Đột Quyết.

Trong tiếng nghị luận ầm ĩ, Lan Lăng Vương vẫn trầm mặc.

Một ngày kia, Cao Trạm đang thương nghị lại việc này với thần tử, bèn liếc nhìn Cao Trường Cung đứng ở một bên, buồn bực lên tiếng, thân thể liền nghiêng qua, còn thuận tiện xoa xoa mỹ nhân đang ngồi trên đùi, rồi phất tay kêu Cao Trường Cung: "Trường Cung, tới đây."

Lan Lăng Vương cất bước tiến lên, cúi đầu hành lễ, "Bệ hạ!"

Thấy hắn mở miệng, Cao Trạm bèn đẩy mỹ nhân đang ngồi trên gối xuống, thân thể nghiêng lên trước thăm dò chút, dùng một loại ánh mắt cười giỡn, tò mò quan sát Lan Lăng Vương từ trên xuống dưới sau một lúc, mới nói: "Tên tiểu tử này không phải vừa có quân lệnh liền nhận, còn rất là liều mạng sao? Sao hiện tại lại an tĩnh như vậy hả? Chậc chậc, khí lạnh trên người, trẫm thấy cũng tê dại. Chuyện lần này, ngươi nghĩ thế nào?"

Lan Lăng Vương không để ý đến lời nhạo báng của Cao Trạm, hắn cúi đầu mặt lạnh. Cẩn thận nói: "Bệ hạ quyết định là được." Dừng một lát, hắn lại nói: "Bệ hạ muốn thần làm thế nào, hạ lệnh là được!"

Lời này, Cao Trạm thích nghe nhất

Hắn ta cười ha hả, lập tức đưa tay chỉ Lan Lăng Vương, nói: "Vậy thì tốt, hôm nay trẫm cho ngươi năm vạn binh mã. Ngươi đi trợ giúp người Chu."

Mệnh lệnh này vừa ra, đầu tiên quần thần liền ngẩn ra, sau lại rối rít đứng ra.

"Bệ hạ. Nếu muốn xuất binh, năm vạn người có ích lợi gì?"

"Bệ hạ, hoặc là không giúp người Chu. Nếu chuẩn bị trợ giúp, lại chỉ phái năm vạn, đây không phải trò đùa sao?"

. . . . . .

Trong tiếng nghị luận, ngược lại không có đại thần ra mặt ngăn cản Lan Lăng Vương xuất chinh.

—— trận đánh này, thắng không có công, thua lại có. Hoàng đế tự mình chỉ Lan Lăng Vương, một số võ tướng khác còn thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Đối mặt sự chỉ trích của chúng thần, Cao Trạm vẫn ngoảnh mặt làm ngơ. Quần thần thấy hoàng đế không nghe, dần dần, tiếng khuyên giải cũng càng ngày càng nhỏ.

. . . . . Thái hậu chết hắn ta còn có thể mặc đồ đỏ, thưởng rượu ngon, ai khuyên liền đánh người đó, chuyện khư khư cố chấp này có nghĩa gì chứ?

Thấy chúng thần an tĩnh lại. Cao Trạm tiếp tục nhìn Lan Lăng Vương.

Quan sát đứa cháu đang lộ nét mặt lạnh lùng, bàng quang với tất cả, Cao Trạm không nhịn được đồng tình một lát, lập tức khom người lần nữa, cười ha hả: "Trường Cung sao không tiếp chỉ? Hay là, trẫm cho ngươi thêm một vạn?"

Lan Lăng Vương tiến lên một bước. Hắn cúi người hành lễ, lạnh lùng nói: "Thêm binh thì không cần. Nhưng năm vạn binh mã này, bệ hạ phải đồng ý cho ta tự đi chọn lựa."

"Được, ngươi muốn chọn cứ đi chọn đi." Cao Trạm ngáp một cái, đứng lên quát: "Tan triều tan triều, toàn chuyện nhảm nhí, lãng phí thời gian của trẫm!" Vừa nói, hắn ta vừa ôm mỹ nhân, nghênh ngang đi tới hậu cung.

Nhận lấy hổ phù, Lan Lăng Vương lập tức rời đi hoàng cung.

Lúc này, Trịnh Du đã sớm trở lại vương phủ, khi nàng ta trở về, hắn không có đi nghênh đón, trở lại trong phủ, hắn cũng không có gặp nàng ta.

Đối với nàng ta, hắn thấy hổ thẹn, nhưng Cao Trường Cung nghĩ, chuyện trên đời nếu muốn dứt là phải dứt, nếu mình muốn hòa ly thì mặc kệ là áy náy hay xấu hổ, cũng chỉ có thể đợi đến sau khi hòa ly rồi suy tính, hiện tại hai người vẫn phải dứt khoát không lui tới mới được.

Trong trang, xa xa thấy Lan Lăng Vương trở lại, Phương lão liền vội vàng nghênh đón.

Thời gian này, Lan Lăng Vương đã phái quản sự đến hai phủ lớn của mình, cả trong trang này, từ quản sự lớn, đến tôi tớ, người chăn ngựa cũng đều được thay đổi. Bây giờ Phương lão chỉ để ý đến việc ăn uống cá nhân của Lan Lăng Vương.

Nhưng Phương lão cũng chỉ chăm sóc chút, đề phòng có người xuống tay ám hại Lan Lăng Vương từ việc ăn, mặc, ở, đi.

Lan Lăng Vương không để ý đến Phương lão nhắm mắt theo đuôi, hắn trở lại trong phòng, cởi triều phục trên người xuống, thấy hắn mặc nhung trang lần nữa, Phương lão lo lắng hỏi "Quận Vương, lại muốn luyện binh rồi hả?"

Lan Lăng Vương gật đầu một cái, vừa đeo bội kiếm, vừa nói: "Bệ hạ sai ta mang theo năm vạn quân mã, trợ giúp nước Chu chiến với Đột Quyết."

Thật sự sắp chiến tranh.

Sắc mặt Phương lão trắng nhợt, lo lắng trùng trùng.

Vừa đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân truyền đến, "Quận Vương, có tin tức."

Lan Lăng Vương hét lên: "Đi vào."

Một người làm đi vào.

Nhìn người tới, Phương lão rét run, xem ra là vương phi ở Nghiệp thành truyền tới tin tức.

Ông vội vã tiến lên, đi tới ngoài cửa quát lên: "Đều tản ra." Vẫy lui người làm xong, ông cẩn thận đóng cửa phòng lại.

Khi ông quay đầu lại thì Lan Lăng Vương đã cúi đầu, nghiêm túc xem tờ giấy trắng mà người hầu đưa tới.

Nhìn một lát, Phương lão nghe được Lan Lăng Vương nở nụ cười, "Thì ra là nàng ta làm." Trong âm thanh, có sự tức giận và thất vọng.

Lan Lăng Vương thu hồi tờ giấy trắng, vẫy lui người hầu kia xong, chuyển sang Phương lão, mệt mỏi nói: "Khi A Khởi còn ở đây thì từng có người truyền lời đồn khắp nơi, nói gì A Khởi ở trong thanh lâu, hoan hảo với vài người, còn bị đánh vỡ trước mặt mọi người, vô số người thấy được thân thể của nàng ấy. . . . Lời đồn xấu xa về A Khởi, là Trịnh Du tung ra đấy!"

Nói ra những lời này xong, không để ý đến Phương lão há mồm trợn mắt, Lan Lăng Vương lại quay đầu nhìn qua bên cạnh vài lần.

Nơi đó, để mấy bức tranh mĩ nữ. Mỗi một tấm đều vẽ thiếu nữ tuyệt sắc, mặt mày xinh đẹp, cười nói tự nhiên, có tấm mặc áo đỏ, tấm mặc áo đen, mười lăm mười sáu tuổi, dù vô cùng trẻ tuổi thì giữa hàng mày vẫn không giấu được vẻ tuyệt vọng.

Nghe được lời Lan Lăng Vương nói, Phương lão lắp bắp nói: "Thật, thật là vương phi làm?"

Lan Lăng Vương gật đầu một cái, nói: "Lần này nàng ta ở nước Chu bị A Khởi nhục nhã. Trong lòng nàng ta tức giận nên hôm nay Thu công chúa an ủi thì nàng ta vô ý thức nói ra chuyện này. Trịnh thị nói, chỉ hận lúc ấy ra tay quá nhẹ ——"

Lời vừa nói ra, sắc mặt của Phương lão cũng khó nhìn.

Lan Lăng Vương vẫn còn kinh ngạc mà nhìn nhìn tranh mĩ nữ trên tường. Kinh ngạc nhìn nhìn vẻ tuyệt vọng trên gương mặt xinh đẹp vô song kia.

Khi xưa hắn vừa nghe được lời đồn đó đã bực bội đau lòng cỡ nào? Trở về gặp A Khởi, A Khởi còn nói muốn đi.

Khi đó hắn thật là hận. Khi hắn té trong quán rượu buồn buồn không vui thì Trịnh Du xuất hiện, nàng ta dịu dàng rộng rãi trấn an hắn. Bảo hắn đừng trách A Khởi, nói A Khởi nhất định là không còn cách nào, nói lúc ấy nếu nàng ấy không uất ức mình không chừng sẽ bị hại.

Nghĩ tới đây, Lan Lăng Vương cười lạnh thành tiếng.

Một bên, Phương lão mở miệng ra, muốn nói cái gì, rồi lại ngậm miệng lại.

Như vậy, vương phi này cũng không phải là người tầm thường, tâm cơ quả không cạn.

Nghĩ tới đây, Phương lão ngẩng đầu nhìn về phía Lan Lăng Vương.

Lúc này, Lan Lăng Vương lại chuyển ánh mắt sang một xấp tranh mĩ nữ.

Những bức họa này đều là lúc trước Trương Khởi tự vẽ cho mình đấy.

Nàng vốn muốn giữ lại cho mình làm kỷ niệm.

Lan Lăng Vương vươn tay, từ từ cầm lấy tấm tranh mĩ nữ. Rũ mặt mày, ngón tay thon dài của hắn từ từ mơn trớn mặt mày của mỹ nhân trong bức tranh mĩ nữ. Từ từ, hắn giơ tranh lên, đưa nó đến trước lò than.

Vừa đặt xuống, ngọn lửa liền bốc lên trong nháy mắt nuốt sống mỹ nhân, đảo mắt liền biến thành bụi bậm.

Nhìn đến đây, Phương lão trừng lớn mắt, ông thật sự biết, từ sau khi Trương cơ rời đi, gia chủ của ông quý giá mấy bức họa này cỡ nào, gần như mỗi khi rảnh rỗi, liền canh giữ ở trước bức họa, có lúc đứng cả nửa ngày!

Phương lão kinh hoảng há mồm trợn mắt nói: "Trường Cung, ngài sao thế?" Đảo mắt, ông lại vui mừng kêu lên: "Quận Vương, ngài buông được Trương cơ rồi hả?"

"Buông?" Lan Lăng Vương cười nhẹ một tiếng, hắn thuận tay nâng tranh mĩ nữ lên, vừa nhìn nó bị ngọn lửa đốt cháy, vừa nhìn gương mặt bị lửa cắn nuốt từng chút, lẳng lặng nói: "Nửa đời trước của ta đã bị một phụ nhân phá hủy, những năm tháng còn lại, nếu muốn sống nữa, thì không thể lại bị một nữ nhân khác phá hủy. . . . . Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ quên nàng ấy!"

Âm thanh của Lan Lăng Vương thật bình tĩnh, thật bình tĩnh.

Nhìn thấy quận vương của mình rốt cuộc quyết định, Phương lão muốn cười vui, nhưng không biết thế nào, nhìn ánh mắt của Lan Lăng Vương, ông lại cười không nổi.

Lúc này, Lan Lăng Vương vung vẩy giấy trắng trong tay, đặt nó ở trước mặt Phương lão, nhàn nhạt nói ra: "Cầm mấy thứ này đi, cho Trịnh thị xem thật kỹ."

Phương lão ngẩng đầu lên.

Vẻ mặt Lan Lăng Vương lạnh lẽo, hắn lạnh nhạt nói: "Cả đời ta, không thích nhất âm mưu, chung quy lại bị âm mưu liên lụy. . . . . Ông tự đi nói với Trịnh thị, ta rất hối hận, cũng rất thất vọng. Lần xuất chinh này, nếu chết trận thì thôi đi, nếu có thể sống trở lại, ta hi vọng hòa ly với nàng ta."

Duỗi ngón tay ra gõ vài lần, Lan Lăng Vương tiếp tục nói: "Đúng rồi, nội dung trên tờ giấy này, ông cũng đưa cho tộc Trịnh thị, để cho bọn họ thương nghị."

Nghe đến đó, Phương lão cẩn thận nhắc nhở, "Quận Vương, việc này bọn họ sẽ không để ý đâu?"

Đối diện gương mặt lạnh của Quận Vương, Phương lão muốn nói, trước khi Trịnh thị trở thành Vương phi, tuyên truyền chuyện như vậy ra, cũng không thể thay Quận Vương lấy được nhiều sự đồng tình và ủng hộ hơn. Đến tai tộc Trịnh thị, cũng chỉ bị người ta xì mũi coi thường!

—— quý nữ cả Nghiệp thành và Tấn Dương, người người đều ương ngạnh phách lối, xử lý một cơ thiếp của phu quân mình như vậy tính là gì? Có rất nhiều người còn trực tiếp tới cửa giết đấy!

Dĩ nhiên, vương phi tung lời đồn này thì chưa từng cùng định ra hôn ước với Quận Vương, thật sự đố kỵ tàn nhẫn. Nhưng quý nữ nước Tề, những thứ khác không nói, đố kỵ và tàn nhẫn là đặc tính cực kỳ bình thường.

Có bao nhiêu quý nữ mới vừa nghị hôn với trượng phu, cũng không quản nghị được không, liền xông thẳng vào phủ đệ trượng phu, đánh sủng cơ của hắn bị thương nặng, hoặc phá hủy dung mạo sủng cơ này?

So với họ, Trịnh thị thật là dịu dàng rồi.

Nghe được nghi vấn của Phương lão, Lan Lăng Vương rũ mặt mày, hắn lạnh nhạt nói ra: ". . . . . . Ban đầu điều kiện quan trọng nhất đề ra khi ta ký kết hôn ước với Trịnh thị, chính là không được tổn thương Trương cơ, dù là khi nào, bất kỳ địa phương nào, ta phát hiện bọn họ có người từng bất lợi với Trương cơ, như vậy, đừng trách ta trở mặt vô tình."

Hắn phất phất tay, nói: "Đi đi, dù người cả nước Tề đều nói Trịnh thị không sai, vậy cũng không thể thay đổi gì. Công đạo thị phi, chưa bao giờ ở trong lời người."

Dứt lời, Lan Lăng Vương đã thay trang phục xong cất bước xoay người, Phương lão cầm tờ giấy lên, kinh ngạc nhìn nhìn hắn cưỡi lên lưng ngựa, nhìn hắn mặc khôi giáp xông vào bầu trời tràn ngập mưa bụi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện