Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 183: "Sói hú nửa đêm"



Trong đêm đen tĩnh mịch, nhìn bóng dáng cao lớn của Lan Lăng Vương dần dần đi xa, Trương Khởi mãi lâu mới rút đầu về. Nhưng chưa qua được bao lâu, nàng lại bứt rứt thò đầu ra quan sát hắn.

Quả thật hắn đã ngồi lẫn vào với đám hộ vệ, từ đầu đến cuối, cũng không hề quay đầu lại liếc nàng một cái.

Trương Khởi cau mày thầm nghĩ: chẳng lẽ tính tình của người nào đó đã thay đổi ? Nhưng lại nghĩ đến việc mình, và hắn, đều đã trải qua sống chết đến mấy lần rồi nếu có chút thay đổi cũng là chuyện bình thường.

Sau đó, nàng từ từ nằm lên trên sàn xe, kéo đệm giường tới đắp lên người, Trương Khởi thầm nghĩ: Điên cuồng suốt một ngày, nên đi ngủ sớm một chút thôi.

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng đưa tay che miệng, khẽ ngáp mọt cái, quay lưng lại dần dần chìm vào giấc ngủ.

Đêm, cũng từ từ sâu.

Theo ánh lửa đang từ từ tắt dần, là từng tiếng ngáy thi nhau truyền tới, một tên hộ vệ đến gần Lan Lăng Vương, trong bóng tối nhỏ giọng nói: "Quận Vương, đêm đã khuya rồi, đi ngủ thôi."

Hắn nói xong, một tiểu tử lắm mồm liền trực tiếp nói: "Quận Vương, không ngủ được sao?", rồi hắn ta liếc mắt nhìn ra xe ngựa, hì hì nói: "Quận Vương nếu không ngủ được, thì lên xe ngựa, í e í e."

Trong khi hai hộ vệ đua nhau hỏi thăm, Lan Lăng Vương chắp hai tay, lẳng lặng nhìn ra khoảng không, chỉ khẽ mỉm cười, rồi nhẹ giọng hỏi: "Giờ gì rồi?".

"Vừa qua giờ Tý ạ."

"Chắc là đang ngủ say rồi.". Lan Lăng Vương gật đầu ý đã biết rồi mỉm cười nói: "Biết cách sói tru không? Kêu thử cho ta nghe một chút.".

Hai hộ vệ ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau, lúc đó đã thấy Lan Lăng Vương đặt ngón tay ở giữa cánh môi, giả giọng sói tru.

Tiếng sói tru này, vừa trầm muộn, vừa đằng đằng sát khí, giống y như thật!

Hai hộ vệ không nghĩ tới hắn còn có ngón nghề này, không khỏi hào hứng bừng bừng.

Lan Lăng Vương cũng hào hứng bừng bừng. Hắn nén hơi, một tiếng lại một tiếng gào thét vang vọng khắp nơi. Hai hộ vệ kia cũng vui mừng học theo hành động của hắn.

Cũng không biết qua bao lâu, chỗ xe ngựa truyền đến một tiếng thét chói tai dù đã cố nhẫn nại đè thấp xuống.

Theo tiếng kêu từ bên kia truyền đến. Lan Lăng Vương thản nhiên thả tay xuống, quay sang gật đầu với hai hộ vệ, rồi nói: "Nhịn đến lúc này mới kêu, nhất định là sợ đến co rút thành một cục rồi. Các ngươi cứ tiếp tục.".

Dứt lời, hắn sải bước đi đến xe ngựa.

Hai tên hộ vệ hiểu ý vừa giả tiếng sói tru, vừa nhìn theo Lan Lăng Vương. Cho đến khi thấy hắn đi đến bên cạnh xe ngựa, đưa tay gõ gõ lên thành xe, nói một câu gì đó. Tiếp đó lại thấy màn xe vén lên, đem mỹ nhân trên xe kéo vào, thì một người hộ vệ trong số đó liền sải bước trở về, còn một người khác vẫn ngây ngốc gào lên.

Lúc này, người kia liền gõ xuống tay của hắn ta, nhỏ giọng nói: "Đủ rồi!"

Hộ vệ đó rõ ràng có hơi nghịch ngợm. Sau khi nháy mắt với với người kia, liền hạ thấp giọng lặng lẽ nói: "Hiện tại không cần hú nữa, chờ vào trong trướng. Lúc này mới hú thêm mấy tiếng, tạo chút không khí.". Hắn cười toe toét khoe cả răng cửa, làm mấy tư thế bỉ ổi, rồi lại nói: "Quận Vương của chúng ta là người thế nào? Đây chính là một hãn tướng trên sa trường tính toán chính xác tỉ mỉ không bỏ sót, dựa vào bản thân tự học mà văn võ đều tinh thông, chút tài mọn trêu hoa ghẹo nguyệt này chỉ cần ngài ấy muốn thì có thể suy một ra ba, đạt hiệu quả thần kỳ!"

Vì thế đêm nay Trương Khởi ngủ trong tâm trạng rất lo lắng bất an.

Mặc dù được Lan Lăng Vương ôm lấy, cả người đàng hoàng, ngay ngắn chỉnh tề ngủ ở trên giường chẳng khác gì cao tăng đắc đạo. Nhưng thỉnh thoảng nàng vẫn bị tiếng sói tru làm cho tỉnh giấc, sau khi run run sau một lúc lâu, lại được người nào đó duỗi tay ôm vào trong ngực.

Tiếng tim đập mạnh mẽ mà có lực của hắn, thật đúng là một liều thuốc thôi miên thật tốt.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại. ánh mắt của Trương Khởi vẫn còn có chút mê man.

Ở nơi rừng núi hẻo lánh, hoang dã này thật đúng là đáng sợ. Nàng thật sự không biết, những người kia cùng nhau lặn lội đường xa thế này, ngày đó làm thế nào mà tới được.

Cũng may thời tiết cuối thu thật trong lành mát mẻ, ngày hôm nay thời tiết thật đẹp trời trong mây trắng.

Bởi vì tối hôm qua ngủ không ngon giấc, nên lúc ngồi trong xe ngựa Trương Khởi cứ ngủ gà ngủ gật. Mỗi một lần nàng dựa vào thành xe ngựa rút thành một cục ngủ, thì khi tỉnh lại, đã thấy mình đang nằm ở trong ngực của Lan Lăng Vương.

Chớp chớp mắt từ từ mở ra, Trương Khởi nghi ngờ nhìn hắn. Có lẽ là nàng nhìn chăm chú quá lâu, ánh mắt cũng lộ ra gì đó không đúng, Lan Lăng Vương đang xem binh thư dường như cũng cảm nhận được liền cúi đầu xuống.

Hắn nhìn nàng, lạnh lùng quan sát mọt lúc, sau đó lại mở binh thư ra, nhàn nhạt mà nói: "Không cần phải suy nghĩ nhiều, bản thân thoải mái là được."

Giọng nói lạnh lùng, quả quyết, khiến cho người đối diện cảm nhận rõ được quyền uy cùng nghiêm túc của hắn.

Như vậy sao?

Trương Khởi câu mày lại. Nhưng nàng muốn suy nghĩ lại không nhớ nổi chi tiết cụ thể.

Một lát sau, nàng đỏ mặt, thì thào nói: "Thật xin lỗi.", sau khi tạ lỗi xong, nàng từ trong ngực của hắn nhẹ nhàng trượt xuống, ngoan ngoãn ngồi xuống một góc của xe ngựa, rồi quay đầu, nhìn ra phong cảnh phía ngoài.

Có điều, cho dù ý chí của nàng kiên định đến thế nào, âm thầm thề trong lòng biết bao nhiêu lần, một khi đã ngủ say, sau khi tỉnh lại vẫn nằm ở trong lòng hắn.

Đối mặt với đôi mày thẳng tắp đang chau lại của Lan Lăng Vương, nhìn vẻ mặt vừa bất đắt dĩ lại không kiên nhẫn kia, Trương Khởi quả thật thẹn đến muốn chui xuống đất.

Trong lúc Trương Khởi sầu muộn vì tiếng sói hú làm cho kinh sợ, ban ngày lại càng ngày càng mệt mỏi, thì đảo mắt một cái, một tháng lại trôi qua.

Một ngày nọ, bọn họ đã đi tới thành Tĩnh Viễn, quận An Định của nước Chu.

Thành Tĩnh Viễn nằm ở vị trí lưu vực sông Hoàng Hà, tuy nằm ở phương Bắc lạnh lẽo nhưng cũng được xem như giàu có phồn thịnh.

Hơn nữa thành trì này cực kì lớn, không hề thua kém quận Vũ Uy, so với kinh đô Trường An, cũng không kém bao nhiêu.

Tới lúc này, năm trăm hộ vệ của Lan Lăng Vương đã sớm biến thân thành thương đội ăn mặc bình thường. Nhưng dù sao tất cả bọn họ đều là các đấng trượng phu dũng mãnh, khi đội ngũ này cùng một chiếc xe ngựa tiến vào thành Tĩnh Viễn liền làm cho dòng người cùng dòng xe ngựa đang đi lại như mắc cửi đột nhiên an tĩnh lại.

Trương Khởi ngồi ở trong xe ngựa, đầu đội mũ sa, ánh mắt sáng trong nhìn người dân đi đi lại lại bên ngoài, xe ngựa như nước.

Nàng chưa từng đến thành tĩnh Viễn, mặc dù đã nghe qua vô số lần, nhưng vẫn là lần đầu tiên đến đây.

Nữ nhi ở nơi này, gò má đã không còn hồng hồng do bão cát ở Võ Uy tạo thành, vóc dáng cao gầy cùng với da thịt trắng nõn, so với các nữ lang ở thành Trường An cũng không kém bao nhiêu. Dũ nhiên, nếu nhìn kĩ, vẫn có thể nhận ra da các nàng hơi thô một chút.

Đi một lát, xe ngựa liền ngừng lại.

Lan Lăng Vương dẫn đầu đoàn người nhảy xuống xe ngựa, hắn đưa tay ra đỡ Trương Khởi xuống xe.

Trương Khởi không để ý đến hắn, nàng cúi đầu, cắm đầu cắm cổ nhảy xuống xe ngựa.

Lan Lăng Vương liếc nàng một cái, nhưng cũng không để ý. Rồi xoay người, đi vào trong tửu lâu.

Mặc dù hắn đội mũ che mặt, nhưng khi giơ tay nhấc chân, đều toát ra uy nghiêm và khí chất của một người đức cao vọng trọng. Tiểu nhị ở bên trong thấy thế liền vội vàng chạy đến nghênh đón, chào mời :" Khách quan đến dùng bữa hay là đến nghỉ chân?"

Lan Lăng Vương bỏ một đĩnh vàng lên bàn, trầm giọng nói:" Cả hai"

Lúc này tửu lâu vô cùng náo nhiệt, cả sảnh đường huyên náo ồn ào, nhưng vẫn có không ít người sau khi nghe được giọng nói của hắn liền không tự chủ được mà quay đầu lại nhìn.

Theo mọi ánh mắt tập trung về một phía thì khắp nơi lặp tức an tĩnh lại.

Không nói đến việc vị lang quân trước mặt tuy đã đội mũ che mất diện mạo nhưng lại có phong thái hào hoa, chậm rãi đi tới, vô cùng tự nhiên, khiến người ta cảm nhận được uy nghiêm, tôn quý và cao cao tại thượng của con người này. Ngay cả phụ nhân đi theo sát sau lưng hắn cũng vậy. Ngay cả bàn tay nhỏ bé cũng không hề lộ ra ngoài nhưng lại có phong thái vô cùng, làm cho người ta vừa nhìn lại cảm thấy cả phòng thơm ngát, rọi sáng khắp nơi nơi. Không cần phải nói, đây nhất định là một tuyệt đại giai nhân rồi.

Tĩnh Viễn tuy là một thành lớn, nhưng người như vậy cũng rất hiếm gặp. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều nhìn đến ngây dại.

Thấy khắp mọi nơi đều an tĩnh, ngay cả ánh mắt khá hơn một chút cũng nhìn mình không thả, Lan Laeng Vương chau mày lại, trầm giọng nói:" Nhanh lên một chút!"

Tiểu nhị phản ứng kịp, vội vàng lên tiếng:" Vâng.... xin khách đợi một lát, tiểu nhân lập tức đi an bài."

Mà lúc này, trong tửu lầu vẫn yên lặng như tờ.

Trương Khởi vẫn cúi đầu. Đối với những ánh mắt như thế này, nàng làn như không thấy. Lặng yên ngồi vào một góc mà Lan Lăng Vương vừa chọn, chờ tiêu nhị kia mang rượu thượng hạng và thức ăn lên xong, nàng cũng Lan Lăng Vương lẳng lẳng bắt đầu dùng cơm.

Rốt cuộc, hiện tại tửu lầu cũng náo nhiệt hơn chút ít. Cũng có một số người thỉnh thoảng liếc nhìn bọn họ, sau đó nhỏ giọng thảo luận "Không biết là Vương tôn nào?", "Mỹ nhân kia nhất định là khuynh nước khuynh thành, thật muốn nhìn xem một chút."

Trương Khởi cúi đầu gắp chút thức ăn, nàng rất buồn ngủ, cơm chưa ăn được vài miếng, đầu đã gật gà gật gù, có mấy lần nếu không phải Lan Lăng Vương nhanh tay, thì chỉ sợ đã đập trán lên bàn rồi.

Khẽ ngáp một cái, Trương Khởi không muốn ăn, vừa định đẩy chén cơm ra, Lan Lăng Vương đã gắp một miếng thịt dê để lên trên, rồi ra lệnh:" Ăn đi!"

Này thịt dê mặc dù đã được chế biến, nhưng vẫn còn vị tanh nồng nặc, Trương Khởi cho đến bây giờ vẫn không thích món này, chỉ gắp một miếnh nho nhỏ lên cắn một cái, còn lại không tài nào ăn được nữa.

Thấy nàng lại bắt đầu gật gù, Lan Lăng Vương lại gắp một miếng thịt dê khác đặt vào trong chén của nàng, cho đến khi thức ăn đầy lên thành ngọn, hắn mới lạnh nhạt nói: "Ăn hết chỗ này, nếu không tối nay thị tẩm!"

Thị tẩm?

Trương Khởi cả kinh, liền tỉnh táo không ít.

Nàng ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn về phía người kia. Mới vừa nhìn một cái, nàng lại lập tức cúi đầu.

Nàng cũng thật là, không thể bởi vì một thánh hắn đắc đạo làm cao tăng, liền cho rằng hắn là cao tăng thực thụ. Nam nhân này từ trước đến giờ đều làm theo ý mình, trực tiếp đã quen.

Nàng thực không muốn mang thai đứa bé của hắn lần nữa, sau đó lại bị kéo vào viễn cảnh không có tương lai, vĩnh viễn không thoát ra được những ngày tranh đấu của một thê thiếp.

Mặc dù, nàng vẫn biết, nếu như hắn thật sự muốn...., thì nàng có làm cái gì cũng vô ích.

Nhưng nàng thực sự không cam lòng, dù cho có khó khăn, cũng không hề đắn đo suy nghĩ, một khi suy nghĩ, thì tâm liền đau như có gai đâm.....

Lập tức, nàng nghiêm túc cầm cái chén kia để xuống trước mặt, bắt đầu ăn từng miếng từng miếng, vô cùng kiên định.

Thịt dê mặc dù khó ăn như uống thuốc, nhưng đối với nàng mà nói thì cũng chẳng thấm vào đâu. Trương Khởi âm thầm quyết tâm.

Không lâu lắm, một chén đầy thịt dê rốt cuộc đã được nàng giải quyết sạch sẽ không hề dư lại miếng nào.

Sau khi ăn xong, Trương Khởi nhận lấy chén rượu mà Lan Lăng Vương đưa tới súc súc miệng, sau đó dùng khăn tay lau miệng, tiếp đến, nàng ngẩng đầu lên, con ngươi trong veo như nước xuyên qua mũ sa, nhìn hắn không chớp.

Hắn biết, nàng đang muốn nói rằng...., nhìn đi, nàng đã ăn xong rồi, một chút cũng không còn dư lại, cho nên hắn không thể nuốt lời.

Liếc nhìn Trương Khởi một cái, Lan Lăng Vương vươn tay cầm lấy chén cơm của nàng, sau khi tinh tế quan sát một lượt, thấy cái chén bóng loáng có thể soi rõ bóng người, quả thật không hề để lại miếng thịt nào cả, lúc này hắn mới gật đầu như thầm xác nhận.

Hắn vừa gât đầu, Trương Khởi lập tức buông lỏng, rồi sau đó đầu của nàng lại bắt đầu gật gù như gà mổ thóc.

Lan Lăng Vương từ từ đứng lên, sau khi nói một câu tính tiền liền vươn tay ôm nàng vào lòng, sải bước đi tới hậu viện phía sau của tửu lâu.

Trong đêm đen tĩnh mịch, nhìn bóng dáng cao lớn của Lan Lăng Vương dần dần đi xa, Trương Khởi mãi lâu mới rút đầu về. Nhưng chưa qua được bao lâu, nàng lại bứt rứt thò đầu ra quan sát hắn.

Quả thật hắn đã ngồi lẫn vào với đám hộ vệ, từ đầu đến cuối, cũng không hề quay đầu lại liếc nàng một cái.

Trương Khởi cau mày thầm nghĩ: chẳng lẽ tính tình của người nào đó đã thay đổi ? Nhưng lại nghĩ đến việc mình, và hắn, đều đã trải qua sống chết đến mấy lần rồi nếu có chút thay đổi cũng là chuyện bình thường.

Sau đó, nàng từ từ nằm lên trên sàn xe, kéo đệm giường tới đắp lên người, Trương Khởi thầm nghĩ: Điên cuồng suốt một ngày, nên đi ngủ sớm một chút thôi.

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng đưa tay che miệng, khẽ ngáp mọt cái, quay lưng lại dần dần chìm vào giấc ngủ.

Đêm, cũng từ từ sâu.

Theo ánh lửa đang từ từ tắt dần, là từng tiếng ngáy thi nhau truyền tới, một tên hộ vệ đến gần Lan Lăng Vương, trong bóng tối nhỏ giọng nói: "Quận Vương, đêm đã khuya rồi, đi ngủ thôi."

Hắn nói xong, một tiểu tử lắm mồm liền trực tiếp nói: "Quận Vương, không ngủ được sao?", rồi hắn ta liếc mắt nhìn ra xe ngựa, hì hì nói: "Quận Vương nếu không ngủ được, thì lên xe ngựa, í e í e."

Trong khi hai hộ vệ đua nhau hỏi thăm, Lan Lăng Vương chắp hai tay, lẳng lặng nhìn ra khoảng không, chỉ khẽ mỉm cười, rồi nhẹ giọng hỏi: "Giờ gì rồi?".

"Vừa qua giờ Tý ạ."

"Chắc là đang ngủ say rồi.". Lan Lăng Vương gật đầu ý đã biết rồi mỉm cười nói: "Biết cách sói tru không? Kêu thử cho ta nghe một chút.".

Hai hộ vệ ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau, lúc đó đã thấy Lan Lăng Vương đặt ngón tay ở giữa cánh môi, giả giọng sói tru.

Tiếng sói tru này, vừa trầm muộn, vừa đằng đằng sát khí, giống y như thật!

Hai hộ vệ không nghĩ tới hắn còn có ngón nghề này, không khỏi hào hứng bừng bừng.

Lan Lăng Vương cũng hào hứng bừng bừng. Hắn nén hơi, một tiếng lại một tiếng gào thét vang vọng khắp nơi. Hai hộ vệ kia cũng vui mừng học theo hành động của hắn.

Cũng không biết qua bao lâu, chỗ xe ngựa truyền đến một tiếng thét chói tai dù đã cố nhẫn nại đè thấp xuống.

Theo tiếng kêu từ bên kia truyền đến. Lan Lăng Vương thản nhiên thả tay xuống, quay sang gật đầu với hai hộ vệ, rồi nói: "Nhịn đến lúc này mới kêu, nhất định là sợ đến co rút thành một cục rồi. Các ngươi cứ tiếp tục.".

Dứt lời, hắn sải bước đi đến xe ngựa.

Hai tên hộ vệ hiểu ý vừa giả tiếng sói tru, vừa nhìn theo Lan Lăng Vương. Cho đến khi thấy hắn đi đến bên cạnh xe ngựa, đưa tay gõ gõ lên thành xe, nói một câu gì đó. Tiếp đó lại thấy màn xe vén lên, đem mỹ nhân trên xe kéo vào, thì một người hộ vệ trong số đó liền sải bước trở về, còn một người khác vẫn ngây ngốc gào lên.

Lúc này, người kia liền gõ xuống tay của hắn ta, nhỏ giọng nói: "Đủ rồi!"

Hộ vệ đó rõ ràng có hơi nghịch ngợm. Sau khi nháy mắt với với người kia, liền hạ thấp giọng lặng lẽ nói: "Hiện tại không cần hú nữa, chờ vào trong trướng. Lúc này mới hú thêm mấy tiếng, tạo chút không khí.". Hắn cười toe toét khoe cả răng cửa, làm mấy tư thế bỉ ổi, rồi lại nói: "Quận Vương của chúng ta là người thế nào? Đây chính là một hãn tướng trên sa trường tính toán chính xác tỉ mỉ không bỏ sót, dựa vào bản thân tự học mà văn võ đều tinh thông, chút tài mọn trêu hoa ghẹo nguyệt này chỉ cần ngài ấy muốn thì có thể suy một ra ba, đạt hiệu quả thần kỳ!"

Vì thế đêm nay Trương Khởi ngủ trong tâm trạng rất lo lắng bất an.

Mặc dù được Lan Lăng Vương ôm lấy, cả người đàng hoàng, ngay ngắn chỉnh tề ngủ ở trên giường chẳng khác gì cao tăng đắc đạo. Nhưng thỉnh thoảng nàng vẫn bị tiếng sói tru làm cho tỉnh giấc, sau khi run run sau một lúc lâu, lại được người nào đó duỗi tay ôm vào trong ngực.

Tiếng tim đập mạnh mẽ mà có lực của hắn, thật đúng là một liều thuốc thôi miên thật tốt.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại. ánh mắt của Trương Khởi vẫn còn có chút mê man.

Ở nơi rừng núi hẻo lánh, hoang dã này thật đúng là đáng sợ. Nàng thật sự không biết, những người kia cùng nhau lặn lội đường xa thế này, ngày đó làm thế nào mà tới được.

Cũng may thời tiết cuối thu thật trong lành mát mẻ, ngày hôm nay thời tiết thật đẹp trời trong mây trắng.

Bởi vì tối hôm qua ngủ không ngon giấc, nên lúc ngồi trong xe ngựa Trương Khởi cứ ngủ gà ngủ gật. Mỗi một lần nàng dựa vào thành xe ngựa rút thành một cục ngủ, thì khi tỉnh lại, đã thấy mình đang nằm ở trong ngực của Lan Lăng Vương.

Chớp chớp mắt từ từ mở ra, Trương Khởi nghi ngờ nhìn hắn. Có lẽ là nàng nhìn chăm chú quá lâu, ánh mắt cũng lộ ra gì đó không đúng, Lan Lăng Vương đang xem binh thư dường như cũng cảm nhận được liền cúi đầu xuống.

Hắn nhìn nàng, lạnh lùng quan sát mọt lúc, sau đó lại mở binh thư ra, nhàn nhạt mà nói: "Không cần phải suy nghĩ nhiều, bản thân thoải mái là được."

Giọng nói lạnh lùng, quả quyết, khiến cho người đối diện cảm nhận rõ được quyền uy cùng nghiêm túc của hắn.

Như vậy sao?

Trương Khởi câu mày lại. Nhưng nàng muốn suy nghĩ lại không nhớ nổi chi tiết cụ thể.

Một lát sau, nàng đỏ mặt, thì thào nói: "Thật xin lỗi.", sau khi tạ lỗi xong, nàng từ trong ngực của hắn nhẹ nhàng trượt xuống, ngoan ngoãn ngồi xuống một góc của xe ngựa, rồi quay đầu, nhìn ra phong cảnh phía ngoài.

Có điều, cho dù ý chí của nàng kiên định đến thế nào, âm thầm thề trong lòng biết bao nhiêu lần, một khi đã ngủ say, sau khi tỉnh lại vẫn nằm ở trong lòng hắn.

Đối mặt với đôi mày thẳng tắp đang chau lại của Lan Lăng Vương, nhìn vẻ mặt vừa bất đắt dĩ lại không kiên nhẫn kia, Trương Khởi quả thật thẹn đến muốn chui xuống đất.

Trong lúc Trương Khởi sầu muộn vì tiếng sói hú làm cho kinh sợ, ban ngày lại càng ngày càng mệt mỏi, thì đảo mắt một cái, một tháng lại trôi qua.

Một ngày nọ, bọn họ đã đi tới thành Tĩnh Viễn, quận An Định của nước Chu.

Thành Tĩnh Viễn nằm ở vị trí lưu vực sông Hoàng Hà, tuy nằm ở phương Bắc lạnh lẽo nhưng cũng được xem như giàu có phồn thịnh.

Hơn nữa thành trì này cực kì lớn, không hề thua kém quận Vũ Uy, so với kinh đô Trường An, cũng không kém bao nhiêu.

Tới lúc này, năm trăm hộ vệ của Lan Lăng Vương đã sớm biến thân thành thương đội ăn mặc bình thường. Nhưng dù sao tất cả bọn họ đều là các đấng trượng phu dũng mãnh, khi đội ngũ này cùng một chiếc xe ngựa tiến vào thành Tĩnh Viễn liền làm cho dòng người cùng dòng xe ngựa đang đi lại như mắc cửi đột nhiên an tĩnh lại.

Trương Khởi ngồi ở trong xe ngựa, đầu đội mũ sa, ánh mắt sáng trong nhìn người dân đi đi lại lại bên ngoài, xe ngựa như nước.

Nàng chưa từng đến thành tĩnh Viễn, mặc dù đã nghe qua vô số lần, nhưng vẫn là lần đầu tiên đến đây.

Nữ nhi ở nơi này, gò má đã không còn hồng hồng do bão cát ở Võ Uy tạo thành, vóc dáng cao gầy cùng với da thịt trắng nõn, so với các nữ lang ở thành Trường An cũng không kém bao nhiêu. Dũ nhiên, nếu nhìn kĩ, vẫn có thể nhận ra da các nàng hơi thô một chút.

Đi một lát, xe ngựa liền ngừng lại.

Lan Lăng Vương dẫn đầu đoàn người nhảy xuống xe ngựa, hắn đưa tay ra đỡ Trương Khởi xuống xe.

Trương Khởi không để ý đến hắn, nàng cúi đầu, cắm đầu cắm cổ nhảy xuống xe ngựa.

Lan Lăng Vương liếc nàng một cái, nhưng cũng không để ý. Rồi xoay người, đi vào trong tửu lâu.

Mặc dù hắn đội mũ che mặt, nhưng khi giơ tay nhấc chân, đều toát ra uy nghiêm và khí chất của một người đức cao vọng trọng. Tiểu nhị ở bên trong thấy thế liền vội vàng chạy đến nghênh đón, chào mời :" Khách quan đến dùng bữa hay là đến nghỉ chân?"

Lan Lăng Vương bỏ một đĩnh vàng lên bàn, trầm giọng nói:" Cả hai"

Lúc này tửu lâu vô cùng náo nhiệt, cả sảnh đường huyên náo ồn ào, nhưng vẫn có không ít người sau khi nghe được giọng nói của hắn liền không tự chủ được mà quay đầu lại nhìn.

Theo mọi ánh mắt tập trung về một phía thì khắp nơi lặp tức an tĩnh lại.

Không nói đến việc vị lang quân trước mặt tuy đã đội mũ che mất diện mạo nhưng lại có phong thái hào hoa, chậm rãi đi tới, vô cùng tự nhiên, khiến người ta cảm nhận được uy nghiêm, tôn quý và cao cao tại thượng của con người này. Ngay cả phụ nhân đi theo sát sau lưng hắn cũng vậy. Ngay cả bàn tay nhỏ bé cũng không hề lộ ra ngoài nhưng lại có phong thái vô cùng, làm cho người ta vừa nhìn lại cảm thấy cả phòng thơm ngát, rọi sáng khắp nơi nơi. Không cần phải nói, đây nhất định là một tuyệt đại giai nhân rồi.

Tĩnh Viễn tuy là một thành lớn, nhưng người như vậy cũng rất hiếm gặp. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều nhìn đến ngây dại.

Thấy khắp mọi nơi đều an tĩnh, ngay cả ánh mắt khá hơn một chút cũng nhìn mình không thả, Lan Laeng Vương chau mày lại, trầm giọng nói:" Nhanh lên một chút!"

Tiểu nhị phản ứng kịp, vội vàng lên tiếng:" Vâng.... xin khách đợi một lát, tiểu nhân lập tức đi an bài."

Mà lúc này, trong tửu lầu vẫn yên lặng như tờ.

Trương Khởi vẫn cúi đầu. Đối với những ánh mắt như thế này, nàng làn như không thấy. Lặng yên ngồi vào một góc mà Lan Lăng Vương vừa chọn, chờ tiêu nhị kia mang rượu thượng hạng và thức ăn lên xong, nàng cũng Lan Lăng Vương lẳng lẳng bắt đầu dùng cơm.

Rốt cuộc, hiện tại tửu lầu cũng náo nhiệt hơn chút ít. Cũng có một số người thỉnh thoảng liếc nhìn bọn họ, sau đó nhỏ giọng thảo luận "Không biết là Vương tôn nào?", "Mỹ nhân kia nhất định là khuynh nước khuynh thành, thật muốn nhìn xem một chút."

Trương Khởi cúi đầu gắp chút thức ăn, nàng rất buồn ngủ, cơm chưa ăn được vài miếng, đầu đã gật gà gật gù, có mấy lần nếu không phải Lan Lăng Vương nhanh tay, thì chỉ sợ đã đập trán lên bàn rồi.

Khẽ ngáp một cái, Trương Khởi không muốn ăn, vừa định đẩy chén cơm ra, Lan Lăng Vương đã gắp một miếng thịt dê để lên trên, rồi ra lệnh:" Ăn đi!"

Này thịt dê mặc dù đã được chế biến, nhưng vẫn còn vị tanh nồng nặc, Trương Khởi cho đến bây giờ vẫn không thích món này, chỉ gắp một miếnh nho nhỏ lên cắn một cái, còn lại không tài nào ăn được nữa.

Thấy nàng lại bắt đầu gật gù, Lan Lăng Vương lại gắp một miếng thịt dê khác đặt vào trong chén của nàng, cho đến khi thức ăn đầy lên thành ngọn, hắn mới lạnh nhạt nói: "Ăn hết chỗ này, nếu không tối nay thị tẩm!"

Thị tẩm?

Trương Khởi cả kinh, liền tỉnh táo không ít.

Nàng ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn về phía người kia. Mới vừa nhìn một cái, nàng lại lập tức cúi đầu.

Nàng cũng thật là, không thể bởi vì một thánh hắn đắc đạo làm cao tăng, liền cho rằng hắn là cao tăng thực thụ. Nam nhân này từ trước đến giờ đều làm theo ý mình, trực tiếp đã quen.

Nàng thực không muốn mang thai đứa bé của hắn lần nữa, sau đó lại bị kéo vào viễn cảnh không có tương lai, vĩnh viễn không thoát ra được những ngày tranh đấu của một thê thiếp.

Mặc dù, nàng vẫn biết, nếu như hắn thật sự muốn...., thì nàng có làm cái gì cũng vô ích.

Nhưng nàng thực sự không cam lòng, dù cho có khó khăn, cũng không hề đắn đo suy nghĩ, một khi suy nghĩ, thì tâm liền đau như có gai đâm.....

Lập tức, nàng nghiêm túc cầm cái chén kia để xuống trước mặt, bắt đầu ăn từng miếng từng miếng, vô cùng kiên định.

Thịt dê mặc dù khó ăn như uống thuốc, nhưng đối với nàng mà nói thì cũng chẳng thấm vào đâu. Trương Khởi âm thầm quyết tâm.

Không lâu lắm, một chén đầy thịt dê rốt cuộc đã được nàng giải quyết sạch sẽ không hề dư lại miếng nào.

Sau khi ăn xong, Trương Khởi nhận lấy chén rượu mà Lan Lăng Vương đưa tới súc súc miệng, sau đó dùng khăn tay lau miệng, tiếp đến, nàng ngẩng đầu lên, con ngươi trong veo như nước xuyên qua mũ sa, nhìn hắn không chớp.

Hắn biết, nàng đang muốn nói rằng...., nhìn đi, nàng đã ăn xong rồi, một chút cũng không còn dư lại, cho nên hắn không thể nuốt lời.

Liếc nhìn Trương Khởi một cái, Lan Lăng Vương vươn tay cầm lấy chén cơm của nàng, sau khi tinh tế quan sát một lượt, thấy cái chén bóng loáng có thể soi rõ bóng người, quả thật không hề để lại miếng thịt nào cả, lúc này hắn mới gật đầu như thầm xác nhận.

Hắn vừa gât đầu, Trương Khởi lập tức buông lỏng, rồi sau đó đầu của nàng lại bắt đầu gật gù như gà mổ thóc.

Lan Lăng Vương từ từ đứng lên, sau khi nói một câu tính tiền liền vươn tay ôm nàng vào lòng, sải bước đi tới hậu viện phía sau của tửu lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện