Cảnh Xuân Nam Triều
Chương 92: Tiệc vui
Trương Khởi nho nhỏ vùi ở trong ngực hắn, càng không ngừng run rẩy. Cũng không biết là sợ hay là khẩn trương, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, dưới ánh
sáng đèn lồng ánh xạ ra tươi vô cùng.
Lan Lăng Vương cúi đầu nhìn nàng.
Có lẽ là nàng run run quá lợi hại khiến hắn không đành lòng, có lẽ là giờ phút này nàng quá yêu mỹ khiến hắn sinh lòng thương tiếc.
Hắn cúi đầu xuống, dùng trán của mình dán lên cái trán của nàng, hoàn toàn dán lên. Da thịt ấm áp, hô hấp hơi mạnh, liên tục không ngừng nối tiếp, theo da thịt của nàng gãi gãi trái tim của nàng.
Nàng rốt cuộc không còn run mạnh thế nữa.
Lúc này, mấy tiếng bước chân truyền đến, sau đó, mấy tỳ nữ kêu: "Quận Vương, đã bố trí thỏa đáng."
Một câu nói vang lên, Trương Khởi lại bắt đầu run lên.
Lan Lăng Vương không để ý tới nàng nữa, hắn ngẩng đầu lên, "Chuẩn bị tốt nước nóng chưa?"
"Đã chuẩn bị tốt."
"Lui ra đi."
"Vâng"
Trong tiếng bước chân của các tỳ nữ, Lan Lăng Vương ôm Trương Khởi, sải bước đi vào gian phòng.
Theo bước đi của hắn, trái tim củaTrương Khởi đập thình thịch càng đập càng nhanh, càng đập càng nhanh.
Nàng rất nóng, nóng đến sắp không thở được rồi.
Một tiếng cọt kẹt, cửa phòng mở ra. Bên trong phòng có ánh đèn lồng đỏ sậm, chiếu các góc ấm áp.
Trương Khởi cảm thấy bên hông buông lỏng, bị hắn đặt ở trên đất.
Trước mặt nàng, là một thùng gỗ lớn nóng hổi, thùng này rất lớn, hoàn toàn có thể cho ba bốn người đồng thời ngâm mình ở trong đó. Nước trong thùng nhộn nhạo, cánh hoa tung tóe. Trên bàn nhỏ cạnh thùng gỗ, là các loại vật dụng như khăn lông, đồ rửa mặt xếp thành một hàng.
Trương Khởi chỉ nhìn sang, đầu liền rũ xuống tới trên ngực.
Hiện tại chân của nàng rất mềm, nếu không phải cố chống, nàng cảm thấy mình sẽ co quắp trên mặt đất.
Một hồi tiếng vang truyền đến, sau đó, một đôi chân thon dài xuất hiện tại trước mắt nàng.
Sau đó nữa, hai bàn tay to đưa đến trước mặt nàng. Khi chúng đụng phải váy của nàng thì Trương Khởi trắng mặt run giọng nói: "Ta tự làm . . . ."
Âm thanh yếu ớt.
Sau một lát an tĩnh, cằm nàng đau nhói, là Lan Lăng Vương dùng ngón tay trỏ bưng mặt của nàng lên.
Có lẽ là trong phòng nóng hổi, có lẽ do đèn lồng đỏ sậm, có lẽ ánh trăng từ màn cửa sổ bằng lụa mỏng xuyên suốt đến vừa vặn, nàng nhìn thấy mắt hắn sáng ngời thâm thúy, thấy được vẻ mặt đỏ thắm của hắn. . . . Thấy được trong mắt hắn cất dấu vui mừng rực rỡ.
Hắn vốn tuyệt đại phong hoa, lại còn vui vẻ, chuyên chú nhìn nàng, tia sáng kia thật có thể đả thương người đời. Không biết tại sao, nhìn hắn như vậy, trong lòng Trương Khởi cũng nổi lên sự vui sướng kỳ diệu. Hai má nàng ửng hồng, thân thể run run không dứt, khoảnh khắc đó, từ hốt hoảng hoàn toàn chuyển sang mềm yếu.
Nàng cúi đầu xuống, nhưng mà lần này là thẹn thùng.
Tay ấm áp của hắn mơn trớn cổ của nàng, âm thanh trầm thấp giống như dây đàn, "A Khởi."
". . . . . Uhm."
"Nàng cam nguyện?"
Đây là lần thứ ba hắn hỏi câu này rồi. Trương Khởi không biết, hắn đã quyết định muốn nàng, tại sao lại vẫn kiên trì, lặp lại hỏi nàng những lời này?
Môi nàng run rẩy, nhẹ nhàng, mềm mại nói: "Thân này cho lang quân, A Khởi cam tâm. . . . ." Nàng không cam lòng, nhưng nàng phải nói như vậy. Sau khi đi theo hắn, hắn chính là ông trời của nàng, tất cả của nàng, nàng phải làm hắn vui lòng, nghênh hợp hắn, khiến hắn vui vẻ hài lòng.
Trong phòng an tĩnh một hồi, âm thanh trầm thấp hơi ách của hắn truyền đến, "Ta biết nàng không cam."
Năm chữ vừa ra, Trương Khởi đột nhiên cứng đờ.
Hắn chớp cũng không chớp mắt nhìn nàng, không nói thêm gì nữa, chỉ đưa ra hai tay, kiên định chậm rãi vươn tới váy của nàng.
Bán tay ấm áp của hắn qua lại trên áo nàng, không khí ẩm nóng trong phòng khiến cho không ai có thể hô hấp, Trương Khởi phả ra hơi thở mùi đàn hương từ miệng, nho nhỏ thở ra một hơi dài, run giọng nói: "Ta tự kàm."
Tay nhỏ bé của nàng run rẩy đưa đến váy.
Bàn tay không có nhường ra. Âm thanh ấm áp trầm thấp của hắn phất qua bên tai nàng như gió xuân, "Để ta làm."
Ngón tay thon dài kéo ra, áo ngoài của nàng liền bị hắn ném tới một bên.
Lúc này là tháng bảy tám mùa hè nóng nực, cởi áo ngoài ra, là đến cái yếm rồi. Cái yếm màu đỏ tươi, bao chặt lấy da thịt trơn bóng mềm mại, dây yếm mảnh nhỏ, thít chặt da thịt mịn màng của nàng nổi những vết lằn đỏ ửng.
Da thịt của nàng thật rất mềm rất non, ở dưới ánh sáng đèn lồng, thực là mềm mịn, lóng lánh bức người. Giống như một đầu ngón tay đè xuống, thì trên da thịt sẽ liền lưu lại một dấu bầm. Giống như xoa một cái, sẽ biến hóa ra hình dạng tùy ý.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm nàng vô cùng lửa nóng, Trương Khởi lại thở ra hơi thở mùi đàn hương rồi hít sâu. Lần này, cái miệng nhỏ nhắn của nàng vừa mới ngậm, cằm đột nhiên đau xót, hắn đã cúi đầu, che môi trên môi của nàng.
Da thịt chạm nhau, bốn môi đụng vào nhau, cảm thấy hơi thở đặc biệt của nam tử mạnh mẽ đâm tới, thân thể Trương Khởi mềm nhũn, tê liệt ngã xuống ở trong lòng hắn.
Hắn ôm sát nàng, khiến nụ hôn này sâu hơn, khi hắn xoắn hơi thở của mình vào hơi thở của nàng thì nàng mơ hồ nghe được hắn nói: "Thật mềm mại, bảo người ta làm sao nhịn được?"
Lưỡi và lưỡi giao nhau, hô hấp và hô hấp cùng tan, Trương Khởi cảm thấy không cách nào hô hấp, cảm thấy nhịp tim làm cho người khác hít thở không thông. . . . Nàng chưa từng có loại cảm giác này, trong trí nhớ cũng không có. Loại cảm giác này, khiến nàng vừa vui sướng, vừa muốn khóc.
Đây là một loại sung sướng làm cho người ta hít thở không thông.
Thịch thịch thịch, nàng phát hiện nhịp tim mình thật nhanh, phát hiện cả người mình mềm nhũn.
Lúc này, hắn buông lỏng nàng ra.
Lan Lăng Vương cúi đầu, chuyên chú nhìn Trương Khởi mềm mại trong lòng mình, giống như lúc ở trên xe ngựa, hơi thở mùi đàn hương của nàng tản ra lần nữa, gương mặt vô lực rũ, ánh mắt mê mang quyến rụ, ánh đèn chiếu rọi xuống, mỗi một phần mỗi một tấc của nàng, đều hiện lên bốn chữ mặc chàng nhấm nuốt.
Hắn nhìn mà ngây dại đi, hắn cúi đầu thở dài một tiếng, "Đây cũng là kiếp nạn của trượng phu sao?"
Trương Khởi trợn to cặp mắt mê ly, vô hồn, ngây ngốc nhìn thẳng vào mắt hắn.
Một bàn tay to đưa ra, kéo quần dưới của nàng.
Đảo mắt, dây lưng bị rút ra, quần dưới bồng bềnh rơi xuống đất, hai chân thon dài trắng noãn của nàng, xuất hiện tại ngọn đèn dầu, xuất hiện tại trong tầm mắt của hắn.
Không chớp mắt nhìn một hồi, hắn vươn tay, phủ lên bắp đùi trắng muốt như ngọc.
Cảm thấy da thịt mềm mịn càng không ngừng run rẩy dưới tay mình, hắn rũ xuống hai mắt, bởi vì mang theo tình cảm, âm thanh của hắn nhỏ đến khiến lòng người mềm đi, "Trương Khởi."
". . . . Uhm." Kéo âm cuối ưm một tiếng, làm cho hô hấp của hắn đột nhiên nặng thêm ba phần.
Hắn hít sâu một hơi, khàn khàn nói: "Nàng không có lời gì nói với ta sao?"
Trương Khởi ngẩng đầu.
Con ngươi của nàng mờ mịt, phản chiếu dung nhan anh tuấn ửng đỏ không thể hình dung của hắn. Nhìn hắn, nàng giương cái miệng nhỏ nhắn, thì thào nói ra: "Ta muốn ngài ra chút sính lễ nghênh ta vào cửa."
Một câu nói ra, nàng liền im.
Đây là Chu, nhà của hắn ở nước Tề, nhà của nàng lại ở nước Trần.
Dù hắn nguyện ý ra sính lễ, thì sính lễ này mang đến nơi nào? Nàng lại từ nơi nào xuất giá?
Cũng chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi.
Một câu nói ra, môi của nàng liền run rẩy, trên mặt xinh xắn tuyệt đẹp, lộ ra một nụ cười yếu ớt tự giễu.
Lan Lăng Vương ngưng mắt nhìn nàng thật sâu.
Hắn rũ hai mắt xuống, môi mỏng mím lại thật chặt, không nói thêm lời, hai tay chặp lại, nâng hông của nàng, liền đi vào thùng tắm.
Trong tiếng bọt nước rào rào văng khắp nơi, nàng bị hắn đặt ở trong thùng nước.
Bọt nước đột nhiên tung tóe bộ mặt, Trương Khởi vội vàng nằm cạnh thùng, phí sức phất nhẹ giọt nước trên mặt. Khi nàng lau nước trên mặt đi, nhìn chăm chú lên, thì mặt đột nhiên đỏ lên.
Hắn đứng ở nơi đó, đang thong thả ung dung cởi xiêm y của mình.
Lần này, hắn đứng thật gần, cặp con ngươi đen như mực, không nháy mắt nhìn chằm chằm vào nàng, ép nàng không cách nào dời mắt.
Nàng nhìn cái áo đen từ trên người hắn chảy xuống, nhìn hắn cởi quần ra.
Nhìn hắn lộ ra tư thái hoàn mỹ từng chút trước mặt nàng, thấy vai rộng eo thon, thấy cái mông căng đầy. . . . Nhìn thấy thân hình như điêu khắc, gương mặt tinh xảo sắc nét, trong uy nghiêm mơ hồ lộ ra nụ cười ranh mãnh. . . .
Cho đến khi hắn cởi đi cái quần lót cuối cùng, vật kia vèo một cái bắn vào tầm mắt, Trương Khởi đột nhiên thẹn thùng, nàng vọt xoay người, đôi tay bụm chặt mặt, mặt còn chìm vào trong nước.
Một thân thể ấm áp nhích tới gần nàng.
Cả người hắn không một mành vải, vừa mới đến gần, thân thể mạnh mà có lực này, còn có hơi thở xâm lược, bá đạo, liền khiến nàng vội vàng nhích đến cạnh thùng, cho đến khi không thể nhích nữa.
Một đôi ấm áp tay lồng lên bả vai của nàng.
Sau đó, nàng cảm thấy trước ngực buông lỏng, nhìn thấy cái yếm đỏ của mình bị hắn ném ra ngoài.
Nàng cũng thân không mảnh vải rồi.
Trương Khởi co rút thành một cục, co rút thành một cục thật chặt.
Động tác này mới vừa làm ra, thân thể liền chợt nhẹ, một đôi cánh tay sắt bế bổng nàng lên, khiến nàng đối diện hắn xong, hắn liền đặt nàng ở cạnh thùng, hắn yên lặng nhìn, cổ họng đột nhiên lăn mấy cái, hắn vốc lấy nước, dịu dàng cẩn thận lau mặt và cổ của nàng.
Trong tiếng bọt nước rào rào, nàng nghe được âm thanh trầm thấp của hắn ra lệnh, "Nhìn ta."
Trương Khởi hí mắt ra một đường nhỏ.
Nàng nhìn thấy hắn.
Hắn đứng ở nơi đó, trên mặt tuấn mỹ tuyệt luân, đã bị bọt nước ướt nhẹp, tóc đen thật dài, ướt dầm dề dính trên bả vai.
Một giọt, lại một giọt nước chảy xuống gò má từ cái trán rộng của hắn, xẹt qua sóng mũi cao, chảy vào giữa cánh môi bóng mềm của nàng.
Dung mạo vốn đã tuyệt thế, huống chi lại đang động tình? Trương Khởi nhìn một chút, đột nhiên phát hiện miệng mình thật khô, tim cũng đập thật nhanh, đập thình thịch đến cả người nàng mềm nhũn.
Nàng khẽ nghiêng đầu, không dám nhìn hắn nữa.
Con ngươi thâm thúy như đêm tối của hắn hơi cong một chút, khàn khàn kêu: "Tại sao không dám nhìn rồi hả?"
Miệng Trương Khởi khô vô cùng, nàng nuốt nước miếng một cái, cảm thấy hắn còn đang chờ câu trả lời của nàng, mặt nàng đỏ lên mềm mại nói: "Lang quân không phải người phàm, nhìn qua lòng liền loạn."
Có lẽ là nàng quá mơ hồ, cũng không biết mình nói ra khỏi tiếng lòng của mình.
Lan Lăng Vương nở nụ cười nhẹ.
Hắn khẽ cúi đầu, hai cánh tay mạnh mà có lực, tiếp tục bế nàng, mỗi lần nàng muốn nhổm dậy, hắn lại mạnh mẽ đè nàng nằm xuống.
Ánh mắt xâm lược của hắn, như lửa như chậm, xẹt qua mỗi tấc da thịt của nàng.
Hắn nhìn rất nghiêm túc, rất chuyên chú. Trong ánh mắt của hắn có than thở vui sướng, cổ họng hắn không ngừng lên xuống.
Vươn tay, bàn tay chạm vào nụ hoa vừa chớm nở, vẫn chưa to lên của nàng, hắn khàn khàn hỏi "Tới giờ này, trái tim vẫn loạn thế à?" Hắn từ từ cúi đầu, "Tại sao A Khởi lại sợ?"
Tại sao sợ? Tất nhiên sợ, lòng rối loạn, liền không còn là mình, trái tim không thể khống chế nữa.
Nàng không trả lời.
Nhưng hắn lại không tiếp tục hỏi tới, chỉ khàn khàn cười, từ từ, từ từ, cúi người về phía nàng, từ từ, từ từ, in môi lên mắt nàng.
Đôi môi mỏng mềm hôn lên hai mắt, lướt qua lông mi thật dài của nàng như gió nhẹ, sau đó hắn khẽ cắn chóp mũi một cái, rồi bao phủ lấy môi của nàng.
Bốn môi đụng vào nhau, hắn cầm lấy tay nàng, sờ xuống phía dưới thân thể của mình.
Vật thể nóng bỏng kia vừa vào trong lòng bàn tay, Trương Khởi liền kinh hoảng nhanh chóng hất ra. Hắn hừ nhẹ một tiếng, lại bắt lấy tay của nàng, khàn khàn ra lệnh: "Cầm nó."
Trương Khởi run rẩy nắm.
Hắn ngậm môi của nàng, con ngươi sáng như sao chuyên chú nhìn chằm chằm mắt của nàng, khạc ra âm thanh u ám, "Sờ đi."
Trương Khởi run rẩy giật giật.
Hắn rên rỉ lên một tiếng, đột nhiên cúi đầu, cắn nụ hoa bên trái của nàng.
Đến phiên Trương Khởi khẽ gọi ra tiếng. Chỉ là tiếng gọi của nàng loạn mà quyến rũ, giống như rên rỉ, làm cho vật nóng trong bàn tay nàng lại lớn thêm một phần.
Hắn cúi đầu, lại ngậm lấy nụ hoa của nàng, hàm răng khẽ dùng sức, cảm giác hơi đau và tê dại thẳng tắp bắn vào đầu gối, làm cho thân dưới của nàng vô lực rơi xuống, nó lại thẳng tắp rót vào bụng dưới, làm cho nơi bí ẩn trống không.
Trong tiếng mút vào, hô hấp của hắn càng ngày càng gấp rút rồi.
Đột nhiên, hắn xoay nàng qua, làm cho thân thể sáng bóng của nàng hoàn toàn dán sát với mình, sau đó hắn từ từ ngồi xuống trong thùng gỗ.
Đặt nàng đang không có mảnh vải che thân ngồi xếp bằng trên chân mình, để cho vật nóng bỏng của mình áp sát vào phía dưới nàng, rồi hắn dừng động tác lại.
Thấy hắn đặt đầu cạnh thùng, nhắm mắt lại thở hồng hộc, Trương Khởi kinh ngạc mở mắt ra.
Trong ánh mắt mờ mịt của nàng lộ ra vẻ quyến rũ nhìn hắn, hắn chỉ liếc nhìn, liền thiếu chút nữa đè nàng ở phía dưới lần nữa.
Ngước đầu, mặc cho Thủy Châu theo cái cằm đường cong đẹp đẽ của hắn chảy về phía xương quai xanh, rồi chảy về bộ ngực có đường vân rõ ràng. Nàng cảm thấy, hắn đang rất khó chịu.
Trương Khởi quay đầu đi.
Trong phòng, chỉ có tiếng thở dốc.
Một hồi lâu, Lan Lăng Vương nhắm mắt lại nhỏ giọng nói: "Hẳn là cảm giác này. . ." Đảo mắt hắn ra lệnh nói: "Chà cho ta."
". . . . Uhm."
Trương Khởi cầm khăn lông lên, dịu dàng lau lồng ngực của hắn.
Cảm thấy hắn đang cố gắng khắc chế mình, nàng nhẫn nhịn, cuối cùng nhỏ giọng hỏi: "Người bỏ qua cho. . . . . ." Người bỏ qua cho ta?
Lan Lăng Vương không có mở mắt.
Hắn biết nàng muốn hỏi điều gì, cũng không thèm nhìn nàng một cái, hắn khàn khàn nói: "Nghe nói nam nhân nặng trinh tiết, lên giường rồi nói."
Trương Khởi hiểu. Thì ra hắn không muốn chiếm nàng ở trong thùng tắm này. Không trách được trên giường còn để mốt tấm vải trắng, thì ra là muốn nàng cho hắn sự trong sạch.
Trương Khởi nghiêng đầu, nàng yếu ớt nói: "Có gì hữu dụng đâu." Vốn chẳng có cái gì cả, không có sính lễ, không có nghênh nạp, không có danh phận. . . . Không có gì cả, nói thế nào trong sạch?
"Có gì hữu dụng đâu" mấy chữ đơn giản vừa phun ra, hắn đột nhiên mở mắt, liếc nàng một cái, hắn lại nhắm hai mắt lại.
Nàng rũ mắt, khăn lông phất qua cơ bụng mạnh mẽ của hắn như gió xuân, cuối cùng mềm mại hỏi: "Người... người có thê thất không?"
Hắn mở mắt ra.
Hai mắt sâu thẳm nhìn thẳng nàng, gương mặt tuyệt mỹ của hắn giống như một tòa bạch ngọc điêu khắc, "Không có." Một nháy kia, nàng có cảm giác hắn đang bật cười.
Cảm thấy Trương Khởi thở phào nhẹ nhõm, hắn lại nói nhỏ: "Ta nói, ta sẽ che chở nàng."
Trương Khởi cắn môi, nàng cảm thấy ánh mắt của hắn lại nóng bỏng, vội vàng rụt vào trong nước.
Một cái tay nâng cằm của nàng lên.
Hắn chớp cũng không chớp nhìn chòng chọc nàng chốc lát, đột nhiên đứng lên, theo tiếng bọt nước rào rào, hắn cúi người xuống, ôm lấy nàng, cất bước đi tới giường.
Đi tới trước giường, hắn buông nàng xuống, ra lệnh: "Lau khô cho ta."
Trương Khởi nhẹ đáp một tiếng, cầm khăn lông khô đặt bên cạnh giường lên lau cho hắn. Mới lau hai cái, hắn đã không nhịn được đoạt khăn lông qua, lung tung lau mấy cái, liền xoay thân thể của nàng qua, tỉ mỉ lau cho nàng.
Ánhmắt hắn nhìn chằm chằm nàng, đặc biệt sáng ngời, đặc biệt chuyên chú, động tác lau của hắn cực kỳ dịu dàng, cực kỳ cẩn thận, giống như mượn động tác này, tỉ mỉ thưởng thức mỗi một tấc da thịt của nàng.
Trương Khởi càng cúi đầu.
Đang lúc ấy thì, một loạt tiếng bước chân truyền đến, tiếp, âm thanh của một người thị vệ từ bên ngoài truyền đến, "Bẩm Quận Vương, trong phủ đại trùng tể đưa tới mười mỹ cơ, nói là xin Quận Vương vui vẻ nhận."
Lúc này, môi cà tay Lan Lăng Vương, đã đồng thời rơi vào trên nụ hoa của nàng. Hắn vừa hôn vừa liếm, vừa dùng sức xoa nắn, mặc cho đôi nhũ như chim bồ câu của thiếu nữ biến hóa ra các loại hình dáng dưới tay mình. Theo động tác của hắn, Trương Khởi cảm thấy mình đã vô pháp hô hấp, không cách nào suy tư. Trong đầu nàng trống rỗng, đôi tay cũng bất tri bất giác ôm đầu của hắn, đồng thời, vòng eo đã giãy dụa không thể kiềm chế, cọ qua như rắn, chạm phải vật nóng của hắn.
. . . . Vừa động tình, bản năng đáng sợ của nàng liền lộ ra, nàng bắt đầu không tự chủ nghênh hợp hắn.
Nghe được lời nói của hộ vệ kia, Lan Lăng Vương tức giận thở hổn hển nói: "Đưa trở về"
"Nhưng đại trùng tể nói. . . . . ." Không đợi thị vệ kia dài dòng xong, hắn đã thô lỗ quát chói tai, "Câm miệng"
Thị vệ kia kinh hoảng.
Khi bên ngoài đang an tĩnh thì đột nhiên tiếng bước chân mãnh liệt "Bịch bịch bịch" vang lên, chỉ nghe âm thanh mềm mại của Vũ Văn Nguyệt vang dội truyền đến, "Quận Vương đang bận rộn gì? Sao lại không gặp khách?" Nàng không xấu hổ kêu: "Quận Vương, A Nguyệt có thể đi vào gặp người một lát không?" Âm cuối kéo thật dài, nũng nịu đến khiến người run lập cập.
Âm thanh của nàng vừa dứt, âm thanh vang dội trực tiếp của Vũ Văn Thành cũng truyền tới, "Ha ha, nào có lấy được mỹ nhân mà không vui mừng. Lan Lăng Quận Vương chẳng lẽ xem thường Vũ Văn gia ta?"
Hai người không mời mà vào, vừa xông vào viện liền sải bước đi về phía gian phòng kia. Khi thị vệ bọn họ xếp thành một hàng, đẩy các thị vệ từ nước Tề đến ra bên ngoài thì Vũ Văn Thành nhìn về phía căn phòng lờ mờ, tràn đầy ánh đỏ, nhìn về phía hai cái bóng dáng như ẩn như hiện trong phòng kia, ánh mắt trầm xuống: vừa rãnh hắn liền chạy đến, vừa mới đến nửa đường, liền nghe được người làm truyền lời, Lan Lăng Vương bảo người ta treo đèn lồng ở các viện, chính là muốn nạp mỹ cơ. Hắn ra roi thúc ngựa, đuổi gấp, cuối cùng tới kịp thời. Nghe giọng điệu hiện tại của hắn, thật sự là muốn tiến vào. . . . Gặp được một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt sắc hiếm có như thế, vào lúc này, cũng không thể để Cao Trường Cung bỏ mặc huynh muội bọn họ, liền sải bước đi vào. Đảo mắt tiếng bước chân đã đến dưới bậc thang.
Lan Lăng Vương cúi đầu nhìn nàng.
Có lẽ là nàng run run quá lợi hại khiến hắn không đành lòng, có lẽ là giờ phút này nàng quá yêu mỹ khiến hắn sinh lòng thương tiếc.
Hắn cúi đầu xuống, dùng trán của mình dán lên cái trán của nàng, hoàn toàn dán lên. Da thịt ấm áp, hô hấp hơi mạnh, liên tục không ngừng nối tiếp, theo da thịt của nàng gãi gãi trái tim của nàng.
Nàng rốt cuộc không còn run mạnh thế nữa.
Lúc này, mấy tiếng bước chân truyền đến, sau đó, mấy tỳ nữ kêu: "Quận Vương, đã bố trí thỏa đáng."
Một câu nói vang lên, Trương Khởi lại bắt đầu run lên.
Lan Lăng Vương không để ý tới nàng nữa, hắn ngẩng đầu lên, "Chuẩn bị tốt nước nóng chưa?"
"Đã chuẩn bị tốt."
"Lui ra đi."
"Vâng"
Trong tiếng bước chân của các tỳ nữ, Lan Lăng Vương ôm Trương Khởi, sải bước đi vào gian phòng.
Theo bước đi của hắn, trái tim củaTrương Khởi đập thình thịch càng đập càng nhanh, càng đập càng nhanh.
Nàng rất nóng, nóng đến sắp không thở được rồi.
Một tiếng cọt kẹt, cửa phòng mở ra. Bên trong phòng có ánh đèn lồng đỏ sậm, chiếu các góc ấm áp.
Trương Khởi cảm thấy bên hông buông lỏng, bị hắn đặt ở trên đất.
Trước mặt nàng, là một thùng gỗ lớn nóng hổi, thùng này rất lớn, hoàn toàn có thể cho ba bốn người đồng thời ngâm mình ở trong đó. Nước trong thùng nhộn nhạo, cánh hoa tung tóe. Trên bàn nhỏ cạnh thùng gỗ, là các loại vật dụng như khăn lông, đồ rửa mặt xếp thành một hàng.
Trương Khởi chỉ nhìn sang, đầu liền rũ xuống tới trên ngực.
Hiện tại chân của nàng rất mềm, nếu không phải cố chống, nàng cảm thấy mình sẽ co quắp trên mặt đất.
Một hồi tiếng vang truyền đến, sau đó, một đôi chân thon dài xuất hiện tại trước mắt nàng.
Sau đó nữa, hai bàn tay to đưa đến trước mặt nàng. Khi chúng đụng phải váy của nàng thì Trương Khởi trắng mặt run giọng nói: "Ta tự làm . . . ."
Âm thanh yếu ớt.
Sau một lát an tĩnh, cằm nàng đau nhói, là Lan Lăng Vương dùng ngón tay trỏ bưng mặt của nàng lên.
Có lẽ là trong phòng nóng hổi, có lẽ do đèn lồng đỏ sậm, có lẽ ánh trăng từ màn cửa sổ bằng lụa mỏng xuyên suốt đến vừa vặn, nàng nhìn thấy mắt hắn sáng ngời thâm thúy, thấy được vẻ mặt đỏ thắm của hắn. . . . Thấy được trong mắt hắn cất dấu vui mừng rực rỡ.
Hắn vốn tuyệt đại phong hoa, lại còn vui vẻ, chuyên chú nhìn nàng, tia sáng kia thật có thể đả thương người đời. Không biết tại sao, nhìn hắn như vậy, trong lòng Trương Khởi cũng nổi lên sự vui sướng kỳ diệu. Hai má nàng ửng hồng, thân thể run run không dứt, khoảnh khắc đó, từ hốt hoảng hoàn toàn chuyển sang mềm yếu.
Nàng cúi đầu xuống, nhưng mà lần này là thẹn thùng.
Tay ấm áp của hắn mơn trớn cổ của nàng, âm thanh trầm thấp giống như dây đàn, "A Khởi."
". . . . . Uhm."
"Nàng cam nguyện?"
Đây là lần thứ ba hắn hỏi câu này rồi. Trương Khởi không biết, hắn đã quyết định muốn nàng, tại sao lại vẫn kiên trì, lặp lại hỏi nàng những lời này?
Môi nàng run rẩy, nhẹ nhàng, mềm mại nói: "Thân này cho lang quân, A Khởi cam tâm. . . . ." Nàng không cam lòng, nhưng nàng phải nói như vậy. Sau khi đi theo hắn, hắn chính là ông trời của nàng, tất cả của nàng, nàng phải làm hắn vui lòng, nghênh hợp hắn, khiến hắn vui vẻ hài lòng.
Trong phòng an tĩnh một hồi, âm thanh trầm thấp hơi ách của hắn truyền đến, "Ta biết nàng không cam."
Năm chữ vừa ra, Trương Khởi đột nhiên cứng đờ.
Hắn chớp cũng không chớp mắt nhìn nàng, không nói thêm gì nữa, chỉ đưa ra hai tay, kiên định chậm rãi vươn tới váy của nàng.
Bán tay ấm áp của hắn qua lại trên áo nàng, không khí ẩm nóng trong phòng khiến cho không ai có thể hô hấp, Trương Khởi phả ra hơi thở mùi đàn hương từ miệng, nho nhỏ thở ra một hơi dài, run giọng nói: "Ta tự kàm."
Tay nhỏ bé của nàng run rẩy đưa đến váy.
Bàn tay không có nhường ra. Âm thanh ấm áp trầm thấp của hắn phất qua bên tai nàng như gió xuân, "Để ta làm."
Ngón tay thon dài kéo ra, áo ngoài của nàng liền bị hắn ném tới một bên.
Lúc này là tháng bảy tám mùa hè nóng nực, cởi áo ngoài ra, là đến cái yếm rồi. Cái yếm màu đỏ tươi, bao chặt lấy da thịt trơn bóng mềm mại, dây yếm mảnh nhỏ, thít chặt da thịt mịn màng của nàng nổi những vết lằn đỏ ửng.
Da thịt của nàng thật rất mềm rất non, ở dưới ánh sáng đèn lồng, thực là mềm mịn, lóng lánh bức người. Giống như một đầu ngón tay đè xuống, thì trên da thịt sẽ liền lưu lại một dấu bầm. Giống như xoa một cái, sẽ biến hóa ra hình dạng tùy ý.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm nàng vô cùng lửa nóng, Trương Khởi lại thở ra hơi thở mùi đàn hương rồi hít sâu. Lần này, cái miệng nhỏ nhắn của nàng vừa mới ngậm, cằm đột nhiên đau xót, hắn đã cúi đầu, che môi trên môi của nàng.
Da thịt chạm nhau, bốn môi đụng vào nhau, cảm thấy hơi thở đặc biệt của nam tử mạnh mẽ đâm tới, thân thể Trương Khởi mềm nhũn, tê liệt ngã xuống ở trong lòng hắn.
Hắn ôm sát nàng, khiến nụ hôn này sâu hơn, khi hắn xoắn hơi thở của mình vào hơi thở của nàng thì nàng mơ hồ nghe được hắn nói: "Thật mềm mại, bảo người ta làm sao nhịn được?"
Lưỡi và lưỡi giao nhau, hô hấp và hô hấp cùng tan, Trương Khởi cảm thấy không cách nào hô hấp, cảm thấy nhịp tim làm cho người khác hít thở không thông. . . . Nàng chưa từng có loại cảm giác này, trong trí nhớ cũng không có. Loại cảm giác này, khiến nàng vừa vui sướng, vừa muốn khóc.
Đây là một loại sung sướng làm cho người ta hít thở không thông.
Thịch thịch thịch, nàng phát hiện nhịp tim mình thật nhanh, phát hiện cả người mình mềm nhũn.
Lúc này, hắn buông lỏng nàng ra.
Lan Lăng Vương cúi đầu, chuyên chú nhìn Trương Khởi mềm mại trong lòng mình, giống như lúc ở trên xe ngựa, hơi thở mùi đàn hương của nàng tản ra lần nữa, gương mặt vô lực rũ, ánh mắt mê mang quyến rụ, ánh đèn chiếu rọi xuống, mỗi một phần mỗi một tấc của nàng, đều hiện lên bốn chữ mặc chàng nhấm nuốt.
Hắn nhìn mà ngây dại đi, hắn cúi đầu thở dài một tiếng, "Đây cũng là kiếp nạn của trượng phu sao?"
Trương Khởi trợn to cặp mắt mê ly, vô hồn, ngây ngốc nhìn thẳng vào mắt hắn.
Một bàn tay to đưa ra, kéo quần dưới của nàng.
Đảo mắt, dây lưng bị rút ra, quần dưới bồng bềnh rơi xuống đất, hai chân thon dài trắng noãn của nàng, xuất hiện tại ngọn đèn dầu, xuất hiện tại trong tầm mắt của hắn.
Không chớp mắt nhìn một hồi, hắn vươn tay, phủ lên bắp đùi trắng muốt như ngọc.
Cảm thấy da thịt mềm mịn càng không ngừng run rẩy dưới tay mình, hắn rũ xuống hai mắt, bởi vì mang theo tình cảm, âm thanh của hắn nhỏ đến khiến lòng người mềm đi, "Trương Khởi."
". . . . Uhm." Kéo âm cuối ưm một tiếng, làm cho hô hấp của hắn đột nhiên nặng thêm ba phần.
Hắn hít sâu một hơi, khàn khàn nói: "Nàng không có lời gì nói với ta sao?"
Trương Khởi ngẩng đầu.
Con ngươi của nàng mờ mịt, phản chiếu dung nhan anh tuấn ửng đỏ không thể hình dung của hắn. Nhìn hắn, nàng giương cái miệng nhỏ nhắn, thì thào nói ra: "Ta muốn ngài ra chút sính lễ nghênh ta vào cửa."
Một câu nói ra, nàng liền im.
Đây là Chu, nhà của hắn ở nước Tề, nhà của nàng lại ở nước Trần.
Dù hắn nguyện ý ra sính lễ, thì sính lễ này mang đến nơi nào? Nàng lại từ nơi nào xuất giá?
Cũng chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi.
Một câu nói ra, môi của nàng liền run rẩy, trên mặt xinh xắn tuyệt đẹp, lộ ra một nụ cười yếu ớt tự giễu.
Lan Lăng Vương ngưng mắt nhìn nàng thật sâu.
Hắn rũ hai mắt xuống, môi mỏng mím lại thật chặt, không nói thêm lời, hai tay chặp lại, nâng hông của nàng, liền đi vào thùng tắm.
Trong tiếng bọt nước rào rào văng khắp nơi, nàng bị hắn đặt ở trong thùng nước.
Bọt nước đột nhiên tung tóe bộ mặt, Trương Khởi vội vàng nằm cạnh thùng, phí sức phất nhẹ giọt nước trên mặt. Khi nàng lau nước trên mặt đi, nhìn chăm chú lên, thì mặt đột nhiên đỏ lên.
Hắn đứng ở nơi đó, đang thong thả ung dung cởi xiêm y của mình.
Lần này, hắn đứng thật gần, cặp con ngươi đen như mực, không nháy mắt nhìn chằm chằm vào nàng, ép nàng không cách nào dời mắt.
Nàng nhìn cái áo đen từ trên người hắn chảy xuống, nhìn hắn cởi quần ra.
Nhìn hắn lộ ra tư thái hoàn mỹ từng chút trước mặt nàng, thấy vai rộng eo thon, thấy cái mông căng đầy. . . . Nhìn thấy thân hình như điêu khắc, gương mặt tinh xảo sắc nét, trong uy nghiêm mơ hồ lộ ra nụ cười ranh mãnh. . . .
Cho đến khi hắn cởi đi cái quần lót cuối cùng, vật kia vèo một cái bắn vào tầm mắt, Trương Khởi đột nhiên thẹn thùng, nàng vọt xoay người, đôi tay bụm chặt mặt, mặt còn chìm vào trong nước.
Một thân thể ấm áp nhích tới gần nàng.
Cả người hắn không một mành vải, vừa mới đến gần, thân thể mạnh mà có lực này, còn có hơi thở xâm lược, bá đạo, liền khiến nàng vội vàng nhích đến cạnh thùng, cho đến khi không thể nhích nữa.
Một đôi ấm áp tay lồng lên bả vai của nàng.
Sau đó, nàng cảm thấy trước ngực buông lỏng, nhìn thấy cái yếm đỏ của mình bị hắn ném ra ngoài.
Nàng cũng thân không mảnh vải rồi.
Trương Khởi co rút thành một cục, co rút thành một cục thật chặt.
Động tác này mới vừa làm ra, thân thể liền chợt nhẹ, một đôi cánh tay sắt bế bổng nàng lên, khiến nàng đối diện hắn xong, hắn liền đặt nàng ở cạnh thùng, hắn yên lặng nhìn, cổ họng đột nhiên lăn mấy cái, hắn vốc lấy nước, dịu dàng cẩn thận lau mặt và cổ của nàng.
Trong tiếng bọt nước rào rào, nàng nghe được âm thanh trầm thấp của hắn ra lệnh, "Nhìn ta."
Trương Khởi hí mắt ra một đường nhỏ.
Nàng nhìn thấy hắn.
Hắn đứng ở nơi đó, trên mặt tuấn mỹ tuyệt luân, đã bị bọt nước ướt nhẹp, tóc đen thật dài, ướt dầm dề dính trên bả vai.
Một giọt, lại một giọt nước chảy xuống gò má từ cái trán rộng của hắn, xẹt qua sóng mũi cao, chảy vào giữa cánh môi bóng mềm của nàng.
Dung mạo vốn đã tuyệt thế, huống chi lại đang động tình? Trương Khởi nhìn một chút, đột nhiên phát hiện miệng mình thật khô, tim cũng đập thật nhanh, đập thình thịch đến cả người nàng mềm nhũn.
Nàng khẽ nghiêng đầu, không dám nhìn hắn nữa.
Con ngươi thâm thúy như đêm tối của hắn hơi cong một chút, khàn khàn kêu: "Tại sao không dám nhìn rồi hả?"
Miệng Trương Khởi khô vô cùng, nàng nuốt nước miếng một cái, cảm thấy hắn còn đang chờ câu trả lời của nàng, mặt nàng đỏ lên mềm mại nói: "Lang quân không phải người phàm, nhìn qua lòng liền loạn."
Có lẽ là nàng quá mơ hồ, cũng không biết mình nói ra khỏi tiếng lòng của mình.
Lan Lăng Vương nở nụ cười nhẹ.
Hắn khẽ cúi đầu, hai cánh tay mạnh mà có lực, tiếp tục bế nàng, mỗi lần nàng muốn nhổm dậy, hắn lại mạnh mẽ đè nàng nằm xuống.
Ánh mắt xâm lược của hắn, như lửa như chậm, xẹt qua mỗi tấc da thịt của nàng.
Hắn nhìn rất nghiêm túc, rất chuyên chú. Trong ánh mắt của hắn có than thở vui sướng, cổ họng hắn không ngừng lên xuống.
Vươn tay, bàn tay chạm vào nụ hoa vừa chớm nở, vẫn chưa to lên của nàng, hắn khàn khàn hỏi "Tới giờ này, trái tim vẫn loạn thế à?" Hắn từ từ cúi đầu, "Tại sao A Khởi lại sợ?"
Tại sao sợ? Tất nhiên sợ, lòng rối loạn, liền không còn là mình, trái tim không thể khống chế nữa.
Nàng không trả lời.
Nhưng hắn lại không tiếp tục hỏi tới, chỉ khàn khàn cười, từ từ, từ từ, cúi người về phía nàng, từ từ, từ từ, in môi lên mắt nàng.
Đôi môi mỏng mềm hôn lên hai mắt, lướt qua lông mi thật dài của nàng như gió nhẹ, sau đó hắn khẽ cắn chóp mũi một cái, rồi bao phủ lấy môi của nàng.
Bốn môi đụng vào nhau, hắn cầm lấy tay nàng, sờ xuống phía dưới thân thể của mình.
Vật thể nóng bỏng kia vừa vào trong lòng bàn tay, Trương Khởi liền kinh hoảng nhanh chóng hất ra. Hắn hừ nhẹ một tiếng, lại bắt lấy tay của nàng, khàn khàn ra lệnh: "Cầm nó."
Trương Khởi run rẩy nắm.
Hắn ngậm môi của nàng, con ngươi sáng như sao chuyên chú nhìn chằm chằm mắt của nàng, khạc ra âm thanh u ám, "Sờ đi."
Trương Khởi run rẩy giật giật.
Hắn rên rỉ lên một tiếng, đột nhiên cúi đầu, cắn nụ hoa bên trái của nàng.
Đến phiên Trương Khởi khẽ gọi ra tiếng. Chỉ là tiếng gọi của nàng loạn mà quyến rũ, giống như rên rỉ, làm cho vật nóng trong bàn tay nàng lại lớn thêm một phần.
Hắn cúi đầu, lại ngậm lấy nụ hoa của nàng, hàm răng khẽ dùng sức, cảm giác hơi đau và tê dại thẳng tắp bắn vào đầu gối, làm cho thân dưới của nàng vô lực rơi xuống, nó lại thẳng tắp rót vào bụng dưới, làm cho nơi bí ẩn trống không.
Trong tiếng mút vào, hô hấp của hắn càng ngày càng gấp rút rồi.
Đột nhiên, hắn xoay nàng qua, làm cho thân thể sáng bóng của nàng hoàn toàn dán sát với mình, sau đó hắn từ từ ngồi xuống trong thùng gỗ.
Đặt nàng đang không có mảnh vải che thân ngồi xếp bằng trên chân mình, để cho vật nóng bỏng của mình áp sát vào phía dưới nàng, rồi hắn dừng động tác lại.
Thấy hắn đặt đầu cạnh thùng, nhắm mắt lại thở hồng hộc, Trương Khởi kinh ngạc mở mắt ra.
Trong ánh mắt mờ mịt của nàng lộ ra vẻ quyến rũ nhìn hắn, hắn chỉ liếc nhìn, liền thiếu chút nữa đè nàng ở phía dưới lần nữa.
Ngước đầu, mặc cho Thủy Châu theo cái cằm đường cong đẹp đẽ của hắn chảy về phía xương quai xanh, rồi chảy về bộ ngực có đường vân rõ ràng. Nàng cảm thấy, hắn đang rất khó chịu.
Trương Khởi quay đầu đi.
Trong phòng, chỉ có tiếng thở dốc.
Một hồi lâu, Lan Lăng Vương nhắm mắt lại nhỏ giọng nói: "Hẳn là cảm giác này. . ." Đảo mắt hắn ra lệnh nói: "Chà cho ta."
". . . . Uhm."
Trương Khởi cầm khăn lông lên, dịu dàng lau lồng ngực của hắn.
Cảm thấy hắn đang cố gắng khắc chế mình, nàng nhẫn nhịn, cuối cùng nhỏ giọng hỏi: "Người bỏ qua cho. . . . . ." Người bỏ qua cho ta?
Lan Lăng Vương không có mở mắt.
Hắn biết nàng muốn hỏi điều gì, cũng không thèm nhìn nàng một cái, hắn khàn khàn nói: "Nghe nói nam nhân nặng trinh tiết, lên giường rồi nói."
Trương Khởi hiểu. Thì ra hắn không muốn chiếm nàng ở trong thùng tắm này. Không trách được trên giường còn để mốt tấm vải trắng, thì ra là muốn nàng cho hắn sự trong sạch.
Trương Khởi nghiêng đầu, nàng yếu ớt nói: "Có gì hữu dụng đâu." Vốn chẳng có cái gì cả, không có sính lễ, không có nghênh nạp, không có danh phận. . . . Không có gì cả, nói thế nào trong sạch?
"Có gì hữu dụng đâu" mấy chữ đơn giản vừa phun ra, hắn đột nhiên mở mắt, liếc nàng một cái, hắn lại nhắm hai mắt lại.
Nàng rũ mắt, khăn lông phất qua cơ bụng mạnh mẽ của hắn như gió xuân, cuối cùng mềm mại hỏi: "Người... người có thê thất không?"
Hắn mở mắt ra.
Hai mắt sâu thẳm nhìn thẳng nàng, gương mặt tuyệt mỹ của hắn giống như một tòa bạch ngọc điêu khắc, "Không có." Một nháy kia, nàng có cảm giác hắn đang bật cười.
Cảm thấy Trương Khởi thở phào nhẹ nhõm, hắn lại nói nhỏ: "Ta nói, ta sẽ che chở nàng."
Trương Khởi cắn môi, nàng cảm thấy ánh mắt của hắn lại nóng bỏng, vội vàng rụt vào trong nước.
Một cái tay nâng cằm của nàng lên.
Hắn chớp cũng không chớp nhìn chòng chọc nàng chốc lát, đột nhiên đứng lên, theo tiếng bọt nước rào rào, hắn cúi người xuống, ôm lấy nàng, cất bước đi tới giường.
Đi tới trước giường, hắn buông nàng xuống, ra lệnh: "Lau khô cho ta."
Trương Khởi nhẹ đáp một tiếng, cầm khăn lông khô đặt bên cạnh giường lên lau cho hắn. Mới lau hai cái, hắn đã không nhịn được đoạt khăn lông qua, lung tung lau mấy cái, liền xoay thân thể của nàng qua, tỉ mỉ lau cho nàng.
Ánhmắt hắn nhìn chằm chằm nàng, đặc biệt sáng ngời, đặc biệt chuyên chú, động tác lau của hắn cực kỳ dịu dàng, cực kỳ cẩn thận, giống như mượn động tác này, tỉ mỉ thưởng thức mỗi một tấc da thịt của nàng.
Trương Khởi càng cúi đầu.
Đang lúc ấy thì, một loạt tiếng bước chân truyền đến, tiếp, âm thanh của một người thị vệ từ bên ngoài truyền đến, "Bẩm Quận Vương, trong phủ đại trùng tể đưa tới mười mỹ cơ, nói là xin Quận Vương vui vẻ nhận."
Lúc này, môi cà tay Lan Lăng Vương, đã đồng thời rơi vào trên nụ hoa của nàng. Hắn vừa hôn vừa liếm, vừa dùng sức xoa nắn, mặc cho đôi nhũ như chim bồ câu của thiếu nữ biến hóa ra các loại hình dáng dưới tay mình. Theo động tác của hắn, Trương Khởi cảm thấy mình đã vô pháp hô hấp, không cách nào suy tư. Trong đầu nàng trống rỗng, đôi tay cũng bất tri bất giác ôm đầu của hắn, đồng thời, vòng eo đã giãy dụa không thể kiềm chế, cọ qua như rắn, chạm phải vật nóng của hắn.
. . . . Vừa động tình, bản năng đáng sợ của nàng liền lộ ra, nàng bắt đầu không tự chủ nghênh hợp hắn.
Nghe được lời nói của hộ vệ kia, Lan Lăng Vương tức giận thở hổn hển nói: "Đưa trở về"
"Nhưng đại trùng tể nói. . . . . ." Không đợi thị vệ kia dài dòng xong, hắn đã thô lỗ quát chói tai, "Câm miệng"
Thị vệ kia kinh hoảng.
Khi bên ngoài đang an tĩnh thì đột nhiên tiếng bước chân mãnh liệt "Bịch bịch bịch" vang lên, chỉ nghe âm thanh mềm mại của Vũ Văn Nguyệt vang dội truyền đến, "Quận Vương đang bận rộn gì? Sao lại không gặp khách?" Nàng không xấu hổ kêu: "Quận Vương, A Nguyệt có thể đi vào gặp người một lát không?" Âm cuối kéo thật dài, nũng nịu đến khiến người run lập cập.
Âm thanh của nàng vừa dứt, âm thanh vang dội trực tiếp của Vũ Văn Thành cũng truyền tới, "Ha ha, nào có lấy được mỹ nhân mà không vui mừng. Lan Lăng Quận Vương chẳng lẽ xem thường Vũ Văn gia ta?"
Hai người không mời mà vào, vừa xông vào viện liền sải bước đi về phía gian phòng kia. Khi thị vệ bọn họ xếp thành một hàng, đẩy các thị vệ từ nước Tề đến ra bên ngoài thì Vũ Văn Thành nhìn về phía căn phòng lờ mờ, tràn đầy ánh đỏ, nhìn về phía hai cái bóng dáng như ẩn như hiện trong phòng kia, ánh mắt trầm xuống: vừa rãnh hắn liền chạy đến, vừa mới đến nửa đường, liền nghe được người làm truyền lời, Lan Lăng Vương bảo người ta treo đèn lồng ở các viện, chính là muốn nạp mỹ cơ. Hắn ra roi thúc ngựa, đuổi gấp, cuối cùng tới kịp thời. Nghe giọng điệu hiện tại của hắn, thật sự là muốn tiến vào. . . . Gặp được một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt sắc hiếm có như thế, vào lúc này, cũng không thể để Cao Trường Cung bỏ mặc huynh muội bọn họ, liền sải bước đi vào. Đảo mắt tiếng bước chân đã đến dưới bậc thang.
Bình luận truyện