[Cao Gia Phong Vân] Lạc Nan Tiểu Tư
Chương 17: Hậu truyện-trừ tịch dạ
Trừ tịch dạ – Đêm 30.
Đêm ba mươi tết là ngày ngàn vạn gia đình đoàn viên. Từ Thiên Tử hoàng thành, cho tới thảo dân bách tính, ngày này nếu có thể tề tựu người một nhà, hợp hợp mĩ mĩ đoàn viên ăn một bữa cơm, là chuyện hạnh phúc nhất thiên hạ. Tô Châu Cao gia có ảnh hưởng nhất ở chốn giang hồ cũng không ngoại lệ. Sáng sớm mấy ngày trước, lão đại thích mang theo tình nhân vân du tứ phương, lão tứ vội vàng mang ái nhân vui chơi khắp nơi để mở mang tầm mắt, lão ngũ cùng người yêu đến Miêu Cương xa xôi tìm thân cùng đi theo là một đôi của lão lục cũng vừa tới Cao gia. Lại tập hợp trước nhất vẫn là lão nhị, lão tam cùng Hắc Ảnh ở lại, Cao cô cô đường xa đã tới. Luôn luôn lạnh lùng cứng rắn có thừa của Cao gia chung quy là người khí vương thịnh nhiều nhất.
Nói đến màn đêm giao thừa buông xuống, tuyết đầu mùa tan đi, sắc trời dần tối. Trong đại sảnh Cao gia đã sớm dọn xong bữa cơm trên bàn tròn lớn với mười bốn người ăn. Trên bàn đều loại đồ ăn của danh trù tài ba nghi ngút bốc khói. Quỷ dị chính là trong phòng ngoại trừ Cao cô cô cùng Hồng Muội Muội của nàng, huynh đệ bảy người cũng hoàn toàn không thấy bóng dáng.
Một cái, hai cái, sợi gân xanh thứ ba chuẩn xác đã nổi lên khuôn mặt xinh đẹp của Cao cô cô, đôi tay nhỏ dài như ngọc không thể nhịn được nữa vươn tay hướng cẩm nang bên thắt lưng nắm chặt hết sức, một dáng người nhỏ đẹp vừa lúc xuất hiện: “Tỷ tỷ chớ để tức giận, ta đi tìm bọn họ đến là được.” Nguy hiểm xem ra tạm thời làm cho Cao gia tránh được một vận mệnh đổ nát.
Rồi sau đó ước chừng thời gian hai chén trà nhỏ, Hồng Muội Muội mới rốt cuộc từ sung mãn hoặc rên rỉ hoặc thở gấp hoặc kiều hanh hoặc ồ thét mà trong nhà hiếm thấy nhất trí áo mũ không chỉnh của mấy huynh đệ Cao gia “Thỉnh” ra.
Đầu tiên tiến vào đại sảnh chính là Cao Dật Hiên cùng Vệ Ưởng bất hạnh phòng ở gần nhất. Hai người vừa đi còn vừa bát nháo nho nhỏ. Nói chính xác, là Vệ Ưởng đỏ mặt tía tai vì không chịu thả mà nện Cao Dật Hiên vài cái. Mà chưởng môn Cao gia mặt vô biểu tình mà đáp lại. Nhưng khi y quay đầu, bất luận kẻ nào cũng có thể nhận rõ hạnh phúc cùng sủng nịch trong mắt kia không sai mà.
Đi phía sau bọn họ chính là Cao Dật Tĩnh cùng Quân Hoài Lân ở sát vách. Hai người nhìn qua coi như bình thường. Bất quá người sáng suốt liếc mắt một cái là nhìn ra có chút kỳ quái. Hai người dựa sát quá mức gần nhau, hơn nữa ống tay áo cũng quá mức rộng thùng thình. Rốt cục, mặt càng ngày càng hồng của Quân Hoài Lân chống đỡ ánh mắt ngày càng quá mức lợi hại của Cao cô cô, rút bàn tay bị tay của Cao Dật Tĩnh nguyên lai nắm chặt ra, cúi đầu ngồi xuống.
Bỗng nhiên cửa lớn một trận xôn xao, chỉ thấy nụ cười linh động đáng yêu của Cao Dật Linh cơ hồ toàn thân treo trên người Đàm Thiên Diễn đang “đi” vào. Thân hình nhỏ gầy linh hoạt của hắn hơn phân nửa dán tại trên lưng của Đàm Thiên Diễn, một cánh tay ôm lấy cổ của y. Đàm Thiên Diễn tự tiếu phi tiếu ôm vai hắn, như với trẻ sơ sinh nhìn cũng không ra. Theo chân bọn họ cùng đi đến thì Tố Phi Văn cứ để cho Cao Dật Dũng ôm đi vào. Hé ra diễm dung động hồn phách người trên nụ cười biếng nhác ngọt lịm, hai tay ở trước ngực ái nhân không nề nếp. Sau là ngũ thiếu gia Cao gia mặt mày đỏ bừng, nhưng cũng tuyệt không có ý buông hắn xuống. Ngược lại thấy ôm càng chặt hơn nữa.
Cao cô cô nhìn những người đến, Vẻ mặt cũng dịu xuống một chút. Há mồm định nói, chợt nghe ngoài cửa một tiếng: “Diệc Yên, chờ ta a.” Một tiếng: “Tiêu Tiêu, đi nhanh chút được không?” Cao cô cô giương mắt vừa thấy, Lam Diệc Yên tiên kiến tuyệt mỹ xuất trần cắn môi dưới, ửng đỏ hai má, quay đầu lại liếc Cao Dật Ngọc thở hổn hển chạy theo sau. Rốt cục bắt được hắn Cao Dật Ngọc liên tục dỗ dành, người bên ngoài chỉ nghe thấy lằng nhằng thế này “Lần sau nhất định sẽ không bị bắt gặp mà.”, “Diệc Yên tức giận lòng ta đau đến cực điểm rồi.” Cách bọn họ chỉ vài bước, Hắc Ảnh dáng đứng như huynh đệ Cao gia khác. Y lui vài bước kéo một bé mặt đỏ như bị thiêu cháy không dám bước tới. Vừa cười vừa than mà lôi kéo tay hắn đem hắn “kéo” tới trên đại sảnh.
Bát nháo ầm ĩ cuối cùng cũng ngồi đầy bàn. Cao cô cô lại khẽ mở môi đỏ mọng hỏi:”Đại ca các ngươi đâu?” Lời nói làm cho một phòng ồn ào lại yên lặng hỏi lẫn nhau, đúng rồi, đại ca cùng tình nhân Lãnh Hà Phong vạn phần cực khổ, băng lạnh như vầng trăng cô độc, thanh tú như cây tùng đứng sững của y truy đuổi đến tận đâu?
Còn đang nghi hoặc, đã thấy Cao gia lão đại Cao Dật Vân một tay lôi Lãnh Hà Phong rõ ràng là bị điểm huyệt đạo, một tay kép nữ tử ôm trẻ con đi nhanh bước vào đại sảnh. Chỉ thấy trên mặt Lãnh Hà Phong còn đọng lại một vẻ mặt cực lạnh. Hai mắt cương trực, môi trắng bệch. Mà cô gái kia ôm đứa nhỏ thật chặt, lạnh run, không dám ngẩng đầu.
Cao Dật Vân trước nhẹ nhàng đưa Lãnh Hà Phong không thể nhúc nhích ngồi trên ghế tử đàn, kéo nàng kia qua nâng mặt nàng lên nói giọng trầm thấp tựa quỷ mỵ: “Mấy người các ngươi nhìn rõ cho ta, đây là các ngươi thiếu ai nợ phong tình?!”
Một lời vừa nói ra, người ngồi đều là cả kinh. Nàng kia nơm nớp lo sợ mà ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn khiến người ta yêu thương đến tận đáy lòng! Sầu mi khẽ nhíu, phấn môi hé mở, mớ tóc đen tán loạn lướt qua làn da trắng nõn như tuyết đầu mùa, mắt to hình hạt đào chứa đầy nước mắt chưa kịp rơi, như một con nai con chấn kinh, sở sở động lòng người.
Đáng tiếc chính là, này một phòng nam nhân trên mặt đều không biết thưởng thức. Bọn họ xẹt qua người đẹp như thế đều đồng loạt hướng mắt về phía đại ca của bọn họ.
Cao Dật Hiên lạnh nhạt nói: “Nợ phong tình là như thế nào? Ngày đoàn viên, đại ca ngươi mang về nử tử xa lạ này làm gì chứ?”
Cao Dật Vân trầm nói: “Đứa nhỏ này là của Cao gia. Nàng không biết người cha là ai. Bất hạnh nàng vừa nhìn thấy đầu tiên a, Hà Phong liền hiểu lầm. Bất đắc dĩ ta điểm huyệt đạo của hắn, hiện tại, cần trong các ngươi cho ta một lời giải thích.”
“Đại ca làm sao ngươi biết đứa nhỏ là Cao gia chúng ta?”
“Đúng rồi, trên mặt hắn có ghi sao?”
“Làm sao có thể biết đứa nhỏ này là của ai, đại ca ngươi ——”
Tất cả bảy miệng tám lưỡi đều ở Cao cô cô tiếp nhận đứa nhỏ, bày ra cho bọn hắn xem trong nháy mắt biến mất. Này, đứa nhỏ này có đôi mắt linh động, mũi thẳng, môi mỏng, không một cái nào là không mang dáng dấp của sáu huynh đệ Cao gia. Không cần nhiều lời, khuôn mặt này thật có thể nói rõ:”Ta là người của Cao gia!”
Huynh đệ Cao gia lại vô cùng tương thông thử tiết mà hướng mắt về Cao Dật Ngọc cùng Lam Diệc Yên. Cao Dật Ngọc cảm thấy tầm mắt của người ta mới bật nhảy lên hô to: “Các ngươi ở loạn tưởng cái gì, Diệc Yên hắn chừng không ra khỏi cửa, đơn thuần thiện lương, tuyệt không sẽ cùng nữ tử này sinh ra hài tử gì!”
“Tứ đệ, không ai hoài nghi Diệc Yên, chúng ta nghĩ thủ phạm là ngươi.” Cao Dật Tĩnh lẳng lặng nói.
“Hừ, biết ngay —— Tam ca ngươi nói cái gì? Ngươi không cần ngậm máu phun người. Ai biết có phải ngươi nơi nơi tìm ‘ nữ tử’ kiếp trước hay không, đã gặp nàng mạo mĩ mềm mại nhất thời nhận sai người cũng rất khó giảng!”
Lam Diệc Yên sớm đã cúi đầu xuống, hai tay dùng sức xoắn xoắn một chỗ, Cao Dật Ngọc nói quay lại vừa vặn nhìn thấy một màn hai tay hắn xoắn lại với nhau.
“Diệc Yên, tin ta.” Lẩm bẩm lặp đi lặp lại một câu như thế, y không rảnh nói nữa, vội vàng trấn an ái nhân.
Cao Dật Tĩnh cũng luống cuống mới hướng tâm tình an nhiên bình tĩnh gần đây, kề bên tai của Quân Hoài Lân tỉ tê làm dịu tình nhân bởi vì nghe lời của Cao Dật Ngọc mà sắc mặt trắng bệch.
“Các ngươi như thế nào đều dốt nát như vậy a, đứa nhỏ này đã khoảng bốn tháng, hơn nữa mười tháng mang thai, cô nương, xin hỏi ngươi một năm lẻ ba tháng trước ở nơi nào?”Cao Dật Linh khinh thường mà bĩu môi, nụ cười khả cúc hỏi.
“Ở kinh sư ——” Giọng thật mềm mại đáng yêu.
Bất quá âm thanh ôn nhu như vậy lại làm cho Vệ Ưởng “bùm” một tiếng từ trên ghế ngã xuống, hắn bi phẫn đến cực điểm mà nhìn chằm chằm Cao Dật Hiên nhìn một hồi, nước mắt nhịn không được từng hạt từng hạt rơi xuống, đồng thời nức nở nói: “Cao Dật Hiên, là của ngươi, một năm lẻ bốn tháng trước, ngươi chính mang theo ta đi kinh sư làm việc. Là của ngươi, của ngươi ——” Nói đến vậy rốt cuộc không thể tiếp tục.
“Chúng ta ở nán lại kinh sư năm ngày, ta có rời đi ngươi hơn nửa canh giờ sao?” Thanh âm lanh băng giờ đây lại là lo lắng không chịu nổi.
“Ta —— ta khi đó mỗi ngày đều mệt chết đi, có đôi khi căn bản không xuống giường được, ngươi ——”
“Vậy càng đúng rồi, ngươi thật cho ta là người sắt sao? Ta đây còn có thừa hơi đi theo người khác ——”
Lời càng ngày càng không phân rõ ràng bị tiếng nhỏ bé yếu ớt của nử tử cắt ngang:”Đứa nhỏ này, sinh non hai tháng ——”
Ngưỡng trời lật cái bất nhã mà xem thường (câu này ta không hiểu lắm), Cao Dật Linh tiếp tục lộ ra nụ cười vô hại chết người không đền mạng mà hỏi: “Như vậy cô nương ngươi một năm linh hai tháng trước lại ở nơi nào?”
“Ở Miêu Cương ——”
Ba chữ nhẹ nhàng làm cho mọi người trong sảnh nhất thời vui mừng nhất thời lo lắng, trước hết nghe đến tiếng của Cao Dật Tĩnh cùng Cao Dật Ngọc đồng thời thở phào, sau đó nghe bọn hắn đồng thời nói:”Diệc Yên ( Lân nhi), chúng ta khi đó ở tái ngoại ( Sơn Tây) bận rộn *(——%#~~~~~~~ cho nên đứa nhỏ này cũng không phải của ta.”
Vì thế Quân Hoài Lân càng vương tay muốn Cao Dật Tĩnh, “ống tay áo” nở hoa của hai người lại bắt đầu. Mà Lam Diệc Yên đầy mặt đỏ ửng, nhu tình như nước mà nhìn phía Cao Dật Ngọc, bộ dáng xinh đẹp không thể phương vật, nhìn đến làm cho Cao Dật Ngọc cả người nóng lên.
Đại ca ở bên bọn họ cũng không nhàn rỗi, y vội vàng ngồi xuống ghế, ôm ấp Lãnh Hà Phong, giải huyệt vị cho hắn, vô hạn ôn nhu mà từ từ giúp hắn xoa xoa nắn nắn, khai thông mạch máu ngoài ra còn ăn chút đậu hũ. Lãnh Hà Phong lúc đầu còn tránh qua né lại một chút, bất quá biết được ái nhân trung thành mà vui sướng hiển nhiên càng làm hắn vui vẻ không thôi, cũng liền an an phận phân nằm trong lòng của Cao Dật Vân mà hưởng thụ âu yếm của y, ngoan như mèo con.
Hoa nở hai đóa, còn giương kia một cành.
Hiểu lầm của bốn đôi tình nhân đã tiêu tan, tự chiếu cố ngươi ta ta ngươi, toàn bộ không để ý các đôi khác giương cung tuốt kiếm, không khí hiểm ác.
Nhưng thấy một câu kia “Ở Miêu Cương” chẳng những làm cho nụ cười diễm lệ như hoa trên khuôn mặt của Tố Phi Vân rớt xuống, ánh lên khóe mắt vốn cắn câu, còn rất không khách khí mà làm cho tiểu điêu trên vai cũng cùng nhau nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm Cao Dật Dũng không tha.
“Ha ha ——”
“Chi chi ——”
Một người một điêu cười lạnh làm cho mồ hôi của Cao Dật Dũng từng giọt to như hạt đậu tích tách rơi xuống. Suy nghĩ, liều mạng suy nghĩ, nhất định phải làm cho ta trong sạch, trấn an người yêu mỹ nhân đang trong cơn thịnh nộ cùng tiểu điêu đại gia nguy hiểm. Tục ngữ nói: “người khờ có phúc khờ”. Ở trong liễu ám hoa minh lâu dài, y cuối cùng cũng tìm được một cái thôn ——
“Ta vẫn còn sống!!” Tiếng rống như sấm, phòng ngoài rì rào rơi xuống mấy tầng bụt mù.
“Ách —— Ngũ ca, bọn ta đương nhiên đều nhìn thấy. Vấn đề là thời gian còn lại của ngươi chỉ sợ sẽ không nhiều lắm ——”
Không đếm xỉa tới lời nói của Cao Dật Linh, Cao Dật Dũng ôm đôi vai của Tố Phi Văn la lên: “Còn nhớ rõ ca ca ngươi đã hạ cổ trong người ta không? Muốn đứa nhỏ này là của ta, ta đã sớm thất khiếu* chảy máu, đầu sưng như cổ——”
Cuối cùng một chữ “chết” được nghe đến chữ “cổ” thì sắc mặt đã trở lại bình thường của Tố Phi Văn đã dùng một cây ngón trỏ phong ở trên miệng. Hắn mị nhãn như tơ mà trả lời: “Ta tức quá, lại quên chuyện này. Ai ——, kỳ thật cho dù thực là của ngươi, ta có thể nhìn ngươi chết sao? Thà rằng phòng máu toàn thân ta, ta cũng muốn cứu ngươi. Ngốc tử.”
Cái lưỡi vụng về không biết ăn nói của Cao Dật Dũng nên nói lời gì, càng ra sức ôm lấy thân thể mềm mại như không xương của Tố Phi Văn, cơ hồ đem hắn nhào nặn trong xương cốt đi mới cao hứng.
Lại cảnh báo của một đôi nữa được giải trừ, Hắc Ảnh vẫn ngồi ngay ngắn không nói gì cảm thấy trò này nhìn đến nơi nào cũng có chút mệt, quay đầu lại muốn quan tâm Tiêu Tiêu ăn cơm, nếu không lại bị đói. Há lại đoán được quay đầu lại kinh hãi nhìn thấy đầu của Tiêu Tiêu cơ hồ muốn dán lên đầu gối, cả người run rẩy thành một đoàn, hiển là bộ dạng nhẫn khóc từ lâu. Hắc Ảnh thở dài một hơi, vuốt lưng của Tiêu Tiêu khẽ hỏi:”Lại làm sao vậy? Ngươi khóc cái gì?”
“————— Miêu Cương —— đứa nhỏ —— Hắc đại ca —— ta ——” Nghẹn lời đứt quảng mấy người người quỷ không nhận ra ý từ những từ đơn độc, Tiêu Tiêu tiếp tục khóc. Hắc Ảnh dùng sức nâng cằm của Tiêu Tiêu lên, Tiêu Tiêu cả kinh, tiếp theo nước mắt như vỡ đê mà tràn ra, nước mắt không quá vẻ mặt đan xem.
“———— Hắc đại ca, ngươi cũng không được không muốn ta?” Hồng thủy phụ họa, hắn lại xuất ra một câu nhiễu khẩu lệnh (vè đọc nhịu). Nhìn thật là đau lòng Hắc Ảnh dùng sức đem tiểu ái nhân thu được trong lòng nhẹ giọng nói:”Đứa ngốc, ta không phải huynh đệ thân của Cao gia mà? Đứa bé kia căn bản cùng ta không quan hệ a.” Tiếng khóc đột nhiên ngưng, nâng lên vẻ mặt hồng hồng vì khóc, lộ ra một vẻ ngây ngốc, Tiêu Tiêu nín khóc mỉm cười: “Đúng, đúng nga, ta như thế nào lại quên. Hắc đại ca, thực xin lỗi.”
Cao Dật Linh N lần mà ngửa mặt lên trời thở dài cộng thêm mãnh mắt trợn trắng, trong nhà làm sao tới này rất nhiều kẻ ngốc muôn hình muôn vẻ a? Đang lúc này, nữ tử bị quẳng một bên lại mở kim khẩu:”Ta —— kỳ thật, ta —— chỉ thấy hắn —— ta thấy Cao đại công tử mặt mày rất giống hắn, mới cố ý tới đây ——”
Buông khinh thường trong nửa ngày, Cao Dật Linh đầu tiên nhìn đến đôi tay: lòng bàn tay như ngọc, mười ngón ngưng lệ mà thon dài, quả nhiên là xinh đẹp mê người, huống kia tay lại duỗi thành ngón hoa lan kiều mị—— nhưng, ngón trỏ này lại quay về một người? Mọi nơi lại thấy, nguyên lai người không yên cùng tình nhân cũng đều đang nhìn hắn, cuối cùng nhìn đến chính là, Đàm Thiên Diễn hai mắt sâu xa khó hiểu cùng da mặt ngoài cười nhưng trong không cười.
Vừa định mở miệng hỏi ra chuyện gì, đã có người đem hài tử kia nhét vào trong ngực của hắn, vật nhỏ trong tay lườm mắt, Cao Dật Linh trừng mắt nhìn, lại bĩu môi, kỳ diệu chính là vật nhỏ kia cư nhiên học theo không sai. Hết sức nhìn chằm chằm linh khí lưu chuyển đối phương mà nhìn qua lại đôi ngươi đen rất là quen mắt, vô luận như thế nào đều cảm thấy mình chiếu ở “Còn đồng kính” mà Cao Dật Linh do do dự dự hỏi:”Có thể nào, đứa nhỏ này là của ta?”
“Lục đệ ngươi sớm nói, làm hại chúng ta ——”
“Lão lục ngươi làm thật là hảo sự! Có biết hay không Hà Phong nếu thực ra đi rồi ta như thế nào?”
“Quả nhiên là đệ đệ của ta, tuổi tuy nhỏ, ‘thành quả’ đến cũng nổi bật.”
“Hảo, tốt lắm, Cao Dật Linh, ngươi hồng hạnh này ra thật là hảo tường a, ngay cả trái cây cũng kết đến đây cho ta!!” Âm thanh hầm hầm này còn biết, là của Thiên Diễn.
“Thiên Diễn, ta chính là đem cái gì lần đầu tiên đều cho ngươi, từ nụ hôn đầu tiên đến đêm đầu tiên, không thể giả được, đồng tẩu (trẻ con ông già) vô khi (không lừa) a.”
Sắc mặt của Đàm Thiên Diễn tốt lên một chút, tiếp theo lại tung một vấn đề trí mạng:”Vậy chẳng lẽ đứa nhỏ này là từ tảng đá chui ra sao?”
Với lời này, đó là bộ dạng không có thể. Có chút phát mộng Cao Dật Linh xoay người đến hỏi nàng kia: “Cô nương, khi nào ta gặp qua ngươi, lại làm sao có đứa nhỏ này a?”
Mọi người té ngã, Đàm Thiên Diễn chuẩn bị trong bạo tẩu.
Đến là nữ tử coi như trấn tĩnh, chỉ nghe nàng đáp: “Tiểu công tử chẳng lẽ không nhớ rõ ngày ấy cho con trong miếu, tiểu nữ tử đi cầu con, vô tình gặp được công tử, khóc lóc kể lể chuyện ta, công tử ngươi lúc ấy đột nhiên hướng miệng ta một con sâu màu tím, từ nay về sau ta liền mang thai. Ngươi chẳng lẽ đã quên sao?”
“Nguyên lai là trùng tử thai a, Đàm Thiên Diễn, ngươi đừng tức giận, Dật Linh hắn không cùng cô gái này thế nào. Trùng tử kia vốn là thần vật của Miêu Cương chúng ta, là làm cho nam tử không có khả năng sinh đẻ cho thê tử bọn hắn ăn. Chỉ cần uy trùng tử ăn tinh trùng nam tử kia, lại để cho nử tử ăn vào. Ai, không đúng a, Dật Linh, nàng kia như thế nào lại sinh ra hài tử của ngươi? Ngươi lúc ấy đang làm cái gì?” Tố Phi Văn vẫn ngồi trong lòng của Cao Dật Dũng cười cười hỏi.
“A, đúng rồi đúng rồi, đúng đúng, ngày đó ta giấu ở một cái gì đó trong ngôi miếu đổ nát rình coi Đàm Thiên Diễn tới, hắn không biết đang làm sao, thở không ngừng, còn luôn dùng âm điệu là lạ nói cái gì thoải mái không? Còn muốn không? Là đây là kia sao vân vân, ta nghe nghe liền cả người khó chịu, sau đó liền —— lại về sau cô gái này gặp ta vẫn không nhúc nhích cứng ngắt ở trên đài ——tứ ca chết tiệt ngươi cười cái gì, người ta đây chính là đầu một hồi cái kia, đương nhiên sau có chút phản ứng không kịp rồi. Nàng vẫn nói vẫn khóc, ta thấy chán, nghĩ thầm, rằng nàng muốn đứa nhỏ liền cho nàng bái, dù sao tài liệu lúc ấy đều là có sẵn. Xong rồi ta cũng quên mất. Cô nương, cô nương ngươi làm gì vậy?”
Nghe xong lời của Cao Dật Linh, nử tử hiền lành như bồ câu trắng kia đứng lên, chỉnh chỉnh mái tóc mây, vỗ vỗ xiêm y, từng bước sinh tư tiêu sái tới cửa, tay chống éo nhỏ, mắt hạnh trợn lên hét lớn: “Tủ quỷ ngươi nghe rõ ràng chứ? Lão nương có phải trong sạch hay không? Ngươi còn không mau cút ra chịu tội cho ta?!”
Lời còn chưa dứt, đã thấy cánh cửa mở ra, một thân đại hán cao chừng chín thước đi vào, mặc trang phục hạ nhân Cao gia, to lớn có thể so với Trương Phi, gương mặt râu quai nón không khác Lỗ Trí Thâm. Cố tình lại một bộ dáng ngượng ngịu ngượng ngùng. Đối với chính hắn vô hại, đối với người nhìn hắn lực sát thương cũng rất lớn.
“Nương tử, ta cũng chưa từng nói qua gì, huống chi Bảo nhi ngọc tuyết đáng yêu, ta cũng vẫn yêu nó thiết phi thường a.”
“Ngươi cho ta điếc hay là mù? Ngươi nằm mơ cũng khóc, uống rượu còn khóc, ta nghe mà phiền chết được. Hiện tại rõ ràng ngươi? Đồ ngu!?”
Nói xong nàng xoay người, đối với Cao gia một phòng đã hóa đá, đầu tiên là nụ cười thiên kiều bá mị, sau đó vén áo thi lễ nói: “Kỳ thật ta đã sớm biết, đây là mặt mày tướng công ta vậy, vẫn cũng không tin tưởng đứa nhỏ là của hắn. Lại không chịu giáp mặt hỏi ta, mỗi ngày chính là miên man suy nghĩ, tự tìm phiền não. Thiếp bèn thử, chính là vì làm cho hắn an tâm. Bao nhiêu đắc tội phiền toái nơi quý phủ, hai vợ chồng ta nhận.”
“Không —— không khách khí ——”Cao Dật Hiên miễn cưỡng còn có thể phát ra âm thanh từ chỗ sâu hàm răng phát ra. Mấy người kia bị đả kích quá lớn vẫn duy trì nguyên trạng không nhúc nhích.
Tay Cao Dật Linh luôn luôn thông minh nhất ứng phó nhanh nhất cầm lấy ống tay áo của Đàm Thiên Diễn, cũng sớm là nghẹn họng nhìn trân trối ngay tại chỗ. Cho đến khi trơ mắt nhìn bóng dáng của trượng phu cầm tay lão bà hài tử như cầm trân châu càng lúc càng xa, khi đến giới hạn, hắn mới đột nhiên khóc lớn lên:”Oa —— ta, hài tử của ta a ——” Dọa Đàm Thiên Diễn nhanh chóng hoàn hồn vội vàng giúp hắn vỗ lưng. Không ngừng vỗ nhẹ khuyên giải. Cũng đã quên mắng hắn làm sao gan to ngông cuồng như vậy, không chịu trách nhiệm.
“Đại ca, có biết lai lịch hai người vợ chồng này hay không?”
Cao Dật Vân trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Được nghe Miêu Cương có một đôi vợ chồng dị nhân. Xuất quỷ nhập thần, hành hiệp trượng nghĩa. Nhưng tuổi này thì không đúng lắm, đôi vợ chồng kia như thế nào cũng có thể bốn, năm chục tuổi.”
“Người Miêu trú nhan có thuật, vốn là thần kỳ. Nếu thật sự là bọn họ, ta lại thật ra biết làm sao tìm được.” Tố Phi Văn ngân nga nói.
Cao Dật Linh chạy tới giữ chặt tay hắn nói:”Phi Văn, vậy ngươi mau mau mang ta đi tìm a, vận khí tốt trên đường có thể chặn đến bọn họ. Ta còn muốn nhìn đứa bé kia một cái mà.”
“Ngô, cũng tốt, lần trước ta cũng không có tìm được anh của ta, không yên tâm. Ngốc tử, ngươi còn ngây ra làm gì? Chúng ta phải xuất môn.”
“Thiên Diễn —— ngươi không theo ta đi câu dẫn người khác, sinh thật nhiều hài tử trở về cho ngươi xem!”
Hai đôi nhân mã vội vàng hướng Cao cô cô nói lời từ biệt, xẹt một cái không thấy tăm hơi.
“Cái kia, cô cô, ca ca, ta cùng Diệc Yên có việc muốn nói, cáo lui trước a.” Đã sớm không thể nhịn được nữa Cao Dật Ngọc không đợi người khác nói cái gì, lôi kéo Lam Diệc Yên bỏ chạy vô tung vô ảnh, hay nói giỡn, y cũng không cảm thấy đồ ăn ngon gì có thể so bằng tình nhân tuyệt mỹ nhìn càng mê người của y.
“Ai nha, Tĩnh, ta không thoải mái.” Quân Hoài Lân bỗng nhiên mềm nhũn ngã vào lòng của Cao Dật Tĩnh. Mặt vùi sâu vào cúi đầu. Cao Dật Tĩnh cuống quít hướng mọi người cáo từ, nửa kéo nửa ôm mà mang theo Quân Hoài Lân lui xuống. Khẳng định so với lúc bọn hắn đến còn nhanh hơn.
“Khụ khụ, Hắc đại ca, chúng ta không phải còn có chuyện trọng yếu phải trao đổi? Chúng ta đi đi. Vệ Ưởng, nhanh lên.”
“A, đúng vậy, chúng ta đây cũng cáo lui. Tiêu Tiêu, đi.”
Lừa gạt vẻ mặt không rõ nguyên cớ của Vệ Ưởng cùng Tiêu Tiêu, Cao Dật Hiên cùng Hắc Ảnh cũng thành công trốn ra khỏi đại sảnh.
Lãnh Hà Phong đang buồn bực làm sao một loáng người chạy đi sạch sẽ, bỗng nhiên bị một đôi bàn tay to ngồi cuối bàn bế lên, bên tai chỉ nghe tiếng cười quen thuộc:”Cô cô, ta sẽ không dối trá, ta phải chạy nhanh tìm một chỗ cùng Hà Phong thân mật một chút. Ngày mai tụ tập lại được chứ?”
Lãnh Hà Phong đỏ mặt mà buồn bực như thế nào da mặt người yêu cho tới bây giờ vẫn còn dày như vậy, bất quá cũng rất nhanh sẽ không cho hắn có cơ hội lại suy tư ——
Nhìn lại đại sảnh trống rỗng, Cao cô cô cùng Hồng Muội Muội của nàng nhìn nhau cười, rót hai chén rượu vào chén thạch điêu hoa, sau khi nâng chén cộng ẩm, các nàng cùng nhau từ trong lòng ngực lấy ra vài cái bọc nhỏ, liều mạng đổ vào các vò rượu.
“Các ngươi không phải chữ sắc trong đầu sao, khiến cho các người biết mặt kia có thể có một cây đao!” Màn đêm buông xuống dường như có người nghe thấy bộ dáng Cao cô cô luôn luôn lặp đi lập lại những lời này.
Ngày kế. Bữa cơm đoàn viên Cao gia ăn thiếu hai người. Tốt đẹp phi thường. Cao cô cô sau khi ăn xong tức khắc cáo từ. Cao gia huynh đệ tận lực giữ lại cũng vô dụng.
Màn đêm ngày kế buông xuống, Cao gia truyền ra tiếng động phi thường phi thường chi quỷ dị ~~~~~~~~~ nghe nói a, nháo cho đến khi rạng sáng, hay là một chút ý tứ bình ổn cũng không có mà ~~~~~~~~~~
Hoàn.
Đêm ba mươi tết là ngày ngàn vạn gia đình đoàn viên. Từ Thiên Tử hoàng thành, cho tới thảo dân bách tính, ngày này nếu có thể tề tựu người một nhà, hợp hợp mĩ mĩ đoàn viên ăn một bữa cơm, là chuyện hạnh phúc nhất thiên hạ. Tô Châu Cao gia có ảnh hưởng nhất ở chốn giang hồ cũng không ngoại lệ. Sáng sớm mấy ngày trước, lão đại thích mang theo tình nhân vân du tứ phương, lão tứ vội vàng mang ái nhân vui chơi khắp nơi để mở mang tầm mắt, lão ngũ cùng người yêu đến Miêu Cương xa xôi tìm thân cùng đi theo là một đôi của lão lục cũng vừa tới Cao gia. Lại tập hợp trước nhất vẫn là lão nhị, lão tam cùng Hắc Ảnh ở lại, Cao cô cô đường xa đã tới. Luôn luôn lạnh lùng cứng rắn có thừa của Cao gia chung quy là người khí vương thịnh nhiều nhất.
Nói đến màn đêm giao thừa buông xuống, tuyết đầu mùa tan đi, sắc trời dần tối. Trong đại sảnh Cao gia đã sớm dọn xong bữa cơm trên bàn tròn lớn với mười bốn người ăn. Trên bàn đều loại đồ ăn của danh trù tài ba nghi ngút bốc khói. Quỷ dị chính là trong phòng ngoại trừ Cao cô cô cùng Hồng Muội Muội của nàng, huynh đệ bảy người cũng hoàn toàn không thấy bóng dáng.
Một cái, hai cái, sợi gân xanh thứ ba chuẩn xác đã nổi lên khuôn mặt xinh đẹp của Cao cô cô, đôi tay nhỏ dài như ngọc không thể nhịn được nữa vươn tay hướng cẩm nang bên thắt lưng nắm chặt hết sức, một dáng người nhỏ đẹp vừa lúc xuất hiện: “Tỷ tỷ chớ để tức giận, ta đi tìm bọn họ đến là được.” Nguy hiểm xem ra tạm thời làm cho Cao gia tránh được một vận mệnh đổ nát.
Rồi sau đó ước chừng thời gian hai chén trà nhỏ, Hồng Muội Muội mới rốt cuộc từ sung mãn hoặc rên rỉ hoặc thở gấp hoặc kiều hanh hoặc ồ thét mà trong nhà hiếm thấy nhất trí áo mũ không chỉnh của mấy huynh đệ Cao gia “Thỉnh” ra.
Đầu tiên tiến vào đại sảnh chính là Cao Dật Hiên cùng Vệ Ưởng bất hạnh phòng ở gần nhất. Hai người vừa đi còn vừa bát nháo nho nhỏ. Nói chính xác, là Vệ Ưởng đỏ mặt tía tai vì không chịu thả mà nện Cao Dật Hiên vài cái. Mà chưởng môn Cao gia mặt vô biểu tình mà đáp lại. Nhưng khi y quay đầu, bất luận kẻ nào cũng có thể nhận rõ hạnh phúc cùng sủng nịch trong mắt kia không sai mà.
Đi phía sau bọn họ chính là Cao Dật Tĩnh cùng Quân Hoài Lân ở sát vách. Hai người nhìn qua coi như bình thường. Bất quá người sáng suốt liếc mắt một cái là nhìn ra có chút kỳ quái. Hai người dựa sát quá mức gần nhau, hơn nữa ống tay áo cũng quá mức rộng thùng thình. Rốt cục, mặt càng ngày càng hồng của Quân Hoài Lân chống đỡ ánh mắt ngày càng quá mức lợi hại của Cao cô cô, rút bàn tay bị tay của Cao Dật Tĩnh nguyên lai nắm chặt ra, cúi đầu ngồi xuống.
Bỗng nhiên cửa lớn một trận xôn xao, chỉ thấy nụ cười linh động đáng yêu của Cao Dật Linh cơ hồ toàn thân treo trên người Đàm Thiên Diễn đang “đi” vào. Thân hình nhỏ gầy linh hoạt của hắn hơn phân nửa dán tại trên lưng của Đàm Thiên Diễn, một cánh tay ôm lấy cổ của y. Đàm Thiên Diễn tự tiếu phi tiếu ôm vai hắn, như với trẻ sơ sinh nhìn cũng không ra. Theo chân bọn họ cùng đi đến thì Tố Phi Văn cứ để cho Cao Dật Dũng ôm đi vào. Hé ra diễm dung động hồn phách người trên nụ cười biếng nhác ngọt lịm, hai tay ở trước ngực ái nhân không nề nếp. Sau là ngũ thiếu gia Cao gia mặt mày đỏ bừng, nhưng cũng tuyệt không có ý buông hắn xuống. Ngược lại thấy ôm càng chặt hơn nữa.
Cao cô cô nhìn những người đến, Vẻ mặt cũng dịu xuống một chút. Há mồm định nói, chợt nghe ngoài cửa một tiếng: “Diệc Yên, chờ ta a.” Một tiếng: “Tiêu Tiêu, đi nhanh chút được không?” Cao cô cô giương mắt vừa thấy, Lam Diệc Yên tiên kiến tuyệt mỹ xuất trần cắn môi dưới, ửng đỏ hai má, quay đầu lại liếc Cao Dật Ngọc thở hổn hển chạy theo sau. Rốt cục bắt được hắn Cao Dật Ngọc liên tục dỗ dành, người bên ngoài chỉ nghe thấy lằng nhằng thế này “Lần sau nhất định sẽ không bị bắt gặp mà.”, “Diệc Yên tức giận lòng ta đau đến cực điểm rồi.” Cách bọn họ chỉ vài bước, Hắc Ảnh dáng đứng như huynh đệ Cao gia khác. Y lui vài bước kéo một bé mặt đỏ như bị thiêu cháy không dám bước tới. Vừa cười vừa than mà lôi kéo tay hắn đem hắn “kéo” tới trên đại sảnh.
Bát nháo ầm ĩ cuối cùng cũng ngồi đầy bàn. Cao cô cô lại khẽ mở môi đỏ mọng hỏi:”Đại ca các ngươi đâu?” Lời nói làm cho một phòng ồn ào lại yên lặng hỏi lẫn nhau, đúng rồi, đại ca cùng tình nhân Lãnh Hà Phong vạn phần cực khổ, băng lạnh như vầng trăng cô độc, thanh tú như cây tùng đứng sững của y truy đuổi đến tận đâu?
Còn đang nghi hoặc, đã thấy Cao gia lão đại Cao Dật Vân một tay lôi Lãnh Hà Phong rõ ràng là bị điểm huyệt đạo, một tay kép nữ tử ôm trẻ con đi nhanh bước vào đại sảnh. Chỉ thấy trên mặt Lãnh Hà Phong còn đọng lại một vẻ mặt cực lạnh. Hai mắt cương trực, môi trắng bệch. Mà cô gái kia ôm đứa nhỏ thật chặt, lạnh run, không dám ngẩng đầu.
Cao Dật Vân trước nhẹ nhàng đưa Lãnh Hà Phong không thể nhúc nhích ngồi trên ghế tử đàn, kéo nàng kia qua nâng mặt nàng lên nói giọng trầm thấp tựa quỷ mỵ: “Mấy người các ngươi nhìn rõ cho ta, đây là các ngươi thiếu ai nợ phong tình?!”
Một lời vừa nói ra, người ngồi đều là cả kinh. Nàng kia nơm nớp lo sợ mà ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn khiến người ta yêu thương đến tận đáy lòng! Sầu mi khẽ nhíu, phấn môi hé mở, mớ tóc đen tán loạn lướt qua làn da trắng nõn như tuyết đầu mùa, mắt to hình hạt đào chứa đầy nước mắt chưa kịp rơi, như một con nai con chấn kinh, sở sở động lòng người.
Đáng tiếc chính là, này một phòng nam nhân trên mặt đều không biết thưởng thức. Bọn họ xẹt qua người đẹp như thế đều đồng loạt hướng mắt về phía đại ca của bọn họ.
Cao Dật Hiên lạnh nhạt nói: “Nợ phong tình là như thế nào? Ngày đoàn viên, đại ca ngươi mang về nử tử xa lạ này làm gì chứ?”
Cao Dật Vân trầm nói: “Đứa nhỏ này là của Cao gia. Nàng không biết người cha là ai. Bất hạnh nàng vừa nhìn thấy đầu tiên a, Hà Phong liền hiểu lầm. Bất đắc dĩ ta điểm huyệt đạo của hắn, hiện tại, cần trong các ngươi cho ta một lời giải thích.”
“Đại ca làm sao ngươi biết đứa nhỏ là Cao gia chúng ta?”
“Đúng rồi, trên mặt hắn có ghi sao?”
“Làm sao có thể biết đứa nhỏ này là của ai, đại ca ngươi ——”
Tất cả bảy miệng tám lưỡi đều ở Cao cô cô tiếp nhận đứa nhỏ, bày ra cho bọn hắn xem trong nháy mắt biến mất. Này, đứa nhỏ này có đôi mắt linh động, mũi thẳng, môi mỏng, không một cái nào là không mang dáng dấp của sáu huynh đệ Cao gia. Không cần nhiều lời, khuôn mặt này thật có thể nói rõ:”Ta là người của Cao gia!”
Huynh đệ Cao gia lại vô cùng tương thông thử tiết mà hướng mắt về Cao Dật Ngọc cùng Lam Diệc Yên. Cao Dật Ngọc cảm thấy tầm mắt của người ta mới bật nhảy lên hô to: “Các ngươi ở loạn tưởng cái gì, Diệc Yên hắn chừng không ra khỏi cửa, đơn thuần thiện lương, tuyệt không sẽ cùng nữ tử này sinh ra hài tử gì!”
“Tứ đệ, không ai hoài nghi Diệc Yên, chúng ta nghĩ thủ phạm là ngươi.” Cao Dật Tĩnh lẳng lặng nói.
“Hừ, biết ngay —— Tam ca ngươi nói cái gì? Ngươi không cần ngậm máu phun người. Ai biết có phải ngươi nơi nơi tìm ‘ nữ tử’ kiếp trước hay không, đã gặp nàng mạo mĩ mềm mại nhất thời nhận sai người cũng rất khó giảng!”
Lam Diệc Yên sớm đã cúi đầu xuống, hai tay dùng sức xoắn xoắn một chỗ, Cao Dật Ngọc nói quay lại vừa vặn nhìn thấy một màn hai tay hắn xoắn lại với nhau.
“Diệc Yên, tin ta.” Lẩm bẩm lặp đi lặp lại một câu như thế, y không rảnh nói nữa, vội vàng trấn an ái nhân.
Cao Dật Tĩnh cũng luống cuống mới hướng tâm tình an nhiên bình tĩnh gần đây, kề bên tai của Quân Hoài Lân tỉ tê làm dịu tình nhân bởi vì nghe lời của Cao Dật Ngọc mà sắc mặt trắng bệch.
“Các ngươi như thế nào đều dốt nát như vậy a, đứa nhỏ này đã khoảng bốn tháng, hơn nữa mười tháng mang thai, cô nương, xin hỏi ngươi một năm lẻ ba tháng trước ở nơi nào?”Cao Dật Linh khinh thường mà bĩu môi, nụ cười khả cúc hỏi.
“Ở kinh sư ——” Giọng thật mềm mại đáng yêu.
Bất quá âm thanh ôn nhu như vậy lại làm cho Vệ Ưởng “bùm” một tiếng từ trên ghế ngã xuống, hắn bi phẫn đến cực điểm mà nhìn chằm chằm Cao Dật Hiên nhìn một hồi, nước mắt nhịn không được từng hạt từng hạt rơi xuống, đồng thời nức nở nói: “Cao Dật Hiên, là của ngươi, một năm lẻ bốn tháng trước, ngươi chính mang theo ta đi kinh sư làm việc. Là của ngươi, của ngươi ——” Nói đến vậy rốt cuộc không thể tiếp tục.
“Chúng ta ở nán lại kinh sư năm ngày, ta có rời đi ngươi hơn nửa canh giờ sao?” Thanh âm lanh băng giờ đây lại là lo lắng không chịu nổi.
“Ta —— ta khi đó mỗi ngày đều mệt chết đi, có đôi khi căn bản không xuống giường được, ngươi ——”
“Vậy càng đúng rồi, ngươi thật cho ta là người sắt sao? Ta đây còn có thừa hơi đi theo người khác ——”
Lời càng ngày càng không phân rõ ràng bị tiếng nhỏ bé yếu ớt của nử tử cắt ngang:”Đứa nhỏ này, sinh non hai tháng ——”
Ngưỡng trời lật cái bất nhã mà xem thường (câu này ta không hiểu lắm), Cao Dật Linh tiếp tục lộ ra nụ cười vô hại chết người không đền mạng mà hỏi: “Như vậy cô nương ngươi một năm linh hai tháng trước lại ở nơi nào?”
“Ở Miêu Cương ——”
Ba chữ nhẹ nhàng làm cho mọi người trong sảnh nhất thời vui mừng nhất thời lo lắng, trước hết nghe đến tiếng của Cao Dật Tĩnh cùng Cao Dật Ngọc đồng thời thở phào, sau đó nghe bọn hắn đồng thời nói:”Diệc Yên ( Lân nhi), chúng ta khi đó ở tái ngoại ( Sơn Tây) bận rộn *(——%#~~~~~~~ cho nên đứa nhỏ này cũng không phải của ta.”
Vì thế Quân Hoài Lân càng vương tay muốn Cao Dật Tĩnh, “ống tay áo” nở hoa của hai người lại bắt đầu. Mà Lam Diệc Yên đầy mặt đỏ ửng, nhu tình như nước mà nhìn phía Cao Dật Ngọc, bộ dáng xinh đẹp không thể phương vật, nhìn đến làm cho Cao Dật Ngọc cả người nóng lên.
Đại ca ở bên bọn họ cũng không nhàn rỗi, y vội vàng ngồi xuống ghế, ôm ấp Lãnh Hà Phong, giải huyệt vị cho hắn, vô hạn ôn nhu mà từ từ giúp hắn xoa xoa nắn nắn, khai thông mạch máu ngoài ra còn ăn chút đậu hũ. Lãnh Hà Phong lúc đầu còn tránh qua né lại một chút, bất quá biết được ái nhân trung thành mà vui sướng hiển nhiên càng làm hắn vui vẻ không thôi, cũng liền an an phận phân nằm trong lòng của Cao Dật Vân mà hưởng thụ âu yếm của y, ngoan như mèo con.
Hoa nở hai đóa, còn giương kia một cành.
Hiểu lầm của bốn đôi tình nhân đã tiêu tan, tự chiếu cố ngươi ta ta ngươi, toàn bộ không để ý các đôi khác giương cung tuốt kiếm, không khí hiểm ác.
Nhưng thấy một câu kia “Ở Miêu Cương” chẳng những làm cho nụ cười diễm lệ như hoa trên khuôn mặt của Tố Phi Vân rớt xuống, ánh lên khóe mắt vốn cắn câu, còn rất không khách khí mà làm cho tiểu điêu trên vai cũng cùng nhau nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm Cao Dật Dũng không tha.
“Ha ha ——”
“Chi chi ——”
Một người một điêu cười lạnh làm cho mồ hôi của Cao Dật Dũng từng giọt to như hạt đậu tích tách rơi xuống. Suy nghĩ, liều mạng suy nghĩ, nhất định phải làm cho ta trong sạch, trấn an người yêu mỹ nhân đang trong cơn thịnh nộ cùng tiểu điêu đại gia nguy hiểm. Tục ngữ nói: “người khờ có phúc khờ”. Ở trong liễu ám hoa minh lâu dài, y cuối cùng cũng tìm được một cái thôn ——
“Ta vẫn còn sống!!” Tiếng rống như sấm, phòng ngoài rì rào rơi xuống mấy tầng bụt mù.
“Ách —— Ngũ ca, bọn ta đương nhiên đều nhìn thấy. Vấn đề là thời gian còn lại của ngươi chỉ sợ sẽ không nhiều lắm ——”
Không đếm xỉa tới lời nói của Cao Dật Linh, Cao Dật Dũng ôm đôi vai của Tố Phi Văn la lên: “Còn nhớ rõ ca ca ngươi đã hạ cổ trong người ta không? Muốn đứa nhỏ này là của ta, ta đã sớm thất khiếu* chảy máu, đầu sưng như cổ——”
Cuối cùng một chữ “chết” được nghe đến chữ “cổ” thì sắc mặt đã trở lại bình thường của Tố Phi Văn đã dùng một cây ngón trỏ phong ở trên miệng. Hắn mị nhãn như tơ mà trả lời: “Ta tức quá, lại quên chuyện này. Ai ——, kỳ thật cho dù thực là của ngươi, ta có thể nhìn ngươi chết sao? Thà rằng phòng máu toàn thân ta, ta cũng muốn cứu ngươi. Ngốc tử.”
Cái lưỡi vụng về không biết ăn nói của Cao Dật Dũng nên nói lời gì, càng ra sức ôm lấy thân thể mềm mại như không xương của Tố Phi Văn, cơ hồ đem hắn nhào nặn trong xương cốt đi mới cao hứng.
Lại cảnh báo của một đôi nữa được giải trừ, Hắc Ảnh vẫn ngồi ngay ngắn không nói gì cảm thấy trò này nhìn đến nơi nào cũng có chút mệt, quay đầu lại muốn quan tâm Tiêu Tiêu ăn cơm, nếu không lại bị đói. Há lại đoán được quay đầu lại kinh hãi nhìn thấy đầu của Tiêu Tiêu cơ hồ muốn dán lên đầu gối, cả người run rẩy thành một đoàn, hiển là bộ dạng nhẫn khóc từ lâu. Hắc Ảnh thở dài một hơi, vuốt lưng của Tiêu Tiêu khẽ hỏi:”Lại làm sao vậy? Ngươi khóc cái gì?”
“————— Miêu Cương —— đứa nhỏ —— Hắc đại ca —— ta ——” Nghẹn lời đứt quảng mấy người người quỷ không nhận ra ý từ những từ đơn độc, Tiêu Tiêu tiếp tục khóc. Hắc Ảnh dùng sức nâng cằm của Tiêu Tiêu lên, Tiêu Tiêu cả kinh, tiếp theo nước mắt như vỡ đê mà tràn ra, nước mắt không quá vẻ mặt đan xem.
“———— Hắc đại ca, ngươi cũng không được không muốn ta?” Hồng thủy phụ họa, hắn lại xuất ra một câu nhiễu khẩu lệnh (vè đọc nhịu). Nhìn thật là đau lòng Hắc Ảnh dùng sức đem tiểu ái nhân thu được trong lòng nhẹ giọng nói:”Đứa ngốc, ta không phải huynh đệ thân của Cao gia mà? Đứa bé kia căn bản cùng ta không quan hệ a.” Tiếng khóc đột nhiên ngưng, nâng lên vẻ mặt hồng hồng vì khóc, lộ ra một vẻ ngây ngốc, Tiêu Tiêu nín khóc mỉm cười: “Đúng, đúng nga, ta như thế nào lại quên. Hắc đại ca, thực xin lỗi.”
Cao Dật Linh N lần mà ngửa mặt lên trời thở dài cộng thêm mãnh mắt trợn trắng, trong nhà làm sao tới này rất nhiều kẻ ngốc muôn hình muôn vẻ a? Đang lúc này, nữ tử bị quẳng một bên lại mở kim khẩu:”Ta —— kỳ thật, ta —— chỉ thấy hắn —— ta thấy Cao đại công tử mặt mày rất giống hắn, mới cố ý tới đây ——”
Buông khinh thường trong nửa ngày, Cao Dật Linh đầu tiên nhìn đến đôi tay: lòng bàn tay như ngọc, mười ngón ngưng lệ mà thon dài, quả nhiên là xinh đẹp mê người, huống kia tay lại duỗi thành ngón hoa lan kiều mị—— nhưng, ngón trỏ này lại quay về một người? Mọi nơi lại thấy, nguyên lai người không yên cùng tình nhân cũng đều đang nhìn hắn, cuối cùng nhìn đến chính là, Đàm Thiên Diễn hai mắt sâu xa khó hiểu cùng da mặt ngoài cười nhưng trong không cười.
Vừa định mở miệng hỏi ra chuyện gì, đã có người đem hài tử kia nhét vào trong ngực của hắn, vật nhỏ trong tay lườm mắt, Cao Dật Linh trừng mắt nhìn, lại bĩu môi, kỳ diệu chính là vật nhỏ kia cư nhiên học theo không sai. Hết sức nhìn chằm chằm linh khí lưu chuyển đối phương mà nhìn qua lại đôi ngươi đen rất là quen mắt, vô luận như thế nào đều cảm thấy mình chiếu ở “Còn đồng kính” mà Cao Dật Linh do do dự dự hỏi:”Có thể nào, đứa nhỏ này là của ta?”
“Lục đệ ngươi sớm nói, làm hại chúng ta ——”
“Lão lục ngươi làm thật là hảo sự! Có biết hay không Hà Phong nếu thực ra đi rồi ta như thế nào?”
“Quả nhiên là đệ đệ của ta, tuổi tuy nhỏ, ‘thành quả’ đến cũng nổi bật.”
“Hảo, tốt lắm, Cao Dật Linh, ngươi hồng hạnh này ra thật là hảo tường a, ngay cả trái cây cũng kết đến đây cho ta!!” Âm thanh hầm hầm này còn biết, là của Thiên Diễn.
“Thiên Diễn, ta chính là đem cái gì lần đầu tiên đều cho ngươi, từ nụ hôn đầu tiên đến đêm đầu tiên, không thể giả được, đồng tẩu (trẻ con ông già) vô khi (không lừa) a.”
Sắc mặt của Đàm Thiên Diễn tốt lên một chút, tiếp theo lại tung một vấn đề trí mạng:”Vậy chẳng lẽ đứa nhỏ này là từ tảng đá chui ra sao?”
Với lời này, đó là bộ dạng không có thể. Có chút phát mộng Cao Dật Linh xoay người đến hỏi nàng kia: “Cô nương, khi nào ta gặp qua ngươi, lại làm sao có đứa nhỏ này a?”
Mọi người té ngã, Đàm Thiên Diễn chuẩn bị trong bạo tẩu.
Đến là nữ tử coi như trấn tĩnh, chỉ nghe nàng đáp: “Tiểu công tử chẳng lẽ không nhớ rõ ngày ấy cho con trong miếu, tiểu nữ tử đi cầu con, vô tình gặp được công tử, khóc lóc kể lể chuyện ta, công tử ngươi lúc ấy đột nhiên hướng miệng ta một con sâu màu tím, từ nay về sau ta liền mang thai. Ngươi chẳng lẽ đã quên sao?”
“Nguyên lai là trùng tử thai a, Đàm Thiên Diễn, ngươi đừng tức giận, Dật Linh hắn không cùng cô gái này thế nào. Trùng tử kia vốn là thần vật của Miêu Cương chúng ta, là làm cho nam tử không có khả năng sinh đẻ cho thê tử bọn hắn ăn. Chỉ cần uy trùng tử ăn tinh trùng nam tử kia, lại để cho nử tử ăn vào. Ai, không đúng a, Dật Linh, nàng kia như thế nào lại sinh ra hài tử của ngươi? Ngươi lúc ấy đang làm cái gì?” Tố Phi Văn vẫn ngồi trong lòng của Cao Dật Dũng cười cười hỏi.
“A, đúng rồi đúng rồi, đúng đúng, ngày đó ta giấu ở một cái gì đó trong ngôi miếu đổ nát rình coi Đàm Thiên Diễn tới, hắn không biết đang làm sao, thở không ngừng, còn luôn dùng âm điệu là lạ nói cái gì thoải mái không? Còn muốn không? Là đây là kia sao vân vân, ta nghe nghe liền cả người khó chịu, sau đó liền —— lại về sau cô gái này gặp ta vẫn không nhúc nhích cứng ngắt ở trên đài ——tứ ca chết tiệt ngươi cười cái gì, người ta đây chính là đầu một hồi cái kia, đương nhiên sau có chút phản ứng không kịp rồi. Nàng vẫn nói vẫn khóc, ta thấy chán, nghĩ thầm, rằng nàng muốn đứa nhỏ liền cho nàng bái, dù sao tài liệu lúc ấy đều là có sẵn. Xong rồi ta cũng quên mất. Cô nương, cô nương ngươi làm gì vậy?”
Nghe xong lời của Cao Dật Linh, nử tử hiền lành như bồ câu trắng kia đứng lên, chỉnh chỉnh mái tóc mây, vỗ vỗ xiêm y, từng bước sinh tư tiêu sái tới cửa, tay chống éo nhỏ, mắt hạnh trợn lên hét lớn: “Tủ quỷ ngươi nghe rõ ràng chứ? Lão nương có phải trong sạch hay không? Ngươi còn không mau cút ra chịu tội cho ta?!”
Lời còn chưa dứt, đã thấy cánh cửa mở ra, một thân đại hán cao chừng chín thước đi vào, mặc trang phục hạ nhân Cao gia, to lớn có thể so với Trương Phi, gương mặt râu quai nón không khác Lỗ Trí Thâm. Cố tình lại một bộ dáng ngượng ngịu ngượng ngùng. Đối với chính hắn vô hại, đối với người nhìn hắn lực sát thương cũng rất lớn.
“Nương tử, ta cũng chưa từng nói qua gì, huống chi Bảo nhi ngọc tuyết đáng yêu, ta cũng vẫn yêu nó thiết phi thường a.”
“Ngươi cho ta điếc hay là mù? Ngươi nằm mơ cũng khóc, uống rượu còn khóc, ta nghe mà phiền chết được. Hiện tại rõ ràng ngươi? Đồ ngu!?”
Nói xong nàng xoay người, đối với Cao gia một phòng đã hóa đá, đầu tiên là nụ cười thiên kiều bá mị, sau đó vén áo thi lễ nói: “Kỳ thật ta đã sớm biết, đây là mặt mày tướng công ta vậy, vẫn cũng không tin tưởng đứa nhỏ là của hắn. Lại không chịu giáp mặt hỏi ta, mỗi ngày chính là miên man suy nghĩ, tự tìm phiền não. Thiếp bèn thử, chính là vì làm cho hắn an tâm. Bao nhiêu đắc tội phiền toái nơi quý phủ, hai vợ chồng ta nhận.”
“Không —— không khách khí ——”Cao Dật Hiên miễn cưỡng còn có thể phát ra âm thanh từ chỗ sâu hàm răng phát ra. Mấy người kia bị đả kích quá lớn vẫn duy trì nguyên trạng không nhúc nhích.
Tay Cao Dật Linh luôn luôn thông minh nhất ứng phó nhanh nhất cầm lấy ống tay áo của Đàm Thiên Diễn, cũng sớm là nghẹn họng nhìn trân trối ngay tại chỗ. Cho đến khi trơ mắt nhìn bóng dáng của trượng phu cầm tay lão bà hài tử như cầm trân châu càng lúc càng xa, khi đến giới hạn, hắn mới đột nhiên khóc lớn lên:”Oa —— ta, hài tử của ta a ——” Dọa Đàm Thiên Diễn nhanh chóng hoàn hồn vội vàng giúp hắn vỗ lưng. Không ngừng vỗ nhẹ khuyên giải. Cũng đã quên mắng hắn làm sao gan to ngông cuồng như vậy, không chịu trách nhiệm.
“Đại ca, có biết lai lịch hai người vợ chồng này hay không?”
Cao Dật Vân trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Được nghe Miêu Cương có một đôi vợ chồng dị nhân. Xuất quỷ nhập thần, hành hiệp trượng nghĩa. Nhưng tuổi này thì không đúng lắm, đôi vợ chồng kia như thế nào cũng có thể bốn, năm chục tuổi.”
“Người Miêu trú nhan có thuật, vốn là thần kỳ. Nếu thật sự là bọn họ, ta lại thật ra biết làm sao tìm được.” Tố Phi Văn ngân nga nói.
Cao Dật Linh chạy tới giữ chặt tay hắn nói:”Phi Văn, vậy ngươi mau mau mang ta đi tìm a, vận khí tốt trên đường có thể chặn đến bọn họ. Ta còn muốn nhìn đứa bé kia một cái mà.”
“Ngô, cũng tốt, lần trước ta cũng không có tìm được anh của ta, không yên tâm. Ngốc tử, ngươi còn ngây ra làm gì? Chúng ta phải xuất môn.”
“Thiên Diễn —— ngươi không theo ta đi câu dẫn người khác, sinh thật nhiều hài tử trở về cho ngươi xem!”
Hai đôi nhân mã vội vàng hướng Cao cô cô nói lời từ biệt, xẹt một cái không thấy tăm hơi.
“Cái kia, cô cô, ca ca, ta cùng Diệc Yên có việc muốn nói, cáo lui trước a.” Đã sớm không thể nhịn được nữa Cao Dật Ngọc không đợi người khác nói cái gì, lôi kéo Lam Diệc Yên bỏ chạy vô tung vô ảnh, hay nói giỡn, y cũng không cảm thấy đồ ăn ngon gì có thể so bằng tình nhân tuyệt mỹ nhìn càng mê người của y.
“Ai nha, Tĩnh, ta không thoải mái.” Quân Hoài Lân bỗng nhiên mềm nhũn ngã vào lòng của Cao Dật Tĩnh. Mặt vùi sâu vào cúi đầu. Cao Dật Tĩnh cuống quít hướng mọi người cáo từ, nửa kéo nửa ôm mà mang theo Quân Hoài Lân lui xuống. Khẳng định so với lúc bọn hắn đến còn nhanh hơn.
“Khụ khụ, Hắc đại ca, chúng ta không phải còn có chuyện trọng yếu phải trao đổi? Chúng ta đi đi. Vệ Ưởng, nhanh lên.”
“A, đúng vậy, chúng ta đây cũng cáo lui. Tiêu Tiêu, đi.”
Lừa gạt vẻ mặt không rõ nguyên cớ của Vệ Ưởng cùng Tiêu Tiêu, Cao Dật Hiên cùng Hắc Ảnh cũng thành công trốn ra khỏi đại sảnh.
Lãnh Hà Phong đang buồn bực làm sao một loáng người chạy đi sạch sẽ, bỗng nhiên bị một đôi bàn tay to ngồi cuối bàn bế lên, bên tai chỉ nghe tiếng cười quen thuộc:”Cô cô, ta sẽ không dối trá, ta phải chạy nhanh tìm một chỗ cùng Hà Phong thân mật một chút. Ngày mai tụ tập lại được chứ?”
Lãnh Hà Phong đỏ mặt mà buồn bực như thế nào da mặt người yêu cho tới bây giờ vẫn còn dày như vậy, bất quá cũng rất nhanh sẽ không cho hắn có cơ hội lại suy tư ——
Nhìn lại đại sảnh trống rỗng, Cao cô cô cùng Hồng Muội Muội của nàng nhìn nhau cười, rót hai chén rượu vào chén thạch điêu hoa, sau khi nâng chén cộng ẩm, các nàng cùng nhau từ trong lòng ngực lấy ra vài cái bọc nhỏ, liều mạng đổ vào các vò rượu.
“Các ngươi không phải chữ sắc trong đầu sao, khiến cho các người biết mặt kia có thể có một cây đao!” Màn đêm buông xuống dường như có người nghe thấy bộ dáng Cao cô cô luôn luôn lặp đi lập lại những lời này.
Ngày kế. Bữa cơm đoàn viên Cao gia ăn thiếu hai người. Tốt đẹp phi thường. Cao cô cô sau khi ăn xong tức khắc cáo từ. Cao gia huynh đệ tận lực giữ lại cũng vô dụng.
Màn đêm ngày kế buông xuống, Cao gia truyền ra tiếng động phi thường phi thường chi quỷ dị ~~~~~~~~~ nghe nói a, nháo cho đến khi rạng sáng, hay là một chút ý tứ bình ổn cũng không có mà ~~~~~~~~~~
Hoàn.
Bình luận truyện