Cao Quan

Chương 536: Tuyệt đối không che đậy!




Bành Viễn Chinh có phần buồn bực phất phất tay, không muốn nói gì cả.

- Chủ tịch huyện Bành, về người thân của người chết, hy vọng trong huyện có thể phái người hỗ trợ chúng ta trấn an họ.

Mạnh Kiến Tây lại nói.

Bành Viễn Chinh thở dài một cái, gật đầu:

- Ừ. Vương Hạo! Tới đây!

Chánh văn phòng Vương Hạo vội vã chạy tới, thở dốc nói:

- Chủ tịch huyện Bành !

- Anh bảo Trí Linh dẫn theo hai nữ đồng chí của văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, hỗ trợ xí nghiệp trấn an gia đình người chết, nói cho các cô biết, nhất định phải kiên nhẫn tỉ mỉ làm, không nên gấp gáp nóng nảy. Có vấn đề gì, kịp thời báo cáo với anh hoặc tôi.

Vương Hạo không dám chậm trễ, lập tức nhận lệnh đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - https://truyenbathu.net

Mười phút sau. Trí Linh dẫn người đi qua, nói chuyện với người của xí nghiệp, nhưng còn chưa nói được mấy câu, đã bị đám người thân của người chết đau khổ, tức giận vây quanh, mẹ của người gặp nạn lại càng khóc lóc gào thét, xông lên trước mặt Trí Linh, túm lấy cổ áo khoác của cô, suýt nữa đẩy cô té ngã trên mặt đất cứng rắn, lạnh lẽo như băng.

- Con ơi, con chết thảm quá con ơi!

- Đền mạng cho em tôi!

- Các ngươi là quân giết người!

...

Tiếng la khóc, chửi rủa ồn ào, Trí Linh chật vật tránh khỏi sự lôi kéo của mẹ người chết, miễn cưỡng cười, kiềm chế sự hoảng loạn trong lòng, lớn tiếng giải thích:

- Mọi người không nên nóng nảy, có lời gì từ từ nói. Phát sinh chuyện như vậy, chúng tôi cũng cảm thấy vô cùng đau buồn! Các vị có yêu cầu gì hợp lý, có thể nói ra. Chúng tôi lập tức báo cáo lên lãnh đạo huyện!

Hiện trường hỗn loạn, Lưu Lâm, một nữ cán sự của công đoàn Tổng công ty khí than, trán đầy mồ hôi, đang an ủi những người thân đang kích động của người bị nạn, cũng lớn tiếng nói:

- Sự đau khổ của mọi người chúng tôi rất cảm thông, nhưng mong mọi người giữ im lặng một chút, cử một người đại diện cho cả nhà nói lên ý kiến và yêu cầu.

Cậu của người chết là một giáo viên về hưu ở Tân An, ông ta vỗ vỗ vai mẹ người chết, cố kìm nước mắt bước tới, nhìn Trí Linh và Lưu Lâm nức nở nói:

- Chúng tôi có ba yêu cầu, bất kể là xí nghiệp chịu trách nhiệm hay là huyện Lân chịu trách nhiệm, nếu ba điều kiện này của chúng tôi không được thỏa mãn, chúng tôi sẽ tiếp tục khiếu nại! Cũng nhất định không hoả táng thi thể của người chết!

Trí Linh than nhẹ một tiếng:

- Xin mời ông nói.

- Thứ nhất, bồi thường! Không thể bồi thường theo tai nạn lao động bình thường, tiêu chuẩn bồi thường phải tăng gấp đôi! Thứ hai, bố trí việc làm cho em trai đứa cháu đã chết của tôi, nhưng phải ở cơ quan công ty cơ quan, không phải là lao động theo hợp đồng, mà nhất định phải là công nhân viên chức chính thức. Thứ ba, trước khi chết, cháu tôi đã đăng ký một căn nhà, không thể vì nó chết đi mà hủy bỏ đăng ký, phải tiếp tục phân căn nhà đó cho chúng tôi!

Ba điều kiện của chúng tôi là như vậy. Chúng tôi sẽ ở đây, chừng nào các vị đồng ý, lúc đó chúng tôi mới bắt đầu lo việc ma chay!

Trí Linh và Lưu Lâm nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt, sau đó cùng nói:

- Xin ông chờ một lát, tôi lập tức báo cáo lên lãnh đạo!

Sau đó, hai người sóng vai đi vào Ban chỉ huy tạm thời của Tổng công ty đặt ở hiện trường, đó chính là phòng dành cho người gác cổng của nhà máy cung cấp khí, chuyển đạt yêu cầu gia đình người chết lên Mạnh Kiến Tây và Cảnh Đại Niên.

Mạnh Kiến Tây lập tức cau mày. Cảnh Đại Niên thì hơi khó xử nhìn Mạnh Kiến Tây, đợi Mạnh Kiến Tây quyết định.

Yêu cầu của gia đình người chết trong có vẻ như hợp tình hợp lý, nhưng trên thực tế cũng vượt quá mức Tổng công ty khí than có thể chấp nhận: bố trí công việc cho người thân, yêu cầu số tiền bồi thường kếch xù. Đồng thời còn phải tiếp tục phân phối một căn nhà, chi phí bồi thường cũng cần xí nghiệp gánh chịu.

Mạnh Kiến Tây trầm mặt trầm ngâm một lát, mới chậm rãi lắc đầu nói:

- Tôn Kiên Trụ chết đi, là chuyện xảy ra ngoài ý muốn, nguyên nhân gây ra có một chút tính chất tội phạm, đương nhiên phía xí nghiệp có trách nhiệm trong việc quản lý không tốt, nhưng lại không thể gánh chịu toàn bộ trách nhiệm đối với cái chết của Tôn Kiên Trụ! Căn cứ nguyên tắc nhân đạo và các chế độ quy định hiện hành có liên quan, chúng ta có thể cấp tiền tử đối với gia đình người chết, nhưng họ đưa ra ba yêu cầu này, chúng tôi rất khó làm được.

Chủ nhiệm Trí, cô nói một tiếng với Chủ tịch huyện Bành, đây chính là thái độ của xí nghiệp. Xí nghiệp chúng tôi có chỗ khó, hy vọng quý huyện có thể hỗ trợ chúng tôi giải quyết.

Mạnh Kiến Tây nhìn Trí Linh, nói bằng giọng hờ hững.

Ý tứ của y rất rõ ràng, chuyện này chính là trong huyện các người gây ra, các người cũng phải gánh chịu trách nhiệm bồi thường tương ứng.

Trí Linh biết rõ, cũng không nói gì, im lặng trở về báo cáo với Bành Viễn Chinh.

Bành Viễn Chinh đang nói chuyện gì đó với Quách Vĩ Toàn, Trí Linh kính cẩn đứng ở một bên chờ. Không lâu lắm, Bành Viễn Chinh quay đầu lại vẫy vẫy tay:

- Đồng chí Trí Linh, bọn họ nói như thế nào?

- Chủ tịch huyện Bành, Mạnh tổng nói gia đình người chết đưa ra yêu cầu quá đáng, họ không cách nào làm được, yêu cầu huyện chúng ta hỗ trợ giải quyết.

Trí Linh nhẹ nhàng nói.

Bành Viễn Chinh liền biến sắc, Quách Vĩ Toàn có chút căm tức mắng một tiếng:

- Lúc này rồi, mà gã Mạnh Kiến Tây này còn đùn đẩy! Phải giải quyết ổn thỏa trước, chuyện khác bàn sau! Chẳng lẽ phát sinh loại chuyện này, là điều chúng ta mong muốn sao?

Bành Viễn Chinh thở dài khoát tay, nói:

- Thôi, lão Quách, không cần so đo với bọn họ. Xí nghiệp có trách nhiệm, huyện chúng ta cũng có trách nhiệm, tránh là tránh không được. Như vậy đi, Trí Linh, cô quay lại nói với Mạnh tổng: trong huyện chúng ta có thể gánh chịu một phần bồi thường, tôi đã báo cáo với Bí thư Hàn, xem có thể tranh thủ một khoản tiền từ tài chính huyện hay không, nhưng số tiền cụ thể còn cần phải thẩm tra quyết định. Mặt khác, chúng ta có thể tiếp nhận hai người thân của người chết vào làm việc ở xí nghiệp trong huyện, sắp tới công ty Hoa Thương khởi công dự án, giải quyết công việc cho một hai người cũng không thành vấn đề.

Xí nghiệp gánh chịu một phần bồi thường, nhà ở phúc lợi vẫn tiếp tục thực hiện. Cô đi qua liên hệ với xí nghiệp, nói đây là cách giải quyết của huyện. Tôi hy vọng có thể sớm trấn an gia đình người bị nạn, giải quyết ổn thỏa trong thời gian ngắn nhất, đừng để xảy ra thêm phiền phức.

...

Bên kia, dọc theo bức tường rào của nhà máy cung cấp khí bị sụp đổ, Lý Minh Nhiên và Tạ Huy dẫn theo huyện hơn mười cảnh sát thăm dò hiện trường, Cục công an huyện tạm thời điều hơn trăm cảnh sát, coi như là điều động toàn thể lực lượng.

Trọng Tu Vĩ dẫn người đi quanh tường rào một hồi, vừa hỏi han các công nhân viên chức nhà máy cung cấp khí và một số thôn dân bị bắt bớ vì tham gia ẩu đả trong khi cướp than, trên căn bản nắm được diễn biến của vụ này một cách khá rõ ràng. Chuyện là thế này:

Sáng sớm hôm đó, hai nông dân thôn phụ cận thấy vào dịp đầu năm, bên trong nhà máy cung cấp khí chỉ có một số rất ít công nhân viên chức, nhất là ở khu vực tập kết than đá, hầu như không có ai trông coi, bèn động lòng tham.

Bọn họ thấy đoạn tường rào này của nhà máy cung cấp khí, do xây vội vàng nên không chắc chắn, thậm chí còn chưa kịp tô, bèn lén lén lút lút cạy mở một lỗ nhỏ vừa một người chui lọt.

Hai người vốn định nhân lúc không ai chú ý, chui vào hốt mấy bao bố than đá dùng để sưởi ấm và nấu nướng cho gia đình, cũng không nghĩ "làm lớn", chỉ muốn kiếm một chút lợi nhỏ mà thôi; nhưng hành động của bọn họ bị người trong thôn vô tình phát hiện, thế là một truyền mười, mười truyền một trăm, thôn dân mấy thôn phụ cận chen chúc mà đến, lúc đầu còn né tránh, về sau, với tâm lý "pháp luật không bắt tội số đông", nhanh chóng biến thành điên cuồng tranh cướp, do đó gây nên xung đột đổ máu. Bây giờ hai thôn dân kia đã bị cảnh sát bắt lại, coi như là người cầm đầu.

Hai người bị cảnh sát còng tay vào một gốc cây hòe cổ thụ ngoài hiện trường. Lý Minh Nhiên nhìn hai người này, trong lòng tức giận, hận không thể đi qua đạp cho họ một đạp.

Chỉ vì một túi than đá dẫn đến chết người, mang đến quá nhiều phiền phức cho huyện!

Lý Minh Nhiên vẫy vẫy tay, kề tai Tạ Huy mà nói.

- Tạ Huy, kết quả điều tra không vội vàng có kết luận, đồng thời dặn dò các đồng chí tham dự điều tra kín miệng một chút, tôi phải đi báo cáo với Chủ tịch huyện Bành!

Lý Minh Nhiên nhìn Tạ Huy bằng ánh mắt đầy ẩn ý, Tạ Huy ngầm hiểu, gật đầu lia lịa.

Thật ra vụ án này cũng không phức tạp, mấu chốt của vấn đề là ở chỗ: tường rào nhà máy cung cấp khí là tự sập xuống hay có người gây ra, nếu như tường tự sập, chuyện cướp than đương nhiên là khiến huyện khó xử, nhưng dù sao vớt vát được một chút thể diện; nhưng nếu như là có người gây ra, tính chất liền thay đổi, phải truy cứu trách nhiệm hình sự người trong cuộc, đồng thời thể diện của huyện cũng không còn gì.

...

Gió rét lạnh thấu xương, xa xa trong thôn mơ hồ vọng lại một hai tiếng chó sủa bâng quơ và tiếng pháo thưa thớt. Bành Viễn Chinh đứng trước gió, sắc mặt nghiêm nghị.

Lý Minh Nhiên hạ giọng nói lên ý kiến của mình, Bành Viễn Chinh xua xua tay, ra dấu dừng ngay lại:

- Lão Lý, thực sự cầu thị, tuyệt đối không che đậy! Hành động che che lấp lấp này, hoàn toàn là lừa mình dối người, chẳng khác nào bịt tai trộm chuông! Trong huyện đã xảy ra một chuyện xấu như vậy, nếu như lại có hành động mờ ám, càng mất mặt xấu hổ hơn!

- Được rồi, Chủ tịch huyện Bành, tôi sẽ bảo các đồng chí Cục công an huyện đưa ra kết luận điều tra bắt đầu.

Lý Minh Nhiên thở dài, hắn chỉ đề nghị thế thôi, nếu Bành Viễn Chinh không chấp nhận, đương nhiên dựa theo chỉ thị của Bành Viễn Chinh.

Bành Viễn Chinh gật đầu, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt trở nên sắc bén như dao:

- Lão Lý, bố trí người của Cục công an huyện hành động, nói với những người cướp than đá, phải nhanh chóng trả lại tất cả cho nhà máy cung cấp khí, có thể chuyện cũ sẽ bỏ qua; mà những người tham dự ẩu đả, bắt hết về, điều tra từng người một, nhất định phải đưa người hành hung ra trừng trị trước pháp luật!

Miễn chức Bí thư Đảng ủy và Chủ tịch thị trấn ngay tại chỗ, cán bộ ba thôn phải nghiêm trị không tha, tôi đã nói chuyện qua điện thoại với Bí thư Hàn, Bí thư Hàn đã đồng ý.

Lý Minh Nhiên nghiêm nghị gật đầu, sải bước đi.

Một lát sau, mười mấy xe cảnh sát hụ còi chạy nhanh rời khỏi hiện trường. Bành Viễn Chinh ngắm nhìn những chiếc xe dần dần biến mất trong làn khói, cảm giác bực bội và tức giận cũng dịu đi một chút.

Công tác cơ sở ở hai cấp, thôn trấn và huyện, nhất là ở một huyện nghèo nàn và lạc hậu như huyện Lân, rất dễ xảy ra vấn đề. Trong lòng hắn thật ra đã chuẩn bị tư tưởng, chẳng qua là sự kiện tranh cướp than này khiến hắn có cảm giác rất đau xót và vô lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện