Cáo Sa Mạc
Chương 20
Gia đình Perry về nhà, vợ chồng Lufts đã lên phòng. Chỉ còn Steve với Hugh Taylor vẫn còn ngồi tại bàn ở phòng ăn.
Những nhân viên mật vụ lặng lẽ, kỹ càng đi lấy dấu vân tay trong nhà và tìm khắp nơi dấu vết của tên bắt cóc, cả ở trong lẫn bên ngoài nhà. Nhưng họ chỉ thấy dấu vết duy nhất là lời nhắn viết cẩu thả trên tấm bảng đen. Ông Hugh nói với Steve:
- Dấu tay trên ly và tách có lẽ giống dấu tay trên cái xách của Sharon Martin.
Steve gật đầu, miệng anh chua và khô khốc. Bốn tách cà phê với nhiều điếu thuốc hút liên tục. Anh đã bỏ thuốc lá năm 30 tuổi, nhưng sau khi Nina chết, anh hút lại. Chính ông Hugh Taylor đã mời anh hút lại điếu thuốc đầu tiên. Anh nhếch mép như cười, vẻ chua chát và buồn bã. Khi anh đốt điếu khác, anh nói với ông:
- Chính ông đã cho tôi mùi vị của thuốc lá.
Ông Hugh đồng ý. Nếu hôm ấy có ai cần hút thuốc, người ấy chính là Steve. Còn hôm nay thì vì con anh! Ông Hugh nhớ hôm ấy ông cũng ngồi với Steve ở cái bàn này, khi cú điện nào đấy điện thoại đến báo cho ông một lời nhắn của Nina vợ Steve: "Ông hãy nói cho chồng tôi hay rằng phải coi chừng, con trai của tôi đang lâm nguy". Hôm ấy là buổi sáng ngày chôn cất Nina.
Khi nhớ lại chuyện này, ông Hugh rùng mình, mong sao Steve đừng nghĩ đến. Ông đã đọc kỹ lời lẽ trong tờ giấy. Ông nói với Steve:
- Ở trạm xăng Esso có một buồng điện thoại công cộng. Chúng tôi sẽ đặt một máy nghe lén ở đó, cũng như sẽ mắc ở máy điện thoại của ông và của ông bà Perry. Khi ông nói chuyện với thằng cáo này, ông cứ đôi co với nó để giữ nó lâu trên đường dây. Nhờ thế chúng tôi mới có thể xác định được vị trí của hắn và ghi âm giọng nói của hắn. Nếu bà Perry nghe lại giọng nói hắn lần nữa, biết đâu có cơ may bà ta nhận ra thằng này.
- Nếu bà ta quá tưởng tượng mà nhớ bậy thì sao? Chắc ông đã nhận thấy bà ấy quá rối trí rồi.
- Thì cũng hy vọng thôi, nhưng tôi thấy bà ấy vẫn còn tỉnh táo và rất tự tin. Dù sao đi nữa, thì ông cũng phải hợp tác với chúng tôi thôi. Ông hãy nói với Cáo rằng ông muốn có bằng chứng cho thấy Sharon và Steve còn bình an vô sự, ông phải có lời nhắn của cả hai người, trên băng cát-sét hay ghi âm. Dù nó yêu cầu bao nhiêu, ông cũng hứa sẽ đưa cho nó, nhưng nhất quyết ông đòi hỏi phải có bằng chứng cụ thể mới giao tiền.
- Ta không nên trái lệnh hắn phải không? - Steve ngạc nhiên thấy mình có thái độ quá dửng dưng như thế.
- Phải. Làm thế nó mới khỏi hốt hoảng mà...
Ông Hugh mím chặt môi, ông nghĩ nói thế là Steve hiểu rồi, ông lấy tập giấy ghi chép lên.
- Bây giờ chúng ta bắt đầu công việc thôi, có bao nhiêu người biết rõ chương trình hoạt động tối nay ở trong nhà anh, ai biết vợ chồng ông Lufts sẽ đi chơi, biết Sharon Martin sẽ đến đây?
- Tôi không biết có ai hết.
- Vợ chồng Perry biết không?
- Cũng không. Từ một tuần nay tôi không gặp họ, không hề thấy mặt họ.
- Như vậy là chỉ có vợ chồng Lufts, Sharon Martin và ông thôi phải không?
- Và Neil nữa.
- Tất nhiên rồi. Có khả năng Neil đã nói với bạn bè hay với thầy cô giáo về việc Sharon đến đây chứ?
- Có thể lắm.
- Mối liên hệ giữa ông với Sharon Martin ra sao? Xin lỗi ông, tôi phải hỏi ông điều này.
- Quan hệ của chúng tôi rất nghiêm túc, tôi dự định xin hỏi cưới cô ấy.
- Tôi biết hai người là khách mời đến tham gia chương trình thời sự truyền hình sáng nay, tôi thấy hai người bất đồng quan điểm về án tử hình. Người ta còn cho tôi biết cô ấy rất thất vọng về việc sắp hành hình Thompson.
- Ông thu thập tin tức nhanh lắm.
- Nghề của tôi mà, ông Peterson. Mối bất đồng này giữa hai người có ảnh hưởng gì đến vấn đề tình cảm không?
- Ông hỏi thế nghĩa là sao?
- Thế này nhé, chắc ông biết cô Sharon Martin đã cố hết sức để cứu sống Ronald Thompson. Cô ta đã đến nhà ông bà Perry và có lẽ cô ấy đã lấy số điện thoại của họ. Ông đừng quên số điện thoại của họ không có trong danh bạ. Như vậy có thể vụ bắt cóc này chỉ là một trò dàn cảnh, một trò Sharon muốn chơi sát ván để hoãn lại ngày hành quyết không?
- Không... không... không! Ông Hugh này, tôi biết ông buộc lòng phải xét đến khả năng này, nhưng tôi van ông, xin ông đừng phí thời gian về chuyện này. Kẻ nhắn tin chắc đã biết số điện thoại của ông bà Perry, vì số điện thoại đã ghi trên bảng đen với số của ông bác sĩ. Sharon không có thể làm một việc như thế. Không thể đâu!
Hugh vẫn chưa chịu thua:
- Thưa ông Peterson, từ mười năm nay chúng ta không thiếu những người đã làm sai luật pháp vì mục đích riêng tư, đó là những người mà chúng ta hoàn toàn không ngờ đến. Ý tôi muốn nói rằng: Phải chăng cô Sharon tạo ra những việc như thế này để thay đổi tính nết con trai ông, để cứu rỗi cậu ấy?
Một thoáng hy vọng hiện ra trên mặt Steve. Sáng nay Sharon đã nói với anh: - "Tại sao anh tin chắc, quyết đoán, nghiêm khắc như thế?". - Nếu cô ấy đã nghĩ về anh như thế thì cô ta có thể làm việc này lắm chứ?... Nét hy vọng biến mất, Steve cương quyết nói:
- Không, không thể như thế được.
- Thôi, tốt. Bây giờ ông hãy quên chuyện này đi, ông đã nhận thư, có cái nào hăm dọa, chửi rủa, hay có gì đại loại như thế không?
- Có vài lá thư lăng nhục bài viết của tôi về bản án tử hình, nhất là khi ngày hành quyết Thompson đang đến gần. Cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
- Không có gì hăm dọa trực tiếp chứ?
- Không. - Steve đáp nhưng bỗng anh chau mày.
- Ông đang nghĩ gì đấy? - Hugh đột nhiên hỏi.
- Ồ! Nghĩ đến mẹ của Ronald Thompson, vào tuần trước, bà ấy đã chận tôi lại ngoài đường. Sáng thứ Bảy nào, tôi cũng dẫn Neil đi bệnh viện để chích thuốc kháng histamin. Khi chúng tôi đi ra khỏi bệnh viện thì bà ta đang đứng trong bãi đậu xe. Bà ta đến yêu cầu tôi xin Thống đốc tha tội chết cho con bà.
- Ông trả lời sao?
- Tôi nói tôi không thể làm gì được, tôi phải dẫn Neil đi. Thật vậy, tôi không muốn nó biết chuyện sẽ xảy ra vào ngày thứ Tư. Tôi muốn đưa nó lên xe ngay để nó khỏi nghe chuyện của chúng tôi, cho nên tôi quày quả bỏ đi. Nhưng bà ta tưởng tôi lảng tránh không muốn nói chuyện với bà. Bà đã nói đại loại là: "Nếu đây là trường hợp của đứa con trai độc nhất" của ông thì ông tính sao? Nói xong, bà ta bỏ đi.
Ông Hugh ghi vào sổ: Hỏi bà Thompson.
Ông ta đứng lên, nhớ lại rằng ông đã định đi ngủ từ lâu. Ông nói:
- Ông Peterson này, xin ông hãy tin tưởng rằng tỷ lệ thành công trong việc gian lao này rất cao, chúng ta hãy hăng hái bắt tay vào việc tìm kiếm Neil và Sharon. Bây giờ tôi xin khuyên ông nên đi ngủ đi.
- Ngủ à? - Steve nhìn ông ta, ánh mắt khó tin.
- Ít ra cũng phải nghỉ ngơi, ông lên phòng nằm nghỉ một chút, chúng tôi sẽ ở đây và nếu cần, chúng tôi sẽ gọi ông. Nếu điện thoại reo, cứ nhấc máy mà nghe. Bây giờ đường dây của ông đã được chúng tôi theo dõi rồi. Nhưng tôi tin rằng đêm nay thằng bắt cóc ấy sẽ không gọi nữa đâu.
- Thôi được. - Steve rời khỏi phòng ăn, bước đi nặng nề. Anh dừng lại ở nhà bếp để uống ly nước, nhưng bỗng anh quên phức chuyện uống nước. Trước mặt anh là tách sô-cô-la và ly rượu ngọt, lớp bụi than dùng để lấy dấu tay.
Sharon, mới cách đây mấy giờ, cô ta còn ở đây, trong nhà này, bên cạnh Neil. Trước đây ba tuần anh không làm sao thực hiện được mơ ước của mình là Neil con trai anh chịu thân thiện với Sharon.
Anh nhẹ bước đi ra khỏi nhà bếp, vào tiền sảnh rồi lên thang lầu. Anh đi theo hành lang qua trước phòng của Neil và phòng dành cho khách, rồi vào phòng mình. Anh nghe trên đầu có tiếng bước chân, vợ chồng Lufts đang đi ở trên tầng ba, họ cũng không thể ngủ được.
Anh bật đèn sáng và đứng yên trước ngưỡng cửa, đưa mắt nhìn căn phòng. Sau khi Nina chết, anh đã sắp xếp lại căn phòng. Anh không muốn thấy đồ đạc lộng lẫy do vợ sắm sửa trước đây. Anh đã thay chiếc giường đôi bằng chiếc giường nhỏ có song bằng đồng và chọn vải dệt màu nâu và trắng lẫn lộn. Phải trang hoàng sắm sửa cho ra vẻ phòng đàn ông.
Anh cảm thấy hài lòng với căn phòng như thế này. Quả là một căn phòng trơ trọi, không màu mè, loại phòng của khách sạn hạng xoàng. Cả ngôi nhà cũng được trang hoàng giản dị như thế. Họ mua ngôi nhà này vì họ muốn có một ngôi nhà trên bờ biển. Nina đã tuyên bố: "Chúng ta phải tạo nên ngôi nhà tuyệt diệu. Anh đợi mà xem. Cứ chờ em sáu tháng thì biết". - nhưng chị chỉ làm trong hai tuần là xong.
Lần anh mới đến nhà Sharon gần đây, anh đã nghĩ đến chuyện làm lại căn phòng, sửa lại ngôi nhà để ở với cô. Cô biết cách làm cho một ngôi nhà trở nên duyên dáng, thổi sinh khí vào trong nhà. Được thế là nhờ cô biết dùng màu sắc hài hòa, biết cách bố trí hợp lý đồ đạc, và đặc biệt là nhờ có bóng dáng của cô nữa.
Anh tháo giày, nằm xuống giường. Trời lạnh, anh kéo tấm chăn đắp lên người, anh tắt ngọn đèn trên trần.
Trời tối đen bên ngoài, gió thổi đung đưa cành cây thù du chạm vào tường nhà nghe xào xạc. Tuyết rơi rào rào trên khung cửa sổ ô vuông.
Steve thiu thiu ngủ, giấc ngủ cứ chập chờn. Anh nằm mớ thấy Sharon và Neil, hai người đang kêu cứu, anh chạy qua một lớp sương mù dày đặc... chạy dọc theo một hành lang dài bất tận. Cuối hành lang có một căn phòng, anh cố tìm cách đi vào. Anh "phải" vào cho được trong căn phòng, anh chạy đến căn phòng, mở cửa ra, sương tan dần rồi biến mất. Anh thấy Sharon và Neil nằm trên nền nhà, cuống họng bị một chiếc khăn quàng quấn quanh, một đường phấn màu vẽ chung quanh thi thể của hai người.
Những nhân viên mật vụ lặng lẽ, kỹ càng đi lấy dấu vân tay trong nhà và tìm khắp nơi dấu vết của tên bắt cóc, cả ở trong lẫn bên ngoài nhà. Nhưng họ chỉ thấy dấu vết duy nhất là lời nhắn viết cẩu thả trên tấm bảng đen. Ông Hugh nói với Steve:
- Dấu tay trên ly và tách có lẽ giống dấu tay trên cái xách của Sharon Martin.
Steve gật đầu, miệng anh chua và khô khốc. Bốn tách cà phê với nhiều điếu thuốc hút liên tục. Anh đã bỏ thuốc lá năm 30 tuổi, nhưng sau khi Nina chết, anh hút lại. Chính ông Hugh Taylor đã mời anh hút lại điếu thuốc đầu tiên. Anh nhếch mép như cười, vẻ chua chát và buồn bã. Khi anh đốt điếu khác, anh nói với ông:
- Chính ông đã cho tôi mùi vị của thuốc lá.
Ông Hugh đồng ý. Nếu hôm ấy có ai cần hút thuốc, người ấy chính là Steve. Còn hôm nay thì vì con anh! Ông Hugh nhớ hôm ấy ông cũng ngồi với Steve ở cái bàn này, khi cú điện nào đấy điện thoại đến báo cho ông một lời nhắn của Nina vợ Steve: "Ông hãy nói cho chồng tôi hay rằng phải coi chừng, con trai của tôi đang lâm nguy". Hôm ấy là buổi sáng ngày chôn cất Nina.
Khi nhớ lại chuyện này, ông Hugh rùng mình, mong sao Steve đừng nghĩ đến. Ông đã đọc kỹ lời lẽ trong tờ giấy. Ông nói với Steve:
- Ở trạm xăng Esso có một buồng điện thoại công cộng. Chúng tôi sẽ đặt một máy nghe lén ở đó, cũng như sẽ mắc ở máy điện thoại của ông và của ông bà Perry. Khi ông nói chuyện với thằng cáo này, ông cứ đôi co với nó để giữ nó lâu trên đường dây. Nhờ thế chúng tôi mới có thể xác định được vị trí của hắn và ghi âm giọng nói của hắn. Nếu bà Perry nghe lại giọng nói hắn lần nữa, biết đâu có cơ may bà ta nhận ra thằng này.
- Nếu bà ta quá tưởng tượng mà nhớ bậy thì sao? Chắc ông đã nhận thấy bà ấy quá rối trí rồi.
- Thì cũng hy vọng thôi, nhưng tôi thấy bà ấy vẫn còn tỉnh táo và rất tự tin. Dù sao đi nữa, thì ông cũng phải hợp tác với chúng tôi thôi. Ông hãy nói với Cáo rằng ông muốn có bằng chứng cho thấy Sharon và Steve còn bình an vô sự, ông phải có lời nhắn của cả hai người, trên băng cát-sét hay ghi âm. Dù nó yêu cầu bao nhiêu, ông cũng hứa sẽ đưa cho nó, nhưng nhất quyết ông đòi hỏi phải có bằng chứng cụ thể mới giao tiền.
- Ta không nên trái lệnh hắn phải không? - Steve ngạc nhiên thấy mình có thái độ quá dửng dưng như thế.
- Phải. Làm thế nó mới khỏi hốt hoảng mà...
Ông Hugh mím chặt môi, ông nghĩ nói thế là Steve hiểu rồi, ông lấy tập giấy ghi chép lên.
- Bây giờ chúng ta bắt đầu công việc thôi, có bao nhiêu người biết rõ chương trình hoạt động tối nay ở trong nhà anh, ai biết vợ chồng ông Lufts sẽ đi chơi, biết Sharon Martin sẽ đến đây?
- Tôi không biết có ai hết.
- Vợ chồng Perry biết không?
- Cũng không. Từ một tuần nay tôi không gặp họ, không hề thấy mặt họ.
- Như vậy là chỉ có vợ chồng Lufts, Sharon Martin và ông thôi phải không?
- Và Neil nữa.
- Tất nhiên rồi. Có khả năng Neil đã nói với bạn bè hay với thầy cô giáo về việc Sharon đến đây chứ?
- Có thể lắm.
- Mối liên hệ giữa ông với Sharon Martin ra sao? Xin lỗi ông, tôi phải hỏi ông điều này.
- Quan hệ của chúng tôi rất nghiêm túc, tôi dự định xin hỏi cưới cô ấy.
- Tôi biết hai người là khách mời đến tham gia chương trình thời sự truyền hình sáng nay, tôi thấy hai người bất đồng quan điểm về án tử hình. Người ta còn cho tôi biết cô ấy rất thất vọng về việc sắp hành hình Thompson.
- Ông thu thập tin tức nhanh lắm.
- Nghề của tôi mà, ông Peterson. Mối bất đồng này giữa hai người có ảnh hưởng gì đến vấn đề tình cảm không?
- Ông hỏi thế nghĩa là sao?
- Thế này nhé, chắc ông biết cô Sharon Martin đã cố hết sức để cứu sống Ronald Thompson. Cô ta đã đến nhà ông bà Perry và có lẽ cô ấy đã lấy số điện thoại của họ. Ông đừng quên số điện thoại của họ không có trong danh bạ. Như vậy có thể vụ bắt cóc này chỉ là một trò dàn cảnh, một trò Sharon muốn chơi sát ván để hoãn lại ngày hành quyết không?
- Không... không... không! Ông Hugh này, tôi biết ông buộc lòng phải xét đến khả năng này, nhưng tôi van ông, xin ông đừng phí thời gian về chuyện này. Kẻ nhắn tin chắc đã biết số điện thoại của ông bà Perry, vì số điện thoại đã ghi trên bảng đen với số của ông bác sĩ. Sharon không có thể làm một việc như thế. Không thể đâu!
Hugh vẫn chưa chịu thua:
- Thưa ông Peterson, từ mười năm nay chúng ta không thiếu những người đã làm sai luật pháp vì mục đích riêng tư, đó là những người mà chúng ta hoàn toàn không ngờ đến. Ý tôi muốn nói rằng: Phải chăng cô Sharon tạo ra những việc như thế này để thay đổi tính nết con trai ông, để cứu rỗi cậu ấy?
Một thoáng hy vọng hiện ra trên mặt Steve. Sáng nay Sharon đã nói với anh: - "Tại sao anh tin chắc, quyết đoán, nghiêm khắc như thế?". - Nếu cô ấy đã nghĩ về anh như thế thì cô ta có thể làm việc này lắm chứ?... Nét hy vọng biến mất, Steve cương quyết nói:
- Không, không thể như thế được.
- Thôi, tốt. Bây giờ ông hãy quên chuyện này đi, ông đã nhận thư, có cái nào hăm dọa, chửi rủa, hay có gì đại loại như thế không?
- Có vài lá thư lăng nhục bài viết của tôi về bản án tử hình, nhất là khi ngày hành quyết Thompson đang đến gần. Cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
- Không có gì hăm dọa trực tiếp chứ?
- Không. - Steve đáp nhưng bỗng anh chau mày.
- Ông đang nghĩ gì đấy? - Hugh đột nhiên hỏi.
- Ồ! Nghĩ đến mẹ của Ronald Thompson, vào tuần trước, bà ấy đã chận tôi lại ngoài đường. Sáng thứ Bảy nào, tôi cũng dẫn Neil đi bệnh viện để chích thuốc kháng histamin. Khi chúng tôi đi ra khỏi bệnh viện thì bà ta đang đứng trong bãi đậu xe. Bà ta đến yêu cầu tôi xin Thống đốc tha tội chết cho con bà.
- Ông trả lời sao?
- Tôi nói tôi không thể làm gì được, tôi phải dẫn Neil đi. Thật vậy, tôi không muốn nó biết chuyện sẽ xảy ra vào ngày thứ Tư. Tôi muốn đưa nó lên xe ngay để nó khỏi nghe chuyện của chúng tôi, cho nên tôi quày quả bỏ đi. Nhưng bà ta tưởng tôi lảng tránh không muốn nói chuyện với bà. Bà đã nói đại loại là: "Nếu đây là trường hợp của đứa con trai độc nhất" của ông thì ông tính sao? Nói xong, bà ta bỏ đi.
Ông Hugh ghi vào sổ: Hỏi bà Thompson.
Ông ta đứng lên, nhớ lại rằng ông đã định đi ngủ từ lâu. Ông nói:
- Ông Peterson này, xin ông hãy tin tưởng rằng tỷ lệ thành công trong việc gian lao này rất cao, chúng ta hãy hăng hái bắt tay vào việc tìm kiếm Neil và Sharon. Bây giờ tôi xin khuyên ông nên đi ngủ đi.
- Ngủ à? - Steve nhìn ông ta, ánh mắt khó tin.
- Ít ra cũng phải nghỉ ngơi, ông lên phòng nằm nghỉ một chút, chúng tôi sẽ ở đây và nếu cần, chúng tôi sẽ gọi ông. Nếu điện thoại reo, cứ nhấc máy mà nghe. Bây giờ đường dây của ông đã được chúng tôi theo dõi rồi. Nhưng tôi tin rằng đêm nay thằng bắt cóc ấy sẽ không gọi nữa đâu.
- Thôi được. - Steve rời khỏi phòng ăn, bước đi nặng nề. Anh dừng lại ở nhà bếp để uống ly nước, nhưng bỗng anh quên phức chuyện uống nước. Trước mặt anh là tách sô-cô-la và ly rượu ngọt, lớp bụi than dùng để lấy dấu tay.
Sharon, mới cách đây mấy giờ, cô ta còn ở đây, trong nhà này, bên cạnh Neil. Trước đây ba tuần anh không làm sao thực hiện được mơ ước của mình là Neil con trai anh chịu thân thiện với Sharon.
Anh nhẹ bước đi ra khỏi nhà bếp, vào tiền sảnh rồi lên thang lầu. Anh đi theo hành lang qua trước phòng của Neil và phòng dành cho khách, rồi vào phòng mình. Anh nghe trên đầu có tiếng bước chân, vợ chồng Lufts đang đi ở trên tầng ba, họ cũng không thể ngủ được.
Anh bật đèn sáng và đứng yên trước ngưỡng cửa, đưa mắt nhìn căn phòng. Sau khi Nina chết, anh đã sắp xếp lại căn phòng. Anh không muốn thấy đồ đạc lộng lẫy do vợ sắm sửa trước đây. Anh đã thay chiếc giường đôi bằng chiếc giường nhỏ có song bằng đồng và chọn vải dệt màu nâu và trắng lẫn lộn. Phải trang hoàng sắm sửa cho ra vẻ phòng đàn ông.
Anh cảm thấy hài lòng với căn phòng như thế này. Quả là một căn phòng trơ trọi, không màu mè, loại phòng của khách sạn hạng xoàng. Cả ngôi nhà cũng được trang hoàng giản dị như thế. Họ mua ngôi nhà này vì họ muốn có một ngôi nhà trên bờ biển. Nina đã tuyên bố: "Chúng ta phải tạo nên ngôi nhà tuyệt diệu. Anh đợi mà xem. Cứ chờ em sáu tháng thì biết". - nhưng chị chỉ làm trong hai tuần là xong.
Lần anh mới đến nhà Sharon gần đây, anh đã nghĩ đến chuyện làm lại căn phòng, sửa lại ngôi nhà để ở với cô. Cô biết cách làm cho một ngôi nhà trở nên duyên dáng, thổi sinh khí vào trong nhà. Được thế là nhờ cô biết dùng màu sắc hài hòa, biết cách bố trí hợp lý đồ đạc, và đặc biệt là nhờ có bóng dáng của cô nữa.
Anh tháo giày, nằm xuống giường. Trời lạnh, anh kéo tấm chăn đắp lên người, anh tắt ngọn đèn trên trần.
Trời tối đen bên ngoài, gió thổi đung đưa cành cây thù du chạm vào tường nhà nghe xào xạc. Tuyết rơi rào rào trên khung cửa sổ ô vuông.
Steve thiu thiu ngủ, giấc ngủ cứ chập chờn. Anh nằm mớ thấy Sharon và Neil, hai người đang kêu cứu, anh chạy qua một lớp sương mù dày đặc... chạy dọc theo một hành lang dài bất tận. Cuối hành lang có một căn phòng, anh cố tìm cách đi vào. Anh "phải" vào cho được trong căn phòng, anh chạy đến căn phòng, mở cửa ra, sương tan dần rồi biến mất. Anh thấy Sharon và Neil nằm trên nền nhà, cuống họng bị một chiếc khăn quàng quấn quanh, một đường phấn màu vẽ chung quanh thi thể của hai người.
Bình luận truyện