Cáo Sa Mạc
Chương 25
Căn phòng - Bà Lally phải đến căn phòng của mình mới được, trời lạnh cũng mặc! Với những tờ báσ ɭóŧ giữa hai tấm chăn, bà cũng đủ ấm rồi. Bà rất muốn đến ngủ ở căn phòng này, bởi vì trong khu nhà trọ ở Đại lộ 10 quá đông người, bà đã ngủ ở đây gần suốt cả mùa đông với Rosie và những người khác. Bà cần căn phòng của mình để mơ mộng.
Những năm về trước khi còn trẻ, bà Lally rất say mê những bộ phim truyền hình nhiều tập của Louella Parsons và của Hedda Hopper. Bà thích nằm ngủ mơ thấy mình không phải là cô giáo viên nghèo nàn cô độc mà là minh tinh điện ảnh, các nhà nhϊếp ảnh và các phóng viên đua nhau đến chào đón bà ở Nhà Ga lớn Trung tâm.
Khi thì bà mơ thấy mình từ trong hãng phim Twentieth Century Limited bước ra, trên người mặc áo lông chồn trắng, hay là mặc đồ lụa lộng lẫy quàng khăn lông chồn đen, có cô thư ký mang hộp nữ trang đi theo.
Khi thì bà mơ thấy mình đi thẳng từ phim trường đến Trung tâm Kịch nghệ Broadway trong chiếc áo dạ hội như Ginger Rogers trong phim Top Hat đã mặc.
Thời gian trôi qua, những giấc mơ ấy cũng tiêu tan theo mây khói, bà quen dần với cuộc sống như bà đang sống, buồn bã, cô đơn, nhàm chán. Nhưng khi đến New York, được sống ở nhà Ga lớn Trung tâm, bà cảm thấy bà được sống lại những ngày tươi đẹp của thời làm minh tinh điện ảnh, không cần phải giả vờ.
Khi anh chàng Rusty cho bà chìa khóa cái phòng này, bà có thể nằm ngủ ở đây, được thu mình dưới lòng nhà ga, được nghe tiếng tàu chạy rầm rầm ru ngủ, bà cảm thấy cuộc đời của bà như vậy quá đầy đủ rồi.
Vào lúc 8 giờ 30 sáng thứ Ba, bà mang cái xách đựng đồ nhật dụng đi xuống bậc dưới, về hướng bến tàu đi Mount Vemon. Bà định lẫn vào đám hành khách đi xuống bờ dốc nghiêng để đáp chuyến tàu 8 giờ 50, rồi sau đó sẽ lẻn về phòng mình. Trên đường đi, bà ghé lại tiệm bán hàng ăn trên hành lang buôn bán thuộc khách sạn Biltmore để mua cà phê và bánh rán. Bà đã đọc xong hai tờ báo Time và News Week, bà lượm hai tờ này trong thùng rác.
Người đàn ông đứng trước mặt bà ở quầy tính tiền của tiệm bán hàng trông quen quá. Đúng rồi, chính là anh chàng đã làm hỏng kế hoạch của bà. Vào tối hôm qua, hắn là người đã đi xuống ke tàu đi Mount Vemon với cô gái mặc áo măng tô xám. Bà nghe hắn gọi hai phần cà phê sữa và mấy khúc bánh mì nhỏ, bà ghét cay ghét đắng hắn. Bà hậm hực nhìn hắn trả tiền rồi lấy đồ mang đi. Bà phân vân không biết có phải hắn làm việc ở gần đây không. Bà chắc chắn là không.
Bước ra khỏi tiệm bán hàng, bà đi thủng thỉnh trong nhà ga như mọi khi để khỏi làm cho cảnh sát chú ý, họ đều biết mặt bà, và làm như tình cờ, bà đi đến bờ dốc nghiêng dẫn xuống con đường sắt đi Mount Vernon. Chuyến tàu đã đông người, họ chen chúc nhau. Lòng phấn khởi, bà trà trộn vào đám đông, đi về phía ke tàu. Khi đám đông lên tàu thì bà đi vòng toa cuối, rẽ về bên phải chỉ trong nháy mắt, bà đã khuất dạng.
Thế rồi bà lại trông thấy hắn, gã đàn ông vừa mua cà phê sữa và bánh mì, chính hắn là người đã đến đây đêm qua. Hắn đi quay lưng lại phía bà, bây giờ hắn đang đi vội vã, biến mất trong bóng tối ở dưới lòng nhà ga.
Hắn chỉ có thể đến một nơi duy nhất mà thôi.
Đó là căn phòng của bà.
Hắn đã tìm thấy căn phòng! Vì thế mà đêm qua hắn đã đi xuống ke tàu, hắn không đợi tàu, hắn đã dẫn cô gái đến phòng này.
Bây giờ hắn mua hai phần cà phê sữa, bốn khúc bánh mì. Vậy là cô gái đang ở với hắn.
Những giọt nước mắt thất vọng trào ra trên mặt bà. Họ đã chiếm phòng của bà! Bà muốn ra tay cho chúng biết mặt, bà sẽ tống khứ chúng ra khỏi căn phòng, bà sẽ canh chừng thật kỹ. Khi thấy hắn đi ra khỏi phòng, bà sẽ vào đấy, báo cho cô gái biết cảnh sát đã biết chúng ở đây, họ sắp đến bắt đấy. Phải dọa cho chúng sợ. Thằng ấy thì có vẻ bất hảo, nhưng cô gái không phải loại lang thang trong nhà ga. Có lẽ đây là trò tiêu khiển của cô ta. Thế nào cô ta cũng biến đi thật nhanh, và hắn nữa.
Nghĩ đến kế hoạch quấy phá này, bà Lally thấy hả dạ, bà bèn quay lại, đi lên phòng đợi. Bà tưởng tượng ra cảnh cô gái đang nằm trên giường chờ đợi ông bạn mang thức ăn sáng về. Bà nghĩ: - "Đừng nôn cô ơi, cứ đợi đấy mà xem".
Những năm về trước khi còn trẻ, bà Lally rất say mê những bộ phim truyền hình nhiều tập của Louella Parsons và của Hedda Hopper. Bà thích nằm ngủ mơ thấy mình không phải là cô giáo viên nghèo nàn cô độc mà là minh tinh điện ảnh, các nhà nhϊếp ảnh và các phóng viên đua nhau đến chào đón bà ở Nhà Ga lớn Trung tâm.
Khi thì bà mơ thấy mình từ trong hãng phim Twentieth Century Limited bước ra, trên người mặc áo lông chồn trắng, hay là mặc đồ lụa lộng lẫy quàng khăn lông chồn đen, có cô thư ký mang hộp nữ trang đi theo.
Khi thì bà mơ thấy mình đi thẳng từ phim trường đến Trung tâm Kịch nghệ Broadway trong chiếc áo dạ hội như Ginger Rogers trong phim Top Hat đã mặc.
Thời gian trôi qua, những giấc mơ ấy cũng tiêu tan theo mây khói, bà quen dần với cuộc sống như bà đang sống, buồn bã, cô đơn, nhàm chán. Nhưng khi đến New York, được sống ở nhà Ga lớn Trung tâm, bà cảm thấy bà được sống lại những ngày tươi đẹp của thời làm minh tinh điện ảnh, không cần phải giả vờ.
Khi anh chàng Rusty cho bà chìa khóa cái phòng này, bà có thể nằm ngủ ở đây, được thu mình dưới lòng nhà ga, được nghe tiếng tàu chạy rầm rầm ru ngủ, bà cảm thấy cuộc đời của bà như vậy quá đầy đủ rồi.
Vào lúc 8 giờ 30 sáng thứ Ba, bà mang cái xách đựng đồ nhật dụng đi xuống bậc dưới, về hướng bến tàu đi Mount Vemon. Bà định lẫn vào đám hành khách đi xuống bờ dốc nghiêng để đáp chuyến tàu 8 giờ 50, rồi sau đó sẽ lẻn về phòng mình. Trên đường đi, bà ghé lại tiệm bán hàng ăn trên hành lang buôn bán thuộc khách sạn Biltmore để mua cà phê và bánh rán. Bà đã đọc xong hai tờ báo Time và News Week, bà lượm hai tờ này trong thùng rác.
Người đàn ông đứng trước mặt bà ở quầy tính tiền của tiệm bán hàng trông quen quá. Đúng rồi, chính là anh chàng đã làm hỏng kế hoạch của bà. Vào tối hôm qua, hắn là người đã đi xuống ke tàu đi Mount Vemon với cô gái mặc áo măng tô xám. Bà nghe hắn gọi hai phần cà phê sữa và mấy khúc bánh mì nhỏ, bà ghét cay ghét đắng hắn. Bà hậm hực nhìn hắn trả tiền rồi lấy đồ mang đi. Bà phân vân không biết có phải hắn làm việc ở gần đây không. Bà chắc chắn là không.
Bước ra khỏi tiệm bán hàng, bà đi thủng thỉnh trong nhà ga như mọi khi để khỏi làm cho cảnh sát chú ý, họ đều biết mặt bà, và làm như tình cờ, bà đi đến bờ dốc nghiêng dẫn xuống con đường sắt đi Mount Vernon. Chuyến tàu đã đông người, họ chen chúc nhau. Lòng phấn khởi, bà trà trộn vào đám đông, đi về phía ke tàu. Khi đám đông lên tàu thì bà đi vòng toa cuối, rẽ về bên phải chỉ trong nháy mắt, bà đã khuất dạng.
Thế rồi bà lại trông thấy hắn, gã đàn ông vừa mua cà phê sữa và bánh mì, chính hắn là người đã đến đây đêm qua. Hắn đi quay lưng lại phía bà, bây giờ hắn đang đi vội vã, biến mất trong bóng tối ở dưới lòng nhà ga.
Hắn chỉ có thể đến một nơi duy nhất mà thôi.
Đó là căn phòng của bà.
Hắn đã tìm thấy căn phòng! Vì thế mà đêm qua hắn đã đi xuống ke tàu, hắn không đợi tàu, hắn đã dẫn cô gái đến phòng này.
Bây giờ hắn mua hai phần cà phê sữa, bốn khúc bánh mì. Vậy là cô gái đang ở với hắn.
Những giọt nước mắt thất vọng trào ra trên mặt bà. Họ đã chiếm phòng của bà! Bà muốn ra tay cho chúng biết mặt, bà sẽ tống khứ chúng ra khỏi căn phòng, bà sẽ canh chừng thật kỹ. Khi thấy hắn đi ra khỏi phòng, bà sẽ vào đấy, báo cho cô gái biết cảnh sát đã biết chúng ở đây, họ sắp đến bắt đấy. Phải dọa cho chúng sợ. Thằng ấy thì có vẻ bất hảo, nhưng cô gái không phải loại lang thang trong nhà ga. Có lẽ đây là trò tiêu khiển của cô ta. Thế nào cô ta cũng biến đi thật nhanh, và hắn nữa.
Nghĩ đến kế hoạch quấy phá này, bà Lally thấy hả dạ, bà bèn quay lại, đi lên phòng đợi. Bà tưởng tượng ra cảnh cô gái đang nằm trên giường chờ đợi ông bạn mang thức ăn sáng về. Bà nghĩ: - "Đừng nôn cô ơi, cứ đợi đấy mà xem".
Bình luận truyện