Chương 1-2: Phi thăng phi pháp (1)
- Ha ha… Ha ha… Cuối cùng lão tử cũng phi thăng được rồi!
Mao Hữu Tài trần như nhộng xuất hiện.
Nơi này làm một khu rừng, nơi Mao Hữu Tài vừa vặn lại là gò đất trống không cao lắm. Phía trên ốp cẩm thạch sáng như gương soi. Đối diện với hắn còn có một bia đá cẩm thạch to lớn nguy nga, trên mặt khắc dòng chữ như rồng bay phượng múa: “Sáu điều phi thăng tiên nhân cần đọc”.
- Eo ôi, không ngờ tiên giới vẫn còn tính người như vậy.
Mao Hữu Tài nhìn tấm bia, rồi hét lớn:
- Bản tiên nhân đã đến đây, quan hướng dẫn của tiên giới đâu rồi?
- Người nào vậy? Mới sáng sớm đã có người làm ồn rồi sao?
Một ông già vừa nói vừa từ ngoài rừng tiến vào.
- Là ta, là ta, ta là tiên nhân vừa mới phi thăng đến.
Mao Hữu Tài tươi cười hớn hở nói.
Lão già vừa nói chuyện rất nhanh xuất hiện trước mặt Mao Hữu Tài, trường bào, giầy vải, râu tóc bạc trắng, rất ra dáng tiên phong đạo cốt. Ngay khi vừa thấy Mao Hữu Tài, trong nháy mắt lão già ngây người như bị sét đánh. (ZoungHyu: tiên phong đạo cốt = phong cách, dáng dấp của người tu tiên)
“Tiên phong đạo cốt thế này, khẳng định là cao nhân rồi, ta phải lễ phép một chút....” Trong lòng thầm tính toán một chút, Mao Hữu Tài hơi cúi người cung tay, rất lễ phép nói:
- Xin hỏi, đại sư có phải là quan hướng dẫn của tiên giới phải không?
Trước khi phi thăng Mao Hữu Tài dựa vào các loại điển cố mà tìm hiểu được một ít quy củ của tiên giới, sau khi phi thăng tiên nhân đến tiên giới, người đầu tiên sẽ đón tiếp hắn chính là quan hướng dẫn của tiên giới.
- Ngươi, ngươi là... ai? Sao lời nói nghe lạ lùng vậy, nơi này là khu vực nghỉ ngơi của bảo tàng lịch sử thành phố Tiên Đàm, chỗ này cấm khỏa thân, chẳng lẽ ngươi không biết sao?
Lão già sửng sốt cả nửa ngày mới thốt nên lời.
- A ha ha, không nghĩ quan hướng dẫn của tiên giới lại hài hước đến như vậy.
- Hài hước cái đầu ngươi ấy, ngươi đúng là tên điên, nếu không nói chuyện rõ ràng ta sẽ báo người bắt ngươi.
- Đại sư, ta không đùa giỡn đâu.
Mao Hữu Tài tươi cười nhưng có chút nghiêm nghị, dựa theo một ít truyền thuyết tu chân thì hắn phải được đón tiếp long trọng mới đúng.
- Ai cùng ngươi đùa giỡn?
Lão già liếc Mao Hữu Tài một cái.
Vù vù vù.... Một âm thanh kì quái truyền đến, Mao Hữu Tài đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên trời có một quái vật rất lớn bay qua. Không phải máy bay, cũng không phải một con chim to, mà là phi thuyền, so với một sân bóng còn lớn hơn. Cái này, Mao Hữu Tài như đang trong cơn mê, sửng sốt một lúc lâu với phun được một câu:
- Đại sư, vừa rồi là cái gì mới bay qua vậy.
- Là phi thuyền vận chuyển của Tiên quốc, ngươi giả ngu hả?
- Ha ha ha, ta biết rồi... Nhất định đai sư đã dùng thuật che mắt để đùa ta chứ gì? Tiên giới có phi kiếm cũng không khác mấy, nào có phi thuyền gì, ta nói đúng không?
Mao Hữu Tài vẫn tươi cười, nói.
- Đúng cái đầu ngươi, ngươi điên rồi, đây là Tiên quốc, không phải tiên giới gì đó, quên đi, không rảnh dài dòng với ngươi, ta đi báo cảnh sát để ngươi cùng họ tha hồ nói chuyện.
- Oái! Đại sư ngươi xem không ngờ bên kia rừng có mĩ nữ dám tiểu bậy kìa!
- Hả, ở đâu, ở đâu...?
- Ngay sau ngươi ấy.
Lão già cuống quýt xoay người lại, ngay khi lão vừa xoay người, Mao Hữu Tài đã vọt đến bên lão nện một quyền vào ót.
- Quả nhiên.... Có mĩ nữ tiểu bậy....
Vừa nói xong lão già mềm người ngã xuống.
- Ngươi cũng mơ tưởng gạt ta sao?
Mao Hữu Tài phun một bãi nước bọt, ngẩng đầu, đột nhiên sửng sờ như bị đóng băng:
- Không phải chứ, là sự thật...
Chuyện này tuyệt đối là sự trùng hợp kinh người, ngay tại nơi Mao Hữu Tài nói bừa, một mĩ nữ đang ngồi xổm trong bụi cỏ, đôi mắt đen to trong không chớp nhìn hắn.
Mao Hữu Tài cũng nhìn nàng không chớp mắt, “ta biết nhìn người như thế này là không lịch sự, quả thật không nên, nhưng ta cần chứng thật một chút, rốt cuộc chuyện này có phải là thuật che mắt linh tinh gì đó không.
- Có cướp, có kẻ giết người, có kẻ hi*p d*m!
Đang ngồi xổm trong bụi cỏ đột nhiên mĩ nữ đứng lên, xoay người bỏ chạy ra bìa rừng. Hai mảng da mông phô ra dưới ánh mặt trời thật khiến người ta thích mắt.
- Không xong rồi! Ta còn đứng đây làm gì?
Trong lòng Mao Hữu Tài phát hoảng, lung tung cắm đầu chạy về một hướng.
Từ vinh dự là phi thăng tiên nhân chuyển thành kẻ biến thái thích cởi truồng, hai loại thân phận này cần bao nhiêu thời gian để đổi chỗ cho nhau? Thực hiển nhiên, về phương diện này với Mao Hữu Tài, hắn không cần dùng quá thời gian năm phút.
Lao khỏi rừng nhưng Mao Hữu Tài cũng không còn đường để chạy.
Trước mặt hắn, cảnh sát dùng xe ô tô, mô tô dàn hàng dày đặc. Trên không trung là mấy phi thuyền loại nhỏ, theo sau là các chiến thuyền cỡ lớn. Lấy đại khái một con số thì lượng cảnh sát bao vây hắn không dưới trăm người.
“Chuyện này không phải là quá khoa trương sao?” Mao Hữu Tài đứng ngây ngốc ven rừng. Gió thổi nhẹ qua hạ thân hắn, một nhúm lông đen lay động theo gió, cảnh tượng này thật mỉa mai người ta mà.
- Anh bị nghi là kẻ biến thái thích khỏa thân chốn công cộng, điên cuồng cố ý gây thương tích cho người khác lại không có giấy chứng minh hợp pháp, hiện tại chúng tôi hợp pháp bắt giữ anh, anh có quyền giữ im lặng, những gì ngươi nói có thể sẽ được sử dụng làm bằng chứng chống lại ngươi trước tòa.
Một cảnh sát thao thao nói, sao đó lấy ra một cái còng bóng loáng khóa tay Mao Hữu Tài.
- Ta phi thăng đến mà.
- Phi cái đầu ngươi, bệnh thần kinh!
- Chuyện này.... nhất định là ảo giác.
- Đừng vớ vẩn nữa, vào xe đi.
- ......
Không đến mười phút Mao Hữu Tài đã bị đưa đến cục cảnh sát của khu vực 9 thành phố Tiên Đàm. Hắn cũng bị cưỡng chế phải mặc vào một bộ quần áo, một nữ cảnh sát còn trẻ phụ trách lấy khẩu cung của hắn.
- Tên?
- Mao Hữu Tài.
- Tuổi?
- Mười tám.
- Địa chỉ gia đình?
- Địa cầu.
- Cái gì cầu?
Nữ cảnh sát dừng bút, kinh ngạc nhìn chằm chằm Mao Hữu Tài.
- Là địa cầu! Tròn tròn, địa cầu có rất nhiều nước màu lam! Chẳng lẽ cô không biết sao?
- Bệnh thần kinh....
Nữ cảnh sát lắc đầu, tiếp tục hỏi:
- Ngươi nhập cư trái phép vào Tiên quốc bằng cách nào?
- Nhập cư trái phép á?
Mao Hữu Tài lập tức ưỡn thẳng người, dõng dạc nói:
- Đại tỷ, là ta phi thăng tới, ta là người tu chân, ngươi có lầm không vậy, điều này cũng bị xem là nhập cư trái phép sao?
Nữ cảnh sát sửng sốt cả nửa này mới nói:
- Ngươi nói là... ngươi phi thăng đến?
- Chẳng lẽ không thể?
Mao Hữu Tài liếc nữ cảnh sát một cái.
Nữ cảnh sát đột nhiên cười phá lên:
- Ngươi đừng nói với ta ngươi là thần tiên đấy nhé?
- Ta không phải là thần tiên, nhưng chắc chắn là tiên nhân.
Biểu hiện của Mao Hữu Tài rất thành thật.
- Cái bảo tàng nơi ngươi xuất hiện tuy là bảo tàng về chủ đề tu chân, nhưng cái gọi là tu chân chỉ là chuyện thần thoại từ thời xa xưa, trước tiên chúng ta khoan nói vấn đề ngươi có phải nhân hay không, ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi trần truồng đến cái chỗ ấy làm gì?
- Còn muốn ta nói gì nữa đây? Ta phi thăng đến đây mà, là phi thăng hợp pháp đó!
- Eo ôi, lại còn phi thăng hợp pháp nữa á? Ta khẳng định ngươi bị bệnh thần kinh, hơn nữa còn là bệnh thần kinh có khuynh hướng bạo lực.
Nữ cảnh sát lười nhác viết cái gì đó vào bản khẩu cung, thở phì phò trừng mắt nhìn Mao Hữu Tài.
Đúng lúc này một cảnh sát trung niên bụng phệ, theo sau hắn là một lão già mặt đồ trắng đi vào.
Thấy có người đên, nữ cảnh sát liền đứng lên:
- Chào Lý cục trưởng.
Lý cục trưởng khoát tay, nói:
- Tiểu lệ, lấy khẩu cung thế nào rồi.
Nữ cảnh sát tên tiểu Lệ nói:
- Khẩu cung này lấy cũng như không, tên Mao Hữu Tài này căn bản là một tên điên.
Lý cục trưởng nói:
- Ta cũng thấy rồi, vị này là bác sĩ Agusto của bệnh viện tâm thần thành phố Tiên Đàm, hắn sẽ nhận xử lí vụ này, nếu chẩn đoán là bệnh tâm thần như cô nói, bác sĩ sẽ đem Mao Hữu Tài vào viện để điều trị.
Cảnh sát tiểu Lệ nhún vai, nói:
- Được rồi, ta thật sự không muốn cùng tên điên này nói chuyện, cục trưởng không biết đâu, những lời bát nháo hắn nói thật sự khiến người ta rất bực mình.
Lý cục trưởng ra vẻ ôn nhu cười, nói:
- Chúng ta ra ngoài uống nước, để bác sĩ Agusto làm việc, hơn nữa em không đáng phải chịu đựng cái tên điên này.
Chịu đủ kích động Mao Hữu Tài mạnh mẽ đứng lên:
- Ta nói lại với các người là ta phi thăng hợp pháp! Phi thăng hợp pháp! Các người không thể giam giữ ta.
- Mặc kệ ngươi tên điên.
- Đúng là tên điên.
Mao Hữu Tài, “.....”.
Lý cục trưởng và tiểu Lệ vừa ra ngoài, bác sĩ Agusto liền ngồi đối diện Mao Hữu Tài, không nói lời nào cứ nhìn hắn.
Ban đầu thì không có gì, sau mấy phút bị nhìn cuối cùng Mao Hữu Tài nhịn không được, hỏi:
- Bác sĩ, ông dùng ánh mắt kỳ quái như vậy nhìn ta gì thế?
- Ta đang quan sát ngươi.
Giọng nói Agusto có chút khàn khàn.
- Vậy ngươi quan sát được cái gì?
Mao Hữu Tài có cảm giác là lạ.
- Ngươi bị bệnh thần kinh.
Mao Hữu Tài ngã xuống gầm bàn.
- Bây giờ ta có một ít vấn đề, câu trả lời của ngươi ảnh hưởng rất lớn đến tính chính xác của chẩn đoán, cho nên xin ngươi thành thật trả lời.
Mao Hữu Tài cố vịn vào bạn bò lên, hắn đã điên thật rồi.
- Vấn đề thứ nhất, ngươi có phải người điên không?
- Đương nhiên không phải!
- Vấn đề thứ hai, ngươi phi thăng đến phải không?
- Đương nhiên!
- Vấn đề thứ ba, quần áo ngươi đâu?
- Sao ta biết được?
- Vấn đề thứ tư, trong khu rừng ở bảo tàng tu chân, ngươi đã tấn công ông già kia vì lão ngăn không cho ngươi rình trộm vị tiểu thư kia tiểu, đúng không?
Mao Hữu Tài, “.....”
- Im lặng tức là đồng ý, ta lại hỏi thêm, nếu lúc đó không có lão già kia, nhất định trong tiềm thức ngươi sẽ nghĩ đến chuyện cưỡng gian tiểu thư kia phải không?
- Đương nhiên không!
- Vậy là ngươi không bình thường rồi, bất kể là sinh lý hay tâm lý đều không bình thường chút nào.
- Tại sao?
- Bởi vì trong tình huống như thế, chỉ cần là nam nhân bình thường đều sẽ nghĩ như thế.
- Ta đây phủ định lời nói vừa rồi của ta, trong tiềm thức ta phi thường muốn cưỡng gian vị tiểu thư kia, được rồi chứ?
- Cuối cùng ngươi cũng nói ra nội tâm thật sự của ngươi, nhưng như vậy lại càng không bình thường.
- Tại sao?
Mao Hữu Tài đổ mồ hôi đầy đầu. Mịa kiếp, tên kia mà không cho hắn câu trả lời hợp lí, hắn sẽ đánh người.
- Bởi vì....
Agusto chậm rãi nói:
- Ngươi phi thường muốn cưỡng gian vị tiểu thư kia, nhưng lại không có hành động gì cụ thể, nam nhân bình thường sẽ có một số hành động ít nhất cũng sẽ buông lời trêu đùa nàng ấy, nhưng ngươi lại không làm gì cả.
Đây là chuyện cứt chó gì vậy trời?
- Được rồi, ta đã hỏi xong.
- Hỏi xong rồi à?
- Ừ, sau này ta sẽ hỏi ngươi nhiều hơn nữa, nhưng không phải trong này.
- Vậy ở đâu?
- Đương nhiên là ở bênh viện tâm thần thành phố rồi.
- Tại sao?
Bởi vì ta đã chẩn đoán chính xác, ngươi bị bệnh thần kinh.
- Con mịa ngươi!
Mao Hữu Tài mạnh mẽ lao đến Agusto.
Từ phi thăng tiên nhân đầy vinh quang thành tên biến thái thích ở truồng, sau cùng là tên điên bị đưa vào bệnh viện tâm thần, ba thân phận này cần bao nhiêu thời gian để đổi chỗ cho nhau? Thực hiển nhiên, với Mao Hữu Tài, hắn không cần đến nửa giờ.
Bình luận truyện