Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân 2
Chương 106: Bại hoại
Editor: Tảo
Beta: Tảo
Quả Tri nhìn thấy, nhìn thấy tất cả, nhưng cậu im lặng không lên tiếng.
Lúc xe đến ga, Thời Tây đứng lên, Quả Tri cũng đứng dậy theo. Cậu cảm thấy có chút đói bụng, lúc nhìn thấy có một cửa hàng nhỏ bên cạnh, Quả Tri dùng dư quang lén lút nhìn mặt Thời Tây, lo lắng mình đi mua đồ sẽ lạc mất Thời Tây.
Không thể nói chuyện, cậu hướng Thời Tây khoa tay múa chân, làm động tác muốn Thời Tây đứng đây đợi cậu một chút, xác định Thời Tây đã hiểu ý, cậu mới chạy về phía cửa hàng nhỏ, vừa chạy vừa thỉnh thoảng xoay người nhìn Thời Tây. Ông chủ cửa hàng nhỏ mặt lạnh, giống như toàn bộ khách hàng đều thiếu nợ ổng, lạnh lùng đánh giá mọi người.
Quả Tri cầm bánh mì cùng hai bình nước đặt lên quầy tính tiền, lúc trả tiền cậu mới hậu tri hậu giác biết tiền của mình không xài được ở tinh cầu này, ông chủ một mặt nhịn không được dáng dấp lúng túng của Quả Tri: "Không mang tiền thì mua bán cái gì." Quả Tri đem ánh mắt cầu cứu Thời Tây, nhưng Thời Tây chỉ là đứng bên ngoài nhìn cậu, không hề có ý định giúp đỡ, nhưng cũng không rời đi. Bất đắc dĩ, Quả Tri không thể làm gì khác ngoài xin lỗi: "Xin lỗi, những thứ này không mua nữa, làm phiền ông rồi."
"Hừ." Ông chủ liếc mắt Quả Tri, miệng nhỏ giọng lầu bầu: "Cái loại gì."
Quả Tri không phải ngốc bẩm sinh, không phải cậu nghe không hiểu những lời này, nụ cười bên khóe miệng cậu có chút cứng ngắc, nhưng chỉ là quay đầu đi về phía Thời Tây, cậu không thích cãi nhau, cũng không thích ghi hận, như vậy cậu sẽ cảm thấy mình cũng sẽ trở nên giống những người kia.
"Vừa vặn giảm béo, mình hình như gần đây có chút mập." Quả Tri xoa xoa cái bụng xẹp lép, tiếp tục đi một đoạn ngăn ngắn, cậu không phải giả vờ hài lòng, chỉ là thật giống đã quên tất cả chuyện vừa nãy.
"Cậu, rốt cuộc là thứ gì." Thời Tây lạnh lùng đưa ra câu hỏi khiếm nhã.
"Muốn biết tôi là thứ gì, vậy trước tiên nói cho tôi biết tên cậu trước, như vậy mới công bằng."
"Tới gần tôi, tôi sẽ khiến cậu khóc."
"Không liên quan, tới gần cậu, tôi sẽ làm cậu cười." Quả Tri nói có chút hời hợt lại có chút nghiêm túc.
Cuối cùng, Quả Tri biết được tên Thời Tây, làm trao đổi, cậu đem mình kể từng chút một cho Thời Tây, kể cả những vết sẹo trên người, kể cả xu hướng tình dục. Tình huống bây giờ đến tột cùng là ai đang nghiên cứu ai.
Mỗi ngày buổi tối Quả Tri về phi thuyền ngủ, vừa đến sáng sẽ đi tìm Thời Tây, cậu sẽ mang theo bức ảnh tinh cầu của mình, cậu muốn đem sắc thái cho Thời Tây, nhưng lại không biết Thời Tây muốn bôi đen sắc thái của cậu.
Phòng của Thời Tây bố trí rất kỳ quái, vừa vào cửa chỉ nhìn thấy một ghế đệm thật dài quay về cửa sổ, đa số thời gian Thời Tây sẽ ngồi trên ghế sofa vẽ. Giờ khắc này, Quả Tri ngồi phía sau cách sofa không xa nhìn nhìn tấm ảnh mình chụp được: "Thời Tây! Cậu có muốn nhìn một chút không tấm hình này không, tôi cảm thấy không tệ lắm." Thời Tây không để ý đến cậu, Quả Tri nhìn bóng lưng Thời Tây trên ghế sofa, hắn không cô độc, hắn càng giống cùng cô độc là một thể, hắn cần cô độc.
"Thời Tây, tôi có chuyện muốn hỏi cậu."
Không đợi Thời Tây trả lời, cậu đã tự nhiên đưa ra vấn đề: "Nếu như cảm thấy cái gì cũng không tốt, vậy cậu còn sót lại cái gì đây." Bút trong tay Thời Tây ngừng lại, hỏi ngược lại cậu: "Nếu như cảm thấy cái gì cũng tốt, cậu có thể được cái gì." Vấn đề này Quả Tri trả lời không được, bởi vì cậu chưa từng nghĩ tới sẽ có người hỏi như vậy, vì vậy cũng không chuẩn bị đáp án, Thời Tây phảng phất như lưu lại ở thế giới này chỉ có một bộ xác không mà thôi.
Hồi lâu bên trong gian phòng không có động tĩnh, Thời Tây ném giấy dùng hết lên ghế sofa, lúc đi lấy giấy mới, nhìn thấy viền mắt ửng hồng của Quả Tri, một bộ nén không cho mình ô ô khóc lên.
"Cậu nhìn tôi bằng ánh mắt gì vậy." Thời Tây mắng.
"Chính là tôi cảm thấy cậu thật đáng thương."
"Tôi không cần gia hỏa cậu thương hại."
"Cuộc sống của loại gia hỏa tôi đây so với cậu còn hạnh phúc hơn, Thời Tây, cậu biết hạnh phúc là cái gì không, ở tinh cầu các cậu có từ này không, là từ rất ấm áp, tôi giữ lại một chút, còn lại toàn bộ cho cậu." Quả Tri cơ hồ là nói linh tinh.
Từ hạnh phúc này thật buồn nôn, Thời Tây biết, hắn nhìn Quả Tri, cuối cùng nhớ ra cái từ đã quên mất, ngây thơ.
"Câm miệng đi." Thời Tây nhàn nhạt kết thúc đề tài kéo cửa ra, Quả Tri cũng vội vàng đi theo, trên đường phố, bóng dáng hai người một trước một sau, bị người đi đường vô tình nghiền ép.
"Người ngoài hành tinh các cậu gọi tinh cầu mình là gì?"
"Tôi đã sớm muốn chỉnh lại, cậu bây giờ ở tinh cầu chúng tôi, theo đạo lý, cậu mới là người ngoài hành tinh."
"Phải không, không cần quan tâm đến những vấn đề nhỏ này. Vậy tinh cầu các cậu tên gì."
"Trái đất."
"Tên có chút kỳ cục a. Yên tâm, tôi chỉ là thu thập số liệu, không có ý gì khác, chúng tôi sẽ không đến hủy diệt tinh cầu các cậu." Quả Tri một bên giải thích một bên ghi chép xuống.
"Thế giới này còn cần các người tới diệt sao, nhân loại có thể tự hủy diệt." Thời Tây dừng vài dây nói tiếp: "Quả Tri."
"Hả?"
"Về nơi thích hợp dành cho cậu đi, nơi này quá bại hoại, nơi này, đã hết thuốc chữa."
Quả Tri chậm rãi đi tới cạnh Thời Tây, nâng mặt hướng về gió nhẹ: "Tôi không đi. Cậu đang ở đây nói linh tinh, tinh cầu này chỗ nào bại hoại, tinh cầu này rõ ràng có cậu ở đây." Cậu dùng ngữ khí tràn đầy tự tin nói mập mờ. Lúc này, một chiếc xe hơi làm trái quy luật lao về phía Quả Tri, Thời Tây đưa tay kéo Quả Tri về phía mình, khoảng cách bọn họ rút ngắn, nhiệt độ trên người Quả Tri truyền tới.
Gò má hơi nóng, nguyên nhân không phải do sợ, Quả Tri muốn dời đi sự chú ý của mình, liền hướng Thời Tây đưa ra đề nghị: "Thời Tây, cậu đã mang tôi nhìn một mặt xấu xí của thế giới, tiếp theo, chúng ta không phải nên đi xem một mặt tốt đẹp sao." Quả Tri cười khẽ, cậu cười dưới bầu trời xám xịt phát ra tia sáng thuần khiết chói mắt. Tay Thời Tây ôm Quả Tri buông lỏng ra, chậm rãi chạm vào mặt Quả Tri, Thời Tây cảm thấy mình chạm tới ánh mặt trời rồi.
Lần này, thật sự, hỏng bét.]
Tảo: QwQ Couple này đáng eo ghê nhỉ. Tui bảo đọc mà lười qué QwQ
Beta: Tảo
Quả Tri nhìn thấy, nhìn thấy tất cả, nhưng cậu im lặng không lên tiếng.
Lúc xe đến ga, Thời Tây đứng lên, Quả Tri cũng đứng dậy theo. Cậu cảm thấy có chút đói bụng, lúc nhìn thấy có một cửa hàng nhỏ bên cạnh, Quả Tri dùng dư quang lén lút nhìn mặt Thời Tây, lo lắng mình đi mua đồ sẽ lạc mất Thời Tây.
Không thể nói chuyện, cậu hướng Thời Tây khoa tay múa chân, làm động tác muốn Thời Tây đứng đây đợi cậu một chút, xác định Thời Tây đã hiểu ý, cậu mới chạy về phía cửa hàng nhỏ, vừa chạy vừa thỉnh thoảng xoay người nhìn Thời Tây. Ông chủ cửa hàng nhỏ mặt lạnh, giống như toàn bộ khách hàng đều thiếu nợ ổng, lạnh lùng đánh giá mọi người.
Quả Tri cầm bánh mì cùng hai bình nước đặt lên quầy tính tiền, lúc trả tiền cậu mới hậu tri hậu giác biết tiền của mình không xài được ở tinh cầu này, ông chủ một mặt nhịn không được dáng dấp lúng túng của Quả Tri: "Không mang tiền thì mua bán cái gì." Quả Tri đem ánh mắt cầu cứu Thời Tây, nhưng Thời Tây chỉ là đứng bên ngoài nhìn cậu, không hề có ý định giúp đỡ, nhưng cũng không rời đi. Bất đắc dĩ, Quả Tri không thể làm gì khác ngoài xin lỗi: "Xin lỗi, những thứ này không mua nữa, làm phiền ông rồi."
"Hừ." Ông chủ liếc mắt Quả Tri, miệng nhỏ giọng lầu bầu: "Cái loại gì."
Quả Tri không phải ngốc bẩm sinh, không phải cậu nghe không hiểu những lời này, nụ cười bên khóe miệng cậu có chút cứng ngắc, nhưng chỉ là quay đầu đi về phía Thời Tây, cậu không thích cãi nhau, cũng không thích ghi hận, như vậy cậu sẽ cảm thấy mình cũng sẽ trở nên giống những người kia.
"Vừa vặn giảm béo, mình hình như gần đây có chút mập." Quả Tri xoa xoa cái bụng xẹp lép, tiếp tục đi một đoạn ngăn ngắn, cậu không phải giả vờ hài lòng, chỉ là thật giống đã quên tất cả chuyện vừa nãy.
"Cậu, rốt cuộc là thứ gì." Thời Tây lạnh lùng đưa ra câu hỏi khiếm nhã.
"Muốn biết tôi là thứ gì, vậy trước tiên nói cho tôi biết tên cậu trước, như vậy mới công bằng."
"Tới gần tôi, tôi sẽ khiến cậu khóc."
"Không liên quan, tới gần cậu, tôi sẽ làm cậu cười." Quả Tri nói có chút hời hợt lại có chút nghiêm túc.
Cuối cùng, Quả Tri biết được tên Thời Tây, làm trao đổi, cậu đem mình kể từng chút một cho Thời Tây, kể cả những vết sẹo trên người, kể cả xu hướng tình dục. Tình huống bây giờ đến tột cùng là ai đang nghiên cứu ai.
Mỗi ngày buổi tối Quả Tri về phi thuyền ngủ, vừa đến sáng sẽ đi tìm Thời Tây, cậu sẽ mang theo bức ảnh tinh cầu của mình, cậu muốn đem sắc thái cho Thời Tây, nhưng lại không biết Thời Tây muốn bôi đen sắc thái của cậu.
Phòng của Thời Tây bố trí rất kỳ quái, vừa vào cửa chỉ nhìn thấy một ghế đệm thật dài quay về cửa sổ, đa số thời gian Thời Tây sẽ ngồi trên ghế sofa vẽ. Giờ khắc này, Quả Tri ngồi phía sau cách sofa không xa nhìn nhìn tấm ảnh mình chụp được: "Thời Tây! Cậu có muốn nhìn một chút không tấm hình này không, tôi cảm thấy không tệ lắm." Thời Tây không để ý đến cậu, Quả Tri nhìn bóng lưng Thời Tây trên ghế sofa, hắn không cô độc, hắn càng giống cùng cô độc là một thể, hắn cần cô độc.
"Thời Tây, tôi có chuyện muốn hỏi cậu."
Không đợi Thời Tây trả lời, cậu đã tự nhiên đưa ra vấn đề: "Nếu như cảm thấy cái gì cũng không tốt, vậy cậu còn sót lại cái gì đây." Bút trong tay Thời Tây ngừng lại, hỏi ngược lại cậu: "Nếu như cảm thấy cái gì cũng tốt, cậu có thể được cái gì." Vấn đề này Quả Tri trả lời không được, bởi vì cậu chưa từng nghĩ tới sẽ có người hỏi như vậy, vì vậy cũng không chuẩn bị đáp án, Thời Tây phảng phất như lưu lại ở thế giới này chỉ có một bộ xác không mà thôi.
Hồi lâu bên trong gian phòng không có động tĩnh, Thời Tây ném giấy dùng hết lên ghế sofa, lúc đi lấy giấy mới, nhìn thấy viền mắt ửng hồng của Quả Tri, một bộ nén không cho mình ô ô khóc lên.
"Cậu nhìn tôi bằng ánh mắt gì vậy." Thời Tây mắng.
"Chính là tôi cảm thấy cậu thật đáng thương."
"Tôi không cần gia hỏa cậu thương hại."
"Cuộc sống của loại gia hỏa tôi đây so với cậu còn hạnh phúc hơn, Thời Tây, cậu biết hạnh phúc là cái gì không, ở tinh cầu các cậu có từ này không, là từ rất ấm áp, tôi giữ lại một chút, còn lại toàn bộ cho cậu." Quả Tri cơ hồ là nói linh tinh.
Từ hạnh phúc này thật buồn nôn, Thời Tây biết, hắn nhìn Quả Tri, cuối cùng nhớ ra cái từ đã quên mất, ngây thơ.
"Câm miệng đi." Thời Tây nhàn nhạt kết thúc đề tài kéo cửa ra, Quả Tri cũng vội vàng đi theo, trên đường phố, bóng dáng hai người một trước một sau, bị người đi đường vô tình nghiền ép.
"Người ngoài hành tinh các cậu gọi tinh cầu mình là gì?"
"Tôi đã sớm muốn chỉnh lại, cậu bây giờ ở tinh cầu chúng tôi, theo đạo lý, cậu mới là người ngoài hành tinh."
"Phải không, không cần quan tâm đến những vấn đề nhỏ này. Vậy tinh cầu các cậu tên gì."
"Trái đất."
"Tên có chút kỳ cục a. Yên tâm, tôi chỉ là thu thập số liệu, không có ý gì khác, chúng tôi sẽ không đến hủy diệt tinh cầu các cậu." Quả Tri một bên giải thích một bên ghi chép xuống.
"Thế giới này còn cần các người tới diệt sao, nhân loại có thể tự hủy diệt." Thời Tây dừng vài dây nói tiếp: "Quả Tri."
"Hả?"
"Về nơi thích hợp dành cho cậu đi, nơi này quá bại hoại, nơi này, đã hết thuốc chữa."
Quả Tri chậm rãi đi tới cạnh Thời Tây, nâng mặt hướng về gió nhẹ: "Tôi không đi. Cậu đang ở đây nói linh tinh, tinh cầu này chỗ nào bại hoại, tinh cầu này rõ ràng có cậu ở đây." Cậu dùng ngữ khí tràn đầy tự tin nói mập mờ. Lúc này, một chiếc xe hơi làm trái quy luật lao về phía Quả Tri, Thời Tây đưa tay kéo Quả Tri về phía mình, khoảng cách bọn họ rút ngắn, nhiệt độ trên người Quả Tri truyền tới.
Gò má hơi nóng, nguyên nhân không phải do sợ, Quả Tri muốn dời đi sự chú ý của mình, liền hướng Thời Tây đưa ra đề nghị: "Thời Tây, cậu đã mang tôi nhìn một mặt xấu xí của thế giới, tiếp theo, chúng ta không phải nên đi xem một mặt tốt đẹp sao." Quả Tri cười khẽ, cậu cười dưới bầu trời xám xịt phát ra tia sáng thuần khiết chói mắt. Tay Thời Tây ôm Quả Tri buông lỏng ra, chậm rãi chạm vào mặt Quả Tri, Thời Tây cảm thấy mình chạm tới ánh mặt trời rồi.
Lần này, thật sự, hỏng bét.]
Tảo: QwQ Couple này đáng eo ghê nhỉ. Tui bảo đọc mà lười qué QwQ
Bình luận truyện