Cậu Chủ Rất Cưng Chiều Em - Tiểu Bảo Bối

Chương 24



Cô ngây ngốc,trong lòng lại dâng lên cảm giác khó chịu,nếu như bình thường cô sẽ để hắn làm càng trên môi mình nhưng lần này cô chống cự

Cô dùng tay đẩy hắn ra,hắn càng ôm chặt cô,cô vùng vẫy bỏ chạy,cô khóc

Bây giờ cô có cảm giác bản thân là món đồ của hắn chỉ có thể làm theo ta hắn ngay cả việc kết bạn với người khác cô cũng bị cấm túc,cô tuổi thân

Đằng Hàn Mạc hắn rất nhạc nhiên,từ trước đến giờ cô chưa bao giờ phản kháng hắn nhưng tại sao chỉ vì một người con trai khác cô lại...

Hắn rất khó chịu và giận dữ trở về căn phòng tìm cô nhưng lại khônh có,hắn cứ thắc mắc tại sao cô lại không trở về,cô đi đâu

Nhìn lên đồng hồ đã hơn 11h,hắn hốt hoảng chạy đi tìm cô,ấn vào dãy số điện thoại quen thuộc nhưng không ai bắt máy,hắn càng lo hơn

"Alo " Hà Mỹ Hoa ngạc nhiên trả lời một cuộc gọi từ dãy số hiện lên trên màn hình

"Dao Dao có qua chỗ cô không? "Đằng Hàn Mạc giọng đầy lạnh lùng

"Không....Có chuyện gì sao " Chưa nhận được câu trả lời thì máy đã cúp,Hà Mỹ Hoa cảm giác có việc gì đó rất bất an

Chẳng lẽ Nguyệt Dao Dao lại chạy lung tung để bị lạc sao?Không thể nào,Đằng Hàn Mạc lúc nào cũng kè kè bên cạnh cô ấy thì làm sao mà bị lạc vả lại Dao Dao rất nhát không thể nào đi lung tung một mình.Có chuyện gì sao?hay lại bị bắt cóc?

Càng nghĩ càng lo Hà Mỹ Hoa liên lạc với trung tâm quản lí của khi resort

------

Hắn chạy đi khắp nơi từ nhà hàng,quầy bán hàng,..nhưng vẫn không tìm thấy cuối cùng hắn đi dọc bờ biển

" Này này qua kia xem đi,có người chết đuối đấy "

"Không biết đêm hôm làm gì ra ngoài biển nữa "

"Nghe nói là một cô gái đấy.thật tội nghiệp "

Một đám người đi nhanh ngang qua hắn bàn chuyện gì đó

Hắn chợt đứng hình bài giây,trong lòng đang lên cảm giác sợ hãi.Chạy ùa vào đám đông hắn chỉ mong sao đó không phải là cô.Dạt tất cả mọi người để được nhìn thấy khuôn mặt của người chết đuối.Hắn thở phào, đó không phải là cô

Tiếp tục chạy về hước dọc bờ biển,hắn thấy một thân hình quen thuộc nhỏ bé ngồi trên cát

Không kiềm được hắn liền chạy lại ôm cô vào lòng,hắn lo lắng,mệt mỏi gục mặt lên vai cô

"Cậu.." được ai đó ôm từ đằng sau,mùi thơm quen thuộc đó cũng dứt để cô biết đó là ai

"Cậu sao thế?"

"Cậu tìm em sao?"

Cô cứ hỏi nhưng hắn không trả lời chỉ ôm chặt cô như sợ mất thứ gì rất quí giá

"Sau này tôi sẽ không làm thế nữa,lời nói lúc nãy em hãy quên đi...Xin em đừng bao giờ rời tôi " Hắn nói,giọng không còn lãnh đạm lạnh lùng mà thay vào đó là ôn nhu,dịu dàng

"Em không sao.Em sẽ không làm thế nữa "nghe được lời nói như thế cô quay sang đưa tay áp lên má hắn mỉm cười

Cô biết một người như hắn không bao giờ hối lỗi và nói câu xin lỗi nhưng hắn bây giờ là đang xin lỗi cô.

Hắn đưa cô về nhà,trên đường lúc nào cũng nắm chặt tay cô không buông,cô khẽ mỉm cười

Thật ra người đàn ông này cũng y hệt một đứa trẻ to xác vậy

Về đến nhà như mọi khi hắn sẽ dồn cô vào ngõ cụt mà tha hồ ức hiến cô nhưng lần này lại không,hắn chỉ ôm cô vào lòng

Có lẽ vì hắn đã không tốt với cô,nên tự phạt chính mình

Cô quay sang nhìn hắn,khuôn mặt khi nhắm mắt lại thật ôn nhu không phải là một tổng tài lãnh khốc nữa

Cô biết hôm nay hắn đã quá mệt mỏi lúc hắn tìm được cô,cô thấy lưng áo sơ mi của hắn đã ướt đẫm.Làm sao mà cô thể không thương cho đựơc aaaa

Lấy hết sức can đảm,cô hôn lên môi hắn dùng hai tay áp lên khuôn mặt điểm trai của hắn

Cảm nhận được cái hôn vừa ngọt lại vừa vụng về hắn tỉnh giấc,thấy ngay trước mắt là con mèo nhỏ của mình đang chút động

Được,nếu cô muốn thế hắn cũng không cần kiềm chế,lật người lại hắn đè cô rồi đáp lại nụ hôn kia một cách mãnh liệt khiến cô bất ngờ với cùng

Tình hình là thế nào đây.Lúc đầu cô chính là cầm quyền mà giờ đây lại yếu thế hơn hắn.Còn dám kích thích hắn khi hắn đang ngủ.Cô có phải là ngu ngốc quá rồi không đây?Mỡ tự tìm đến mèo sao.Tối nay cô chắc chắc sẽ bị ăn sạch cho xem

Hắn đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc cô,môi vẫn hôn

Thế là đêm đó cô gái của chúng ta đã bị ăn sạch,bị hắn ép đến 4,5 lần mới buông tha

"Một lần nữa " Giọng hắn trầm ấm khàn Khàn đầy mà lực

"Em mệt...." cô một mỏi thở hổn hển,mặt đỏ bừng

"Em còn nói nổi mà mệt cái gì " Vừa dứt lời hắn liền làm ngay,trong lòng liền rất vui vẻ

"Lần cuối đấy.Tôi hứa " Hắn cuối đầu Cô bĩu môi,xoay người đi nhắm mắt không nói vì sợ nhỡ cãi lại hẵng liền có lí do bắt ép cô

" Em dám làm lơ tôi.Được,xem tôi phạt em "

Cái kế sau đó thì mấy bạn biết rồi nhé

chị Dao Dao nhà ta uất ức muốn chế vì cỡ nào cũng bị ăn,đi du lịch tưởng thoát được ai ngờ....xấu xa.Còn anh Đằng thì cười hí ha hí hởn mãn nguyện

{ Đằng Hàn Mạc:cảm ơn tác giả ?

Tác giả:Uầy anh em tốt mà ✌️

Nguyệt Dao Dao:tác giả em chết chắc rồi *xách dao * ?

Tác giả *cầm quần chạy *}

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện