Câu Đáp Thành Gian

Chương 8



Vì muốn hóng chuyện, Tô Đình đành cố gắng nén xuống sự thôi thúc mang nắm tay đáp xuống gương mặt hết sức muốn đánh của Tần Hách, nghe hắn kể lại một đoạn cẩu huyết cố sự cảm động lòng người, cũng gián tiếp chứng kiến quá trình một anh trai siêu phàm khổ tình như thế nào lại biến thành một tên biến thái tâm thần phân liệt không còn đường lui.

Là một công tử ngậm thìa vàng từ lúc mới sinh ra đời, bên người Nghiêm Lãng không thiếu tuấn nam mỹ nữ xoay quanh. Nhưng hắn đa tình cũng không lạm tình, mỗi khi lưu luyến một đoạn tình cảm sẽ vô cùng chuyên tâm và chung thủy, quả thực hận không thể thu hết cả thế giới dệt thành tơ trao vào tay tình nhân. Thực là kiểu mẫu điển hình của hết thảy nam nhân thời đại.

Trong một buổi tiệc xa hoa lộng lẫy nào đó, Nghiêm Lãng quen được người tình đầu tiên, người tình đầu tiên có một gương mặt khuynh quốc khuynh thành, Nghiêm Lãng cũng có đủ tiền khuynh thành khuynh quốc. Vì vậy, ở thế “trai tài gái sắc” nọ, hai người theo lôgic yêu nhau, hơn nữa còn yêu đến oanh oanh liệt liệt tình thâm ý thiết khó phân khó rời chàng là gió thiếp là cát triền triền miên miên đến thiên nhai. Vì là mối tình đầu, Nghiêm Lãng bỏ ra rất nhiều nhiệt tình và sức lực, vì muốn chứng minh tình yêu của mình với người yêu, vào ngày sinh nhật của đối phương, Nghiêm Lãng thậm chí còn tìm luật sư, viết một tờ văn kiện, tuyên bố đem một nửa tài sản của mình nhượng cho người trong lòng.

(Nghe đến đây Tô Đình vô cùng thiển cận mở to mắt để biểu đạt sự kinh hãi tột độ của mình)

Vì muốn cho người tình bất ngờ, Nghiêm Lãng bảo người ta cất văn kiện vào một gói quà, ở trên thắt một cái nơ bướm, viết mấy chữ: “Chúc mừng sinh nhật.”

(Tô Đình giật giật khóe miệng, bỗng dưng cảm thấy cảnh này hình như rất quen…)

Đêm đó có sao và có trăng, tình nhân thổi nến xong, Nghiêm Lãng đưa món quà, dịu dàng nói với đối phương: “Đây là quà của anh.”

Tình nhân vui vẻ nhận lấy.

“Mở ra xem đi.” Nghiêm Lãng dịu dàng dụ dỗ, mong chờ được thấy vẻ mặt kinh hỉ của người tình.

Một nửa gia sản của Nghiêm gia, cho dù không thể có được toàn bộ thế giới, cũng dứt khoát lớn hơn cả một vương quốc, là giấc mộng người thường tám đời cũng mơ không tới.

Dưới cái nhìn dịu dàng chăm chú của Nghiêm Lãng, tình nhân mở gói quà, sau đó mở to mắt sững sờ.

Nghiêm Lãng mỉm cười chờ đối phương kinh hỉ xong, sẽ tặng cho hắn một nụ hôn ngọt ngào hay một cái ôm thật nồng nhiệt.

Nhưng hắn tính sai rồi.

Ánh mắt đối phuơng đăm đăm nhìn tờ văn kiện giấy trắng mực đen kia thật lâu, sau đó “rầm” một tiếng, ngã xuống.

Phần lễ vật nặng nề đó quả thật đã làm đối phương kinh hỉ, nhưng kinh hỉ quá lớn, đủ để hù chết người.

Nghiêm Lãng tự thân đưa người vào bệnh viện, chính tai nghe bác sĩ nói không cứu được nữa. Hắn ngây người nhìn người tình đang nằm bên dưới lớp vải trắng thật lâu, đến tận lúc đó, hắn mới biết đối phương có bệnh tim, không thể chịu kích thích quá lớn.

Tô Đình nhịn không được, phun một ngụm nước ra ngoài.

Tần Hách tức giận liếc hắn, vẻ như “làm gì mà phải ngạc nhiên chứ”, thật ra lúc trước hắn nghe đoạn cố sự này cũng không tiếp nhận được ngay, tự ám thị N lần mới bình phục được =.=

Tô Đình uống ngay một ngụm nước, hỏi: “Sau đó thế nào?”

“Sau đó?” Tần Hách lộ ra vẻ mặt rất kì quái, nói: “Sau đó tựa như sếp bị nguyền, mỗi một tình nhân đều có kết cục không tốt.”

Rủi ro với người tình thứ nhất đả kích Nghiêm Lãng rất nghiêm trọng, hắn mất rất nhiều năm mới bình phục, đúng lúc này, hắn gặp người tình thứ hai.

Người tình thứ hai là một họa sĩ lang thang trầm tĩnh, Nghiêm Lãng thích cảm giác an bình khi ở cạnh đối phương, dường như có thể khiến cho hắn tạm thời quên đi đau thương ngày trước. Tình yêu của cả hai không mạnh mẽ oanh liệt như lần trước, mà lại rất ấm áp, giống như cảnh mặt trời hướng ra biển rộng, xuân về nở hoa. Vì người yêu, Nghiêm Lãng còn mua một ngôi nhà màu trắng ở ven biển, có dây nho phủ đầy cửa sổ, còn có một khu vườn xinh đẹp, tựa như đang xây nên tổ ấm trong thế giới cổ tích.

Có một ngày đặc biệt nọ, Nghiêm Lãng trở về ngôi nhà cổ tích, nhìn thấy tình nhân ngồi trên xích đu trong vườn vẽ tranh, hắn bước tới dịu dàng hôn trán của người yêu, sau đó lấy ra một… bông hoa hồng.

Tình nhân ngẩng đầu ngỡ ngàng nhìn hắn.

“Em yêu, hôm nay là ngày kỷ niệm chúng ta quen nhau một năm.” Nghiêm Lãng khẽ nói.

Tình nhân nhìn hắn như vừa gặp quỷ, sau đó vặn vẹo gương mặt, khó khăn nói: “Em chưa nói anh biết sao… Em… dị ứng… hoa hồng…”

Lúc này Nghiêm Lãng mới nhận ra, dường như trong cả khu vườn hoa gì cũng có, chỉ không có hoa hồng.



Tô Đình hóa đá, khó tin hỏi: “Hoa hồng?”

Tần Hách gật đầu: “Hoa hồng.”

“Chẳng lẽ trước đó Nghiêm Lãng chưa bao giờ tặng hoa hồng cho hắn?”

Tần Hách cảm thán: “Trước kia sếp bị ám ảnh, nên không dám đưa bất cứ thứ gì lãng mạn cho đối phương.”

Tô Đình câm nín.

“… Sau đó thì sao? Chỉ là dị ứng hoa hồng thôi, không có gì lớn phải không?”

“Vốn chỉ là dị ứng, nhưng sau khi đưa vào bệnh viện, bệnh tình của đối phương càng lúc càng nghiêm trọng, ngay cả bác sĩ cũng không biết vì sao, tóm lại là, bệnh của người đó càng lúc càng nghiêm trọng, cuối cùng suy kiệt chức năng, cứ thế, qua đời…”

Tô Đình máy móc hỏi: “…Sau đó thì sao?

“Sau đó sếp gặp người tình thứ ba, người tình thứ ba này…”

“Được rồi, anh chỉ cần nói cho tôi biết người trước tôi tử ẹo như thế nào thôi…” Tô Đình mệt mỏi nói.

Người tình cuối cùng trước khi Nghiêm Lãng gặp Tô Đình là một nhiếp ảnh gia. Trải qua một loạt bi kịch ngày trước, Nghiêm Lãng đã không dám động lòng với người khác, nhưng vị nhiếp ảnh gia này chủ động tìm tới, hắn nói hắn say mê khí chất thoáng u buồn của Nghiêm Lãng, ước mong có thể kết giao với hắn. Ban đầu Nghiêm Lãng cự tuyệt, nhưng sau đó không lay chuyển được đối phương, cuối cùng vẫn không ngăn được hắn ở cạnh mình.

Hai người vẫn duy trì quan hệ không rõ ràng đó, hơn nữa còn giữ rất nhiều năm, thậm chí Nghiêm Lãng còn cảm thấy lời nguyền đó có lẽ đã thật sự bị phá vỡ, nếu như cứ tiếp tục thế này, cũng coi như là một kết cục hạnh phúc.

Tần Hách nói tới đây, dừng một chút: “Tiếc là…”

Tô Đình hỏi: “Tiếc cái gì?”

Tiếc là ngày vui ngắn chẳng tày gang.

Lại một ngày Lễ Tình Nhân nữa, nhiếp ảnh gia muốn ra ngoài ăn cơm, Nghiêm Lãng đồng ý, trên đường về, nhiếp ảnh gia muốn lái xe, rốt cuộc xe va vào hàng rào bảo hộ, suýt tí nữa rơi xuống biển, còn gây ra tai nạn xe liên tiếp. Cuối cùng, hai người đều vào bệnh viện, nhưng Nghiêm Lãng chỉ bị thương nhẹ, đối phương lại không cứu được nữa.

Trong đầu Tô Đình bật lên hai chữ to: “Khanh đa (坑爹).

Tần Hách nói: “Thật ra không phải là lỗi của sếp, nhưng hắn lại đem lỗi của nhiếp ảnh gia đổ lên đầu của mình, cho rằng mình hại hắn. Ngày hạ táng vị nhiếp ảnh gia, sếp đã đứng rất rất lâu trước mộ…”

“Sau đó, sếp không có người yêu nữa, ngày ngày vùi đầu công tác, trở thành một cỗ máy kiếm tiền khủng bố… cho đến khi gặp… cậu.”

Tô Đình rùng mình, lúc này mới nhận ra, hình như… mình sẽ là tế phẩm kế tiếp.

“Không… không phải chứ? Nghiêm Lãng biết người kết giao với hắn sẽ… gì đó, còn kéo tôi xuống?”

“Dù cậu có tin hay không, sếp… không nhớ mọi chuyện trước kia.”

Tô Đình há hốc: “Chẳng lẽ đau lòng quá độ, đến mất trí nhớ.” Nói xong cũng muốn tát miệng mình, cái này cũng TM cẩu huyết quá đi.

Tần Hách liếc mắt khinh thường: “Tất nhiên không phải”

“Vậy thì sao?” Dường như Tô Đình đã quên lo lắng cho số phận của mình.

“Sau khi sếp trở về, tâm trạng không ổn định, vừa mở mắt ra sẽ nghe được rất nhiều người kêu hắn đi chết đi, bất luận nhìn thấy cái gì cũng gợi lên những ký ức sâu tận đáy lòng, hắn hủy hết mọi thứ trong phòng, nhưng vẫn không có tác dụng, cho dù là nhìn thấy bức tường màu trắng, hắn cũng sẽ loạn trí, sau đó hắn dứt khoát không ăn không uống nữa, ngủ thật sâu, ai gọi cũng không tỉnh… Cuối cùng, bác sĩ đành thôi miên hắn.”

“Bác sĩ?” Tô Đình hỏi, “Đỗ Du Lý?”

Tần Hách gật đầu: “Bác sĩ được người nhà sếp đồng ý, thôi miên thật sâu cho hắn, ám thị rất nhiều để hắn quên đi quá khứ.”

Thật đáng sợ… Tô Đình không thể tưởng tượng được cảm giác ký ức trong đầu đột nhiên bị người ta xuống tay cắt đi một đoạn, quả thực không khác cung hình là bao.

“Thôi miên thành công. Sếp tình dậy, không còn loạn trí nữa, phục hồi như bình thường, nhưng không hiểu tại sao, sếp không còn hứng thú với tình yêu, vẫn là một cỗ máy kiếm tiền khủng bố.” Tần Hách nhớ lại, ngừng lại một chút, nhìn Tô Đình: “Tôi vẫn nghĩ sếp sẽ cứ như vậy mãi, đến khi cậu đột nhiên xuất hiện, khiến cho tôi và các bác sĩ đều lấy làm kinh hãi.”

Tô Đình mím môi, có chút khó hiểu nói: “Được rồi… câu chuyện của anh rất cảm động, tôi cũng công nhận Nghiêm Lãng là một nam nhân tốt, tuy hơi biến thái một chút… Nhưng mà, có quỷ mới biết lời nguyền đó có mất hay không, tôi không có trách nhiệm hiến mạng cho sếp nhà anh phiêu lưu tình ái.”

“Cậu thật sự không có trách nhiệm này.” Tần Hách không phản bác, chỉ chầm chậm nói: “Tôi chỉ là chưa bao giờ tin cái lời nguyền chó má kia.”

“Cậu nghĩ kỹ lại đi, vì cậu không có cảm giác với sếp, hay chỉ là vì… sợ lời nguyền đó?”

Tô Đình im lặng.

Đến tận khi Tần Hách ra ngoài, Tô Đình vẫn còn ngẩn người nhìn bức tường.

Không biết tại sao, bỗng dưng hắn lại nhớ tới lần đầu tiên gặp Nghiêm Lãng, nam nhân ngồi dưới ánh đèn vàng sáng ấm áp của tiệm bánh, một tay chống cằm, dịu dàng nói: “Đây là lần đầu tiên tôi làm sinh nhật cho người khác.”

Khoảnh khắc đó, trong đôi mắt đen ấy dường như chợt ánh lên hoảng hốt và cô đơn.

Dường như Tô Đình thấy được hình ảnh trong thoáng chốc đó và cảnh tượng kia lồng vào nhau.

Nam nhân anh tuấn lòng hào hứng chuẩn bị quà mang tặng cho người yêu dấu, cùng vẻ mặt háo hức mong chờ hắn vui vẻ.

Trong gói quà là một nửa gia sản, hắn tặng nó, cũng giống như giao cả trái tim mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện