Cầu Duyên
Người của Bắc Đường gia, tựa hồ trời sinh liền có loại mị lực hấp dẫn khó có thể ngôn dụ, bất luận đang ở nơi nào, luôn tối câu dẫn người chú mục. Cho dù Bắc Đường Nhã Chi đã muốn 39 tuổi, lại vẫn xinh đẹp như trước.
“Tô tiên sinh, đã lâu không thấy.”
“Quý phu nhân, người khoẻ.”
Bắc Đường Nhã Chi tao nhã mỉm cười: “Tô tiên sinh, gần đây khoẻ? Từ sau khi Huệ Chi làm xong giải phẫu, chúng ta tựa hồ đã có. . . . . . gần mười năm không thấy đi?”
” Gần đây thân thể Huệ Chi tiểu thư khoẻ?”
“Tốt lắm. Sao vậy? Khiêm không cùng ngươi nói sao?”
Tô Viễn Hằng cười cười: “Không có.”
Bắc Đường Nhã Chi thở dài: “Ta đã thật lâu không có gặp qua Khiêm , không biết hắn gần đây ra sao?”
Tô Viễn Hằng uống một ngụm cà phê, đem cái tách nhẹ nhàng đặt xuống, thản nhiên nói: “Ta cũng không biết. Ta cũng thật lâu không có gặp qua hắn.”
Bắc Đường Nhã Chi nhìn hắn: “Ta vẫn nghĩ, các ngươi ở cùng một chỗ.”
Tô Viễn Hằng cười khẽ: “Nếu ngài cảm thấy như thế, vậy cứ xem như đúng đi.”
“Xem như đúng?” Bắc Đường Nhã Chi tinh tế nâng mi, thần thái tao nhã động lòng người, ánh mắt dịu dàng bên trong lại ẩn ẩn lợi hại.”Tô tiên sinh, có câu ta không biết nên hỏi hay không.”
“Ngươi hỏi đi.” Tô Viễn Hằng đại khái đã biết nàng muốn nói cái gì.
“Ngươi cùng Khiêm, rốt cuộc là quan hệ gì?”
Ta cùng Khiêm, rốt cuộc là quan hệ gì?
Những lời này, Tô Viễn Hằng cũng rất muốn hỏi.
Mười năm trước chỉ mới thoáng nhìn, làm cho hắn đối thiếu niên kia vừa thấy chung tình. Trước đó, hắn cũng không biết chính mình thích nam nhân. Nhưng mà thích chính là thích, yêu thương chính là yêu thương . Bởi vì có lúc chưa hiểu rõ tình cảm, Tô Viễn Hằng chính mình cũng chịu đủ dày vò.
Hắn chưa bao giờ nghĩ muốn tranh thủ cái gì, cũng chưa bao giờ chủ động qua, chỉ là người tới tìm hắn, lại chính là Khiêm.
Lúc Bắc Đường Nhã Chi rời đi, thản nhiên lưu lại một câu: “Nếu thấy Khiêm, phiền toái ngươi chuyển cáo hắn, hắn nên trở về nhà rồi.”
Đúng vậy. Thân là người thừa kế của Bắc Đường gia, trách nhiệm này y không thể tuỳ ý vứt bỏ. Rời nhà sáu năm, Khiêm, ngươi bốc đồng cũng đủ lâu.
Một mình ngồi ở quán cà phê, từ cửa sổ tầng 37 hướng ra phía ngoài nhìn, bầu trời trông gần đến như thế, nhưng cũng xa đến vời vợi.
Tô Viễn Hằng hồi tưởng đến tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên kia, thật giống như hai cực giữa trời và đất, trong phút chốc gặp nhau.
Hành lang dài đầy tuyết trắng, nơi nơi đều phiêu tán hương vị nước tiêu độc. Hắn bị lôi ra từ phòng nghiên cứu một cách vội vã, đi vào phía bên ngoài phòng cấp cứu, hắc y thiếu niên kia bị một đám người vây quanh, thần sắc lạnh lùng đứng ở nơi đó.
Ánh mắt Tô Viễn Hằng đầu tiên liền nhìn y, bởi vì y là bắt mắt như vậy. Lễ phục màu đen vừa người, mặc ở trên thân hình thiếu niên mười bốn tuổi có nét ngây ngô lại cao ngất, có vẻ không hợp nhau.
Hắn đi qua, thiếu niên nâng lên mắt, xuyên thấu qua những người vây chung quanh bên cạnh, hướng về phía hắn đến lạnh lùng lại cao ngạo liếc mắt một cái.
Tô Viễn Hằng không có biện pháp hình dung ánh mắt của y lúc đó. Đôi mắt rất được, xinh đẹp không giống của một đứa bé trai. Thế nhưng tầm mắt y thật lợi hại, lợi hại đến không giống của thiếu niên.
“Chúng ta muốn tìm bác sĩ Áo Tư Tạp. Chỉ có bác sĩ Áo Tư Tạp mới có thể giải phẫu cho nàng.” Một nữ nhân thần sắc hỗn loạn nói, bắt lấy tay thiếu niên thét chói tai: “Chúng ta không thể đem Huệ Chi giao cho một bác sĩ trẻ tuổi như thế.”
“Chờ chị cả mang bác sĩ Áo Tư Tạp từ Mĩ Quốc trở về, ngươi cũng có thể nhặt xác cho nàng là vừa.” Thiếu niên lạnh lùng bỏ ra tay nàng.
“Khiêm! Sao ngươi có thể nói chuyện như thế! Huệ Chi là chị em song sinh với ngươi a! ? Nàng là vì cứu ngươi mới trọng thương!” Nữ nhân kêu lên.
“Cho nên, mạng của nàng phải do ta định.”
Thiếu niên đi lên phía trước từng bước, đôi con ngươi tối đen phảng phất u quang của đêm trăng.
“Ngươi là bác sĩ não khoa giỏi nhất nơi này?”
Tô Viễn Hằng phục hồi tinh thần lại, nói: “Phải, ta là bác sĩ não khoa giỏi nhất trong thành thị này.”
“Thế nhưng ngươi thật trẻ tuổi.” Ánh mắt thiếu niên ở trên người hắn tuần tra.
“Ngươi cũng thật trẻ tuổi.”
Hai người yên lặng đối diện. Có một nam nhân phủ ở bên tai thiếu niên, thấp giọng nói: “Thiếu gia, ta biết hắn. Mười bảy tuổi liền ở phương diện thần kinh não lấy được thành tích trác tuyệt, là thiên tài trong giới y học, là môn sinh đắc ý của bác sĩ Áo Tư Tạp.”
Tô Viễn Hằng nói: “Mặc kệ các ngươi có quyết định hay chưa, hiện tại ta muốn vào xem người bệnh một chút.”
Hắn lách qua bọn họ, đi vào phòng cấp cứu.
Tình huống của cô gái so với trong tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, rõ ràng là dấu vết của tai nạn xe cộ, mà tối trí mạng, chính là một viên đạn bắn vào hậu não.
Viên đạn phải lập tức được lấy ra, một khắc cũng không thể chậm trễ.
Tô Viễn Hằng không biết thiếu niên kia làm ra quyết định như thế nào, hắn nhớ rõ, trên tờ giấy cam kết giải phẫu, dĩ nhiên là lúc ấy y chỉ có mười bốn tuổi, ký vào tên của chính mình.
Bắc Đường Mẫn Khiêm.
Chương 2
Bắc Đường Nhã Chi, mưu gia của tập đoàn Bắc Đường. Cao quý, tao nhã, xinh đẹp. Mười năm thời gian, năm tháng tựa hồ vẫn chưa từng ở trên người nàng lưu lại chút dấu vết.
Người của Bắc Đường gia, tựa hồ trời sinh liền có loại mị lực hấp dẫn khó có thể ngôn dụ, bất luận đang ở nơi nào, luôn tối câu dẫn người chú mục. Cho dù Bắc Đường Nhã Chi đã muốn 39 tuổi, lại vẫn xinh đẹp như trước.
“Tô tiên sinh, đã lâu không thấy.”
“Quý phu nhân, người khoẻ.”
Bắc Đường Nhã Chi tao nhã mỉm cười: “Tô tiên sinh, gần đây khoẻ? Từ sau khi Huệ Chi làm xong giải phẫu, chúng ta tựa hồ đã có. . . . . . gần mười năm không thấy đi?”
” Gần đây thân thể Huệ Chi tiểu thư khoẻ?”
“Tốt lắm. Sao vậy? Khiêm không cùng ngươi nói sao?”
Tô Viễn Hằng cười cười: “Không có.”
Bắc Đường Nhã Chi thở dài: “Ta đã thật lâu không có gặp qua Khiêm , không biết hắn gần đây ra sao?”
Tô Viễn Hằng uống một ngụm cà phê, đem cái tách nhẹ nhàng đặt xuống, thản nhiên nói: “Ta cũng không biết. Ta cũng thật lâu không có gặp qua hắn.”
Bắc Đường Nhã Chi nhìn hắn: “Ta vẫn nghĩ, các ngươi ở cùng một chỗ.”
Tô Viễn Hằng cười khẽ: “Nếu ngài cảm thấy như thế, vậy cứ xem như đúng đi.”
“Xem như đúng?” Bắc Đường Nhã Chi tinh tế nâng mi, thần thái tao nhã động lòng người, ánh mắt dịu dàng bên trong lại ẩn ẩn lợi hại.”Tô tiên sinh, có câu ta không biết nên hỏi hay không.”
“Ngươi hỏi đi.” Tô Viễn Hằng đại khái đã biết nàng muốn nói cái gì.
“Ngươi cùng Khiêm, rốt cuộc là quan hệ gì?”
Ta cùng Khiêm, rốt cuộc là quan hệ gì?
Những lời này, Tô Viễn Hằng cũng rất muốn hỏi.
Mười năm trước chỉ mới thoáng nhìn, làm cho hắn đối thiếu niên kia vừa thấy chung tình. Trước đó, hắn cũng không biết chính mình thích nam nhân. Nhưng mà thích chính là thích, yêu thương chính là yêu thương . Bởi vì có lúc chưa hiểu rõ tình cảm, Tô Viễn Hằng chính mình cũng chịu đủ dày vò.
Hắn chưa bao giờ nghĩ muốn tranh thủ cái gì, cũng chưa bao giờ chủ động qua, chỉ là người tới tìm hắn, lại chính là Khiêm.
Lúc Bắc Đường Nhã Chi rời đi, thản nhiên lưu lại một câu: “Nếu thấy Khiêm, phiền toái ngươi chuyển cáo hắn, hắn nên trở về nhà rồi.”
Đúng vậy. Thân là người thừa kế của Bắc Đường gia, trách nhiệm này y không thể tuỳ ý vứt bỏ. Rời nhà sáu năm, Khiêm, ngươi bốc đồng cũng đủ lâu.
Một mình ngồi ở quán cà phê, từ cửa sổ tầng 37 hướng ra phía ngoài nhìn, bầu trời trông gần đến như thế, nhưng cũng xa đến vời vợi.
Tô Viễn Hằng hồi tưởng đến tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên kia, thật giống như hai cực giữa trời và đất, trong phút chốc gặp nhau.
Hành lang dài đầy tuyết trắng, nơi nơi đều phiêu tán hương vị nước tiêu độc. Hắn bị lôi ra từ phòng nghiên cứu một cách vội vã, đi vào phía bên ngoài phòng cấp cứu, hắc y thiếu niên kia bị một đám người vây quanh, thần sắc lạnh lùng đứng ở nơi đó.
Ánh mắt Tô Viễn Hằng đầu tiên liền nhìn y, bởi vì y là bắt mắt như vậy. Lễ phục màu đen vừa người, mặc ở trên thân hình thiếu niên mười bốn tuổi có nét ngây ngô lại cao ngất, có vẻ không hợp nhau.
Hắn đi qua, thiếu niên nâng lên mắt, xuyên thấu qua những người vây chung quanh bên cạnh, hướng về phía hắn đến lạnh lùng lại cao ngạo liếc mắt một cái.
Tô Viễn Hằng không có biện pháp hình dung ánh mắt của y lúc đó. Đôi mắt rất được, xinh đẹp không giống của một đứa bé trai. Thế nhưng tầm mắt y thật lợi hại, lợi hại đến không giống của thiếu niên.
“Chúng ta muốn tìm bác sĩ Áo Tư Tạp. Chỉ có bác sĩ Áo Tư Tạp mới có thể giải phẫu cho nàng.” Một nữ nhân thần sắc hỗn loạn nói, bắt lấy tay thiếu niên thét chói tai: “Chúng ta không thể đem Huệ Chi giao cho một bác sĩ trẻ tuổi như thế.”
“Chờ chị cả mang bác sĩ Áo Tư Tạp từ Mĩ Quốc trở về, ngươi cũng có thể nhặt xác cho nàng là vừa.” Thiếu niên lạnh lùng bỏ ra tay nàng.
“Khiêm! Sao ngươi có thể nói chuyện như thế! Huệ Chi là chị em song sinh với ngươi a! ? Nàng là vì cứu ngươi mới trọng thương!” Nữ nhân kêu lên.
“Cho nên, mạng của nàng phải do ta định.”
Thiếu niên đi lên phía trước từng bước, đôi con ngươi tối đen phảng phất u quang của đêm trăng.
“Ngươi là bác sĩ não khoa giỏi nhất nơi này?”
Tô Viễn Hằng phục hồi tinh thần lại, nói: “Phải, ta là bác sĩ não khoa giỏi nhất trong thành thị này.”
“Thế nhưng ngươi thật trẻ tuổi.” Ánh mắt thiếu niên ở trên người hắn tuần tra.
“Ngươi cũng thật trẻ tuổi.”
Hai người yên lặng đối diện. Có một nam nhân phủ ở bên tai thiếu niên, thấp giọng nói: “Thiếu gia, ta biết hắn. Mười bảy tuổi liền ở phương diện thần kinh não lấy được thành tích trác tuyệt, là thiên tài trong giới y học, là môn sinh đắc ý của bác sĩ Áo Tư Tạp.”
Tô Viễn Hằng nói: “Mặc kệ các ngươi có quyết định hay chưa, hiện tại ta muốn vào xem người bệnh một chút.”
Hắn lách qua bọn họ, đi vào phòng cấp cứu.
Tình huống của cô gái so với trong tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, rõ ràng là dấu vết của tai nạn xe cộ, mà tối trí mạng, chính là một viên đạn bắn vào hậu não.
Viên đạn phải lập tức được lấy ra, một khắc cũng không thể chậm trễ.
Tô Viễn Hằng không biết thiếu niên kia làm ra quyết định như thế nào, hắn nhớ rõ, trên tờ giấy cam kết giải phẫu, dĩ nhiên là lúc ấy y chỉ có mười bốn tuổi, ký vào tên của chính mình.
Bắc Đường Mẫn Khiêm.
Bình luận truyện