Cầu Vượt Đêm Đông
Chương 1
Bữa tiệc kéo dài đến hơn mười giờ tối, Văn Vũ Hàm có chút say, nâng cao giọng lên không khống chế được.
Khó cho cô ấy phải giả vờ làm quý phu nhân rụt rè mất mấy tiếng. Hai chai rượu xuống bụng, nguyên hình bại lộ.
Trong bữa tiệc, Dung Vãn Phi lặng lẽ nhéo Văn Vũ Hàm mấy lần, muốn nhắc nhở bạn thân chú ý hình tượng, ai ngờ người phụ nữ này sau khi biến thành sâu rượu, hoàn toàn không thể khuyên được.
“Anh Vương, đây là con gái nhà cậu à? Trông xinh xắn thông minh quá.” Mắt Văn Vũ Hàm say lờ đờ mông lung nhìn màn hình điện thoại Vương Húc Sơn, ánh mắt dần dần trở nên đờ đẫn. Sau một lúc lâu, lại lẩm bẩm nói: “Cậu kết hôn sớm ghê, con đã lớn như vậy……”
Trên màn hình điện thoại của Vương Húc Sơn, là ảnh đứa con gái năm tuổi của anh ta. Khuôn mặt cô bé tròn tròn giống mẹ, cặp mắt hoa đào ngập nước kia lại giống với ba. Bé gái rất giống Vương Húc Sơn.
Không hổ là con gái của giáo thảo năm đó, thật sự rất đáng yêu xinh đẹp. Dù Dung Vãn Phi là người ngoài cuộc nhưng cũng không nhịn được nhìn ảnh thêm hai lần.
Cái gọi là người ngoài cuộc, là chỉ ở ngoài câu chuyện ân oán tình thù của Văn Vũ Hàm và Vương Húc Sơn năm đó. Lớp 12, bạn thân Văn Vũ Hàm và giáo thảo Vương Húc Sơn chia tay rồi quay lại rất nhiều lần, chuyện tình khúc khuỷu như phim truyền hình đầy drama, nhưng vẫn dùng chia tay để chấm dứt, tình yêu oanh oanh liệt liệt lại chẳng thể ngăn cản sự xa cách nơi đất khách sau khi tốt nghiệp.
Hiện giờ, đã tốt nghiệp cấp ba mười năm. Nhóm thiếu nam thiếu nữ 17-18 tuổi năm đó đang chạy về tuổi đời mở đầu bằng số ba trong cuộc sống lười nhác cẩu thả đầy mệt nhọc, nhoáng một cái, đều thành người trung niên.
Không khỏi thổn thức.
Vương Húc Sơn cười nói: “Thành tích năm đó của tôi quá nát, cứ nghĩ tiếp tục đọc sách cũng không có đường ra, bèn bước vào xã hội sớm hơn mọi người. Vào xã hội sớm, gặp được nhiều người, chuyện cũng nhiều, bản thân còn chưa suy tính rõ ràng, đã mơ màng hồ đồ kết hôn.”
“Cậu có phúc khí đấy,” Văn Vũ Hàm lại nâng chén một lần nữa: “Mơ màng hồ đồ kết hôn, mơ màng hồ đồ gặp được người ta. Người phụ nữ tốt như vợ cậu, tôi chưa gặp qua mấy người. Không giống tôi, tính tình phá phách lại ham ăn biếng làm, đã sắp 28 rồi mà chưa có sự nghiệp gì…… May mắn năm đó hai ta chia tay………”
Dung Vãn Phi vươn tay dùng sức kéo góc áo của Văn Vũ Hàm dưới bàn —— cứ để bà điên say rượu này nói tiếp, không chừng có thể nói ra gì đó làm tất cả mọi người đều rơi vào xấu hổ.
Vương Húc Sơn vẫn cười khách khí, nhưng tươi cười rõ ràng không tự nhiên bằng vừa rồi. Anh ta bất giác cứng đờ, tựa như những người tỉnh táo trong bữa tiệc họp mặt tốt nghiệp mười năm hôm nay, không ai có thể không cứng đờ.
Cũng không phải ai cũng có thể giống Văn Vũ Hàm bất chấp tất cả như vậy, dám nói hết tâm tư ra với mọi người.
“Phi Phi, cậu kéo áo mình làm gì.” Văn Vũ Hàm rơi vào men say, mồm miệng không quá rõ ràng: “Nói với mọi người nha, quần áo này đắt lắm, chồng mình mua cho. Biết chồng mình đúng không, giám đốc Ruidi! Hâm mộ không? Đừng hâm mộ, các cậu ngàn lần đừng hâm mộ, ngàn lần đừng học theo mình tìm ông già để kết hôn, cái đó gọi là kết hôn gì ấy nhở………”
“Ngại quá mọi người,” Dung Vãn Phi đứng lên, ôm lấy Văn Vũ Hàm, cố gắng để người phụ nữ đang khoa chân múa tay này đứng im: “Cậu ấy uống say rồi, mình mang cậu ấy đi phòng vệ sinh rửa mặt.”
“Đúng đúng đúng, rửa mặt rửa tinh thần.” Trần San ngồi bên cạnh cũng hỗ trợ hóa giải xấu hổ: “Ra cửa rẽ phải rồi đi thẳng sẽ phòng vệ sinh, Phi Phi cậu có thể ‘hold’* được Vũ Hàm không, cần hỗ trợ không?”
*Giữ.
“Có thể.” Dung Vãn Phi cười cười với Trần San, đỡ Văn Vũ Hàm đi về phía cửa phòng bao.
Văn Vũ Hàm giống con nít giận dỗi, một bên gắng tránh thoát Dung Vãn Phi, một bên gào lên: “Mình còn chưa nói xong mà! Cậu làm gì thế, để mình nói tiếp, đã nhiều năm rồi chưa gặp anh Vương!”
Cô ấy giãy giụa như cá rời khỏi nước, động tác kịch liệt, lập tức hất Dung Vãn Phi ra. Nghiêng về phía chiếc bàn dài xếp rượu thành hình ngọn núi, chỉ sợ Dung Vãn Phi ngã vào đó, cả bàn rượu này sẽ bị đổ, khiến lưng cô ướt đẫm.
Mẹ nó, đồ điên Văn Vũ Hàm này. Chờ mai cậu tỉnh rượu, phải hành hung một trận.
Dung Vãn Phi tuyệt vọng chửi thầm.
Nhưng mà, ngoài dự liệu, không có ngã vào bàn dài phía sau.
Có một sức lực ấm áp chống ở lưng cô, là bàn tay rộng lớn của đàn ông, dán sau lưng cô cách tầng áo len bó sát.
Dung Vãn Phi cứng đơ người và đứng thẳng, xấu hổ xoay người, cô biết người đàn ông phía sau là Ngôn Hàng. Không cần nhìn cũng biết.
“Cảm ơn.” Cô cụp đôi mắt, gắng hết sức tránh đối diện với Ngôn Hàng. Đêm nay từ lúc đi vào phòng bao kia, cô vẫn luôn tránh né, tránh né Ngôn Hàng “Công kích” —— anh vẫn giống hệt năm đó, cao cao tại thượng, không chút để tâm tùy ý đánh giá cô.
“Không cần cảm ơn.” Anh buông lỏng tay ra, giọng nói nhàn nhạt.
Giọng nói anh khàn khàn hơn so với mười năm trước, chắc là do trong mười năm nay đã hút thuốc.
Ngắn ngủi vài giây giao thoa, chỉ thế mà thôi.
Dung Vãn Phi thu hồi suy nghĩ hỗn độn, đỡ Văn Vũ Hàm say khướt đi đến phòng vệ sinh. Phòng vệ sinh trống trải, im lặng và trống rỗng đến đáng sợ.
Văn Vũ Hàm nghiêng ngả lảo đảo ngồi xổm cạnh bồn cầu, bắt đầu nôn mửa.
Dung Vãn Phi giữ cô ấy, thỉnh thoảng nhìn thấy mình trong gương đối diện khi cô quay sang một bên. Phụ nữ trưởng thành hai mươi tám tuổi, trang điểm nhẹ, mặc dù không quá lộng lẫy nhưng vẫn rất xinh đẹp. Ăn mặc cũng không kém, toàn thân trên dưới hơn vạn tệ, ít nhất sẽ không thua người giàu nhất.
Nhưng ngay cả như vậy, vẫn tự ti. Vẫn cảm thấy tự ti lúc đối diện với Ngôn Hàng.
Đáng chết.
Dung Vãn Phi tức giận bản thân không biết cố gắng.
Văn Vũ Hàm nôn xong, yếu ớt ngồi quỳ trên mặt đất, cũng không màng làm bẩn quần áo đắt tiền mà chồng mua cho.
“Rửa mặt này,” Dung Vãn Phi miễn cưỡng kéo cô ấy từ đất dậy: “Nhanh chóng gọi điện thoại cho tài xế nhà cậu, kêu người ta đến đón cậu.”
“Thật ra mình không hề say.” Văn Vũ Hàm cười thê lương: “Mình chỉ muốn phát tiết ra, nhờ rượu mà phát tiết. Nhưng mà cơ hội phát tiết cậu cũng không cho mình…… Phi Phi, cậu biết mình khó chịu nhường nào sao……”
Dung Vãn Phi không nói chuyện, lẳng lặng nghe Văn Vũ Hàm phát tiết cảm xúc.
Cuối cùng, Văn Vũ Hàm lôi điện thoại ra, gọi điện thoại cho tài xế. Cô ấy thật sự không say, nhưng cũng không thanh tỉnh. Người thanh tỉnh sống rất mệt, từ trước đến nay Văn Vũ Hàm am hiểu lười biếng, thà rằng không tỉnh táo còn hơn sống mệt mỏi.
Dung Vãn Phi hâm mộ nhất điểm này của Văn Vũ Hàm. Nếu cái này được coi là ưu điểm.
“Đi thôi, chúng ta về phòng bao thôi.” Văn Vũ Hàm rửa mặt, hốc mắt đỏ ửng.
Hốc mắt Dung Vãn Phi cũng hơi đỏ, nhưng cũng không rõ ràng.
Sau khi về phòng bao, không khí vẫn cực kỳ náo nhiệt. Mỗi lớp đều sẽ có mấy thành viên rất tích cực, có bọn họ ở đó, sẽ không cần lo lắng buồn chán. May mắn còn có một đám người như vậy có mặt.
Văn Vũ Hàm rất nhanh đã được tài xế đón đi, Vương Húc Sơn có vẻ thở ra nhẹ nhàng, rõ ràng hiệp hai đã chơi cởi mở hơn, nói chuyện cũng nhiều hơn.
Dung Vãn Phi bị gió khô điều hòa thổi đến đau đầu, không có ăn uống gì, cũng không có hứng thú gì. Đã không ăn khuya, cũng không tốp năm tốp ba tám chuyện với các bạn cũ. Cô ngồi tại chỗ nghịch điện thoại. Thật ra cũng không chơi cái gì, chẳng qua cứ click mở rồi lại đóng mấy cái app, để giết thời gian.
“Lái xe đến?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, bả vai Dung Vãn Phi run lên.
Ngôn Hàng không ôn chuyện với mấy anh em đi cùng anh, ngược lại ngồi xuống bên cạnh cô. Ngồi rất gần, cho nên Dung Vãn Phi bắt đầu mất tự nhiên.
“Ừ, đúng.” Dung Vãn Phi cố gắng để bản thân trở nên bình tĩnh: “Bãi đỗ xe ngầm hết vị trí, tôi ngừng ở khách sạn đối diện.”
“Buổi tối tự mình lái xe về?” Ngôn Hàng nhìn cô, khiến cô cảm thấy bản thân như con đà điểu đang chui đầu vào cát
Cô “Ừm” một tiếng, tiếp tục nhìn điện thoại, không nhìn Ngôn Hàng.
Anh cười khẽ một chút, trêu chọc nói: “Không nghĩ tới em say rượu còn lái xe. Trước kia làm học sinh ba tốt tuân thủ kỷ luật.”
“Tôi chỉ uống chút rượu.” Dung Vãn Phi nghĩ nghĩ, lại bổ sung nói: “Nhiều nhất chỉ nhấp hai ngụm.”
Ngôn Hàng chỉ cười, chuyên chú nhìn khuôn mặt cô, nụ cười mỏng manh, nhưng sung sướng rõ ràng. Anh vẫn giống mười năm trước, trêu chọc gái nhà lành làm niêm vui. Ác liệt như phú tam đại.
“Anh……” Dung Vãn Phi thật sự không biết nên nói cái gì, muốn nói lại thôi một lát, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng nói gì.
“Em định khi nào về?” Ngôn Hàng hỏi.
“Thêm vài phút nữa.” Dung Vãn Phi uống ngụm trà xanh che giấu mất tự nhiên: “Ngày mai còn phải đi làm.”
“Anh cũng ngồi thêm mấy phút rồi đi.” Ngôn Hàng nhìn cô, trong ánh mắt nhiều thêm chút mập mờ không rõ ràng.
“Tôi cứ nghĩ anh sẽ chơi suốt đêm với bọn anh Vương.” Dung Vãn Phi cảm giác bản thân bị anh nhìn đến mức bốc cháy, ngay cả sau lưng cũng bắt đầu nóng lên.
Anh không tỏ ý kiến gì chỉ cười cười.
Dung Vãn Phi lúc này mới phát hiện khóe mắt anh đã có những nếp nhăn. Rốt cuộc mười năm qua đi, ai cũng không phải dáng vẻ thiếu niên khi trước. Chỉ là Ngôn Hàng nhìn qua tang thương thêm vài tuổi so với bạn cùng trang lứa, người hơn hai mươi mà cứ như đã hơn ba mươi.
Cũng không biết mấy năm nay anh sống ra sao, nghe nói kết hôn ở nước ngoài, rồi lại ly hôn, sau lại chọn về nước định cư, cô độc một mình.
Chắc hẳn anh đã lang thang lâu rồi, phiêu bạc đủ rồi, nên ngừng.
“Tôi… Đi trước đây.” Dung Vãn Phi xách túi, vội vàng nói: “Tạm biệt.”
Rõ ràng túi là kiểu mới của Fendi, nhưng cô vẫn cảm thấy tự ti..
“Cùng nhau đi.” Ngôn Hàng không nhanh không chậm đi theo bên cạnh cô: “Đưa em đi đến đối diện. Đúng lúc cần nói chuyện thêm một lúc.”
“……” Dung Vãn Phi nghẹn lời.
“Em không muốn nói chuyện với anh?” Ngôn Hàng biết rõ còn cố hỏi: “Sao thế, mười năm không gặp, chẳng lẽ vẫn phản cảm chán ghét anh như năm đó?”
Thật ra trước giờ chưa từng phản cảm chán ghét.
Nhưng, đây là bí mật.
Tất cả mọi người đều cho rằng học sinh ba tốt Dung Vãn Phi ghét Ngôn Hàng không học vấn không nghề nghiệp, thậm chí cô cũng suýt tự lừa bản thân.
“Không phải,” Dung Vãn Phi chậm rãi giải thích nói: “Tôi không ghét anh.”
Ngôn Hàng nhướng mày: “Chưa từng có?”
Dung Vãn Phi có tật giật mình, nhẹ giọng nói: “Thế thì cũng không phải.”
“Vì sao lại ghét anh?” Ngôn Hàng chắn trước mặt cô: “Nói nói xem, hửm? Năm đó không chịu nói lý do, bây giờ có thể nói rõ ràng lý do vì sao anh bị từ chối không?”
Anh vẫn cười ngả ngơn, nhưng anh cười rộ lên khiến lòng Dung Vãn Phim tê rần.
“Ngôn Hàng,” Dung Vãn Phi ngẩng đầu, nhìn đôi mắt không hề trong trẻo của anh: “Thật ra em rất dễ tự ti. Cho nên không phải là vấn đề của anh, năm đó từ chối lời tỏ tình cũng không phải vì ghét anh. Bởi vì em nghèo, nghèo đến mức ngay cả tiền học cũng phải vay chắp vá lung tung. Không còn lý do nào khác.”
Mười năm trôi qua, cũng nên nói thật cho anh.
Khó cho cô ấy phải giả vờ làm quý phu nhân rụt rè mất mấy tiếng. Hai chai rượu xuống bụng, nguyên hình bại lộ.
Trong bữa tiệc, Dung Vãn Phi lặng lẽ nhéo Văn Vũ Hàm mấy lần, muốn nhắc nhở bạn thân chú ý hình tượng, ai ngờ người phụ nữ này sau khi biến thành sâu rượu, hoàn toàn không thể khuyên được.
“Anh Vương, đây là con gái nhà cậu à? Trông xinh xắn thông minh quá.” Mắt Văn Vũ Hàm say lờ đờ mông lung nhìn màn hình điện thoại Vương Húc Sơn, ánh mắt dần dần trở nên đờ đẫn. Sau một lúc lâu, lại lẩm bẩm nói: “Cậu kết hôn sớm ghê, con đã lớn như vậy……”
Trên màn hình điện thoại của Vương Húc Sơn, là ảnh đứa con gái năm tuổi của anh ta. Khuôn mặt cô bé tròn tròn giống mẹ, cặp mắt hoa đào ngập nước kia lại giống với ba. Bé gái rất giống Vương Húc Sơn.
Không hổ là con gái của giáo thảo năm đó, thật sự rất đáng yêu xinh đẹp. Dù Dung Vãn Phi là người ngoài cuộc nhưng cũng không nhịn được nhìn ảnh thêm hai lần.
Cái gọi là người ngoài cuộc, là chỉ ở ngoài câu chuyện ân oán tình thù của Văn Vũ Hàm và Vương Húc Sơn năm đó. Lớp 12, bạn thân Văn Vũ Hàm và giáo thảo Vương Húc Sơn chia tay rồi quay lại rất nhiều lần, chuyện tình khúc khuỷu như phim truyền hình đầy drama, nhưng vẫn dùng chia tay để chấm dứt, tình yêu oanh oanh liệt liệt lại chẳng thể ngăn cản sự xa cách nơi đất khách sau khi tốt nghiệp.
Hiện giờ, đã tốt nghiệp cấp ba mười năm. Nhóm thiếu nam thiếu nữ 17-18 tuổi năm đó đang chạy về tuổi đời mở đầu bằng số ba trong cuộc sống lười nhác cẩu thả đầy mệt nhọc, nhoáng một cái, đều thành người trung niên.
Không khỏi thổn thức.
Vương Húc Sơn cười nói: “Thành tích năm đó của tôi quá nát, cứ nghĩ tiếp tục đọc sách cũng không có đường ra, bèn bước vào xã hội sớm hơn mọi người. Vào xã hội sớm, gặp được nhiều người, chuyện cũng nhiều, bản thân còn chưa suy tính rõ ràng, đã mơ màng hồ đồ kết hôn.”
“Cậu có phúc khí đấy,” Văn Vũ Hàm lại nâng chén một lần nữa: “Mơ màng hồ đồ kết hôn, mơ màng hồ đồ gặp được người ta. Người phụ nữ tốt như vợ cậu, tôi chưa gặp qua mấy người. Không giống tôi, tính tình phá phách lại ham ăn biếng làm, đã sắp 28 rồi mà chưa có sự nghiệp gì…… May mắn năm đó hai ta chia tay………”
Dung Vãn Phi vươn tay dùng sức kéo góc áo của Văn Vũ Hàm dưới bàn —— cứ để bà điên say rượu này nói tiếp, không chừng có thể nói ra gì đó làm tất cả mọi người đều rơi vào xấu hổ.
Vương Húc Sơn vẫn cười khách khí, nhưng tươi cười rõ ràng không tự nhiên bằng vừa rồi. Anh ta bất giác cứng đờ, tựa như những người tỉnh táo trong bữa tiệc họp mặt tốt nghiệp mười năm hôm nay, không ai có thể không cứng đờ.
Cũng không phải ai cũng có thể giống Văn Vũ Hàm bất chấp tất cả như vậy, dám nói hết tâm tư ra với mọi người.
“Phi Phi, cậu kéo áo mình làm gì.” Văn Vũ Hàm rơi vào men say, mồm miệng không quá rõ ràng: “Nói với mọi người nha, quần áo này đắt lắm, chồng mình mua cho. Biết chồng mình đúng không, giám đốc Ruidi! Hâm mộ không? Đừng hâm mộ, các cậu ngàn lần đừng hâm mộ, ngàn lần đừng học theo mình tìm ông già để kết hôn, cái đó gọi là kết hôn gì ấy nhở………”
“Ngại quá mọi người,” Dung Vãn Phi đứng lên, ôm lấy Văn Vũ Hàm, cố gắng để người phụ nữ đang khoa chân múa tay này đứng im: “Cậu ấy uống say rồi, mình mang cậu ấy đi phòng vệ sinh rửa mặt.”
“Đúng đúng đúng, rửa mặt rửa tinh thần.” Trần San ngồi bên cạnh cũng hỗ trợ hóa giải xấu hổ: “Ra cửa rẽ phải rồi đi thẳng sẽ phòng vệ sinh, Phi Phi cậu có thể ‘hold’* được Vũ Hàm không, cần hỗ trợ không?”
*Giữ.
“Có thể.” Dung Vãn Phi cười cười với Trần San, đỡ Văn Vũ Hàm đi về phía cửa phòng bao.
Văn Vũ Hàm giống con nít giận dỗi, một bên gắng tránh thoát Dung Vãn Phi, một bên gào lên: “Mình còn chưa nói xong mà! Cậu làm gì thế, để mình nói tiếp, đã nhiều năm rồi chưa gặp anh Vương!”
Cô ấy giãy giụa như cá rời khỏi nước, động tác kịch liệt, lập tức hất Dung Vãn Phi ra. Nghiêng về phía chiếc bàn dài xếp rượu thành hình ngọn núi, chỉ sợ Dung Vãn Phi ngã vào đó, cả bàn rượu này sẽ bị đổ, khiến lưng cô ướt đẫm.
Mẹ nó, đồ điên Văn Vũ Hàm này. Chờ mai cậu tỉnh rượu, phải hành hung một trận.
Dung Vãn Phi tuyệt vọng chửi thầm.
Nhưng mà, ngoài dự liệu, không có ngã vào bàn dài phía sau.
Có một sức lực ấm áp chống ở lưng cô, là bàn tay rộng lớn của đàn ông, dán sau lưng cô cách tầng áo len bó sát.
Dung Vãn Phi cứng đơ người và đứng thẳng, xấu hổ xoay người, cô biết người đàn ông phía sau là Ngôn Hàng. Không cần nhìn cũng biết.
“Cảm ơn.” Cô cụp đôi mắt, gắng hết sức tránh đối diện với Ngôn Hàng. Đêm nay từ lúc đi vào phòng bao kia, cô vẫn luôn tránh né, tránh né Ngôn Hàng “Công kích” —— anh vẫn giống hệt năm đó, cao cao tại thượng, không chút để tâm tùy ý đánh giá cô.
“Không cần cảm ơn.” Anh buông lỏng tay ra, giọng nói nhàn nhạt.
Giọng nói anh khàn khàn hơn so với mười năm trước, chắc là do trong mười năm nay đã hút thuốc.
Ngắn ngủi vài giây giao thoa, chỉ thế mà thôi.
Dung Vãn Phi thu hồi suy nghĩ hỗn độn, đỡ Văn Vũ Hàm say khướt đi đến phòng vệ sinh. Phòng vệ sinh trống trải, im lặng và trống rỗng đến đáng sợ.
Văn Vũ Hàm nghiêng ngả lảo đảo ngồi xổm cạnh bồn cầu, bắt đầu nôn mửa.
Dung Vãn Phi giữ cô ấy, thỉnh thoảng nhìn thấy mình trong gương đối diện khi cô quay sang một bên. Phụ nữ trưởng thành hai mươi tám tuổi, trang điểm nhẹ, mặc dù không quá lộng lẫy nhưng vẫn rất xinh đẹp. Ăn mặc cũng không kém, toàn thân trên dưới hơn vạn tệ, ít nhất sẽ không thua người giàu nhất.
Nhưng ngay cả như vậy, vẫn tự ti. Vẫn cảm thấy tự ti lúc đối diện với Ngôn Hàng.
Đáng chết.
Dung Vãn Phi tức giận bản thân không biết cố gắng.
Văn Vũ Hàm nôn xong, yếu ớt ngồi quỳ trên mặt đất, cũng không màng làm bẩn quần áo đắt tiền mà chồng mua cho.
“Rửa mặt này,” Dung Vãn Phi miễn cưỡng kéo cô ấy từ đất dậy: “Nhanh chóng gọi điện thoại cho tài xế nhà cậu, kêu người ta đến đón cậu.”
“Thật ra mình không hề say.” Văn Vũ Hàm cười thê lương: “Mình chỉ muốn phát tiết ra, nhờ rượu mà phát tiết. Nhưng mà cơ hội phát tiết cậu cũng không cho mình…… Phi Phi, cậu biết mình khó chịu nhường nào sao……”
Dung Vãn Phi không nói chuyện, lẳng lặng nghe Văn Vũ Hàm phát tiết cảm xúc.
Cuối cùng, Văn Vũ Hàm lôi điện thoại ra, gọi điện thoại cho tài xế. Cô ấy thật sự không say, nhưng cũng không thanh tỉnh. Người thanh tỉnh sống rất mệt, từ trước đến nay Văn Vũ Hàm am hiểu lười biếng, thà rằng không tỉnh táo còn hơn sống mệt mỏi.
Dung Vãn Phi hâm mộ nhất điểm này của Văn Vũ Hàm. Nếu cái này được coi là ưu điểm.
“Đi thôi, chúng ta về phòng bao thôi.” Văn Vũ Hàm rửa mặt, hốc mắt đỏ ửng.
Hốc mắt Dung Vãn Phi cũng hơi đỏ, nhưng cũng không rõ ràng.
Sau khi về phòng bao, không khí vẫn cực kỳ náo nhiệt. Mỗi lớp đều sẽ có mấy thành viên rất tích cực, có bọn họ ở đó, sẽ không cần lo lắng buồn chán. May mắn còn có một đám người như vậy có mặt.
Văn Vũ Hàm rất nhanh đã được tài xế đón đi, Vương Húc Sơn có vẻ thở ra nhẹ nhàng, rõ ràng hiệp hai đã chơi cởi mở hơn, nói chuyện cũng nhiều hơn.
Dung Vãn Phi bị gió khô điều hòa thổi đến đau đầu, không có ăn uống gì, cũng không có hứng thú gì. Đã không ăn khuya, cũng không tốp năm tốp ba tám chuyện với các bạn cũ. Cô ngồi tại chỗ nghịch điện thoại. Thật ra cũng không chơi cái gì, chẳng qua cứ click mở rồi lại đóng mấy cái app, để giết thời gian.
“Lái xe đến?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, bả vai Dung Vãn Phi run lên.
Ngôn Hàng không ôn chuyện với mấy anh em đi cùng anh, ngược lại ngồi xuống bên cạnh cô. Ngồi rất gần, cho nên Dung Vãn Phi bắt đầu mất tự nhiên.
“Ừ, đúng.” Dung Vãn Phi cố gắng để bản thân trở nên bình tĩnh: “Bãi đỗ xe ngầm hết vị trí, tôi ngừng ở khách sạn đối diện.”
“Buổi tối tự mình lái xe về?” Ngôn Hàng nhìn cô, khiến cô cảm thấy bản thân như con đà điểu đang chui đầu vào cát
Cô “Ừm” một tiếng, tiếp tục nhìn điện thoại, không nhìn Ngôn Hàng.
Anh cười khẽ một chút, trêu chọc nói: “Không nghĩ tới em say rượu còn lái xe. Trước kia làm học sinh ba tốt tuân thủ kỷ luật.”
“Tôi chỉ uống chút rượu.” Dung Vãn Phi nghĩ nghĩ, lại bổ sung nói: “Nhiều nhất chỉ nhấp hai ngụm.”
Ngôn Hàng chỉ cười, chuyên chú nhìn khuôn mặt cô, nụ cười mỏng manh, nhưng sung sướng rõ ràng. Anh vẫn giống mười năm trước, trêu chọc gái nhà lành làm niêm vui. Ác liệt như phú tam đại.
“Anh……” Dung Vãn Phi thật sự không biết nên nói cái gì, muốn nói lại thôi một lát, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng nói gì.
“Em định khi nào về?” Ngôn Hàng hỏi.
“Thêm vài phút nữa.” Dung Vãn Phi uống ngụm trà xanh che giấu mất tự nhiên: “Ngày mai còn phải đi làm.”
“Anh cũng ngồi thêm mấy phút rồi đi.” Ngôn Hàng nhìn cô, trong ánh mắt nhiều thêm chút mập mờ không rõ ràng.
“Tôi cứ nghĩ anh sẽ chơi suốt đêm với bọn anh Vương.” Dung Vãn Phi cảm giác bản thân bị anh nhìn đến mức bốc cháy, ngay cả sau lưng cũng bắt đầu nóng lên.
Anh không tỏ ý kiến gì chỉ cười cười.
Dung Vãn Phi lúc này mới phát hiện khóe mắt anh đã có những nếp nhăn. Rốt cuộc mười năm qua đi, ai cũng không phải dáng vẻ thiếu niên khi trước. Chỉ là Ngôn Hàng nhìn qua tang thương thêm vài tuổi so với bạn cùng trang lứa, người hơn hai mươi mà cứ như đã hơn ba mươi.
Cũng không biết mấy năm nay anh sống ra sao, nghe nói kết hôn ở nước ngoài, rồi lại ly hôn, sau lại chọn về nước định cư, cô độc một mình.
Chắc hẳn anh đã lang thang lâu rồi, phiêu bạc đủ rồi, nên ngừng.
“Tôi… Đi trước đây.” Dung Vãn Phi xách túi, vội vàng nói: “Tạm biệt.”
Rõ ràng túi là kiểu mới của Fendi, nhưng cô vẫn cảm thấy tự ti..
“Cùng nhau đi.” Ngôn Hàng không nhanh không chậm đi theo bên cạnh cô: “Đưa em đi đến đối diện. Đúng lúc cần nói chuyện thêm một lúc.”
“……” Dung Vãn Phi nghẹn lời.
“Em không muốn nói chuyện với anh?” Ngôn Hàng biết rõ còn cố hỏi: “Sao thế, mười năm không gặp, chẳng lẽ vẫn phản cảm chán ghét anh như năm đó?”
Thật ra trước giờ chưa từng phản cảm chán ghét.
Nhưng, đây là bí mật.
Tất cả mọi người đều cho rằng học sinh ba tốt Dung Vãn Phi ghét Ngôn Hàng không học vấn không nghề nghiệp, thậm chí cô cũng suýt tự lừa bản thân.
“Không phải,” Dung Vãn Phi chậm rãi giải thích nói: “Tôi không ghét anh.”
Ngôn Hàng nhướng mày: “Chưa từng có?”
Dung Vãn Phi có tật giật mình, nhẹ giọng nói: “Thế thì cũng không phải.”
“Vì sao lại ghét anh?” Ngôn Hàng chắn trước mặt cô: “Nói nói xem, hửm? Năm đó không chịu nói lý do, bây giờ có thể nói rõ ràng lý do vì sao anh bị từ chối không?”
Anh vẫn cười ngả ngơn, nhưng anh cười rộ lên khiến lòng Dung Vãn Phim tê rần.
“Ngôn Hàng,” Dung Vãn Phi ngẩng đầu, nhìn đôi mắt không hề trong trẻo của anh: “Thật ra em rất dễ tự ti. Cho nên không phải là vấn đề của anh, năm đó từ chối lời tỏ tình cũng không phải vì ghét anh. Bởi vì em nghèo, nghèo đến mức ngay cả tiền học cũng phải vay chắp vá lung tung. Không còn lý do nào khác.”
Mười năm trôi qua, cũng nên nói thật cho anh.
Bình luận truyện