Cây Kim Sợi Chỉ

Chương 89



Mợ nói vậy ông cũng an tâm phần nào. Cơ mà có nằm mơ ông cũng không ngờ ngày cậu biết tu chí làm ăn lại tới sớm như vậy. Quả thật quá sức tưởng tượng!

- Ơ kìa! Con trai cưng thuê mỗi một gian hàng thôi mà sao thầy phải nghĩ lằm nghĩ lắm thế?

Cậu Hoan phát cáu, ông Tài hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh rồi quay lại bảo con trai:

- Ừ thì cũng phải tính thiệt hơn chứ. Tôi thuê một gian hàng một ngày giá một triệu, tôi sẽ cho cậu thuê lại một gian hàng trong ba ngày giá năm triệu.

- Thầy là thầy cậu mà thầy tính lãi cậu à?

- Ghê! Cậu cũng biết tính toán cơ đấy!

- Ơ! Thầy buồn cười thật! Khinh cậu vừa vừa thôi chứ! Hồi xưa học cấp một điểm Toán của cậu cũng có nhiều lúc trên trung bình mà. Này nhá! Một nhân ba là ba, năm trừ đi ba là hai, thầy lãi hẳn hai triệu còn gì?

Cậu Hoan lý sự, ông Tài tủm tỉm nói:

- Cậu tính thì đúng nhưng trong kinh doanh cậu vẫn còn non lắm. Nên nhớ, trên cương vị là một người thầy, thầy cho cậu bao nhiêu tiền thầy cũng không tiếc. Nhưng một khi cậu đã là đối tác làm ăn của thầy thì nó phải khác.

- Thôi được rồi. Cậu đây đếch thèm tính toán lằng nhằng với thầy làm gì, năm triệu thì năm triệu.

- Cậu lại sai rồi!

- Hả? Thầy thích thì cậu chiều, còn sai cái gì nữa?

- Sai ở chỗ cậu dễ dàng thoả thuận mà không biết tận dụng mối quan hệ giữa mình và đối tác để mặc cả được giá tốt. Đúng là trong làm ăn thầy cần có lãi, nhưng giữa cậu và thầy có giao tình, cậu hoàn toàn có thể thương lượng để thầy giảm giá. Nếu cậu ăn nói khéo léo, tất nhiên thầy sẽ đồng ý. Xưa nay thầy vẫn luôn đãi ngộ những khách hàng thân quen đấy thôi, làm ăn buôn bán mà cứng nhắc quá cũng không bền được, cậu hiểu không?

- Cậu hiểu rồi. Thầy giảm giá cho cậu xuống ba triệu rưỡi đi, rồi sau này cậu kêu con vợ cậu sinh cho thầy thằng cu khôn như nó. Thầy lời quá còn giề?

Phát ngôn của cậu Hoan khiến ông Tài cười sặc. Mặc dù cách cậu mặc cả hơi khùng nhưng ông vẫn vui vẻ đồng ý. Tầm sáu rưỡi sáng mợ Hân cũng qua gặp ông xin thuê một gian hàng, ông kêu ông đã bàn giao cho cậu Hoan một gian hàng với giá ba triệu rưỡi ba ngày. Hân ra tới hội chợ thì gian hàng của hai vợ chồng đã được bày biện đẹp đẽ lắm rồi. Lập chạy tới chỗ cô mách lẻo:

- Bữa nay cậu đòi đi bán hàng mới sốc chứ, xong còn sai con đủ thứ, hết chở đồ gỗ trong kho đem ra hội chợ bán tới mua đèn nhấp nháy, mua hoa tươi về trang trí gian hàng. Cái thái độ của cậu kiểu oai oách ghê lắm ý mợ, soái như một trò đùa!

- Đùa cợt gì? Chồng mợ mà, soái là đúng rồi!

Giọng Hân ngọt như mía lùi. Chồng Hân nghe vợ nịnh sướng tê người. Cậu hắng giọng ra lệnh:

- Thằng Lập lượn ra gốc nhãn ngồi cho mát, khi nào khách cần vận chuyển hàng thì cậu mợ gọi.

Lập ngoan ngoãn nghe lời. Cậu Hoan kéo vợ lại gần chỗ cậu đang đứng. Có ông khách đi ngang qua chỉ vào bộ trường kỷ hỏi giá, cậu hất hàm nói trống không:

- Ba mươi triệu.

Thấy khách lắc đầu chê đắt, cậu cáu:

- Đắt đắt cái con khỉ! Cậu thách ông mua được ở đâu với cái giá ba mươi triệu đấy! Bộ trường kỷ gỗ gụ cẩn xà cừ tinh xảo như này ở chỗ khác người ta bán ít nhất cũng phải năm mươi triệu. Cậu bán rẻ như cho thế mà ông còn kêu đắt! Láo nháo! Không mua thì cút!

Cậu quát to quá làm khách sợ chạy mất dép, những người khác cũng khiếp vía không dám vào. Gian hàng của cậu mợ vắng tanh khiến cậu buồn bực hết sức. Chán nản quá nên cậu mặc kệ vợ đứng trông hàng, còn mình thì ngả người nằm thư giãn trên chiếc ghế dài xếp ở hàng sau. Mãi tới giữa trưa mới có thêm một vị khách nữa, cũng hỏi giá bộ trường kỷ. Ông này nom mặt còn khó hơn ông kia. Vợ cậu vui vẻ nói:

- Ui! Bác tinh mắt quá chừng! Bác nhìn trúng ngay một trong những mẫu đẹp nhất của nhà con. Giá bộ trường kỷ này là sáu mươi triệu bác ạ.

Cậu để ý ông khách từ khi bước vào gian hàng tới giờ ông chưa hề rời mắt khỏi bộ trường kỷ, nhưng ông vẫn cố ý làm màu để hạ giá:

- Gớm! Đắt thế! Ở chỗ khác có bộ giống y hệt như này mà họ chỉ bán với giá ba mươi triệu thôi.

Cậu đang định xông lên đạp cho ông ta một đạp vì tội nói điêu thì vợ cản. Vợ đẩy cậu ngồi xuống ghế rồi nở nụ cười rất tươi, đon đả trình bày:

- Dạ, chắc bác coi chưa kỹ nên mới nhận xét thế. Đồ nhà con tinh xảo tới từng tiểu tiết, mẫu mã độc lạ như thế này trên thị trường không có bộ thứ hai đâu bác. Không giấu gì bác bộ trường kỷ này được nhà con đóng và chạm trổ thủ công hoàn toàn từ gỗ gụ, bề mặt được cẩn xà cừ rất tỉ mỉ. Bác thử nhìn kỹ từng hoa văn một và cảm nhận coi có đáng đồng tiền bát gạo không ạ?

Ông khách ngó ngó nghiêng nghiêng một hồi, biết là kiệt tác rồi nhưng vẫn muốn mặc cả:

- Nhưng sáu mươi triệu thì đắt quá, cô bớt cho tôi hai mươi triệu đi, được không?

Khách đề nghị, Hân nhẹ nhàng phân trần:

- Thực ra xưởng nhà con cũng có trường kỷ giá rẻ, có bộ chỉ mười lăm triệu thôi, nếu bác thích con sẽ kêu người chở bác qua đó coi. Còn bộ này kể cả không bán được ở đây thì mấy bữa nữa con đem về xưởng bán buôn bét cũng phải được năm mươi triệu rồi bác ạ.

- Vậy hay là cô để cho tôi giá bán buôn đi. Bán cho tôi bộ này với giá năm mươi triệu, được không?

Ông khách thương lượng. Là cậu thì cậu bán quách luôn đi cho xong, nhưng vợ cân nhắc một lúc mới nói:

- Để giá bán buôn thì nhà con hơi thiệt bác ạ, vì bán ở hội chợ này nhà con còn phải trả tiền thuê gian hàng nữa. Nhưng thôi, nom bác phúc hậu nên con đồng ý bán giá ưu đãi cho bác lấy may bác ạ.

Ông này mua được trường kỷ giá năm mươi triệu mà cười phớ lớ. Ông ấy vui vẻ chuyển khoản cho cậu năm mươi triệu. Cậu chuyển khoản trả thầy Tài ba triệu rưỡi. Thấy vợ cậu kêu Lập chở đồ miễn phí về nhà cho khách, ông ấy cảm ơn không ngớt, còn xin địa chỉ xưởng gỗ nhà cậu để sau này giới thiệu cho bạn bè qua ủng hộ. Chả bù cho ông lúc sáng, cậu bán rẻ có ba mươi triệu mà đếch thèm mua, đúng là ngốc nghếch mà! Khách đi rồi, cậu bật dậy ôm vợ khen ngợi:

- Vợ cậu giỏi ghê nhờ, ăn nói có duyên gớm!

- Đâu có giỏi gì đâu cậu, tất cả là nhờ công chồng em đóng trường kỷ đẹp đấy ạ. - Hân khiêm tốn nói.

- Ơ? Vợ học giỏi mà sao vợ tính kém thế? Chỉ tính mỗi công cậu đóng trường kỷ thôi mà được à?

- Còn có công gì nữa cơ cậu?

Hân ngây ngô hỏi chồng. Cậu thủ thỉ kể cho vợ nghe vụ mặc cả ban sáng của cậu với thầy Tài rồi hỏi vợ đã rõ chưa? Hân ngượng chín người nên giả bộ kêu em chưa rõ. Cậu cau có quát vợ:

- Ơ hay? Vợ bỏ qua luôn cái công cậu gieo mạ còn gì? Không có cậu lam lũ vất vả sớm hôm thì sau này lấy đâu ra thằng cu để có cái giá thuê ba triệu rưỡi?

- Vâng, ra là thế.

Hân nói lí nhí. Cậu nhơn nhơn mè nheo:

- Vợ! Vợ ơi! Cậu bảo này. Tối nay nhá vợ nhá!

- Nhá là nhá cái gì cơ ạ?

Hân giả bộ không hiểu, cậu đểu cáng dụ dỗ:

- Nhá là nhá cái gieo mạ ý.

- Thôi, gieo giắc làm chi, lam lũ vất vả lắm cậu ạ.

Hân cố ý trêu chồng, cậu hắng giọng bảo:

- Phận làm thằng nền ông để chiều lòng con vợ thì dẫu có lam lũ vất vả đến mấy cậu cũng chịu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện