Cây Ô Liu Màu Trắng
Chương 22-2
Edit: Eimi.103
Beta: Onion2109
Có lẽ do âm nhạc của đêm đó quá thoải mái, mùi rượu quá phóng đãng. Ngay cả ánh đèncũng mờ mịt như sương, như mộng dẫn người cách xa chiến trường.
Đêm đã khuya, rượu chớm say. Những người trẻ tuổi tùy tiện nhảy múa.
Tống Nhiễm quay đầu nhìn bọn họ, lại nghiêng đầu với vẻ mặt hướng về đó.
Lý Toản nhìn thấy, nhất thời không biết phải chăng là rượu làm loạn, hỏi cô: “Muốn khiêu vũ không?”
Tống Nhiễm lập tức lắc đầu: “Tôi nhảy không tốt. Không giống người ngoại quốc trời sinh biết khiêu vũ đâu. Tôi mà chạy nhảy chắc chắn rất xấu hổ.”
Rượu xông lên đầu, khuôn mặt cô ửng đỏ. Lý Toản nhìn thời gian, nói: “Muốn về chưa?”
Cô gật cái đầu bắt đầu trở nên nặng nề, nói: “Ừm, muốn về rồi.”
Sasin đang trò chuyện vui vẻ cùng cô sinh viên kia. Mà các người bạn của Lý Toản đã sớm bị bao quanh bởi những cô gái trẻ.
Tống Nhiễm và Lý Toản nhìn nhau.
Lý Toản nói: “Tôi đưa cô về nhé!”
Tống Nhiễm “Ừm” một tiếng. Người từ trên ghế chân cao trượt xuống, chân có chút bủn rủn. Thế mà cô đã vô tình uống bốn ly rồi.
Lý Toản cúi đầu nhìn chân cô, ánh mắt lại dời lên mặt cô, cười hỏi: “Uống nhiều rồi à?”
“Không có.”Cô mím môi cười,hai gò má ửng đỏ,đôi mắt ngậm nước,nhìnthẳng vào anh.
Ánh mắt anh chậm rãi dời đi, chỉ hướng cửa quán bar: “Đi thôi.”
Hai người một trước một sau ra khỏi quán bar. Cửa lớn đóng lại, tiếng hát và rượu ngon đều bị bỏ lại phía sau, trước mặt là con hẻm nhỏ hẹp mờ tối. Gió đêm lướt qua tiền sảnhhơi lạnh.
“Lạnh à?”Anhhỏi.
“Không có.”Cô giống như một con vịt con xoa xoa cánhtay mình,“Tôi đang mặc áo khoác mà.Lúc nãy ởtrong quánbar rất nóng,nhưbây giờ mát mẻ lắm nè.”
Anhbị độngtác của cô chọc cười,khóe môi cong lêntrong đêmtối như có như không.
Tống Nhiễm còn đang xác định phương hướng, Lý Toản chợt hỏi: “Muốn khiêu vũ không?”
Cô sửng sốt: “Khiêu vũ?”
“Ừ.”Anh nói,“Bây giờ chỉ cóhai chúngta,nhảy sai cũng không có ai cười cô.”
Đêm khuya, trong con hẻm nhỏ yên tĩnh, ánh trăng êm ái, như trải xuống từng thước lụatrắng.
Anh nhẹ nhàng ôm eo cô, cô khoát vào vai anh, bàn tay hai người nắm lấy nhau. Anh luilại một bước, cô bị dẫn dắt tiến lên; anh xoay tròn một cái, cô cũng theo đó nhẹ nhànglượn vòng.
Anh và cô đều chẳng biết khiêu vũ nhiều, rượu càng làm nhịp chân thêm mập mờ lay động, thỉnh thoảng va nhẹ vào nhau, lại thỉnh thoảng va chạm mũi chân, hơi thở quấn quýt như có như không.
Đây nào phải khiêu vũ, rõ ràng là cẩn thận mà bí ẩn dò xét mua vui.
Tống Nhiễm nhẹ nhàng cười, Lý Toản giơ cổ tay cô lên, cô xoay tròn dưới cánh tay anh rời xa rồi lại xoay vòng trở về trước mặt anh.
Ánh trăng dịu dàng là âm nhạc im lặng, bước chân gõ trên phiến đá xanh là nhịp điệu củatrái tim. Giữa trời đất tĩnh mịch, chỉ có bức tường nát đầy vết đạn cùng khói bụi chứng kiến hết thảy.
Một khúc hoàn tất, Lý Toản buông cô ra, lùi lại một bước, làm như thật mà cúi chào lịch thiệp.
Tống Nhiễm cũng giả vờ kéo váy, đáp trả bằng động tác khẽ nhún đầu gối không chuẩn.
Lúc đứng lại bình thường, đầu cô hơi lung lay, đúng là có chút choáng.
Anh vừa chuẩn bị đưa tay đỡ thì cô đã đứng vững vàng, đành thu tay về. Bởi vì đã khiêu vũ xong.
Hai người trở về, dần dần rời xa không khí quấn quanh mùi rượu.
Tống Nhiễm hỏi: “Bạn của anh đều ở lại đó à?”
“Chốc nữatôi lại đếntìmhọ.”
“Ồ.”
Con đường lát đá gập ghềnh, Tống Nhiễm xoa xoa mắt, nhìn không rõ lắm, đi bộ bướccao bước thấp.
Lý Toản đi bên cạnh, cúi đầu nhìn bước chân của cô.
Đêm đen như mực, hai người chú tâm vào con đường dưới chân, chỉ có tiếng hít thở yên ổn hòa cùng tiếng gió thổi mảnh giấy xẹt qua.
Đi đến đường lớn, tầm nhìn rộng hơn. Thành lầu cổ kính ở hai bên đường phác hoạ ra đường nét năm tháng tang thương.
“Mấy ngày nay cô vẫn ổn chứ?”Lý Toản cúi đầu,nhẹ giọnghỏi cô.Như là sợ đánhthứctoàthànhhiếm khi yên ả này,ngay cả nói chuyện cũng nói nhỏ.
“Ổn lắm.”Cô ngẩng đầu lên,đôi đồngtử đen láy chứa đầy ánh sao,như nướctrong màn đêm,chânthành nhìn anh,“Đến vùngbiên giới,đếntrungtâmthành phố,đến khu giao chiến,còn đi đến khu sinhhoạt nữa.Anhthì sao?”
Anhbước chậm rãitheo cô,nói: “Hầu như mỗi ngày đều phábom.”
“Ồ.”Cô gõ gõ cái đầu ngày càng nặng nề,không chú ý dưới chân,giẫm phải một phiến đá nghiêng.Cơthể côhơi lắc lư,bả vai đụng vào cánhtay anh rồi nhẹ nhàng sượt qua.
Trong lòng giật mình gợn sóng, rồi lại tự nhiên như chưa từng xảy ra gì.
Cô hỏi: “Có nguy hiểm hơn lần trước không?”
Anh mỉm cười lắc đầu.
“Vậy làtốt rồi.”Côthở nhẹ,nói,“Tôi xem rồi,nơi nàyhình như không cóbán vòng dây đỏbình an,chắc là khi về nước mới cóthể mua cho anh.”
Anh liếc nhìn cô một cái, trong mắt vẫn là ý cười: “Không cần vội.” Lại hỏi, “Cô đi hai thángrồi, chừng nào về nước?”
“Tôi sẽ ở Cáp Phathêm vài ngày nữa,nếu vẫn không xác địnhtiếptheo đi đâuthì chắc sẽ về nước.Anh sẽ ở Cáp Phabao lâu?”
“Không nói chính xác được.Ngày nào đó cấptrên có mệnh lệnhthì phải lậptức đi.”
Như lần trước rời khỏi Gia La, ngay cả cơ hội chào hỏi cũng không có.
Hai người đều yên lặng chốc lát, theo đuổi tâm tư của mình mà bước đi. Thỉnh thoảng không cẩn thận bả vai nhẹ nhàng cọ xát rồi lặng yên tách ra.
Đang muốn rẽ qua một con đường, Lý Toản nhận ra gì đó, chợt kéo Tống Nhiễm dừng lại.Ngón trỏ anh đặt trên môi làm động tác im lặng, chăm chú lắng nghe.
Bên kia chỗ ngoặt có tiếng bước chân, là một đám người đang bước nhanh tới gần đây.
Lý Toản xem xét tình hình xung quanh rồi lập tức ôm Tống Nhiễm lách vào con hẻm nhỏ gần đó.
Một tay kéo cô ra sau lưng mình, một tay rút súng từ trong bao súng ra.
Tống Nhiễm bị kẹp giữa anh và bức tường, không thấy được tình huống bên ngoài. Tiếng bước chân ngày càng gần, cô hơi sợ hãi, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác an tâm.
Tiếng bước chân càng gần hơn, cô căng thẳng đến mức tay chạm khắp nơi, không cẩn thận đụng vào lòng bàn tay anh. Cô giật mình muốn di chuyển tay, nhưng lại đánh bạo không rời nữa. Không biết anh có cảm nhận được hay không, nhưng không nắm tay cô, cũng không tránh né. Lòng bàn tay anh và nắm đấm của cô cứ thế chạm vào nhau.
Cô cắn môi, tim đập loạn xạ; anh cảnh giác nghiêng đầu nhìn ra ngoài.
Đám người kia ngày càng gần, đi lướt qua đầu con hẻm, Lý Toản vô thức nghiêng về phía sau ẩn nấp.
Sau lưng Tống Nhiễm không còn chỗ lui, mặc cho lưng anh va nhẹ vào mặt cô. Mùi cơ thể của đàn ông xen lẫn mùi thuốc súng ập vào mặt.
Cô nhắm mắt lại, tay phải không kìm được nhẹ nhàng nắm áo ở eo anh.
Tiếng bước chân dần dần đi xa, Lý Toản vẫn im lặng chờ đợi.
Mãi cho đến khi âm thanh cuối cùng biến mất, con đường lại khôi phục sự yên tĩnh.
Tống Nhiễm thả lỏng tay, đầu lơ mơ, nhỏ giọng hỏi: “Lý Toản... xong chưa?”
Anh cất khẩu súng, bước một bước, quay đầu nhìn cô, ánh mắt như muốn nói rồi lại thôi.
“Sao vậy?”
“Lý Toản?”Anh cười khẽ,“Trước đó không phải luôn gọi A Toản A Toản à?”
Khuôn mặt Tống Nhiễm thoáng chốc nóng như lửa đốt.
Mà lúc anh thốt ra lời này, lòng anh cũng hơi rối loạn, dời ánh mắt cũng dời đi chủ đề, nói: “Đi thôi.”
“Ừm.”
Vòng qua chỗ ngoặt, đi qua một con đường nữa là tới khách sạn.
Tống Nhiễm hỏi: “Đám người vừa rồi là ai?”
“Chắc là quân đội chính phủ.”Lý Toản nói,“Có điều gần đây cấm đi lạiban đêm,bịbắt gặp sẽ kiểmtra cảbuổi,phiền phức lắm.”
“Ừm.”
Hai người không nói gì nữa, yên lặng bước đi.
Ban đêm, gió thổi mát mẻ.
Đã đi đến cuối của con đường cuối cùng rồi, Tống Nhiễm chậm rãi đi đến bậc thang khách sạn, quay đầu nhìn Lý Toản: “Tôi vào đây. Trên đường về anh nhớ chú ý an toànnhé.”
“Ừ.”
Hai người cứ đứng đấy, im lặng đối mặt.
Cô đang chờ anh đi, anh cũng đang chờ cô vào.
Một giây sau, Lý Toản cười ra tiếng, cúi đầu sờ lên mũi, nói: “Tôi đi đây.”
“Ừm.”
Anh mới đi vài mấy bước, lại ngoảnh đầu lại: “Tống Nhiễm.”
“Hả?”Cô vẫn đứngtrênbậcthang,đôi mắt lóe sáng nhìn anh.
Anhbị cô nhìn nhấtthời nghẹn lời,nhưng ngẫm lại cũng không có gì nói nên dùng câu kia: “Cô chú ý antoàn nhé.”
Cô thật thà gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Anh cười cười, vẫy tay chào, chạy chậm qua con phố.
Rất nhanh bộ đồ ngụy trang biến mất trong màn đêm.
Tống Nhiễm mỉm cười nhìn anh rời đi, không khỏi hít sâu một hơi ngước lên, thành phố Cáp Pha về đêm, bầu trời là màu xanh đen, rất sâu lắng.
Lòng cô tràn đầy ngọt ngào không nói nên lời, chạy chậm vào khách sạn, khó khăn kéo cánh cửa lưới sắt ra, đi vào thang máy cũ.
Thang máy đi lên. Cô tựa vào tường thang máy, ngửa đầu cười khanh khách.
Từng chi tiết của đêm nay có thể lưu trữ trong đầu cô rất lâu, rất rất lâu.
Cô cứ nhớ đi nhớ lại khiến khuôn mặt cũng nóng hổi luôn rồi, không khỏi chà chà hai má.
Cô ra khỏi thang máy, đóng cửa lưới sắt lại, vẫn cười đi qua hành lang. Vừa mở cửa, cánhcửa của căn phòng phía sau cũng mở, người bên trong dùng tiếng Trung gọi: “Tống Nhiễm.”
Đầu Tống Nhiễm vẫn còn choáng, phải mất mấy giây mới từ từ quay đầu lại.
Beta: Onion2109
Có lẽ do âm nhạc của đêm đó quá thoải mái, mùi rượu quá phóng đãng. Ngay cả ánh đèncũng mờ mịt như sương, như mộng dẫn người cách xa chiến trường.
Đêm đã khuya, rượu chớm say. Những người trẻ tuổi tùy tiện nhảy múa.
Tống Nhiễm quay đầu nhìn bọn họ, lại nghiêng đầu với vẻ mặt hướng về đó.
Lý Toản nhìn thấy, nhất thời không biết phải chăng là rượu làm loạn, hỏi cô: “Muốn khiêu vũ không?”
Tống Nhiễm lập tức lắc đầu: “Tôi nhảy không tốt. Không giống người ngoại quốc trời sinh biết khiêu vũ đâu. Tôi mà chạy nhảy chắc chắn rất xấu hổ.”
Rượu xông lên đầu, khuôn mặt cô ửng đỏ. Lý Toản nhìn thời gian, nói: “Muốn về chưa?”
Cô gật cái đầu bắt đầu trở nên nặng nề, nói: “Ừm, muốn về rồi.”
Sasin đang trò chuyện vui vẻ cùng cô sinh viên kia. Mà các người bạn của Lý Toản đã sớm bị bao quanh bởi những cô gái trẻ.
Tống Nhiễm và Lý Toản nhìn nhau.
Lý Toản nói: “Tôi đưa cô về nhé!”
Tống Nhiễm “Ừm” một tiếng. Người từ trên ghế chân cao trượt xuống, chân có chút bủn rủn. Thế mà cô đã vô tình uống bốn ly rồi.
Lý Toản cúi đầu nhìn chân cô, ánh mắt lại dời lên mặt cô, cười hỏi: “Uống nhiều rồi à?”
“Không có.”Cô mím môi cười,hai gò má ửng đỏ,đôi mắt ngậm nước,nhìnthẳng vào anh.
Ánh mắt anh chậm rãi dời đi, chỉ hướng cửa quán bar: “Đi thôi.”
Hai người một trước một sau ra khỏi quán bar. Cửa lớn đóng lại, tiếng hát và rượu ngon đều bị bỏ lại phía sau, trước mặt là con hẻm nhỏ hẹp mờ tối. Gió đêm lướt qua tiền sảnhhơi lạnh.
“Lạnh à?”Anhhỏi.
“Không có.”Cô giống như một con vịt con xoa xoa cánhtay mình,“Tôi đang mặc áo khoác mà.Lúc nãy ởtrong quánbar rất nóng,nhưbây giờ mát mẻ lắm nè.”
Anhbị độngtác của cô chọc cười,khóe môi cong lêntrong đêmtối như có như không.
Tống Nhiễm còn đang xác định phương hướng, Lý Toản chợt hỏi: “Muốn khiêu vũ không?”
Cô sửng sốt: “Khiêu vũ?”
“Ừ.”Anh nói,“Bây giờ chỉ cóhai chúngta,nhảy sai cũng không có ai cười cô.”
Đêm khuya, trong con hẻm nhỏ yên tĩnh, ánh trăng êm ái, như trải xuống từng thước lụatrắng.
Anh nhẹ nhàng ôm eo cô, cô khoát vào vai anh, bàn tay hai người nắm lấy nhau. Anh luilại một bước, cô bị dẫn dắt tiến lên; anh xoay tròn một cái, cô cũng theo đó nhẹ nhànglượn vòng.
Anh và cô đều chẳng biết khiêu vũ nhiều, rượu càng làm nhịp chân thêm mập mờ lay động, thỉnh thoảng va nhẹ vào nhau, lại thỉnh thoảng va chạm mũi chân, hơi thở quấn quýt như có như không.
Đây nào phải khiêu vũ, rõ ràng là cẩn thận mà bí ẩn dò xét mua vui.
Tống Nhiễm nhẹ nhàng cười, Lý Toản giơ cổ tay cô lên, cô xoay tròn dưới cánh tay anh rời xa rồi lại xoay vòng trở về trước mặt anh.
Ánh trăng dịu dàng là âm nhạc im lặng, bước chân gõ trên phiến đá xanh là nhịp điệu củatrái tim. Giữa trời đất tĩnh mịch, chỉ có bức tường nát đầy vết đạn cùng khói bụi chứng kiến hết thảy.
Một khúc hoàn tất, Lý Toản buông cô ra, lùi lại một bước, làm như thật mà cúi chào lịch thiệp.
Tống Nhiễm cũng giả vờ kéo váy, đáp trả bằng động tác khẽ nhún đầu gối không chuẩn.
Lúc đứng lại bình thường, đầu cô hơi lung lay, đúng là có chút choáng.
Anh vừa chuẩn bị đưa tay đỡ thì cô đã đứng vững vàng, đành thu tay về. Bởi vì đã khiêu vũ xong.
Hai người trở về, dần dần rời xa không khí quấn quanh mùi rượu.
Tống Nhiễm hỏi: “Bạn của anh đều ở lại đó à?”
“Chốc nữatôi lại đếntìmhọ.”
“Ồ.”
Con đường lát đá gập ghềnh, Tống Nhiễm xoa xoa mắt, nhìn không rõ lắm, đi bộ bướccao bước thấp.
Lý Toản đi bên cạnh, cúi đầu nhìn bước chân của cô.
Đêm đen như mực, hai người chú tâm vào con đường dưới chân, chỉ có tiếng hít thở yên ổn hòa cùng tiếng gió thổi mảnh giấy xẹt qua.
Đi đến đường lớn, tầm nhìn rộng hơn. Thành lầu cổ kính ở hai bên đường phác hoạ ra đường nét năm tháng tang thương.
“Mấy ngày nay cô vẫn ổn chứ?”Lý Toản cúi đầu,nhẹ giọnghỏi cô.Như là sợ đánhthứctoàthànhhiếm khi yên ả này,ngay cả nói chuyện cũng nói nhỏ.
“Ổn lắm.”Cô ngẩng đầu lên,đôi đồngtử đen láy chứa đầy ánh sao,như nướctrong màn đêm,chânthành nhìn anh,“Đến vùngbiên giới,đếntrungtâmthành phố,đến khu giao chiến,còn đi đến khu sinhhoạt nữa.Anhthì sao?”
Anhbước chậm rãitheo cô,nói: “Hầu như mỗi ngày đều phábom.”
“Ồ.”Cô gõ gõ cái đầu ngày càng nặng nề,không chú ý dưới chân,giẫm phải một phiến đá nghiêng.Cơthể côhơi lắc lư,bả vai đụng vào cánhtay anh rồi nhẹ nhàng sượt qua.
Trong lòng giật mình gợn sóng, rồi lại tự nhiên như chưa từng xảy ra gì.
Cô hỏi: “Có nguy hiểm hơn lần trước không?”
Anh mỉm cười lắc đầu.
“Vậy làtốt rồi.”Côthở nhẹ,nói,“Tôi xem rồi,nơi nàyhình như không cóbán vòng dây đỏbình an,chắc là khi về nước mới cóthể mua cho anh.”
Anh liếc nhìn cô một cái, trong mắt vẫn là ý cười: “Không cần vội.” Lại hỏi, “Cô đi hai thángrồi, chừng nào về nước?”
“Tôi sẽ ở Cáp Phathêm vài ngày nữa,nếu vẫn không xác địnhtiếptheo đi đâuthì chắc sẽ về nước.Anh sẽ ở Cáp Phabao lâu?”
“Không nói chính xác được.Ngày nào đó cấptrên có mệnh lệnhthì phải lậptức đi.”
Như lần trước rời khỏi Gia La, ngay cả cơ hội chào hỏi cũng không có.
Hai người đều yên lặng chốc lát, theo đuổi tâm tư của mình mà bước đi. Thỉnh thoảng không cẩn thận bả vai nhẹ nhàng cọ xát rồi lặng yên tách ra.
Đang muốn rẽ qua một con đường, Lý Toản nhận ra gì đó, chợt kéo Tống Nhiễm dừng lại.Ngón trỏ anh đặt trên môi làm động tác im lặng, chăm chú lắng nghe.
Bên kia chỗ ngoặt có tiếng bước chân, là một đám người đang bước nhanh tới gần đây.
Lý Toản xem xét tình hình xung quanh rồi lập tức ôm Tống Nhiễm lách vào con hẻm nhỏ gần đó.
Một tay kéo cô ra sau lưng mình, một tay rút súng từ trong bao súng ra.
Tống Nhiễm bị kẹp giữa anh và bức tường, không thấy được tình huống bên ngoài. Tiếng bước chân ngày càng gần, cô hơi sợ hãi, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác an tâm.
Tiếng bước chân càng gần hơn, cô căng thẳng đến mức tay chạm khắp nơi, không cẩn thận đụng vào lòng bàn tay anh. Cô giật mình muốn di chuyển tay, nhưng lại đánh bạo không rời nữa. Không biết anh có cảm nhận được hay không, nhưng không nắm tay cô, cũng không tránh né. Lòng bàn tay anh và nắm đấm của cô cứ thế chạm vào nhau.
Cô cắn môi, tim đập loạn xạ; anh cảnh giác nghiêng đầu nhìn ra ngoài.
Đám người kia ngày càng gần, đi lướt qua đầu con hẻm, Lý Toản vô thức nghiêng về phía sau ẩn nấp.
Sau lưng Tống Nhiễm không còn chỗ lui, mặc cho lưng anh va nhẹ vào mặt cô. Mùi cơ thể của đàn ông xen lẫn mùi thuốc súng ập vào mặt.
Cô nhắm mắt lại, tay phải không kìm được nhẹ nhàng nắm áo ở eo anh.
Tiếng bước chân dần dần đi xa, Lý Toản vẫn im lặng chờ đợi.
Mãi cho đến khi âm thanh cuối cùng biến mất, con đường lại khôi phục sự yên tĩnh.
Tống Nhiễm thả lỏng tay, đầu lơ mơ, nhỏ giọng hỏi: “Lý Toản... xong chưa?”
Anh cất khẩu súng, bước một bước, quay đầu nhìn cô, ánh mắt như muốn nói rồi lại thôi.
“Sao vậy?”
“Lý Toản?”Anh cười khẽ,“Trước đó không phải luôn gọi A Toản A Toản à?”
Khuôn mặt Tống Nhiễm thoáng chốc nóng như lửa đốt.
Mà lúc anh thốt ra lời này, lòng anh cũng hơi rối loạn, dời ánh mắt cũng dời đi chủ đề, nói: “Đi thôi.”
“Ừm.”
Vòng qua chỗ ngoặt, đi qua một con đường nữa là tới khách sạn.
Tống Nhiễm hỏi: “Đám người vừa rồi là ai?”
“Chắc là quân đội chính phủ.”Lý Toản nói,“Có điều gần đây cấm đi lạiban đêm,bịbắt gặp sẽ kiểmtra cảbuổi,phiền phức lắm.”
“Ừm.”
Hai người không nói gì nữa, yên lặng bước đi.
Ban đêm, gió thổi mát mẻ.
Đã đi đến cuối của con đường cuối cùng rồi, Tống Nhiễm chậm rãi đi đến bậc thang khách sạn, quay đầu nhìn Lý Toản: “Tôi vào đây. Trên đường về anh nhớ chú ý an toànnhé.”
“Ừ.”
Hai người cứ đứng đấy, im lặng đối mặt.
Cô đang chờ anh đi, anh cũng đang chờ cô vào.
Một giây sau, Lý Toản cười ra tiếng, cúi đầu sờ lên mũi, nói: “Tôi đi đây.”
“Ừm.”
Anh mới đi vài mấy bước, lại ngoảnh đầu lại: “Tống Nhiễm.”
“Hả?”Cô vẫn đứngtrênbậcthang,đôi mắt lóe sáng nhìn anh.
Anhbị cô nhìn nhấtthời nghẹn lời,nhưng ngẫm lại cũng không có gì nói nên dùng câu kia: “Cô chú ý antoàn nhé.”
Cô thật thà gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Anh cười cười, vẫy tay chào, chạy chậm qua con phố.
Rất nhanh bộ đồ ngụy trang biến mất trong màn đêm.
Tống Nhiễm mỉm cười nhìn anh rời đi, không khỏi hít sâu một hơi ngước lên, thành phố Cáp Pha về đêm, bầu trời là màu xanh đen, rất sâu lắng.
Lòng cô tràn đầy ngọt ngào không nói nên lời, chạy chậm vào khách sạn, khó khăn kéo cánh cửa lưới sắt ra, đi vào thang máy cũ.
Thang máy đi lên. Cô tựa vào tường thang máy, ngửa đầu cười khanh khách.
Từng chi tiết của đêm nay có thể lưu trữ trong đầu cô rất lâu, rất rất lâu.
Cô cứ nhớ đi nhớ lại khiến khuôn mặt cũng nóng hổi luôn rồi, không khỏi chà chà hai má.
Cô ra khỏi thang máy, đóng cửa lưới sắt lại, vẫn cười đi qua hành lang. Vừa mở cửa, cánhcửa của căn phòng phía sau cũng mở, người bên trong dùng tiếng Trung gọi: “Tống Nhiễm.”
Đầu Tống Nhiễm vẫn còn choáng, phải mất mấy giây mới từ từ quay đầu lại.
Bình luận truyện