Cha Tui Nói Ổng Là Thần
Chương 19: Bối cảnh nhà tử thần
Hồ Thừa Khiếu có hơi sợ ba ba Chu Chúc, nhìn chú ấy quá hung dữ, không giống ba ba cậu lúc nào cũng cười hì hì.
Ba ba Chu Chúc càng như vậy, Hồ Thừa Khiếu lại càng lo lắng cho em gái công chúa của mình hơn. Cậu nghĩ, nếu em gái công chúa về nhà cậu ở thì tốt biết bao nhiêu.
Như thế em gái công chúa sẽ có mẹ, có ba ba thích cười còn là một đại anh hùng nữa!
Cho nên cậu vội vàng chạy vào nhà trẻ, tìm ba ba ra!
Lúc này, tử thần số hai cũng vừa ra khỏi văn phòng. Anh ta nói hết lời mới làm cho cô giáo tin rằng, cây lưỡi hái này là nhà bọn họ dùng để cắt đồ ăn, bị con trai lén lút cầm tới trường. Còn anh ta chính là một phụ huynh nghiêm túc và có trách nhiệm, anh ta không hề biết chuyện này.
Sau khi đổ hết trách nhiệm cho thằng con xui xẻo nhà mình, tử thần số hai yên lặng thu lại lưỡi hái nhỏ.
Lúc đi ra, anh ta thấy thằng con xui xẻo của mình hùng hổ đi tới. Nó thấy anh ta thì hai mắt tỏa sáng, lớn tiếng gọi ——
“Ba ba, ba ba, ba nhanh đi với con!”
Vừa nói vừa kéo góc áo anh ta.
Tử thần số hai đang mặc bộ âu phục màu đen đắt đỏ. Đây không phải quần áo bình thường anh ta sẽ mặc. Anh ta chỉ mặc nó mỗi lần đến đón con trai, là trang phục tử thần chính thức của anh ta.
Chủ yếu vì đây là nhà trẻ quý tộc, anh ta cũng không thể mặc đồng phục giao đồ ăn vàng chóe đến đón con trai mình được, đúng không?
Là một cổ nhân, đương nhiên anh ta biết trẻ con loài người không phải đứa nào cũng là tiểu thiên sứ. Anh ta không hề muốn con mình bởi vì có ba ba nghèo túng mà bị chế giễu.
Lúc trước là vì nhất thời xúc động nên tử thần số hai mới đưa con mình đến nhà trẻ này, hiển nhiên anh ta cũng phải giấu vợ mình. Chính bởi vì giấu vợ nên mỗi ngày đều là anh ta đưa đón con.
Dù sao thời gian làm “chàng trai giao đồ ăn” của anh ta cũng rất tự do. Ngày nào vợ anh ta cũng làm đến chiều muộn, thỉnh thoảng còn phải tăng ca nữa.
Tử thần số hai còn chưa kịp dạy dỗ thằng con xui xẻo của mình, thì đã bị nó kéo ra ngoài, còn vừa đi vừa nói: “Ba ba của em gái công chúa đến rồi ba… Ba ba, ba ba em ấy rất hung dữ, ba cứu em gái công chúa được không ạ?”
Vẻ mặt tử thần số hai đầy chính khí nói: “Đó là con của người ta, chúng ta là người tốt, không được cướp trẻ con nhà người ta…”
“Nhưng ba ba em ấy là người xấu mà.” Hồ Thừa Khiếu nói: “Chỗ này của em gái công chúa còn bị thương nữa.”
Hồ Thừa Khiếu vừa nói vừa sờ lên trán mình ra hiệu.
Đương nhiên, tử thần số hai không có khả năng đi cướp con nhà người ta, bây giờ anh ta chỉ nuôi một đứa thôi đã đủ nhức đầu rồi.
Có điều cũng không thể phá hỏng hình tượng đại anh hùng của mình trong suy nghĩ của con trai được, thế nên anh ta mở miệng nói: “Vậy để ba ba đi tìm chú ấy, nói chuyện với chú ấy, để chú ấy không hung dữ với em gái công chúa của con nữa nhé?”
Tử thần số hai bế Hồ Thừa Khiếu lên, nói.
Lúc bọn họ nói đến đây, cô giáo cũng rời văn phòng đi ra cổng trường. Vì an toàn của bọn nhỏ, cổng lớn chỉ mở một cánh cửa nhỏ vào lúc tan học. Cổng là cổng sắt, cả trong và ngoài đều không nhìn thấy được nhau.
Lúc tử thần số hai ôm con trai ra ngoài đã nghĩ trong đầu, hù dọa phụ huynh của đứa trẻ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Anh ta đã chuẩn bị tốt biểu cảm trên mặt. Nhưng khoảnh khắc ra khỏi cổng, anh ta thoáng thấy người đứng trước cổng đang ôm một bé gái… Kim Sân?!!
Bé gái mặc một chiếc váy màu hồng, trên trán dán một miếng băng gạc, đang ôm Kim Sân nói chuyện không ngừng…
Kim Sân cảm thấy có ánh mắt đang nhìn anh, anh quay đầu.
Tử thần số hai vốn đang ôm Hồ Thừa Khiếu, một giây sau liền ném Hồ Thừa Khiếu đi.
Động tác này thuần túy là hành động bản năng. Anh ta không thể để gia đình của mình bại lộ trước mặt Kim Sân được.
Tử thần số hai cứng người.
Thằng con xui xẻo bị ném cũng không chịu bất cứ ảnh hưởng nào. Nó vững vàng đứng trên mặt đất, còn không ngừng kéo tay anh ta ——
“Ba ba, cái chú đó kìa!”
“Ba ba, ba nói nhanh lên đi, bằng không ba ba của em gái công chúa sẽ đi mất…”
Không cần phải nói, cô bé mà Kim Sân đang ôm trong ngực chính là em gái công chúa mà Hồ Thừa Khiếu nói.
Đáy lòng tử thần số hai giống như bị một vạn thần thú giẫm qua vậy.
Kim Sân nhìn thoáng qua Hồ Thừa Khiếu, lại liếc mắt nhìn tử thần số hai, lạnh giọng nói: “Thật khéo.”
Hai chữ thôi, tử thần số hai liền biết Kim Sân đang nói cái gì. Nếu là bình thường, anh ta nhất định sẽ chịu thua. Tuy anh ta thường xuyên tìm Kim Sân để gây phiền phức, nhưng anh ta không ngốc, anh ta luôn nắm chắc mọi việc trong tay.
Nhưng lúc này đây, thằng con luôn sùng bái mình đang ở bên cạnh, còn kéo góc áo anh ta ——
“Ba ba, ba là đại anh hùng! Ba nói với chú ấy đi, để chú ấy không làm chuyện xấu nữa đi ạ.”
Tử thần số hai cắn răng, nói: “Con gái anh rất đáng yêu đấy, anh phải làm một người ba tốt.”
Trong nháy mắt đó, tử thần số hai cảm thấy mình xong đời rồi. Mặc dù hiện tại anh ta đã là tử thần chính thức, nhưng ai cũng biết Kim Sân mới là tử thần chân chính, chẳng qua anh chỉ cần một chút thời gian mà thôi.
Thật ra anh ta luôn mở miệng khiêu khích Kim Sân, nhưng anh ta chưa từng thật sự dùng giọng điệu ra lệnh nói chuyện với Kim Sân.
Nhưng ngoài ý muốn chính là, Kim Sân chỉ nhìn Hồ Thừa Khiếu đứng bên một lúc. Khuôn mặt anh chẳng có xíu cảm xúc nào, thậm chí còn không vạch trần thân phận của anh ta để đả kích Hồ Thừa Khiếu luôn.
Trái lại, cô bé mà Kim Sân ôm trong ngực thì đã tức đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, khóc nấc: “Ba ba, ba ba, ba không phải ba ba xấu đâu! Ba là ba ba đại anh hùng!” Những kẻ xấu trong TV đều sẽ bị nhốt, ba ba bé không phải kẻ xấu đâu.
Kim Sân vỗ lưng cho con gái nhỏ, nhẹ giọng dỗ dành: “Ba ba không phải ba ba xấu, ba ba là ba ba đại anh hùng. Đừng khóc nữa, ba ba đâu có lừa con.”
Giọng Kim Sân mềm xuống, lúc nói lời này còn đưa mắt nhìn tử thần số hai. Tử thần số hai lập tức ôm lấy Hồ Thừa Khiếu, mở miệng nói: “Cục cưng đừng nói lung tung, chú này làm chung với ba ba, cũng giống ba ba đều là đại anh hùng.”
Kim Sân quay đầu lại, đưa một tay lau nước mắt cho con gái: “Con xem, ba ba có lừa con đâu, ba ba cũng là đại anh hung mà.”
Hồ Thừa Khiếu cảm thấy thật khó tin. Tử thần số hai sợ con trai mình lại nói cái gì không nên nói vào lúc này, liền vội vàng chào tạm biệt Kim Sân.
Tử thần số hai ôm Hồ Thừa Khiếu ra khỏi tiểu khu, thì mới thở phào một hơi, nhưng lông mày vẫn còn giật giật. Anh ta đặt con trai trên đường, ngồi xổm xuống, nói: “Cục cưng, chúng ta về lại trường cũ học nhé?”
Hiện tại tử thần số hai lo rằng việc mình có gia đình sẽ bị lộ ra ngoài.
Anh ta chưa từng báo cáo lên trên về gia đình của mình. Nếu để Kim Sân biết anh ta có vợ con, đến lúc đó sẽ càng thêm phiền phức.
Hồ Thừa Khiếu hoàn toàn không biết nổi khổ của ba ba mình, vẫn còn nói ——
“Ba ba, ba ba của em gái công chúa thật sự là đại anh hùng ạ?”
Tử thần số hai bị chọc cho tức chết đến nơi rồi. Anh ta nghiêm túc nói với con trai mình: “Hồ Thừa Khiếu, ngày mai con sẽ về trường cũ học! Về sau không được phép nhắc đến em gái công chúa nữa!”
~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Ba ba Kim lần này siêu rồi, không phá hủy tín ngưỡng của một đứa bé.
~~~
Ba ba Chu Chúc càng như vậy, Hồ Thừa Khiếu lại càng lo lắng cho em gái công chúa của mình hơn. Cậu nghĩ, nếu em gái công chúa về nhà cậu ở thì tốt biết bao nhiêu.
Như thế em gái công chúa sẽ có mẹ, có ba ba thích cười còn là một đại anh hùng nữa!
Cho nên cậu vội vàng chạy vào nhà trẻ, tìm ba ba ra!
Lúc này, tử thần số hai cũng vừa ra khỏi văn phòng. Anh ta nói hết lời mới làm cho cô giáo tin rằng, cây lưỡi hái này là nhà bọn họ dùng để cắt đồ ăn, bị con trai lén lút cầm tới trường. Còn anh ta chính là một phụ huynh nghiêm túc và có trách nhiệm, anh ta không hề biết chuyện này.
Sau khi đổ hết trách nhiệm cho thằng con xui xẻo nhà mình, tử thần số hai yên lặng thu lại lưỡi hái nhỏ.
Lúc đi ra, anh ta thấy thằng con xui xẻo của mình hùng hổ đi tới. Nó thấy anh ta thì hai mắt tỏa sáng, lớn tiếng gọi ——
“Ba ba, ba ba, ba nhanh đi với con!”
Vừa nói vừa kéo góc áo anh ta.
Tử thần số hai đang mặc bộ âu phục màu đen đắt đỏ. Đây không phải quần áo bình thường anh ta sẽ mặc. Anh ta chỉ mặc nó mỗi lần đến đón con trai, là trang phục tử thần chính thức của anh ta.
Chủ yếu vì đây là nhà trẻ quý tộc, anh ta cũng không thể mặc đồng phục giao đồ ăn vàng chóe đến đón con trai mình được, đúng không?
Là một cổ nhân, đương nhiên anh ta biết trẻ con loài người không phải đứa nào cũng là tiểu thiên sứ. Anh ta không hề muốn con mình bởi vì có ba ba nghèo túng mà bị chế giễu.
Lúc trước là vì nhất thời xúc động nên tử thần số hai mới đưa con mình đến nhà trẻ này, hiển nhiên anh ta cũng phải giấu vợ mình. Chính bởi vì giấu vợ nên mỗi ngày đều là anh ta đưa đón con.
Dù sao thời gian làm “chàng trai giao đồ ăn” của anh ta cũng rất tự do. Ngày nào vợ anh ta cũng làm đến chiều muộn, thỉnh thoảng còn phải tăng ca nữa.
Tử thần số hai còn chưa kịp dạy dỗ thằng con xui xẻo của mình, thì đã bị nó kéo ra ngoài, còn vừa đi vừa nói: “Ba ba của em gái công chúa đến rồi ba… Ba ba, ba ba em ấy rất hung dữ, ba cứu em gái công chúa được không ạ?”
Vẻ mặt tử thần số hai đầy chính khí nói: “Đó là con của người ta, chúng ta là người tốt, không được cướp trẻ con nhà người ta…”
“Nhưng ba ba em ấy là người xấu mà.” Hồ Thừa Khiếu nói: “Chỗ này của em gái công chúa còn bị thương nữa.”
Hồ Thừa Khiếu vừa nói vừa sờ lên trán mình ra hiệu.
Đương nhiên, tử thần số hai không có khả năng đi cướp con nhà người ta, bây giờ anh ta chỉ nuôi một đứa thôi đã đủ nhức đầu rồi.
Có điều cũng không thể phá hỏng hình tượng đại anh hùng của mình trong suy nghĩ của con trai được, thế nên anh ta mở miệng nói: “Vậy để ba ba đi tìm chú ấy, nói chuyện với chú ấy, để chú ấy không hung dữ với em gái công chúa của con nữa nhé?”
Tử thần số hai bế Hồ Thừa Khiếu lên, nói.
Lúc bọn họ nói đến đây, cô giáo cũng rời văn phòng đi ra cổng trường. Vì an toàn của bọn nhỏ, cổng lớn chỉ mở một cánh cửa nhỏ vào lúc tan học. Cổng là cổng sắt, cả trong và ngoài đều không nhìn thấy được nhau.
Lúc tử thần số hai ôm con trai ra ngoài đã nghĩ trong đầu, hù dọa phụ huynh của đứa trẻ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Anh ta đã chuẩn bị tốt biểu cảm trên mặt. Nhưng khoảnh khắc ra khỏi cổng, anh ta thoáng thấy người đứng trước cổng đang ôm một bé gái… Kim Sân?!!
Bé gái mặc một chiếc váy màu hồng, trên trán dán một miếng băng gạc, đang ôm Kim Sân nói chuyện không ngừng…
Kim Sân cảm thấy có ánh mắt đang nhìn anh, anh quay đầu.
Tử thần số hai vốn đang ôm Hồ Thừa Khiếu, một giây sau liền ném Hồ Thừa Khiếu đi.
Động tác này thuần túy là hành động bản năng. Anh ta không thể để gia đình của mình bại lộ trước mặt Kim Sân được.
Tử thần số hai cứng người.
Thằng con xui xẻo bị ném cũng không chịu bất cứ ảnh hưởng nào. Nó vững vàng đứng trên mặt đất, còn không ngừng kéo tay anh ta ——
“Ba ba, cái chú đó kìa!”
“Ba ba, ba nói nhanh lên đi, bằng không ba ba của em gái công chúa sẽ đi mất…”
Không cần phải nói, cô bé mà Kim Sân đang ôm trong ngực chính là em gái công chúa mà Hồ Thừa Khiếu nói.
Đáy lòng tử thần số hai giống như bị một vạn thần thú giẫm qua vậy.
Kim Sân nhìn thoáng qua Hồ Thừa Khiếu, lại liếc mắt nhìn tử thần số hai, lạnh giọng nói: “Thật khéo.”
Hai chữ thôi, tử thần số hai liền biết Kim Sân đang nói cái gì. Nếu là bình thường, anh ta nhất định sẽ chịu thua. Tuy anh ta thường xuyên tìm Kim Sân để gây phiền phức, nhưng anh ta không ngốc, anh ta luôn nắm chắc mọi việc trong tay.
Nhưng lúc này đây, thằng con luôn sùng bái mình đang ở bên cạnh, còn kéo góc áo anh ta ——
“Ba ba, ba là đại anh hùng! Ba nói với chú ấy đi, để chú ấy không làm chuyện xấu nữa đi ạ.”
Tử thần số hai cắn răng, nói: “Con gái anh rất đáng yêu đấy, anh phải làm một người ba tốt.”
Trong nháy mắt đó, tử thần số hai cảm thấy mình xong đời rồi. Mặc dù hiện tại anh ta đã là tử thần chính thức, nhưng ai cũng biết Kim Sân mới là tử thần chân chính, chẳng qua anh chỉ cần một chút thời gian mà thôi.
Thật ra anh ta luôn mở miệng khiêu khích Kim Sân, nhưng anh ta chưa từng thật sự dùng giọng điệu ra lệnh nói chuyện với Kim Sân.
Nhưng ngoài ý muốn chính là, Kim Sân chỉ nhìn Hồ Thừa Khiếu đứng bên một lúc. Khuôn mặt anh chẳng có xíu cảm xúc nào, thậm chí còn không vạch trần thân phận của anh ta để đả kích Hồ Thừa Khiếu luôn.
Trái lại, cô bé mà Kim Sân ôm trong ngực thì đã tức đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, khóc nấc: “Ba ba, ba ba, ba không phải ba ba xấu đâu! Ba là ba ba đại anh hùng!” Những kẻ xấu trong TV đều sẽ bị nhốt, ba ba bé không phải kẻ xấu đâu.
Kim Sân vỗ lưng cho con gái nhỏ, nhẹ giọng dỗ dành: “Ba ba không phải ba ba xấu, ba ba là ba ba đại anh hùng. Đừng khóc nữa, ba ba đâu có lừa con.”
Giọng Kim Sân mềm xuống, lúc nói lời này còn đưa mắt nhìn tử thần số hai. Tử thần số hai lập tức ôm lấy Hồ Thừa Khiếu, mở miệng nói: “Cục cưng đừng nói lung tung, chú này làm chung với ba ba, cũng giống ba ba đều là đại anh hùng.”
Kim Sân quay đầu lại, đưa một tay lau nước mắt cho con gái: “Con xem, ba ba có lừa con đâu, ba ba cũng là đại anh hung mà.”
Hồ Thừa Khiếu cảm thấy thật khó tin. Tử thần số hai sợ con trai mình lại nói cái gì không nên nói vào lúc này, liền vội vàng chào tạm biệt Kim Sân.
Tử thần số hai ôm Hồ Thừa Khiếu ra khỏi tiểu khu, thì mới thở phào một hơi, nhưng lông mày vẫn còn giật giật. Anh ta đặt con trai trên đường, ngồi xổm xuống, nói: “Cục cưng, chúng ta về lại trường cũ học nhé?”
Hiện tại tử thần số hai lo rằng việc mình có gia đình sẽ bị lộ ra ngoài.
Anh ta chưa từng báo cáo lên trên về gia đình của mình. Nếu để Kim Sân biết anh ta có vợ con, đến lúc đó sẽ càng thêm phiền phức.
Hồ Thừa Khiếu hoàn toàn không biết nổi khổ của ba ba mình, vẫn còn nói ——
“Ba ba, ba ba của em gái công chúa thật sự là đại anh hùng ạ?”
Tử thần số hai bị chọc cho tức chết đến nơi rồi. Anh ta nghiêm túc nói với con trai mình: “Hồ Thừa Khiếu, ngày mai con sẽ về trường cũ học! Về sau không được phép nhắc đến em gái công chúa nữa!”
~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Ba ba Kim lần này siêu rồi, không phá hủy tín ngưỡng của một đứa bé.
~~~
Bình luận truyện