Chân Dài Duyên Ngắn Khó Giữ Chân Tình
Chương 51
Sau khi kết thúc mọi chuyện, một mình Cố Thu quay lại bệnh viện, áp thấp khiến toàn bộ nhiệt độ ở trong thành xuống thấp rất lạnh.
Đã vật vã và lao lực suốt mấy ngày liền, khiên cô không còn sức, ngồi trước giường bệnh của mẹ, nhìn màn hình bảng điện tim mẹ đang chảy liên tục, trong lòng cô không biết nên vui hay nên buồn.
Cô kéo lấy tay mẹ, nhìn vết thương trên tay bà, hít một hơi sâu, rồi khóe môi cố gượng cười: “Mẹ, con đã giải quyết xong mọi thứ, giờ chỉ đợi mẹ tỉnh dậy.”
Cô nhẹ nhàng sờ tay mẹ mình, nhìn bàn tay mẹ có vô số cái ống nhỏ, trong lòng vô cùng khó chịu, mắt cô đã khóc đến xưng lên, nhưng vẫn không kiềm được nước mắt rơi: “Mẹ, Con có thể không cần bất cứ gì, con không quan tâm đến gì nữa hết, con chỉ mong mẹ tỉnh dậy.”
Cô cúi thấp đầu, âm thanh đầy thành khẩn cầu xin và run rẩy: “Con chỉ có người thân duy nhất là mẹ.” Trước mắt khiến mọi thứ mờ đi: “Mẹ, Nếu lần này mẹ gắng gượng không nỗi, con cũng không tiếp tục kiên trì nữa, cả nhà ba người chúng ta sẽ đoàn tụ phía dưới, được không?”
Nhưng mẹ cô nằm trên giường không chút phản ứng, chỉ có nhìn lòng ngực đang thở mới biết bà còn sống.
Nhớ lại những hồi ức ngọt ngào, trong lòng Cố Thu thấy chu chát, cô cúi thấp đầu, thất thần.
Điện thoại cô lại sáng lên, cô cúi đầu nhìn, là bảo mẫu của Cố Gia gọi, nghe điện thoại, âm thanh cô lộ rõ sự yếu ớt: “Alo, dì Lý.”
“Cô ơi, cô còn nhớ tôi không, giờ hai người đó đều xảy ra chuyện, di vật của ông phải xử lý như thế nào? Hay là cô về nhà một chuyến? Thuận tiện lấy cho phu nhân ít đồ?”
“Được.” Cố Thu không suy nghĩ, liền nhận lời ngay: “Chút nữa tôi về.”
Âm thanh dì Lý kèm theo tiếng khóc, người già mà, ở với nhà Cố Gia gần mấy chục năm, giờ tuổi đã cao, đã có tình cảm với Cố Gia, chuyện đột nhiên xảy ra như thế, khiến người già cũng có chút chịu không nổi.
“Tiểu thư, hôm nay tôi gọi điện thoại cho cô, tôi muốn nói với cô tôi xin thôi việc, tôi đã già, giờ ông và bà cũng xảy ra chuyện, tôi ở trong nhà thấy đau khổ quá, tôi muốn, về quê nhà.” Giọng dì Lý kèm theo tiếng khóc nức, người dường như lại già đi một ít.
Trong lòng Cố Thu thấy chua xót, thở dài, nước mắt rơi trên khóe mắt: “Con biết rồi, đợi con về, chúng ta ngồi ăn bữa cơm nhé.”
“Ôi, tốt quá, vậy tôi đợi cô hai.”
Nói xong, dì Lý tắt điện thoại.
Cố Thu đứng dậy, hôn lên trán mẹ, rồi quay người đi ra.
Mấy ngày liền không ngủ không nghỉ, Cố Thu vừa đi hai bước, xém tí đã té xuống đất, cũng may đỡ được thành cửa, mới có thể đứng vững.
Cô nhẹ nhàng ấn nguyệt thái dương, chỉnh lại bộ đồ, rời khỏi phòng bệnh.
Nhưng cô không thấy, Thời Thiếu Tu đã đứng ở một góc tối trước lan can, im lặng nhìn cô.
(Lời dịch giả: Hai anh chị cứ yêu nhau như thế làm người khác đau lòng quá, yêu nhau lắm cắn nhau đau mà_Hai li- app inovel)
Gọi một chiếc xe, đứng trước cửa biệt thự yên tĩnh nhà họ Cố, đã trải qua mấy chục năm tuổi kia, đã có chút cũ kĩ.
Cố Thu thở dài, nắm lấy tay áo kéo kéo, rồi đi vào trong.
Bên trong đèn vẫn sáng, còn chưa vào trong phòng, đã ngửi thấy mùi đồ ăn nhè nhẹ.
Đã vật vã và lao lực suốt mấy ngày liền, khiên cô không còn sức, ngồi trước giường bệnh của mẹ, nhìn màn hình bảng điện tim mẹ đang chảy liên tục, trong lòng cô không biết nên vui hay nên buồn.
Cô kéo lấy tay mẹ, nhìn vết thương trên tay bà, hít một hơi sâu, rồi khóe môi cố gượng cười: “Mẹ, con đã giải quyết xong mọi thứ, giờ chỉ đợi mẹ tỉnh dậy.”
Cô nhẹ nhàng sờ tay mẹ mình, nhìn bàn tay mẹ có vô số cái ống nhỏ, trong lòng vô cùng khó chịu, mắt cô đã khóc đến xưng lên, nhưng vẫn không kiềm được nước mắt rơi: “Mẹ, Con có thể không cần bất cứ gì, con không quan tâm đến gì nữa hết, con chỉ mong mẹ tỉnh dậy.”
Cô cúi thấp đầu, âm thanh đầy thành khẩn cầu xin và run rẩy: “Con chỉ có người thân duy nhất là mẹ.” Trước mắt khiến mọi thứ mờ đi: “Mẹ, Nếu lần này mẹ gắng gượng không nỗi, con cũng không tiếp tục kiên trì nữa, cả nhà ba người chúng ta sẽ đoàn tụ phía dưới, được không?”
Nhưng mẹ cô nằm trên giường không chút phản ứng, chỉ có nhìn lòng ngực đang thở mới biết bà còn sống.
Nhớ lại những hồi ức ngọt ngào, trong lòng Cố Thu thấy chu chát, cô cúi thấp đầu, thất thần.
Điện thoại cô lại sáng lên, cô cúi đầu nhìn, là bảo mẫu của Cố Gia gọi, nghe điện thoại, âm thanh cô lộ rõ sự yếu ớt: “Alo, dì Lý.”
“Cô ơi, cô còn nhớ tôi không, giờ hai người đó đều xảy ra chuyện, di vật của ông phải xử lý như thế nào? Hay là cô về nhà một chuyến? Thuận tiện lấy cho phu nhân ít đồ?”
“Được.” Cố Thu không suy nghĩ, liền nhận lời ngay: “Chút nữa tôi về.”
Âm thanh dì Lý kèm theo tiếng khóc, người già mà, ở với nhà Cố Gia gần mấy chục năm, giờ tuổi đã cao, đã có tình cảm với Cố Gia, chuyện đột nhiên xảy ra như thế, khiến người già cũng có chút chịu không nổi.
“Tiểu thư, hôm nay tôi gọi điện thoại cho cô, tôi muốn nói với cô tôi xin thôi việc, tôi đã già, giờ ông và bà cũng xảy ra chuyện, tôi ở trong nhà thấy đau khổ quá, tôi muốn, về quê nhà.” Giọng dì Lý kèm theo tiếng khóc nức, người dường như lại già đi một ít.
Trong lòng Cố Thu thấy chua xót, thở dài, nước mắt rơi trên khóe mắt: “Con biết rồi, đợi con về, chúng ta ngồi ăn bữa cơm nhé.”
“Ôi, tốt quá, vậy tôi đợi cô hai.”
Nói xong, dì Lý tắt điện thoại.
Cố Thu đứng dậy, hôn lên trán mẹ, rồi quay người đi ra.
Mấy ngày liền không ngủ không nghỉ, Cố Thu vừa đi hai bước, xém tí đã té xuống đất, cũng may đỡ được thành cửa, mới có thể đứng vững.
Cô nhẹ nhàng ấn nguyệt thái dương, chỉnh lại bộ đồ, rời khỏi phòng bệnh.
Nhưng cô không thấy, Thời Thiếu Tu đã đứng ở một góc tối trước lan can, im lặng nhìn cô.
(Lời dịch giả: Hai anh chị cứ yêu nhau như thế làm người khác đau lòng quá, yêu nhau lắm cắn nhau đau mà_Hai li- app inovel)
Gọi một chiếc xe, đứng trước cửa biệt thự yên tĩnh nhà họ Cố, đã trải qua mấy chục năm tuổi kia, đã có chút cũ kĩ.
Cố Thu thở dài, nắm lấy tay áo kéo kéo, rồi đi vào trong.
Bên trong đèn vẫn sáng, còn chưa vào trong phòng, đã ngửi thấy mùi đồ ăn nhè nhẹ.
Bình luận truyện