Chàng Đại Gia Kiêu Ngạo

Chương 7: Chương 7




Trở về lớp học nó ko thấy Tuấn đâu.Nó nghĩ nó nợ Tuấn 1 lời xin lỗi.Chỉ vì nó mà ngày đầu tiên đi học cũa Tuấn ko đc mĩ mãng cho lắm...
Hôm nay thời gian trôi chậm quá,vì nó có cảm giác nặng nề lắm.Nó nhớ tới cái hôn mãnh liệt cũa hắn,nó nhớ tới cách cư xữ hắn khi nó đi chung vs Tuấn."Phải chăng hắn ghen..."
Nó lai cúi đầu xuống vs đống tập.,những cử chỉ điên khùng đã đc đám bạn trong lớp nó chiêm ngưỡng.
"Ê!mày sao vậy?tối wa quên uống thuôc hả?"-Linh Đan tỏ vẻ phân vân nhìn nó.
"..."-Nó lại tiếp tục hành động như kẻ điên khùng,nó mặc kệ câu hỏi Linh Đan,bây giờ nó ko muốn nói gì nữa.Nó muốn có sự chắc chắng rằng hắn có thích nó ko?
-Nó nhớ tới lúc nó tỏ tình vs hắn,gương mặt hắn trầm lắng nhìn nó.Ánh mắt hắn đen huyền,1 sự buồn bã...Nó ước sẽ là người xoa diệu cho hắn.Nó mong hắn sẽ chấp nhận nó...có lẽ nó quá ngu ngốc chăng?
..............................
Bước chân nó hôm nay có vẻ nặng nề,nó đi từng bước thì lại suy nghĩ từng điều.
"Lên xe đi!"

-Nó ngước nhìn qua,là Tuấn,sao cậu ấy lại ở đây?
"Ko lên sao,hay chê xe tớ cùi?"-Tuấn cười híp mắt lại.
-Nó ngẩn tò te,rồi cười bù trừ:"Ko ko đâu"
-"Cậu sao sáng giờ tớ ko thấy?cúp học à"-Nó nhìn Tuấn vs ánh mặt của 1 tên nghi phạm.
-Tuấn im lìm nhìn nó,nhưng nhìn mặt nó bây giờ rất la tếu.Hai má nó phụng phịu + thêm cái mắt híp lại,miệng thì bặm lại,..
-"hahahaha!thôi cậu thôi làm mặt đó đi,ko để tớ lái xe à?"
-"vậy cậu phải trả lời câu hỏi cũa tớ!"-nó quay mặt đi tay vỗ vỗ vào mặt.
-"Ừ thì tớ đi công chuyện,.., thật ra thì cún con nhà tớ bị bệnh á mà!"-Tuấn nhìn nó vs ánh mắt cũa sự trêu trọc.
-"Thật ko?"-mắt nó to tròn như con nai vàng nhìn Tuấn.
-Mặt Tuấn đỏ ra...:"Tớ ko lẽ nói dối cậu"
-Nó nhìn mặt Tuấn lộ vẻ khó hiểu cũng ko hiểu chuyện gì nên nó ngước mắt tới bên đường.Nó nhìn cảnh vật,trông nó thích thú,đc hòa mình vào bầu ko khí náo nhiệt cũa thành phố...
-Nó khựng lại khi thấy hắn,hắn đang tay trong tay vs người phụ nữa khác...nó tức.
-Nó quay mặt đi,lộ vẻ tức tối,ghen tuông cũa nó.Nó ko biết nó và hắn có thật sự yêu nhau ko.
"Tụi mình đi chơi chứ?chịu ko?"-Tuấn nhìn nó cười.Cười toét miệng lun chớ!
"Ừm.."Giọng nó buồn đi...mắt nó như muốn khóc,...

-"Tại sao cậu ta lại đi kế bên người con gái ấy ..." -Gương mặt nó thất thần , nó nói rất nhỏ nhưng nó ko ngờ Tuấn đã nghe thấy
"Cậu sao thế ? Đi chơi với tớ , cậu ko thích sao ?"- Tuấn nhìn nó vs ánh mắt trìu mến , cậu ta như hiểu được tâm trạng của nó . Chắc nó không biết Tuấn cũng thấy hắn ...
"Không đâu con cún nhà tớ làm tớ buồn thôi ấy mà"- Gương mặt nó như 1 cái bánh bao chiều vậy .
"Tới nơi rồi , thôi nào đừng có làm gương mặt đóa nữa !!!"- Tuấn mở cửa xe cho nó vừa nói vừa cười y như 1 thiên sứ vậy , như vẫy chào nóa,như muốn đưa nó tới nơi thần tiên...
-Không biết vì lí do gì nóa cảm thấy bớt buồn đc 1 chút , cóa lẽ vì nụ cười của Tuấn chăng .
-À đây là khu trượt băng,nó cãm thấy lạnh,nó ngước nhìn những vận đông viên trượt băng như 1 con thiên nga vậy .
"Này ! Cậu định đứng ở đóa tới chừng nào không mau ra trượt đi."-Tuấn đưa cho nó đôi giày trước vừa noi vừa thúc nó mang giày.
-Nếu kêu nóa chạy đua thì phần thắng sẽ đương nhiên thuộc về nóa . Còn đằng này kêu nóa đi trượt băng là cầm chắc nóa bầm mông...
RẦM!!!-Tớ sẽ cố gắng , tớ sẽ cố gắng.
15 phút trôi qua

RẦM!!!- Cho tớ 1 cơ hội nữa đi.
Nửa tiếng sau
RẦM!!!- Tớ chịu thua thật rồi.
-Nóa bây giờ vừa bò vừa đảy tới thành tường. Nhìn lúc này nóa như 1 con ngố vậy. Tuấn cũng là 1 vận động viên trượt băng cóa tiếng cũng đành gác kiếm bó tay .
"Này cậu cóa sao không vậy , dầu nè sức đi !"- Tuấn như đang kiềm nén không dám cười trước mặt nóa.
"Tại cậu hết đấy , chân tớ bầm hết rồi nè "- 2 má nóa phình ra miệng nóa chép chép mặt tỏ vẻ tức tói.
"Tớ từng dạy rất nhiều người nhưng cậu là người mà làm tớ đầu hàng đấy "- Vừa nói Tuấn dơ 2 tay xin hàng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện