Chàng Giám Đốc Sợ Tỏ Tình

Chương 2



Một ngày thật mệt mỏi cũng rất vui vẻ với 2 người, hết đi vườn trái cây, đi ăn món đặc sản,tham quan những địa điểm du lich nổi tiếng, buổi tối đi dạo chợ đêm,ngồi trên thuyền nghe hát ăn uống, chụp hình, cô còn dẫn anh đi ăn các món ăn vặt.

“cảm ơn cô hôm nay tôi rất vui”

“không có gì, khi tôi ra Nha Trang anh dẫn tôi đi chơi là được rồi”

Mắt anh sáng lên “z cô đồng ý với tôi rồi hả”

“tôi đang thát nghiệp mà, có công việc vậy còn gì bằng”

“Ngay mai 5h chúng ta xuất phát cô thu dọn đồ đạt rồi ngủ sớm đi”

“uhm tôi biết rồi”

Nằm trên giường cô điện thoại cho Ái Vân

“alo, cậu ngủ chưa”

“chưa có chuyện gì hả, còn buồn sao”

“không, ngày mai mình đi Nha Trang rồi, cậu có rảnh qua lấy xe về nhà cậu giữ giùm mình nhe, tuy mình không chạy nhưng cũng không muốn bị ăn trộm lấy”

“ cậu đi du lich hả? z cũng tốt”

“không mình đi làm”

“làm gì”

Cô mới đem toàn bộ câu chuyện kể lại hết cho Ái Vân nghe

“sao cậu tin tưởng người lạ z”

“mình cũng không biết nữa, nhưng mình có cảm giác rất tin tưởng anh ta”

“cậu nhớ cẩn thận đó, có chuyện gì thì điện thoại mình nhe”

“uhm. Mình ngủ đây mai mình đi sớm nữa, ngủ ngon”

“ngủ ngon”

5h sáng xe anh đã tới trước hẻm, cô kéo teo 2 vaily đưa anh đem vào xe, do vài tháng nữa em gái cô lên học nên cô vẫn thuê nhà trọ, cô chỉ đem theo quần áo và những thứ quan trọng thôi còn tất cả vẫn để lại, cô muốn thử làm việc 1 thời gian nếu được thì làm tiếp còn không thì về lại Cần Thơ, dù gì ở đây cũng có bạn tốt của cô, gần quê cô nữa, dễ về thăm gia đình hơn. Nhưng cô cũng muốn thử đi xa 1 lần để đổi không khí.

“cô còn buồn ngủ hả” thấy cô uể oải anh hỏi

“có đôi chút, bình thường 6h tôi mới thức, có hôm qua thức khuya đi chơi cả ngày nên hơi mệt”

“ z cô ngủ tí đi”

“uhm, cũng được,anh không buồn ngủ hả”

“không hôm qua tôi ngủ rất ngon”

Khoảng 1 tiếng sau thì cô thức, anh chạy đến thành phố HCM thì dừng lại ăn sáng cung đã hơn 8h rồi.

“chúng ta xuống ăn 1 tí rồi đi, về đến nơi chúng ta còn nghỉ nghơi, tối cô còn đi cùng tôi dự biểu tiệc nữa”

“tiệc gì? Tôi chưa biết gì về công ty hết lỡ có sai sót gì thì sao”

“có tôi thì cô không cần lo, có cô tôi mới có lý do về sớm được”

“nhưng lỡ…” cô chưa nói hết câu thì bị cắt ngang

“không nhưng nhị gì hết, đi xuống ăn sáng thôi”

Ăn sáng xong hai người cùng lên xe, lúc này tỉnh táo cô có nhiều điều muốn hỏi

“anh sống 1 mình hả?”

“uh, tôi sống 1 mình được 2 năm rồi, bình thường chủ nhật sẽ người dọn dẹp nhà cửa”

“vậy sao anh còn kêu tôi làm”

“vì cô muốn trả ơn cho tôi, nên tôi cho họ nghĩ rồi”

“tại sao qua 1 đêm tôi lại trở thành osin của anh vậy” cô nhíu mài suy nghĩ

“tại cô muốn mà. thật ra thì suốt ngày tôi ở công ty, chỉ có buổi tơi mới về nhà, ngày nghỉ thì về nhà ba mẹ nhà cửa tương đối sạch sẽ nhưng tôi vẫn cần nười don dẹp”

“vậy bạn gái anh đâu”

“tôi không có”

“anh không phải thích con trai chứ”

“đằng trước có khách sạn kìa, cô muốn kiểm chứng không”

“z anh thật sự thích con gái”

“cô muốn sao hả?” giọng nói anh hơi túc giận

“z anh thấy tôi như thế nào?”

“cũng không tệ”

“vậy sao tôi không quen ai được lâu hết vậy” cô tự hỏi thầm mình có gì không tốt sao

“có…” anh định nói là có tôi đây nhưng lại thôi

“hả?”

“có nhiều thời gian mà, chắc chưa đúng lúc” “mẫu bạn trai của cô như thế nào để tôi giúp cô tìm”

Khi nghe anh nói z cô có cảm giác buồn buồn, anh không có tình ý gì với cô sao. Thấy cô im lặng anh hỏi “ cô không sao chứ, đừng buồn vì chuyện nhỏ z mà”

“không có gì chỉ là đang suy nghĩ thôi, tôi chỉ cần 1 người hiểu tôi, yêu tôi thật lòng là đủ rồi”

“còn anh”

“tôi cũng z”

“ah, mà tại sao anh vừa giỏi vừa đẹp trai z mà anh không có người yêu thật sự tôi không tin”

“tại tôi chưa vừa mắt cô nào”

“chắc tại anh khó tính quá nên cả đời cũng không gặp được”

“chắc cô gặp được àh”anh tự tin mình sẽ chiếm được trái tim cô

“tôi sẽ chóng mắt lên xem anh sẽ bi ế cả đời”

“hahahaha…. Cô thích chọc cho tôi cười lắm thì phải” thấy mặt cô bí xị anh hỏi “cô không ngũ nưa hả”

“ không, tôi ngũ đủ rồi, anh mệt không để tôi lái xe cho anh nghỉ”

“cô biết lái xe nữa hả”

“uhm, lúc trước Huy Cường muốn tôi học láy xe nên tôi biết, nhưng lâu rồi tôi không chạy nên hơi sợ”

“sợ cũng bày đặt đồi lái, thôi tôi tự lái được rồi, tôi quen rồi”

“tôi quan tâm anh thôi mà, tôi chỉ sợ mình gây họa cho người khác thôi”

“thôi đừng tỏ ra cái vẽ mặt rầu rỉ đó nữa, không hợp với người lạc quan như cô, muốn nghe nhạc không”

“uhm, cũng được, tôi tự chon CD”

Cô bỏ CD vào, ngâm nga theo bài hát.

Yêu để em biết sống trong những ngày vòng qua những con đường quen

Mong 1 tin nhắn sao cũng quá lâu, lâu thế nên em đã biết âu sầu

Đột nhiên anh tắt nhạc cô bực bội quay qua hỏi anh “anh đề nghị nghe nhạc mà sao anh tắt, tôi đang nghe mà”

“nghe cô hát hay hơn”

Cô cười, liền nói “anh thật biết khen, z tôi hát cho anh nghe nhe”

Cô cũng không muốn rời đi cần thơ, ở đó cô có thể hát vừa có thể kiếm tiên, hồi tối lúc cô điện thoại thông báo nghĩ ông chủ vẫn rất luyến tiếc nói

“Nhật Vy, chừng nào muốn hát trở lại thì tới tìm tôi, quán tôi luôn rộng mở”

Cô chỉ biết cảm ơn rồi cúp máy.

Nghe giọng cô hát làm người ta thật thoải mái, có lẽ lần đầu gặp anh đã thích cô rồi, anh nghĩ đúng là duyên trời mà, nếu không sao h cô ngồi trên xe anh được khi làn đau gặp cô đến giờ chỉ mới 3 ngày thôi.

Thấy anh cười cô hỏi “ có chuyện gì mà anh cười vui vậy, tôi hát buồn cười lắm àh”

“ah không, tôi nghe cô hát cảm thấy yêu đời thôi”

“Thì ra giọng hát tôi có tác động mạnh vậy sao” cô vừa nói trên miệng cũng xuất hiện nụ cười

“mẫn đỏ trên người cô hết rồi sao, cô còn ngứa không” anh quan tâm hỏi

“cảm ơn anh, tôi hết rồi” cô còn giải thích thêm “tại hôm đó tôi uống nhiều nên hôm nay mới hết hẳn, bình thường thì uống thuốc và bôi thuốc kèm theo uống nhiều nước sẽ nhanh chóng khỏi thôi”

Anh lại hỏi thêm “bình thường cô hay uống rượu vậy lắm hả”

“àh không, lúc nào cần tiếp khách thôi, tại hôm đó tôi không được vui”

“thôi vậy tối nay cô ở nhà nghỉ đi, tôi đi 1 mình được rồi”

“sao z”

“mắc công ngày mai cô nỗi mẫn đỏ nữa”

“nhưng giờ tôi muốn đi cùng anh”

“lúc không chịu đi, lúc thì đồi đi theo là sao hả?”

“nhưng anh nói tôi đi theo anh mới về sớm được mà, tôi hiểu, nhưng người như anh thường đi tới 2 3 giờ sáng mới về, để tôi giúp anh vậy”

“z đi thì đi, nhưng có ai mời cô uông rượu thì nhớ là tìm cách từ chối đi biết chưa”

“uhm tôi biết rồi, chuyện đó anh khỏi lo”

Nhật Vy ngân nga câu hát đên lúc ngũ quên đi, anh nhìn cô ngủ vẽ mặt thật đáng yêu chỉ muốn hôn lên cái má đó thôi, nhưng anh sơ cô mới chia tay chưa chấp nhận được tình cảm của anh, anh muốn cho cô từ từ cảm nhận tình yêu của anh.

Lúc anh gọi cô dậy thì cũng đến được thành phố nha trang là giữa trưa rồi.

“dậy đi cô bé, chúng ta ăn rồi về nhà nghĩ”

“biển kìa” do anh chon quán ăn gần bờ biển nên cô thấy liền kêu lên

“thích biển hả, z chiều tôi dẫn cô ra biển chơi, giờ này nắng lắm” anh thấy cô thích nên muốn chìu theo cô

“không đi dự tiệc hả”

“dự tiệc buổi tối, không trể giờ đâu” anh như hiểu được ý cô giải thích

“uhm, đi ăn thôi, nhà anh gần đây không”

"cách bờ biển khỏang 4 km, còn cách công ty khỏang 5 km” vào quán ăn chọn món rồi anh mới trả lời cô

“anh có xe đạp không, chiều nay mình đi xe đạp nhe”

“không, nhưng có thể thuê, ở đây có nhiều dịch vụ du lich lắm”

“cô có thích ăn hải sản không, hải sản ở đây rất tươi”

“thích nhưng tôi ít ăn hải sản lắm”

“sao z, cô bị dị ứng gì nữa hả” anh lo lắng cho cô

“không, tại tôi không thích tay mình có mùi hải sản thôi, ăn hải sản phải dùng tay, tôi thì không thích dơ tay”

“đây cũng là lý do àh” anh vừa cười vừa lắc đầu, xem ra anh càng ngày càng hiểu cô hơn rồi

“ăn đi, hôm nào rãnh tôi dẫn cô đén nhà ba mẹ tôi, chắc chắn cô sẽ thích” khi đò ăn dọn ra anh lại nói tiếp

“ba mẹ anh hiểu lầm chúng ta thì sao”

Anh cười muốn nói hiểu lầm thì càng tốt nhưng lại thôi “không đâu, đừng nghĩ nhiều quá, nhà ba mẹ tôi cạnh bờ biển, rất yên tĩnh”

“thiệt hả, z chừng nào đi” khi nghe vậy mắt cô sáng lên

“đợi hôm nào rãnh đã, có thể là chủ nhật tuần này”

“hôm nay thứ 3 rồi,còn vài ngày nữa thôi,hihi”

Ăn xong anh chở cô về nhà, vừa bước xuống xe cô liền hỏi “nhà này là nhà anh đó hả”

Anh gật đầu “hay cô muốn tôi lấy luôn giấy tờ nhà cho cô xem”

Cô ngôi biệt thự trước mắt chỉ thốt lên “chết tôi rồi”

Anh thấy cô ngỡ ngàng “cô sao vậy vô đi”

Cô tức giận hỏi “ sao anh nói với tôi là nhà anh không lớn lắm hả”

Anh tự nhiên trả lời “ tôi thấy so với những cái khác thì nhà tôi cũng không lớn lắm”

Tuy là ngôi biệt thự không to bằng những ngôi biệt thự khác chỉ có 2 tầng, nhưng sân vườn cũng khá rộng, cô nghĩ đến quét sân không thì cũng mất không ít thời gian chứ nói gì dọn dẹp nhà, sao cô ngốc đến vậy không hỏi cho kĩ rồi hả đồng ý nhĩ, vừa ngĩ cô vừa gõ đầu.

Anh cười khi nhìn cái bộ dạng của cô lúc này “ thôi đừng đầu nữa, ở đó nắng lắm nhà đi”

Anh chạy xe vô sân rồi láy vali của cô đem vô nhà, cô cũng bước theo sau anh.

cô rất mừng vì nhà anh thật sạch sẽ cô không cần don dẹp. anh đem valy của cô vô phòng ở lầu 2

“cô ở phòng này, phòng tôi ở kế bên, còn bên kia là phòng làm việc của tôi”

“cảm ơn anh”

“uhm, cô tắm rữa rồi nghĩ nghơi đi, tôi cũng đi nghĩ tí đã, muốn ăn uống gì thì tự nhiên, mà tôi cũng không biêt tủ lạnh còn gì ăn không nữa”

“tôi sẽ tự nhiên, anh đi nghĩ đi”

Khi anh dậy thì cũng 4h chiều rồi, xuống lầu thì thấy cô lay hoay trong bếp “ cô làm gì z”

“anh z rồi àh, đúng lúc thật, uống sinh tố nhe, trời nóng quá”

“cô biết làm nữa àh”

“lúc trước tôi đi hát, tôi và chị pha chế có tình cảm khá tốt, chị pha chế dạy tôi làm được vài loại thức uống” vừa nói cô vừa đem 2 ly sinh tố để trên bàn

“để tôi thử xem” nhận được ly sinh tố anh liền uống

Cô chờ đợi kết quả từ anh

“ không có cái gì uống nên đành uống cái này thôi”anh truê ghẹo cô

“tôi không bao giờ làm cho anh uống nữa” cô hậm hực trả lời

“tôi chọc cô thôi, rất ngon”

“tạm tha cho anh đó” nghe z nói z cô cũng không thèm chấp nhất anh nữa

“uống xong cô lên thay đồ đi chung ta đi mua vài thứ rồi ra biển chơi, mặt đồ đơn giản thôi ”

Cô nghe đi dạo 2 mắt liền sáng lên “anh đợi tôi chút nhe”

Cô mặc quần sọoc áo thun chân mang dép buộc tóc cao không trang điểm,ngay cả son cũng không thoa nhìn cô trong rất trẻ con cô và mộc mạc, cô không cao lắm chỉ 1m65 nhưng đôi chân thon dài của cô rất hấp dẫn anh cũng z cũng áo thun quan sooc ngang đầu gối chân mang giày thể thao rât năng động

“ tôi mặc z được không” cô hỏi anh rồi cô nhìn xuống đôi dép rồi nhìn đôi giày của anh

“sao anh không mang dép, tí nữa xuống biển dể tháo ra hơn, anh ở biển mà chẳng biết gì hết”

“cũng không tệ, vậy tôi đi thay dép được chưa” cô nói vậy anh phải đành đi thay dép thôi

anh dừng trước cửa hàng quần áo cô hỏi “anh cần mua quần áo hả”

Anh chỉ gật đầu không nói gì rồi đẩy cửa bước vô cửa hàng

“Trọng Nhân, lâu rồi không thấy cậu ghé đây” 1 đàn ông người chạc tuổi Trọng Nhân thấy Trọng Nhân lại liền tiếp đón

“lúc này mình hơi bận” rồi quay sang cô giới thiệu

“đây là Minh Đức ông chủ cửa hàng này cững là bạn hoc cấp 3 của tôi, đa phần quần áo ở đây là do anh ta tự thiết kế”

cô gật đầu chào rồi anh giới thiệu tiếp “còn đây là bạn tôi, cũng là thư ký của tôi, cậu chọn cô ấy vài bộ đồ đi dự tiệc giùm mình”

Minh Đức cười vẻ mặt gian sảo “ lần đầu tiên cậu dẫn bạn giá lại đây mua đồ nhe, tôi nhớ thư ký của cậu là nam mà”

“cậu nhiều chuyện quá, cậu ta đi tp hcm giúp mình quản lý chi nhánh ở đó rồi, thư ký của tôi đâu thể qua loa được, cũng là bộ mặt của công ty mà”

Minh Đức cười rồi đi chọn đò giúp cô, luc này cô mới nói “anh không cần tốn kém vậy đâu, tôi có quần áo rồi”

“tôi nói rồi đây là bộ mặt của công ty, xem như tôi tặng quà ra mắt cho cô z”

“tôi đã nói tôi có quần áo rồi, tôi không cần anh tặng, tôi sẽ không làm mất mặt anh và công ty đâu” cô sợ mình thiếu nợ anh quá nhiều, từ lúc gặp anh thì anh đã giúp cô không ít rồi

Trọng Nhân không thèm để ý đến lời từ chối của cô “Minh Đức dẫn cô ấy đi chọn đồ đi”

Minh Đức kéo cô đi “cô cứ làm theo lời cậu ta đi, cậu ta nhiều tiền lắm, cô không cần lo”

Sau 1 hồi lựa chọn, Minh Đức cầm 1 đống quần áo váy cho cô thử.

Do cái gương ở ngoài phòng thử nên cô ra xem, cô vừa bước ra làm anh ngây người, cô mặt 1 cái váy đỏ đô làm càng nổi lên màu da sáng của cô, giữa eo là cái thắt lưng đươc buộc thành nở ở phía sau lưng, váy xèo tới hơn giữa đùi, nhưng do cô buôc tóc cao nên lộ ra 1 phần lưng trắng do làm tim anh đập rất nhanh.

Lúc này, Minh Đức mới khen “đẹp lắm, đồ của tôi thiết kế là để dành riêng cho cô hay sao, rất đep, thấy thế nào Trọng Nhân” anh quay qua hỏi người bạn của mình

Lúc này anh mới định thần lại “lấy hết những cái cậu chọn đi” anh sợ nếu anh còn nhìn cô thử đò nũa thì anh sẽ bị chảy máu mũi mất

Cô thay đồ ra rồi hỏi anh “sao nhiều, tốn kém anh lắm”

Sau khi tinh tiền anh không trả lời cô mà đi thẳng lên xe “đi thôi” anh sợ mình không kìm chế được mà hôn cô mất lên liền né tránh cô đi trước

Lên xe tương anh giận cô vì chuyện mình không muốn nhận đồ anh mua mà anh im lặng không thèm nói chuyện, cô muốn cắt đứt cái im lặng này nên lên tiếng trước “anh giận tôi àh, ở đây tôi không quen ai, anh giận tôi thì không ai nói chuyện với tôi hết, tôi xin lỗi, lần sau anh tặng gì tôi đều nhận hết”

“tôi giận cô hồi nào, tôi chỉ đang tập trung lái xe thôi”có trời mới biết anh kìm nén bao nhiêu khi khi thấy sự quyến rủ của cô

“hihi. Z tôi cứ tưởng” nghe anh nói z cô rất vui, cô cũng không biết sao mình vui z nữa

“tôi quan trọng với cô z ah”

“đương nhiên rồi” cô trả lời không suy nghĩ rất tự nhiên, anh theo phản ứng tự nhiên hỏi cô mà câu trả lời làm cho trái tim anh như nở hoa

“Hôm nay không có nhiều thời gian nên không cùng cô đi xe đạp đươc, hôm nào rãnh đi, dù gì cô cũng ở đây lâu mà”

“uhm, mình xuống bờ biển đi” cô bước xuống xe liền kéo tay anh đi

Vừa đi xuống tới bờ biển cô nhận ra mình đang nắm tay anh liền buông ra với vẻ mặt ngượng ngùng “ xin lỗi, tại tôi thấy biển thích quá”

“không sao, cô có nghĩ mình sẽ sống ở đây luôn không”

Hai người vừa đi vừ trò chuyện “ tôi cũng không biết nữa, không ai nói trước được tương lai”

“sao cô lại đồng ý với lời đề nghị của tôi” tuy cô đồng ý với đè nghị của anh nhưng anh không thích cô tin tưởng người lạ vậy

“tôi cũng không rõ nữa, có thể là tôi cần 1 công việc, nhưng không phải ai tôi cũng đồng ý đi theo đến 1 nơi xa lạ vậy đâu nha, không biết tại sao tôi có cảm giác rất tin tưởng anh, có thể vì anh cứu tôi cũng không chừng”

Anh rất vui vì cô xêm anh không giống người xạ lạ

Đi được 1 lúc cũng 6h, 7h là tiệc bắt đầu nên phải về để chuẩn bị “thôi về chuẩn bị còn đi dự tiệc nữa”

Buổi tiệc hôm nay cô rất đẹp,cô không mặt chiếc váy hồi chiều thử mà mặt chiếc váy lục hồng phấn tóc thả tự nhiên kèm theo trang điểm nhẹ nhàng, không chói lóa như bao cô gái trong buổi tiệc hôm nay nhưng không khỏi làm người khác chú ý.

Buổi tiệc này là kĩ niệm thành lập công ty của đối tác làm ăn, anh phải đi chào hỏi với mọi người “tôi đi chào hỏi mọi người, cô đi theo thì bị mọi người ép uống rượu nên cô ở đây trò chuyện với mấy chị em nhe” anh nói rồi gật đàu chào mọi người rồi đi sang bàn khác

Cô ngồi nói chuyện xã giao với mấy người phụ nữ cũng chỉ chuyện quần áo túi xách này nọ thôi,lúc trước cô cũng thường hay đi với Huy Cường nên những buổi tiệc này cô cũng đã quen

anh quay lại với vẻ mặt ngà ngà say thì cũng sắp kết thúc buổi tiệc rồi

“chúng ta về thôi”

Có vài người đàn ông đi lại phía 2 người “giám đốc Trương, về sớm vậy, kết thúc buổi tiệc này mọi người bàn với nhau sẽ đi nữa mà”

Anh cười “xin lỗi giám đốc Vỹ, nhưng hôm nay tôi đi cùng bạn, tôi đi cùng cô ấy thì phải về cùng cô ấy chứ”

Nhật Vy thấy vậy hiểu ý “xin lỗi 2 vị, nhưng hôm nay là sinh nhật tôi, tôi muốn cùng giám đốc Trương mừng sinh nhật, cũng sắp hết ngày hôm nay rồi”

Cô đỡ anh ra xe thấy anh bước đi siêu vẹo bèn hỏi “anh có sao không”

“hôm nay là sinh nhật cô hả”

“không, sinh nhật tôi qua rồi, tôi nói vậy anh mới về được chứ”

Anh gật đầu “à, cảm ơn cô giúp tôi”

“Anh có lái xe được không”

“hôm nay uống hơi nhiều, cô lái xe đi tôi say thật rồi” anh vừa nói vừa lấy chìa khóa đưa cho cô

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện