Chàng Rể Đa Tài
Chương 131
Thẩm Linh Dao chột dạ giấu cái túi ở sau người, cái túi trêи người cô đúng thật là đồ giả, không ngờ Dung Liễu chỉ mới liếc mắt một cái mà đã nhìn rõ luôn rồi.
"Giấu cái gì mà giấu, hàng giả chính là hàng giả, tớ cũng không cười nhạo cậu, dám đeo mà không dám nhận sao?"
Dung Liễu lắc lắc đầu, khuôn mặt đầy ý cười nói.
"Vợ à, đều là bạn học với nhau, em so đo với bọn họ làm gì cơ chứ. Có vẻ như em rất nhỏ mọn đấy."
Dương Văn đi đến bên người Dung Liễu, ôm vai cô ta nói, ánh mắt dừng ở trêи người Tô Nghênh Hạ đánh giá một chút, đơn giản chỉ so vẻ đẹp và dáng người, Dung Liễu đúng là không bằng Tô Nghênh Hạ. Chỉ tiếc một cô gái xinh đẹp như vậy mà lại phải gả cho một tên vô dụng, thật là phung phí của trời.
Lúc Thẩm Linh Dao nhìn thấy Dương Văn, đột nhiên ngân ngẩn cả người. Nhưng mà cũng không phải do dáng vẻ của anh ta, mà là do quần áo mà anh ta đang mặc, bộ quần áo này có hóa thành tro cô cũng sẽ không quên.
Lúc Hàn Tam Thiên đánh đàn ở cửa hàng, video trêи mạng được rất nhiều người xem, chính là đã mặc một bộ quần áo giống Dương Văn như đúc, sao anh ta cũng có được chứ, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao?
Lúc này, Hàn Tam Thiên đi đến bên người Tô Nghênh Hạ, Tô Nghênh Hạ cười giới thiệu nói:
"Đây là chồng của tớ. Tên của anh ấy chắc là các cậu cũng biết hết rồi, tớ sẽ không nói nữa."
Loading... Tên của Hàn Tam Thiên ở thành phố Thiên Vân giống như sấm ở bên tai, đương nhiên các bạn học của Tô Nghênh Hạ đều biết rõ
"Lớn lên nhìn cũng đẹp trai đấy, nhưng sao có thể vô dụng như thế chứ."
"Ai mà biết được. Nếu nói giống như cậu, thì gọi là ẻo lả rồi."
"Thật sự là đáng tiếc, một bộ túi da tốt như thế."
Có mấy bạn học nữ khe khẽ nói nhỏ, mà mấy bạn học nam thì dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Hàn Tam Thiên.
Đối với bọn họ, Hàn Tam Thiên là tình địch của bọn họ, bởi vì phần lớn người đều đã từng thích hoặc có tình cảm với Tô Nghênh Hạ.
"Xin chào mọi người."
Hàn Tam Thiên lịch sự nói.
"Nghe tiếng không bằng gặp mặt, anh thật sự hơi giống tên ẻo lả đấy.”
Dương Văn cười nhạo nói.
Hàn Tam Thiên nhướm mày, nói:
"Cậu của anh không nói với anh, làm người phải biết khiêm tốn sao?"
"Ha ha ha ha."
Dương Văn ngửa đầu cười lớn, nói:
"Không nghĩ đến anh thế mà còn biết cậu của tôi, cũng coi như là kiến thức, nhưng mà cậu của tôi là một người phách lối,
cho nên ngài ấy cũng dạy tôi, dù sao cũng đừng khiêm tốn quá, nếu không thì có khác gì một tên vô dụng đâu chứ?"
Lúc Hàn Tam Thiên còn muốn nói cái gì đó, Tô Nghênh Hạ đã kéo tay anh lại.
"Đi thôi, tớ đã đặt trước đại sảnh lớn nhất của trang trại hoa quả rồi, trước tiên chúng ta cứ ngồi uống trà rồi ôn chuyện đã."
Dung Liễu mở miệng nói, bây giờ còn sớm, cô ta còn có rất nhiều cơ hội giày vò Tô Nghênh Hạ, cho nên cũng không gấp gáp gì.
Trang trại hoa quả Phúc Dương tổng công có năm đại sảnh, ngoài ra còn có rất nhiều phòng nhỏ. Người bình thường không có chút quan hệ và bối cảnh gì thì không có tư cách để đặt chỗ ở đại sảnh, Dương Văn có thể đặt được đại rảnh xa hoa nhất, chứng minh cho việc Dương Kỳ đối với anh ta cũng khá tốt.
Đi vào trong đại sảnh, ngoại trừ chỗ uống trà, còn có rất nhiều đồ chơi giải trí như bàn bi a, karaoke, mạt chược.
Ở phía nam đại sảnh, còn có một cái sân
khấu, đây là để chuẩn bị cho cuộc họp của các công ty lớn, bây giờ ở trêи sân khấu, còn đang để một cây đàn dương cầm.
Lúc các bạn học nữ nhìn thấy cây đàn dương cầm, không khỏi nghĩ đến trước kia có một hoàng tử dương cầm rất nổi
tiếng.
"Các cậu có xem qua video của hoàng tử dương cầm? Lúc trước rất nổi tiếng ở trêи mạng ấy."
"Tớ cũng biết, có rất nhiều cô gái nói muốn thịt anh ấy, muốn gả cho anh ấy
đấy."
"Trước kia có người bảo là do công ty sắp xếp, nhưng lâu như vậy rồi mà hoàng tử dương cầm không có tin tức gì, anh ấy chắc chỉ là một người qua đường."
Các bạn học nữ trò chuyện rất rôm rả, Tô Nghênh Hạ trừng mắt liếc Hàn Tam Thiên một cái, Hàn Tam Thiên bị tai bay vạ gió, vẻ mặt không biết làm thế nào.
"Hàn Tam Thiên, anh đi lên biểu diễn cho bọn họ nghe một bài đi."
Thẩm Linh Dao ở bên cạnh xem náo nhiệt
không bao giờ chê lớn chuyện, giật dây
nói.
Hoàng tử dương cầm đang ở bên Tô Nghênh Hạ, đã thế đó còn là chồng của Tô Nghênh Hạ nữa, nếu để cho bọn họ biết, bọn họ còn không hâm mộ mà chết sao?
"Không đi, tôi chỉ là một cái lá cây mà
thôi."
Hàn Tam Thiên từ chối nói.
"Giấu cái gì mà giấu, hàng giả chính là hàng giả, tớ cũng không cười nhạo cậu, dám đeo mà không dám nhận sao?"
Dung Liễu lắc lắc đầu, khuôn mặt đầy ý cười nói.
"Vợ à, đều là bạn học với nhau, em so đo với bọn họ làm gì cơ chứ. Có vẻ như em rất nhỏ mọn đấy."
Dương Văn đi đến bên người Dung Liễu, ôm vai cô ta nói, ánh mắt dừng ở trêи người Tô Nghênh Hạ đánh giá một chút, đơn giản chỉ so vẻ đẹp và dáng người, Dung Liễu đúng là không bằng Tô Nghênh Hạ. Chỉ tiếc một cô gái xinh đẹp như vậy mà lại phải gả cho một tên vô dụng, thật là phung phí của trời.
Lúc Thẩm Linh Dao nhìn thấy Dương Văn, đột nhiên ngân ngẩn cả người. Nhưng mà cũng không phải do dáng vẻ của anh ta, mà là do quần áo mà anh ta đang mặc, bộ quần áo này có hóa thành tro cô cũng sẽ không quên.
Lúc Hàn Tam Thiên đánh đàn ở cửa hàng, video trêи mạng được rất nhiều người xem, chính là đã mặc một bộ quần áo giống Dương Văn như đúc, sao anh ta cũng có được chứ, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao?
Lúc này, Hàn Tam Thiên đi đến bên người Tô Nghênh Hạ, Tô Nghênh Hạ cười giới thiệu nói:
"Đây là chồng của tớ. Tên của anh ấy chắc là các cậu cũng biết hết rồi, tớ sẽ không nói nữa."
Loading... Tên của Hàn Tam Thiên ở thành phố Thiên Vân giống như sấm ở bên tai, đương nhiên các bạn học của Tô Nghênh Hạ đều biết rõ
"Lớn lên nhìn cũng đẹp trai đấy, nhưng sao có thể vô dụng như thế chứ."
"Ai mà biết được. Nếu nói giống như cậu, thì gọi là ẻo lả rồi."
"Thật sự là đáng tiếc, một bộ túi da tốt như thế."
Có mấy bạn học nữ khe khẽ nói nhỏ, mà mấy bạn học nam thì dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Hàn Tam Thiên.
Đối với bọn họ, Hàn Tam Thiên là tình địch của bọn họ, bởi vì phần lớn người đều đã từng thích hoặc có tình cảm với Tô Nghênh Hạ.
"Xin chào mọi người."
Hàn Tam Thiên lịch sự nói.
"Nghe tiếng không bằng gặp mặt, anh thật sự hơi giống tên ẻo lả đấy.”
Dương Văn cười nhạo nói.
Hàn Tam Thiên nhướm mày, nói:
"Cậu của anh không nói với anh, làm người phải biết khiêm tốn sao?"
"Ha ha ha ha."
Dương Văn ngửa đầu cười lớn, nói:
"Không nghĩ đến anh thế mà còn biết cậu của tôi, cũng coi như là kiến thức, nhưng mà cậu của tôi là một người phách lối,
cho nên ngài ấy cũng dạy tôi, dù sao cũng đừng khiêm tốn quá, nếu không thì có khác gì một tên vô dụng đâu chứ?"
Lúc Hàn Tam Thiên còn muốn nói cái gì đó, Tô Nghênh Hạ đã kéo tay anh lại.
"Đi thôi, tớ đã đặt trước đại sảnh lớn nhất của trang trại hoa quả rồi, trước tiên chúng ta cứ ngồi uống trà rồi ôn chuyện đã."
Dung Liễu mở miệng nói, bây giờ còn sớm, cô ta còn có rất nhiều cơ hội giày vò Tô Nghênh Hạ, cho nên cũng không gấp gáp gì.
Trang trại hoa quả Phúc Dương tổng công có năm đại sảnh, ngoài ra còn có rất nhiều phòng nhỏ. Người bình thường không có chút quan hệ và bối cảnh gì thì không có tư cách để đặt chỗ ở đại sảnh, Dương Văn có thể đặt được đại rảnh xa hoa nhất, chứng minh cho việc Dương Kỳ đối với anh ta cũng khá tốt.
Đi vào trong đại sảnh, ngoại trừ chỗ uống trà, còn có rất nhiều đồ chơi giải trí như bàn bi a, karaoke, mạt chược.
Ở phía nam đại sảnh, còn có một cái sân
khấu, đây là để chuẩn bị cho cuộc họp của các công ty lớn, bây giờ ở trêи sân khấu, còn đang để một cây đàn dương cầm.
Lúc các bạn học nữ nhìn thấy cây đàn dương cầm, không khỏi nghĩ đến trước kia có một hoàng tử dương cầm rất nổi
tiếng.
"Các cậu có xem qua video của hoàng tử dương cầm? Lúc trước rất nổi tiếng ở trêи mạng ấy."
"Tớ cũng biết, có rất nhiều cô gái nói muốn thịt anh ấy, muốn gả cho anh ấy
đấy."
"Trước kia có người bảo là do công ty sắp xếp, nhưng lâu như vậy rồi mà hoàng tử dương cầm không có tin tức gì, anh ấy chắc chỉ là một người qua đường."
Các bạn học nữ trò chuyện rất rôm rả, Tô Nghênh Hạ trừng mắt liếc Hàn Tam Thiên một cái, Hàn Tam Thiên bị tai bay vạ gió, vẻ mặt không biết làm thế nào.
"Hàn Tam Thiên, anh đi lên biểu diễn cho bọn họ nghe một bài đi."
Thẩm Linh Dao ở bên cạnh xem náo nhiệt
không bao giờ chê lớn chuyện, giật dây
nói.
Hoàng tử dương cầm đang ở bên Tô Nghênh Hạ, đã thế đó còn là chồng của Tô Nghênh Hạ nữa, nếu để cho bọn họ biết, bọn họ còn không hâm mộ mà chết sao?
"Không đi, tôi chỉ là một cái lá cây mà
thôi."
Hàn Tam Thiên từ chối nói.
Bình luận truyện