Chàng Rể Đa Tài
Chương 230
Cùng tro bụi bầu bạn, khốn khổ làm bạn.
Đến khi hạ táng Hàn Thành Hàn Tam Thiên cũng không có rời khỏi phòng mình.
Tro cốt bài vị, đến cả quan tài đều là vệ sĩ nhà họ Hàn khiêng, Hàn Quân không được tạm tha. Hàn Tam Thiên không được Nam Cung Thiên Thu công nhận, không có tư cách tiễn đưa Hàn Thành.
Trong mắt Nam Cung Thiên Thu, Hàn Tam Thiên đã không phải người nhà, anh chỉ có giá trị lợi dụng, cho nên mới có tư cách trở lại Yến Kinh.
Vài ngày sau, lễ tang Hàn Thành chấm dứt, Nam Cung Thiên Thu tự mình đến trước cửa phòng Hàn Tam Thiên.
“Đồ bất hiếu, cút ra đây gặp tôi.” Nam Cung Thiên Thu chống gậy, lớn tiếng nói.
Hàn Tam Thiên đẩy cửa phòng, vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi vừa không phải người nhà họ Hàn, có cái gì bất hiếu?”
Vẻ mặt Nam Cung Thiên Thu lạnh lùng: “Hàn Quân niệm tình anh em, muốn gặp mày một lần, mày nên vì có một người anh tốt như vậy mà vui mừng.”
Hàn Tam Thiên nở nụ cười, lý do chính đáng cỡ nào. Mặc dù ở tại thời điểm này Nam Cung Thiên Thu vẫn như trước đây Hàn Quân vị trí thật cao.
Không nói một lời rời nhà, lên xe.
Sau khi lên xe, trong lòng Thi Tinh có loại dự cảm không lành vô cùng mãnh liệt, cảm thấy có chuyện gì sẽ xảy ra, mí mắt giật giật.
“Mẹ, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Thi Tinh hỏi Nam Cung Thiên Thu
Nam Cung Thiên Thu lạnh lùng cười: “Trừ bỏ chúng ta, ai có thể nhận ra hai người họ khác nhau, con đừng buồn lo vô cớ, cháu ngoại ngoan của mẹ đã lâu không được ăn đồ ăn ngon rồi.”
Tần Thành, được biết là một trong những nhà tù lớn nhất Trung Quốc, hơn nữa còn canh giữ vô cùng nghiêm ngặt.
Sau khi Hàn Tam Thiên đến Tân Thành, ỖNam Cung Thiên Thu mua chuộc được
một người, trực tiếp đưa Hàn Tam Thiên đến một cái phòng giam mật bên trong.
Nơi này chỉ có người đặc biệt mới có thể vào, hơn nữa không có thiết bị theo dõi, là loại Tần Thành bị tiền mua chuộc mà làm ra. Thậm chí trong thời gian giam giữ, định kỳ sẽ có cô gái trẻ tuổi đến thăm tù, thỏa mãn toàn bộ nhu cầu.
Hàn Tam Thiên vào thăm tù, có một mùi hương xộc vào ruột gan, nhàn nhạt, làm cho người ta không nhịn được muốn hít vài lần.
Máy phút sau, Hàn Quân mặc đồ tù nhân xuất hiện trước mặt Hàn Tam Thiên.
“Hàn Tam Thiên, mày dám đến đây, mẹ nó, mày ở bên ngoài sống sung sướиɠ nhỉ.” Người nhà họ Hàn không coi Hàn Tam Thiên là người nhà, đương nhiên Hàn Quân cũng không coi anh là em trai Hơn nữa bị Nam Cung Thiên Thu tẩy não từ nhỏ, Hàn Quân thậm chí coi Hàn Tam Thiên là kẻ thù.
Lúc này kế hoạch để Hàn Tam Thiên thế chỗ gã ngồi tù là gã nghĩ ra, là gã cảm thấy Hà Tam Thiên bắt buộc phải thay gã, vì chỉ có gã mới có thể làm chủ nhà họ Hàn, Hàn Tam Thiên có tư cách gì?
“Có rắm thì phóng.” Hàn Tam Thiên nói
Hàn Quân cười cười, một bộ dáng sống trong lụa là sung sướиɠ, nói: “Cùng ông đây nói chuyện là thế nào? Mày mẹ nó ở nhà có địa vị gì còn không biết sao?”
Ương ngạnh kiêu ngạo cuồng vọng, Hàn Quân hội tụ toàn bộ đặc điểm của một tên nhà giàu, một người như vậy, Nam Cung Thiên Thu thật sự bị mù rồi mới để gã trở thành người thừa kế nhà họ Hàn.
“Chẳng lẽ anh đã quên tôi không được coi
là người nhà họ Hàn rồi à?” Hàn Tam Thiên nói.
“Ha”. Hàn Quân cười phá lên: “Tao thật sự đã quên rồi, mày đến thành phố Thiên Vân, ở rể nhà họ Tô chó má gì đó, còn nổi tiếng là đứa vô dụng. Em trai tốt của tao, mày thật sự không phụ sự kỳ vọng của mọi người, quả nhiên vẫn xứng với danh kẻ vô dụng, mày sẽ không bao giờ trở thành người nhà họ Hàn, người nhà họ Hàn không dạy nổi mày đâu.”
“Anh bảo tôi đến, chính là vì muốn nhục nhã tôi à?” Hàn Tam Thiên nói.
| Hàn Quân nhíu mày, thuốc còn chưa phát huy tác dụng, trong phòng có mùi nhàn nhạt, là Nam Cung Thiên Thu chuẩn bị hương mê, theo lý mà nói, thời gian lâu như vậy, cũng không kém nhiều lắm phát huy rồi chứ.
“Tao muốn nhìn đồ bỏ đi này một chút, hiện tại đã vô dụng đến mức nào rồi.” Hàn Quân nói.
Lúc này, Hàn Tam Thiên đột nhiên nhíu mày, một cảm giác vô lực ở chân tay phát ra, đầu cũng mơ mơ hồ hồ.
Nắm chặt tay trêи mặt bàn, Hàn Tam Thiên cắn răng nói: “Nam Cung Thiên Thu đúng thật không làm tôi thất vọng.”
Thấy sự thay đổi của Hàn Tam Thiên, Hàn Quân biết là thuốc đã phát huy tác dụng, hiện tại toàn thân Hàn Tam Thiên như
nhũn ra.
Đứng lên đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, Hàn Quân nhấc chân đá lên người Hàn Tam Thiên, hùng hổ nói: “Mày mẹ nó sớm nên ngồi tù thay ông đây, làm hại tạo chịu nhiều khổ sở như vậy.”
Nói xong, Hàn Quân đấm đá một trận với
Hàn tam Thiên.
Lấy năng lực của Hàn Tam Thiên, Hàn Quân thuộc loại bỏ đi một quyền có thể hạ được, nhưng là Hàn Tam Thiên hiện tại toàn thân không có sức, chỉ có thể nằm đây mặc người chuẩn bị.
Đến khi hạ táng Hàn Thành Hàn Tam Thiên cũng không có rời khỏi phòng mình.
Tro cốt bài vị, đến cả quan tài đều là vệ sĩ nhà họ Hàn khiêng, Hàn Quân không được tạm tha. Hàn Tam Thiên không được Nam Cung Thiên Thu công nhận, không có tư cách tiễn đưa Hàn Thành.
Trong mắt Nam Cung Thiên Thu, Hàn Tam Thiên đã không phải người nhà, anh chỉ có giá trị lợi dụng, cho nên mới có tư cách trở lại Yến Kinh.
Vài ngày sau, lễ tang Hàn Thành chấm dứt, Nam Cung Thiên Thu tự mình đến trước cửa phòng Hàn Tam Thiên.
“Đồ bất hiếu, cút ra đây gặp tôi.” Nam Cung Thiên Thu chống gậy, lớn tiếng nói.
Hàn Tam Thiên đẩy cửa phòng, vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi vừa không phải người nhà họ Hàn, có cái gì bất hiếu?”
Vẻ mặt Nam Cung Thiên Thu lạnh lùng: “Hàn Quân niệm tình anh em, muốn gặp mày một lần, mày nên vì có một người anh tốt như vậy mà vui mừng.”
Hàn Tam Thiên nở nụ cười, lý do chính đáng cỡ nào. Mặc dù ở tại thời điểm này Nam Cung Thiên Thu vẫn như trước đây Hàn Quân vị trí thật cao.
Không nói một lời rời nhà, lên xe.
Sau khi lên xe, trong lòng Thi Tinh có loại dự cảm không lành vô cùng mãnh liệt, cảm thấy có chuyện gì sẽ xảy ra, mí mắt giật giật.
“Mẹ, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Thi Tinh hỏi Nam Cung Thiên Thu
Nam Cung Thiên Thu lạnh lùng cười: “Trừ bỏ chúng ta, ai có thể nhận ra hai người họ khác nhau, con đừng buồn lo vô cớ, cháu ngoại ngoan của mẹ đã lâu không được ăn đồ ăn ngon rồi.”
Tần Thành, được biết là một trong những nhà tù lớn nhất Trung Quốc, hơn nữa còn canh giữ vô cùng nghiêm ngặt.
Sau khi Hàn Tam Thiên đến Tân Thành, ỖNam Cung Thiên Thu mua chuộc được
một người, trực tiếp đưa Hàn Tam Thiên đến một cái phòng giam mật bên trong.
Nơi này chỉ có người đặc biệt mới có thể vào, hơn nữa không có thiết bị theo dõi, là loại Tần Thành bị tiền mua chuộc mà làm ra. Thậm chí trong thời gian giam giữ, định kỳ sẽ có cô gái trẻ tuổi đến thăm tù, thỏa mãn toàn bộ nhu cầu.
Hàn Tam Thiên vào thăm tù, có một mùi hương xộc vào ruột gan, nhàn nhạt, làm cho người ta không nhịn được muốn hít vài lần.
Máy phút sau, Hàn Quân mặc đồ tù nhân xuất hiện trước mặt Hàn Tam Thiên.
“Hàn Tam Thiên, mày dám đến đây, mẹ nó, mày ở bên ngoài sống sung sướиɠ nhỉ.” Người nhà họ Hàn không coi Hàn Tam Thiên là người nhà, đương nhiên Hàn Quân cũng không coi anh là em trai Hơn nữa bị Nam Cung Thiên Thu tẩy não từ nhỏ, Hàn Quân thậm chí coi Hàn Tam Thiên là kẻ thù.
Lúc này kế hoạch để Hàn Tam Thiên thế chỗ gã ngồi tù là gã nghĩ ra, là gã cảm thấy Hà Tam Thiên bắt buộc phải thay gã, vì chỉ có gã mới có thể làm chủ nhà họ Hàn, Hàn Tam Thiên có tư cách gì?
“Có rắm thì phóng.” Hàn Tam Thiên nói
Hàn Quân cười cười, một bộ dáng sống trong lụa là sung sướиɠ, nói: “Cùng ông đây nói chuyện là thế nào? Mày mẹ nó ở nhà có địa vị gì còn không biết sao?”
Ương ngạnh kiêu ngạo cuồng vọng, Hàn Quân hội tụ toàn bộ đặc điểm của một tên nhà giàu, một người như vậy, Nam Cung Thiên Thu thật sự bị mù rồi mới để gã trở thành người thừa kế nhà họ Hàn.
“Chẳng lẽ anh đã quên tôi không được coi
là người nhà họ Hàn rồi à?” Hàn Tam Thiên nói.
“Ha”. Hàn Quân cười phá lên: “Tao thật sự đã quên rồi, mày đến thành phố Thiên Vân, ở rể nhà họ Tô chó má gì đó, còn nổi tiếng là đứa vô dụng. Em trai tốt của tao, mày thật sự không phụ sự kỳ vọng của mọi người, quả nhiên vẫn xứng với danh kẻ vô dụng, mày sẽ không bao giờ trở thành người nhà họ Hàn, người nhà họ Hàn không dạy nổi mày đâu.”
“Anh bảo tôi đến, chính là vì muốn nhục nhã tôi à?” Hàn Tam Thiên nói.
| Hàn Quân nhíu mày, thuốc còn chưa phát huy tác dụng, trong phòng có mùi nhàn nhạt, là Nam Cung Thiên Thu chuẩn bị hương mê, theo lý mà nói, thời gian lâu như vậy, cũng không kém nhiều lắm phát huy rồi chứ.
“Tao muốn nhìn đồ bỏ đi này một chút, hiện tại đã vô dụng đến mức nào rồi.” Hàn Quân nói.
Lúc này, Hàn Tam Thiên đột nhiên nhíu mày, một cảm giác vô lực ở chân tay phát ra, đầu cũng mơ mơ hồ hồ.
Nắm chặt tay trêи mặt bàn, Hàn Tam Thiên cắn răng nói: “Nam Cung Thiên Thu đúng thật không làm tôi thất vọng.”
Thấy sự thay đổi của Hàn Tam Thiên, Hàn Quân biết là thuốc đã phát huy tác dụng, hiện tại toàn thân Hàn Tam Thiên như
nhũn ra.
Đứng lên đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, Hàn Quân nhấc chân đá lên người Hàn Tam Thiên, hùng hổ nói: “Mày mẹ nó sớm nên ngồi tù thay ông đây, làm hại tạo chịu nhiều khổ sở như vậy.”
Nói xong, Hàn Quân đấm đá một trận với
Hàn tam Thiên.
Lấy năng lực của Hàn Tam Thiên, Hàn Quân thuộc loại bỏ đi một quyền có thể hạ được, nhưng là Hàn Tam Thiên hiện tại toàn thân không có sức, chỉ có thể nằm đây mặc người chuẩn bị.
Bình luận truyện