Chàng Rể Đa Tài
Chương 61
"Ăn đi, sắp nguội hết rồi." Hàn Tam Thiên nói.
Tô Nghênh Hạ giống như ăn sáp, ăn trong vô vị, một bữa cơm hoàn toàn bị Đường Long phá hủy hết tâm tình.
Ăn cơm xong lại xem phim, đã hơn mười giờ, nhưng mà lúc về đến nhà, hai người Tưởng Lam và Tô Quốc Diệu còn đang ở trong phòng khách, đều tự ôm điện thoại di động xem xét tin tức cho thuê nhà.
| Nghĩ thông suốt Hàn Tam Thiên không phải là kẻ có tiền, còn mua nhà cũ liền tiêu hết cả tiền, Tưởng Lam đã chẳng có tính tốt với Hàn Tam Thiên, liên tục hừ lạnh mấy tiếng.
| "Đúng rồi, sắp cuối tháng rồi, tới lúc đó đi đến nhà bà nội, con đi theo ba mẹ đi." Tưởng Lam nói với Tô Nghênh Hạ.
Hàng tháng nhà họ Tô đều sẽ có một
ngày họp họ hàng, đặt ở ngày hai mươi tám, hôm đó cho dù mọi nhà có bao nhiêu việc, cũng phải đến biệt thự nhà họ Tô ăn cơm với bà cụ Tô, ông cụ Tô là người định ra quy tắc, nói là tránh làʍ ȶìиɦ cảm trở nên nhạt phai, nhưng từ sau khi ông cụ Tô qua đời, ngày này ở trong dòng họ liền biến chất, trở thành nghi thức cố định, về phần liên kết tình cảm, thì hoàn toàn chưa nói đến, càng nhiều là dùng Hàn Tam Thiên để nói đùa, chọc mọi người vui vẻ cười to.
Dòng họ không lớn, nhưng quy tắc rườm rà, trước đây ông cụ Tô đúng là bắt chước rất nhiều.
"Tại sao?" Tô Nghênh Hạ khó hiểu nhìn
Tưởng Lam, lúc trước đều dẫn theo Hàn Tam Thiên, lời nói vừa rồi của bà, rõ ràng chính là không cho Hàn Tam Thiên đi.
"Tôi sợ người nào đó nói lung tung, chuyện ngày mười lăm tháng sau, không thể để cho người nhà họ Tô biết, lỡ bị người khác vạch trần chẳng phải là bị càng nhiều người chế giễu hơn à." Tưởng Lam nói.
"Mẹ, mẹ lại quên, mỗi người đều phải tham gia sao? Hàn Tam Thiên không đi, bà nội cũng sẽ trách cứ chúng ta." Tô Nghênh Hạ nói.
"Cũng không phải mẹ không cho cậu ta đi, chính cậu ta không chịu nổi bị người khác
xỉ nhục nên mới không đi, tại sao lại trách mẹ?" Tưởng Lam bình tĩnh nhìn Tô Nghênh Hạ,ngay trước mặt Hàn Tam Thiên lại dám đổ trách nhiệm lên người anh, cũng đủ vô liêm sỉ.
"Mẹ, tại sao mẹ có thể như vậy." Tô Nghênh Hạ tức giận nhìn Tưởng Lam, nếu thật sự bị bà nội hiểu lầm, Hàn Tam Thiên sẽ bị mọi người trong nhà họ Tô khinh bỉ. Hơn nữa, bà nội sẽ cho rằng Hàn Tam Thiên không xem bà ra gì, chắc chắn sẽ lại gây khó dễ Hàn Tam Thiên.
"Cái gì mà thế này với thế kia , cái nhà này mẹ nói mới tính, cứ quyết định như thế đi, đến lúc đó bà nội hỏi đến, thì con đừng nói chuyện, để mẹ giải thích."
Tưởng Lam giải quyết dứt khoát nói.
Để cho bà ấy giải thích?
Tô Nghênh Hạ gần như có thể đoán được Tưởng Lam sẽ chụp cái mũ không tôn trọng người lớn lên đầu Hàn Tam Thiên, bà nội còn không bị tức chết?
"Không được, Hàn Tam Thiên nhất định phải đi, nếu không con cũng không đi." Thái độ Tô Nghênh Hạ kiên quyết nói.
Ban nãy, Tưởng Lam đã nhắc chuyện nói với Tô Quốc Diệu, bà không cho Hàn Tam Thiên đi, cũng chỉ là cố ý dạy cho Hàn Tam Thiên một bài học, Tô Quốc Diệu đã nói không thể được, bà vẫn cố ý làm như
vậy. Giờ thái độ Tô Nghênh Hạ cứng rắn như vậy, nếu cô không đi, thì việc này khó mà giải thích được.
"Đi đi, Hàn Tam Thiên đừng nói lung tung là được." Tô Quốc Diệu nói.
"Tô Quốc Diệu, ông có phần nói chuyện hả? Nghênh Hạ, có phải ngay cả lời nói của mẹ con cũng không nghe đúng không?" Tưởng Lam không tính toán dễ dàng bỏ qua cho Hàn Tam Thiên, hơn nữa theo bà, lúc này đây không hung hăng dạy cho Hàn Tam Thiên một bài học, sau này sao còn có thể quản lý cậu ta?
"Mẹ nói không có lý, thì tại sao con phải nghe mẹ, tự mẹ nhìn mà làm đi, anh ấy
không đi, con cũng sẽ không đi." Tô Nghênh Hạ lạnh giọng nói.
Tưởng Lam nhìn về phía Hàn Tam Thiên, cười lạnh nói: "Hàn Tam Thiên, nếu con bé vì cậu mà không đi, hậu quả là như thế nào, cậu chắc hẳn cũng biết rõ, cậu thật sự muốn liên lụy con bé?"
Hàn Tam Thiên liên tục cười khổ, việc này chẳng có tí xíu quan hệ nào với anh, sao anh lại liên lụy Tô Nghênh Hạ.
Nếu Tưởng Lam không kiếm việc, loại chuyện này hoàn toàn chẳng thể xảy ra.
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ không nói lung tung." Hàn Tam Thiên nói.
Trêи mặt Tưởng Lam hiện lên vẻ đắc ý, nói: "Được thôi, muốn đi cũng không phải không được, nói xin lỗi tôi, tôi có thể suy xét một chút."
Hàn Tam Thiên còn chưa nói, Tô Nghênh Hạ đã trực tiếp kéo anh về phòng, chuyện này Hàn Tam Thiên không sai, dựa vào cái gì phải xin lỗi?
Tô Nghênh Hạ giống như ăn sáp, ăn trong vô vị, một bữa cơm hoàn toàn bị Đường Long phá hủy hết tâm tình.
Ăn cơm xong lại xem phim, đã hơn mười giờ, nhưng mà lúc về đến nhà, hai người Tưởng Lam và Tô Quốc Diệu còn đang ở trong phòng khách, đều tự ôm điện thoại di động xem xét tin tức cho thuê nhà.
| Nghĩ thông suốt Hàn Tam Thiên không phải là kẻ có tiền, còn mua nhà cũ liền tiêu hết cả tiền, Tưởng Lam đã chẳng có tính tốt với Hàn Tam Thiên, liên tục hừ lạnh mấy tiếng.
| "Đúng rồi, sắp cuối tháng rồi, tới lúc đó đi đến nhà bà nội, con đi theo ba mẹ đi." Tưởng Lam nói với Tô Nghênh Hạ.
Hàng tháng nhà họ Tô đều sẽ có một
ngày họp họ hàng, đặt ở ngày hai mươi tám, hôm đó cho dù mọi nhà có bao nhiêu việc, cũng phải đến biệt thự nhà họ Tô ăn cơm với bà cụ Tô, ông cụ Tô là người định ra quy tắc, nói là tránh làʍ ȶìиɦ cảm trở nên nhạt phai, nhưng từ sau khi ông cụ Tô qua đời, ngày này ở trong dòng họ liền biến chất, trở thành nghi thức cố định, về phần liên kết tình cảm, thì hoàn toàn chưa nói đến, càng nhiều là dùng Hàn Tam Thiên để nói đùa, chọc mọi người vui vẻ cười to.
Dòng họ không lớn, nhưng quy tắc rườm rà, trước đây ông cụ Tô đúng là bắt chước rất nhiều.
"Tại sao?" Tô Nghênh Hạ khó hiểu nhìn
Tưởng Lam, lúc trước đều dẫn theo Hàn Tam Thiên, lời nói vừa rồi của bà, rõ ràng chính là không cho Hàn Tam Thiên đi.
"Tôi sợ người nào đó nói lung tung, chuyện ngày mười lăm tháng sau, không thể để cho người nhà họ Tô biết, lỡ bị người khác vạch trần chẳng phải là bị càng nhiều người chế giễu hơn à." Tưởng Lam nói.
"Mẹ, mẹ lại quên, mỗi người đều phải tham gia sao? Hàn Tam Thiên không đi, bà nội cũng sẽ trách cứ chúng ta." Tô Nghênh Hạ nói.
"Cũng không phải mẹ không cho cậu ta đi, chính cậu ta không chịu nổi bị người khác
xỉ nhục nên mới không đi, tại sao lại trách mẹ?" Tưởng Lam bình tĩnh nhìn Tô Nghênh Hạ,ngay trước mặt Hàn Tam Thiên lại dám đổ trách nhiệm lên người anh, cũng đủ vô liêm sỉ.
"Mẹ, tại sao mẹ có thể như vậy." Tô Nghênh Hạ tức giận nhìn Tưởng Lam, nếu thật sự bị bà nội hiểu lầm, Hàn Tam Thiên sẽ bị mọi người trong nhà họ Tô khinh bỉ. Hơn nữa, bà nội sẽ cho rằng Hàn Tam Thiên không xem bà ra gì, chắc chắn sẽ lại gây khó dễ Hàn Tam Thiên.
"Cái gì mà thế này với thế kia , cái nhà này mẹ nói mới tính, cứ quyết định như thế đi, đến lúc đó bà nội hỏi đến, thì con đừng nói chuyện, để mẹ giải thích."
Tưởng Lam giải quyết dứt khoát nói.
Để cho bà ấy giải thích?
Tô Nghênh Hạ gần như có thể đoán được Tưởng Lam sẽ chụp cái mũ không tôn trọng người lớn lên đầu Hàn Tam Thiên, bà nội còn không bị tức chết?
"Không được, Hàn Tam Thiên nhất định phải đi, nếu không con cũng không đi." Thái độ Tô Nghênh Hạ kiên quyết nói.
Ban nãy, Tưởng Lam đã nhắc chuyện nói với Tô Quốc Diệu, bà không cho Hàn Tam Thiên đi, cũng chỉ là cố ý dạy cho Hàn Tam Thiên một bài học, Tô Quốc Diệu đã nói không thể được, bà vẫn cố ý làm như
vậy. Giờ thái độ Tô Nghênh Hạ cứng rắn như vậy, nếu cô không đi, thì việc này khó mà giải thích được.
"Đi đi, Hàn Tam Thiên đừng nói lung tung là được." Tô Quốc Diệu nói.
"Tô Quốc Diệu, ông có phần nói chuyện hả? Nghênh Hạ, có phải ngay cả lời nói của mẹ con cũng không nghe đúng không?" Tưởng Lam không tính toán dễ dàng bỏ qua cho Hàn Tam Thiên, hơn nữa theo bà, lúc này đây không hung hăng dạy cho Hàn Tam Thiên một bài học, sau này sao còn có thể quản lý cậu ta?
"Mẹ nói không có lý, thì tại sao con phải nghe mẹ, tự mẹ nhìn mà làm đi, anh ấy
không đi, con cũng sẽ không đi." Tô Nghênh Hạ lạnh giọng nói.
Tưởng Lam nhìn về phía Hàn Tam Thiên, cười lạnh nói: "Hàn Tam Thiên, nếu con bé vì cậu mà không đi, hậu quả là như thế nào, cậu chắc hẳn cũng biết rõ, cậu thật sự muốn liên lụy con bé?"
Hàn Tam Thiên liên tục cười khổ, việc này chẳng có tí xíu quan hệ nào với anh, sao anh lại liên lụy Tô Nghênh Hạ.
Nếu Tưởng Lam không kiếm việc, loại chuyện này hoàn toàn chẳng thể xảy ra.
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ không nói lung tung." Hàn Tam Thiên nói.
Trêи mặt Tưởng Lam hiện lên vẻ đắc ý, nói: "Được thôi, muốn đi cũng không phải không được, nói xin lỗi tôi, tôi có thể suy xét một chút."
Hàn Tam Thiên còn chưa nói, Tô Nghênh Hạ đã trực tiếp kéo anh về phòng, chuyện này Hàn Tam Thiên không sai, dựa vào cái gì phải xin lỗi?
Bình luận truyện