Chàng Rể Đa Tài
Chương 96
Tưởng Lam càng nghĩ càng tức, bà về tới nhà lấy Hà Đình làm nơi trút giận, chửi loạn lên.
Hà Đình mình nghèo hèn, hơn nữa thấy trêи mặt Tưởng Lam có năm dấu ngón tay, khẳng định bực bội vì bị người ta đánh. Nếu bà chịu nghe mắng hai ba câu khiến Tưởng Lam nguôi giận, Hà Đình cũng cam chịu.
Tô Quốc Diệu vừa về sau trận đánh bài đã thấy Tưởng Lam nổi cơn lôi đình, thêm một người lạ trong nhà, nên ông không khỏi thắc mắc.
Khi ông nhìn thấy mặt Tưởng Lam sưng tấy lên thì tưởng vợ mình bị Hà Đình đánh, tức giận nói: "Cô là ai, vì sao lại ở nhà tôi."
"Tôi là người giúp việc Hàn Tam Thiên tuyển." Hà Đình nói.
sin?
Nhà lớn như thế tuyển ô sin cũng không sao, nhưng cô ta dám đánh chủ nhân của mình, không coi ai ra gì cả.
"Tưởng Lam, bà có sao không, cô ta đánh bà sao?" Tô Quốc Diệu quan tâm.
Loading... “Cô ta đánh thì đã sao, kẻ vô dụng như ông dám đứng ra báo thù giúp tôi à?" Tưởng Lam vẫn bực bội trong lòng, tâm trí bà ta chỉ nhớ tới bộ dạng khinh người của Thi Tinh, nên nói mà không suy nghĩ.
Tô Quốc Diệu không thể cãi lời này, ông đi tới trước mặt Hà Đình, tát bà một cái.
"Cô chỉ là ô sin trong nhà này, vậy mà dám đánh chủ nhân, cút khỏi đây cho tôi."
Tô Quốc Diệu tức giận mắng.
Hà Đình gặp tai bay vạ gió, ôm gương mặt bỏng rát, nói: "Không phải tôi đánh, chị Tưởng, vì sao chị lại đổ oan cho tôi."
Tưởng Lam không nghĩ Tô Quốc Diệu dám đánh người khác, nhưng đánh thì đã đánh rồi, hơn nữa cô ta chỉ là đứa ô sin, vậy làm sao nào?
"Nếu cô không chịu được, cô có thể cút khỏi nơi này, nhà tôi không cần cô đâu." Tưởng Lam nói.
Đây là công tác Hàn Tam Thiên giúp Hà
| Đình, nên bà quý trọng có hội này cực kỳ, hơn nữa hiện tại bà không có thời gian tìm công việc khác, bởi vì sắp tới lúc cho con gái bà tiền sinh hoạt, vì con gái, Hà Đình nén giận.
“Tôi đi nấu cơm.” Hà Đình nói.
“Đồ đê tiện.” Tưởng Lam khinh thường mắng nhiếc.
Thấy Hà Đình đi tới phòng bếp, Tô Quốc Diệu tiến lên, cần lấy bả vai Hà Đình, nói: "Tôi nói cô cút khỏi nhà này, cô không hiểu sao?"
| Hà Đình tủi nhục, không kìm được nước
mắt nói: “Tôi không đánh chị ấy, tôi chỉ muốn có công việc mà thôi."
"Cô không đánh vợ tôi, chẳng nhẽ dấu tay trêи mặt vợ tôi từ trêи trời rơi xuống sao?" Tô Quốc Diệu lạnh lùng nói.
Tưởng Lam ngồi bắt chéo chân trêи ghế sô pha, tỏ vẻ mọi chuyện trước mắt không liên quan tới bà ta.
Tô Quốc Diệu thỉnh thoảng mới giống được như một người đàn ông, bà không muốn giải thích nhiều. Hơn nữa Hà Đình
do Hàn Tam Thiên tuyển về, bà ta thấy không thích ngay từ đầu, nếu Tô Quốc Diệu đuổi được người ta đi, đó là chuyện
Hà Đình lắc đầu, khô Có rồi đó bạn , gì.
Tô Quốc Diệu đẩy Hà Đình, không kiên nhẫn nói: "Đi nhanh đi, đừng đứng đục ở đây khiến tôi ngứa mắt."
Hà Đình ngã xuống đất, yên lặng lau nước mắt. Bà biết, Hàn Tam Thiên về sẽ giúp bà ở lại, nhưng vậy Hàn Tam Thiên chắc chắn sẽ gặp rắc rối, tuy công việc
quan trọng, nhưng Hàn Tam Thiên đã cứu mạng bà, bà không muốn Hàn Tam Thiên phải khó xử.
“Thực xin lỗi.” Hà Đình nói xong, đứng lên, trở về phòng lấy đồ đạc.
Đúng lúc này, Hàn Tam Thiên đã đón Tô Nghênh Hạ từ công ty về tới nhà.
Hàn Tam Thiên đã nói chuyện của Hà Đình với Tô Nghênh Hạ lúc đi đường, Tô Nghênh Hạ không có ý kiến gì với quyết định của anh. Hàn Tam Thiên nấu cơm cho nhà cô ba năm là đủ rồi, mời người giúp việc tới chăm sóc nhà cửa là chuyện
đương nhiên.
"Bác Hà đâu?" Tô Nghênh Hạ vào phòng khách, chỉ thấy hai người Tưởng Lam cùng Tô Quốc Diệu thì thắc mắc hỏi.
Tô Quốc Diệu mặt lạnh nhìn Hàn Tam Thiên nói: "Hàn Tam Thiên, người cậu về giỏi lắm, dám đánh cả mẹ cậu đó."
Nghe thấy lời này, Hàn Tam Thiên nhíu mày, anh biết Hà Đình là người như thế nào, bà sao có thể đánh Tương Lam? Cho dù Tưởng Lam có gây chuyện với Hà Đình, dựa vào tính cách của bà, anh khẳng định bà sẽ nhẫn nhịn.
"Không phải đâu, bác Hà không có khả năng đánh người khác." Hàn Tam Thiên kiên quyết nói.
"Cậu nhìn vết thương trêи mặt mẹ cậu xem, năm nốt ngón tay rất rõ, không phải cô ta đánh thì có thể là ai." Tô Quốc Diệu
nói.
Tô Nghênh Hạ thấy trêи mặt Tưởng Lam đúng là có vết ngón tay, nhưng lúc về cô đã nghe Hàn Tam Thiên kể về Hà Đình, bà không phải là loại người làm như này mới đúng.
Hà Đình mình nghèo hèn, hơn nữa thấy trêи mặt Tưởng Lam có năm dấu ngón tay, khẳng định bực bội vì bị người ta đánh. Nếu bà chịu nghe mắng hai ba câu khiến Tưởng Lam nguôi giận, Hà Đình cũng cam chịu.
Tô Quốc Diệu vừa về sau trận đánh bài đã thấy Tưởng Lam nổi cơn lôi đình, thêm một người lạ trong nhà, nên ông không khỏi thắc mắc.
Khi ông nhìn thấy mặt Tưởng Lam sưng tấy lên thì tưởng vợ mình bị Hà Đình đánh, tức giận nói: "Cô là ai, vì sao lại ở nhà tôi."
"Tôi là người giúp việc Hàn Tam Thiên tuyển." Hà Đình nói.
sin?
Nhà lớn như thế tuyển ô sin cũng không sao, nhưng cô ta dám đánh chủ nhân của mình, không coi ai ra gì cả.
"Tưởng Lam, bà có sao không, cô ta đánh bà sao?" Tô Quốc Diệu quan tâm.
Loading... “Cô ta đánh thì đã sao, kẻ vô dụng như ông dám đứng ra báo thù giúp tôi à?" Tưởng Lam vẫn bực bội trong lòng, tâm trí bà ta chỉ nhớ tới bộ dạng khinh người của Thi Tinh, nên nói mà không suy nghĩ.
Tô Quốc Diệu không thể cãi lời này, ông đi tới trước mặt Hà Đình, tát bà một cái.
"Cô chỉ là ô sin trong nhà này, vậy mà dám đánh chủ nhân, cút khỏi đây cho tôi."
Tô Quốc Diệu tức giận mắng.
Hà Đình gặp tai bay vạ gió, ôm gương mặt bỏng rát, nói: "Không phải tôi đánh, chị Tưởng, vì sao chị lại đổ oan cho tôi."
Tưởng Lam không nghĩ Tô Quốc Diệu dám đánh người khác, nhưng đánh thì đã đánh rồi, hơn nữa cô ta chỉ là đứa ô sin, vậy làm sao nào?
"Nếu cô không chịu được, cô có thể cút khỏi nơi này, nhà tôi không cần cô đâu." Tưởng Lam nói.
Đây là công tác Hàn Tam Thiên giúp Hà
| Đình, nên bà quý trọng có hội này cực kỳ, hơn nữa hiện tại bà không có thời gian tìm công việc khác, bởi vì sắp tới lúc cho con gái bà tiền sinh hoạt, vì con gái, Hà Đình nén giận.
“Tôi đi nấu cơm.” Hà Đình nói.
“Đồ đê tiện.” Tưởng Lam khinh thường mắng nhiếc.
Thấy Hà Đình đi tới phòng bếp, Tô Quốc Diệu tiến lên, cần lấy bả vai Hà Đình, nói: "Tôi nói cô cút khỏi nhà này, cô không hiểu sao?"
| Hà Đình tủi nhục, không kìm được nước
mắt nói: “Tôi không đánh chị ấy, tôi chỉ muốn có công việc mà thôi."
"Cô không đánh vợ tôi, chẳng nhẽ dấu tay trêи mặt vợ tôi từ trêи trời rơi xuống sao?" Tô Quốc Diệu lạnh lùng nói.
Tưởng Lam ngồi bắt chéo chân trêи ghế sô pha, tỏ vẻ mọi chuyện trước mắt không liên quan tới bà ta.
Tô Quốc Diệu thỉnh thoảng mới giống được như một người đàn ông, bà không muốn giải thích nhiều. Hơn nữa Hà Đình
do Hàn Tam Thiên tuyển về, bà ta thấy không thích ngay từ đầu, nếu Tô Quốc Diệu đuổi được người ta đi, đó là chuyện
Hà Đình lắc đầu, khô Có rồi đó bạn , gì.
Tô Quốc Diệu đẩy Hà Đình, không kiên nhẫn nói: "Đi nhanh đi, đừng đứng đục ở đây khiến tôi ngứa mắt."
Hà Đình ngã xuống đất, yên lặng lau nước mắt. Bà biết, Hàn Tam Thiên về sẽ giúp bà ở lại, nhưng vậy Hàn Tam Thiên chắc chắn sẽ gặp rắc rối, tuy công việc
quan trọng, nhưng Hàn Tam Thiên đã cứu mạng bà, bà không muốn Hàn Tam Thiên phải khó xử.
“Thực xin lỗi.” Hà Đình nói xong, đứng lên, trở về phòng lấy đồ đạc.
Đúng lúc này, Hàn Tam Thiên đã đón Tô Nghênh Hạ từ công ty về tới nhà.
Hàn Tam Thiên đã nói chuyện của Hà Đình với Tô Nghênh Hạ lúc đi đường, Tô Nghênh Hạ không có ý kiến gì với quyết định của anh. Hàn Tam Thiên nấu cơm cho nhà cô ba năm là đủ rồi, mời người giúp việc tới chăm sóc nhà cửa là chuyện
đương nhiên.
"Bác Hà đâu?" Tô Nghênh Hạ vào phòng khách, chỉ thấy hai người Tưởng Lam cùng Tô Quốc Diệu thì thắc mắc hỏi.
Tô Quốc Diệu mặt lạnh nhìn Hàn Tam Thiên nói: "Hàn Tam Thiên, người cậu về giỏi lắm, dám đánh cả mẹ cậu đó."
Nghe thấy lời này, Hàn Tam Thiên nhíu mày, anh biết Hà Đình là người như thế nào, bà sao có thể đánh Tương Lam? Cho dù Tưởng Lam có gây chuyện với Hà Đình, dựa vào tính cách của bà, anh khẳng định bà sẽ nhẫn nhịn.
"Không phải đâu, bác Hà không có khả năng đánh người khác." Hàn Tam Thiên kiên quyết nói.
"Cậu nhìn vết thương trêи mặt mẹ cậu xem, năm nốt ngón tay rất rõ, không phải cô ta đánh thì có thể là ai." Tô Quốc Diệu
nói.
Tô Nghênh Hạ thấy trêи mặt Tưởng Lam đúng là có vết ngón tay, nhưng lúc về cô đã nghe Hàn Tam Thiên kể về Hà Đình, bà không phải là loại người làm như này mới đúng.
Bình luận truyện