Chương 198
Chương 198
“Chúng ta cũng đi thôi!” Triệu Cương nhìn về phía Vương Hiểu Hi, nói.
Vương Hiểu Hi lôi kéo Y Linh, nháy nháy mắt nói: “Tiểu Linh linh, đi theo tớ!”
“Thế nhưng là. . . . . .” Y Linh quay đầu nhìn về phía Trình Kiêu, muốn nói cái gì, lại bị Vương Hiểu Hi kéo đi.
Tôn Mạc lạnh lùng nhìn Trình Kiêu một chút, quay người rời đi.
Lưu Tào Khang chậm rãi đi theo, để lại Trình Kiêu một người đứng cô đơn ở đại sảnh.
Trình Kiêu vẻ mặt lạnh nhạt, không vui không buồn, đi theo sau lưng Tôn Mạc, nhưng, lại vẫn duy trì một khoảng cách.
Đi đến nơi bọn Lý Ngôn dừng xe, mấy người vừa ngồi lên xe, bỗng nhiên, hai chiếc xe sang trọng dừng ở bên cạnh.
Tần Vô Song và một lão giả áo đen, còn có bốn tên thanh niên, từ trên xe bước xuống, vây quanh Trình Kiêu
Một thanh niên tiến lên một bước, lạnh lùng nói: “Anh Trình, thiếu gia nhà tôi mời cậu đi một chỗ!”
Bọn Lý Ngôn nhìn cảnh này, trên mặt lộ ra cười trên nỗi đau của người khác.
Rất rõ ràng, Tần Vô Song đây là chuẩn bị trả thù Trình Kiêu.
Lý Ngôn đưa đầu ra từ ghế lái, hô với xe Lưu Tào Khang phía trước: “Cậu Lưu, chúng ta đi trước đi!”
“Được!” Lưu Tào Khang nhàn nhạt đáp lại.
Y Linh ngồi bên người Vương Hiểu Hi vội vàng nói: “Đợi chút nữa, Tần Vô Song muốn tìm Trình Kiêu gây phiền phức, chúng ta không thể bỏ lại anh ta!”
Vương Hiểu Hi vội vàng giữ chặt Y Linh, khuyên nhủ: “Tớ nói Tiểu Linh Linh, cậu có thể đừng xen vào việc của người khác sao? Đây chính là công tử Vô Song, chúng ta có thể đắc tội nổi sao?”
Y Linh hơi phẫn nộ quát lớn: “Vậy chúng ta cũng không thể bỏ lại Trình Kiêu!”
“Trình Kiêu, mau lên xe!” Y Linh hô to Trình Kiêu.
Trình Kiêu quay đầu nhìn về phía Y Linh, nói: “Các người đi trước, yên tâm, tôi không sao!”
“Nghe chưa, hắn ta để chúng ta đi trước ! Mà cậu quên sao? Trình Kiêu rất biết đánh nhau, hắn ta không có sao đâu!” Vương Hiểu Hi khuyên nhủ.
Nói xong, thúc giục một tiếng: “Đi mau đi mau!”
Lý Ngôn rời đi đầu tiên, đi theo là Triệu Cương, sau đó là Lưu Tào Khang.
Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, khuôn mặt mỹ lệ lại lạnh lùng của Tôn Mạc chậm rãi xuất hiện.
Không có lo lắng, không có khổ sở, cũng không có an ủi.
Ở trong mắt cô, Trình Kiêu ngược lại nhìn ra được nụ cười trên nỗi đau của người khác.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Mạc dần dần biến mất, Trình Kiêu một mảnh đạm mạc. Tình cảm mờ nhạt giữa vợ chồng kia, tại thời khắc này không còn sót lại chút gì.
“Trình Kiêu, lát nữa tôi gọi điện thoại cho cậu, nếu như cậu xảy ra chuyện, tôi lập tức báo cảnh. . . . . .” Cuối cùng, nơi xa truyền đến âm thanh Y Linh lo lắng la lên.
Trình Kiêu nhìn Tần Vô Song, thản nhiên nói: “Muốn mang tôi đi đâu?”
Tần Vô Song cười quỷ dị nói: “Đến là cậu liền biết.”
Bình luận truyện