Chương 202
Chương 202
Tần Vô Song không nói lời nào, nhưng không có nghĩa là Trình Kiêu sẽ bỏ qua hắn ta.
Trình Kiêu nhìn Tần Vô Song, mặt không biểu tình, đi qua từng bước một.
Tần Vô Song hoảng sợ trong lòng, nhìn Trình Kiêu, cố giả bộ trấn định hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
Trình Kiêu không trả lời, tiếp tục đi hướng hắn ta.
Tần Vô Song bị hù hai chân đều run rẩy, từng bước một lui lại: “Tôi là đại thiếu gia Nhà họ Tần, nếu như cậu dám đả thương tôi, Nhà họ Tần tuyệt đối sẽ không buông tha cậu!”
Tần Vô Song cảm thấy Trình Kiêu có thể sẽ giết hắn, chỉ có thể kéo ra Nhà họ Tần, hi vọng Trình Kiêu có thể sợ ném chuột vỡ bình, tha một mạng cho hắn!
Thế nhưng là, Trình Kiêu không nhúc nhích chút nào, bước chân đều không ngừng.
Tần Vô Song thực sự không chịu được loại sợ hãi nhìn Tử thần từng bước một tới gần này, kêu thảm một tiếng, quay người co cẳng chạy.
Có điều Trình Kiêu nhanh hơn hắn, một đạo tàn ảnh ở tại chỗ, thân ảnh Trình Kiêu đã xuất hiện phía trước Tần Vô Song.
“A!” Tần Vô Song hét thảm một tiếng, một đầu ngã quỵ.
Đầu gối hắn, chảy ra máu tươi, đã bị Trình Kiêu đánh gãy, mà còn là bị gãy xương vỡ nát, sợ là đời này đều thành tàn phế.
“Chân của tôi, chân của tôi!” Tần Vô Song phát ra tiếng kêu thảm thiết hoảng sợ.
“Vừa rồi cậu động sát tâm đối với tôi, bây giờ tôi đánh gãy hai chân cậu, cậu phục không?” Trình Kiêu vẫn như cũ vẻ mặt bình thản, thanh âm không mang theo một tia tình cảm.
“Phục, tôi phục!” Tần Vô Song oán độc trừng mắt Trình Kiêu, trong lòng hận không thể chém Trình Kiêu nghìn nhát.
Nhưng là, hắn ta cũng không dám biểu hiện ra không phục, nếu như ngay cả mệnh cũng bị mất, còn báo thù?
Trình Kiêu tự nhiên nhìn ra oán hận trong lòng Tần Vô Song, nhưng là không đến bất đắc dĩ, Trình Kiêu không muốn giết người, anh không muốn gây sự chú ý của chính phủ.
Về phần Nhà họ Tần có trả thù. . . . . . Trình Kiêu đương nhiên sẽ không để ở trong lòng!
“Cút đi!” Trình Kiêu thản nhiên nói.
Giải quyết xong Tần Vô Song, nhìn Tần Vô Song và Tần quản gia bị bốn tên thủ hạ nâng lên xe, Trình Kiêu cũng chuẩn bị trở về nội thành.
Nhưng vị trí nơi này có chút hẻo lánh, đợi đã lâu cũng không đợi được xe taxi.
Trình Kiêu lại ngại mở miệng cản xe cá nhân, đành phải gọi điện thoại cho Tô Lương Tử, để ông ta gọi xe tới đón mình.
Tô Lương Tử tự nhiên ra roi thúc ngựa chạy đến, vừa vặn ông ta có chuyện chuẩn bị thỉnh giáo Trình Kiêu.
Trình Kiêu đi theo Tô Lương Tử đi vào chỗ ở của ông ta, một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách. Mặc dù phòng ở rất cũ kỹ, nhưng coi như sạch sẽ.
“Sư phụ, mời uống trà!” Tô Lương Tử hai tay đưa trà cho Trình Kiêu.
“Ừm.” Trình Kiêu tiếp nhận, uống một ngụm, nhìn về phía Tô Lương Tử, nói: “Không tệ, thời gian mấy ngày, liền tu luyện tới cảnh giới Hậu Thiên đại thành, coi như có thiên phú.”
Bình luận truyện