Chàng Sói Hấp Dẫn
Chương 79: Lại phát hiện bí mật
“Người thấy được cái gì? Là thật sao?” Tiền Dung thấy Liễu Nha khác thường, nàng chui dưới gầm bàn, nhỏ giọng, ánh mắt đầy sợ hãi.
Liễu Nha nhướng mày, đè xuống sự sợ hãi, “Không có gì cả, chỉ là gió mà thôi, ngươi không cần ngạc nhiên!” Giọng nói bên trong có vẻ không vui.
“Không phải vậy, nương nương, Ngưng Hương cư không…” Tiền Dung vung bàn tay nhỏ bé lần nữa nhắc lại.
“Được rồi, không cần nói những thứ nói những lời mê hoặc người khác!” Liễu Nha nhíu mày, ngắt lời nàng.
Tiền Dung kinh ngạc, do dự một chút, cầm lấy bàn tay Liễu Nha, thấy tay nàng hết sức lạnh lẽo.
Nàng bò từ dưới bàn lên, cúi đầu, cả người vẫn chưa cảm thấy an toàn.
“Tối nay…Nếu không ta ở lại cùng ngươi!” Liễu Nha nhướng mày, không phải không tin những lời kỳ quái của nàng mà là… dường như nàng không muốn đối mặt với ánh mắt bức người của hắn, như có áp lực đọng lại trong tim.
Tiền Dung đưa mắt nhìn, giường như không tin những gì mình nghe được: “Ý nương nương là- tối nay người muốn ở lại đây?” Nàng xấu hổ nhìn căn phòng đơn sơ, hay tay luốn cuống vò vạt áo.
“Làm sao vậy? Không hoan nghênh ta?” Liễu Nha giả vờ vô tội nhìn nàng.
“Không phải vậy, không phải vậy, nương nương, chỉ là…” Nàng chạy lại bắt đầu dọn dẹp giường đệm.
Hai người nằm trên giường, không nói lời nào. Bởi vì chiếc giường nhỏ, cánh tay hai người song song một chỗ, Liễu Nha có thể cảm nhận được thân thể Tiền Dung đang run rẩy, một cô gái hạ đẳng lớn lên bên trong Hoàng cung này, trong lòng chắc chắn được sủng mà sợ, mà lo lắng, Liễu Nha nháy mắt mắt, nhìn Tiền Dung đáng thương.
“Ngươi cứ thả lỏng là được, quên chuyện ta là phi tử của Hoàng thượng, quên ngươi là một cung nữ, chúng ta xem như là hai tỷ muội vừa gặp mà như đã quen biết từ lâu, thả lỏng nói chuyện, sau đó đi ngủ được không?” Liễu Nha mở miệng phá vỡ sự im lặng.
Tiền Dung nằm bên cạnh xúc động, nàng đảo mắt, đột nhiên ngồi dậy, quỳ trên giường, “Nương nương, nô tỳ không dám, từ nhỏ nô tỳ đã vào cung, chưa có chủ tử nào đối tốt với nô tỳ như vậy, nô tỳ rất cảm kích, nếu như nương nương thật lòng xem nô tỳ là người, xin nghe nô tỳ nói một câu, rời khỏi Ngưng Hương cư đi, nơi này…” Nàng nghẹn ngào, thân thể run run.
Liễu Nha thở dài, biết nàng vẫn sợ hãi, âm thầm quyết tâm, ngày mai nàng phải đi vào phòng tối, nhất định phải tìm được Vẫn Lệ, tìm được mật thất.
Gió thổi có chút lạnh lẽo, hai người vẫn nằm trên giường ôm nhau ngủ.
Không có nô tỳ, không có nương nương, chỉ có hai người với nhau.
Ngoài cửa sổ, đôi mắt màu máu lạnh lùng nhìn hai người rồi biến mất không thấy, dưới ánh nên chỉ còn sót lại chút bóng dáng màu trắng.
Tìm ở Ngưng Hương cư một lúc, Kim Nhật tức giận nghiến hàm, ánh mắt xanh đen hiện lên vẻ lo lắng.
Nha Nha không có ở đây, rốt cuộc nàng đi đâu, hắn trở lại Ngưng Hương cư, lớn tiếng gọi: “Nha Nha, mau ra đây, ta là Tiểu Nhật nhi!” Bên trong tẩm cung không có một ai chỉ còn vang vọng tiếng kêu của hắn.
“Nha Nha!” Hắn lẩm bẩm kêu lên, vẻ mặt lo lắng, xuyên qua tấm màn che, vẫn không thấy, cả tẩm điện chỉ có mình hắn vẫn đi tìm.
Cuối cùng hắn cũng nản chí, ánh mắt nặng nề rũ xuống: “Nha Nha!”
“Ta đã nói, ta là là người duy nhất hy vọng người tông tại trên thế giới này!” Sau lưng, bóng dáng màu trắng đung đưa, Ngọc Triệt mở miệng.
Ánh mắt Kim Nhật tỏ vẻ không kiên nhẫn, hắn lạnh lùng quay đầu nhìn chằm chằm vào Ngọc Triệt, cắn răng mở miệng, lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút!”
Sự ảm đảm đánh úp tới khuôn mặt Ngọc Triệt, nàng hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Kim Nhật xoay đầu lại, khôi phục bộ dạng không cam lòng, khóe miệng buồn bã vểnh lên, “Mẫu hậu, ta muốn Nha Nha!”
Sáng sớm, sau khi ngủ một giấc ngon lành ở chỗ Tiền Dung, Liễu Nha trở lại Ngưng Hương cư, nhưng khi nhìn thấy nam tử nằm trên giường đột nhiên ngẩn ra.
Hắn đang ngủ, nằm ngửa trên giường, nhưng hai hàng lông mày nhíu lại, bộ dạng lo lắng. Mái tóc vàng xộc xệch phủ xuống khuôn mặt, trong tay nắm chặt chiếc khăn phủ giường màu trắng.
Liễu Nha lại gần, đột nhiên bị đôi mắt sưng đỏ của nam tử làm cho kinh ngạc không nói được lời nào, hắn hắn hắn, không phải vì tìm nàng không được mà khóc đấy chứ? Nàng há miệng, không biết phải tiêu hóa sự kiện này như thế nào?
“Nương nương!” Sau lưng vang lên giọng nói của Nguyệt Mi, theo bản năng quay đầu lại, ngón tay nhỏ bé đặt ở khóe miệng ý bảo nàng im lặng, nhưng vẫn chậm, sau lưng, nam tử đã tỉnh.
Thân thể Liễu Nha cứng đờ, không biết phải đối mặt với hắn như thế nào, trong thời gian ngắn không dám quay người lại.
“Tại sao Trẫm lại ở đây?” Kim Minh mở miệng, giọng nói đầy hấp dẫn.
Liễu Nha quay đầu nhìn lại, không hiểu nhìn hắn.
Hai mắt hắn sưng đỏ, đôi mắt tràn đầy tia máu, hắn kinh ngạc nhìn nàng, gương mặt như đang trầm tư.
“”…” Liễu Nha không biết phải trả lời hắn như thế nào, do dự thật lâu, mới nhỏ giọng mở miệng, “Ngươi không nhớ gì sao? Tối hôm qua ngươi…”
Hắn nhìn nàng, ánh mắt hoài nghi, ý bảo nàng tiếp tục. Nhưng nàng biết nàng không thể tiếp tục nói dối.
“Hoàng thượng, Vương gia có việc gấp muốn gặp!” Nguyệt Hà vội vàng đi vào bẩm báo.
Kim minh cau mày, phất tay một cái, “Cho hắn đi vào!”
Liễu Nha âm thầm thở phào một cái.
Kim Huy một thân áo tím bước vào Ngưng Hương cư, hơi khom người hành lễ, “Hoàng thượng, thái tử Tiên Vu đang ở ngoài cửa chờ, hắn nguyện ý kết minh với chúng ta, đối phó với Đại Hách!”
“Tiên Vu?” Kim Minh ngẩn ra, ánh mắt quỷ dị, nhưng rất nhanh liền biến mất, hắn mím môi gật đầu, cùng Kim Huy ra khỏi Ngưng Hương cư.
Liễu Nha ngồi trong phòng, gương mặt đầy căng thẳng, vừa rồi phải nghĩ đến lý do lừa gạt Kim Minh, thấy Nguyện Hà vội vã đi vào, quỳ dưới đất, “Nương nương, Vương gia phân phó, nếu Hoàng thượng hỏi chuyện tối hôm qua, nương nương nói Vương gia thấy Hoàng thượng ngất xỉu ở Ngọc Hoa cung, mới đưa Hoàng thượng đến nghỉ ngơi ở Ngưng Hương cư!”
Liễu Nha cả kinh, không nghĩ tới người của Thái hậu ở trong cung cũng có quan hệ tới Kim Huy, nhưng lí do này, tại sao Kim Huy không đưa Kim Minh trở lại.
“Vương gia nói, không có cách nào khác, vì Mạc Thương bị Hoàng thượng phái đi trông chừng ở Thiên điện, Mạc Tang bên cạnh Hhoàng thượng không phải người của mình, Vương gia không có biện pháp đưa Hoàng thượng đi, sợ làm cho Mạc Tang hoài nghi!” Nguyệt Hà mở miệng giải thích.
Liễu Nha ngẩn ra, không ngờ Kim Huy lại kín đáo như vậy, ngay cả lý do để nàng ứng phó cũng đã có, người của mình? Liễu Nha cười cười, lúc nào nàng trở thành người của Kim Huy rồi?
Lâm triều, Tiên Vu đứng trong điện, lấy lễ tiết của Tiên Nô gặp mặt Kim Minh.
“Huy nói Thái tử nguyện ý kết minh cũng nước ta?” Kim Minh lạnh lùng mở miệng, con mắt sưng đỏ, hơn nữa những nghi ngờ trong giọng nói làm cho tâm trạng của hắn không được tốt.
Tiên Vu trầm mặc, nhìn sắc mặt lạnh lùng của Kim Minh, trong đầu vang lên lời nói đêm qua của Kim Huy.
“Nếu ngươi muốn rời khỏi Kim Lang vương triều, vậy thì nhanh kết minh cùng nước ta, chỉ cần kết minh, Hoàng thượng sẽ thả lỏng phòng bị với Thái tử và công chúa, lúc chạy trốn, Bổn vương nhất định sẽ giúp Thái tử một tay, nhưng mà trước khi đi phải ký một hiệp ước, nếu Thái tử và công chúa thuận lợi rời khỏi Kim Lang vương triều, Kim Lang vương triều sẽ dâng ngàn lạng bạc trắng làm phí bồi thường hôn ước, Tiên Nô không thể dùng lý do này để phát động chiến tranh!”
Tiên Vu gật đầu, hiện nay hắn và Ngọc Triệt là con tin của Kim Lang vương triều, trước rời khỏi đây, sau rồi từ từ quyết định.
Tiên Vu tiến lên một bước, “Đúng vậy, đêm qua ta cùng với Hoàng thượng xảy ra chút hiểu lầm, ta cảm thấy, chuyện kết minh của hai nước là vô cùng cần thiết, nếu hai nước hợp lại, một số việc sẽ làm tốt hơn, hơn nữa, Đại Hách, Tiên Nô, Kim Lang tạo nên thế chân vạc, nếu hai nước có quan hệ thông gia, Đại Hách muốn xâm phạm, tất nhiên phải liên hôn!”
Nụ cười quỷ dị hiện lên trên khuôn mặt của Kim Minh, hắn đảo mắt, nhẹ nhàng dò xét Tiên Vu, vỗ tay thật to: “Được, rất tốt, một câu liên hôn đã đem quan hệ hai nước kéo lại thật chặt, Hoàng đệ, chuyện kết minh giao cho ngươi xử lý!”
Kim Huy ung dung tiến lên, khom người gật đầu.
“Các đại thần còn việc gì không? Có chuyện thì nhanh bẩm báo, không có chuyện thì bãi triều!” Kim Minh mỉm cười đứng dậy, đôi mắt thâm sâu hiện lên ánh sáng quỷ dị.
“Hoàng thượng…” Đột nhiên Tiên Vu mở miệng gọi.
“Đêm qua Hoàng thượng ngất xỉu, có lẽ là dị ứng với nhang hương của nước chúng ta, cho nên Hoàng thượng nếu đến Ngọc Hoa cung, hãy bảo Trương công công truyền lời trước, để Ngọc Triệt dọn sạch nhang hương!” Tiên Vu mở miệng, hình như không ai tin lời hắn nói.
Kim Minh nhìn về Trương Anh, “Thật sao? May có Thái tử nhắc nhở, Trương Anh, ngươi phải nhớ kỹ trong lòng!”
“Vâng, thưa Hoàng thượng!” Trương Anh vội vàng lĩnh mệnh.
Sau khi bãi triều, Kim Minh trở lại Ngưng Hương cư, nhưng không nhìn thấy Liễu Nha.
“Nguyệt Mi, nương nương đâu?” Vẻ mặt hắn có chút không vui.
“Bẩm Hoàng thượng ,nương nương nói trong lòng không vui, muốn ra ngoài đi dạo một lát, còn dặn nô tỳ không cần đi theo!” Nguyệt Mi quỳ trên mặt đất thành thật trả lời.
“Đi xuống đi!” Hắn ra khỏi Ngưng Hương cư, nhẹ nhàng vỗ tay, Mạc Tang quỷ dị hiện ra sau lưng hắn: “Đi xem hiện tại là người nào coi chừng Thanh phi?”
“Bẩm Hoàng thượng, nương nương đến Duẫn Thiên cung, thuộc hạ còn tưởng rằng…” Mạc Tang mở miệng.
“Cho rằng cái gì?”
“Cho rằng nương nương đi tìm ngài!” Mạc Tang nhẹ giọng bẩm báo.
“Duẫn Thiên cung?’ Kim Minh nháy nháy mắt, nhìn ánh nắng đang bao phủ khắp nơi, trong lòng vui vẻ, nàng thật sự đi tìm hắn sao?
Bên ngoài Duẫn Thiên cung, Liễu Nha mặc một chiếc váy xanh đứng trước mặt Mạc Thương, mỉm cười, chớp chớp mắt, khiến cho khuôn mặt nghiêm túc của Mạc Thương cũng không giữ được.
“Thanh phi nương nương, thuộc hạ còn phải canh gác, nếu ngài muốn gặp Hoàng thượng, có thể đợi ở Duẫn Thiên cung, đây là Thiên điện, bình thường Hoàng thượng không hay đến đây!” Mạc Thương mở miệng, giọng nói có chút cô đơn.
Phía sau hắn là chiếc cột bằng bạch ngọc, nam tử đứng phía trước cột đá, anh dũng khôi ngô.
“Ta đã nói… ta không phải tìm Kim Minh, ta đến tìm ngươi!” Liễu Nha chu mỏ, cố gắng leo lên xà ngang cột đá, hai chân nhỏ không ngừng đung đua, “Ta đứng ở đây với ngươi!”
“Nương nương!” Mạc Thương vội vàng ôm quyền hành lễ, “Ngài đừng hại chết tiểu nhân!”
“Ngươi không phải là tiểu nhân, ngược lại ta cho rằng, ngươi là đại trượng phu bảo vệ quốc gia, là một đại trượng phu trung thành với chủ tử!” Liễu Nha ngừng đung đưa hai chân, trịnh trọng mở miệng.
“Sao cơ?’ Mạc Thương sững sờ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn nàng, nhìn thấy nụ cười cười rực rỡ như ánh mặt trời của nàng, nhất thời làm cho trái tim của hắn trở nên ấm áp.
“Nương nương khen sai rồi, thuộc hạ đang chịu tội, nói gì…” Hắn khịt khịt mũi.
“Sao? Ngươi cảm động muốn khóc sao? Đây mới chỉ là bắt đầu, ta còn chưa nói xong đâu!” Liễu Nha nhảy xuống đất ngẩng đầu nhìn hắn, “Trước kia là ta hiểu nhầm ngươi, trong lòng mắng ngươi là phản đồ, cấu kết với Kim Huy, mắng ngươi là tiểu nhân hèn hạ, nhưng giờ ta đã hiểu, ngươi so với với người trung thành mù quáng còn vĩ đại hơn, sống khổ hơn, trong lòng ngươi nhất định sẽ rất khổ sở, hết sức khó chịu có phải hay không? Bị chủ tử hiểu lầm nhất định sẽ rất khó chịu!” Liễu Nha liều mạng gật gật đầu.
Vẻ mặt Mạc Thương trở nên kinh hãi, hắn mím chặt môi nhìn cô gái trước mặt, trong khoảng thời gian ngắn, không biết mở miệng như thế nào.
“Ngươi không cần lừa ta, Kim Minh, Kim Nhật, Kim Lang, ta đều biết hết, lần này là tới xin lỗi ngươi, bởi vì đã từng hiểu lầm ngươi, rất xin lỗi!” Liễu Nha chân thành nhìn hắn.
“Người biết được?” Vẻ mặt hắn trở nên hốt hoảng, nếu không phải ngại thân phận của nàng, hắn nhất định sẽ nắm bả vai cô gái.
“Ừ, ta biết rõ, cho nên… về sau chúng ta ngồi chung một thuyền, cùng nhau bảo vệ Kim Minh có được không?” Liễu Nha nâng tay, vỗ vỗ bả vai của hắn.
“Nương nương thật sự thích Hoàng thượng?” Hắn vui mừng mở miệng.
“”…”Liễu Nha im lặng, vấn đề này thật khó trả lời, ít nhất nàng không hy vọng Kim Minh biến mất, nhìn sang ánh mắt đang chờ mong của nam tử, đột nhiên nàng gật đầu một cái.
“Nương nương!” Nam tử khàn khàn hô một tiếng, đột nhiên quỳ xuống đất, tay trái nắm chặt Hồng Anh thương.
Đầu cúi thấp, sống lưng ưỡn thẳng.
Lỗ mũi Liễu Nha cay cay, đột nhiên rất muốn khóc.
Vì tri kỉ mà chết, nàng chưa từng được cảm nhận, nhưng ngày hôm nay, lúc Mạc Thương quỳ xuống dưới chân nàng, đột nhiên nàng nghĩ tới câu này.
“Ai nha, mau đứng dậy, làm sao ta nhận nổi lễ lớn như thế này?” Nàng nâng hắn dậy, nhếch nhếch môi, nhịn không được mà ghen tỵ.
Kim Minh đứng tại chỗ lạnh lùng nhìn mọi chuyện đang diễn ra trước mắt, ánh mắt không vui, nhưng vẫn không tiến lên mà chỉ đứng đó nhìn lại.
“Sau này ta gọi ngươi là Mạc Thương ca có được hay không?” Liễu Nha ngồi trên đài cao, lắc lắc đôi chân nói chuyện phiếm với Mạc Thương.
“Chuyện này thuộc hạ không làm được!” Mạc Thương cung kính mở miệng.
“Được mà, về sau ngươi là ca ca của ta!” Liễu Nha vui vẻ nhảy xuống, nhìn thời gian không còn sớm, còn có chuyện quan trọng phải làm, vì vậy cáo từ với hắn.
Nhín bóng dáng nhảy nhót của cô gái, khóe mắt nam tử trong suốt, giống như phát hiện được, nhanh chóng lâu đi.
Sau lưng, Kim Minh nhíu mày, tiến lên mở miệng; “Mạc Thương!”
Mạc Thương ngẩn ra, nhanh chóng xoay người quỳ xuống đất, “Hoàng thượng!”
“Vừa rồi ngươi quỳ xuống dưới chân nàng là có ý gì?” Hắn mở miệng, giọng nói lạnh lùng khiến cho Mạc Thương lo lắng.
“Hoàng thượng… thuộc hạ…” Hắn vội vàng muốn giải thích.
“Nhớ những lời ta nói, nam tử hán đại trượng phu chí ở bốn phương, chỉ nguyện ý quỳ người xứng đáng, ngươi thấy Thái hậu cũng chỉ khom lưng hành lễ, vậy mà lại quỳ dưới chân nàng?” Hắn nheo mắt, nhìn Liễu Nha đã đi xa, bóng lưng tràn đầy vui vẻ.
Cô gái giống như tinh linh dần biến mất, nhưng lại khắc sâu trong lòng hắn.
“Bời vì nương nương hiểu nỗi lòng của Mạc Thương!” Mạc Thương nhỏ giọng mở miệng.
“Sao? Hiểu cái gì?” Kim Minh nâng khóe môi cười một tiếng, đưa mắt nhìn hắn.
“…” Mạc Thương không trả lời.
“Thế nào? Giữa hai người các ngươi còn có bí mật gì không thể cho người khác biết sao?” giọng điệu thay đổi, ánh mắt có chút sát khí, Mạc Thương cả kinh, để Hồng Anh thương xuống đất, đôi tay thả xuống, cúi đầu: “Hoàng thượng không nên hiểu lầm, thuộc hạ chỉ cung kính với nương nương!”
“Cung kính? Nhưng ta vừa thấy được đôi tay các ngươi ở chung một chỗ!” Hắn lạnh lùng mở miệng, dời mắt: “Có lẽ để ngươi trông giữ Thiên điện là Trẫm đã nương tay quá mức, từ giờ, ngươi đi trông coi bạo thất đi!”
Mạc Thương cả kinh, không suy nghĩ được gì, chỉ quỳ trên mặt đất thật lâu sau vẫn không đứng dậy nổi.
Kim Minh lạnh lùng xoay người rời đi.
“Tạ Hoàng thượng!” Một lúc sau, Mạc Thương đang quỳ dưới đất mới nói ra được bốn chữ.
Liễu Nha ngó dáo dác tiến vào bạo thất, tiểu thái giám lập tức nghênh đón, tiểu thái giám lần này thông minh, không đợi nàng phân phó, tự động chạy đến,
Liễu Nha ngẩng đầu ưỡn ngực, bước chân chữ bát, đi dọc trên hành lang trải đầy đá vụn, đi mãi vẫn không nhìn thấy nữ tử áo trắng.
“Ngươi, tới đây!” Liễu Nha ngoắc tay với tiểu thái giám.
Tiểu thái giám vui vẻ chạy đến, “Nương nương có gì sai bảo?”
“Ngươi có nhớ lần trước ta bị té xỉu, là ai đã dìu ta ra ngoài không?” Liễu Nha vắt óc miêu tả hình dáng cô gái kia, “Một người không quá 40 tuổi, sắc mặt tái nhợt, áo trắng, tóc bù xù!”
“Nương nương, xin đi theo tiểu nhân!” tiểu thái giám nhỏ giọng mở miệng, Liễu Nha nghĩ là hắn biết, vì vậy vô cùng vui vẻ đi theo hắn vào phòng, dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, nàng gặp được một người phụ nữ áo trắng bẩn thỉu, mái tóc đen che mất đôi mắt của nàng.
“Nương nương, ở đây có quá nhiều cô gái như vậy, tiểu nhân không biết người nương nương tìm là ai, ngày hôm đó không phải là tiểu nhân trực, dù cho tiểu nhân có trực cũng không thể nào biết được, nếu nương nương đã từng gặp qua, vậy thì hãy đến nhìn một chút!” Tiểu thái giám cung kính mở miệng, phất trần trong tay vung một cái, tất cả các cô gái đều run người một cái, liều mạng ôm đầu cùng với bả vai.
“Sợ cái gì mà sợ, hôm nay Thanh phi của Ngưng Hương cư muốn tìm một người, các ngươi lần lượt đến đây, xếp thành hàng, ngẩng đầu lên, để cho nương nương nhìn xem!” Tiểu thái giám vênh mặt hất cằm ra lệnh, những phụ nhân kia từ dưới ao đi lên, từng người từng người một đứng quy củ trước mặt Liễu Nha.
Nhìn hai chân thối rứa trắng bệch của họ, nàng sợ đến run người, họ cũng là người, dù phạm sai lầm, chẳng lẽ…
“Nương nương, tất cả đều ở đây, nương nương cứ từ từ phân biệt!” Tiểu thái giám lấy lòng nói.
“Được!” Liễu Nha gật đầu một cái, nhịn sự thương hại trong lòng. Hiện tại nàng không có khả năng giúp họ, khi nàng có đủ năng lực, nàng sẽ…
“Lỗ tai các ngươi điếc có phải hay không? Ngẩng đầu lên!” Chiếc roi trên tay thái giám vung lên, những phụ nhân kia ai cũng hoảng sợ ngẩng đầu, thói quen dùng mái tóc che mặt, cho nên không quen với cánh mặt trời gay gắt.
Liễu Nha tiến lên nhìn từng người một, nhìn thẳng vào ánh mắt từng người, trong lòng hết sức tuyệt vọng. Sắc mặt các nàng tái nhợt, vẻ mặt chết lặng, ánh mắt trống rỗng, giống như phế tích, chết chóc, sự tuyệt vọng dâng lên trong lòng nàng.
Trong lòng thất vọng, nàng nhẹ nhàng vuốt vuốt tim, nhìn từng người từng người một, cuối cùng cũng phải thất vọng rời đi.
Không có, không có người nàng muốn tìm, nhưng ánh mắt của phụ nhân naỳ, nàng tùy tiện hỏi thái giám một câu, “Nàng phạm vào lỗi gì?”
Tiểu thái giám ngẩn ra, nhỏ giọng nói: “Bẩm nương nương, nàng là ma ma ở Ngự thiện phòng, làm hỏng chiếc mâm lưu ly của Thái hậu!”
“Một cái mâm?” Liễu Nha ngẩn ra, giật mình hết sức, chẳng lẽ trừ Tiền Dung, nơi này còn có nhiều án oan như vậy sao?
“Nương nương, đó là chiếc mâm mà Thái hậu thích nhất, không lấy tính mạng của nàng đã là may mắn lắm rồi!” Tiểu thái giám mở miệng, ánh mắt lóe lên.
“Vậy nàng thì sao?” Mặt nàng không biến sắc, chỉ vào phụ nhân thứ hai.
“Nương nương, đây là cung nữ có gian tình, trộm đồ, … phần lớn bọn họ do các công công khác quản lý, tiểu nhân không nắm rõ!” Tiểu thái giám cung kính nói xong, bên trong giọng nói như đang cảnh cáo nàng, nếu hỏi nữa sẽ liên lụy tới người khác.
Liễu Nha thức thời gật đầu, ý bảo mình đã hiểu, phân phó thái giám đưa người đi xuống.
“Nương nương, nếu ở đây không có người nương nương muốn tìm, có phải hay không…?”
“Không, ta muốn vào bên trong xem một chút, nếu ngươi bận, không cần đi theo ta!” Liễu Nha vòng tay trước ngực, ống tay áo rũ xuống, giọng nói đầy kiên quyết.
Thời gian vào cung không lâu nhưng nàng hiểu được bên trong Hoàng cung này, là nơi người ăn thịt người, nàng cảm thấy may mắn vì Kim Minh phong nàng làm Thanh phi.
“Dạ, dạ..!” tiểu thái giám vội vàng trả lời, chỉ huy đám phụ nhân trở lại ao.
Xuyên qua gian phòng, chỗ ở của các phụ nhân, bình thường là một chiếc phòng lớn, chứa hơn mười người, đừng nói là nơi rửa mặt, đến một cái giường cũng không có, chỉ nằm trên đống rơm dưới đất.
Trừ gian phòng, ở đây chỉ có hai tòa viện độc lập, trừ nơi nàng đã từng ở qua, còn có một gian trước mặt, mà phía sau căn phòng là khu rừng hắc ám.
Liễu Nha vào phòng, chưa từ bỏ ý định lật ván giường lên, chiếc giường nhỏ không có thứ gì khác thường.
Hôm nay là ban ngày, nàng mới xác định mình không tìm nhầm phòng, chỉ có một khả năng, nó đã bị người khác chặn lại.
“Động tác thật là nhanh!” Liễu Nha lầm bầm một câu, ra khỏi căn phòng, tới căn phòng thứ hai đột nhiên dừng bước, phía sau gian phòng này chính là khu rừng hắc ám, nếu Vẫn Lệ vẫn chưa chết, có lẽ… Liễu Nha có một suy nghĩ lớn mật, nàng tiến lên gõ cửa căn phòng.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vọng lại trong đình viện yên tĩnh, chỉ là căn phòng tối này ngay cả ánh mặt trời cũng không có, cây lớn hoàn toàn che khuất ánh mặt trời, căn phòng trở nên tối tăm.
Thấy không ai đáp lại, nàng từ từ đẩy cửa phòng, tiếng két vang lên, một mùi hôi tanh xông vào mũi, gian phòng này đã lâu không có người ở, trên mặt đất phủ một tầng bụi bặm, mạng nhện chằng chịt khắp nơi.
Liễu Nha nhìn về phía chiếc giường, một chiếc chiếu rách đơn giản, không có song cửa, màn che sớm đã hóa thành một tấm vải rách nát.
Nàng có chút thất vọng, xoay người, lúc đang muốn buông tha thì đột nhiên vang lên một tiếng lạ thường, như tiếng bước chân ai đó.
Liễu Nha ngẩn ra, xoay người, bởi vì cửa sổ mở ra, gió thổi đi tầng bụi bặm, thổi bay hết mạng nhện nhưng không có gì khác thường.
“Không lẽ bên ngoài có người?” Nàng nghĩ nghĩ, ló đầu ra bên ngoài, nhưng mọi người đều làm việc ở trước viện, ở đây không có một bóng người.
Thịch thịch, tiếng bước chân tiếp tục vang lên, ánh mắt đảo một cái, thân thể lướt qua mạng nhện, nằm rạp xuống giường, gõ gõ lên ván giường.
Cộp cộp cộp, trống rỗng. Liễu Nha vui vẻ muốn nhảy cẫng lên, nàng kéo chiếu, giường như ai đó phát hiện, đột nhiên biến mất.
“Lần này ngươi đừng mơ tưởng trốn thoát!” Liễu Nha xoay người đóng cửa, sau đó cẩn thận tìm cửa vào mật thất.
Rốt cuộc cũng phát hiện được một khe hẹp, cố gắng mở ra, dưới giường xuất hiện một cửa động đen ngòm.
Quen việc dễ làm, động tác bò đất này Liễu Nha cũng coi như có kinh nghiệm, đi một lúc, tìm được một cây nến dùng dở và một chiếc hộp quẹt bị bỏ lại, đốt nền, thân thể từ từ đứng trên mặt đất.
Cái động này nhỏ hơn cái động lần trước rất nhiều, nàng bò thật lâu, nhưng không như lần trước nhanh chóng tìm được ánh sáng, mãi không tìm được bậc thang, nàng còn thấy có chuột, nhìn màu lông hình như đã chết từ lâu, thi thể đều bốc mùi thối.
Liễu Nha bóp mũi, khó khăn tránh né thi thể con chuột, lại bò về phía trước, động không dốc mà bằng phẳng, giống như mặt đất bên ngoài.
Rốt cuộc cũng nhìn thấy ánh sáng, nàng cố gắng đẩy chiếc nắp ra, lại phát hiện vị trí của nàng là một cái giếng bỏ hoang, bốn phía đều là rừng rậm, sương mù bao phủ nồng nặc.
Liễu Nha nhướng mày, đè xuống sự sợ hãi, “Không có gì cả, chỉ là gió mà thôi, ngươi không cần ngạc nhiên!” Giọng nói bên trong có vẻ không vui.
“Không phải vậy, nương nương, Ngưng Hương cư không…” Tiền Dung vung bàn tay nhỏ bé lần nữa nhắc lại.
“Được rồi, không cần nói những thứ nói những lời mê hoặc người khác!” Liễu Nha nhíu mày, ngắt lời nàng.
Tiền Dung kinh ngạc, do dự một chút, cầm lấy bàn tay Liễu Nha, thấy tay nàng hết sức lạnh lẽo.
Nàng bò từ dưới bàn lên, cúi đầu, cả người vẫn chưa cảm thấy an toàn.
“Tối nay…Nếu không ta ở lại cùng ngươi!” Liễu Nha nhướng mày, không phải không tin những lời kỳ quái của nàng mà là… dường như nàng không muốn đối mặt với ánh mắt bức người của hắn, như có áp lực đọng lại trong tim.
Tiền Dung đưa mắt nhìn, giường như không tin những gì mình nghe được: “Ý nương nương là- tối nay người muốn ở lại đây?” Nàng xấu hổ nhìn căn phòng đơn sơ, hay tay luốn cuống vò vạt áo.
“Làm sao vậy? Không hoan nghênh ta?” Liễu Nha giả vờ vô tội nhìn nàng.
“Không phải vậy, không phải vậy, nương nương, chỉ là…” Nàng chạy lại bắt đầu dọn dẹp giường đệm.
Hai người nằm trên giường, không nói lời nào. Bởi vì chiếc giường nhỏ, cánh tay hai người song song một chỗ, Liễu Nha có thể cảm nhận được thân thể Tiền Dung đang run rẩy, một cô gái hạ đẳng lớn lên bên trong Hoàng cung này, trong lòng chắc chắn được sủng mà sợ, mà lo lắng, Liễu Nha nháy mắt mắt, nhìn Tiền Dung đáng thương.
“Ngươi cứ thả lỏng là được, quên chuyện ta là phi tử của Hoàng thượng, quên ngươi là một cung nữ, chúng ta xem như là hai tỷ muội vừa gặp mà như đã quen biết từ lâu, thả lỏng nói chuyện, sau đó đi ngủ được không?” Liễu Nha mở miệng phá vỡ sự im lặng.
Tiền Dung nằm bên cạnh xúc động, nàng đảo mắt, đột nhiên ngồi dậy, quỳ trên giường, “Nương nương, nô tỳ không dám, từ nhỏ nô tỳ đã vào cung, chưa có chủ tử nào đối tốt với nô tỳ như vậy, nô tỳ rất cảm kích, nếu như nương nương thật lòng xem nô tỳ là người, xin nghe nô tỳ nói một câu, rời khỏi Ngưng Hương cư đi, nơi này…” Nàng nghẹn ngào, thân thể run run.
Liễu Nha thở dài, biết nàng vẫn sợ hãi, âm thầm quyết tâm, ngày mai nàng phải đi vào phòng tối, nhất định phải tìm được Vẫn Lệ, tìm được mật thất.
Gió thổi có chút lạnh lẽo, hai người vẫn nằm trên giường ôm nhau ngủ.
Không có nô tỳ, không có nương nương, chỉ có hai người với nhau.
Ngoài cửa sổ, đôi mắt màu máu lạnh lùng nhìn hai người rồi biến mất không thấy, dưới ánh nên chỉ còn sót lại chút bóng dáng màu trắng.
Tìm ở Ngưng Hương cư một lúc, Kim Nhật tức giận nghiến hàm, ánh mắt xanh đen hiện lên vẻ lo lắng.
Nha Nha không có ở đây, rốt cuộc nàng đi đâu, hắn trở lại Ngưng Hương cư, lớn tiếng gọi: “Nha Nha, mau ra đây, ta là Tiểu Nhật nhi!” Bên trong tẩm cung không có một ai chỉ còn vang vọng tiếng kêu của hắn.
“Nha Nha!” Hắn lẩm bẩm kêu lên, vẻ mặt lo lắng, xuyên qua tấm màn che, vẫn không thấy, cả tẩm điện chỉ có mình hắn vẫn đi tìm.
Cuối cùng hắn cũng nản chí, ánh mắt nặng nề rũ xuống: “Nha Nha!”
“Ta đã nói, ta là là người duy nhất hy vọng người tông tại trên thế giới này!” Sau lưng, bóng dáng màu trắng đung đưa, Ngọc Triệt mở miệng.
Ánh mắt Kim Nhật tỏ vẻ không kiên nhẫn, hắn lạnh lùng quay đầu nhìn chằm chằm vào Ngọc Triệt, cắn răng mở miệng, lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút!”
Sự ảm đảm đánh úp tới khuôn mặt Ngọc Triệt, nàng hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Kim Nhật xoay đầu lại, khôi phục bộ dạng không cam lòng, khóe miệng buồn bã vểnh lên, “Mẫu hậu, ta muốn Nha Nha!”
Sáng sớm, sau khi ngủ một giấc ngon lành ở chỗ Tiền Dung, Liễu Nha trở lại Ngưng Hương cư, nhưng khi nhìn thấy nam tử nằm trên giường đột nhiên ngẩn ra.
Hắn đang ngủ, nằm ngửa trên giường, nhưng hai hàng lông mày nhíu lại, bộ dạng lo lắng. Mái tóc vàng xộc xệch phủ xuống khuôn mặt, trong tay nắm chặt chiếc khăn phủ giường màu trắng.
Liễu Nha lại gần, đột nhiên bị đôi mắt sưng đỏ của nam tử làm cho kinh ngạc không nói được lời nào, hắn hắn hắn, không phải vì tìm nàng không được mà khóc đấy chứ? Nàng há miệng, không biết phải tiêu hóa sự kiện này như thế nào?
“Nương nương!” Sau lưng vang lên giọng nói của Nguyệt Mi, theo bản năng quay đầu lại, ngón tay nhỏ bé đặt ở khóe miệng ý bảo nàng im lặng, nhưng vẫn chậm, sau lưng, nam tử đã tỉnh.
Thân thể Liễu Nha cứng đờ, không biết phải đối mặt với hắn như thế nào, trong thời gian ngắn không dám quay người lại.
“Tại sao Trẫm lại ở đây?” Kim Minh mở miệng, giọng nói đầy hấp dẫn.
Liễu Nha quay đầu nhìn lại, không hiểu nhìn hắn.
Hai mắt hắn sưng đỏ, đôi mắt tràn đầy tia máu, hắn kinh ngạc nhìn nàng, gương mặt như đang trầm tư.
“”…” Liễu Nha không biết phải trả lời hắn như thế nào, do dự thật lâu, mới nhỏ giọng mở miệng, “Ngươi không nhớ gì sao? Tối hôm qua ngươi…”
Hắn nhìn nàng, ánh mắt hoài nghi, ý bảo nàng tiếp tục. Nhưng nàng biết nàng không thể tiếp tục nói dối.
“Hoàng thượng, Vương gia có việc gấp muốn gặp!” Nguyệt Hà vội vàng đi vào bẩm báo.
Kim minh cau mày, phất tay một cái, “Cho hắn đi vào!”
Liễu Nha âm thầm thở phào một cái.
Kim Huy một thân áo tím bước vào Ngưng Hương cư, hơi khom người hành lễ, “Hoàng thượng, thái tử Tiên Vu đang ở ngoài cửa chờ, hắn nguyện ý kết minh với chúng ta, đối phó với Đại Hách!”
“Tiên Vu?” Kim Minh ngẩn ra, ánh mắt quỷ dị, nhưng rất nhanh liền biến mất, hắn mím môi gật đầu, cùng Kim Huy ra khỏi Ngưng Hương cư.
Liễu Nha ngồi trong phòng, gương mặt đầy căng thẳng, vừa rồi phải nghĩ đến lý do lừa gạt Kim Minh, thấy Nguyện Hà vội vã đi vào, quỳ dưới đất, “Nương nương, Vương gia phân phó, nếu Hoàng thượng hỏi chuyện tối hôm qua, nương nương nói Vương gia thấy Hoàng thượng ngất xỉu ở Ngọc Hoa cung, mới đưa Hoàng thượng đến nghỉ ngơi ở Ngưng Hương cư!”
Liễu Nha cả kinh, không nghĩ tới người của Thái hậu ở trong cung cũng có quan hệ tới Kim Huy, nhưng lí do này, tại sao Kim Huy không đưa Kim Minh trở lại.
“Vương gia nói, không có cách nào khác, vì Mạc Thương bị Hoàng thượng phái đi trông chừng ở Thiên điện, Mạc Tang bên cạnh Hhoàng thượng không phải người của mình, Vương gia không có biện pháp đưa Hoàng thượng đi, sợ làm cho Mạc Tang hoài nghi!” Nguyệt Hà mở miệng giải thích.
Liễu Nha ngẩn ra, không ngờ Kim Huy lại kín đáo như vậy, ngay cả lý do để nàng ứng phó cũng đã có, người của mình? Liễu Nha cười cười, lúc nào nàng trở thành người của Kim Huy rồi?
Lâm triều, Tiên Vu đứng trong điện, lấy lễ tiết của Tiên Nô gặp mặt Kim Minh.
“Huy nói Thái tử nguyện ý kết minh cũng nước ta?” Kim Minh lạnh lùng mở miệng, con mắt sưng đỏ, hơn nữa những nghi ngờ trong giọng nói làm cho tâm trạng của hắn không được tốt.
Tiên Vu trầm mặc, nhìn sắc mặt lạnh lùng của Kim Minh, trong đầu vang lên lời nói đêm qua của Kim Huy.
“Nếu ngươi muốn rời khỏi Kim Lang vương triều, vậy thì nhanh kết minh cùng nước ta, chỉ cần kết minh, Hoàng thượng sẽ thả lỏng phòng bị với Thái tử và công chúa, lúc chạy trốn, Bổn vương nhất định sẽ giúp Thái tử một tay, nhưng mà trước khi đi phải ký một hiệp ước, nếu Thái tử và công chúa thuận lợi rời khỏi Kim Lang vương triều, Kim Lang vương triều sẽ dâng ngàn lạng bạc trắng làm phí bồi thường hôn ước, Tiên Nô không thể dùng lý do này để phát động chiến tranh!”
Tiên Vu gật đầu, hiện nay hắn và Ngọc Triệt là con tin của Kim Lang vương triều, trước rời khỏi đây, sau rồi từ từ quyết định.
Tiên Vu tiến lên một bước, “Đúng vậy, đêm qua ta cùng với Hoàng thượng xảy ra chút hiểu lầm, ta cảm thấy, chuyện kết minh của hai nước là vô cùng cần thiết, nếu hai nước hợp lại, một số việc sẽ làm tốt hơn, hơn nữa, Đại Hách, Tiên Nô, Kim Lang tạo nên thế chân vạc, nếu hai nước có quan hệ thông gia, Đại Hách muốn xâm phạm, tất nhiên phải liên hôn!”
Nụ cười quỷ dị hiện lên trên khuôn mặt của Kim Minh, hắn đảo mắt, nhẹ nhàng dò xét Tiên Vu, vỗ tay thật to: “Được, rất tốt, một câu liên hôn đã đem quan hệ hai nước kéo lại thật chặt, Hoàng đệ, chuyện kết minh giao cho ngươi xử lý!”
Kim Huy ung dung tiến lên, khom người gật đầu.
“Các đại thần còn việc gì không? Có chuyện thì nhanh bẩm báo, không có chuyện thì bãi triều!” Kim Minh mỉm cười đứng dậy, đôi mắt thâm sâu hiện lên ánh sáng quỷ dị.
“Hoàng thượng…” Đột nhiên Tiên Vu mở miệng gọi.
“Đêm qua Hoàng thượng ngất xỉu, có lẽ là dị ứng với nhang hương của nước chúng ta, cho nên Hoàng thượng nếu đến Ngọc Hoa cung, hãy bảo Trương công công truyền lời trước, để Ngọc Triệt dọn sạch nhang hương!” Tiên Vu mở miệng, hình như không ai tin lời hắn nói.
Kim Minh nhìn về Trương Anh, “Thật sao? May có Thái tử nhắc nhở, Trương Anh, ngươi phải nhớ kỹ trong lòng!”
“Vâng, thưa Hoàng thượng!” Trương Anh vội vàng lĩnh mệnh.
Sau khi bãi triều, Kim Minh trở lại Ngưng Hương cư, nhưng không nhìn thấy Liễu Nha.
“Nguyệt Mi, nương nương đâu?” Vẻ mặt hắn có chút không vui.
“Bẩm Hoàng thượng ,nương nương nói trong lòng không vui, muốn ra ngoài đi dạo một lát, còn dặn nô tỳ không cần đi theo!” Nguyệt Mi quỳ trên mặt đất thành thật trả lời.
“Đi xuống đi!” Hắn ra khỏi Ngưng Hương cư, nhẹ nhàng vỗ tay, Mạc Tang quỷ dị hiện ra sau lưng hắn: “Đi xem hiện tại là người nào coi chừng Thanh phi?”
“Bẩm Hoàng thượng, nương nương đến Duẫn Thiên cung, thuộc hạ còn tưởng rằng…” Mạc Tang mở miệng.
“Cho rằng cái gì?”
“Cho rằng nương nương đi tìm ngài!” Mạc Tang nhẹ giọng bẩm báo.
“Duẫn Thiên cung?’ Kim Minh nháy nháy mắt, nhìn ánh nắng đang bao phủ khắp nơi, trong lòng vui vẻ, nàng thật sự đi tìm hắn sao?
Bên ngoài Duẫn Thiên cung, Liễu Nha mặc một chiếc váy xanh đứng trước mặt Mạc Thương, mỉm cười, chớp chớp mắt, khiến cho khuôn mặt nghiêm túc của Mạc Thương cũng không giữ được.
“Thanh phi nương nương, thuộc hạ còn phải canh gác, nếu ngài muốn gặp Hoàng thượng, có thể đợi ở Duẫn Thiên cung, đây là Thiên điện, bình thường Hoàng thượng không hay đến đây!” Mạc Thương mở miệng, giọng nói có chút cô đơn.
Phía sau hắn là chiếc cột bằng bạch ngọc, nam tử đứng phía trước cột đá, anh dũng khôi ngô.
“Ta đã nói… ta không phải tìm Kim Minh, ta đến tìm ngươi!” Liễu Nha chu mỏ, cố gắng leo lên xà ngang cột đá, hai chân nhỏ không ngừng đung đua, “Ta đứng ở đây với ngươi!”
“Nương nương!” Mạc Thương vội vàng ôm quyền hành lễ, “Ngài đừng hại chết tiểu nhân!”
“Ngươi không phải là tiểu nhân, ngược lại ta cho rằng, ngươi là đại trượng phu bảo vệ quốc gia, là một đại trượng phu trung thành với chủ tử!” Liễu Nha ngừng đung đưa hai chân, trịnh trọng mở miệng.
“Sao cơ?’ Mạc Thương sững sờ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn nàng, nhìn thấy nụ cười cười rực rỡ như ánh mặt trời của nàng, nhất thời làm cho trái tim của hắn trở nên ấm áp.
“Nương nương khen sai rồi, thuộc hạ đang chịu tội, nói gì…” Hắn khịt khịt mũi.
“Sao? Ngươi cảm động muốn khóc sao? Đây mới chỉ là bắt đầu, ta còn chưa nói xong đâu!” Liễu Nha nhảy xuống đất ngẩng đầu nhìn hắn, “Trước kia là ta hiểu nhầm ngươi, trong lòng mắng ngươi là phản đồ, cấu kết với Kim Huy, mắng ngươi là tiểu nhân hèn hạ, nhưng giờ ta đã hiểu, ngươi so với với người trung thành mù quáng còn vĩ đại hơn, sống khổ hơn, trong lòng ngươi nhất định sẽ rất khổ sở, hết sức khó chịu có phải hay không? Bị chủ tử hiểu lầm nhất định sẽ rất khó chịu!” Liễu Nha liều mạng gật gật đầu.
Vẻ mặt Mạc Thương trở nên kinh hãi, hắn mím chặt môi nhìn cô gái trước mặt, trong khoảng thời gian ngắn, không biết mở miệng như thế nào.
“Ngươi không cần lừa ta, Kim Minh, Kim Nhật, Kim Lang, ta đều biết hết, lần này là tới xin lỗi ngươi, bởi vì đã từng hiểu lầm ngươi, rất xin lỗi!” Liễu Nha chân thành nhìn hắn.
“Người biết được?” Vẻ mặt hắn trở nên hốt hoảng, nếu không phải ngại thân phận của nàng, hắn nhất định sẽ nắm bả vai cô gái.
“Ừ, ta biết rõ, cho nên… về sau chúng ta ngồi chung một thuyền, cùng nhau bảo vệ Kim Minh có được không?” Liễu Nha nâng tay, vỗ vỗ bả vai của hắn.
“Nương nương thật sự thích Hoàng thượng?” Hắn vui mừng mở miệng.
“”…”Liễu Nha im lặng, vấn đề này thật khó trả lời, ít nhất nàng không hy vọng Kim Minh biến mất, nhìn sang ánh mắt đang chờ mong của nam tử, đột nhiên nàng gật đầu một cái.
“Nương nương!” Nam tử khàn khàn hô một tiếng, đột nhiên quỳ xuống đất, tay trái nắm chặt Hồng Anh thương.
Đầu cúi thấp, sống lưng ưỡn thẳng.
Lỗ mũi Liễu Nha cay cay, đột nhiên rất muốn khóc.
Vì tri kỉ mà chết, nàng chưa từng được cảm nhận, nhưng ngày hôm nay, lúc Mạc Thương quỳ xuống dưới chân nàng, đột nhiên nàng nghĩ tới câu này.
“Ai nha, mau đứng dậy, làm sao ta nhận nổi lễ lớn như thế này?” Nàng nâng hắn dậy, nhếch nhếch môi, nhịn không được mà ghen tỵ.
Kim Minh đứng tại chỗ lạnh lùng nhìn mọi chuyện đang diễn ra trước mắt, ánh mắt không vui, nhưng vẫn không tiến lên mà chỉ đứng đó nhìn lại.
“Sau này ta gọi ngươi là Mạc Thương ca có được hay không?” Liễu Nha ngồi trên đài cao, lắc lắc đôi chân nói chuyện phiếm với Mạc Thương.
“Chuyện này thuộc hạ không làm được!” Mạc Thương cung kính mở miệng.
“Được mà, về sau ngươi là ca ca của ta!” Liễu Nha vui vẻ nhảy xuống, nhìn thời gian không còn sớm, còn có chuyện quan trọng phải làm, vì vậy cáo từ với hắn.
Nhín bóng dáng nhảy nhót của cô gái, khóe mắt nam tử trong suốt, giống như phát hiện được, nhanh chóng lâu đi.
Sau lưng, Kim Minh nhíu mày, tiến lên mở miệng; “Mạc Thương!”
Mạc Thương ngẩn ra, nhanh chóng xoay người quỳ xuống đất, “Hoàng thượng!”
“Vừa rồi ngươi quỳ xuống dưới chân nàng là có ý gì?” Hắn mở miệng, giọng nói lạnh lùng khiến cho Mạc Thương lo lắng.
“Hoàng thượng… thuộc hạ…” Hắn vội vàng muốn giải thích.
“Nhớ những lời ta nói, nam tử hán đại trượng phu chí ở bốn phương, chỉ nguyện ý quỳ người xứng đáng, ngươi thấy Thái hậu cũng chỉ khom lưng hành lễ, vậy mà lại quỳ dưới chân nàng?” Hắn nheo mắt, nhìn Liễu Nha đã đi xa, bóng lưng tràn đầy vui vẻ.
Cô gái giống như tinh linh dần biến mất, nhưng lại khắc sâu trong lòng hắn.
“Bời vì nương nương hiểu nỗi lòng của Mạc Thương!” Mạc Thương nhỏ giọng mở miệng.
“Sao? Hiểu cái gì?” Kim Minh nâng khóe môi cười một tiếng, đưa mắt nhìn hắn.
“…” Mạc Thương không trả lời.
“Thế nào? Giữa hai người các ngươi còn có bí mật gì không thể cho người khác biết sao?” giọng điệu thay đổi, ánh mắt có chút sát khí, Mạc Thương cả kinh, để Hồng Anh thương xuống đất, đôi tay thả xuống, cúi đầu: “Hoàng thượng không nên hiểu lầm, thuộc hạ chỉ cung kính với nương nương!”
“Cung kính? Nhưng ta vừa thấy được đôi tay các ngươi ở chung một chỗ!” Hắn lạnh lùng mở miệng, dời mắt: “Có lẽ để ngươi trông giữ Thiên điện là Trẫm đã nương tay quá mức, từ giờ, ngươi đi trông coi bạo thất đi!”
Mạc Thương cả kinh, không suy nghĩ được gì, chỉ quỳ trên mặt đất thật lâu sau vẫn không đứng dậy nổi.
Kim Minh lạnh lùng xoay người rời đi.
“Tạ Hoàng thượng!” Một lúc sau, Mạc Thương đang quỳ dưới đất mới nói ra được bốn chữ.
Liễu Nha ngó dáo dác tiến vào bạo thất, tiểu thái giám lập tức nghênh đón, tiểu thái giám lần này thông minh, không đợi nàng phân phó, tự động chạy đến,
Liễu Nha ngẩng đầu ưỡn ngực, bước chân chữ bát, đi dọc trên hành lang trải đầy đá vụn, đi mãi vẫn không nhìn thấy nữ tử áo trắng.
“Ngươi, tới đây!” Liễu Nha ngoắc tay với tiểu thái giám.
Tiểu thái giám vui vẻ chạy đến, “Nương nương có gì sai bảo?”
“Ngươi có nhớ lần trước ta bị té xỉu, là ai đã dìu ta ra ngoài không?” Liễu Nha vắt óc miêu tả hình dáng cô gái kia, “Một người không quá 40 tuổi, sắc mặt tái nhợt, áo trắng, tóc bù xù!”
“Nương nương, xin đi theo tiểu nhân!” tiểu thái giám nhỏ giọng mở miệng, Liễu Nha nghĩ là hắn biết, vì vậy vô cùng vui vẻ đi theo hắn vào phòng, dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, nàng gặp được một người phụ nữ áo trắng bẩn thỉu, mái tóc đen che mất đôi mắt của nàng.
“Nương nương, ở đây có quá nhiều cô gái như vậy, tiểu nhân không biết người nương nương tìm là ai, ngày hôm đó không phải là tiểu nhân trực, dù cho tiểu nhân có trực cũng không thể nào biết được, nếu nương nương đã từng gặp qua, vậy thì hãy đến nhìn một chút!” Tiểu thái giám cung kính mở miệng, phất trần trong tay vung một cái, tất cả các cô gái đều run người một cái, liều mạng ôm đầu cùng với bả vai.
“Sợ cái gì mà sợ, hôm nay Thanh phi của Ngưng Hương cư muốn tìm một người, các ngươi lần lượt đến đây, xếp thành hàng, ngẩng đầu lên, để cho nương nương nhìn xem!” Tiểu thái giám vênh mặt hất cằm ra lệnh, những phụ nhân kia từ dưới ao đi lên, từng người từng người một đứng quy củ trước mặt Liễu Nha.
Nhìn hai chân thối rứa trắng bệch của họ, nàng sợ đến run người, họ cũng là người, dù phạm sai lầm, chẳng lẽ…
“Nương nương, tất cả đều ở đây, nương nương cứ từ từ phân biệt!” Tiểu thái giám lấy lòng nói.
“Được!” Liễu Nha gật đầu một cái, nhịn sự thương hại trong lòng. Hiện tại nàng không có khả năng giúp họ, khi nàng có đủ năng lực, nàng sẽ…
“Lỗ tai các ngươi điếc có phải hay không? Ngẩng đầu lên!” Chiếc roi trên tay thái giám vung lên, những phụ nhân kia ai cũng hoảng sợ ngẩng đầu, thói quen dùng mái tóc che mặt, cho nên không quen với cánh mặt trời gay gắt.
Liễu Nha tiến lên nhìn từng người một, nhìn thẳng vào ánh mắt từng người, trong lòng hết sức tuyệt vọng. Sắc mặt các nàng tái nhợt, vẻ mặt chết lặng, ánh mắt trống rỗng, giống như phế tích, chết chóc, sự tuyệt vọng dâng lên trong lòng nàng.
Trong lòng thất vọng, nàng nhẹ nhàng vuốt vuốt tim, nhìn từng người từng người một, cuối cùng cũng phải thất vọng rời đi.
Không có, không có người nàng muốn tìm, nhưng ánh mắt của phụ nhân naỳ, nàng tùy tiện hỏi thái giám một câu, “Nàng phạm vào lỗi gì?”
Tiểu thái giám ngẩn ra, nhỏ giọng nói: “Bẩm nương nương, nàng là ma ma ở Ngự thiện phòng, làm hỏng chiếc mâm lưu ly của Thái hậu!”
“Một cái mâm?” Liễu Nha ngẩn ra, giật mình hết sức, chẳng lẽ trừ Tiền Dung, nơi này còn có nhiều án oan như vậy sao?
“Nương nương, đó là chiếc mâm mà Thái hậu thích nhất, không lấy tính mạng của nàng đã là may mắn lắm rồi!” Tiểu thái giám mở miệng, ánh mắt lóe lên.
“Vậy nàng thì sao?” Mặt nàng không biến sắc, chỉ vào phụ nhân thứ hai.
“Nương nương, đây là cung nữ có gian tình, trộm đồ, … phần lớn bọn họ do các công công khác quản lý, tiểu nhân không nắm rõ!” Tiểu thái giám cung kính nói xong, bên trong giọng nói như đang cảnh cáo nàng, nếu hỏi nữa sẽ liên lụy tới người khác.
Liễu Nha thức thời gật đầu, ý bảo mình đã hiểu, phân phó thái giám đưa người đi xuống.
“Nương nương, nếu ở đây không có người nương nương muốn tìm, có phải hay không…?”
“Không, ta muốn vào bên trong xem một chút, nếu ngươi bận, không cần đi theo ta!” Liễu Nha vòng tay trước ngực, ống tay áo rũ xuống, giọng nói đầy kiên quyết.
Thời gian vào cung không lâu nhưng nàng hiểu được bên trong Hoàng cung này, là nơi người ăn thịt người, nàng cảm thấy may mắn vì Kim Minh phong nàng làm Thanh phi.
“Dạ, dạ..!” tiểu thái giám vội vàng trả lời, chỉ huy đám phụ nhân trở lại ao.
Xuyên qua gian phòng, chỗ ở của các phụ nhân, bình thường là một chiếc phòng lớn, chứa hơn mười người, đừng nói là nơi rửa mặt, đến một cái giường cũng không có, chỉ nằm trên đống rơm dưới đất.
Trừ gian phòng, ở đây chỉ có hai tòa viện độc lập, trừ nơi nàng đã từng ở qua, còn có một gian trước mặt, mà phía sau căn phòng là khu rừng hắc ám.
Liễu Nha vào phòng, chưa từ bỏ ý định lật ván giường lên, chiếc giường nhỏ không có thứ gì khác thường.
Hôm nay là ban ngày, nàng mới xác định mình không tìm nhầm phòng, chỉ có một khả năng, nó đã bị người khác chặn lại.
“Động tác thật là nhanh!” Liễu Nha lầm bầm một câu, ra khỏi căn phòng, tới căn phòng thứ hai đột nhiên dừng bước, phía sau gian phòng này chính là khu rừng hắc ám, nếu Vẫn Lệ vẫn chưa chết, có lẽ… Liễu Nha có một suy nghĩ lớn mật, nàng tiến lên gõ cửa căn phòng.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vọng lại trong đình viện yên tĩnh, chỉ là căn phòng tối này ngay cả ánh mặt trời cũng không có, cây lớn hoàn toàn che khuất ánh mặt trời, căn phòng trở nên tối tăm.
Thấy không ai đáp lại, nàng từ từ đẩy cửa phòng, tiếng két vang lên, một mùi hôi tanh xông vào mũi, gian phòng này đã lâu không có người ở, trên mặt đất phủ một tầng bụi bặm, mạng nhện chằng chịt khắp nơi.
Liễu Nha nhìn về phía chiếc giường, một chiếc chiếu rách đơn giản, không có song cửa, màn che sớm đã hóa thành một tấm vải rách nát.
Nàng có chút thất vọng, xoay người, lúc đang muốn buông tha thì đột nhiên vang lên một tiếng lạ thường, như tiếng bước chân ai đó.
Liễu Nha ngẩn ra, xoay người, bởi vì cửa sổ mở ra, gió thổi đi tầng bụi bặm, thổi bay hết mạng nhện nhưng không có gì khác thường.
“Không lẽ bên ngoài có người?” Nàng nghĩ nghĩ, ló đầu ra bên ngoài, nhưng mọi người đều làm việc ở trước viện, ở đây không có một bóng người.
Thịch thịch, tiếng bước chân tiếp tục vang lên, ánh mắt đảo một cái, thân thể lướt qua mạng nhện, nằm rạp xuống giường, gõ gõ lên ván giường.
Cộp cộp cộp, trống rỗng. Liễu Nha vui vẻ muốn nhảy cẫng lên, nàng kéo chiếu, giường như ai đó phát hiện, đột nhiên biến mất.
“Lần này ngươi đừng mơ tưởng trốn thoát!” Liễu Nha xoay người đóng cửa, sau đó cẩn thận tìm cửa vào mật thất.
Rốt cuộc cũng phát hiện được một khe hẹp, cố gắng mở ra, dưới giường xuất hiện một cửa động đen ngòm.
Quen việc dễ làm, động tác bò đất này Liễu Nha cũng coi như có kinh nghiệm, đi một lúc, tìm được một cây nến dùng dở và một chiếc hộp quẹt bị bỏ lại, đốt nền, thân thể từ từ đứng trên mặt đất.
Cái động này nhỏ hơn cái động lần trước rất nhiều, nàng bò thật lâu, nhưng không như lần trước nhanh chóng tìm được ánh sáng, mãi không tìm được bậc thang, nàng còn thấy có chuột, nhìn màu lông hình như đã chết từ lâu, thi thể đều bốc mùi thối.
Liễu Nha bóp mũi, khó khăn tránh né thi thể con chuột, lại bò về phía trước, động không dốc mà bằng phẳng, giống như mặt đất bên ngoài.
Rốt cuộc cũng nhìn thấy ánh sáng, nàng cố gắng đẩy chiếc nắp ra, lại phát hiện vị trí của nàng là một cái giếng bỏ hoang, bốn phía đều là rừng rậm, sương mù bao phủ nồng nặc.
Bình luận truyện