Chàng Sói Hấp Dẫn

Chương 95: Cơ hội



Mặc Trạc, không tiếng động nhảy xuống hòn đá bên thác nước.

Nam tử ngủ say, ngay cả ánh mắt cũng không nháy một cái, khóe môi đau đớn mím lại, chân mày cũng nhíu lại.

Trong nháy mắt, Mặc Trạc cảm thấy cảm kích trong lòng. Hắn biết Kim Nhật đã sớm phát hiện hắn đuổi theo, nhưng Kim Nhật vẫn không làm gì, có lẽ hắn ta tin tưởng hắn.

Lúc Mặc Trạc nghĩ vậy, tâm lạnh như băng có chút dãn ra, mồ hôi rịn ra từ trên tay cầm kiếm, nam nhân gần trong gang tấc, một kiếm có thể kết thúc sinh mạng của hắn, sau đó giết Kim Huy, Kim Lang vương không có người nối nghiệp, như vậy hắn có thể mang theo… Hắn nhìn Liễu Nha đang nằm trong ngực nam nhân, ánh mắt trở nên thâm trầm nặng nề.

Đây là một ý kiến hay, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ qua, dù hắn là Mặc Trạc hay U Dạ La, hắn đều là một nô dịch, bị đuổi giết, chưa từng làm chủ nhân một lần, hiện tại số mạng của Kim Lang vương triều và Săn Lang tộc đang nằm trong tay hắn, hắn không cần thiết phải hy sinh Thanh Thanh.

Thanh Thanh… Hắn lẩm bẩm kêu tên cô gái, lại nhìn về phía Kim Nhật, sát khí bức người dâng lên nơi đáy mắt làm cho người ta sinh ra ảo giác. Hàn kiếm lấy ra khỏi vỏ, kiếm ở trong không khí phát ra thanh âm trong trẻo lạnh lùng.

Hắn lạnh lùng đặt mũi kiếm lên cổ nam tử, ánh sáng phát ra từ kiếm làm cho hắn hơi do dự.

Khóe mắt cô gái mang theo nước mắt, trong suốt.

Tròng mắt Mặc Trạc nhìn chăm chú vào giọt nước mắt trong suốt, kí ức xa xôi hiện lên trong đầu hắn, ánh mắt, trái tim co rút đau đớn.

Trên núi Hàn sơn, trời đất băng tuyết, tuyết trắng vạn dặm, lúc Thanh Thanh mười tuổi đã được sư phụ bao bọc chặt chẽ. Khuôn mặt mập mập núp trong áo choàng màu đỏ, đôi mắt to như viên bi, hâm mộ nhìn bóng đen trên mặt tuyết.

“Hay quá, hay quá!” Nàng vui vẻ vỗ tay, khí lạnh toát ra khắp khuôn mặt, đỉnh mũi, hơi nước dày đặc, da thịt mềm mại như ánh đào.

Mặc Trạc dừng kiếm, lưu loát cho kiếm vào vỏ, không kiên nhẫn nhìn con khỉ nhỏ: “Thanh Thanh, mau trở về, nếu lát nữa sư phụ không nhìn thấy lại trách ta!”

“Ta biết, nhưng mà…!” Nàng tiến lên, đưa bàn tay nhỏ bé ra, không ngừng hà hơi, lấy vật trong bọc giấy ra đưa cho hắn.

“Đây là cái gì?” Nam hài không vui nhướng mày. Ở trước mặt nàng, hắn luôn dùng thân phận đại sự huynh dạy dỗ nàng.

“Là khoai lang, bọn ta vừa mới lén ra ngoài đào khoai, nướng chín rồi, mùi thật thơm, ta không ăn mà mang về cho ca ca!” Nàng nghểnh mặt, run rẩy đưa hai tay lên cao.

Ánh mắt nam hài trờ nên thâm trầm, hắn bị cha mẹ đưa lên hàn sơn, sự phụ lại đối xử nghiêm khắc, trái tim hắn giống như hàn sơn, vừa lạnh vừa cứng, nhưng mà trong gió rét, hơi nóng từ khoai lang nướng lại dễ dàng sưởi ấm trái tim hắn.

Trong lòng hắn dâng lên cảm giác nhỏ bé, nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt nàng ẩm ướt, nụ cười ngây thơ mê hoặc lòng người, trái tim hắn không thể khống chế mà đến gần nàng. Nàng tiến lên nhét củ khoai vào trong tay hắn, sau đó chà xát bàn tay nhỏ bé, cười ngây ngốc với hắn.

Một khắc kia, trong lòng hắn đã ghi tạc nụ cười đó của nàng, vĩnh viễn.

Tình yêu của hắn tăng lên theo thời gian, khí hắn biết sự tồn tại của nàng là phải gả cho Kim Lang Vương, sinh cho hắn một đứa bé, trái tim hắn như hỏng mất.

Trời cao luôn tàn nhẫn như vậy, nhất định phải đẩy cô gái hắn yêu vào hố lửa.

Hàng lông mi dài run rẩy, hai trong mắt khẽ run đã bán đứng tình cảm của hắn, hắn kinh ngạc nhìn cô gái đang nằm trong ngực nam tử, không biết khi kiếm này đâm xuống, đối với nàng mà nói là một sự giải thoát hay là sự thống khổ mãi mãi.

Hắn cứ để mặc cho tâm tình của mình như vậy sao?

Mũi kiếm bắt đầu run rẩy.

“Một kiếm này, ngươi đâm không được!” Sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng thở dài, Mặc Trạc xoay người lại, nhìn thấy môi đôi mắt u ám.

Hắn đứng trên thạch bích cách đó không xa, ánh mắt hết sức bình tĩnh.

“Không phải ngươi đã hồi cung hay sao?” Hắn nhỏ giọng, ánh mắt hiện lên sự không dám tin.

“Như vậy mới có thể lừa được ngươi!” Kim Huy nhàn nhạt nhếch môi, lạnh lùng cười một tiếng.

“Lừa? Nhưng mà chậm rồi, hiện tại Hoàng huynh của ngươi đang ở trên tay ta, chỉ cần tay cầm kiếm của ta run lên, một kiếm này…” “Ngươi sẽ không làm vậy!” Kim Huy nhàn nhạt cắt lời hắn, giọng nói đầy chắc chắn.

Mặc Trạc xoay người lại, nhìn nam tử đang cười bí hiểm, ánh mắt trở nên yên tĩnh.

Không khí xung quanh trong nháy mắt ngưng đọng, ngay cả gió cũng không có động tĩnh, trong thời gian ngắn lại giống như dài cả thế kỷ, hai nam tử giằng co, ánh mắt kịch liệt mâu thuân.

“Mặc Trạc, nếu ngươi động thủ, lúc nãy ngươi đã đâm xuống, mà không do dự lâu như vậy!” Kim Huy cười nhạt.

“Qủa thật ngươi là một kẻ thù đáng sợ!” Mặc Trạc mở miệng, từ từ thu hồi kiếm.

Hắn ta nói đúng, hắn vẫn chưa có dũng khí đâm một kiếm này, bởi vì Thanh Thanh… Hắn cúi người xuống, lẳng lặng nhìn cô gái, bàn tay lạnh băng từ từ chạm vào khuôn mặt cô gái.

Xuân có muôn hoa thu có trăng, hạ có gió mát đông có tuyết, mọi thứ đều trở nên xinh đẹp vì nó xuất hiện đúng lúc, hợp mùa, được đúng người thưởng thức. Tình cảm đã từng có, có thể nhớ lại, nhưng không thể chấp nhất cả đời, người mình yêu là để bảo vệ, không thể cướp đoạt.

Mặc Trạc nắm chặt tay cô gái, ánh mắt yên tĩnh.

Hiện tại hắn thà tin tưởng cô gái trước mặt mình không phải là Thanh Thanh.

Hắn xoay người tra kiếm vào vỏ.

“Hiện tại việc quan trọng nhất là đưa họ ra khỏi đây, dưới này ngay cả ban ngày cũng không có ánh sáng, Kim Minh không thể nào tỉnh lại!” Kim Huy mở miệng, thở ra một hơi.

Mặc Trạc gật đầu, nhưng thủ vệ địa cung sâm nghiêm, một mình hắn không dễ dàng, nếu có thể đưa nam tử ra ngoài… Ánh mắt có chút khó xử, xem ra chỉ có thể liều mạng một phen.

“Trước tiên giải huyệt đạo trên người Thanh Thanh đã!” Mặc Trạc mở miệng, xoay người ra ngoài, trong nháy mắt vang lên tiếng kiếm va chạm nhau.

Kim Huy gật đầu, lật tay điểm nhẹ trên ngực cô gái. Liễu Nha rên rỉ một tiếng, từ từ mở mắt, nhưng mọi giác quan đều hoạt động, lúc tiểu Nhật ôm nàng khóc thút thít, nước mặt lạnh băng rơi trên mặt nàng, nàng hiểu được, tiểu Nhật đã không còn là một đứa bé, dù hắn thích lấy tính cách một đứa bé trước mặt nàng, lấy lòng nàng, lệ thuộc vào nàng, nhưng đằng sau nụ cười không buồn không lo như một vết thương là cho lòng hắn mệt mỏi.

Nàng đem tình yêu dành cho Kim Minh, nhưng lại bỏ quên tiểu Nhật luôn lệ thuộc vào nàng, mọi chuyện phát sinh giữa nàng và Kim Minh, có lẽ Kim Nhật biết được, hắn yêu một cách lặng lẽ, thống khổ, thậm chí yêu mà không biết trước tương lai.

Nàng có thói quen hắn luôn như một đứa trẻ không muốn xa nàng, lại không thấy được ánh mắt chân thành của hắn, nàng có thói quen nghe hắn gọi nàng là Nha Nha nhưng không biết bên trong xưng hô thân mật đó bao hàm bao nhiêu tình yêu của hắn. Nàng luôn cho rằng hắn không hiểu chuyện nhưng không biết hắn cũng vĩ đại như vậy!

Nàng ôm chặt nam tử trong ngực, ngón tay chạm vào khuôn mặt hắn, mái tóc màu tím rơi trên áo nàng, có một loại xinh đẹp chết người.

“Đi nhanh thôi, nơi này không an toàn!” Kim Huy mở miệng, tiến lên cõng Kim Nhật. Liễu Nha ngẩn ra, muốn đưa tay đoạt lại, nhưng chống lại hai tròng mắt nam tử, thân thể nàng cứng lại, hai cánh tay bất động giữa không trung, đột nhiên cảm thấy trống không.

“Tiểu Nhật!” Nàng gọi một tiếng, kéo áo choàng chạy theo.

Một tay Kim Huy nâng thân thể nàng, một tay quơ kiếm, đại sảnh địa cung, cao thủ bao vây chằng chịt, thị vệ bên ngoài còn nhiều hơn.

Trong đám người Liễu Nha phát hiện ra Mạc Tang.

Trường kiếm trong tay hắn vung lên.

Hắn nhìn Kim Nhật nằm trên vai Kim Huy, ánh mắt run lên, mấy cao thủ bên cạnh Mặc Trạc không biết phải làm sao.

“Cẩn thận, đừng để chủ thượng bị thương!” Mạc Tang phân phó.

“Mạc Tang tránh ra!” Kim Huy lạnh lùng ra lệnh, lấy sự uy nghiêm của Vương gia ra lệnh.

Mạc Tang lạnh lùng cười, sắc mặt không có gì thay đổi.

Liễu Nha do dự, tiến lên nói: “Mạc Tang, ta biết trong lòng ngươi hận ta, Mạc Thương chết bởi vì ta, nhưng ngươi hãy tin ta, chúng ta làm hết mọi việc đều vì Kim Minh, vì Kim Lang vương triều, ta…!” Liễu Nha không biết phải giải thích như thế nào.

“Nương nương!” Hắn đứng trước mặt nàng, cúi đầu mở miệng: “Nương nương, ngài hiểu nhầm, ta đã sớm không hận ngài, lúc ngài khóc ngã bên cạnh ca ca, trong lòng ta không có bất kỳ hận ý nào nữa! Các ngươi… Đi thôi!” Hắn hạ quyết tâm, lạnh lùng mở đường.

Bên kia, các cao thủ cũng lui về phía sau tạo thành một đường đi.

“Cảm ơn ngươi, Mạc Tang!” Liễu Nha vui vẻ mở miệng, ý bảo Kim Huy nhanh chóng ra ngoài.

Nhìn bốn người từ từ biến mất, có người nghi ngờ lên tiếng: “Mạc Đường chủ, nếu bọn họ gây bất lợi cho chủ thượng!”

“Sẽ không đâu, yên tâm đi!” Mạc Tang cố gắng trấn an đám cao thủ, vẫy tay rồi đi ra ngoài.

Hắn nhớ lại lời Kim Minh từng nói: Ngươi và Mạc Thương đều giống nhau, đều là huynh đệ tốt của Trẫm.

Chủ thượng ngài yên tâm, từ giờ trở đi Mạc Tang sẽ là Mạc Thương!

Bên ngoài địa cung, ba người nhìn chân trời phía xa, trời sắp sáng, mặt trời dần xuất hiện.

Liễu Nha tiến lên nhìn tiểu Nhật đang hôn mê nằm trên người Kim Huy, bàn tay nhỏ xoa xoa đầu hắn: “Tiểu Nhật nhi, ngươi tỉnh, tỉnh nhanh, ngươi nói cho ta, đấy không phải là sự thật, ngươi sẽ không thật sự biến mất, ngươi không phải là Kim Lang vương, không phải!”

Mái tóc tím của nam tử theo gió xõa xuống hai vai, hắn nhíu mày, trốn tránh sự chất vấn của Liễu Nha.

“Thanh Thanh, ngươi bình tĩnh một chút, dù ai là Kim Lang vương, chỉ cần ngươi…!” Kim Huy khó khăn dừng lại, “Qua ngày hôm nay, người sót lại chính là chúa tể của Kim Lang vương triều!”

“Không, không cần,ta muốn bọn hắn cùng tồn tại, Kim Minh hay Kim Nhật, ai cũng không được thiếu!” Tiếng khóc của nàng vang vọng khắp khe núi, Kim Huy đau đớn xoa mặt, lắc đầu, “Mặc Thanh Thanh, đây là số mệnh ngươi hiểu không? Sự tồn tại của ngươi chính là sự tồn tại của bọn họ!”

Liễu Nha nín khóc, là số mệnh sao? Không lẽ nàng xuyên đến đây cũng là số mệnh, làm cho nàng thêm đau khổ? Không, nàng không tin, nhất định sẽ có biện pháp!

“Tùy vào duyên phận, Thanh Thanh, hà tất gì ngươi phải chấp nhất như vậy?” Âm thanh vang vọng khắp núi cao, ba người kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy một cao tăng, nắm phật châu, đọc phật chú.

Kim Huy ngẩn ra, ý thực được võ công của nam tử này không tầm thường, nếu không với thính giác của hắn thì nam tử kia đứng ở trên núi lâu như vậy mà hắn cũng không phát hiện được.

Sau đó hắn càng ngạc nhiên hơn, tăng nhân này thế mà lại biết Mặc Thanh Thanh.

Mặc Trạc đứng bên cạnh đột nhiên quỳ xuống đất, cúi đầu gọi một tiếng sư phụ.

Kim Huy đột nhiên cảnh giác hơn, hàn kiếm để trước ngực, nếu Mặc Trạc lại muốn giết người, lần này có tăng nhân kia giúp đỡ, chỉ sợ Kim Lang vương triều này sẽ biến mất.

Lúc này mặt trời đã dần lên cao, chiếu xuống đỉnh núi nơi tăng nhân đang đứng, hằn cười hiền lành, nhưng Kim Huy vẫn cảnh giác không thôi.

“Thanh Thanh, còn không mau bái kiến sư phụ!” Lúc này, lời nói của Mặc Trạc khiến cho hắn kinh ngạc vô cùng. Mặc Trạc kéo nhẹ áo nhắc nhở Liễu Nha.

Liễu Nha ngẩn ra, nhìn cao nhân kì lạ trên đỉnh núi, từ từ lắc đầu.

Trong lòng nàng chỉ có Kim Minh và Kim Nhật, cái gì mà sư phụ với cao nhân, đều quẳng hết một bên.

Nàng hít hít mũi, không thèm nhìn tăng nhân đang làm ra vẻ huyền bí, cúi đầu nói với Kim Huy, “Chẳng lẽ không có biện pháp nào sao?”

Kim Huy vừa muốn đáp lại, trước mặt nhoáng lên một cái, tăng nhân từ trên núi nhảy xuống, như con chim ưng giương cánh, vội vàng bắt lấy Liễu Nha.

“Cẩn thận!” Kim Huy ngẩn ra, không ngờ tăng nhân kia sẽ công kích, vừa muốn xuất kiếm ngăn trở lại bị một cỗ kình lực đẩy trở lại.

Tay áo thật dài của tăng nhân quấn lấy Liễu Nha, âm thanh vang vọng khắp khe núi: “Yêu nghiệt từ đâu tới, dám giả mạo đồ nhi của ta!”

Không có Liễu Nha đỡ, Kim Nhật ngã trên mặt đất.

Liễu Nha ngẩn ra, bực mình đứng trước mặt tăng nhân, nhưng tay áo quấn chặt cơ thể làm cho nàng không thể động.

“Sư phụ, người nghe con giải thích!” Mặc Trạc đang quỳ trên mặt đất vội vàng tiến lên.

“Giải thích? Không lẽ ngươi biết điều gì?” Tăng nhân lạnh lùng hỏi Mặc Trạc.

Mặc Trạc gật đầu thật mạnh, sắc mặt có chút khó xử: “Lúc trước Thanh Thanh gặp chuyện kinh sợ, có một số chuyện nàng không nhớ rõ, sư phụ…!”

“Không nhớ rõ? Mặc Trạc, Thanh Thanh là một tay ta nuôi lớn, không lẽ nàng không thể nhớ rõ ai sao? Nữ tử trước mặt rõ ràng không phải là Thanh Thanh!” Tăng nhân cúi đầu mở miệng, tay áo vung mạnh, bắt lấy Liễu Nha đến trước mặt mình, bàn tay đặt lên trán nàng.

Sau đó hắn ngưng thần.

Kim Huy muốn tiến lên ngăn cản nhưng bị Mặc Trạc ngăn lại: “Yên tâm đi, sư phụ sẽ không tổn thương nàng!”

Liễu Nha tức giận nhìn tăng nhân, một lúc sau tăng nhân mới thả tay xuống.

“Oan nghiệt, đúng là oan nghiệt, mọi chuyện trên thế gian đều có nguyên nhân kết quả, thí chủ, tự giải quyết cho tốt đi!” Hắn rút mạnh cánh tay, cúi đầu nói một câu phật hiệu, sau đó đặt bao quần áo trên tay nàng, “Đây là huyễn tiên thảo ngươi muốn, cầm đi!” Hắn xoay người, tiến lên mấy bước, lại đăm chiêu một lúc, “Người phàm trần tầm nhìn hạn chế, đừng quá si mê. Thí chủ, ngươi hiểu ý tứ đó không?”

“Bộp!” Bao quần áo trong tay Liễu Nha rơi xuống, câu này đối với nàng quen thuộc bao nhiêu, không lẽ…. Nàng muốn đuổi theo, tăng nhân thở dài một tiếng, thân thể bay vọt ba thước, bay lên đỉnh núi.

“Nhanh trở lại thôi, trong rừng sâu núi hoang này không có vật các người cần tìm!” Bóng dáng tăng nhân từ từ biến mất.

Trong bao quần áo rơi xuống đất lộ ra một cây Huyễn Tiên thảo màu trắng, chỉ thấy cây hơn mười tấc, bẹp nhưng dày, có mấy bông hoa nhỏ.

Liễu Nha cầm cây trong tay, mặt trời đã lên cao, cây nắm trong tay dưới ánh mặt trời bông hoa càng thêm sức sống, từ từ thẳng dậy.

“Sư phụ quả thật tìm được Huyễn Tiên thảo!” Mặc Trạc thở dài một tiếng.

“Sư phụ?” Trong lòng Liễu Nha hoảng hốt, giống như chấn kinh vẫn chưa hồi phục tinh thần.

Tăng nhân là sư phụ của Mặc Trạc, vì sao hắn biết câu nói đó, nàng nhớ rõ lúc Vẫn Lệ xuất cung đã từng gặp một tăng nhân du hành, không lẽ….

“Thanh Thanh!” Bỗng dưng một đôi tay nắm lấy tay nàng, Liễu Nha hoàn hồn,chống lại là đôi tròng mắt xanh đen thần bí.

“Minh, rốt cuộc chàng cũng tỉnh!” Liễu Nha gắt gao nắm lấy vạt áo của hắn, trong lòng mất mác vô cùng, Minh đã tỉnh như vậy tiểu Nhật nhi… Nàng quay đầu tìm kiếm, rõ ràng thân thể Nhật nhi đang ở trước mặt mình, nhưng nàng vẫn có thói quen quay đầu tìm kiếm, tiểu Nhật nhi không muốn nhìn thấy nàng sao?

“Nhìn đi đâu vậy?” Kim Minh cúi đầu mở miệng, nhìn về khe núi xa xa, ánh mắt có chút bất an, nhưng lúc nhìn thấy địa cung, ánh mắt hắn trở nên u ám.

Địa cung là nơi hắn khổ sở xây nên, vì sao bọn họ lại ở chỗ này?

“Rời khỏi đây mau!” Không đợi Liễu Nha trả lời, Kim Minh đã mở miệng, sắc mặt có chút bối rỗi, như sợ Liễu Nha phát hiện.

“Minh!” Liễu Nha nắm hai bàn tay lạnh lẽo của hắn, từ từ lắc đầu. Có lẽ nàng nên nói hết toàn bộ mọi chuyện đã phát sinh đêm qua.

Nửa canh giờ sau, sắc trời đã sáng, bốn người lên trấn tìm khách sạn, Liễu Nha cùng Kim Minh ở một phòng, nói hết toàn bộ chuyện đêm qua.

Trong quá trình kể lại, giọng nói Liễu Nha hết sức nặng nề, sắc mặt cô đơn đau lòng làm cho Kim Minh chỉ biết ôm nàng vào lòng.

“Thanh Thanh…!” Hắn gọi tên nàng, sau đó lại im lặng không nói. Mọi chuyện phát sinh đêm qua làm cho hắn thoải mái hơn, nhưng nhìn bộ dáng trầm tư của nàng làm cho hắn hoảng hốt.

Kim Nhật trong trí nhớ của hắn môt chút cũng không có, hắn đã từng hận người này, nhưng hiện tại hắn nghĩ muốn cảm ơn hắn ta, cảm ơn hắn đã cho mình cơ hội để tồn tại.

“Minh, chàng với tiểu Nhật, ai ta cũng không muốn mất, cho nên chàng dẫn ta đi tìm vị hòa thượng kì quái kia đi, nhất định hắn biết điều gì đó!” Liễu Nha vội vàng mở miệng, nắm chặt vạt áo của hắn.

Kim Minh gật đầu, mở cửa phòng, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Mặc Trạc và Kim Huy lạnh lùng đứng ngoài cửa.

“Thanh Thanh, sư phụ sẽ không gặp ngươi, người đã giúp ngươi tìm Huyễn Tiên thảo, ý tứ của người chẳng lẽ ngươi không hiểu rõ? Người muốn ngươi toàn tâm toàn ý xử lý cho xong chuyện này!” Hắn đăm chiêu nhìn Kim Minh, ánh mắt hết sức rung động.

Liễu Nha ngẩn ra, bỗng nhiên hiểu rõ ý tứ của hắn, đúng vậy nàng không thể, không thể trơ mắt nhìn Kim Nhật biến mất.

Kim Huy lạnh lùng giơ tay, hai thanh kiếm chắn ngang cử phòng.

“Các ngươi…!” Liễu Nha nhìn bọn họ không dám tin.

“Kim Huy, Kim Nhật cũng là huynh đệ của các ngươi!” Nàng dậm chân tức giận

Kim Huy nhìn Kim Minh một cái, cúi đầu mở miệng: “Trên thế giới này ta chỉ có duy nhất một vị Hoàng huynh!”

Kim minh rũ mắt, kéo Liễu Nha vào phòng, khép cửa phòng lại.

“Minh, không lẽ chàng không cần sự tồn tại của Kim Nhật sao?” Liễu Nha nói xong lời này liền cảm thấy hối hận.

Trên thế giới này người hận Kim Nhật nhất là Kim Minh, Kim Nhật biến mất, không phải đúng ý hắn sao?

Vẻ mặt Kim Minh nhu hòa, hắn lắc đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười, nụ cười hết sức dịu dàng.

“Thanh Thnanh, ta hiểu tâm tình của nàng, nhưng mà hiện tại bên ngoài có Mặc Trạc và Kim Huy canh giữ, chúng ta chỉ có thể chờ đợi!” Hắn tiến lên thì thầm bên tai nàng.

“Chàng nguyện ý giúp ta, chàng nên biết nếu không thành công, có lẽ chàng…!” Liễu Nha cắn môi, nhìn hắn.

“Thanh Thanh ngốc, ta sẽ không để cho nàng phải tiếc nuối cả đời, chúng ta chỉ có thể thử, nếu đến lúc đó không kịp, ta sẽ bổ nhào lên người nàng, nàng phải ngoan ngoãn theo ta đấy…” Kim Minh cười nhẹ.

Liễu Nha cảm kích gật đầu. Ít nhất còn có Kim Minh cho Kim Nhật một cơ hội để tồn tại.

Mặc Trạc và Kim Huy đứng bên ngoài cửa, hai người nhìn nhau, vẻ mặt thống khổ chìm ngập trên khuôn mặt của họ.

Dù sao nữ nhân bọn họ yêu, bây giờ tự tay bọn họ đưa đến trong lòng nam nhân khác.

Thật buồn cười, đáng giận, cũng thật đáng thương.

“Mặc Trạc huynh, có muốn uống cùng một chén không?” Kim Huy ngẩng đầu, thở dài một hơi.

“Được!” Mặc Trạc nặng nề trả ời.

Hắn cần mất cảm giác, chỉ cần mất cảm giác của chính mình, hắn mới có thể khắc chế nỗi đau làm hắn không thở nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện