Chàng Trai Năm Ấy Tôi Yêu

Chương 3: Tôi sẽ theo đuổi cậu, vì thế cậu không được yêu ai khác nữa nha!



Sáng hôm sau, tôi đến lớp với một đôi mắt gấu trúc. Bao nhiêu người thấy vậy, liền xúm lại. Đứa hỏi, đứa than, đứa kêu, đứa mừng thầm. Nói chung là có đủ thể loại. Tôi bước vào lớp thì ngay tức khắc con bạn thân của tôi liền chạy lại hỏi:

-Ê Linh. Mày bị cái gì vậy? Thức đêm đọc truyện như hồi mày lớp 6 à?

Tôi đặt chiếc ba lô của mình xuống ghế rồi nhìn nó, gắt:

-Đọc truyện cái con khỉ mốc mày ấy! Hôm qua tao mới gặp lại Bảo Dương. Cả đêm không ngủ được vì cứ lôi ảnh của cậu ta ra ngắm. Được chưa? Đếch biết gì thì hôm sau câm cái mồm cái miệng thúi hoắc của mày lại đi nhé! Loại đó tao khinh.

Nhỏ há mồm há miệng nhìn tôi. Con ngươi của nhỏ như muốn chạy băng ra ngoài ngồi hay sao ý mà nó cứ lồi ra. Nhìn phát ớn! Sau đó vài phút, nhỏ chạy lại, cuống cuồng hỏi tới tấp khiến tôi nhức cả cái đầu:

-Gì??? Mày nói cái gì? Ông Dương về rồi á! Từ lúc nào vậy, sao tao không biết?

Tôi chẳng thẻm để ý tới nhỏ Hân nữa, đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, lấy cái máy iphone ra. Đeo tai nghe vào, mở nhạc suy ngẫm về cậu. Hôm qua vì vui quá nên quên béng mất. Không biết cậu có người yêu chưa nhỉ? Đã có hôn ước với nhau chưa? Nếu như tôi nói tôi thích cậu liệu cậu có muốn tiếp tục làm bạn của tôi không? Tôi hoàn toàn không thể lường trước được.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bơ luôn nhỏ Hân khiến nhỏ bực lắm! Nhỏ xì mỏ, lè lưỡi dong dả đi về chỗ ngồi của mình. Nhỏ biết cô đang nghĩ cái gì mà. Nhỏ hiểu. Nhỏ hiểu cô yêu cậu từ lâu lắm rồi. Nhỏ đã có rất nhiều lần để làm nơi cô xả mưa. Tất cả những lần đó đều là vì cậu. Cậu đi, cô khóc. Cô nhớ cậu, cô khóc tiếp. Nhỏ rất hiểu tâm tình của cô. Nhỏ cũng muốn giúp cô lắm ấy chứ! Nhưng thú thật là nhỏ cũng có chút... thích cậu. Bây giờ, nhỏ đang phân vân không biết nên chọn cái nào đây. Chọn bạn hay là tình yêu chẳng có kết quả của mình. Nhỏ rối lắm, rối vô cùng.

Rồi "Tùng, tùng, tùng" - Tiếng trống trường vang lên. Cô giáo bước vào, theo sau cô là cậu. Cậu mặc đồng phục của trường nhưng tôi lại thấy không giống như những cậu bạn kia. Cậu đẹp hơn hẳn với cái áo trắng, chiếc quần đen. Tuy giản dị nhưng lại đẹp vô cùng. Không được ngồi chung bàn với cậu, tôi khá là có chút hụt hẫng nhưng cậu lại ngồi phía trước tôi làm tôi có thể ngắm cậu mọi lúc mọi nơi trong lớp học cũng xua đi phần nào trong cô.

Buổi học đó kết thúc đối với tôi là bình thường, còn cậu thì đang bận loay hoay để thoát khỏi bọn fan gơ não toàn chứa cái gì trong đó mà chẳng có tí gì gọi là thông minh tuy trường này là trường chuyên. Nhà gần, tôi đi bộ, cậu đi xe đạp vì nhà cậu khá xa. Tôi tiếc lắm! Nhà gần làm quái gì chứ! Đi bộ muốn mỏi cả hai cái giò, đã vậy còn không đi được cùng cậu nữa.

Rải bước trên con đường, những suy nghĩ mông lung lại ập tới. Thì bỗng tôi nghe một tiếng "Kít". Rõ là xe của thằng Lâm Hùng đây mà. Nó là đứa mà tôi ghét nhất trong cả cái hành tinh này luôn. Nó đã theo đuổi tôi ráo riết hơn 1 năm trời rồi, bị tôi từ chối bao nhiêu lần mà vẫn còn vởn vơn như không. Tưởng nó đến để lải nhải bên tai tôi thì tôi định chạy vút đi nhưng bị nó giữ lại. Nó mời tôi đi uống trà sữa một cách vô cùng tử tế nên tôi không thể cưỡng lại được. Thế là tôi đi cùng nó thôi!

Quán trà sữa này cũng không cách nhà tôi là bao. Tôi bước vào, gian phòng rất đẹp à nghen. Tôi tìm chỗ ngồi còn nó thì đi gọi hai ly trà sữa matcha. Mới chỉ có nhâm nhi một tí matcha trong miệng thôi thì lòng tôi đã nảy lửa sùng sục. À, cậu dám đi chơi với nhỏ khác ngoài tôi kia.

Dậm chân dậm cắng, ống tay áo lên, hùng hổ tiến về phía cậu. Nặn ra một nụ cười gượng, tôi liếc xéo người đang có phúc ngồi với cậu. Tưởng con nào mĩ miều lắm chứ. Ai dè là ả Như Vân từ bên Châu Phi bay sang đây mà. Tôi đập tay vào bàn, nói một vẻ đầy ngạc nhiên:

- Ồ! Dương, cậu đây à. Chúng ta có duyên ghê nhỉ?_ Quay sang nhìn ả Vân - Ủa Vân lẳng lơ như mít treo trên cành đây mà. Thật là có phúc ba đời mới ngồi được với cậu bạn này đó nha. Mà bộ cô không sợ Dương sẽ biết được cái tính thích quan hệ với trai kinh niên của cô à?

Ả giận tím mặt, định lấy cốc nước tát vào mặt cô nhưng chưa kịp để ả phản ứng gì. Cậu đã vội nắm lấy tay cô kéo đi khiến hai ai kia có lòng tốt cua bị bơ đẹp. Cậu dắt cô ra phía sau tường quán, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ:

- Cậu vào đây làm gì? Tại sao lại phải gây sự với ai kia thế hả?

Tôi bực lắm cơ đấy. Tôi cũng chẳng chịu thua cậu đâu, càng không để ả chiếm được cậu. Tôi hắng cổ lên vì cậu cao quá, chu mỏ cãi lên:

- Tôi đi đâu là quyền của tôi. Với lại không chen ngang thì để cậu bị nhỏ cướp à? Sẵn đây tôi cũng muốn thông báo cho cậu biết. Tôi sẽ theo đuổi cậu, vì thế cậu không được yêu ai nữa đâu nha! Đã có tôi đây rồi đó.

Cậu mắt tóe lên một tia sáng, giả bộ ngu ngơ hỏi lại cô thì cậu nhận được một cái gật đầu quả quyết. Cậu tủm tỉm cười một hồi rồi lại chạy như bay trên chiếc xe đạp về nhà. Để lại cô ú ớ không biết điều gì đang xảy ra với cậu bạn lạnh lùng thất thường này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện