Chương 39: 39: Phạt
Bất ngờ cả thân thể trần trụi của Phó Cẩn dán sát lại, cô cảm nhận rõ vật cứng rắn chạm vào bụng mình.
Anh còn cố ý thổi hơi nóng vào tai cô hạ giọng hỏi :
- Sáng ngày tôi đã dặn em thế nào hửm?
Sở Uyển liền nhớ đến lời đe doạ buổi sáng cả người thầm run rẩy, cô nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương :
- Hức..
là ...!là em quên...!mất ..
- Bảo bối, có biết nói dối tội nặng thêm nặng không?
Vừa nói tay anh vừa vén váy ngủ của Sở Uyển lên, cô vội vàng nắm lấy tay anh nhỏ giọng cầu xin anh :
- Là em sai rồi, anh tha cho em được không?
Quân tử là phải biết co được biết dãn được, mặc dù không phải nam nhi nhưng ít ra cô là nử tử đi.
Cô mà không nhận sai sợ sẽ như lời anh nói ba ngày ba đêm thì cô sống thế nào được.
Mặc dù, chưa từng thử qua hương vị tình ái nhưng nghe nói rất đau đấy.
Phó Cẩn cười ranh mãnh, bàn tay sờ được bầu ngực mềm mại thoải mái nói :
- Tội chết có thể miễn tội sống khó tha.
Đôi mắt to tròn ánh lên tia hy vọng thì liền nghe được âm thanh khàn đục gợi cảm của Phó Cẩn vang lên :
- Giờ tôi muốn làm chết em, bảo bối à.
Còn chưa đợi Sở Uyển đồng ý thì anh đã hôn cô.
Một tay anh xoa nắn đầu nhũ hoa, một tay anh di chuyển xuống dưới kích thích u cốc bí ẩn.
Sở Uyển cả người bị anh chơi đùa đến mềm nhũn hết cả người.
Nhìn trạng thái rủn lẩy bẩy của cô, anh đoán cô chưa thử tư vị tình ái lần nào.
Trong lòng anh càng vui vẻ, môi mỏng khẽ dương lên.
Lưỡi anh vừa liếm liếm vừa mút mát.
- Bảo bối thật mềm, thật nhạy cảm.
- Ư....!đừng....!ư...!nói nữa......xin anh ....
Giọng nói khàn khàn đầy sắc tình của Phó Cẩn vang lên, vừa nói ngón tay phía dưới ra ra lại vào vào.
Nghe những lời sắc tình của anh bên dưới cô bỗng trào mật dịch ra, mặt cô xấu hổ đỏ ửng.
Hai chân cô muốn kẹp chặt lại nhưng bị đùi anh banh rộng ra.
Từng đợt cảm giác xa lạ khoái cảm xuất hiện khiến cô không nhịn được rên rỉ.
Thanh âm mê hoặc quanh quẩn tai Phó Cẩn khiến người anh em bên dưới trướng đến phát đau.
Bàn tay xé bỏ lớp bảo hộ bên dưới của cô khiến Sở Uyển sợ hãi kêu lên, đặt cự long trước cửa động, anh từ từ tiến vào.
- Á...!đau ...Phó Cẩn ra ngoài ...từ từ ....
Sở Uyển có chút đau vươn tay đánh vào lưng anh.
Có vẻ người anh em của mình phấn khích quá lên lớn hơn bình thường, anh đành phải dừng lại gặm nhấm bầu ngực mềm mại để kích thích cô.
Thấy người cô đã thả lỏng liền mãnh mẽ tiến vào.
- Hự ...!thật sướng.
- Hức đau...!đừng động ...ư
Nước mắt lăn dài trên má cô, anh vừa chuyển động vừa nhẹ nhàng dỗ :
- Ngoan, một lát liền hết đau.
Từng vệt móng tay hằn lên lưng anh, miệng còn không ngừng xin :
- Đau....!Phó Cẩn ....!không cần ....ư
- Ngoan bảo bối, gọi anh là Cẩn.
Đừng khóc, ngoan giữ sức không lát em không chịu nổi.
- Ư.....ư ....
Trên giường, hai thân thể thân mật dính sát nhau không chút kẽ hở.
Trong căn phòng vang lên tiếng nước nhóp nhép, tiếng nữ nhân khóc nức nở xin tha cùng tiếng thở dốc thoả mãn của nam nhân.
Nhìn Sở Uyển mệt đến mức ngất đi mấy lần, Phó Cẩn mới dừng lại thì mặt trời đã đang nó dạng.
Anh cẩn thận đem nước nóng lau sach bên dưới của cô.
- Hức....hức...
Tiếng nức nở mơ hồ vang lên, có lẽ cô tưởng anh làm nữa.
Anh nhẹ nhàng vỗ về.
Đem cô ôm lên ghế nằm đơn, anh thay ga trải giường khác mới cẩn thận ôm cô lại giường.
Nhìn đôi mắt sưng do khóc, anh khẽ cúi đầu xuống hôn lên trán.
- Bảo bối ngoan, ngủ ngon.
Nói xong, anh liền đi tắm.
Mặc dù thức cả đêm nhưng khuôn mặt không chút mệt mỏi mà tràn đầy vẻ thoả mãn.
Lúc anh đi ra thấy trời vẫn còn sớm liền leo lên ôm cô ngủ.
Buổi sáng, Tiểu Xuyên dậy thì phát hiện bên cạnh mình trống trơn, liền vui vẻ nghĩ mẹ lại dậy sớm làm bữa sáng cho cậu.
Làm vệ sinh cá nhân xong, đôi chân nhỏ liền vội vã xuống nhà ăn nhưng chẳng nhìn thấy bóng dáng mẹ đâu.
Buồn bã suy nghĩ bỗng đôi mắt cậu liền sáng lên, bước chân chuyển đổi lên lầu.
Tiểu Xuyên đứng trước phòng ba gõ cửa một lúc lâu , bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Thất vọng cậu bé đang định rời đi, cánh cửa liền mở ra.
Phó Cẩn mặc áo choàng tắm ngái ngủ nhìn con trai hỏi :
- Sao thế con?
- Con không thấy mẹ.
Nhìn khuôn mặt lo lắng hấp tấp của con trai, anh cười khẽ xoa đầu cậu nhóc rồi nói :
- Mẹ đang ngủ.
Hôm nay mẹ mệt, con để Dạ Nam đưa con đi học được không?
- Con muốn gặp mẹ.
Nhớ đến dáng vẻ trần như nhộng nằm trong chăn của Sở Uyển, Phó Cẩn liền nhanh chóng từ chối.
- Con vào mẹ sẽ tỉnh mất.
Con yên tâm còn có ba chăm sóc mẹ.
Tiểu Xuyên nghi ngờ nhìn ba nhưng không nói gì.
Phó Cẩn khuyên bảo con trai một lúc lâu, cậu bé mới đồng ý xuống ăn sáng rồi đi học.
Đuổi được con trai, anh liền nhanh chóng vào giường ôm vợ.
Xem ra, anh phải đả thông tư tưởng cho cậu bé thì mới có thể mỗi đêm ôm vợ đẹp.
Bình luận truyện