Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!

Chương 39



Là Thường tiểu ca!

Là Thường tiểu ca da dẻ ngăm đen, cười lên lộ hàm răng trắng sứ!

Qua một phen tra tấn, lúc này cậu ấy đã không nhìn ra hình người nữa. Cậu cuộn tròn trên mặt đất, thở dốc suy yếu như thể giây tiếp theo sẽ chết.

Khương Mạc mở to hai mắt nhìn không thể tin tưởng, nàng muốn đến xem tình trạng vết thương của cậu, cũng muốn đỡ cậu lên, càng muốn một đao giết chết Tôn Chiêu, nhưng nàng chỉ đứng im tại chỗ, hoàn toàn không thể nhúc nhích, thậm chí ngay cả một câu nói cũng không thể nói nên lời.

Tôn Chiêu xoay người xuống ngựa, gã đi đến bên người Thường tiểu ca ngồi xổm xuống. Gã nhìn Khương Mạc một cái, sau đó duỗi tay nắm lấy tóc của Thường tiểu ca, nâng khuôn mặt bị roi đánh đến mức da tróc thịt bong kia lên, cười dữ tợn: “Ngươi nhìn cho thật kĩ, có phải là bọn chúng vẫn luôn đi theo sau thương đội hay không.”

Thường tiểu ca đau đến mức co rúm người lại, cố sức mở đôi mắt sưng to chỉ còn lại một kẽ hở. Ánh mắt cậu có chút mịt mờ.

“Hỏi ngươi đấy? Có phải hay không?” Tôn Chiêu lại kéo mạnh tóc, nâng đầu cậu lên.

Lúc này, cuối cùng đôi mắt của Thường tiểu ca cũng thấy được Khương Mạc. Cậu nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng gật đầu.

Tôn Chiêu buông lỏng tay ra, Thường tiểu ca thịch một tiếng lại ngã xuống mặt đất, cả người im hơi lặng tiếng như đã chết đi. Tôn Chiêu thong thả ung dung rút đao ra, vỗ vỗ sóng đao lên khuôn mặt của Thường tiểu ca, lưỡi đao sắc bén lóe ánh bạc.

“Không thể ngờ rằng suốt ngày bắn nhạn cũng sẽ bị nhạn mổ mắt, người đang tìm khắp nơi đang núp ngay dưới mí mắt mà không phát hiện ra, lại còn được che chở cả một đường. Có phải các ngươi đang xem ta là đồ ngốc hay không?”

Tôn Chiêu không chỉ tên điểm họ nói là ai, chỉ cúi đầu nhìn Thường tiểu ca nhưng mà ý tứ trong đó thì không cần nói cũng biết.

Khương Mạc chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, nàng chợt hốt hoảng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Thường tiểu ca đang ngã trên mặt đất.

Phụt!

Là âm thanh lưỡi đao sắc bén xuyên qua cơ thể.

Khương Mạc hoảng hốt, tiếng ù tai lấp đầy màng tai nàng, đôi mắt nàng như bị bịt kín bởi một lớp vải mỏng, qua hồi lâu nàng mới có thể thấy rõ cảnh tượng đao của Tôn Chiêu từ từ rút ra khỏi cơ thể Thường tiểu ca.

Thanh đao kia bị nhuộm đỏ, máu nhỏ từng giọt xuống mặt đất.

Thường tiểu ca run rẩy, máu đỏ tươi chảy ra từ cơ thể cậu, sau đó cậu dần dần ngừng run rẩy, hô hấp cũng biến mất.

Thường tiểu ca chết rồi!

Trong đầu Khương Mạc chỉ xoay quanh một câu này. Một lúc lâu sau nàng mới phản ứng lại, điều đó có ý nghĩa là gì.

Nàng bỗng chốc giương mắt nhìn Tôn Chiêu, đôi mắt đỏ lên.

Nhưng vẫn chưa xong!

Tôn Chiêu lại dùng thanh đao tẩm máu kia chỉ về phía Khương Mạc, sát ý trên mặt chói lọi, không che giấu chút nào. Hắn không tính để lại người sống!

“Lá gan của ngươi rất lớn, tiếc rằng vận may không tốt lắm!” Tôn Chiêu nói với Khương Mạc.

Khương Mạc nhìn chằm chằm vào giọt máu đang nhỏ xuống trên thân đao, ánh mắt lại dần dần dời lên khuôn mặt kiêu ngạo kia.

“Muốn trách thì hãy trách mình không cứu ai, lại cố tình phải cứu hắn.”

Dứt lời, đao của Tôn Chiêu đã đưa về phía trước, muốn một đao lấy mạng Khương Mạc.

“Chờ đã!” Hi Phù Ẩn đột nhiên mở miệng.

Động tác Tôn Chiêu ngừng lại, đao trong tay dừng giữa không trung.

“Sao vậy, Hi đại nhân muốn cứu nàng?” Tôn Chiêu cười khinh miệt: “Chẳng lẽ Hi đại nhân đã quên, bây giờ bản thân ngài cũng khó giữ được sao?”

Hi Phù Ẩn hờ hững nói: “Thả nàng, đồ mà Triệu Túc muốn ở trong tay ta.”

Biểu cảm trên mặt Tôn Chiêu đơ lại, thật ra gã cũng không rõ cuối cùng thì Triệu Túc muốn thứ gì, chỉ biết là phải mang Hi Phù Ẩn về, không làm tổn thương đến tính mạng hắn.

“Nếu như ta không thả thì sao?” Tôn Chiêu híp mắt, nét mặt rất càn rỡ.

“Ngươi đoán xem, nếu thứ ngươi mang về chính là thi thể của ta thì Triệu Túc sẽ phản ứng thế nào?” Hi Phù Ẩn mỉm cười nhìn Tôn Chiêu, ánh mắt bình tĩnh, ngoại trừ nó ra, hắn không còn cảm xúc nào khác.

“Ngươi đang uy hiếp ta ư?”

“Không phải uy hiếp, ta đang bàn điều kiện.”

Tôn Chiêu im lặng, gã săm soi khuôn mặt Hi Phù Ẩn, tỉ mỉ không buông tha chút dấu vết nào.

Khương Mạc nhìn Hi Phù Ẩn, môi giật giật muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng nàng vẫn im lặng, không nói gì cả.

Ánh mặt trời chói chang khiến người ta muốn quáng mắt, có người mồ hôi rơi như mưa.

“Được, ta đồng ý với ngươi.”

Cuối cùng, Tôn Chiêu thỏa hiệp, nói chính xác hơn, gã không có tư cách không đồng ý. Người mà Ninh Quốc công muốn chính là Hi Phù Ẩn chứ không phải thi thể của hắn, nếu như người này chết trong tay gã thì Ninh Quốc công sẽ lấy mạng của gã.

Một con đàn bà mà thôi, ở trước mặt Hi Phù Ẩn thì cứ thả đi, gã có cách để giết chết nàng.

Gã nhìn về phía Khương Mạc, lạnh giọng nói: “Cút.”

“Khương cô nương bác học đa tài, nói chuyện với Khương cô nương, tại hạ được lợi không ít. Cũng mong Khương cô nương có thể ghi tạc lời thô luận thiển của tại hạ, ở trên đường cũng dễ giết thời gian. Ân cứu mạng của cô nương, không có gì để báo đáp, tại hạ chúc cô nương đạt thành mong muốn, làm Đào Chu Công* của thời đại này, từ nay về sau tiền bạc không lo, bình an vui sướng.”

*tên thật là Phạm Lãi – là một danh sĩ của nước Việt ở Trung Hoa thời Xuân Thu Chiến Quốc, nổi tiếng thông tuệ, học thức và vai trò quan trọng trong việc giúp Việt Vương Câu Tiễn tiêu diệt nước Ngô.

Hi Phù Ẩn mỉm cười nói xong câu nói không đầu không đuôi này, lại nói: “Khương cô nương phải tiếp tục sống sót thật tốt.”

Khương Mạc nghe, lại cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, chỉ một lát thôi đã hiểu ý của hắn. Đến lúc này, người này còn muốn sắp xếp đường lui cho nàng. Cái gì mà Đào Chu Công của thời đại này, đây là muốn bảo nàng đến tìm Đào Tam của tiền trang Bình Giang, để Đào Tam dàn xếp cho nàng.

Khương Mạc nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười. Nàng nhắm mắt lại, trong giây phút kia, dưới đáy lòng nàng đã ra một quyết định mà chẳng ai biết được.

Khi mở mắt ra một lần nữa, đáy mắt nàng đã trở nên sạch sẽ: “Đa tạ.”

Nói xong, nàng lại quay đầu nhìn về phía Tôn Chiêu, nghiêm mặt nói: “Cho ta nước và đồ ăn. Ta muốn đến Liêu Hà, nơi này còn cách Liêu Hà một đoạn nữa.”

Tôn Chiêu không thể ngờ rằng con đàn bà này còn dám ra yêu cầu, nghi nàng ăn phải gan hùm mật gấu. Gã nghiến răng, nói với người phía sau: “Cho nàng.”

Một người kéo xuống bọc hành lí trên lưng ngựa, ném cho nàng hai bao.

Khương Mạc mở ra nhìn, bên trong chỉ có lương khô, mấy cái bánh bao và một túi nước. Khương Mạc yên lặng tính toán, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía Tôn Chiêu: “Không đủ, ta muốn thịt.”

Lúc này, ngay cả Hi Phù Ẩn cũng nhìn về phía nàng.

Tôn Chiêu lập tức giận đến mức nở nụ cười: “Con mẹ mày, có phải muốn tìm chết hay không?”

Khương Mạc nhìn gã cố chấp, mặt không biểu cảm nói: “Ta muốn thịt.”

Hi Phù Ẩn không rõ nàng muốn làm gì, nhưng trong lòng hiếm khi thấy bất an.

“Được, được lắm.”

Có Hi Phù Ẩn chắn ở phía trước, gã tạm thời không thể làm gì được nàng, chỉ có thể kéo mấy túi thịt của mình xuống, lập tức ném ngay cho nàng.

“Cút.”

Khương Mạc nhặt bao lên mở ra, bên trong là thịt bò phơi khô, số lượng rất đầy đủ.

Nàng cất đồ xong xuôi, lại lấy ba lô trong xe mình ra mang lên, lúc này mới xoay người xuống xe. Không có bất cứ sự trì trệ nào, thậm chí nàng cũng không liếc mắt nhìn Hi Phù Ẩn một lần đã lập tức đi sang một hướng khác.

Bóng người Khương Mạc càng đi càng xa, mắt thấy sắp phải biến mất trong rừng cây, Tôn Chiêu nhìn Hi Phù Ẩn nói: “Bây giờ Hi đại nhân đã vừa lòng chưa?”

Hi Phù Ẩn không nhìn nữa, rũ hàng mi xuống dưới, hờ hững nói: “Đi thôi.”



Khương Mạc vừa đi vừa nhét bánh bao vào trong miệng nuốt xuống. Ăn hai ba miếng đã hết một cái bánh bao, nàng bắt đầu ăn thịt bò, thịt bò phơi rất khô, nàng nhai hơi cố sức nên nhai mấy cái đã nuốt xuống. Nàng đi một đường, ăn một đường, đồ ăn vốn dành cho vài ngày, nàng chỉ ăn hai ba phút đã tốn gần hết.

Người đi theo sau nàng đều thấy kinh hãi. Sao ả đàn bà này lại kì quái như vậy, ăn sạch thức ăn rồi thì làm sao ả còn có thể đến Liêu Hà được nữa? Chẳng lẽ ả biết mình không sống nổi hôm nay nên muốn làm một con quỷ no ư?

Miệng Khương Mạc mặn đến phát đắng, nàng nâng túi nước lên rót vào trong miệng, ừng ực mấy cái đã uống xong. Cái bụng vốn dẹp lép kia cũng trở nên căng phình, đã rất lâu rồi nàng không ăn thoải mái như vậy.

Khương Mạc cười vừa lòng, nàng ném túi nước đi, tính thấy mình đã đi đủ xa rồi, bèn dừng lại ngồi xếp bằng dưới đất.

Người đi theo sau nàng nhìn thấy đây là một cơ hội bèn thả nhẹ bước chân, giơ đao lên từ từ tới gần nàng.

“Ngươi tới giết ta sao?” Lúc này Khương Mạc đột nhiên xoay người lại đối mặt với người đó, bình tĩnh nói.

Người đó đúng là một trong những thủ hạ của Tôn Chiêu. Gã thấy mình đã bại lộ thì không thèm che giấu nữa, cầm đao xuất hiện quang minh chính đại, không che giấu sát ý của mình chút nào: “Ngươi đáng chết.”

Khương Mạc nghe vậy, cau mày hỏi; “Sao ta lại đáng chết? Chỉ vì ta cứu Hi Phù Ẩn ư? Thường tiểu ca thì sao? Cậu ấy cũng nên chết sao? Cậu ấy không phải là người bạn sớm chiều ở chung với các ngươi sao? Sao các ngươi lại có thể ra tay tàn nhẫn như thế được chứ?”

“Hừ, một tên phế vật mà thôi, chết thì chết, hắn ta cũng xứng là bạn của ta ư?”

Khương Mạc nghe xong thì mặt mũi trở nên đờ đẫn, trong lòng đau đớn từng cơn, nàng lẩm bẩm: “Cho nên trong mắt các ngươi, mạng người chỉ là cỏ rác, ai cũng đáng chết, chỉ có các ngươi là không nên chết đúng không?”

Đôi mắt đỏ bừng của nàng trừng vào người đó, bên trong đầy vẻ phẫn nộ, nàng gằn từng chữ: “Giết người đền mạng là thiên kinh địa nghĩa, người đáng chết nhất phải là các ngươi.”

Người kia nghe vậy thì cười ha ha như thể Khương Mạc đang nói điều gì rất vớ vẩn.

“Mày là cái thá gì mà dám bình phẩm ông nội đây từ đầu đến chân?” Dứt lời, gã đã vung đao bổ tới Khương Mạc.

“Ta không tính là thứ gì, ta chỉ là người lấy mạng ngươi.”

Nói xong lời này, Khương Mạc xoay người một cái tránh thoát thanh đao kia, lăn đến dưới chân người kia, sau đó chụp một tay xuống mặt đất.

Hành vi không chạy trốn mà nghênh đón quái lạ của Khương Mạc khiến kẻ kia chợt thắc mắc cảnh giác, sau đó lại phát hiện chẳng có gì thay đổi, gã vừa định nhếch miệng châm biếm nàng thì đúng lúc này, gã đột nhiên cảm thấy có thứ toát ra từ dưới chân gã, gã cúi đầu nhìn xuống, một mầm cây đột nhiên phá tan mặt đất, run rẩy lớn lên.

Gã trừng lớn hai mắt, thất thanh kêu sợ hãi: “Đây là thứ gì?”

Mầm cây kia lớn rất cao, chỉ trong nháy mắt đã cao bằng một người.

Phụt!

Gã chỉ cảm thấy ngực đau đớn, máu tươi chảy ra từ miệng gã. Gã trừng lớn hai mắt không thể tin nổi, nhìn cành cây cắm vào ngực càng ngày càng thô to.

“Sao lại…”

Máu gã càng chảy càng nhiều, gã nhìn Khương Mạc bằng ánh mắt kinh dị và sợ hãi, như thể đang nhìn một con yêu quái.

“Yêu, yêu…”

Gã há miệng phun ra một búng máu, sau đó đã không còn tiếng động.

Đao trong tay gã rơi xuống mặt đất kêu leng keng một tiếng.

Khương Mạc thả lỏng tay, thân cây kia ngừng lớn lên, lá cây xanh non trên cành cây nhẹ nhàng lay động. Gốc cây này không lớn nhưng lại bừng bừng sức sống, trên cành cây có treo một thi thể nên trong cánh rừng đầy lá khô này trông cực kỳ quỷ dị.

Khương Mạc nhìn mọi thứ, run tay đứng dậy.

Nàng nhặt tay nải từ dưới mặt đất lên, tiếp tục nhét thịt và bánh bao vào trong miệng, biểu cảm đờ đẫn.

Nàng muốn giữ lại thể lực, còn có người chờ nàng giải quyết.

Hi Phù Ẩn, nàng muốn cứu hắn, đưa hắn trở về Bình Giang!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện