Chạy Trốn (Đào Chi Yêu Yêu)
Quyển 3 - Chương 60
Quả nhiên Nam Cung Cẩu Thặng về nhà trước giờ cơm tối.Gã đẩy cửa ra, thấy Kiều Du đang ngồi trên sofa, mà trên bàn trống trơn, vẫn chưa chuẩn bị xong cơm canh. Gã nói một câu “Anh về rồi”, Kiều Du cũng không có bất cứ phản ứng nào. Nam Cung Cẩu Thặng đi vào phòng khách, thăm dò nhìn qua phòng bếp, thấy bếp núc rất sạch sẽ, căn bản không có dấu hiệu nấu nướng qua.
Trong lòng gã khẽ động, không nhanh không chậm đến gần bên Kiều Du, lúc này mới thấy anh đang siết chặt chứng minh thư của mình trong tay, không khỏi ngây người.
Kiều Du rất bình tĩnh cầm chứng minh thư của gã lên quơ qua quơ lại: “Giả.”
Nam Cung Cẩu Thặng cũng bình tĩnh nhìn anh, khóe môi nhếch lên nụ cười khổ: “Em đi điều tra?”
Kiều Du nhìn vào ánh mắt gã, nói rành mạch từng chữ một: “Em đi mua bảo hiểm, điền tên người thụ hưởng là anh.” Anh lại quơ quơ chứng minh thư một lần nữa, lặp lại: “Giả.”
Nam Cung Cẩu Thặng cười khổ lấy chứng minh thư trong tay anh về, móc ví ra, chậm rãi cất chứng minh thư vào: “Xin lỗi.”
Kiều Du như một con thú bị nhốt đột nhiên tỉnh giấc, đoạt lấy chiếc ví da cũ kỹ của gã, trong lúc Nam Cung Cẩu Thặng không kịp phản ứng lấy nó ra, đến khi nhìn thấy một ngăn ở bên trong thì không khỏi ngẩn người.
—— Đó là một bức ảnh đã ngả vàng, trong hình là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, tướng mạo thanh tú, đeo một chiếc kính gọng vàng, nụ cười thuần lương trong sáng.
Nam Cung Cẩu Thặng đoạt ví tiền lại, hiếm khi có vẻ căng thẳng.
Kiều Du sững sờ hỏi: “Người này là ai vậy?”
Ánh mắt Nam Cung Cẩu Thặng né tránh sang chỗ khác, không nói gì.
Kiều Du nhìn phản ứng của gã, nhất thời tâm lạnh đi phân nửa. Anh run giọng hỏi: “Là cái người lần trước ở với anh sao?”
Nam Cung Cẩu Thặng ngẩn ra, chợt hiểu người anh nói đến là ai, gã khe khẽ lắc đầu, nhìn bức ảnh cũ đặt trong ví da, nét mặt trở nên rầu rĩ.
Kiều Du chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Căn phòng an tĩnh chỉ còn lại tiếng đồng hồ tích tắc nhích từng giây một, Kiều Du sững sờ nhìn Nam Cung Cẩu Thặng, ánh mắt Nam Cung Cẩu Thặng hết nhìn bức ảnh chụp trong ví lại nhìn Kiều Du, nét cười có phần khổ sở.
Kiều Du hỏi: “Anh, rốt cuộc anh có ý gì? Rốt cuộc người này là ai?”
Nam Cung Cẩu Thặng nói: “Là cha của Lý Yêu Yêu.”
Kiều Du sửng sốt, khẩu khí mềm lại: “Vậy sao? Thế sao anh lại đặt hình của anh ta trong ví?”
Nam Cung Cẩu Thặng lại trầm mặc một lần nữa.
Kiều Du như bị sự trầm mặc của gã ép điên lên, lại một lần nữa phát cuồng mà đoạt lấy ví tiền gã, Nam Cung Cẩu Thặng nhanh chóng cất ví vào. Kiều Du nổi điên lên mà nói: “Rốt cuộc anh có ý gì anh nói đi! Anh nói đi!”
Nam Cung Cẩu Thặng cứng nhắc lặp lại từng chữ xin lỗi.
Cuối cùng Kiều Du cũng vỡ òa, tỉnh táo lại sau cơn thịnh nộ, vùi mặt vào lòng bàn tay, giọng khàn khàn: “Xin lỗi là có ý gì? Rốt cuộc anh lừa em bao nhiêu?”
Anh không thể tin, anh cứ ngỡ mình đã kiếm được một người chồng hiền lương, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục bị lừa dối. Người đàn ông này đưa chim bồ câu gửi thư tình cho anh, làm giúp anh việc nhà, đưa anh đi khắp thế gian.. thậm chí còn có thể đỡ đạn giúp anh! Nhưng Kiều Du suy nghĩ kĩ lại, lại phát hiện gã chỉ mang tới cảm giác ấm áp hạnh phúc giả dối, tất cả chỉ là giả dối mà thôi. Bọn họ ở chung mấy tháng, nhưng anh không biết chút gì về gã.
Đương nhiên anh biết Nam Cung Cẩu Thặng có người cũ, cũng không phải Nam Cung Cẩu Thặng chưa từng kể quá khứ của mình cho anh. Nhưng chỉ cần anh tỉ mỉ suy nghĩ kỹ lại, sẽ phát hiện Nam Cung Cẩu Thặng chưa từng nói tới trọng điểm! Nam Cung Cẩu Thặng nói cha mẹ mình là nông dân ở An Huy, khi gã còn trẻ song thân qua đời, mà cụ thể ở huyện nào, Nam Cung Cẩu Thặng không nói tới, thậm chí chuyện cha mẹ gã thế nào gã cũng không nói rõ; Nam Cung Cẩu Thặng nói mình từng làm rất nhiều nghề, cũng đi tới rất nhiều nơi, nhưng đến tột cùng đi đâu làm gì, gã cũng chưa từng nói tỉ mỉ; thân nhân bằng hữu của gã dường như chỉ có ba người đồ đệ không đáng tin cậy kia, ngoài ra dường như gã không có bất cứ mối liên kết nào với thế giới này; bất động sản của gã, gã có số tài khoản ngân hàng không, Kiều Du lại càng không biết! Dường như người này từng nói qua không ít, nhưng phần lớn chỉ là những việc mây bay ít ai mắt thấy tai nghe, anh không có lấy một tin tức giá trị nào về gã.
Nghĩ tới đây, Kiều Du cảm thấy chân tay mình lạnh lẽo —— người này thâm tàng bất lộ tới nhường nào!
Kiều Du hỏi trong hoài nghi: “Rốt cuộc anh là ai?” Câu hỏi này thật sự rất kì dị, với một người sống bên mình mấy tháng, nằm chung một chiếc giường làm những chuyện thân mật, Kiều Du lại cảm thấy mờ mịt chưa từng có. Đến chứng minh thư cũng là giả, vậy rốt cuộc cái gì mới là thật chứ? Trong nháy mắt đó, gần như Kiều Du cho rằng tất cả chuyện xảy ra mấy tháng nay chỉ là giấc mộng của anh, giấc mộng sao mà hoang đường!
Nam Cung Cẩu Thặng tiến đến gần anh, bàn tay dịu dàng chạm lên khuôn mặt anh: “Em còn muốn hỏi điều gì?”
Kiều Du ngẩn ngơ trong chốc lát, lập tức hiểu ngụ ý của gã —— Đúng vậy, rốt cuộc anh muốn gã nói cái gì? Nếu như gã nói, hẳn phải nói ngay từ đầu đi.
Ngay từ lần đầu tiên Nam Cung Cẩu Thặng nhìn thấy anh đã là dối gạt, thấy tức cười sao anh quá ngốc, lại bị một kẻ lừa đảo làm cho mất kiềm chế.
Kiều Du cười khổ nói: “Rốt cuộc anh toan tính gì với em?”
Nam Cung cẩu Thặng nói: “Tiểu Kiều.. anh thật sự thích em.”
Mũi Kiều Du lại lên men một lần nữa, trong nháy mắt đó một ham muốn được dấy lên, anh nắm lấy cánh tay Nam Cung Cẩu Thặng, như cầu xin mà nói: “Anh ở với em thật tốt đi, không được sao? Tại sao lại gạt em, tại sao lại là em? Anh viết thư tình cho em, anh đỡ đạn cho em, anh dẫn em đi Ai Cập, vì sao? Vì sao chứ?”
Trong khoảnh khắc ấy Nam Cung Cẩu Thặng nhìn thấu kính dầy cộp ngăn cản tia sáng trong đôi mắt Kiều Du, trong lòng bỗng dưng mềm nhũn, gần như muốn ôm anh đồng ý. Nhưng đột nhiên gã cảm thấy không đành lòng, gã tự biết mình không phải người thích hợp ở bên Kiều Du cả đời, gã cũng không tin mình có thể lắng lại, bỏ cuộc sống phiêu bạt.
Cuối cùng, gã dịu dàng lau nước mắt trên gương mặt Kiều Du, quay về phòng thu dọn mấy món đồ, nhẹ nhàng rời khỏi nhà của Kiều Du —— gã cảm thấy mệt mỏi, sợ hãi, không đành lòng tiếp tục lừa người đàn ông nho nhã ôn thuận như Lý Đào Chi.
Cuối cùng Dư Ngư và Xa Xà cũng ở một chỗ với nhau, nhưng hai người nhanh chóng phát hiện ra một vấn đề mới —— quan hệ nên phát triển thêm một bước, nhưng nếu phát triển, vậy ai làm ai đây?
Hai người lớn lên với nhau từ nhỏ, lúc năm tuổi lần đầu tiên đánh nhau, lúc bảy tuổi bắt đầu so của quý, mười sáu tuổi lần đầu tiên giúp nhau ‘bắn súng’, có thể nói quen thuộc mỗi tấc da tấc thịt trên thân thể đối phương. Nhưng trước đây làm mấy cái này đều là mập mờ mà thôi, có lẽ là bởi xuất phát điểm ban đầu là thuần khiết, nếu như thật sự muốn phát triển tới bước kia, ngược lại sẽ vô cùng xấu hổ.
Nhưng Dư Ngư học theo Nam Cung Cẩu Thặng, tính tình trêu hoa ghẹo nguyệt từ nhỏ, đã ăn mặn rồi thì sao ăn chay được, cuối cùng cũng có thể nhìn có thể ăn đối tượng YY, anh có lý do gì để buông tha chứ? Thế là có một màn này.
Dư Ngư tắm xong từ phòng tắm đi ra, đi tới phía sau Xa Xà, hai tay chậm rãi luồn dưới nách hắn, từ phía sau ôm lấy hông hắn: “Lão Xà, chúng ta, chơi, bắn, pháo đi?”
Bắp thịt Xa Xà chợt căng lên trong nháy mắt, sau đó trầm tĩnh lại, giọng nói nhẹ nhàng: “Ừ.”
Dư Ngư nuốt nước miếng, ngượng ngùng nói: “Cái kia, ông cũng biết tôi chưa làm với trai..”
Xa Xà bình tĩnh nói: “Tôi cũng chưa.”
Dư Ngư dè dè dặt dặt hỏi: “Thế ông.. muốn nằm trên hay nằm dưới?”
Xa Xà quay đầu, lạnh lùng nhìn anh một cái.
Dư Ngư lập tức giơ tay lên đầu hàng: “Rồi! Rồi! Tôi chịu thiệt một chút, ông đè tôi đi!” Dư Ngư là người theo chủ nghĩa hưởng lạc, chỉ cần có thể thoải mái, ai trên ai dưới không phải vấn đề quan trọng. Huống hồ, đối tượng lại là Xa Xà. Về phần vấn đề tôn nghiêm, Dư Ngư lại càng không đếm xỉa —— chuyện giữa bọn họ, Xa Xà sẽ không nói cho người thứ ba, mặt mũi giữ lại để cho ai nhìn chứ?
Lý Yêu Yêu đang ôm Tô Di bắn pháo đến là thoải mái, đột nhiên di động đổ chuông. Mới đầu hắn không để ý, nhưng di động kêu không ngừng, làm hắn phân tâm, cuối cùng bực bội lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường lên. Điện thoại báo người gọi tới là Xa Xà, nếu là Dư Ngư gọi tới, Lý Yêu Yêu vừa nhận máy sẽ mắng một thôi một hồi sau đó cúp máy lấy pin ra, nhưng đối tượng là Xa Xà, hắn do dự ba giây liền nhận máy.
“Alo?”
“Làm như thế nào?”
“……….” Lý Yêu Yêu không hiểu mô tê gì: “Cái gì?”
Xa Xà nói: “Làm tình, làm như thế nào?”
Lý Yêu Yêu trầm mặc một lúc lâu, nhanh chóng nói: “Tìm lỗ, đút vào, đẩy đưa, bắn, xong.” Sau đó nhanh chóng cúp điện thoại, lấy pin ra ném sang một bên, bực tức nói: “Thần kinh.”
Xa Xà phải trốn vào phòng tắm để lén gọi cuộc điện thoại này, Lý Yêu Yêu cúp máy xong hắn gọi lại một lần nữa, không liên lạc được. Hắn lại gọi cho Nam Cung Cẩu Thặng, nhưng điện thoại cũng không kết nối được. Xa Xà không thể làm gì hơn là nhún vai, quyết định phó mặc cho số phận.
Một tiếng sau.
“Mợ nó, đau quá đau quá đau quá đau quá đau quá đau quá đau quá! Mau cút ra ngoài cho tôi!”
Xa Xà sốt ruột nói: “Chịu đựng.”
Dư Ngư đau đến đổ mồ hôi, nắm dra giường quát phế tâm phế liệt: “Chịu cái đầu ông, ông chịu đi cho tôi xem.”
Xa Xà cũng bị kẹp chặt quá, thế là dừng động tác, trầm mặc mấy giây đoạn nói: “Thế thôi đi.”
“Thôi cái đầu ông!” Dư Ngư dùng cả tay cả chân quấn lấy hắn, cả giận nói: “Tôi chịu.”
Xa Xà dùng dầu bôi trơn, cũng đã làm khuếch trương, nhưng thứ nhất là bởi hung khí của hắn có phần ngạo nhân, thứ hai là bởi đây là lần đầu tiên của Dư Ngư, phía sau chặt đến nỗi nhét một ngón tay cũng không lọt, giằng co nửa tiếng đồng hồ mà cũng không thể thành công, cuối cùng mệt đến kiệt sức, đành phải bỏ qua.
Dư Ngư thụ thương vùi vào ngực Xa Xà, lấy đầu ngón tay đâm vào hậu huyệt Xa Xà như để trút căm phẫn: “Cái lỗ kia vốn không phải để làm chuyện này, mợ nó, thằng cha nào cong cũng phải dùng cách này à? Lão tam đáng chết, còn lừa tôi nói rất sướng!”
Xa Xà chịu đau đớn trong ngực, mặt không đổi sắc nói: “Không phải lão tam không bị đè hay sao, lời của nó mà ông cũng tin?”
Dư Ngư bĩu môi, sợ Xa Xà sẽ buông tha ý định, đành biện bạch: “Cũng không phải, tiểu tử thúi 98 kia cũng nói cảm giác không tồi…”
Xa Xà không nói gì nữa.
Dư Ngư nhe răng trợn mắt trở mình, buồn bực nói: “Ông nói xem sao lão tam lại thành công được? Hay là đấm con bà nó một phát vào cái lỗ kia!”
Xa Xà lặng im trong chốc lát, nói: “Kê kê của nó bé.”
Trong nháy mắt Dư Ngư được an ủi, ngọt ngào mà phụ họa nói: “Đúng rồi! Cho nên kê kê của nó cũng bé hơn tôi!” (Lý Yêu Yêu đang vuốt ve Tô Di: Hắt xì)
Vài ngày sau, Dư Ngư và Xa Xà đều không từ bỏ, nhưng càng vội lại càng không vào được đạo, lần nào Dư Ngư cũng đau không chịu nổi, Xa Xà cũng bị kẹp chặt, hai người dần dần mất hứng thú với chuyện này —— ngoại trừ chuyện này ra, hai người càng ngày càng thân mật với nhau hơn.
Cứ như vậy qua vài ngày, có một hôm Dư Ngư phấn khởi lao từ nhà vệ sinh ra, lúc lắc cái mông mà quấn lấy Xa Xà kéo lên giường: “Lão Xà! Một lần nữa đi, tôi nghĩ nhất định lần này sẽ thành công!”
Xa Xà không giải thích được hỏi: “Vì sao?”
Dư Ngư hạnh phúc mà nói: “Hai hôm nay tôi bị táo bón, ông biết không?”
Xa Xà: “….”
“Tôi vừa cho ra một cái còn to hơn cả kê kê ông!” Vẻ mặt Dư Ngư khẳng khái anh hùng hy sinh vì nghĩa lớn, mình ngọc dang ra: “Đến đây đi! Tôi có thể!”
Xa Xà trầm mặc một lúc lâu, run rẩy nhét bao thuốc lá vào trong túi, xoay người đi ra ngoài.
Trong lòng gã khẽ động, không nhanh không chậm đến gần bên Kiều Du, lúc này mới thấy anh đang siết chặt chứng minh thư của mình trong tay, không khỏi ngây người.
Kiều Du rất bình tĩnh cầm chứng minh thư của gã lên quơ qua quơ lại: “Giả.”
Nam Cung Cẩu Thặng cũng bình tĩnh nhìn anh, khóe môi nhếch lên nụ cười khổ: “Em đi điều tra?”
Kiều Du nhìn vào ánh mắt gã, nói rành mạch từng chữ một: “Em đi mua bảo hiểm, điền tên người thụ hưởng là anh.” Anh lại quơ quơ chứng minh thư một lần nữa, lặp lại: “Giả.”
Nam Cung Cẩu Thặng cười khổ lấy chứng minh thư trong tay anh về, móc ví ra, chậm rãi cất chứng minh thư vào: “Xin lỗi.”
Kiều Du như một con thú bị nhốt đột nhiên tỉnh giấc, đoạt lấy chiếc ví da cũ kỹ của gã, trong lúc Nam Cung Cẩu Thặng không kịp phản ứng lấy nó ra, đến khi nhìn thấy một ngăn ở bên trong thì không khỏi ngẩn người.
—— Đó là một bức ảnh đã ngả vàng, trong hình là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, tướng mạo thanh tú, đeo một chiếc kính gọng vàng, nụ cười thuần lương trong sáng.
Nam Cung Cẩu Thặng đoạt ví tiền lại, hiếm khi có vẻ căng thẳng.
Kiều Du sững sờ hỏi: “Người này là ai vậy?”
Ánh mắt Nam Cung Cẩu Thặng né tránh sang chỗ khác, không nói gì.
Kiều Du nhìn phản ứng của gã, nhất thời tâm lạnh đi phân nửa. Anh run giọng hỏi: “Là cái người lần trước ở với anh sao?”
Nam Cung Cẩu Thặng ngẩn ra, chợt hiểu người anh nói đến là ai, gã khe khẽ lắc đầu, nhìn bức ảnh cũ đặt trong ví da, nét mặt trở nên rầu rĩ.
Kiều Du chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Căn phòng an tĩnh chỉ còn lại tiếng đồng hồ tích tắc nhích từng giây một, Kiều Du sững sờ nhìn Nam Cung Cẩu Thặng, ánh mắt Nam Cung Cẩu Thặng hết nhìn bức ảnh chụp trong ví lại nhìn Kiều Du, nét cười có phần khổ sở.
Kiều Du hỏi: “Anh, rốt cuộc anh có ý gì? Rốt cuộc người này là ai?”
Nam Cung Cẩu Thặng nói: “Là cha của Lý Yêu Yêu.”
Kiều Du sửng sốt, khẩu khí mềm lại: “Vậy sao? Thế sao anh lại đặt hình của anh ta trong ví?”
Nam Cung Cẩu Thặng lại trầm mặc một lần nữa.
Kiều Du như bị sự trầm mặc của gã ép điên lên, lại một lần nữa phát cuồng mà đoạt lấy ví tiền gã, Nam Cung Cẩu Thặng nhanh chóng cất ví vào. Kiều Du nổi điên lên mà nói: “Rốt cuộc anh có ý gì anh nói đi! Anh nói đi!”
Nam Cung Cẩu Thặng cứng nhắc lặp lại từng chữ xin lỗi.
Cuối cùng Kiều Du cũng vỡ òa, tỉnh táo lại sau cơn thịnh nộ, vùi mặt vào lòng bàn tay, giọng khàn khàn: “Xin lỗi là có ý gì? Rốt cuộc anh lừa em bao nhiêu?”
Anh không thể tin, anh cứ ngỡ mình đã kiếm được một người chồng hiền lương, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục bị lừa dối. Người đàn ông này đưa chim bồ câu gửi thư tình cho anh, làm giúp anh việc nhà, đưa anh đi khắp thế gian.. thậm chí còn có thể đỡ đạn giúp anh! Nhưng Kiều Du suy nghĩ kĩ lại, lại phát hiện gã chỉ mang tới cảm giác ấm áp hạnh phúc giả dối, tất cả chỉ là giả dối mà thôi. Bọn họ ở chung mấy tháng, nhưng anh không biết chút gì về gã.
Đương nhiên anh biết Nam Cung Cẩu Thặng có người cũ, cũng không phải Nam Cung Cẩu Thặng chưa từng kể quá khứ của mình cho anh. Nhưng chỉ cần anh tỉ mỉ suy nghĩ kỹ lại, sẽ phát hiện Nam Cung Cẩu Thặng chưa từng nói tới trọng điểm! Nam Cung Cẩu Thặng nói cha mẹ mình là nông dân ở An Huy, khi gã còn trẻ song thân qua đời, mà cụ thể ở huyện nào, Nam Cung Cẩu Thặng không nói tới, thậm chí chuyện cha mẹ gã thế nào gã cũng không nói rõ; Nam Cung Cẩu Thặng nói mình từng làm rất nhiều nghề, cũng đi tới rất nhiều nơi, nhưng đến tột cùng đi đâu làm gì, gã cũng chưa từng nói tỉ mỉ; thân nhân bằng hữu của gã dường như chỉ có ba người đồ đệ không đáng tin cậy kia, ngoài ra dường như gã không có bất cứ mối liên kết nào với thế giới này; bất động sản của gã, gã có số tài khoản ngân hàng không, Kiều Du lại càng không biết! Dường như người này từng nói qua không ít, nhưng phần lớn chỉ là những việc mây bay ít ai mắt thấy tai nghe, anh không có lấy một tin tức giá trị nào về gã.
Nghĩ tới đây, Kiều Du cảm thấy chân tay mình lạnh lẽo —— người này thâm tàng bất lộ tới nhường nào!
Kiều Du hỏi trong hoài nghi: “Rốt cuộc anh là ai?” Câu hỏi này thật sự rất kì dị, với một người sống bên mình mấy tháng, nằm chung một chiếc giường làm những chuyện thân mật, Kiều Du lại cảm thấy mờ mịt chưa từng có. Đến chứng minh thư cũng là giả, vậy rốt cuộc cái gì mới là thật chứ? Trong nháy mắt đó, gần như Kiều Du cho rằng tất cả chuyện xảy ra mấy tháng nay chỉ là giấc mộng của anh, giấc mộng sao mà hoang đường!
Nam Cung Cẩu Thặng tiến đến gần anh, bàn tay dịu dàng chạm lên khuôn mặt anh: “Em còn muốn hỏi điều gì?”
Kiều Du ngẩn ngơ trong chốc lát, lập tức hiểu ngụ ý của gã —— Đúng vậy, rốt cuộc anh muốn gã nói cái gì? Nếu như gã nói, hẳn phải nói ngay từ đầu đi.
Ngay từ lần đầu tiên Nam Cung Cẩu Thặng nhìn thấy anh đã là dối gạt, thấy tức cười sao anh quá ngốc, lại bị một kẻ lừa đảo làm cho mất kiềm chế.
Kiều Du cười khổ nói: “Rốt cuộc anh toan tính gì với em?”
Nam Cung cẩu Thặng nói: “Tiểu Kiều.. anh thật sự thích em.”
Mũi Kiều Du lại lên men một lần nữa, trong nháy mắt đó một ham muốn được dấy lên, anh nắm lấy cánh tay Nam Cung Cẩu Thặng, như cầu xin mà nói: “Anh ở với em thật tốt đi, không được sao? Tại sao lại gạt em, tại sao lại là em? Anh viết thư tình cho em, anh đỡ đạn cho em, anh dẫn em đi Ai Cập, vì sao? Vì sao chứ?”
Trong khoảnh khắc ấy Nam Cung Cẩu Thặng nhìn thấu kính dầy cộp ngăn cản tia sáng trong đôi mắt Kiều Du, trong lòng bỗng dưng mềm nhũn, gần như muốn ôm anh đồng ý. Nhưng đột nhiên gã cảm thấy không đành lòng, gã tự biết mình không phải người thích hợp ở bên Kiều Du cả đời, gã cũng không tin mình có thể lắng lại, bỏ cuộc sống phiêu bạt.
Cuối cùng, gã dịu dàng lau nước mắt trên gương mặt Kiều Du, quay về phòng thu dọn mấy món đồ, nhẹ nhàng rời khỏi nhà của Kiều Du —— gã cảm thấy mệt mỏi, sợ hãi, không đành lòng tiếp tục lừa người đàn ông nho nhã ôn thuận như Lý Đào Chi.
Cuối cùng Dư Ngư và Xa Xà cũng ở một chỗ với nhau, nhưng hai người nhanh chóng phát hiện ra một vấn đề mới —— quan hệ nên phát triển thêm một bước, nhưng nếu phát triển, vậy ai làm ai đây?
Hai người lớn lên với nhau từ nhỏ, lúc năm tuổi lần đầu tiên đánh nhau, lúc bảy tuổi bắt đầu so của quý, mười sáu tuổi lần đầu tiên giúp nhau ‘bắn súng’, có thể nói quen thuộc mỗi tấc da tấc thịt trên thân thể đối phương. Nhưng trước đây làm mấy cái này đều là mập mờ mà thôi, có lẽ là bởi xuất phát điểm ban đầu là thuần khiết, nếu như thật sự muốn phát triển tới bước kia, ngược lại sẽ vô cùng xấu hổ.
Nhưng Dư Ngư học theo Nam Cung Cẩu Thặng, tính tình trêu hoa ghẹo nguyệt từ nhỏ, đã ăn mặn rồi thì sao ăn chay được, cuối cùng cũng có thể nhìn có thể ăn đối tượng YY, anh có lý do gì để buông tha chứ? Thế là có một màn này.
Dư Ngư tắm xong từ phòng tắm đi ra, đi tới phía sau Xa Xà, hai tay chậm rãi luồn dưới nách hắn, từ phía sau ôm lấy hông hắn: “Lão Xà, chúng ta, chơi, bắn, pháo đi?”
Bắp thịt Xa Xà chợt căng lên trong nháy mắt, sau đó trầm tĩnh lại, giọng nói nhẹ nhàng: “Ừ.”
Dư Ngư nuốt nước miếng, ngượng ngùng nói: “Cái kia, ông cũng biết tôi chưa làm với trai..”
Xa Xà bình tĩnh nói: “Tôi cũng chưa.”
Dư Ngư dè dè dặt dặt hỏi: “Thế ông.. muốn nằm trên hay nằm dưới?”
Xa Xà quay đầu, lạnh lùng nhìn anh một cái.
Dư Ngư lập tức giơ tay lên đầu hàng: “Rồi! Rồi! Tôi chịu thiệt một chút, ông đè tôi đi!” Dư Ngư là người theo chủ nghĩa hưởng lạc, chỉ cần có thể thoải mái, ai trên ai dưới không phải vấn đề quan trọng. Huống hồ, đối tượng lại là Xa Xà. Về phần vấn đề tôn nghiêm, Dư Ngư lại càng không đếm xỉa —— chuyện giữa bọn họ, Xa Xà sẽ không nói cho người thứ ba, mặt mũi giữ lại để cho ai nhìn chứ?
Lý Yêu Yêu đang ôm Tô Di bắn pháo đến là thoải mái, đột nhiên di động đổ chuông. Mới đầu hắn không để ý, nhưng di động kêu không ngừng, làm hắn phân tâm, cuối cùng bực bội lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường lên. Điện thoại báo người gọi tới là Xa Xà, nếu là Dư Ngư gọi tới, Lý Yêu Yêu vừa nhận máy sẽ mắng một thôi một hồi sau đó cúp máy lấy pin ra, nhưng đối tượng là Xa Xà, hắn do dự ba giây liền nhận máy.
“Alo?”
“Làm như thế nào?”
“……….” Lý Yêu Yêu không hiểu mô tê gì: “Cái gì?”
Xa Xà nói: “Làm tình, làm như thế nào?”
Lý Yêu Yêu trầm mặc một lúc lâu, nhanh chóng nói: “Tìm lỗ, đút vào, đẩy đưa, bắn, xong.” Sau đó nhanh chóng cúp điện thoại, lấy pin ra ném sang một bên, bực tức nói: “Thần kinh.”
Xa Xà phải trốn vào phòng tắm để lén gọi cuộc điện thoại này, Lý Yêu Yêu cúp máy xong hắn gọi lại một lần nữa, không liên lạc được. Hắn lại gọi cho Nam Cung Cẩu Thặng, nhưng điện thoại cũng không kết nối được. Xa Xà không thể làm gì hơn là nhún vai, quyết định phó mặc cho số phận.
Một tiếng sau.
“Mợ nó, đau quá đau quá đau quá đau quá đau quá đau quá đau quá! Mau cút ra ngoài cho tôi!”
Xa Xà sốt ruột nói: “Chịu đựng.”
Dư Ngư đau đến đổ mồ hôi, nắm dra giường quát phế tâm phế liệt: “Chịu cái đầu ông, ông chịu đi cho tôi xem.”
Xa Xà cũng bị kẹp chặt quá, thế là dừng động tác, trầm mặc mấy giây đoạn nói: “Thế thôi đi.”
“Thôi cái đầu ông!” Dư Ngư dùng cả tay cả chân quấn lấy hắn, cả giận nói: “Tôi chịu.”
Xa Xà dùng dầu bôi trơn, cũng đã làm khuếch trương, nhưng thứ nhất là bởi hung khí của hắn có phần ngạo nhân, thứ hai là bởi đây là lần đầu tiên của Dư Ngư, phía sau chặt đến nỗi nhét một ngón tay cũng không lọt, giằng co nửa tiếng đồng hồ mà cũng không thể thành công, cuối cùng mệt đến kiệt sức, đành phải bỏ qua.
Dư Ngư thụ thương vùi vào ngực Xa Xà, lấy đầu ngón tay đâm vào hậu huyệt Xa Xà như để trút căm phẫn: “Cái lỗ kia vốn không phải để làm chuyện này, mợ nó, thằng cha nào cong cũng phải dùng cách này à? Lão tam đáng chết, còn lừa tôi nói rất sướng!”
Xa Xà chịu đau đớn trong ngực, mặt không đổi sắc nói: “Không phải lão tam không bị đè hay sao, lời của nó mà ông cũng tin?”
Dư Ngư bĩu môi, sợ Xa Xà sẽ buông tha ý định, đành biện bạch: “Cũng không phải, tiểu tử thúi 98 kia cũng nói cảm giác không tồi…”
Xa Xà không nói gì nữa.
Dư Ngư nhe răng trợn mắt trở mình, buồn bực nói: “Ông nói xem sao lão tam lại thành công được? Hay là đấm con bà nó một phát vào cái lỗ kia!”
Xa Xà lặng im trong chốc lát, nói: “Kê kê của nó bé.”
Trong nháy mắt Dư Ngư được an ủi, ngọt ngào mà phụ họa nói: “Đúng rồi! Cho nên kê kê của nó cũng bé hơn tôi!” (Lý Yêu Yêu đang vuốt ve Tô Di: Hắt xì)
Vài ngày sau, Dư Ngư và Xa Xà đều không từ bỏ, nhưng càng vội lại càng không vào được đạo, lần nào Dư Ngư cũng đau không chịu nổi, Xa Xà cũng bị kẹp chặt, hai người dần dần mất hứng thú với chuyện này —— ngoại trừ chuyện này ra, hai người càng ngày càng thân mật với nhau hơn.
Cứ như vậy qua vài ngày, có một hôm Dư Ngư phấn khởi lao từ nhà vệ sinh ra, lúc lắc cái mông mà quấn lấy Xa Xà kéo lên giường: “Lão Xà! Một lần nữa đi, tôi nghĩ nhất định lần này sẽ thành công!”
Xa Xà không giải thích được hỏi: “Vì sao?”
Dư Ngư hạnh phúc mà nói: “Hai hôm nay tôi bị táo bón, ông biết không?”
Xa Xà: “….”
“Tôi vừa cho ra một cái còn to hơn cả kê kê ông!” Vẻ mặt Dư Ngư khẳng khái anh hùng hy sinh vì nghĩa lớn, mình ngọc dang ra: “Đến đây đi! Tôi có thể!”
Xa Xà trầm mặc một lúc lâu, run rẩy nhét bao thuốc lá vào trong túi, xoay người đi ra ngoài.
Bình luận truyện