Chỉ Cần Cái Gật Đầu

Chương 5: Chương 5



Hắn dường như có vẻ không bất ngờ lắm.Hắn leo lên giường nằm đọc truyện rồi nói như đó là điều hiển nhiên ,mắt vẫn không rời cuốn sách:
- Có gì đâu mà bố mẹ nghiêm trọng hóa vấn đề lên thế.Hai năm khi con dọn về đây lâu lâu bố mẹ về thăm cũng chỉ ở 2.3 là nhiều.Có bao giờ ở quá một tuần đâu.Thế mà con cứ tưởng có chuyện gì…
- Đấy.Bố mẹ nó kêu đi về mà trông nó bình thản đến vui mừng ghê chưa??Giận.Xí-Bà Tr. giả bộ giận dỗi.
Nó lại gần ông bà Tr. , nét mặt buồn hiu:
- Sao cô chú về sớm thếạ??Sao không ởchơi ít lâu??
- Cũng chỉ mình con lo cho cô chú.-Bà Tr. nhìn hắn rồi tiếp – Tại cô chú kí xong hợp đồng bên này rồi nên phải về sớm sợ thằng đệ tử cô không lo được việc ấy.Qua đó xong chắc thằng đó sẽ về nước đó..
Bà Tr. chưa nói xong thì hắn đã hét lên vui mừng:
- AAAAAAA…thật không mẹ….thằng Kiệt sẽ về đây hả??Vậy chừng nào nó về??Mẹ kêu nó về sớm nhá.Lâu rồi không gặp nó….

Hắn chưa nói xong bà Tr. quát ngay một trận:
- Con thôi ngay nhá.Thằng Kiệt về thì con vui lắm.Còn mẹ về thì cái mặt chảy ra như con dog Bec-giê là sao??Nói cho con biết con với cái My sống chung với nhau cấm cãi nhau đấy.Nếu có gì thì con đừng trách.
- WHAT??Mẹ đùa à.Sao con lại phải ở chung với con bé Osin đáng ghét này chớ??
- Mẹ không biết.Đừng nói nhiều.Cấm con đuổi bé My ra khỏi nhà.Mẹ sẽ gọi điện về thường xuyên kiểm tra.-Quay sang nó nói giọng ngọt-My à,tí nữa con ra sân sau rút quần áo của con vô nhá phơi lâu lắm rồi đấy.Rồi vô phòng nghỉ đi tối qua phòng giúp cô chú dọn Va-li nha
Vâng ạ….-nó nói rồi khẽ liếc sang nhìn hắn coi hắn phản ứng như thế nào.Hắn đang nhìn nó với ánh mắt căm thù.Hắn đã ghét nó nay càng ghét hơn.Trong ba điều hắn ghét nó (3 diều đó là: dám mặc đồ của bổn thiếu gia mà pha chế lung tung bộ đội, lùn một cách quá đáng và cái cuối cùng là dám nhìn nhan sắc ta một cách đắm đuối….)nay phải bổ xung thêm đáng ghét thứ tư nữa là dám ở chung nhà với bổn thiếu gia . Hắn lườm nó muốt toét con mắt .Còn nó thì sợ quá chuồn xuống nhà dưới.
Buổi chiều tầm hơn 3h45’, nó đang rút mấy bộ quần áo của nó vô và đem lên trong phòng.Khi cất vào trong tủ xong thì nó qua giúp ông bà Tr. sắp xếp hành lý.Sắp xếp đồ đạc được hơn một nửa thì trời cũng đã gần tối. Ông Tr. xuống bếp nấu cơm ,chỉ còn nó và bà Tr., hai người vừa nói chuyện vừa pha trò .Trong căn phòng rộn tiếng cười mà chưa bao giờ có từ 1 năm trước sau khi hắn gặp chuyện.
- Nè My!!
- Vâng ạ!!
- Nhân lúc cô chú không có ở đây nhớ tạo cơ hội gần thằng Quân nhá.
- Ớ dạ…Cô này .cơ hội gì chớ.Ghét cô quá à-Nó đỏ mặt vừa gấp quần áo vừa đánh nhẹ vào người bà Tr.
- Thôi thôi cô nương.Xạo hoài.Lại còn ghét cô.Chứ không phải đang mừng lắm à??
- Ơ thì..thì…thôi !! Sao cô ở đây có mấy ngày mà sao nhiều đồ thế??
- Haizz!!Chuyển chủ đề nhanh thật!!Đáng ra cô tính ở đây lâu hơn để gần thằng Quân giúp nó vui ko nghĩ đến chuyện cũ nhưng mà có cháu ở đây rồi cô tin là cháu sẽ giúp nó không nghĩ đến chuyện cũ nữa .-Bỗng nét mặt bà hơi dịu xuống vẻ lo lắng còn hiện rõ trên khuôn mặt thanh tú-Cháu nói thật cho cô biết cháu có thích thằng Quân thật lòng không hay chỉ tại nó giàu có nên cháu mới……

Chưa để cho bà Tr. nói hết nó liền trả lời.Một câu trả lời thật lòng đã nằm sâu trong tâm trí nó suốt 2 năm nay.Mà nếu như có cơ hội thì nó sẽ nói thật to cho hắn biết:
- Cháu thích Quân thật lòng!!Đó là điều không thể thay đổi.Ngay từ lần đầu tiên cháu gặp cậu ấy cháu đã thích rồi.Đã hai năm,hai năm rồi đó.Cô có biết cháu thích cậu ấy như thế nào không ??Dù cậu ấy học khác lớp cháu.Dù cậu ấy học lớp *B1 còn cháu học lớp B11* nhưng cháu vẫn thích cậu ấy.Những ngày cậu ấy không đi học cháu cảm thấy rất lo lắng.Sợ cậu ấy gặp chuyện gì.Cô cũng biết cậu ấy như thế nào mà.Dù cậu ấy rất lạnh lùng nhưng cậu ấy cũng rất quậy phá,đánh nhau , đua xe như cơm bữa ấy.Khi mà cậu ấy đi học lại cháu…..rất mừng ,cảm giác như là mới giảm được 10 kí ấy .Thực ra cháu đã cố tỏ tình với cậu ấy hai lần rồi nhưng lần nào cậu ấy cũng bỏ đi chả thèm liếc cháu đến một cái.Hic..buồn quá cô ơi LL !!!Giá như có một ngày cậu ấy nhìn cháu ha!!-Mắt nó chớp chớp mơ mộng
Có một người đứng nép sau cánh cửa đã nghe thấy được. ( nãy giờ nghe lén á ).Người đó khẽ nở một nụ cười nụ cười nửa cười miệng.Thầm nghĩ đắc chí:
“ Ha….con bé osin này mà cũng can đảm để tỏ tình với mình à??Nó như vậy mà đòi mình liếc mắt nhìn à??Thảo nào mà học chung trường với mình mà mình chả nhận ra nó!!Con bé này quá mơ mộng ảo rồi!!”
Hắn quay lưng bước đi mà nụ cười đắc chí vẫn chưa tắt.
Sau khi hắn đã về phòng,nó hỏi:
- Sao cô lại hỏi cháu vậy ạ??Mà chuyện cũ gì đó là sao hả cô??
- À ..cô hỏi vậy thôi .Đâu có gì??-Bà Tr. quay mặt đi nói một mình không muốn cho nó nghe thấy-Chỉ là cô không muốn cháu như con bé ấy thôi.
- Cô nói gì ạ ???Con bé nào cơ (tai thính ,chất lượng nghe ngóng tin tức nhanh )

- Hơ..cháu nghe được à…Không có gì đâu ,chả là mỗi lần đói cái bụng của cô nó kêu như ai đang nói ấy.Chứ cô có nói gì đâu.
Ông Tr. từ dưới bếp nói vọng lên:
- Xuống ăn cơm cả nhà ơi!!
*Ở trường của hắn-Trường angle school chia làm 3 khu :A,B,C ,mỗi khu có10 lớp.Trong đó khu B là khối lớp 11. Lớp học được xếp theo năng lực học tập của từng cá nhân.Lớp hắn là lớp giỏi nhất.Còn lớp nó là lớp đặc biệt.Đặc biệt ở chỗ khu nào cũng chỉ có 10 lớp.Trong khi riêng lớp nó lại là B11 .Tại sao lại như vậy??Cứ xem rồi sẽ biết!!!
Quay trở lại vấn đề. Hiện giờ gia đình hắn đang ngồi ăn cơm tối.Bữa tối cũng y chang như buổi sáng và buổi trưa .Tức là có nó,có ông bàTr. và dĩ nhiên là không có hắn .Hắn nói là hắn không muốn ăn với lí do :Con đang giảm cân .
.
Sau khi ăn tối xong .Nó lên phòng sắp xếp đồ cho ông bà Tr. tiếp.Không thể nào tin nổi,tổng cộng tất cả là gần …20 cái va-li ~>’’



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện