Chỉ Cần Em Thôi

Chương 21: Khóc Đi



Editor: Nguyn | Beta-er: Ai đu chòm sao linh thú không?

Nghe thấy câu trả lời này, cô cảm thấy như mình bị dejavu vậy.

Bất thình lình, trong đầu Chu Phù hiện ra hình ảnh năm năm trước kia, cuộc đối thoại đầu tiên giữa hai người ở đảo Kim Đường.

—— “Anh tới đón tôi sao?”

—— “Cô suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đi ngang qua.”

Chu Phù ngửa đầu, lông mi khẽ cụp xuống: “Sở thích của anh thật độc đáo.”

Trần Kỵ: “…”

Ít nhất anh không nói, ông đây, đam mê, đi khám bệnh.

“Vậy tôi không quấy rầy việc anh đi dạo nữa.” Nói xong Chu Phù liếc nhìn thời gian trước mắt, không để ý nữa, cúi đầu lấy điện thoại rồi mở trình duyệt ra, chuẩn bị tìm kiếm hướng dẫn quy trình khám sức khỏe của bệnh viện.

Chỉ là còn chưa kịp nhập văn bản thì chợt nghe trên đầu tiếng nói của Trần Kỵ: “Cô đang làm gì vậy?”

Chu Phù cảm thấy anh biết rõ mà còn cố hỏi, rõ ràng chính anh là người yêu cầu cô đến kiểm tra sức khỏe vào cuối tuần.

Nhưng suy nghĩ lại một chút, ông chủ của một công ty lớn như vậy, nhân viên dưới trướng vô số thì việc nhỏ như một thực tập sinh đi kiểm tra sức khỏe quả thật không đến mức làm anh nhớ kĩ.

Chu Phù thành thật đáp: “Kiểm tra sức khỏe.”

Trần Kỵ có chút không nói nên lời: “Tôi đương nhiên biết cô tới kiểm tra sức khỏe, tôi hỏi cô hiện tại cô đang làm gì?”

“A?” Tầm mắt Chu Phù vẫn giữ im chỗ điện thoại, bất giác nhíu mày, kết quả tìm kiếm vừa có, quá trình kiểm tra sức khỏe có vẻ rất phức tạp, “Tôi chưa từng kiểm tra nên muốn tìm kiếm và xem xem nên bắt đầu kiểm tra từ đâu.”

Anh nhìn cô, đuôi lông mày khẽ nhếch lên: “Tôi đang đứng trước mặt cô mà cô còn muốn tra điện thoại?”

“Ừ?” Chu Phù không kịp phản ứng.

Trần Kỵ: “Có mang theo chứng minh thư không?”

Chu Phù vội vàng gật đầu, vô thức lục túi.

Lúc cô tìm thấy, anh vươn tay lấy nó ra khỏi tay của cô: “Theo tôi.”

Nói xong, anh cầm chứng minh thư của cô và đi thẳng tới quầy đăng ký hồ sơ.

Chu Phù sững sờ một chút, lập tức chạy theo sau Trần Kỵ.

Đợi đến khi cô chạy tới, một cuốn sổ kiểm tra sức khỏe tạm thời đã được đưa ra khỏi cửa sổ.

Trần Kỵ chưa vội đưa cho cô, sau khi nhận lấy liền lật ra, không ngẩng đầu mà thản nhiên nói: “Lên tầng hai kiểm tra chiều cao và cân nặng.”

Chu Phù ngoan ngoãn đáp “Được”, sau đó định đưa tay lấy lại.

Dường như Trần Kỵ không có ý trả đồ cho cô, vẫn cầm trên tay như đó là lẽ thường.

Chu Phù ngước mắt nhìn anh, suy nghĩ một chút, không được tự nhiên mà bắt đầu khách sáo: “Cảm ơn, anh có thể tiếp tục đi dạo, tôi tự đi tiếp được.”

Trần Kỵ cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô: “…”

Đầu lưỡi anh chạm vào má, im lặng một lúc lâu, sau đó anh chậm rãi mở miệng: “À, tôi đã đi dạo ở tầng một xong.”

Chu Phù: “…?”

“Tầng hai hình như còn chưa kịp đi dạo.” Anh giơ giơ cuốn sổ kiểm tra sức khỏe trong tay, mỉa mai cô với khuôn mặt không biến sắc: “Trùng hợp như vậy, cô đi làm kiểm tra của cô, tôi đi dạo việc của tôi, vừa vặn có thể xem ai đó rốt cuộc là cao lên bao nhiêu mà tự hào như vậy.”

Chu Phù: “…”

Cũng không cần trùng hợp như vậy.

Cô chợt nhớ tới đêm tăng ca hôm đó, hai người cùng nhau ăn cơm, cô vội vàng so chiều cao với đứa con chưa ra đời của Hứa Tư Điềm và Lục Minh Bạc, nói mấy năm nay mình cũng có cao ra, trước còn không đứng tới bả vai anh.

Bây giờ nhớ lại, ít nhiều có chút chột dạ.

Trong lúc xao nhãng, Trần Kỵ đã bắt đầu “đi dạo”.

Thẻ căn cước cùng sổ kiểm tra sức khỏe của Chu Phù đều ở trong tay anh, vậy nên cô chỉ có thể ngoan ngoãn theo sau Trần Kỵ.

Nhưng mà có anh đi cùng lại bớt được không ít rắc rối, ít nhất không cần cầm điện thoại tìm kiếm hướng dẫn trong suốt quá trình.

Trần Kỵ quen việc dễ làm, giống như nắm rõ bệnh viện trong lòng bàn tay.

Rất nhanh hai người đã đi tới chỗ đo chiều cao cân nặng cơ thể.

Trần Kỵ dừng bước quay đầu lại: “Cởi giày.”

“À.”

Cô nghe lời làm theo theo bản năng, cúi người, một bên cởi, một bên lắc lư đứng không vững.

Trần Kỵ rũ mắt liếc nhìn, anh khẽ thở dài, sau đó đi tới đứng yên bên cạnh cô, đưa tay thay cô cầm lấy túi, mặc cho Chu Phù túm lấy vạt áo mình, giúp cô chống đỡ.

Trong nháy mắt, Chu Phù gặp ảo giác, thời gian như đột nhiên chảy ngược về nửa năm khi cô ở Kim Đường.

Quá trình kiểm tra sức khỏe đã xong, Trần Kỵ cũng thuận tiện đi dạo xong cả bệnh viện.

Đến cuối cùng phiếu kiểm tra sức khỏe cũng phải cho anh xem, khi bác sĩ cầm tờ đơn phân tích tình hình, cô cũng không có gì cần kiêng dè, không cần phải giấu, để cho Trần Kỵ bên cạnh nghe toàn bộ quá trình.

Chỉ là không biết chuyện gì xảy ra, sắc mặt người đàn ông bên cạnh càng thêm u ám.

Xong xuôi, Chu Phù yên lặng đi theo lưng anh.

Hai người không nói chuyện gì trong cả quãng đường đi, Chu Phù nghĩ mãi nhưng vẫn không giải thích được, xoắn xuýt hồi lâu mới dè dặt mở miệng: “Anh xem đi, tôi nói tôi không có bệnh truyền nhiễm mà.”

Anh còn không tin.

Vốn tưởng rằng sẽ đợi được anh giễu cợt mình một câu, nhưng mà im lặng đợi hồi lâu cũng không đợi được anh mở miệng.

Toàn bộ quãng đường, không một lời nói.

Đến cửa bệnh viện, Chu Phù nâng mi nhìn anh, suy nghĩ một chút, vẫn lễ phép nói với anh: “Sáng nay cảm ơn anh.”

Dù là anh chỉ muốn đi dạo bệnh viện, thuận đường giúp mình nhưng nói thế nào thì cô cũng khiến anh vướng thêm không ít phiền toái, trong lúc anh chạy lên chạy xuống nhiều lần, thì cô lại cực kì nhàn rỗi.

Trần Kỵ lạnh nhạt “Ừ” một tiếng.

“Vậy…Tôi về nhà trước.”

Chu Phù tưởng rằng như vậy đã kết thúc, đang định lấy lại túi mình rồi tạm biệt, lại nghe anh chậm rãi nói: “Cảm ơn bằng miệng không có thành ý gì hết.”

“…?”

Đây chẳng lẽ, là bảo tính phí.

Chu Phù nhớ lại trong túi còn bao nhiêu tiền dư, suy nghĩ một chút, nhắm mắt hỏi: “Anh ăn sáng chưa?”

Trần Kỵ: “Chưa.”

“Vậy nếu không, tôi mời anh ăn sáng được chứ? Coi như là cảm ơn.”

Đôi môi mỏng của người đàn ông giật giật: “Được.”

Chu Phù vừa mới dọn tới chưa được bao lâu, gần đây cũng không quen lắm, nghe vậy, liền lấy điện thoại ra chuẩn bị search tiệm ăn sáng gần đây: “Anh muốn ăn cái gì? Tôi xem thử qua gần đây có gì ăn.”

Chưa để cô tìm, liền nghe tiếng Trần Kỵ đáp: “Nếu không ăn cái bánh đó của cô đi.”

“Hả?” Chu Phù ngước mắt, “Cái đó ở gần nơi tôi ở, còn cách nơi này một đoạn, đi cũng mất mười phút, nếu không thì xem thử gần đây —— “

“Ăn cái kia đi.” Trần Kỵ không đợi cô nói xong, liền thuận miệng nhận lời, “Đi thôi.”

Chu Phù không hiểu, rốt cuộc là chỗ nào của cái bánh đó đã khiến anh ghiền như vậy.

Thông thường tại công ty, anh luôn đổi bữa sáng với cô, vào lúc này lại phải đặc biệt đi chừng mười phút để đến ăn.

Chỉ có điều vừa đi, Chu Phù lại có cảm giác thật kì lạ.

Cô không thể nào tưởng tượng được, nhiều năm sau ở Bắc Lâm trên con đường về nhà vẫn còn anh bên cạnh.

Trần Kỵ lúc về nhà là đã qua thời gian cơm trưa.

Con mèo Chu Phù nhận nuôi cũng có tính cách giống cô trước đây, nhõng nhẽo không chịu nổi, thấy anh mở cửa ra, nó bước thẳng về phía anh mà không ngừng kêu gào mấy tiếng.

Mãi cho đến khi Trần Kỵ mở lon cho nó, nó mới chịu yên.

Người đàn ông tùy ý ngồi xuống đất, thuận tay vuốt ve lông, nói: “Cáu kỉnh với tao cái gì, thật là có bản lĩnh, tao sẽ để cho mẹ mày về nhà phục vụ mày.”

Một lát sau, anh lười biếng đứng dậy, chậm rãi đi tới trước cửa chính phòng ngủ rồi đứng lại, đốt ngón tay đặt trên khóa cửa, hồi lâu anh vặn khóa cửa.

Đập vào mắt là một căn phòng thiếu nữ màu hồng đơn giản.

Phòng ngủ chính mới tinh tới nay còn chưa từng có người ở, ngay cả chính anh cũng ngủ ở phòng ngủ phụ bên cạnh.

Ngay từ lúc mua nhà này, trong vô thức anh đã giữ lại nơi này.

Sửa sang phong cách khác hoàn toàn với các căn hộ cao cấp khác.

Trần Kỵ vô thức đi tới mép giường, lấy con gấu bông cao hơn một mét để tạm thời trên chiếc ghế sô pha nhỏ, sau đó thuần thục tháo tấm ga trải giường màu hồng ra, mang đến phòng giặt ủi.

Sau đó lấy từ trong ngăn kéo ra bộ ga mới đã được giặt sạch và phơi nắng, khéo léo thay lại lần nữa.

Rõ ràng mấy năm qua chưa từng có ai ở, uổng phí thời gian vào chuyện như vậy nhưng anh vẫn đều đặn làm nó gần như mỗi tuần một lần.

Quét dọn toàn bộ xong, Trần Kỵ im lặng không lên tiếng, cầm bình rượu lặng yên ngồi trên thảm phòng.

Trước mắt tuy là phòng ngủ xinh đẹp rộng rãi, nhưng trong đầu anh lại bất giác nghĩ đến Chu Phù một thân một mình đi vào trong con ngõ nhỏ hẹp mờ tối kia.

Chốc sau, anh lấy điện thoại di động ra gửi tin cho Lục Minh Bạc:【 Giúp tôi tìm xem gần tòa nhà số 9 Nhật Xuất Xã ở khu Khải Sơn, có còn nhà trống có thể mua liền không. 】

Lục Minh Bạc rất nhanh đã trả lời tin nhắn:【 Đợi một lúc, em tìm chút. 】

【 Khu Khải Sơn?!! Toàn bộ nơi này đều ở ngoài vành đai bốn, anh mua căn nhà dột nát ấy làm gì? 】

Trần Kỵ:【 Cậu chỉ việc tìm kiếm, tiền không là vấn đề, tốt nhất là căn có thể ngay lập tức chuyển vào ấy, càng nhanh càng tốt. 】

Trước bữa trưa hôm thứ hai, một số nhóm thiết kế đã hoàn thành bản vẽ, bận rộn trong hai tháng trời với các hạng mục lớn cuối cùng cũng hoàn thành.

Mấy ngày trước chỉ lo vùi đầu chạy đồ án, vất vả lắm mới được rảnh rỗi nên mọi người hưng phấn bắt đầu đặt hàng trên điện thoại để mở tiệc, quà vặt thức uống ăn vặt bán bên ngoài được đưa liên tiếp vào bộ phận thiết kế liên tục.

Phong cách lãnh đạo của Trần Kỵ luôn luôn như vậy, bản vẽ thiết kế ra luôn cẩn thận và nghiêm ngặt không cho phạm lỗi, trừ cái này ra tất cả đều thoải mái, công ty không có quá nhiều quy định hạn chế lại thêm đãi ngộ tốt, tiền lương và phúc lợi so với các công ty khác trong ngành cao hơn không ít, ngoại trừ tuần chạy đồ án hơi khổ cực một chút thì mọi người không có quá nhiều phiền não về mặt vật chất, vậy nên không khí trong công ty luôn hòa hợp.

Lúc rảnh rỗi, mọi người bắt đầu buôn chuyện.

Nói chuyện một hồi, sự chú ý của mọi người chuyển trên người thực tập sinh mới.

Đến khi Chu Phù đem bản vẽ tuần trước Trần Kỵ phê duyệt toàn bộ dựa theo tiêu chuẩn, tính toán sửa lại lần nữa, mọi người trong nhóm đã đem bữa tiệc nghênh đón thực tập sinh mới đưa vào chương trình trong ngày.

Thời gian sẽ được quyết định vào tối thứ sáu sau khi tan làm.

Đến buổi chiều thứ sáu.

Chu Phù cầm bản vẽ đã sửa đổi đi ra từ phòng làm việc của Trần Kỵ, chỉ thấy Phương Hân liên tục chỉ vào điện thoại: “Chúc Chúc, nhìn này, mọi người đều gọi đồ ăn rồi.”

“Hả?”

“Bộ phận chúng ta tổ chức liên hoan, trước vì quá bận nên chưa kịp tổ chức chào đón thực tập sinh mới, bây giờ mới có thời gian rảnh rỗi nên chuẩn bị bổ sung cho các em.”

Chu Phù “Ồ” một tiếng, trở lại vị trí lấy điện thoại ra, lướt lên đọc tin nhắn nhóm, thuận miệng hỏi Phương Hân một câu: “Mọi người đều đi ạ?”

Phương Hân gật đầu một cái: “Cũng gần như thế, nếu không có chuyện đặc biệt thì mọi người cũng sẽ đi, mọi người bộ phận chúng ta chơi rất tốt, thích chơi cùng nhau, nhưng chắc hẳn sếp sẽ không đi.”

Động tác tay Chu Phù hơi khựng một chút.

“Hình như năm nào sếp cũng không tham gia loại hoạt động chào mừng người mới này, có thể là anh ấy lo cấp dưới chơi không được thoải mái, không được tự nhiên.” Phương Hân ngẩng đầu nháy mắt với Chu Phù, cười nói, “Thật ra chị cảm thấy sếp lo lắng nhiều quá, anh ấy cũng không biết trong công ty có bao nhiêu cô bé chỉ vào trông được thấy sếp, khuôn mặt kia, nổi tiếng trong toàn bộ ngành kiến trúc Bắc Lâm của chúng ta.”

“Chẳng qua là nghe anh Lục nói, à chắc hẳn em còn chưa thấy anh Lục, anh Lục xã giao nhiều, bình thường đều đàm phán với đối tác, không thường tới công ty, anh ấy là bạn nối khố của sếp.” Anh Lục trong miệng Phương Hân, chắc hẳn là Lục Minh Bạc, “Trước kia nghe anh Lục nói, sếp dường như là không muốn đi chỗ có nhiều con gái, chị nghĩ là bạn gái nhỏ ở nhà quản lý nghiêm.”

Chu Phù không tự chủ siết chặt lòng bàn tay.

Phương Hân chậc chậc hai tiếng, còn đang cảm thán: “Thời buổi này, cái gương mặt cặn bã đẹp bất chấp như vậy, vừa có tiền lại trẻ tuổi, còn có thể giữ mình trong sạch, thật là hiếm thấy.”

Chu Phù: “…”

Chu Phù do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà hỏi: “Chị…gặp bạn gái anh ấy rồi?”

Phương Hân lắc đầu một cái: “Chưa thấy, sếp giấu như báu vật ấy, dù sao cũng chưa từng mang ra ngoài, nhưng mà là thanh mai trúc mã, trong ví để giấy chứng nhận trung học cơ sở của người ta, mà chưa ai nhìn thấy được hết.”

Chu Phù rũ mắt, giấy axit trong tay không để ý mà nhăn nhúm.

Sau giờ làm việc vào buổi tối, tất cả mọi người tụm năm tụm ba để đi đến quán bar.

Vì đi sober bar (*) nên cũng không ai ồn ào, hầu hết những người đến đây là nhân viên trong các văn phòng gần đó.

(*) Sober bar (quán bar tỉnh táo): quán bar chủ yếu chơi nhạc nhẹ, không có sàn disco và không phục vụ đồ uống có cồn.

Tối nay mấy thực tập sinh mới tới xem như nhân vật chính, Chu Phù vừa ngồi xuống bên cạnh Phương Hân, liền có đồng nghiệp nói: “Này, có phải chúng ta còn chưa thêm WeChat nhau không?”

Chu Phù: “Đúng vậy.”

“Tôi bận quá nên quên mất, bạn cũng hiếm khi nói chuyện trong nhóm, không nhìn thấy nên không nhớ, tôi xem thử bạn là nick nào?”

Chu Phù thành thật nói: “Đây, nick có avatar là miếng đậu hũ.”

Nói đến đây, Phương Hân thuận miệng hỏi: “Trước đây chị đã muốn hỏi sao lại để avatar là hình đậu hũ, chị thấy ít ai dùng đậu hũ làm avatar, tên Wechat của em hình như cũng là cái gì nhỉ, đậu hũ nhỏ? Tại sao vậy? Em rất thích ăn đậu hũ sao?”

Chu Phù cười cười lắc đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Không phải, bởi vì lúc còn nhỏ có một thời gian em thay răng bị lọt gió, lúc ấy tuổi cũng còn nhỏ, nói chuyện không rõ ràng, có bạn học hỏi em tên gì, em nói Tiểu Chu Phù, kết quả bởi vì lọt gió, các cậu ấy đều nghe thành Tiểu Đậu Hũ, rồi gọi như vậy, cho nên sau đó em ngay lập tức dùng làm biệt danh và làm avatar.”

“Thảo nào.” Phương Hân đọc đi đọc lại tên cô, “Đúng là, chị còn tưởng em thích ăn đậu hũ đấy.”

Một đám người đang trò chuyện vui vẻ, Phương Hân cầm một xiên thịt định cắn thì động tác trên tay đột nhiên khựng lại.

Mọi người nhận thấy sự khác thường của Phương Hân thì nhìn theo tầm nhìn của cô ấy.

“Mẹ kiếp, sếp thật sự nể mặt mà tới kìa?”

Gần như trong nháy mắt, Chu Phù cứng đờ.

Một giây sau, Trần Kỵ lười biếng đi đến bên cạnh cô rồi đứng lại, anh lạnh lùng nói: “Nhường chỗ, vào trong một chút.”

Chu Phù còn chưa kịp phản ứng, Phương Hân đã nhanh chóng ôm lấy cánh tay cô, kéo người về phía mình.

Trần Kỵ mặt không đổi sắc dựa vào Chu Phù ngồi xuống: “Mọi người cứ tiếp tục, mặc kệ tôi.”

Chẳng bao lâu, tất cả mọi người trở lại như bình thường, một số thực tập sinh mời rượu, chơi xúc xắc.

Trong bóng tối, chỉ có Chu Phù phát hiện ly rượu trước mặt mình không biết từ lúc nào đã bị người ta lấy lại đổi thành một ly sữa chua.

Và người đàn ông bên cạnh, dường như cả buổi tối nay không uống một giọt rượu nào.

Qua ba tuần rượu, lá gan của mọi người cũng lớn hơn, đến khi tụ lại chơi trò Thật hay Thách, ngay cả Trần Kỵ cũng không được buông tha mà ngay lập tức bị kéo vào cuộc chiến.

Anh dường như cũng không có ý định từ chối, dung túng cho mọi người làm loạn.

Sau vài vòng, miệng chai rượu cuối cùng đã dừng lại trước mặt Trần Kỵ.

Một nhóm người hào hứng hét lên “Lời thật lòng! Lời thật lòng!”

Vốn tưởng rằng mọi người sẽ hỏi ra cái gì thú vị, nào ngờ không biết kẻ ngốc nào uống quá chén, giành trước buột miệng thốt lên: “Sếp! Hình đại diện WeChat của anh có phải là hình anh tự chụp không? Nó có ý nghĩa gì?”

Câu hỏi vừa đặt ra, ngay lập tức mọi người đều thốt lên Đm, kẻ ngốc đặt câu hỏi bị mấy người ấn nhéo một lúc lâu: “Cậu hỏi cái vấn đề ngu ngốc gì thế, vất vả lắm mới hỏi được chút bí mật của sếp, cậu đúng là đồ phá game!”

Trần Kỵ lạnh nhạt nói: “Ảnh gia đình.”

Người đàn ông nọ gân cổ lên để biện minh cho bản thân: “Tôi chỉ đơn giản là tò mò thôi! Vì sao trên ảnh đại diện wechat của sếp cũng có một miếng đậu hũ!”

“Ủa? Có hả? Tôi nhìn xem, tôi cũng không phát hiện ra, đúng là có thật này, Phù Trầm chúng ta nhất định là chọc phải một ổ đậu hũ rồi.”

Chu Phù: “…”

Có người khó hiểu nói: “Sếp, mèo nhà anh còn thích ăn đậu hũ à?”

Trần Kỵ nhếch môi, con ngươi sâu không thấy đáy ẩn trong bóng tối, chậm rãi nói: “Tôi thích ăn đậu hũ.”

Chỉ trong nháy mắt, tim Chu Phù bất ngờ đập nhanh.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chờ cho đến khi tàn cuộc, cả một phòng toàn là người say rượu.

Hầu hết đàn ông vẫn có thể đi được, một số cô gái khác cũng có gia đình hoặc bạn trai đón về.

Chu Phù cầm điện thoại hơi cau mày, cô cố gắng suy nghĩ xem lát nữa về nhà bằng cách gì.

Vào lúc này, tàu điện ngầm xe buýt thì hết chuyến, còn bắt taxi…đi từ vành đai một đến vành đai bốn, cô không có tiền trả.

Vì hôm sau lão Dư còn phải hoàn thành một bộ bản vẽ thi công nên không uống quá say, thấy Chu Phù vẫn ngồi tại chỗ thì vội nói to: “Đợi đã, ai không uống rượu thì đưa Tiểu Chu về đi, không thể để con gái về một mình ban đêm được.”

Chu Phù ngượng ngùng nói: “Không có việc gì, để em tự nghĩ biện pháp, mọi người cứ về trước đi.”

Lão Dư bỗng nhiên nói với theo: “Chờ chút, hình như sếp không uống rượu! Nếu không thì sếp à, anh đưa Tiểu Chu đi!”

Chu Phù: “…”

Chu Phù lúng túng nhìn về phía Trần Kỵ: “Không cần, em có thể tự về ——”

Người sau nhìn cô với khuôn mặt hơi trầm, lạnh lùng mỉa mai: “Nếu cô có thể, nói thử xem cô định về bằng cách nào?”

Chu Phù: “…”

Sau khi tiễn tất cả mọi người đi, Trần Kỵ thuận tay đến quầy thanh toán.

Chu Phù ngoan ngoãn ngồi ở chỗ ngồi, một lát sau, người đàn ông đến cạnh cô: “Đi, về nhà.”

Cô mau chóng đứng lên đi theo phía sau Trần Kỵ ra khỏi quầy thanh toán.

Đợi đến khi đứng bên cạnh xe, Chu Phù nhìn thân xe, cô cảm thấy hình như mình đã từng nhìn thấy tạo hình màu xám bạc độc đáo này ở đâu đó rồi.

Dường như đã từng thấy, rất quen mắt.

“Lên xe.” Anh lạnh lùng nói.

“À.” Chu Phù ngoan ngoãn đáp một tiếng, định để tay lên nắm cửa ghế phụ lái thì động tác hơi khựng lại, cô bỗng nhiên nghĩ đến người mà Phương Hân nhắc tới, bạn gái nhỏ thanh mai trúc mã.

Chu Phù thoáng cái thu tay lại, lui về phía sau hai bước, cô đi tới bên cửa ghế sau mở ra định ngồi vào, người đàn ông ngồi trên ghế lái đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt cô, đầu lưỡi chống vào hàm dưới, bộ dạng lưu manh: “Ý cô là sao? Coi tôi là tài xế à?”

“Hả?”

“Ngồi trước đi.”

Chiếc xe đi về hướng vành đai bốn, trong không gian nhỏ khép kín, không ai nói chuyện.

Ánh mắt Trần Kỵ nhìn chăm chú về phía trước, bàn tay to đặt lên vô lăng, đánh lái điêu luyện.

Chu Phù nhịn không được lặng lẽ nghiêng đầu nhìn qua, đây là lần đầu tiên sau khi lớn lên cô ngồi trên xe của anh.

Trong những năm qua, cô đã hình dung vô số lần khi trưởng thành anh sẽ làm gì.

Cô cũng đã tưởng tượng cảnh khi mình ngồi trên ghế phụ lái, anh sẽ có tư thế gì.

Bất giác cô nhìn lâu hơn một chút.

Chiếc xe cuối cùng dừng lại trước khu chung cư Nhật Xuất hơn 10 mét.

Con đường của khu chung cư cũ vốn hẹp, xung quanh lại có rất nhiều xe đạp điện, xe không thể đi vào.

Chu Phù xuống xe, nói lời cảm ơn với anh, thấy anh cũng mở cửa cùng cô xuống xe, cô vội vàng nói: “Anh không cần đưa tôi, tôi tự đi vào là được, anh mau về nhà đi.”

Nhưng Trần Kỵ lại giống như hoàn toàn không nghe thấy, vẫn xuống xe, anh nghiêng đầu liếc cô một cái: “Bớt nói nhảm.”

Chu Phù: “…”

Con đường nhỏ trong khu quanh co, Chu Phù ở lại mấy ngày như vậy thỉnh thoảng còn đi nhầm đường, ngược lại Trần Kỵ giống như quen đường quen nẻo, cô thậm chí không nói ở chung cư nào, anh cũng có thể dẫn cô thuận lợi đến dưới lầu.

“Tối nay làm phiền anh quá.” Chu Phù nói lời cảm ơn.

Người đàn ông mặt không chút thay đổi, đổi lại là anh của trước kia, nhất định sẽ cười nhạo cô một câu, cô làm phiền tôi còn ít à? Đâu chỉ tối nay.

Nhưng bất ngờ, Trần Kỵ không nói nhiều gì, chỉ lạnh lùng nói: “Lên lầu cẩn thận, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Chu Phù gật gật đầu: “Anh cũng mau về nhà đi.”

Người đàn ông “ừm” một tiếng, nhưng vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, không có ý định đi.

Đèn cảm ứng trong tòa nhà đã bị hỏng gần như hết, cô bật đèn pin, cẩn thận đi lên cầu thang.

Trần Kỵ khẽ ngẩng đầu lên, nhìn ánh sáng mờ nhạt chậm rãi di chuyển lên trên, cuối cùng vẫn không nhịn được, anh nhấc chân từ từ bước theo phía sau, yên lặng cùng cô duy trì khoảng cách một tầng, đưa cô lên lầu một cách thầm lặng.

Liên tiếp lên các bậc thang tám tầng, người đàn ông dừng lại, lười biếng đứng dựa vào tường, không có biểu hiện để lắng nghe nơi cách tầng một, truyền đến âm thanh đóng cửa.

Anh đứng im một lúc, sau khi xác nhận cô đã về đến nhà an toàn, đang định trở về nhà, nào ngờ còn chưa kịp xoay người đã chợt nghe thấy trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa dồn dập.

Cánh cửa gỗ đập vào tường, tòa nhà cũ nát hơi chấn động.

Trong nháy mắt lông mày người đàn ông nhíu lại, hành lang nhỏ hẹp đột nhiên vang lên tiếng lảo đảo ngã xuống lầu.

Anh gần như không chút do dự chạy lên lầu, ba bước chạy thành hai bước, đi được nửa tầng thì ngay sau đó, cô gái vừa mới còn trên xe của mình buồn ngủ đã hoảng loạn trượt chân rơi xuống bậc thang đập vào ngực Trần Kỵ.

“Cứu với!” Chu Phù gần như thốt ra, nhưng dường như bởi vì kinh hoảng quá độ, giọng nói đã khàn khàn đến mức chỉ còn lại chút hơi.

Hai tay Trần Kỵ trong nháy mắt siết chặt, vững vàng ôm cô vào lòng.

Cô lờ mờ phát hiện ra sức lực quen thuộc này, không dám tin được: “Trần Kỵ?”

Cô dường như phục hồi tinh thần một chút, hai tay đẩy anh, giọng điệu không hiểu sao so với nỗi sợ hãi vừa rồi càng thêm sốt ruột cùng hoảng loạn: “Trần Kỵ mau đi, mau đi đi, anh đừng để ý, đừng đi lên.”

Nhưng anh coi như không nghe thấy, bàn tay vỗ nhẹ mấy cái trên đầu cô trấn an theo bản năng: “Trước tiên cô ở yên đây, đừng nhúc nhích.”

Giây tiếp theo, anh lao lên lầu mà không sợ hãi.

Trong khoảnh khắc, tiếng rê.n rỉ của bạn trai Tiêu Kỳ vang vọng khắp tòa nhà cũ nát.

Chu Phù gần như không chút suy nghĩ, một lần nữa chạy lên trên, nhìn thấy Trần Kỵ không thương tích từ trên cao nhìn xuống giẫm lên mu bàn tay cặn bã trên mặt đất, mới rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Người đàn ông quay đầu lại, thấy vậy thì đau đầu.

Rõ ràng vừa rồi khi đánh cái tên đầu to hai trăm cân (*) kia, cũng không cần tốn nhiều sức lực, lúc này bị Chu Phù khóc mà bất lực, anh nói giọng cứng rắn: “Khóc cái gì?”

(*) 200 cân Trung Quốc khoảng 100kg.

Chu Phù bĩu môi, cố gắng nén nước mắt trở lại.

Trần Kỵ liếc một lát, nhịn không được giật giật khóe môi, giọng nói chậm lại rất nhiều: “Được rồi, khóc đi khóc đi, khóc một lát, nghẹn quá xấu.”

Dù sao, anh không có cơ hội thấy cô khóc trước mặt mình nhiều năm rồi.

Chu Phù: “…”

Một lát sau, anh nói thêm: “Khóc xong thì đi vào và dọn dẹp hành lý.”

Chu Phù sững sờ, còn chưa hoàn hồn: “Hả?”

Trần Kỵ thản nhiên nói: “Mẹ nó cô còn muốn ở chỗ rách nát này bao lâu?”

——

Tác giả có lời muốn nói: Người qua đường – anh Kỵ cuối cùng cũng có có được ngày hôm nay.

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện