Chỉ Hát Cho Em Nghe

Chương 20: Bị 200 cân mập mạp moah moah như thường lệ



BÀI HÁT THỨ HAI MƯƠI

Giọng của Từ Thanh Viễn như sợi lông bàn chải nho nhỏ mềm mại, bỗng chốc lại khiêu khích trái tim của Hướng Tình Tình khiến cô ngứa ngáy.

Áp tay lên ngực, nơi đó nóng không tưởng tượng nổi.

Lần đầu tiên nghe thấy giọng anh là cảm giác gì?

Lúc ấy có người nói nếu bạn thích nghe một bái hát nào đó, thì bên trong nhất định sẽ có một câu chuyện. Mà cô, cô không có. Chỉ là vì nghe thấy giọng nói của anh, say mê thanh âm của anh. Khi đó trong lòng cô cũng nóng lên không chịu nổi, tựa như là điểm cuối cùng trong chuyến hành trình của cô khi trở về, có thể nghỉ ngơi.

Lần đầu tiên nhìn thấy anh là cảm giác gì?

Khi đó, tim dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không cách nào kìm hãm sự kích động.

Còn nhớ lúc đó trong khoảng cách gần nghe được giọng nói của anh, ánh mắt nóng lên, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra ngoài.

Cúi đầu xuống, không dám nhìn. Khi ấy sợ cái gì, cô cũng không biết. Khoảng thời gian lúc mới say mê giọng nói của anh, cô cũng từng giống như điên cuồng muốn biết hết thảy về anh, công việc của anh, cuộc sống của anh... Sau đó bị sự biến mất mỗi năm của anh ngược mình, Hướng Tình Tình đã không còn hi vọng xa vời có thể hiểu anh được nữa, chỉ cần anh không ra khỏi vòng tròn này, vẫn còn ở đây là được, đôi lúc ngẫu nhiên có thể ra một bài hát mới mà tạm thời làm biến mất sự nhớ nhung của cô, thì chính là cuộc gặp gỡ bất ngờ tốt nhất. Thỉnh thoảng đầu óc cô cũng xấu xa suy nghĩ, coi đại thần như một người đàn ông nặng 200 cân, cũng là người mập gánh vác giá trị nhan sắc trong giới.

Khi cô lấy dũng khí ngẩng đầu lên, núi xa kia vậy mà là một gương mặt như họa.

Đập vào mắt cô trước tiên là cái cằm trắng bóc tinh xảo, môi mỏng lãnh đạm. Khi đó cô suy nghĩ gì ấy nhỉ? Hừm, cái môi này sẽ có mùi vị gì.

Hiện tại đã nếm được mùi vị của môi anh.

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Bên kia đầu dây có tiếng lật giấy.

"Đang suy nghĩ anh là một người mập 200 cân."

"Hmm......" (nguyên văn là 额 - một thuật ngữ phổ biến trên mạng, cho thấy sự bất lực và không nói nên lời/ baidu)

Người mập 200 cân là cái gì cơ?

Hướng Tình Tình vui vẻ bổ sung một câu: "Coi như anh là một người nặng 200 cân đi, cũng là người mập đảm đương giá trị nhan sắc trong giới!"

Từ Thanh Viễn có chút không theo kịp suy nghĩ của Hướng Tình Tình, cho nên người mập 200 cân rốt cuộc là cái gì thế?

"Ngại quá, đại thần anh không nặng 200 cân, cũng không trở thành người mập chịu trách nhiệm cho giá trị nhan sắc trong giới."

"Ha ha ha ha ha, moah moah ~" Hướng Tình Tình quyết định không muốn nói cho anh nặng 200 cân là cái gì đâu.

"Muốn thật sự moah moah." Từ Thanh Viễn mới sẽ không bỏ qua bất kì cơ hội nào mang lại phúc lợi cho mình.

"Là thật sự moah moah! Thật lòng moah moah!"

"Hửm?"

Tới rồi tới rồi, lại là âm đuôi câu người này TOT

Hướng Tình Tình thật sự không có một chút sức đề kháng nào với âm cuối này của đại thần. Đoán chừng nếu Từ Thanh Viễn dùng thanh âm này nói với cô mặt trời mọc từ phía Tây, Hướng Tình Tình cũng sẽ không chút do dự mà gật đầu.

Tay nhỏ của Hướng Tình Tình vặn vặn vạt váy ngủ, có chút mất tự nhiên, "Nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì? Sao?"

Tiếp tục, âm cuối giết cô.

"Nhưng mà, chính là bây giờ anh không ở bên cạnh em."

Ngụ ý chính là, moah moah thật sự không thể thực hiện được.

Từ Thanh Viễn không có cách nào, cong ngón tay xoa thái dương, nói: "Vậy ngày mai em bồi thường cho anh đi."

Giọng phù hợp với điệu bộ anh tha thứ cho em, dáng vẻ anh rất dễ thương lượng.

"Đi ngủ sớm một chút."

"Được." Hướng Tình Tình đáp ứng rất nhanh. Cảm ơn trời đất, vị tôn đại thần này cuối cùng cũng không tiếp tục quấn quýt vấn đề 200 cân với cô.

Nhưng cúp điện thoại xong, Hướng Tình Tình nhìn chằm chằm đèn đang sáng trên trần nhà, phân tích lại nội dung cuộc điện thoại vừa rồi một chút rồi hậu tri hậu giác phát hiện, cô thật giống như bị lừa như thường lệ.

Bồi thường cái gì? Bồi thường cái gì! Cô thiếu anh cái gì?!

Để cho cô chọc anh! Để cho cô vạ miệng chọc anh! Còn bước lên ngựa (ý là chết tiệt) mập mạp 200 cân! Còn là người mập gánh vác giá trị nhan sắc trong gới! Còn moah moah!

Nhìn thấy cái này rồi còn moah moah sao, vứt đi đều không cho anh!

*

Tác giả có lời muốn nói:

Ngốc nghếch bạch ngọt văn ~ Đã muốn viết như vậy từ rất sớm _(:з" ∠)_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện