Chỉ Là Ảo Giác (Đam Tứ Tuyệt)
Chương 21
Hơi thở Hứa Biên một lúc càng gấp gáp, bàn tay ở phía sau không ngừng vuốt ve hai cánh mông của Từ Nhược Thiên, một bên lại nồng nhiệt hôn môi cậu.
Từ Nhược Thiên từ lúc phát hiện chỗ kia của mình bị Hứa Biên xoa nắn, gương mặt tự giác đỏ ửng, luống cuống đưa tay ra sau giữ lấy tay anh, cư nhiên lại bị anh túm lấy cổ tay cậu, đặt lại vị trí trên cổ mình.
Cậu rốt cuộc cũng hiểu được sự tình hiện tại như thế nào, trong lòng có chút khẩn trương, nhưng là người kia cứ mãi mê quấn quít đầu lưỡi mình, cơ hồ đầu óc gâng như trống rỗng, không thể tiếp tục suy nghĩ gì nữa, chỉ tập trung vào công việc trước mắt.
Buông môi Từ Nhược Thiên, Hứa Biên hạ môi xuống cằm cậu hôn lên, rồi di chuyển từ từ xuống cổ cậu, vưỡn lưỡi liếm lên yết hầu quyến rũ. Động tác vừa xen lẫn nhẹ nhàng vừa cuồng nhiệt, cư nhiên hoàn toàn không nhận ra rõ việc mình đang làm là gì.
Lần đầu tiên được người mình yêu ôn nhu nhiệt tình như vậy, Từ Nhược Thiên đương nhiên chỉ biết có hai chữ hạnh phúc trong đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn từng nhất cử nhất động của Hứa Biên, khóe miệng cong lên thẹn thùng.
- Hứa Biên. - Cậu đẩy nhẹ anh ra, bàn tay chạm lên gương mặt anh, chậm rãi vuốt ve.
Hứa Biên bị biểu tình của Từ Nhược Thiên làm cho phát ngốc, một lát mới ôn nhu ngẩng đầu nhìn cậu, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay trên gương mặt mình, nhắm hai mắt chậm rãi hôn lên.
- Chúng ta tiếp tục việc dang dở đêm qua đi. - Anh nghiêm túc nhìn cậu, từng chữ phát ra không hề có điểm gượng gạo hay miễn cưỡng.
Từ Nhược Thiên nín thở, tròn xoe mắt quan sát biểu tình của Hứa Biên, cậu mỉm cười, hạ bàn tay của anh xuống, ngón tay run rẩy chạm lên người, chậm rãi cởi từng nút áo. Cho đến khi lồng ngực trắng mịn bại lộ trước mắt anh, cậu liền hạ áo đến ngang vai, ôm lấy đầu anh đặt vào lồng ngực mình.
Hứa Biên nhắm hai mắt lại, nghe rõ thấy thanh âm thình thịch phát ra từ ngực người kia, từng hơi thở nóng ấm phả lên da thịt, Từ Nhược Thiên nhịn không được rùng mình một cái, cúi đầu hôn lên môi anh.
Ngón tay giúp Hứa Biên cởi nút áo trên người, Từ Nhược Thiên vô thức nghĩ, phải nhanh chóng giúp anh đạt khoái cảm, bởi lẽ, cậu là đang lo sợ, tình cảnh hiện tại sẽ giống đêm qua, anh sẽ bất thình lình mất hứng, mà cậu tuyệt không muốn như vậy, cho nên động tác mang theo chút khẩn trương.
Bất quá việc làm còn đang dang dở, cả cơ thể đột nhiên bị đưa lên không trung, Từ Nhược Thiên phát giác bản thân đang được Hứa Biên ôm ngang, theo bản năng đưa tay giữ chặt cổ anh, động tác vẫn còn đang hôn môi người kia.
Ôm cậu vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt lên giường, Hứa Biên một phen cởi lấy áo mình, đồng thời gạt bỏ dây thắt lưng xuống, mỗi một động tác lại không quên cúi xuống hôn môi Từ Nhược Thiên.
Cậu gấp gáp đỏ mặt nhìn Hứa Biên, nặng nề nuốt nước miếng, cũng thuận theo anh nhanh chóng thoát y phục trên người, rất nhanh cả hai liền trần như nhộng ôm nhau trên giường, cậu ổn định hô hấp, hồi hộp chờ đợi khoảnh khắc tiếp theo.- Chờ tôi.
Hứa Biên ngồi dậy, lục lọi trong ngăn tủ lấy ra thuốc bôi trơn, đổ lên ngón tay xoa xoa một chút, đem ngón tay tiến vào hậu huyệt Từ Nhược Thiên, nhẹ nhàng chạm lên xung quanh vách thịt mềm mại.
- A...
Tiểu huyệt nóng ấm lúc này bị dòng chất lỏng lạnh lẽo đánh vào màng thịt, Từ Nhược Thiên cư nhiên hoảng hốt đến hai vai giật nảy, lo sợ nhìn Hứa Biên, bàn tay bất giác giữ chặt ra trải giường.
- Làm sao? Đau? - Hứa Biên ngừng động tác, ngón tay vẫn giữ nguyên bên trong động huyệt, ôn nhu hỏi.
- Không sao. - Cậu vội vã lắc đầu, mỉm cười vui vẻ nhìn anh.
- Bôi trơn một lát tôi tiến vào sẽ không đau. - Hứa Biên thở dài, một bên đưa tay vuốt mái tóc Từ Nhược Thiên, một bên không ngừng trấn an.
- Ân. Em không sao thật mà, cảm ơn anh. - Cậu vui vẻ nhún vai cười cười, còn không quên ngẩng đầu hôn nhẹ lên má anh.
- Từ Nhược Thiên.
Hứa Biên trầm mặc im lặng nhìn chăm chăm Từ Nhược Thiên, ngón tay không tự giác vén mái tóc cậu sang một bên.
- Ân?
Không khí căng thẳng khiến Từ Nhược Thiên không dám thở mạnh, nhìn Hứa Biên không chớp mắt, nghe thấy tim mình đang đập loạn xạ.
- Cái kia... cho dù tôi có đối cậu thế nào, cậu vẫn yêu tôi, có phải không?
- A? - Kinh ngạc trước câu hỏi kia của anh, Từ Nhược Thiên nhất thời ngây ngốc, một lúc sau mới gật đầu lia lịa, thẳng thắn trả lời.
- Đương nhiên.
Hứa Biên cười nhẹ, ôn nhu ôm lấy cậu, nhắm hai mắt an tĩnh nói.
- Cảm ơn cậu.
Vươn tay ôm thắt lưng anh, Từ Nhược Thiên hiện tại chỉ cảm thấy hạnh phúc không thôi, trong đầu tự hỏi có phải hay không Hứa Biên anh rốt cuộc cũng cảm tình với cậu rồi đi, liền thuận miệng hỏi một câu.
- Vậy... anh có yêu em không?
Hứa Biên vừa nghe lập tức tròn mắt kinh ngạc, buông Từ Nhược Thiên lưỡng lự nhìn cậu, anh thở dài một tiếng, mở miệng nói.
- Tôi thích cậu, Từ Nhược Thiên. Bất quá...
Hứa Biên còn chưa kịp dứt lời, đột nhiên có một ngón tay chặn ngay môi mình.
- Như vậy đối với em là đủ rồi. Cảm ơn anh. - Từ Nhược Thiên bật cười hạnh phúc, ngẩng người ôm chặt lấy cổ Hứa Biên, hốc mắt phút chốc vì cảm động mà nổi tầng nước mỏng.
- Hảo, tôi tiến vào đây. - Anh vỗ nhẹ vai cậu, ghé sát bên tai cậu thầm thì.
- Khoan, khoan đã. - Từ Nhược Thiên nghe đến đây lập tức cả kinh, lo sợ đưa ánh mắt nai tơ nhìn Hứa Biên, thanh âm run rẩy nói.
- Sẽ... sẽ không đau chứ?
- Ban đầu sẽ đau. Không sao, tôi sẽ nhẹ nhàng. - Hứa Biên cười nhẹ, ôn nhu xoa đầu Từ Nhược Thiên, lời nói nhẹ nhàng trấn an.Cậu gượng gạo gật đầu, mặc cho anh đem hai chân mình gác lên thắt lưng, đem hai cánh tay cậu ôm lấy cổ mình, phân thân chậm rãi tiến vào động huyệt, vừa nóng bỏng vừa trướng to kéo căng cửa huyệt, cơ hồ đau đến xé tan tâm can.
- Aa... - Rốt cuộc không nhịn được kêu lớn, Từ Nhược Thiên đưa răng cắn chặt môi, nước mắt rất nhanh trào ra.
- Nếu đau tôi sẽ dừng lại. - Hứa Biên không ngờ người này lại đau đớn đến như vậy, trong đầu lập tức nhớ đến đêm hôm đó bản thân cư nhiên cưỡng bức cậu, hẳn là lúc ấy cậu nhất định rất đau đớn đi, càng nghĩ càng khiến anh ăn năn hối hận không thôi, hạ vật cũng chậm rãi buông khỏi thân thể cậu.
- Không, đừng. Em... em không muốn dừng lại. - Từ Nhược Thiên hoảng sợ túm lấy cánh tay Hứa Biên, lắc đầu một mực không chịu, gương mặt mang theo chút ửng đỏ.
- Cậu đừng gượng mình, tôi cũng không muốn nhìn cậu như thế này.
- Không có. Chúng ta tiếp tục đi. Em... em sẽ nhịn cho đến khi nào cảm thấy hết đau thì thôi.
Hứa Biên nhìn bộ dạng đầy kiên quyết của người kia, vừa nể phục vừa cảm thấy đau lòng, chỉ biết thầm thở dài , đưa tay gõ nhẹ vào đầu cậu.
- Tôi thực sự không hiểu cậu, ngoan cố như vậy làm gì?
- Thì chúng ta là vợ chồng mà, không phải chuyện này là bình thường sao? - Cậu ủy khuất nhìn anh, hai mắt ươn ướt diễm lệ.
- Hảo, thả lỏng cơ thể một chút. - Hứa Biên vừa nói, Từ Nhược Thiên cũng nghe theo mà thả lỏng cơ thể, gật gật đầu.
- Hít thở sâu, nới giãn mông cậu ra. - Anh đưa tay điều chỉnh lại tư thế nằm của cậu, vuốt ve hai cánh mông co dãn của người nọ.
- Ân.
- Thế nào, bên trong làm quen được chưa? - Hứa Biên nhíu mày hỏi.
- Cũng tốt. Xem ra lời nói của anh rất có hiệu quả a. - Từ Nhược Thiên hớn hở cười thành tiếng, tựa như một đứa trẻ ba tuổi.
Vừa kịp dứt lời, cảm nhận bên trong hậu huyệt đã có vật thể nóng như lửa đốt tiến vào, Từ Nhược Thiên lập tức hít một hơi, bộ dạng cứng ngắc nhìn Hứa Biên, ngón tay nhất thời bấu chặt vào lưng anh, thực sự có đau lắm, nhưng cậu vẫn là cố gắng nhẫn nhịn, tự trấn an bản thân một lát nhất định sẽ không đau.
Côn thịt vào đến sâu bên trong chạm đến vách tường mềm mại, Hứa Biên mệt mỏi thở hống hộc, lại chậm rãi rút ra, sau đó từ từ tiến vào, động tác xen kẽ vô cùng nhẫn nại, chính là không muốn làm đau người dưới thân mình.
Bị hành động cực kì tận tâm của anh khiến Từ Nhược Thiên thẹn đến hai má đỏ bừng, lại đau lòng nhìn bộ dạng cật lực đầy khó khăn của anh, liền chủ động dang rộng hai chân, nâng cao hai cánh mông lên, nghênh đón vật thể dục vọng đang trừu sáp bên trong cơ thể mình.
- Ân... a... Hứa Biên... nếu anh muốn, có thể ... có thể nhanh một chút, em chịu được. - Vẫn là không thể chứng kiến người kia chật vật kìm chế dục vọng, cậu liền ôm chặt lấy anh, tình nguyện giúp anh thỏa mãn.
- Không cần. Tôi cũng không muốn thô bạo, dù sao đây cũng là lần đầu của cậu, cứ làm quen nó cho tốt, sau này sẽ tính sau. - Thanh âm của Hứa Biên thập phần ôn nhu lại dịu dàng quá mức, khiến Từ Nhược Thiên cảm động không thôi, mơ màng gật nhẹ đầu nghe theo lời anh, cảm nhận từng đợt thong thả tiến vào hậu huyệt.
Trừu sáp một lúc lâu khiến đau đớn nơi động huyệt rất nhanh biến mất, Từ Nhược Thiên bắt đầu rơi vào cảm giác thích thú, theo bản năng nhắm hai mắt hưởng thụ trận khoái cảm kéo đến cho mình, miệng không tự giác phát ra thanh âm mị hoặc.
- A... ha... ân.
Lại không ngờ đến chính thanh âm rên rỉ của người nọ khiến Hứa Biên không tự chủ được liền tăng nhanh tốc độ trừu sáp nhanh hơn một chút, hơi thở gấp gáp càng ngày trở nên nặng nề, nhân tiện mở miệng hỏi han người kia.
- Hiện tại cảm thấy thế nào?
- Ân... không còn đau nữa... có cảm giác là lạ.
- Ừ, vậy thì tốt. - Anh mỉm cười, cúi xuống hạ một nụ hôn lên môi cậu.
HẾT CHƯƠNG 21
Từ Nhược Thiên từ lúc phát hiện chỗ kia của mình bị Hứa Biên xoa nắn, gương mặt tự giác đỏ ửng, luống cuống đưa tay ra sau giữ lấy tay anh, cư nhiên lại bị anh túm lấy cổ tay cậu, đặt lại vị trí trên cổ mình.
Cậu rốt cuộc cũng hiểu được sự tình hiện tại như thế nào, trong lòng có chút khẩn trương, nhưng là người kia cứ mãi mê quấn quít đầu lưỡi mình, cơ hồ đầu óc gâng như trống rỗng, không thể tiếp tục suy nghĩ gì nữa, chỉ tập trung vào công việc trước mắt.
Buông môi Từ Nhược Thiên, Hứa Biên hạ môi xuống cằm cậu hôn lên, rồi di chuyển từ từ xuống cổ cậu, vưỡn lưỡi liếm lên yết hầu quyến rũ. Động tác vừa xen lẫn nhẹ nhàng vừa cuồng nhiệt, cư nhiên hoàn toàn không nhận ra rõ việc mình đang làm là gì.
Lần đầu tiên được người mình yêu ôn nhu nhiệt tình như vậy, Từ Nhược Thiên đương nhiên chỉ biết có hai chữ hạnh phúc trong đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn từng nhất cử nhất động của Hứa Biên, khóe miệng cong lên thẹn thùng.
- Hứa Biên. - Cậu đẩy nhẹ anh ra, bàn tay chạm lên gương mặt anh, chậm rãi vuốt ve.
Hứa Biên bị biểu tình của Từ Nhược Thiên làm cho phát ngốc, một lát mới ôn nhu ngẩng đầu nhìn cậu, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay trên gương mặt mình, nhắm hai mắt chậm rãi hôn lên.
- Chúng ta tiếp tục việc dang dở đêm qua đi. - Anh nghiêm túc nhìn cậu, từng chữ phát ra không hề có điểm gượng gạo hay miễn cưỡng.
Từ Nhược Thiên nín thở, tròn xoe mắt quan sát biểu tình của Hứa Biên, cậu mỉm cười, hạ bàn tay của anh xuống, ngón tay run rẩy chạm lên người, chậm rãi cởi từng nút áo. Cho đến khi lồng ngực trắng mịn bại lộ trước mắt anh, cậu liền hạ áo đến ngang vai, ôm lấy đầu anh đặt vào lồng ngực mình.
Hứa Biên nhắm hai mắt lại, nghe rõ thấy thanh âm thình thịch phát ra từ ngực người kia, từng hơi thở nóng ấm phả lên da thịt, Từ Nhược Thiên nhịn không được rùng mình một cái, cúi đầu hôn lên môi anh.
Ngón tay giúp Hứa Biên cởi nút áo trên người, Từ Nhược Thiên vô thức nghĩ, phải nhanh chóng giúp anh đạt khoái cảm, bởi lẽ, cậu là đang lo sợ, tình cảnh hiện tại sẽ giống đêm qua, anh sẽ bất thình lình mất hứng, mà cậu tuyệt không muốn như vậy, cho nên động tác mang theo chút khẩn trương.
Bất quá việc làm còn đang dang dở, cả cơ thể đột nhiên bị đưa lên không trung, Từ Nhược Thiên phát giác bản thân đang được Hứa Biên ôm ngang, theo bản năng đưa tay giữ chặt cổ anh, động tác vẫn còn đang hôn môi người kia.
Ôm cậu vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt lên giường, Hứa Biên một phen cởi lấy áo mình, đồng thời gạt bỏ dây thắt lưng xuống, mỗi một động tác lại không quên cúi xuống hôn môi Từ Nhược Thiên.
Cậu gấp gáp đỏ mặt nhìn Hứa Biên, nặng nề nuốt nước miếng, cũng thuận theo anh nhanh chóng thoát y phục trên người, rất nhanh cả hai liền trần như nhộng ôm nhau trên giường, cậu ổn định hô hấp, hồi hộp chờ đợi khoảnh khắc tiếp theo.- Chờ tôi.
Hứa Biên ngồi dậy, lục lọi trong ngăn tủ lấy ra thuốc bôi trơn, đổ lên ngón tay xoa xoa một chút, đem ngón tay tiến vào hậu huyệt Từ Nhược Thiên, nhẹ nhàng chạm lên xung quanh vách thịt mềm mại.
- A...
Tiểu huyệt nóng ấm lúc này bị dòng chất lỏng lạnh lẽo đánh vào màng thịt, Từ Nhược Thiên cư nhiên hoảng hốt đến hai vai giật nảy, lo sợ nhìn Hứa Biên, bàn tay bất giác giữ chặt ra trải giường.
- Làm sao? Đau? - Hứa Biên ngừng động tác, ngón tay vẫn giữ nguyên bên trong động huyệt, ôn nhu hỏi.
- Không sao. - Cậu vội vã lắc đầu, mỉm cười vui vẻ nhìn anh.
- Bôi trơn một lát tôi tiến vào sẽ không đau. - Hứa Biên thở dài, một bên đưa tay vuốt mái tóc Từ Nhược Thiên, một bên không ngừng trấn an.
- Ân. Em không sao thật mà, cảm ơn anh. - Cậu vui vẻ nhún vai cười cười, còn không quên ngẩng đầu hôn nhẹ lên má anh.
- Từ Nhược Thiên.
Hứa Biên trầm mặc im lặng nhìn chăm chăm Từ Nhược Thiên, ngón tay không tự giác vén mái tóc cậu sang một bên.
- Ân?
Không khí căng thẳng khiến Từ Nhược Thiên không dám thở mạnh, nhìn Hứa Biên không chớp mắt, nghe thấy tim mình đang đập loạn xạ.
- Cái kia... cho dù tôi có đối cậu thế nào, cậu vẫn yêu tôi, có phải không?
- A? - Kinh ngạc trước câu hỏi kia của anh, Từ Nhược Thiên nhất thời ngây ngốc, một lúc sau mới gật đầu lia lịa, thẳng thắn trả lời.
- Đương nhiên.
Hứa Biên cười nhẹ, ôn nhu ôm lấy cậu, nhắm hai mắt an tĩnh nói.
- Cảm ơn cậu.
Vươn tay ôm thắt lưng anh, Từ Nhược Thiên hiện tại chỉ cảm thấy hạnh phúc không thôi, trong đầu tự hỏi có phải hay không Hứa Biên anh rốt cuộc cũng cảm tình với cậu rồi đi, liền thuận miệng hỏi một câu.
- Vậy... anh có yêu em không?
Hứa Biên vừa nghe lập tức tròn mắt kinh ngạc, buông Từ Nhược Thiên lưỡng lự nhìn cậu, anh thở dài một tiếng, mở miệng nói.
- Tôi thích cậu, Từ Nhược Thiên. Bất quá...
Hứa Biên còn chưa kịp dứt lời, đột nhiên có một ngón tay chặn ngay môi mình.
- Như vậy đối với em là đủ rồi. Cảm ơn anh. - Từ Nhược Thiên bật cười hạnh phúc, ngẩng người ôm chặt lấy cổ Hứa Biên, hốc mắt phút chốc vì cảm động mà nổi tầng nước mỏng.
- Hảo, tôi tiến vào đây. - Anh vỗ nhẹ vai cậu, ghé sát bên tai cậu thầm thì.
- Khoan, khoan đã. - Từ Nhược Thiên nghe đến đây lập tức cả kinh, lo sợ đưa ánh mắt nai tơ nhìn Hứa Biên, thanh âm run rẩy nói.
- Sẽ... sẽ không đau chứ?
- Ban đầu sẽ đau. Không sao, tôi sẽ nhẹ nhàng. - Hứa Biên cười nhẹ, ôn nhu xoa đầu Từ Nhược Thiên, lời nói nhẹ nhàng trấn an.Cậu gượng gạo gật đầu, mặc cho anh đem hai chân mình gác lên thắt lưng, đem hai cánh tay cậu ôm lấy cổ mình, phân thân chậm rãi tiến vào động huyệt, vừa nóng bỏng vừa trướng to kéo căng cửa huyệt, cơ hồ đau đến xé tan tâm can.
- Aa... - Rốt cuộc không nhịn được kêu lớn, Từ Nhược Thiên đưa răng cắn chặt môi, nước mắt rất nhanh trào ra.
- Nếu đau tôi sẽ dừng lại. - Hứa Biên không ngờ người này lại đau đớn đến như vậy, trong đầu lập tức nhớ đến đêm hôm đó bản thân cư nhiên cưỡng bức cậu, hẳn là lúc ấy cậu nhất định rất đau đớn đi, càng nghĩ càng khiến anh ăn năn hối hận không thôi, hạ vật cũng chậm rãi buông khỏi thân thể cậu.
- Không, đừng. Em... em không muốn dừng lại. - Từ Nhược Thiên hoảng sợ túm lấy cánh tay Hứa Biên, lắc đầu một mực không chịu, gương mặt mang theo chút ửng đỏ.
- Cậu đừng gượng mình, tôi cũng không muốn nhìn cậu như thế này.
- Không có. Chúng ta tiếp tục đi. Em... em sẽ nhịn cho đến khi nào cảm thấy hết đau thì thôi.
Hứa Biên nhìn bộ dạng đầy kiên quyết của người kia, vừa nể phục vừa cảm thấy đau lòng, chỉ biết thầm thở dài , đưa tay gõ nhẹ vào đầu cậu.
- Tôi thực sự không hiểu cậu, ngoan cố như vậy làm gì?
- Thì chúng ta là vợ chồng mà, không phải chuyện này là bình thường sao? - Cậu ủy khuất nhìn anh, hai mắt ươn ướt diễm lệ.
- Hảo, thả lỏng cơ thể một chút. - Hứa Biên vừa nói, Từ Nhược Thiên cũng nghe theo mà thả lỏng cơ thể, gật gật đầu.
- Hít thở sâu, nới giãn mông cậu ra. - Anh đưa tay điều chỉnh lại tư thế nằm của cậu, vuốt ve hai cánh mông co dãn của người nọ.
- Ân.
- Thế nào, bên trong làm quen được chưa? - Hứa Biên nhíu mày hỏi.
- Cũng tốt. Xem ra lời nói của anh rất có hiệu quả a. - Từ Nhược Thiên hớn hở cười thành tiếng, tựa như một đứa trẻ ba tuổi.
Vừa kịp dứt lời, cảm nhận bên trong hậu huyệt đã có vật thể nóng như lửa đốt tiến vào, Từ Nhược Thiên lập tức hít một hơi, bộ dạng cứng ngắc nhìn Hứa Biên, ngón tay nhất thời bấu chặt vào lưng anh, thực sự có đau lắm, nhưng cậu vẫn là cố gắng nhẫn nhịn, tự trấn an bản thân một lát nhất định sẽ không đau.
Côn thịt vào đến sâu bên trong chạm đến vách tường mềm mại, Hứa Biên mệt mỏi thở hống hộc, lại chậm rãi rút ra, sau đó từ từ tiến vào, động tác xen kẽ vô cùng nhẫn nại, chính là không muốn làm đau người dưới thân mình.
Bị hành động cực kì tận tâm của anh khiến Từ Nhược Thiên thẹn đến hai má đỏ bừng, lại đau lòng nhìn bộ dạng cật lực đầy khó khăn của anh, liền chủ động dang rộng hai chân, nâng cao hai cánh mông lên, nghênh đón vật thể dục vọng đang trừu sáp bên trong cơ thể mình.
- Ân... a... Hứa Biên... nếu anh muốn, có thể ... có thể nhanh một chút, em chịu được. - Vẫn là không thể chứng kiến người kia chật vật kìm chế dục vọng, cậu liền ôm chặt lấy anh, tình nguyện giúp anh thỏa mãn.
- Không cần. Tôi cũng không muốn thô bạo, dù sao đây cũng là lần đầu của cậu, cứ làm quen nó cho tốt, sau này sẽ tính sau. - Thanh âm của Hứa Biên thập phần ôn nhu lại dịu dàng quá mức, khiến Từ Nhược Thiên cảm động không thôi, mơ màng gật nhẹ đầu nghe theo lời anh, cảm nhận từng đợt thong thả tiến vào hậu huyệt.
Trừu sáp một lúc lâu khiến đau đớn nơi động huyệt rất nhanh biến mất, Từ Nhược Thiên bắt đầu rơi vào cảm giác thích thú, theo bản năng nhắm hai mắt hưởng thụ trận khoái cảm kéo đến cho mình, miệng không tự giác phát ra thanh âm mị hoặc.
- A... ha... ân.
Lại không ngờ đến chính thanh âm rên rỉ của người nọ khiến Hứa Biên không tự chủ được liền tăng nhanh tốc độ trừu sáp nhanh hơn một chút, hơi thở gấp gáp càng ngày trở nên nặng nề, nhân tiện mở miệng hỏi han người kia.
- Hiện tại cảm thấy thế nào?
- Ân... không còn đau nữa... có cảm giác là lạ.
- Ừ, vậy thì tốt. - Anh mỉm cười, cúi xuống hạ một nụ hôn lên môi cậu.
HẾT CHƯƠNG 21
Bình luận truyện