Chương 2: 2: Ngủ Một Đêm
Bữa tối lúc này rơi vào không khí không mấy tự nhiên lắm khi mà có mặt Thần Gia Ngôn, nhưng mà hai ông bà Thần luôn nhiệt tình gắp thức ăn cho Châu Cẩn Huyên bởi có lẽ hai người họ đã quý mến cô, ngay cả cô cũng cảm thấy như vậy nên cô không muốn phụ hai người họ.
Ban đầu khi có Thần Gia Ngôn ở đây cô có chút e ngại nhưng rồi cũng vui vẻ nhiệt tình với ông bà Thần.
Mãi đến bảy giờ tối thì Châu Cẩn Huyên mới giật mình quay sang Thần phu nhân.
- Hai bác ơi, giờ con phải về rồi ạ
- Ừm ha giờ này cũng trễ rồi nhỉ, vậy để bác bảo tài xế đưa con về nhà nhé
Châu Cẩn Huyên hơi hoảng vội xua tay ý không cần, cô cười ái ngại mà nói.
- Dạ thôi bác ơi con tự bắt xe được mà
Nghe vậy Thần phu nhân lại không yên tâm.
- Gần đây làm gì có xe để bắt hả con, vậy để bác bảo tài xế nhà bác đưa con về, với lại con về một mình như vậy bác cũng không yên tâm
Thật sự cô rất muốn từ chối nhưng ý tốt của bà cô không nỡ từ chối chút nào, Châu Cẩn Huyên định mở miệng thì đột nhiên Thần Gia Ngôn từ trên lâu đi xuống, anh bất ngờ lên tiếng ngỏ lời.
- Nếu mẹ không an tâm vậy để con đưa em ấy trở về nhà an toàn
Hai ông bà Thần, Thần Vân Y và cả cô đều hết sức ngỡ ngàng và đặc điểm là ông bà Thần, đối với họ Thần Gia Ngôn chính là thuộc dạng người rất lạnh lùng, trầm tính rất kiệm lời và đặt biệt không cho ai dám lại gần mình, ấy thế mà hôm nay con trai họ đột ngột ngỏ lời muốn đưa con gái nhà người ta về.
Mà bên này, Thần Vân Y lại nghĩ anh hai của cô nàng thuộc dạng người nguy hiểm và đáng sợ, nếu mà để cho bạn của cô nàng đi cùng anh hai thì không yên tâm chút nào, cô nàng rất lo sợ.
- À! anh hai này! chuyện này! hay để bác tài xế đưa Cẩn Huyên về nhà được không ạ!
Cô nàng nói với giọng điệu run sợ, thế nhưng Thần Gia Ngôn vẫn gương mặt lạnh lùng nói.
- Anh đưa bạn của em về càng an toàn hơn sao
- Dạ ạ
Thần Vân Y thật sự rất run sợ nên không dám phản kháng điều gì nữa, mà ông bà Thần cũng không dám hó hé gì nữa.
Thần Gia Ngôn lạnh lùng bước ra ngoài, Châu Cẩn Huyên nhanh chóng gật đầu chào ông bà Thần rồi chạy đi theo sau.
!
Không khí trong xe hết sức ngột ngạt, khi mà cả hai không một lời nào lên tiếng, Châu Cẩn Huyên vừa sợ vừa ngượng nên không dám nói gì cứ vậy mà ngồi im cho đến khi về đến nhà.
Mặc dù rất sợ nhưng cô không thể không cảm ơn anh được, cô lễ phép cúi chào anh.
- Rất cảm ơn anh đã đưa em về nhà ạ
- Ừ
Vậy thôi sao ? Châu Cẩn Huyên thầm nghĩ trong đầu nhưng không hó hé ra ngoài.
Mà Thần Gia Ngôn không nói gì nhiều liền chạy xe đi, cô nhìn đến khi chiếc xe khuất dạng mới đi vào trong nhà.
Trong căn nhà nhỏ chỉ có cô và mẹ sống cùng nhau, ba mẹ cô sớm đã ly hôn lúc cô mười một tuổi giờ cô nghe nói rằng ba cũng đã lập gia đình mới.
Vừa thấy cô, Hàn Lâm Tuyết mẹ cô dịu dàng nói.
- Con về rồi đó sao, con qua đó có vui không ? Có ai đối xử tệ với con không ?
Trước sự ân cần của mẹ mình, Châu Cẩn Huyên mỉm cười.
- Ai có thể bắt nạt con gái yêu của mẹ được chứ hả, nhưng mà ba mẹ của Vân Y thật sự rất tốt mẹ ạ, hai người họ rất vui vẻ đón nhận con ạ
- Vậy thì mẹ yên tâm rồi, con vào phòng tắm rửa gì rồi đi ngủ nè
- Dạ con biết rồi ạ, con vào phòng đây ạ
Nhìn con gái bé bỏng của mình vui vẻ như khiến người làm mẹ bà cũng vui lây, đối với bà chỉ cần con gái ngày nào cũng hạnh phúc thì bà rất mãn nguyện rồi.
!
Lại phải trôi qua một tháng, mà phải sắp thi tốt nghiệp phổ thông.
Dưới căn tin của trường, hai cô nàng vừa phải ăn vừa phải học đột nhiên cô nàng Thần Vân Y nảy sinh ý định.
- Hay hôm nay cậu qua nhà tớ ôn bài đi rồi ăn tối cùng nhà tớ luôn
- Làm vậy có được không đó, thôi tớ không có đi đâu
Mặc dù biết Thần lão gia và Thần phu nhân có cảm tình với mình và rất mến cô nhưng cô không thể đến làm phiền họ được, một phần cũng e ngại Thần Gia Ngôn.
- Thôi mà Cẩn Huyên, ba mẹ tớ rất muốn gặp cậu lắm đó một tháng nay biết cậu bận rộn với đống bài ôn thi nên họ không dám kêu cậu đến chơi nhưng mà ba mẹ tớ rất muốn gặp cậu, đừng từ chối nha Cẩn Huyên yêu dấu
Nghe vậy Châu Cẩn Huyên liền nhanh chóng mềm lòng.
- Thôi được rồi tớ sẽ đến mà, vậy để tớ gọi báo mẹ tớ một tiếng đã
- Được được
Sau khi đến Thần gia, cô và Thần Vân Y được đích thân Thần phu nhân nấu những món bổ để cho giúp dễ dàng học tập, mà Thần phu nhân rất coi cô như con gái mình vậy lúc nào cũng chu toàn, không hiểu sao vừa gặp cô bà đã ưng ý lắm rồi.
Ăn tối xong, cô và Thần Vân Y lên phòng cô nàng để học cho đến mười giờ tối thì Châu Cẩn Huyên mới giật mình đứng dậy.
- Thôi chết đã mười giờ rồi sao ? Tớ phải về nhà thôi, không thôi mẹ tớ lại lo lắng
Lúc này cô cầm điện thoại lên mới thấy mười một cuộc gọi nhỡ từ mẹ, vì cô có để chế độ im lặng nên không nghe thấy gì hết bây giờ cô mới hốt hoảng lật đật muốn gọi cho mẹ thì nghe cô nàng Vân Y.
- Cẩn Huyên này giờ cũng trễ rồi hay cậu gọi điện báo cho mẹ cậu rằng cho cậu ngủ ở đây một đêm
Ngay lúc này cánh cửa được mở ra, Thần phu nhân bưng hai ly nước cam đi đến.
- Tiểu Y nói đúng rồi đấy con, hay con ngủ đây một đêm nha
- Chuyện này!
Châu Cẩn Huyên nhìn Thần phu nhân có chút khó xử, bà ấy đi đến chỗ cô.
- Không sao đâu chỉ một đêm mà con
- Dạ vậy để con gọi điện báo cho mẹ con một tiếng ạ
Không hiểu sao chỉ cần Thần phu nhân nhẹ nhàng ân cần với cô là y như rằng cô không thể nào từ chối bất cứ chuyện gì, thật khiến Thần Vân Y bên cạnh cũng phải ghen tị vì cô nàng nãy giờ khuyên cô hãy ở lại đây một mình thế mà cô vẫn có ý định muốn từ chối, mà chỉ cần mẹ cô nàng nói một câu thôi cô đã đồng ý ngay lập tức.
.
Bình luận truyện