Chỉ Tâm Như Thủy
Chương 2
Thanh Chỉ bị tiếng gào khóc làm cho tỉnh giấc, là tiếng gào khóc của một nữ nhân.
Thanh Chỉ cau mày, ai vậy? Thanh âm rất quen thuộc, nhưng y không nhớ ra là ai.
“Hoàng nhi!”
Hoàng nhi là ai? Thanh Chỉ chậm rãi mở mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt y là khuôn mặt một nữ nhân mỹ lệ bi thương. Rõ ràng y không quen biết nàng, nhưng tại sao lại có cảm giác đau lòng đến vậy?
“Đừng khóc.” Thanh Chỉ đưa tay ra muốn lau nước mắt cho nàng, nhưng lại phát hiện giọng nói của mình giống như giọng của một đứa trẻ, đôi bàn tay mềm mại trắng nõn như búp sen non.
“An Nhi!” Nữ nhân ôm chặt lấy y, chặt đến nỗi khiến y ngạt thở.
Thanh Chỉ ngơ ngác nhìn nữ nhân, đầu óc hỗn loạn mơ hồ.
Cánh cửa bật mở, ánh mặt trời bên ngoài vô cùng rực rỡ hệt như khung cửa sổ mà Thanh Chỉ nhảy xuống, vài bóng người qua lại bên ngoài.
Nữ nhân ôm siết lấy Thanh Chỉ, khí lực lớn đến nỗi như muốn bóp nát y, Thanh Chỉ có thể cảm nhận được nữ nhân đang run rẩy.
“Yến phi nương nương, đến lượt người rồi.” Thanh âm sắc nhọn xuyên vào lỗ tai Thanh Chỉ, một chiếc khay vàng được đưa tới, “Lụa trắng và rượu độc, nương nương và tiểu điện hạ mau chọn đi.”
Nữ tử khẽ run rẩy nâng mặt Thanh Chỉ, “An Nhi ngoan, rượu kia là hạc đỉnh hồng* thượng hạng, uống vào sẽ không đau.”
Thanh Chỉ hoang mang nhìn nàng, ngoan ngoãn gật đầu.
Nữ tử nở nụ cười, nhẹ nhàng hôn trán Thanh Chỉ, sau đó nâng lên lụa trắng. Mấy thái giám thi lễ rồi tiến lên cầm lấy lụa trắng quấn quanh cổ nữ tử, treo lên xà nhà.
Thanh Chỉ sững sờ vì sợ hãi, chỉ nhìn thấy được đôi giày tím thêu hoa văn hình đóa mẫu đơn nở rộ của nàng treo lơ lửng trước mặt.
Một tiểu thái giám nâng chén rượu độc đến cho Thanh Chỉ, “Điện hạ, mời dùng.”
Thanh Chỉ sợ hãi mở to mắt, hất văng chén rượu rồi hoảng loạn chạy ra ngoài cửa.
“Điện hạ.” Một người tóm lấy cánh tay Thanh Chỉ, thương hại thở dài, “Nương nương để lại rượu độc cho ngài vì sợ ngài chịu nhiều đau đớn, điện hạ không nên phụ tâm ý của nương nương.”
Thanh Chỉ nhìn chén rượu bên môi, nhưng y bị túm chặt không để động đậy, trong nháy mắt đó, y như thấy được tử thần. Gương mặt tái nhợt của nữ nhân hiện lên, không ai có thể bất động thanh sắc trước cái chết, huồng hồ, Thanh Chỉ là một hài tử mười ba tuổi. Y bất lực giãy giụa, giọt nước mắt nhỏ xuống cánh tay, nóng bỏng.
“Dừng tay!” Một tiếng quát khẽ vang lên, Thanh Chỉ ngẩng đầu lên nhìn vị cứu tinh của mình.
“Thái tử điện hạ?!” Những người kia đều quỳ xuống, Thanh Chỉ cũng quỳ, nhưng vẫn ngơ ngác nhìn nữ nhân bị treo trên xà nhà, thật kỳ lạ, rõ ràng y khôg quen biết nữ nhân kia, nhưng tại sao lại cảm thấy đau lòng như vậy?
Một đôi tay ấm áp ôm lấy y, nhẹ nhàng dỗ dành, nhưng giọng nói vẫn có chút lạnh lẽo, “Việc Yến gia cấu kết với Nam Di là bị kẻ gian vu hại, bệ hạ anh minh đã giải oan cho Yến gia.”
Mấy người kia liền quỳ xuống đất hô to vạn tuế.
Nam tử ôm Thanh Chỉ xoay người rời đi. Lồng ngực nam tử rất ấm áp, rất khiến người ta an tâm, vừa giống phụ thân y mà cũng không hẳn là giống, lồng ngực phụ thân ấm áp mang theo hương thơm nhàn nhạt, còn nam tử này lại mang khí tức khiến người khác yên tâm.
Nam tử đưa Thanh Chỉ vào một gian phòng trống trải, nhẹ nhàng đặt y lên giường, sau đó lấy khăn lau khô khuôn mặt nhỏ nhắn của y.
Thanh Chỉ cúi đầu, bóng người phản chiếu trong thau đồng kia rõ ràng là một hài tử tám, chín tuổi!
Thanh Chỉ khiếp sợ thốt lên, “Ngươi... ngươi là ai?”
Nam tử ôm Thanh Chỉ vào lòng, “An Nhi, An Nhi đừng sợ, không ai có thể thương tổn ngươi nữa... ”
Thanh Chỉ mơ mơ màng màng, được nam tử ôm vào lòng y không hề có cảm giác bài xích, thậm chí còn lưu luyến hơi ấm của nam tử, y nhắm mắt lại.
Thanh Chỉ cau mày, ai vậy? Thanh âm rất quen thuộc, nhưng y không nhớ ra là ai.
“Hoàng nhi!”
Hoàng nhi là ai? Thanh Chỉ chậm rãi mở mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt y là khuôn mặt một nữ nhân mỹ lệ bi thương. Rõ ràng y không quen biết nàng, nhưng tại sao lại có cảm giác đau lòng đến vậy?
“Đừng khóc.” Thanh Chỉ đưa tay ra muốn lau nước mắt cho nàng, nhưng lại phát hiện giọng nói của mình giống như giọng của một đứa trẻ, đôi bàn tay mềm mại trắng nõn như búp sen non.
“An Nhi!” Nữ nhân ôm chặt lấy y, chặt đến nỗi khiến y ngạt thở.
Thanh Chỉ ngơ ngác nhìn nữ nhân, đầu óc hỗn loạn mơ hồ.
Cánh cửa bật mở, ánh mặt trời bên ngoài vô cùng rực rỡ hệt như khung cửa sổ mà Thanh Chỉ nhảy xuống, vài bóng người qua lại bên ngoài.
Nữ nhân ôm siết lấy Thanh Chỉ, khí lực lớn đến nỗi như muốn bóp nát y, Thanh Chỉ có thể cảm nhận được nữ nhân đang run rẩy.
“Yến phi nương nương, đến lượt người rồi.” Thanh âm sắc nhọn xuyên vào lỗ tai Thanh Chỉ, một chiếc khay vàng được đưa tới, “Lụa trắng và rượu độc, nương nương và tiểu điện hạ mau chọn đi.”
Nữ tử khẽ run rẩy nâng mặt Thanh Chỉ, “An Nhi ngoan, rượu kia là hạc đỉnh hồng* thượng hạng, uống vào sẽ không đau.”
Thanh Chỉ hoang mang nhìn nàng, ngoan ngoãn gật đầu.
Nữ tử nở nụ cười, nhẹ nhàng hôn trán Thanh Chỉ, sau đó nâng lên lụa trắng. Mấy thái giám thi lễ rồi tiến lên cầm lấy lụa trắng quấn quanh cổ nữ tử, treo lên xà nhà.
Thanh Chỉ sững sờ vì sợ hãi, chỉ nhìn thấy được đôi giày tím thêu hoa văn hình đóa mẫu đơn nở rộ của nàng treo lơ lửng trước mặt.
Một tiểu thái giám nâng chén rượu độc đến cho Thanh Chỉ, “Điện hạ, mời dùng.”
Thanh Chỉ sợ hãi mở to mắt, hất văng chén rượu rồi hoảng loạn chạy ra ngoài cửa.
“Điện hạ.” Một người tóm lấy cánh tay Thanh Chỉ, thương hại thở dài, “Nương nương để lại rượu độc cho ngài vì sợ ngài chịu nhiều đau đớn, điện hạ không nên phụ tâm ý của nương nương.”
Thanh Chỉ nhìn chén rượu bên môi, nhưng y bị túm chặt không để động đậy, trong nháy mắt đó, y như thấy được tử thần. Gương mặt tái nhợt của nữ nhân hiện lên, không ai có thể bất động thanh sắc trước cái chết, huồng hồ, Thanh Chỉ là một hài tử mười ba tuổi. Y bất lực giãy giụa, giọt nước mắt nhỏ xuống cánh tay, nóng bỏng.
“Dừng tay!” Một tiếng quát khẽ vang lên, Thanh Chỉ ngẩng đầu lên nhìn vị cứu tinh của mình.
“Thái tử điện hạ?!” Những người kia đều quỳ xuống, Thanh Chỉ cũng quỳ, nhưng vẫn ngơ ngác nhìn nữ nhân bị treo trên xà nhà, thật kỳ lạ, rõ ràng y khôg quen biết nữ nhân kia, nhưng tại sao lại cảm thấy đau lòng như vậy?
Một đôi tay ấm áp ôm lấy y, nhẹ nhàng dỗ dành, nhưng giọng nói vẫn có chút lạnh lẽo, “Việc Yến gia cấu kết với Nam Di là bị kẻ gian vu hại, bệ hạ anh minh đã giải oan cho Yến gia.”
Mấy người kia liền quỳ xuống đất hô to vạn tuế.
Nam tử ôm Thanh Chỉ xoay người rời đi. Lồng ngực nam tử rất ấm áp, rất khiến người ta an tâm, vừa giống phụ thân y mà cũng không hẳn là giống, lồng ngực phụ thân ấm áp mang theo hương thơm nhàn nhạt, còn nam tử này lại mang khí tức khiến người khác yên tâm.
Nam tử đưa Thanh Chỉ vào một gian phòng trống trải, nhẹ nhàng đặt y lên giường, sau đó lấy khăn lau khô khuôn mặt nhỏ nhắn của y.
Thanh Chỉ cúi đầu, bóng người phản chiếu trong thau đồng kia rõ ràng là một hài tử tám, chín tuổi!
Thanh Chỉ khiếp sợ thốt lên, “Ngươi... ngươi là ai?”
Nam tử ôm Thanh Chỉ vào lòng, “An Nhi, An Nhi đừng sợ, không ai có thể thương tổn ngươi nữa... ”
Thanh Chỉ mơ mơ màng màng, được nam tử ôm vào lòng y không hề có cảm giác bài xích, thậm chí còn lưu luyến hơi ấm của nam tử, y nhắm mắt lại.
Bình luận truyện