Chí Tôn Vô Lại
đang kinh ngạc, thì thấy xa xa trong rừng đột nhiên một đạo kim quang loé lên giữa không trung. Lập tức "bùng" một tiếng nổ tứ tán, trong nháy mắt mọi thứ trở nên vô cùng sáng lạn. Một đoá hoa đào huỳnh quang rực rỡ đang nở rộ, trông rực rỡ xinh đẹp vậy nhưng thật đầy sát khí! Chỉ thấy hoa đào kia phóng lên nở rộ như pháo bông, trong nháy mắt liền thấy "hú hú hú hú" vô số kiếm khí bay ra tứ tán, dày đặc như màng nhện. Cây cối trong phạm vi trăm mét bị chém nát vụn, chỉ chốc lát mạt gỗ bay toán loạn, lá bay khắp nơi! Cuồng phong nổi lên tứ phía. Dưới vô số kiếm quang, tất cả như bị nát vụn hoàn toàn, quét ngang một trận! Vùng bị bao phủ, cơ hồ như bị cơn lốc cuốn qua, trở thành vùng đất trơ trụi không cây cối.
"Kiếm thuật cao." Ngay cả Tiểu Lôi lúc này, kiếm thuật đã có chút thành tựu, cũng không thể không tán thưởng một câu.
Nhìn thấy khu rừng bị kiếm khí tạo thành một vùng đất trống, mơ hồ có hai bóng người đang giằng co! Phương viên mấy chục thước bên ngoài bị bao phủ bởi một vòng kim quang khí khiến cây cối chung quanh cơ hồ run rẩy oằn oại không ngừng. Chim chóc xung quanh sợ hãi bay mất hết, chỉ còn lại hai người ở giữa, thủy chung đối diện nhau bất động.
Khoảng cách quá xa, lại thêm chung quanh hai người đã hình thành một trường đấu khí, cao nhân tỷ đấu, pháp lực thi triển, hình thành một dải đất riêng biệt. Giờ phút này, ngay cả té một chậu nước vào đó, sợ rằng ngay cả một giọt nước cũng sẽ không lọt vào được.
Cho nên mọi người đứng trên đỉnh núi, thậm chí kể cả Tiểu Lôi, căn bản đều nhìn không được rõ ràng bộ dáng của hai người đang tỷ đấu. Gần như chỉ mơ hồ thấy được trong đó có một người tóc dài tung bay, mà chiều dài của mái tóc cơ hồ hiếm thấy. Mái tóc dài bị kình phong thổi trúng, không ngờ dường như còn dài hơn chiều cao cơ thể người đó.
Chỉ là người tóc dài này, trong tay tựa hồ không có kiếm, ngược lại người đang tỷ đấu với người tóc dài, trong tay lại cầm một thanh trường kiếm. Mọi người đang ở trên núi nên vốn nhìn không rõ lắm, bất quá quang mang của thanh trường kiếm này phát ra chói mắt, kim quang sáng lạn, nên lúc này mới thấy được hết sức rõ ràng.
Nghe được lời khen của Tiểu Lôi, Cổ Chung hòa thượng trầm ngâm một chút rồi mở miệng nói: "Tiên tử, ngươi nhìn ra lai lịch của thanh kiếm vừa rồi chứ?"
Bởi vì Diệu Yên đã có nói chuyện với Tiểu Lôi nên thiện cảm đối với Cổ Chung hòa thượng đã giảm đi nhiều, lúc lên núi không muốn để ý tới thứ người như vậy. Chỉ là thanh kiếm dưới kia có chút khiến người kinh ngạc, giờ phút này cũng không khỏi phải suy nghĩ một chút, rồi mới nghiêm mặt nói: "Một kiếm kia đăng phong tạo cực. Từ kiếm thế nhìn ra, ngay cả Lôi Tự Trảm của Côn Luân cũng không thể hơn được. Chẳng lẽ là một trong mấy vị kiếm tiên đất Thục? Một kiếm vừa rồi tựa hồ có bảy phần như là "Hoa đào kiếm khai, Tự cổ nhân lai" của vị Lăng Tiêu Tử năm xưa! Một kiếm vừa rồi, ba trăm năm trước ta đã thấy qua. Nhưng nghe nói sau thịnh hội năm đó không lâu, Lăng Tiêu Tử đã tọa hoá thành tiên rồi, cho nên người vừa thi triển một nhát kiếm kia bên dưới, tuyệt đối không phải là Lăng Tiêu Tử...."
Cổ Chung hòa thượng trong cốc gật đầu, nhíu mày nói: "Bần tăng thật ra có nghe nói vị Lăng Tiêu Tử kia có một tiểu đồ nhi, chính là tiểu đồng châm lửa hỏa thiêu khi Lăng Tiêu Tử tọa hóa năm đó. Trước khi Lăng Tiêu Tử thành tiên, có truyền lại y bát cho hắn. Chỉ là tiểu đồng thiêu hỏa đó nếu một mạch bắt đầu tu luyện, trong thời gian ba trăm năm pháp lực tuyệt đối không thể tu luyện đến mạnh như vậy! Một kiếm vừa rồi, sợ rằng vị tất đã kém hơn Lăng Tiêu Tử năm đó."
Tiểu Lôi đưa mắt nhìn Diệu Yên: "Cái gì Đào Hoa là cái gì chứ, Lăng Tiêu Tử là người gì vậy?"
Diệu Yên thở dài, nói: "Phu quân, tiên thuật phương đông bác đại tinh thâm. Thiên hạ rộng lớn, tất có kỳ nhân dị sĩ. Lăng Tiêu Tử là kiếm tiên Thục Sơn, không giống như thiếp. Lăng Tiêu Tử cả đời không cầu đại đạo, chỉ cầu kiếm đạo! Mặc dù pháp thuật thiếp sở tu là chính đạo, nhưng Lăng Tiêu Tử vẫn một lòng cầu kiếm, không cầu đạo. Hắn có một thân kiếm thuật cực mạnh một cách kỳ lạ! Tiên Lâm thịnh hội ba trăm năm trước, đã từng mời hắn tham gia luận đạo, kết quả....."
Tiểu Lôi nói: "Kết quả ra sao? Hắn nhất định đã thua, nếu không, thiên hạ ngũ phương cao nhân, sao lại không có tên hắn?"
Diệu Yên cười cười, ánh mắt có chút phức tạp rồi thấp giọng nói: "Nếu nói hắn thua, sợ rằng năm người chúng ta năm đó không khỏi cảm thấy không được công bằng. Năm đó Lăng Tiêu Tử một mình một kiếm lên núi, một bộ kiếm thuật sắc bén vô song, mọi cao nhân tham gia không ai có thể so sánh bằng. Nếu chỉ đơn giản là "luận kiếm", hắn tất nhiên là tuyệt đỉnh đương thời! Ngày đó luận kiếm, chúng cao nhân có kiến giải khác nhau, tự nhiên là sẽ rút kiếm tỷ thí. Hai mươi người tham dự đại hội, Lăng Tiêu Tử liên tục đấu mười chín người không bại một trận."
"Chưa hề bại một trận? Chẳng lẽ... ngũ phương cao nhân các người cũng không phải đối thủ của hắn?"
Cổ Chung hòa thượng ở bên cạnh ho khan một tiếng rồi chậm rãi nói: "Không sai, nếu chỉ đơn thuần nói về kiếm đạo, Lăng Tiêu Tử đã trên bần tăng rất xa. Bất quá pháp thuật môn đạo trên thiên hạ có nhiều, kiếm đạo cũng bất quá chỉ là một loại trong đó. Kiếm đạo kia của Lăng Tiêu Tử cường mạnh, đáng tiếc đạo cơ bất ổn, cả đời chỉ nghiêng vào lưỡi kiếm nên thành tựu chỉ có hạn, không cách nào tham thấu được thông thiên đại đạo. Cái gọi là cứng thì dễ gãy, kiếm thuật của hắn bá đạo vô song, không ai có thể áp đảo được khí thế sắc bén kia, nhưng quá ư bá đạo, vị tất đã là chánh đạo... ài..."
Diệu Yên liếc mắt nhìn Tiểu Lôi, thấp giọng nói: "Ngày đó luận kiếm, Lăng Tiêu Tử đánh với mười chín người, thắng hết mười bảy trận. Đông Phương Vô Thắng chỉ đỡ được mười bốn kiếm, rồi quăng kiếm nhận thua... Chàng đã thấy qua Tửu hồ lô hấp nhân kiếm khí của Đông Phương Vô Thắng rồi... Đó chính là do hắn sau khi thảm bại trong tay Lăng Tiêu Tử, tự biết cuộc đời này kiếm đạo vĩnh viễn không cách nào thắng được Lăng Tiêu Tử, chỉ có thể tìm con đường khác, từ pháp môn khác nghĩ ra một biện pháp khắc chế kiếm khí."
Trong lòng Tiểu Lôi cũng rùng mình, Đông Phương Vô Thắng mặc dù làm người thì rách việc, chính mình cũng chẳng đánh giá cao hắn, bất quá nói về pháp lực của hắn, quả thật cũng không hổ là một cường giả đương thời. Có thể liệt vào trong ngũ phương cao nhân, tự nhiên là được công nhận rồi! Không ngờ có thể khiến Đông Phương Vô Thắng sinh ra ý niệm không cách nào địch nổi, thậm chí vì hắn mà buông bỏ kiếm đạo, chuyển sang tu luyện pháp thuật khắc chế kiếm đạo.... Lăng Tiêu Tử kia quả nhiên bất phàm.
Nhưng Diệu Yên nói tiếp một câu, lại khiến Tiểu Lôi càng thêm giật mình....
"Côn Luân chưởng môn Ngọc Cơ Tử cùng hắn luận kiếm một trận, hai người đấu nhau ba mươi sáu kiếm, Ngọc Cơ Tử đương trường gãy kiếm không địch nổi." Diệu Yên thở dài: "Nhớ lại năm đó vị đạo hữu kia đánh gãy kiếm của Ngọc Cơ Tử, hoành kiếm đứng đó, búng chỉ bật gió, âm hưởng vang vọng đỉnh núi, phong thái đó thật khiến kẻ khác kính phục."
"Kiếm thuật của Ngọc Cơ Tử cũng thua trong tay hắn sao?"
Tiểu Lôi lúc này mới động dung.
Bản lãnh Ngọc Cơ Tử hắn rõ nhất. Côn Luân chưởng môn pháp lực cường mạnh, kiếm thuật cao cường, tự nhiên là không cần phải nói. Huống hồ Phong Tự Tam Thập Lục Trảm của Côn Luân phái, Lôi Tự Thập Bát Linh Bát Trảm, đều là tuyệt đỉnh kiếm thuật, nhất là Lôi Tự Nhất Bách Linh Bát Trảm, đương thời sợ rằng chỉ có Khinh Linh Tử, loại lão quái vật tu luyện Viên Chân Diệu Quyết tới đại thành mới có thể địch nổi.
Diệu Yên cười nói: "Ngọc Cơ Tử lúc ấy mặc dù bị thua, nhưng lưu lại một câu nói. Nói rằng Côn Luân tuyệt học Lôi Tự Nhất Bách Linh Bát Trảm chưa luyện thành, tương lai luyện thành, nhất định phải tìm Lăng Tiêu Tử lãnh giáo. Ngọc Cơ Tử quả nhiên sau khi đại hội chấm dứt, khổ luyện kiếm đạo, rốt cuộc luyện thành Lôi Tự Quyết. Chỉ có điều Lăng Tiêu Tử lại thành tiên quá sớm. Lôi Tự Quyết của Ngọc Cơ Tử ba năm trước tại Côn Luân phái sử dụng một lần, thua cho Khinh Linh Tử. Mấy chuyện sau này, hiện giờ mấy người năm xưa đều không biết."
Tiểu Lôi cười nói: "Sau đó thì sao? Nàng nói hắn thắng mười bảy trận, vậy hai trận cuối thì sao?"
"Một trận là đánh với thiếp, trận này kỳ thật thiếp thua, bất quá thiếp ra chút thủ xảo, Lăng Tiêu Tử lại cũng nhường ba phần, thiếp mới miễn cưỡng ngang tay.... Hiện giờ nghĩ lại, Lăng Tiêu Tử chỉ sợ là cố ý nhường thiếp, mục đích... e là vì Khinh Linh Tử đạo huynh."
Diệu Yên thở dài: "Nhãn quang của Lăng Tiêu Tử cực tốt, thiếp đoán rằng hắn sớm đã nhìn ra bản lĩnh của Khinh Linh Tử đạo huynh trên thiếp rất xa. Mục tiêu chính thức trong lòng e rằng là muốn cùng Khinh Linh Tử đạo huynh đấu một trận. Cùng thiếp đánh một trận... thiếp vốn không phải am hiểu kiếm thuật lắm, hắn lại cố ý nhường thiếp đánh ngang tay, muốn để bảo tồn thực lực, dùng trạng thái tốt nhất để đối chiến với Khinh Linh Tử."
Tiểu Lôi chăm chú lắng nghe, vị Lăng Tiêu Tử kia quả nhiên bất phàm. Cứ nghĩ tới cái bản lãnh năm đó của hắn, liên tiếp đánh bại mười bảy vị cao thủ đỉnh điểm thiên hạ dưới kiếm... thật khí khái cỡ nào!
Sắc mặt Diệu Yên căng thẳng, thấp giọng nói: "Phu quân, sau này mỗi lần thiếp nhớ lại trận đánh năm đó, luôn hiểu được... Tựa hồ thịnh hội năm đó, Khinh Linh Tử đạo huynh giấu giếm thực lực mọi mặt, không muốn lộ ra. Nhưng lại chỉ có một trận tỷ đấu với Lăng Tiêu Tử là một trận đấu thật sự."
Ánh mắt Tiểu Lôi lộ ra vẻ khác thường.
Khinh Linh Tử... Lão chỉ với một bộ Nghịch Thiên Kiếm không trọn vẹn đã có thể đả biến thiên hạ vô địch thủ a!
"Hai người... tỷ thí thế nào?"
Diệu Yên đột nhiên cười, lắc đầu nói: "Phu quân, chuyện này chàng chỉ sợ sẽ thất vọng... Vốn thiếp tưởng rằng hai người sẽ đánh tới long trời lở đất, nhưng hai người từ đầu tới đuôi chỉ xuất ra một kiếm."
Một kiếm?
Gia Cát Thần Toán cùng Khương Đại Hồ Tử ở cạnh nghe Diệu Yên cùng Cổ Chung hòa thượng nói đến chuyện cũ năm đó, không khỏi chăm chú xuất thần, lại nghe hai tuyệt đỉnh cao thủ đấu kiếm, chỉ xuất ra có một kiếm, không khỏi có chút thất vọng.
Chỉ có Tiểu Lôi, trong mắt chợt bắn ra vài tia kim quang, thấp giọng nói: "Một kiếm... một kiếm..." Trong ngữ khí có phần suy tư, đột nhiên thấp giọng nói: "Quả nhiên như vậy."
Nghịch Thiên Kiếm là cái gì? Là lấy Nghịch Thiên Quyết làm trụ cột! Nghịch Thiên Quyết mới có thể làm cho người ta trong nháy mắt bạo phát ra tiềm lực lớn nhất. Nếu không có Nghịch Thiên Quyết làm trụ cột... Nghịch Thiên Kiếm có mạnh cỡ nào đi nữa, cũng bất quá chỉ có thể xuất ra một kiếm mà thôi.
Chỉ có điều uy lực của một kiếm này đã đủ để long trời lở đất.
Diệu Yên chậm rãi nói: "Quang mang của một kiếm kia khiến không ai nhìn rõ. Với mục lực của thiếp cũng không thể thấy rõ ràng. Hai người đã đấu xong! Ngày đó thấy vạt áo Khinh Linh Tử đạo huynh rách mất vài chỗ, còn một mảnh tay áo của Lăng Tiêu Tử cũng rách nát bay đi! Vị Lăng Tiêu Tử kia vứt kiếm xuống đất, nhìn chằm chằm Khinh Linh Tử đạo huynh một lúc lâu, không hề nói một câu. Chỉ biết cuối cùng cũng xoay người bỏ đi, trước khi đi có nói một câu: "Có ngươi trên đời, ta không phải tịch mịch."
Trầm mặc.....
Qua một hồi lâu, người nói đầu tiền, không ngờ là Gia Cát Thần Toán. Sắc mặt lão ngưng trọng, thở dài nói: "Phong thái của tiền bối cao nhân, ta chỉ có thể nhìn theo mà cảm thán."
Tiểu Lôi lắc đầu, trong lòng có phần phức tạp. Nhìn thấy hai người tỷ đấu trong núi vẫn vậy, một chút cũng không nhúc nhích.
Diệu Yên chậm rãi nói: "Nếu so tu vi bản lãnh, Lăng Tiêu Tử ngoại trừ am hiểu kiếm đạo ra, các bản lãnh khác đều bình thường. Nếu liều mạng sanh tử, chỉ sợ bản lãnh của hắn vị tất có thể xếp vào nhóm mười người đứng đầu trong thịnh hội năm đó. Chỉ có kiếm đạo đơn thuần là hạng nhất. Thiên hạ năm xưa có thể đối kháng lại hắn cũng chỉ có Khinh Linh Tử thôi."
Mọi người đang suýt xoa bàn luận, thì lại nghe được tiếng vang vọng lên từ dưới chân núi, liền thấy một bóng đen phóng lên, chính là cặp nam nữ trẻ tuổi của Thiên Cơ Môn cưỡi cơ quan thú bay lên. Cơ quan thú hạ xuống đỉnh núi, thì phát hiện thấy trên lưng thần điêu, ngoại trừ hai người Thiên Cơ Môn còn có thêm một người! Người nọ thân thể lảo đảo lộn mình từ trên cơ quan thú xuống, cặp mắt thì híp, mũi to miệng rộng tươi cười, một đôi tai lớn hứng gió, tóc hoa râm tán loạn, khi xuống tới đất, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: "Ai nha ai nha... thiếu chút nữa lấy mạng của lão đầu tử ta! Nữ nhân lợi hại! Rất lợi hại á."
Hắn ta lúc này mới lóp ngóp đứng lên, ngẩng đầu cười nói: "Tiểu lão nhi ra mắt các vị đạo hữu! Ta trên đường gặp phải một ác nhân, suýt nữa thì không gặp được các vị đạo hữu rồi."
Hắn bỗng liếc mắt nhìn Diệu Yên đứng sau Tiểu Lôi, đột nhiên tựa hồ như mèo bị đạp đuôi, bỏ trốn chạy, kêu thảm một tiếng thật to, thân thể lảo đảo lui về sau, hai tay chỉ vào Diệu Yên: "Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi...." Hai tay cuống quít loạn động: "Ngươi ngươi ngươi ngươi ... ngươi đừng lại đây."
Chân hắn lảo đảo, lại không biết đã lùi tới sát vách núi, vừa lui về sau nửa bước, đã một cước đạp vào khoảng không, lúc này mới mất thăng bằng, thân thể rơi xuống, Tiểu Lôi phản ứng nhanh nhất, sớm lắc mình tới chụp lấy cổ tay của hắn, kéo hắn lên.
Diệu Yên nhíu mày, nhìn phản ứng kỳ quái của người này, không nhịn được nói: "Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì?"
"A... không dám không dám! Không dám!" Trên mặt người nọ lộ vẻ sợ hãi, thân thể run cầm cập, vẻ mặt đau khổ, lớn tiếng nói: "Tiên tử tha mạng... tha mạng a! Tiểu lão nhi thật sự không biết người nàng nói ở chỗ nào."
Diệu Yên cả giận nói: "Nói tầm bậy tầm bạ cái gì vậy."
Người nọ sợ nhũn cả chân: "Vâng vâng vâng, tiểu lão nhi... a không không không, tiểu nhân, tiểu nhân hồ đồ, là tiểu nhân nói tầm bậy tầm bạ."
Tiểu Lôi cười cười kéo hắn đứng thẳng dậy, rồi nói: "Vị lão tiên sinh này là người phương nào? Vì sao lại bị thê tử của ta dọa đến như thế này?"
Lão già đột nhiên sửng sốt một chút, xoay người nhìn phía dưới chân núi một chút phía xa xa trong rừng, rồi lại quay đầu nhìn Diệu Yên một chút, sắc mặt nhất thời trở nên cổ quái: "Ái chà, người không phải... người không phải."
Tiểu Lôi trong lòng bắt đầu mơ hồ đoán được chuyện gì, hắn lập tức cùng Diệu Yên trao đổi ánh mắt, lại nghe người nọ nói: "Tiểu lão nhi là Xuyên Trung Đan Hà Tử...."
Vừa nói tới đây, Cổ Chung hòa thượng đã gật đầu nói: "À, nguyên lai là môn chủ Đan môn."
Đan Hà Tử vẻ mặt đau khổ nói: "Đan môn ta bất quá chỉ là am hiểu luyện chế đan dược thôi, nhờ ơn chư vị không bỏ quên, nên mới được đến tham dự thịnh hội. Nhân lúc đi ngang qua rừng nuôi sâm của Côn Luân, vốn tiểu lão nhi trong lòng ngưỡng mộ rừng sâm của phái Côn Luân có nhiều loại thảo dược kỳ dị, muốn kiến thức một phen, không ngờ lại gặp một ác nữ! Nữ nhân này vô cùng kỳ quái, một mình đi lại trong rừng, vừa thấy tiểu lão nhi, đã như nổi điên, bắt lấy ta, hỏi ta có biết hắn ở chỗ nào không! Tam Thanh Đạo Tôn tại thượng, tiểu lão nhi nào nhận ra "hắn" là ai, càng không biết nữ nhân điên khùng đó là ai nữa! Tội nghiệp ta bị ả bắt được, cứ thế bị hành hạ đủ ba ngày! Sau đó trong rừng may mắn gặp được một vị đạo hữu đến đây tham gia thịnh hội. Ta mở miệng cầu cứu, vị đạo hữu kia liền ra tay trợ giúp, ra tay đánh nhau với nữ nhân kia! Bây giờ đang ở ngay phía dưới! Nữ nhân đó rất lợi hại! Xin thỉnh các vị ra tay trợ giúp."
Hắn còn chưa nói xong, mắt của Tiểu Lôi cùng Diệu Yên đã đồng thời sáng ngời, hai người nhìn thoáng qua nhau, cùng nắm tay nhẹ nhàng bay nhanh xuống khu rừng dưới chân núi.
Chương 262: Kiếm khí tung hoành
đang kinh ngạc, thì thấy xa xa trong rừng đột nhiên một đạo kim quang loé lên giữa không trung. Lập tức "bùng" một tiếng nổ tứ tán, trong nháy mắt mọi thứ trở nên vô cùng sáng lạn. Một đoá hoa đào huỳnh quang rực rỡ đang nở rộ, trông rực rỡ xinh đẹp vậy nhưng thật đầy sát khí! Chỉ thấy hoa đào kia phóng lên nở rộ như pháo bông, trong nháy mắt liền thấy "hú hú hú hú" vô số kiếm khí bay ra tứ tán, dày đặc như màng nhện. Cây cối trong phạm vi trăm mét bị chém nát vụn, chỉ chốc lát mạt gỗ bay toán loạn, lá bay khắp nơi! Cuồng phong nổi lên tứ phía. Dưới vô số kiếm quang, tất cả như bị nát vụn hoàn toàn, quét ngang một trận! Vùng bị bao phủ, cơ hồ như bị cơn lốc cuốn qua, trở thành vùng đất trơ trụi không cây cối.
"Kiếm thuật cao." Ngay cả Tiểu Lôi lúc này, kiếm thuật đã có chút thành tựu, cũng không thể không tán thưởng một câu.
Nhìn thấy khu rừng bị kiếm khí tạo thành một vùng đất trống, mơ hồ có hai bóng người đang giằng co! Phương viên mấy chục thước bên ngoài bị bao phủ bởi một vòng kim quang khí khiến cây cối chung quanh cơ hồ run rẩy oằn oại không ngừng. Chim chóc xung quanh sợ hãi bay mất hết, chỉ còn lại hai người ở giữa, thủy chung đối diện nhau bất động.
Khoảng cách quá xa, lại thêm chung quanh hai người đã hình thành một trường đấu khí, cao nhân tỷ đấu, pháp lực thi triển, hình thành một dải đất riêng biệt. Giờ phút này, ngay cả té một chậu nước vào đó, sợ rằng ngay cả một giọt nước cũng sẽ không lọt vào được.
Cho nên mọi người đứng trên đỉnh núi, thậm chí kể cả Tiểu Lôi, căn bản đều nhìn không được rõ ràng bộ dáng của hai người đang tỷ đấu. Gần như chỉ mơ hồ thấy được trong đó có một người tóc dài tung bay, mà chiều dài của mái tóc cơ hồ hiếm thấy. Mái tóc dài bị kình phong thổi trúng, không ngờ dường như còn dài hơn chiều cao cơ thể người đó.
Chỉ là người tóc dài này, trong tay tựa hồ không có kiếm, ngược lại người đang tỷ đấu với người tóc dài, trong tay lại cầm một thanh trường kiếm. Mọi người đang ở trên núi nên vốn nhìn không rõ lắm, bất quá quang mang của thanh trường kiếm này phát ra chói mắt, kim quang sáng lạn, nên lúc này mới thấy được hết sức rõ ràng.
Nghe được lời khen của Tiểu Lôi, Cổ Chung hòa thượng trầm ngâm một chút rồi mở miệng nói: "Tiên tử, ngươi nhìn ra lai lịch của thanh kiếm vừa rồi chứ?"
Bởi vì Diệu Yên đã có nói chuyện với Tiểu Lôi nên thiện cảm đối với Cổ Chung hòa thượng đã giảm đi nhiều, lúc lên núi không muốn để ý tới thứ người như vậy. Chỉ là thanh kiếm dưới kia có chút khiến người kinh ngạc, giờ phút này cũng không khỏi phải suy nghĩ một chút, rồi mới nghiêm mặt nói: "Một kiếm kia đăng phong tạo cực. Từ kiếm thế nhìn ra, ngay cả Lôi Tự Trảm của Côn Luân cũng không thể hơn được. Chẳng lẽ là một trong mấy vị kiếm tiên đất Thục? Một kiếm vừa rồi tựa hồ có bảy phần như là "Hoa đào kiếm khai, Tự cổ nhân lai" của vị Lăng Tiêu Tử năm xưa! Một kiếm vừa rồi, ba trăm năm trước ta đã thấy qua. Nhưng nghe nói sau thịnh hội năm đó không lâu, Lăng Tiêu Tử đã tọa hoá thành tiên rồi, cho nên người vừa thi triển một nhát kiếm kia bên dưới, tuyệt đối không phải là Lăng Tiêu Tử...."
Cổ Chung hòa thượng trong cốc gật đầu, nhíu mày nói: "Bần tăng thật ra có nghe nói vị Lăng Tiêu Tử kia có một tiểu đồ nhi, chính là tiểu đồng châm lửa hỏa thiêu khi Lăng Tiêu Tử tọa hóa năm đó. Trước khi Lăng Tiêu Tử thành tiên, có truyền lại y bát cho hắn. Chỉ là tiểu đồng thiêu hỏa đó nếu một mạch bắt đầu tu luyện, trong thời gian ba trăm năm pháp lực tuyệt đối không thể tu luyện đến mạnh như vậy! Một kiếm vừa rồi, sợ rằng vị tất đã kém hơn Lăng Tiêu Tử năm đó."
Tiểu Lôi đưa mắt nhìn Diệu Yên: "Cái gì Đào Hoa là cái gì chứ, Lăng Tiêu Tử là người gì vậy?"
Diệu Yên thở dài, nói: "Phu quân, tiên thuật phương đông bác đại tinh thâm. Thiên hạ rộng lớn, tất có kỳ nhân dị sĩ. Lăng Tiêu Tử là kiếm tiên Thục Sơn, không giống như thiếp. Lăng Tiêu Tử cả đời không cầu đại đạo, chỉ cầu kiếm đạo! Mặc dù pháp thuật thiếp sở tu là chính đạo, nhưng Lăng Tiêu Tử vẫn một lòng cầu kiếm, không cầu đạo. Hắn có một thân kiếm thuật cực mạnh một cách kỳ lạ! Tiên Lâm thịnh hội ba trăm năm trước, đã từng mời hắn tham gia luận đạo, kết quả....."
Tiểu Lôi nói: "Kết quả ra sao? Hắn nhất định đã thua, nếu không, thiên hạ ngũ phương cao nhân, sao lại không có tên hắn?"
Diệu Yên cười cười, ánh mắt có chút phức tạp rồi thấp giọng nói: "Nếu nói hắn thua, sợ rằng năm người chúng ta năm đó không khỏi cảm thấy không được công bằng. Năm đó Lăng Tiêu Tử một mình một kiếm lên núi, một bộ kiếm thuật sắc bén vô song, mọi cao nhân tham gia không ai có thể so sánh bằng. Nếu chỉ đơn giản là "luận kiếm", hắn tất nhiên là tuyệt đỉnh đương thời! Ngày đó luận kiếm, chúng cao nhân có kiến giải khác nhau, tự nhiên là sẽ rút kiếm tỷ thí. Hai mươi người tham dự đại hội, Lăng Tiêu Tử liên tục đấu mười chín người không bại một trận."
"Chưa hề bại một trận? Chẳng lẽ... ngũ phương cao nhân các người cũng không phải đối thủ của hắn?"
Cổ Chung hòa thượng ở bên cạnh ho khan một tiếng rồi chậm rãi nói: "Không sai, nếu chỉ đơn thuần nói về kiếm đạo, Lăng Tiêu Tử đã trên bần tăng rất xa. Bất quá pháp thuật môn đạo trên thiên hạ có nhiều, kiếm đạo cũng bất quá chỉ là một loại trong đó. Kiếm đạo kia của Lăng Tiêu Tử cường mạnh, đáng tiếc đạo cơ bất ổn, cả đời chỉ nghiêng vào lưỡi kiếm nên thành tựu chỉ có hạn, không cách nào tham thấu được thông thiên đại đạo. Cái gọi là cứng thì dễ gãy, kiếm thuật của hắn bá đạo vô song, không ai có thể áp đảo được khí thế sắc bén kia, nhưng quá ư bá đạo, vị tất đã là chánh đạo... ài..."
Diệu Yên liếc mắt nhìn Tiểu Lôi, thấp giọng nói: "Ngày đó luận kiếm, Lăng Tiêu Tử đánh với mười chín người, thắng hết mười bảy trận. Đông Phương Vô Thắng chỉ đỡ được mười bốn kiếm, rồi quăng kiếm nhận thua... Chàng đã thấy qua Tửu hồ lô hấp nhân kiếm khí của Đông Phương Vô Thắng rồi... Đó chính là do hắn sau khi thảm bại trong tay Lăng Tiêu Tử, tự biết cuộc đời này kiếm đạo vĩnh viễn không cách nào thắng được Lăng Tiêu Tử, chỉ có thể tìm con đường khác, từ pháp môn khác nghĩ ra một biện pháp khắc chế kiếm khí."
Trong lòng Tiểu Lôi cũng rùng mình, Đông Phương Vô Thắng mặc dù làm người thì rách việc, chính mình cũng chẳng đánh giá cao hắn, bất quá nói về pháp lực của hắn, quả thật cũng không hổ là một cường giả đương thời. Có thể liệt vào trong ngũ phương cao nhân, tự nhiên là được công nhận rồi! Không ngờ có thể khiến Đông Phương Vô Thắng sinh ra ý niệm không cách nào địch nổi, thậm chí vì hắn mà buông bỏ kiếm đạo, chuyển sang tu luyện pháp thuật khắc chế kiếm đạo.... Lăng Tiêu Tử kia quả nhiên bất phàm.
Nhưng Diệu Yên nói tiếp một câu, lại khiến Tiểu Lôi càng thêm giật mình....
"Côn Luân chưởng môn Ngọc Cơ Tử cùng hắn luận kiếm một trận, hai người đấu nhau ba mươi sáu kiếm, Ngọc Cơ Tử đương trường gãy kiếm không địch nổi." Diệu Yên thở dài: "Nhớ lại năm đó vị đạo hữu kia đánh gãy kiếm của Ngọc Cơ Tử, hoành kiếm đứng đó, búng chỉ bật gió, âm hưởng vang vọng đỉnh núi, phong thái đó thật khiến kẻ khác kính phục."
"Kiếm thuật của Ngọc Cơ Tử cũng thua trong tay hắn sao?"
Tiểu Lôi lúc này mới động dung.
Bản lãnh Ngọc Cơ Tử hắn rõ nhất. Côn Luân chưởng môn pháp lực cường mạnh, kiếm thuật cao cường, tự nhiên là không cần phải nói. Huống hồ Phong Tự Tam Thập Lục Trảm của Côn Luân phái, Lôi Tự Thập Bát Linh Bát Trảm, đều là tuyệt đỉnh kiếm thuật, nhất là Lôi Tự Nhất Bách Linh Bát Trảm, đương thời sợ rằng chỉ có Khinh Linh Tử, loại lão quái vật tu luyện Viên Chân Diệu Quyết tới đại thành mới có thể địch nổi.
Diệu Yên cười nói: "Ngọc Cơ Tử lúc ấy mặc dù bị thua, nhưng lưu lại một câu nói. Nói rằng Côn Luân tuyệt học Lôi Tự Nhất Bách Linh Bát Trảm chưa luyện thành, tương lai luyện thành, nhất định phải tìm Lăng Tiêu Tử lãnh giáo. Ngọc Cơ Tử quả nhiên sau khi đại hội chấm dứt, khổ luyện kiếm đạo, rốt cuộc luyện thành Lôi Tự Quyết. Chỉ có điều Lăng Tiêu Tử lại thành tiên quá sớm. Lôi Tự Quyết của Ngọc Cơ Tử ba năm trước tại Côn Luân phái sử dụng một lần, thua cho Khinh Linh Tử. Mấy chuyện sau này, hiện giờ mấy người năm xưa đều không biết."
Tiểu Lôi cười nói: "Sau đó thì sao? Nàng nói hắn thắng mười bảy trận, vậy hai trận cuối thì sao?"
"Một trận là đánh với thiếp, trận này kỳ thật thiếp thua, bất quá thiếp ra chút thủ xảo, Lăng Tiêu Tử lại cũng nhường ba phần, thiếp mới miễn cưỡng ngang tay.... Hiện giờ nghĩ lại, Lăng Tiêu Tử chỉ sợ là cố ý nhường thiếp, mục đích... e là vì Khinh Linh Tử đạo huynh."
Diệu Yên thở dài: "Nhãn quang của Lăng Tiêu Tử cực tốt, thiếp đoán rằng hắn sớm đã nhìn ra bản lĩnh của Khinh Linh Tử đạo huynh trên thiếp rất xa. Mục tiêu chính thức trong lòng e rằng là muốn cùng Khinh Linh Tử đạo huynh đấu một trận. Cùng thiếp đánh một trận... thiếp vốn không phải am hiểu kiếm thuật lắm, hắn lại cố ý nhường thiếp đánh ngang tay, muốn để bảo tồn thực lực, dùng trạng thái tốt nhất để đối chiến với Khinh Linh Tử."
Tiểu Lôi chăm chú lắng nghe, vị Lăng Tiêu Tử kia quả nhiên bất phàm. Cứ nghĩ tới cái bản lãnh năm đó của hắn, liên tiếp đánh bại mười bảy vị cao thủ đỉnh điểm thiên hạ dưới kiếm... thật khí khái cỡ nào!
Sắc mặt Diệu Yên căng thẳng, thấp giọng nói: "Phu quân, sau này mỗi lần thiếp nhớ lại trận đánh năm đó, luôn hiểu được... Tựa hồ thịnh hội năm đó, Khinh Linh Tử đạo huynh giấu giếm thực lực mọi mặt, không muốn lộ ra. Nhưng lại chỉ có một trận tỷ đấu với Lăng Tiêu Tử là một trận đấu thật sự."
Ánh mắt Tiểu Lôi lộ ra vẻ khác thường.
Khinh Linh Tử... Lão chỉ với một bộ Nghịch Thiên Kiếm không trọn vẹn đã có thể đả biến thiên hạ vô địch thủ a!
"Hai người... tỷ thí thế nào?"
Diệu Yên đột nhiên cười, lắc đầu nói: "Phu quân, chuyện này chàng chỉ sợ sẽ thất vọng... Vốn thiếp tưởng rằng hai người sẽ đánh tới long trời lở đất, nhưng hai người từ đầu tới đuôi chỉ xuất ra một kiếm."
Một kiếm?
Gia Cát Thần Toán cùng Khương Đại Hồ Tử ở cạnh nghe Diệu Yên cùng Cổ Chung hòa thượng nói đến chuyện cũ năm đó, không khỏi chăm chú xuất thần, lại nghe hai tuyệt đỉnh cao thủ đấu kiếm, chỉ xuất ra có một kiếm, không khỏi có chút thất vọng.
Chỉ có Tiểu Lôi, trong mắt chợt bắn ra vài tia kim quang, thấp giọng nói: "Một kiếm... một kiếm..." Trong ngữ khí có phần suy tư, đột nhiên thấp giọng nói: "Quả nhiên như vậy."
Nghịch Thiên Kiếm là cái gì? Là lấy Nghịch Thiên Quyết làm trụ cột! Nghịch Thiên Quyết mới có thể làm cho người ta trong nháy mắt bạo phát ra tiềm lực lớn nhất. Nếu không có Nghịch Thiên Quyết làm trụ cột... Nghịch Thiên Kiếm có mạnh cỡ nào đi nữa, cũng bất quá chỉ có thể xuất ra một kiếm mà thôi.
Chỉ có điều uy lực của một kiếm này đã đủ để long trời lở đất.
Diệu Yên chậm rãi nói: "Quang mang của một kiếm kia khiến không ai nhìn rõ. Với mục lực của thiếp cũng không thể thấy rõ ràng. Hai người đã đấu xong! Ngày đó thấy vạt áo Khinh Linh Tử đạo huynh rách mất vài chỗ, còn một mảnh tay áo của Lăng Tiêu Tử cũng rách nát bay đi! Vị Lăng Tiêu Tử kia vứt kiếm xuống đất, nhìn chằm chằm Khinh Linh Tử đạo huynh một lúc lâu, không hề nói một câu. Chỉ biết cuối cùng cũng xoay người bỏ đi, trước khi đi có nói một câu: "Có ngươi trên đời, ta không phải tịch mịch."
Trầm mặc.....
Qua một hồi lâu, người nói đầu tiền, không ngờ là Gia Cát Thần Toán. Sắc mặt lão ngưng trọng, thở dài nói: "Phong thái của tiền bối cao nhân, ta chỉ có thể nhìn theo mà cảm thán."
Tiểu Lôi lắc đầu, trong lòng có phần phức tạp. Nhìn thấy hai người tỷ đấu trong núi vẫn vậy, một chút cũng không nhúc nhích.
Diệu Yên chậm rãi nói: "Nếu so tu vi bản lãnh, Lăng Tiêu Tử ngoại trừ am hiểu kiếm đạo ra, các bản lãnh khác đều bình thường. Nếu liều mạng sanh tử, chỉ sợ bản lãnh của hắn vị tất có thể xếp vào nhóm mười người đứng đầu trong thịnh hội năm đó. Chỉ có kiếm đạo đơn thuần là hạng nhất. Thiên hạ năm xưa có thể đối kháng lại hắn cũng chỉ có Khinh Linh Tử thôi."
Mọi người đang suýt xoa bàn luận, thì lại nghe được tiếng vang vọng lên từ dưới chân núi, liền thấy một bóng đen phóng lên, chính là cặp nam nữ trẻ tuổi của Thiên Cơ Môn cưỡi cơ quan thú bay lên. Cơ quan thú hạ xuống đỉnh núi, thì phát hiện thấy trên lưng thần điêu, ngoại trừ hai người Thiên Cơ Môn còn có thêm một người! Người nọ thân thể lảo đảo lộn mình từ trên cơ quan thú xuống, cặp mắt thì híp, mũi to miệng rộng tươi cười, một đôi tai lớn hứng gió, tóc hoa râm tán loạn, khi xuống tới đất, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: "Ai nha ai nha... thiếu chút nữa lấy mạng của lão đầu tử ta! Nữ nhân lợi hại! Rất lợi hại á."
Hắn ta lúc này mới lóp ngóp đứng lên, ngẩng đầu cười nói: "Tiểu lão nhi ra mắt các vị đạo hữu! Ta trên đường gặp phải một ác nhân, suýt nữa thì không gặp được các vị đạo hữu rồi."
Hắn bỗng liếc mắt nhìn Diệu Yên đứng sau Tiểu Lôi, đột nhiên tựa hồ như mèo bị đạp đuôi, bỏ trốn chạy, kêu thảm một tiếng thật to, thân thể lảo đảo lui về sau, hai tay chỉ vào Diệu Yên: "Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi...." Hai tay cuống quít loạn động: "Ngươi ngươi ngươi ngươi ... ngươi đừng lại đây."
Chân hắn lảo đảo, lại không biết đã lùi tới sát vách núi, vừa lui về sau nửa bước, đã một cước đạp vào khoảng không, lúc này mới mất thăng bằng, thân thể rơi xuống, Tiểu Lôi phản ứng nhanh nhất, sớm lắc mình tới chụp lấy cổ tay của hắn, kéo hắn lên.
Diệu Yên nhíu mày, nhìn phản ứng kỳ quái của người này, không nhịn được nói: "Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì?"
"A... không dám không dám! Không dám!" Trên mặt người nọ lộ vẻ sợ hãi, thân thể run cầm cập, vẻ mặt đau khổ, lớn tiếng nói: "Tiên tử tha mạng... tha mạng a! Tiểu lão nhi thật sự không biết người nàng nói ở chỗ nào."
Diệu Yên cả giận nói: "Nói tầm bậy tầm bạ cái gì vậy."
Người nọ sợ nhũn cả chân: "Vâng vâng vâng, tiểu lão nhi... a không không không, tiểu nhân, tiểu nhân hồ đồ, là tiểu nhân nói tầm bậy tầm bạ."
Tiểu Lôi cười cười kéo hắn đứng thẳng dậy, rồi nói: "Vị lão tiên sinh này là người phương nào? Vì sao lại bị thê tử của ta dọa đến như thế này?"
Lão già đột nhiên sửng sốt một chút, xoay người nhìn phía dưới chân núi một chút phía xa xa trong rừng, rồi lại quay đầu nhìn Diệu Yên một chút, sắc mặt nhất thời trở nên cổ quái: "Ái chà, người không phải... người không phải."
Tiểu Lôi trong lòng bắt đầu mơ hồ đoán được chuyện gì, hắn lập tức cùng Diệu Yên trao đổi ánh mắt, lại nghe người nọ nói: "Tiểu lão nhi là Xuyên Trung Đan Hà Tử...."
Vừa nói tới đây, Cổ Chung hòa thượng đã gật đầu nói: "À, nguyên lai là môn chủ Đan môn."
Đan Hà Tử vẻ mặt đau khổ nói: "Đan môn ta bất quá chỉ là am hiểu luyện chế đan dược thôi, nhờ ơn chư vị không bỏ quên, nên mới được đến tham dự thịnh hội. Nhân lúc đi ngang qua rừng nuôi sâm của Côn Luân, vốn tiểu lão nhi trong lòng ngưỡng mộ rừng sâm của phái Côn Luân có nhiều loại thảo dược kỳ dị, muốn kiến thức một phen, không ngờ lại gặp một ác nữ! Nữ nhân này vô cùng kỳ quái, một mình đi lại trong rừng, vừa thấy tiểu lão nhi, đã như nổi điên, bắt lấy ta, hỏi ta có biết hắn ở chỗ nào không! Tam Thanh Đạo Tôn tại thượng, tiểu lão nhi nào nhận ra "hắn" là ai, càng không biết nữ nhân điên khùng đó là ai nữa! Tội nghiệp ta bị ả bắt được, cứ thế bị hành hạ đủ ba ngày! Sau đó trong rừng may mắn gặp được một vị đạo hữu đến đây tham gia thịnh hội. Ta mở miệng cầu cứu, vị đạo hữu kia liền ra tay trợ giúp, ra tay đánh nhau với nữ nhân kia! Bây giờ đang ở ngay phía dưới! Nữ nhân đó rất lợi hại! Xin thỉnh các vị ra tay trợ giúp."
Hắn còn chưa nói xong, mắt của Tiểu Lôi cùng Diệu Yên đã đồng thời sáng ngời, hai người nhìn thoáng qua nhau, cùng nắm tay nhẹ nhàng bay nhanh xuống khu rừng dưới chân núi.
Bình luận truyện