Chí Tôn Vô Lại
"Chư vị…" Ngọc Cơ Tử đứng dậy cất cao giọng nói: "Chúng ta ngồi đây có không ít người đã từng tham dự thịnh hội lần trước, đề mục đầu tiên, ta nghĩ mọi người so cước lực, nói có vẻ buồn cười, phàm khi thế nhân nói tới thần tiên, ngự phong mà đi là điều đầu tiên đề cập. Ngự phong đằng vân thuật của chúng ta, luôn là căn bản. Bất quá nói đến bản lĩnh ngự phong thuật, bần đạo không dám phô trương, Côn Luân phái không coi thân pháp là sở trường, nhưng tại đây có Tiêu Dao Bộ Pháp của Tiêu Dao phái, có Tiên Sơn phái Nghê Thường Vũ Bộ, còn có "Ẩn Tự Quyết" của Ẩn Nguyệt Tông, ta thấy ba vị chưởng môn nhân tông chủ, có thể lập đề mục để chúng ta đấu cước lực, có được không?"
Tiêu Dao Tử mỉm cười, thản nhiên nói: "Không dám, bần đạo có chút kỹ xảo, không dám lấy ra làm trò cười, Côn Luân chưởng môn quá khen. Nhưng thật ra đạo hữu Truy Tinh Tử, danh hiệu của ông là "Truy Tinh", tự nhiên bản lãnh ngự phong thuật vang danh thiên hạ, vậy hãy ra đề đi." Lão biết tình huống của Tiên Âm, cho nên không nhắc tới Tiên Âm.
Truy Tinh Tử cười nhạt, hơi nhíu mày, đột nhiên đứng lên vươn một tay ra, trên đầu ngón tay, chậm rãi huyễn hóa ra một đóa hoa tuyết nhỏ, cánh hoa mơ hồ tỏa ra ngân quang, sống động như thật, vô cùng đẹp mắt.
"Chư vị, hoa này tên gọi "Vong Nhan", khi ta trên đường tới đây, đã thấy tại Đông hải Bồng Lai đảo, linh khí tràn ngập, mới sản sinh một thần phẩm này." Truy Tinh Tử mỉm cười, thản nhiên nói: "Ngoài ra, còn có Tuyết Liên Hoa trên Lăng Tế Sơn ở tây bắc, mặc dù chỉ là hoa cỏ phàm gian, nhưng công hiệu bất phàm. Còn có Tử Diệp Trúc ở phía nam Lĩnh Nam, nghe đồn là thảo mộc nổi tiếng trong Tam Thanh Quan Tam Thanh Tông."
Dừng một chút, hắn tiếp tục cười nói: "Bồng Lai Vong Ưu Đảo, Tây Bắc Lang Tế Sơn và Lĩnh Nam Tam Thanh Tông Tam Thanh Quan, đều cách đây ngàn dặm. Ta nghĩ, chúng ta không ngại lấy đây làm đề mục, đánh cuộc. Ba nơi này, chia ra ba hướng, chúng ta sẽ đốt hương, mọi người tự lựa chọn một chỗ, đi tới hái thảo mộc, nhìn xem ai về trước thì tính là thắng. Các vị thấy thế nào?"
Tiêu Dao Tử trầm ngâm một chút, chậm rãi nói: "Chủ ý này thật ra không tồi, nhưng ba nơi này, có gần có xa, gần nhất chính là Tây Bắc Lang Tế Sơn, cách nơi này bất quá một ngàn dặm. Lĩnh Nam, xa hơn một chút, mà xa nhất lại là Vong Ưu Sơn Bồng Lai Đảo ở Đông hải. Khoảng cách có xa có gần, đến lúc đó phân định thắng bại thế nào?"
"Tiêu Dao chưởng môn hỏi rất hay!" Truy Tinh Tử cười nói: "Tự nhiên là phân cao thấp rồi. Mọi ngươi mặc dù cước lực không tồi. Thế nhưng nếu qua lại ngàn dặm, sợ rằng cũng phải mất nhiều thời gian. Ta có chủ ý thế này… ta đã tính một chút, với pháp lực của chúng ta, nếu chỉ đi một nơi, vậy chỉ cần hai canh giờ…."
Tiêu Dao Tử lập tức cười nói: "Ẩn Nguyệt Tông chủ khách khí rồi, một hai canh giờ, nếu là lão đạo ta, sợ rằng chỉ có thể tới Lang Tế Sơn. Nếu đi xa nữa, có thể không kịp trở về."
Truy Tinh Tử cười nói: "Tiêu Dao chưởng môn cần gì khiêm tốn? Chủ ý của ta là thế, ở đây ta có một cây "hỏa diễm hương", chính là đặc sản Đông hải ta, một cây hương có thể cháy hai canh giờ. Lang Tế Sơn cách nơi này gần nhất, Lĩnh Nam xa hơn chút, Đông Hải Bồng Lai xa nhất. Vậy có thể phân thượng trung hạ tam phẩm. Nếu ai có thể trong thời gian cháy hết một nén hương, lấy về một đóa Tuyết Liên Hoa ở Lang Tế Sơn, vậy chỉ tính là hạ phẩm. Nếu có thể lấy về Tử Diệp Trúc ở Lĩnh Nam, vậy tính là trung phẩm. Còn nếu có thể lấy một đóa Vong Nhan Hoa về… thì tính là thượng phẩm. Ý ta như vậy, mọi người thấy thế nào?"
Ngọc Cơ Tử cùng Tiêu Dao Tử hai người nhìn nhau cùng gật đầu. Cổ Chung hòa thượng đột nhiên cười nói: "Cách của Truy Tinh Tử thật tuyệt, nhưng mà bần tăng có một suy nghĩ… nếu có hai ba người lấy được thượng phẩm Vong Nhan Hoa trở về, vậy phân định thế nào?"
Truy Tinh Tử cười nói: "Tự nhiên xem ai về sớm hơn, thì tính là người đó thắng."
"Không ổn, không ổn…" Cổ Chung hòa thượng lắc đầu: "Như vậy tính ra có chút không tiện. Thiết tưởng, nếu một người lấy về hạ phẩm Tuyết Liên Hoa, nhưng chỉ cần một canh giờ, mà một người khác dù lấy được thượng phẩm Vong Nhan Hoa, nhưng lại mất hai canh giờ. Vậy vị tất có thể tính là thượng phẩm tốt hơn so với hạ phẩm."
Truy Tinh Tử cũng không tức giận, mỉm cười nói: "Đại sư nói đúng, chỉ có điều cũng không khó. Nếu thật sự xuất hiện tình trạng như đại sư nói, chúng ta có thể tính toán lộ trình và thời gian. Dù sao nơi này nhiều người như vậy, cũng sẽ không khiến vị nào chịu thiệt."
Lời này nói ra mặc dù ý tứ cô đọng, bất quá ý tứ đã rõ ràng.
Nói trắng ra, cao nhân ngồi đây, cho dù là Tiêu Dao Tử, Ngọc Cơ Tử loại nhân vật đứng đầu, nếu là trong vòng hai canh giờ qua lại mấy ngàn dặm, cũng có chút miễn cưỡng. Nếu đã tự tin có thể đoạt được "thượng phẩm", sao lại chọn "hạ phẩm" làm gì?
Truy Tinh Tử chia ra tam phẩm, kỳ thật là chiếu cố những người như Thiên Cơ môn hay Gia Cát môn, mấy người thực lực yếu hơn. Với cước lực của bọn họ, nếu trong thời gian quy định đi tới Bồng Lai Đảo rồi trở lại, dám chắc là không được. Thế nhưng, nếu là đi tây bắc Lang Tế Sơn gần đây, miễn cưỡng có thể quay lại. Như vậy coi như hoàn thành đề mục, ít nhất cũng không mất thể diện.
Chỉ bất quá như vậy, nếu người cố tình muốn đoạt giải, cũng chỉ có thể nhất tâm tới Đông Hải Bồng Lai lấy thượng phẩm.
Mọi người mặc dù ngoài miệng không nói, những cũng hiểu được ý của Truy Tinh Tử, trong lúc nhất thời gật đầu đồng ý. Nhưng lại còn có kẻ dùng lòng tiểu nhân nhìn người, liền nghe thấy một thanh âm quát: "Chậm đã, ta còn có chuyện muốn hỏi."
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy đó là Côn Bằng ngồi bên Bạch Mi, mắt hắn động đậy, nhìn chằm chằm Truy Tinh Tử quát: "Cái gì mà Vong Nhan hoa ở Đông hải Bồng Lai đảo, cũng là ngươi nói. Ngươi nếu vừa rồi trong tay có thể lấy ra một đóa hoa, vậy nơi đó ngươi đã đi qua. Vạn nhất ngươi lừa gạt, chúng ta cũng không biết. Hắc hắc, chỉ sợ có người đã đi trước, lặng lẽ giấu một đóa ở trên người, sau đó tìm chỗ nấp nửa canh giờ, rồi làm người thứ nhất quay lại, thì tính sao?"
Thốt ra lời này, tất cả mọi người hơi biến sắc, bọn cao nhân Ngọc Cơ Tử cùng Tiêu Dao Tử đều tỏ vẻ khinh thường, với bọn họ, người mang tuyệt kỹ, tự nhiên khinh thường loại phương pháp hèn hạ này. Khương Đại Hồ Tử lòng mang chí lớn, lập tức nói: "Việc này tuyệt đối là không có. Mọi người đều là cao nhân Tiên lâm, sao lại làm loại chuyện đáng khinh rẻ đó."
Bất quá Gia Cát Môn chủ sắc mặt phức tạp, lặng lẽ liếc mắt nhìn Truy Tinh Tử, thầm nghĩ: Lão già Côn Bằng này mặc dù đáng ghét, nhưng nói ra cũng vị tất không có đạo lý.
Truy Tinh Tử không hề tức giận, thong dong cười, nhìn Côn Bằng nói: "À, quả thật là tại hạ chưa nghĩ tới, chỉ có điều nếu tại hạ muốn giở thủ đoạn, tuyệt đối không thể. Vong Nhan Hoa vốn có bảy màu, nhưng lúc hái xuống linh khí sẽ tiêu tán, cứ qua một canh giờ, sẽ thiếu đi một màu… tỷ như đóa hoa tại hạ vừa rồi xuất ra, chỉ tồn tại một màu trắng bạc, bởi vì đã hái xuống sáu canh giờ, chỉ còn lại một màu cuối, đó là nguyên cớ. Cho nên nếu tại hạ mang hoa cũ ra so với chư vị, chỉ cần nhìn sắc hoa là biết."
Côn Bằng vẫn cười quái dị hai tiếng, lạnh lùng nói: "Chưa chắc… thiên hạ rộng lớn, có nhiều kỳ nhân dị sĩ, trời mới biết có tiên gia pháp thuật gì có thể khiến hoa cỏ trường tồn hay không. Chúng ta tỉ thí thế này, vẫn phải lập quy củ cho thật thỏa đáng."
Truy Tinh Tử liếc mắt, thản nhiên nói: "Vậy các hạ có ý gì?"
Côn Bằng nói: "Chúng ta lập quy củ, nếu là người hái hoa, phải lưu lại ấn ký của mình dưới chân núi… à, không bằng ngay vách núi lưu lại một câu nói, chứng minh mình đã tới, lúc đó mới tính là công bình."
Tiểu Lôi buồn cười, mở miệng nói chen vào: "Vậy không bằng lúc chúng ta tới, trên vách núi viết một hàng "Người nào đó đã đến đây", là được, vậy cũng thú vị lắm."
Truy Tinh Tử liếc mắt nhìn Tiểu Lôi, trong mắt hiện lên một tia quang thải kỳ dị, dứt khoát nói: "Được, cứ như vậy đi."
Ngọc Cơ Tử cùng Tiêu Dao Tử và Cổ Chung hòa thượng, ba người đều bất ngờ. Họ thầm nghĩ Truy Tinh Tử liên tục nhượng bộ, không hề động nộ, dám chắc là rất tin tưởng bản thân, nghĩ bản thân tất thắng, cho nên lúc này mới không thèm tranh chấp chuyện nhỏ. Người này ba trăm năm trước dù đã bất phàm, nhưng vị tất có thể đè ép quần hùng, chẳng lẽ ba trăm năm ngắn ngủi, lại có tự tin như thế?
Truy Tinh Tử từ trong tay lấy ra một nén hương, cắm xuống đất, tay hắn xòe ra, lập tức một ngọn lửa cháy lên, hương toát ra khói xanh, ngưng mà không tán, bay thẳng lên trời…
"Hương đã đốt, chư vị, chúng ta bắt đầu đi thôi."
Truy Tinh Tử cười nhạt, chắp tay nói: "Chư vị đồng đạo, mời."
Mấy người Tiêu Dao Tử cùng Ngọc Cơ Tử nhìn thoáng qua nhau, đều cười nói: "Thỉnh."
Cổ Chung hòa thượng chắp tay nói: "A di đà phật, các vị không cần khiêm nhượng, bần tăng cước lực chậm chạp, chỉ có thể ngượng ngùng đi trước." Nói xong, thân thể ông ta hóa thành kim quang, lao về phía đông, tự nhiên đi tới Đông Hải Bồng Lai.
Tiêu Dao Tử cùng Ngọc Cơ Tử nhìn nhau, Tiêu Dao Tử mỉm cười nói: "Côn Luân chưởng môn, chúng ta không ngại chung đường." Nói xong, hai người phất tay, sóng vai bay đi.
Bạch Mi nhìn Truy Tinh Tử thật lâu, không nói một tiếng đứng dậy rời đi. Côn Bằng đi sát theo sau. Linh Hóa đạo sĩ của Tam Thanh Tông đột nhiên cười nói: "Truy Tinh Tử, ngươi thật sự có tin tưởng như thế sao?"
Truy Tinh Tử cười mà không đáp, Linh Hóa lắc đầu, rời đi.
Những người này không hẹn cùng bay về phía đông.
Truy Tinh Tử quay đầu nhìn Diệu Yên, mỉm cười nói: "Tiên tử sao không động thân?"
Diệu Yên thản nhiên nói: "Lần này ta chỉ theo phu quân tới đây, ta không tham gia. Đạo huynh, xin mời."
Nói xong, ánh mắt nàng chuyển lên người Tiểu Lôi, ôn nhu nói: "Phu quân, chàng sao còn không đi?"
Tiểu Lôi ngáp dài nói: "Phương đông quá xa, phương bắc quá lạnh, phương nam quá nóng. Ai, ta cũng không biết nên đi đâu."
Khương Đại Hồ Tử đứng phía sau cười nói: "Ha ha, mấy vị thật ồn ào, tiểu lão nhi tự biết thực lực không cao, chỉ miễn cưỡng đi tới nơi gần nhất ở phương bắc hái Tuyết Liên Hoa." Gia Cát Thần Toán bên cạnh cũng than thở: "Thôi thôi, liên hoa thì liên hoa."
Nói xong, hai người đồng thời đứng dậy bay về hướng bắc.
Còn lại, Đơn Hà Tử lắc đầu nói: "Pháp lực của ta quá yếu, trận tỷ thí này sẽ không tham gia, miễn cho làm trò cười."
Tiểu Lôi nhìn Tiên Âm, ngạc nhiên nói: "Ngươi sao không đi?"
Tiên Âm sắc mặt lạnh lùng, thản nhiên nói: "Ta đi theo ngươi. Ngươi đi đâu, ta đi đó."
Quân Kiếm phía sau nhịn không được, quát: "Tiên Âm! Ngươi thân là chưởng môn nhân, chẳng lẽ không lấy danh vọng của Tiên Sơn làm trọng sao?"
Tiên Âm lắc đầu, thản nhiên nói: "Tiên Sơn gì đó, ta không nhớ được."
Quân Kiếm lộ vẻ tức giận, dậm chân, đứng dậy bay đi, cũng lao về phía đông.
"Việt Sư tiên sinh. Ngươi thì sao?" Tiểu Lôi nhìn Việt Sư ngồi bên cạnh, hắn vẫn ôm thanh trường kiếm, tựa như tảng đá.
"Ta quan tâm đến kiếm đạo, chuyện còn lại mặc kệ." Việt Sư không ngờ lại mở miệng trả lời Tiểu Lôi một câu, rồi tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Tiểu Lôi lúc này mới quay đầu lại nhìn Truy Tinh Tử cười nói: "Truy Tinh Tử, ngươi sao còn không đi?"
Truy Tinh Tử thản nhiên cười nói: "Ta chờ các hạ đồng hành."
Tiểu Lôi tươi cười: "Ồ? Ngươi không vội sao?"
"Không vội!" Truy Tinh Tử nhìn Tiểu Lôi, ngữ khí có chút lạnh lùng: "Túc hạ có thể xứng với tiên tử, nhân vật như thế, tất nhiên bất phàm. Tại hạ nhất định muốn kiến thức một chút bản lãnh cao thâm của túc hạ, chờ chốc lát có sao đâu?"
Tiểu Lôi thở dài, nói: "Truy Tinh Tử, lúc này đã không còn ai. Ngươi không cần giả bộ… ngươi hỉ nộ không lộ ra, nếu không phải người đại trí tuệ đại từ bi, vậy tất nhiên là người đại gian đại ác! Thôi thôi, ta không có thời gian nói với ngươi, ngươi nếu muốn theo ta, thì chớ có hối hận…." Hắn đột nhiên cười cười: "Ngươi nghĩ rằng ta đi về phía đông sao? Sai rồi sai rồi! Ta đi về phía bắc. Ngươi cùng đi hay không cùng đi?"
Truy Tinh Tử lúc này mới thoáng có chút giật mình: "Chẳng lẽ ngươi chỉ cần hạ phẩm?"
Tiểu Lôi trợn mắt hỏi lại: "Ngươi quản ta sao!"
Nói xong, hắn đứng dậy, hôn lên mặt Diệu Yên, cười nói: "Lão bà ngoan, nàng ngồi đây chờ ta, ta đi rồi về." Hắn lại nhìn Tiên Âm, cười cợt: "Về phần ngươi, đừng đi theo ta."
Nói xong hắn lùi vài bước, nhẹ nhàng nhảy lên không trung, không ngờ thật sự đi về phía bắc.
Sắc mặt Truy Tinh Tử lộ vẻ phức tạp, thoáng do dự, dù sao trong lòng hắn chỉ muốn thủ thắng, không dám đùa giỡn với Tiểu Lôi. Hắn đứng dậy búng người, thân thể hóa thành kim quang, lao về phía đông.
Chờ tất cả mọi người rời đi, Thiên Đài chỉ còn lại bốn người Diệu Yên Tiên Âm cùng Việt Sư và Đơn Hà Tử. Diệu Yên không khỏi hơi nhíu mày, Tiên Âm lạnh lùng nói: "Sao, ngươi lo lắng cho phu quân của ngươi sao?"
Diệu Yên mỉm cười, nói: "Chẳng lẽ ngươi không lo lắng?"
Tiên Âm lập tức tắc họng, xoay người không nhìn Diệu Yên nữa.
Lúc này thì Việt Sư ngồi đằng xa đột nhiên mở mắt, thản nhiên nói: "Hai vị không cần lo lắng."
"A?" Diệu Yên nói: "Ngươi sao lại biết?"
Ngữ khí Việt Sư mặc dù vẫn lạnh lùng, nhưng nói: "Lệnh phu quân vừa rồi không phải nói… hỉ nộ không lộ ra mặt, nếu không phải đại trí tuệ, đại từ bi, vậy nhất định là người đại gian đại ác! Mặc dù nói Truy Tinh Tử, nhưng cũng có thể sử dụng với lệnh phu quân. Xem ra lệnh phu quân… hẳn là kẻ không cam lòng chịu thiệt đâu."
Lại nói đến tây bắc, bên dưới Lang Tế Sơn, kình phong lạnh lẽo, vạn trượng tuyệt bích, chính là một nơi không một ngọn cỏ, trên đỉnh tuyết trắng xóa, cũng là một thế giới trắng toát.
Chỉ thấy xa xa hai luồng kim quang tách ra trên mây, hai bóng người đều từ đằng xa bay lại, đúng là Khương Đại Hồ Tử cùng Gia Cát Thần Toán.
Hai người tự biết là không có khả năng đứng đầu, cho nên tâm tính không nóng nảy, chỉ là sắc mặt Gia Cát Thần Toán có chút mất mác.
"Gia Cát Môn chủ, phía trước là Lang Tế Sơn. Thời gian trải qua sắp được một nửa rồi, chúng ta cần nắm chắc, nếu không hết giờ, trở về thật khó coi."
Khương Đại Hồ Tử cười ha ha, hạ thân xuống đỉnh núi, bất quá đối với người tu hành cao thâm mà nói, lại như dẫm trên đất bằng.
Gia Cát Thần Toán thở dài, cười khổ: "Ngay cả sớm một chút cũng không thể… hai chúng ta không có hy vọng chiến thắng."
Khương Đại Hồ Tử cười nói: "Gia Cát Môn chủ, lời này có thể không đúng. Tiểu lão nhi ta tới tham gia thịnh hội, vốn bản thân đã suy nghĩ kỹ lưỡng, trong lòng biết rõ. Vốn cũng không có hi vọng có thể liệt danh Ngũ Phương Cao Nhân, chỉ là tới tham dự thịnh hội ba trăm năm một lần, kiến thức cao nhân thiên hạ, cũng không uổng công đi! Ta thật ra khuyên ngươi một câu, thắng bại đừng xem trọng."
Gia Cát Thần Toán cười khổ một tiếng, lắc đầu không nói.
Hai người tung người lên vách núi, Tuyết Liên Hoa chính là sinh trưởng trong băng tuyết, hai người tìm một lúc, quả nhiên tại khe hở nham thạch tìm được một đóa, Khương Đại Hồ Tử cười to ha ha: "Xong rồi."
Hắn cúi xuống hái, đưa một đóa cho Gia Cát Thần Toán, cười nói: "Gia Cát Môn chủ chúng ta cùng trở về."
Nhưng không ngờ Gia Cát Môn chủ lại trợn mắt há mồm, dường như phát ngây dại, nhìn chằm chằm vào vách núi, miệng há hốc, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Khương Đại Hồ Tử kêu hắn, thấy hắn bất động, ngẩng đầu nhìn, cũng không khỏi kêu "a" một tiếng.
Chỉ thấy trên băng nham cứng rắn, có một loạt chữ khắc sâu.
Chữ viết xiêu vẹo, cực kỳ khó coi, rõ ràng thư pháp của người viết kém tới cực điểm. Nhưng từng chữ khắc sâu vào đá nửa thốn, nét bút sắc bén như dao.
Chỉ thấy một dòng chữ to rõ ràng.
"Mẹ nó, Tiểu Lôi đã đến đây một lần."
Chương 273: Đã đến đây một lần
"Chư vị…" Ngọc Cơ Tử đứng dậy cất cao giọng nói: "Chúng ta ngồi đây có không ít người đã từng tham dự thịnh hội lần trước, đề mục đầu tiên, ta nghĩ mọi người so cước lực, nói có vẻ buồn cười, phàm khi thế nhân nói tới thần tiên, ngự phong mà đi là điều đầu tiên đề cập. Ngự phong đằng vân thuật của chúng ta, luôn là căn bản. Bất quá nói đến bản lĩnh ngự phong thuật, bần đạo không dám phô trương, Côn Luân phái không coi thân pháp là sở trường, nhưng tại đây có Tiêu Dao Bộ Pháp của Tiêu Dao phái, có Tiên Sơn phái Nghê Thường Vũ Bộ, còn có "Ẩn Tự Quyết" của Ẩn Nguyệt Tông, ta thấy ba vị chưởng môn nhân tông chủ, có thể lập đề mục để chúng ta đấu cước lực, có được không?"
Tiêu Dao Tử mỉm cười, thản nhiên nói: "Không dám, bần đạo có chút kỹ xảo, không dám lấy ra làm trò cười, Côn Luân chưởng môn quá khen. Nhưng thật ra đạo hữu Truy Tinh Tử, danh hiệu của ông là "Truy Tinh", tự nhiên bản lãnh ngự phong thuật vang danh thiên hạ, vậy hãy ra đề đi." Lão biết tình huống của Tiên Âm, cho nên không nhắc tới Tiên Âm.
Truy Tinh Tử cười nhạt, hơi nhíu mày, đột nhiên đứng lên vươn một tay ra, trên đầu ngón tay, chậm rãi huyễn hóa ra một đóa hoa tuyết nhỏ, cánh hoa mơ hồ tỏa ra ngân quang, sống động như thật, vô cùng đẹp mắt.
"Chư vị, hoa này tên gọi "Vong Nhan", khi ta trên đường tới đây, đã thấy tại Đông hải Bồng Lai đảo, linh khí tràn ngập, mới sản sinh một thần phẩm này." Truy Tinh Tử mỉm cười, thản nhiên nói: "Ngoài ra, còn có Tuyết Liên Hoa trên Lăng Tế Sơn ở tây bắc, mặc dù chỉ là hoa cỏ phàm gian, nhưng công hiệu bất phàm. Còn có Tử Diệp Trúc ở phía nam Lĩnh Nam, nghe đồn là thảo mộc nổi tiếng trong Tam Thanh Quan Tam Thanh Tông."
Dừng một chút, hắn tiếp tục cười nói: "Bồng Lai Vong Ưu Đảo, Tây Bắc Lang Tế Sơn và Lĩnh Nam Tam Thanh Tông Tam Thanh Quan, đều cách đây ngàn dặm. Ta nghĩ, chúng ta không ngại lấy đây làm đề mục, đánh cuộc. Ba nơi này, chia ra ba hướng, chúng ta sẽ đốt hương, mọi người tự lựa chọn một chỗ, đi tới hái thảo mộc, nhìn xem ai về trước thì tính là thắng. Các vị thấy thế nào?"
Tiêu Dao Tử trầm ngâm một chút, chậm rãi nói: "Chủ ý này thật ra không tồi, nhưng ba nơi này, có gần có xa, gần nhất chính là Tây Bắc Lang Tế Sơn, cách nơi này bất quá một ngàn dặm. Lĩnh Nam, xa hơn một chút, mà xa nhất lại là Vong Ưu Sơn Bồng Lai Đảo ở Đông hải. Khoảng cách có xa có gần, đến lúc đó phân định thắng bại thế nào?"
"Tiêu Dao chưởng môn hỏi rất hay!" Truy Tinh Tử cười nói: "Tự nhiên là phân cao thấp rồi. Mọi ngươi mặc dù cước lực không tồi. Thế nhưng nếu qua lại ngàn dặm, sợ rằng cũng phải mất nhiều thời gian. Ta có chủ ý thế này… ta đã tính một chút, với pháp lực của chúng ta, nếu chỉ đi một nơi, vậy chỉ cần hai canh giờ…."
Tiêu Dao Tử lập tức cười nói: "Ẩn Nguyệt Tông chủ khách khí rồi, một hai canh giờ, nếu là lão đạo ta, sợ rằng chỉ có thể tới Lang Tế Sơn. Nếu đi xa nữa, có thể không kịp trở về."
Truy Tinh Tử cười nói: "Tiêu Dao chưởng môn cần gì khiêm tốn? Chủ ý của ta là thế, ở đây ta có một cây "hỏa diễm hương", chính là đặc sản Đông hải ta, một cây hương có thể cháy hai canh giờ. Lang Tế Sơn cách nơi này gần nhất, Lĩnh Nam xa hơn chút, Đông Hải Bồng Lai xa nhất. Vậy có thể phân thượng trung hạ tam phẩm. Nếu ai có thể trong thời gian cháy hết một nén hương, lấy về một đóa Tuyết Liên Hoa ở Lang Tế Sơn, vậy chỉ tính là hạ phẩm. Nếu có thể lấy về Tử Diệp Trúc ở Lĩnh Nam, vậy tính là trung phẩm. Còn nếu có thể lấy một đóa Vong Nhan Hoa về… thì tính là thượng phẩm. Ý ta như vậy, mọi người thấy thế nào?"
Ngọc Cơ Tử cùng Tiêu Dao Tử hai người nhìn nhau cùng gật đầu. Cổ Chung hòa thượng đột nhiên cười nói: "Cách của Truy Tinh Tử thật tuyệt, nhưng mà bần tăng có một suy nghĩ… nếu có hai ba người lấy được thượng phẩm Vong Nhan Hoa trở về, vậy phân định thế nào?"
Truy Tinh Tử cười nói: "Tự nhiên xem ai về sớm hơn, thì tính là người đó thắng."
"Không ổn, không ổn…" Cổ Chung hòa thượng lắc đầu: "Như vậy tính ra có chút không tiện. Thiết tưởng, nếu một người lấy về hạ phẩm Tuyết Liên Hoa, nhưng chỉ cần một canh giờ, mà một người khác dù lấy được thượng phẩm Vong Nhan Hoa, nhưng lại mất hai canh giờ. Vậy vị tất có thể tính là thượng phẩm tốt hơn so với hạ phẩm."
Truy Tinh Tử cũng không tức giận, mỉm cười nói: "Đại sư nói đúng, chỉ có điều cũng không khó. Nếu thật sự xuất hiện tình trạng như đại sư nói, chúng ta có thể tính toán lộ trình và thời gian. Dù sao nơi này nhiều người như vậy, cũng sẽ không khiến vị nào chịu thiệt."
Lời này nói ra mặc dù ý tứ cô đọng, bất quá ý tứ đã rõ ràng.
Nói trắng ra, cao nhân ngồi đây, cho dù là Tiêu Dao Tử, Ngọc Cơ Tử loại nhân vật đứng đầu, nếu là trong vòng hai canh giờ qua lại mấy ngàn dặm, cũng có chút miễn cưỡng. Nếu đã tự tin có thể đoạt được "thượng phẩm", sao lại chọn "hạ phẩm" làm gì?
Truy Tinh Tử chia ra tam phẩm, kỳ thật là chiếu cố những người như Thiên Cơ môn hay Gia Cát môn, mấy người thực lực yếu hơn. Với cước lực của bọn họ, nếu trong thời gian quy định đi tới Bồng Lai Đảo rồi trở lại, dám chắc là không được. Thế nhưng, nếu là đi tây bắc Lang Tế Sơn gần đây, miễn cưỡng có thể quay lại. Như vậy coi như hoàn thành đề mục, ít nhất cũng không mất thể diện.
Chỉ bất quá như vậy, nếu người cố tình muốn đoạt giải, cũng chỉ có thể nhất tâm tới Đông Hải Bồng Lai lấy thượng phẩm.
Mọi người mặc dù ngoài miệng không nói, những cũng hiểu được ý của Truy Tinh Tử, trong lúc nhất thời gật đầu đồng ý. Nhưng lại còn có kẻ dùng lòng tiểu nhân nhìn người, liền nghe thấy một thanh âm quát: "Chậm đã, ta còn có chuyện muốn hỏi."
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy đó là Côn Bằng ngồi bên Bạch Mi, mắt hắn động đậy, nhìn chằm chằm Truy Tinh Tử quát: "Cái gì mà Vong Nhan hoa ở Đông hải Bồng Lai đảo, cũng là ngươi nói. Ngươi nếu vừa rồi trong tay có thể lấy ra một đóa hoa, vậy nơi đó ngươi đã đi qua. Vạn nhất ngươi lừa gạt, chúng ta cũng không biết. Hắc hắc, chỉ sợ có người đã đi trước, lặng lẽ giấu một đóa ở trên người, sau đó tìm chỗ nấp nửa canh giờ, rồi làm người thứ nhất quay lại, thì tính sao?"
Thốt ra lời này, tất cả mọi người hơi biến sắc, bọn cao nhân Ngọc Cơ Tử cùng Tiêu Dao Tử đều tỏ vẻ khinh thường, với bọn họ, người mang tuyệt kỹ, tự nhiên khinh thường loại phương pháp hèn hạ này. Khương Đại Hồ Tử lòng mang chí lớn, lập tức nói: "Việc này tuyệt đối là không có. Mọi người đều là cao nhân Tiên lâm, sao lại làm loại chuyện đáng khinh rẻ đó."
Bất quá Gia Cát Môn chủ sắc mặt phức tạp, lặng lẽ liếc mắt nhìn Truy Tinh Tử, thầm nghĩ: Lão già Côn Bằng này mặc dù đáng ghét, nhưng nói ra cũng vị tất không có đạo lý.
Truy Tinh Tử không hề tức giận, thong dong cười, nhìn Côn Bằng nói: "À, quả thật là tại hạ chưa nghĩ tới, chỉ có điều nếu tại hạ muốn giở thủ đoạn, tuyệt đối không thể. Vong Nhan Hoa vốn có bảy màu, nhưng lúc hái xuống linh khí sẽ tiêu tán, cứ qua một canh giờ, sẽ thiếu đi một màu… tỷ như đóa hoa tại hạ vừa rồi xuất ra, chỉ tồn tại một màu trắng bạc, bởi vì đã hái xuống sáu canh giờ, chỉ còn lại một màu cuối, đó là nguyên cớ. Cho nên nếu tại hạ mang hoa cũ ra so với chư vị, chỉ cần nhìn sắc hoa là biết."
Côn Bằng vẫn cười quái dị hai tiếng, lạnh lùng nói: "Chưa chắc… thiên hạ rộng lớn, có nhiều kỳ nhân dị sĩ, trời mới biết có tiên gia pháp thuật gì có thể khiến hoa cỏ trường tồn hay không. Chúng ta tỉ thí thế này, vẫn phải lập quy củ cho thật thỏa đáng."
Truy Tinh Tử liếc mắt, thản nhiên nói: "Vậy các hạ có ý gì?"
Côn Bằng nói: "Chúng ta lập quy củ, nếu là người hái hoa, phải lưu lại ấn ký của mình dưới chân núi… à, không bằng ngay vách núi lưu lại một câu nói, chứng minh mình đã tới, lúc đó mới tính là công bình."
Tiểu Lôi buồn cười, mở miệng nói chen vào: "Vậy không bằng lúc chúng ta tới, trên vách núi viết một hàng "Người nào đó đã đến đây", là được, vậy cũng thú vị lắm."
Truy Tinh Tử liếc mắt nhìn Tiểu Lôi, trong mắt hiện lên một tia quang thải kỳ dị, dứt khoát nói: "Được, cứ như vậy đi."
Ngọc Cơ Tử cùng Tiêu Dao Tử và Cổ Chung hòa thượng, ba người đều bất ngờ. Họ thầm nghĩ Truy Tinh Tử liên tục nhượng bộ, không hề động nộ, dám chắc là rất tin tưởng bản thân, nghĩ bản thân tất thắng, cho nên lúc này mới không thèm tranh chấp chuyện nhỏ. Người này ba trăm năm trước dù đã bất phàm, nhưng vị tất có thể đè ép quần hùng, chẳng lẽ ba trăm năm ngắn ngủi, lại có tự tin như thế?
Truy Tinh Tử từ trong tay lấy ra một nén hương, cắm xuống đất, tay hắn xòe ra, lập tức một ngọn lửa cháy lên, hương toát ra khói xanh, ngưng mà không tán, bay thẳng lên trời…
"Hương đã đốt, chư vị, chúng ta bắt đầu đi thôi."
Truy Tinh Tử cười nhạt, chắp tay nói: "Chư vị đồng đạo, mời."
Mấy người Tiêu Dao Tử cùng Ngọc Cơ Tử nhìn thoáng qua nhau, đều cười nói: "Thỉnh."
Cổ Chung hòa thượng chắp tay nói: "A di đà phật, các vị không cần khiêm nhượng, bần tăng cước lực chậm chạp, chỉ có thể ngượng ngùng đi trước." Nói xong, thân thể ông ta hóa thành kim quang, lao về phía đông, tự nhiên đi tới Đông Hải Bồng Lai.
Tiêu Dao Tử cùng Ngọc Cơ Tử nhìn nhau, Tiêu Dao Tử mỉm cười nói: "Côn Luân chưởng môn, chúng ta không ngại chung đường." Nói xong, hai người phất tay, sóng vai bay đi.
Bạch Mi nhìn Truy Tinh Tử thật lâu, không nói một tiếng đứng dậy rời đi. Côn Bằng đi sát theo sau. Linh Hóa đạo sĩ của Tam Thanh Tông đột nhiên cười nói: "Truy Tinh Tử, ngươi thật sự có tin tưởng như thế sao?"
Truy Tinh Tử cười mà không đáp, Linh Hóa lắc đầu, rời đi.
Những người này không hẹn cùng bay về phía đông.
Truy Tinh Tử quay đầu nhìn Diệu Yên, mỉm cười nói: "Tiên tử sao không động thân?"
Diệu Yên thản nhiên nói: "Lần này ta chỉ theo phu quân tới đây, ta không tham gia. Đạo huynh, xin mời."
Nói xong, ánh mắt nàng chuyển lên người Tiểu Lôi, ôn nhu nói: "Phu quân, chàng sao còn không đi?"
Tiểu Lôi ngáp dài nói: "Phương đông quá xa, phương bắc quá lạnh, phương nam quá nóng. Ai, ta cũng không biết nên đi đâu."
Khương Đại Hồ Tử đứng phía sau cười nói: "Ha ha, mấy vị thật ồn ào, tiểu lão nhi tự biết thực lực không cao, chỉ miễn cưỡng đi tới nơi gần nhất ở phương bắc hái Tuyết Liên Hoa." Gia Cát Thần Toán bên cạnh cũng than thở: "Thôi thôi, liên hoa thì liên hoa."
Nói xong, hai người đồng thời đứng dậy bay về hướng bắc.
Còn lại, Đơn Hà Tử lắc đầu nói: "Pháp lực của ta quá yếu, trận tỷ thí này sẽ không tham gia, miễn cho làm trò cười."
Tiểu Lôi nhìn Tiên Âm, ngạc nhiên nói: "Ngươi sao không đi?"
Tiên Âm sắc mặt lạnh lùng, thản nhiên nói: "Ta đi theo ngươi. Ngươi đi đâu, ta đi đó."
Quân Kiếm phía sau nhịn không được, quát: "Tiên Âm! Ngươi thân là chưởng môn nhân, chẳng lẽ không lấy danh vọng của Tiên Sơn làm trọng sao?"
Tiên Âm lắc đầu, thản nhiên nói: "Tiên Sơn gì đó, ta không nhớ được."
Quân Kiếm lộ vẻ tức giận, dậm chân, đứng dậy bay đi, cũng lao về phía đông.
"Việt Sư tiên sinh. Ngươi thì sao?" Tiểu Lôi nhìn Việt Sư ngồi bên cạnh, hắn vẫn ôm thanh trường kiếm, tựa như tảng đá.
"Ta quan tâm đến kiếm đạo, chuyện còn lại mặc kệ." Việt Sư không ngờ lại mở miệng trả lời Tiểu Lôi một câu, rồi tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Tiểu Lôi lúc này mới quay đầu lại nhìn Truy Tinh Tử cười nói: "Truy Tinh Tử, ngươi sao còn không đi?"
Truy Tinh Tử thản nhiên cười nói: "Ta chờ các hạ đồng hành."
Tiểu Lôi tươi cười: "Ồ? Ngươi không vội sao?"
"Không vội!" Truy Tinh Tử nhìn Tiểu Lôi, ngữ khí có chút lạnh lùng: "Túc hạ có thể xứng với tiên tử, nhân vật như thế, tất nhiên bất phàm. Tại hạ nhất định muốn kiến thức một chút bản lãnh cao thâm của túc hạ, chờ chốc lát có sao đâu?"
Tiểu Lôi thở dài, nói: "Truy Tinh Tử, lúc này đã không còn ai. Ngươi không cần giả bộ… ngươi hỉ nộ không lộ ra, nếu không phải người đại trí tuệ đại từ bi, vậy tất nhiên là người đại gian đại ác! Thôi thôi, ta không có thời gian nói với ngươi, ngươi nếu muốn theo ta, thì chớ có hối hận…." Hắn đột nhiên cười cười: "Ngươi nghĩ rằng ta đi về phía đông sao? Sai rồi sai rồi! Ta đi về phía bắc. Ngươi cùng đi hay không cùng đi?"
Truy Tinh Tử lúc này mới thoáng có chút giật mình: "Chẳng lẽ ngươi chỉ cần hạ phẩm?"
Tiểu Lôi trợn mắt hỏi lại: "Ngươi quản ta sao!"
Nói xong, hắn đứng dậy, hôn lên mặt Diệu Yên, cười nói: "Lão bà ngoan, nàng ngồi đây chờ ta, ta đi rồi về." Hắn lại nhìn Tiên Âm, cười cợt: "Về phần ngươi, đừng đi theo ta."
Nói xong hắn lùi vài bước, nhẹ nhàng nhảy lên không trung, không ngờ thật sự đi về phía bắc.
Sắc mặt Truy Tinh Tử lộ vẻ phức tạp, thoáng do dự, dù sao trong lòng hắn chỉ muốn thủ thắng, không dám đùa giỡn với Tiểu Lôi. Hắn đứng dậy búng người, thân thể hóa thành kim quang, lao về phía đông.
Chờ tất cả mọi người rời đi, Thiên Đài chỉ còn lại bốn người Diệu Yên Tiên Âm cùng Việt Sư và Đơn Hà Tử. Diệu Yên không khỏi hơi nhíu mày, Tiên Âm lạnh lùng nói: "Sao, ngươi lo lắng cho phu quân của ngươi sao?"
Diệu Yên mỉm cười, nói: "Chẳng lẽ ngươi không lo lắng?"
Tiên Âm lập tức tắc họng, xoay người không nhìn Diệu Yên nữa.
Lúc này thì Việt Sư ngồi đằng xa đột nhiên mở mắt, thản nhiên nói: "Hai vị không cần lo lắng."
"A?" Diệu Yên nói: "Ngươi sao lại biết?"
Ngữ khí Việt Sư mặc dù vẫn lạnh lùng, nhưng nói: "Lệnh phu quân vừa rồi không phải nói… hỉ nộ không lộ ra mặt, nếu không phải đại trí tuệ, đại từ bi, vậy nhất định là người đại gian đại ác! Mặc dù nói Truy Tinh Tử, nhưng cũng có thể sử dụng với lệnh phu quân. Xem ra lệnh phu quân… hẳn là kẻ không cam lòng chịu thiệt đâu."
Lại nói đến tây bắc, bên dưới Lang Tế Sơn, kình phong lạnh lẽo, vạn trượng tuyệt bích, chính là một nơi không một ngọn cỏ, trên đỉnh tuyết trắng xóa, cũng là một thế giới trắng toát.
Chỉ thấy xa xa hai luồng kim quang tách ra trên mây, hai bóng người đều từ đằng xa bay lại, đúng là Khương Đại Hồ Tử cùng Gia Cát Thần Toán.
Hai người tự biết là không có khả năng đứng đầu, cho nên tâm tính không nóng nảy, chỉ là sắc mặt Gia Cát Thần Toán có chút mất mác.
"Gia Cát Môn chủ, phía trước là Lang Tế Sơn. Thời gian trải qua sắp được một nửa rồi, chúng ta cần nắm chắc, nếu không hết giờ, trở về thật khó coi."
Khương Đại Hồ Tử cười ha ha, hạ thân xuống đỉnh núi, bất quá đối với người tu hành cao thâm mà nói, lại như dẫm trên đất bằng.
Gia Cát Thần Toán thở dài, cười khổ: "Ngay cả sớm một chút cũng không thể… hai chúng ta không có hy vọng chiến thắng."
Khương Đại Hồ Tử cười nói: "Gia Cát Môn chủ, lời này có thể không đúng. Tiểu lão nhi ta tới tham gia thịnh hội, vốn bản thân đã suy nghĩ kỹ lưỡng, trong lòng biết rõ. Vốn cũng không có hi vọng có thể liệt danh Ngũ Phương Cao Nhân, chỉ là tới tham dự thịnh hội ba trăm năm một lần, kiến thức cao nhân thiên hạ, cũng không uổng công đi! Ta thật ra khuyên ngươi một câu, thắng bại đừng xem trọng."
Gia Cát Thần Toán cười khổ một tiếng, lắc đầu không nói.
Hai người tung người lên vách núi, Tuyết Liên Hoa chính là sinh trưởng trong băng tuyết, hai người tìm một lúc, quả nhiên tại khe hở nham thạch tìm được một đóa, Khương Đại Hồ Tử cười to ha ha: "Xong rồi."
Hắn cúi xuống hái, đưa một đóa cho Gia Cát Thần Toán, cười nói: "Gia Cát Môn chủ chúng ta cùng trở về."
Nhưng không ngờ Gia Cát Môn chủ lại trợn mắt há mồm, dường như phát ngây dại, nhìn chằm chằm vào vách núi, miệng há hốc, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Khương Đại Hồ Tử kêu hắn, thấy hắn bất động, ngẩng đầu nhìn, cũng không khỏi kêu "a" một tiếng.
Chỉ thấy trên băng nham cứng rắn, có một loạt chữ khắc sâu.
Chữ viết xiêu vẹo, cực kỳ khó coi, rõ ràng thư pháp của người viết kém tới cực điểm. Nhưng từng chữ khắc sâu vào đá nửa thốn, nét bút sắc bén như dao.
Chỉ thấy một dòng chữ to rõ ràng.
"Mẹ nó, Tiểu Lôi đã đến đây một lần."
Bình luận truyện