Chí Tôn Vô Lại
Trận này xảy ra nhanh chóng, mắt thấy hai đại cao thủ quyết đấu biến thành quần ẩu, mười bốn phân thân của Cổ Chung hòa thượng đều bị đánh ngã, trong nháy mắt đã trúng không biết bao nhiêu quyền cước kiếm chiêu, nhanh chóng hóa thành kim quang tiêu tán.
Cuối cùng, chỉ còn lại bản thể của Cổ Chung, bao phủ quanh thân hắn là một đoàn phật quang hộ thể, phân thân của Tiểu Lôi vừa mới xông tới, lập tức bị đánh bật ra.
Bản thể của Tiểu Lôi đứng xa xa, cười ha hả, tay áo vung lên, một đạo cuồng phong bay tới, thu lại phân thân, ngoài bản thể, trên mặt đất chỉ còn lại một nắm tóc.
"Nếu sau này có người khuyên ta xuất gia làm hòa thượng, ta nhất định nói với hắn, lưu tóc lại rất hữu dụng, ít nhất tóc từng giúp ta đánh thắng một trận." Tiểu Lôi cười to, lắc người tới trước mặt Cổ Chung hòa thượng, dùng chuôi kiếm đâm vào ngực hắn, Cổ Chung hòa thượng cấp tốc lui về sau, trường kiếm của hắn cũng chém ra ba kiếm, nhưng không thể đánh văng chuôi kiếm của Tiểu Lôi, hắn không nhịn được há mồm phun máu.
Thấy đối phương hộc máu, Tiểu Lôi thu hồi kiếm, chân khẽ nhún, lui lại vài chục bước, cười lạnh: "Đại hòa thượng, ngươi nhận thua chưa?"
Vốn vừa rồi Cổ Chung thi triển phân thân thuật, mười mấy phân thân bị đánh tan, lập tức bị pháp lực phản lại, khí huyết toàn thân sôi trào, lại bị một kiếm của Tiểu Lôi làm hộc máu.
Hắn vừa phun máu ra ngoài, lại cảm thấy dễ chịu, pháp lực vận chuyển sảng khoái hơn, hít sâu một hơi, há mồm muốn nói chuyện, nhưng một trận gió thổi tới, lập tức cảm thấy toàn thân lạnh giá…
Nhất thời mọi người trông thấy tăng bào của Cổ Chung hào thượng nát vụn, bay khắp nơi tựa như một đàn bướm. Một cơn gió thổi qua, toàn bộ nhẹ nhàng bay đi.
Kể cả Cổ Chung, mọi người nhất thời biến sắc.
Phải biết rằng, vừa rồi quanh thân Cổ Chung hòa thượng đều có phật quang hộ thể, Tiểu Lôi xoay chuôi công kích mặc dù mãnh liệt, nhưng không nghĩ ra kiếm khí của hắn lại lợi hại tới mức này.
Phá giải hoàn toàn Phật Quang Hộ Thể của Cổ Chung hòa thượng, đánh nát quần áo của hắn, nhưng không làm tổn thương tới thân thể… tự nhiên là Tiểu Lôi đã hạ thủ lưu tình.
Bất quá dù chỉ là một chút bản sự của hắn, nhưng đã tới mức đăng phong tạo cực.
"…" Cổ Chung mặt trắng bệch, kinh ngạc nhìn mảnh áo bay đầy trời, miễn cưỡng nói: "Bần tăng… bần tăng nhận thua rồi."
Cổ Chung nói xong những lời này, thân thể lảo đảo, trong mắt hiện lên vẻ kỳ quái. Ánh mắt phảng phất lộ vẻ bi thương.
Tiểu Lôi lại nheo mắt, nhìn chằm chằm Cổ Chung hồi lâu, vẻ mặt cũng có chút quái dị, qua một lúc mới chậm rãi nói: "Đại hòa thượng, ta thật sự không ngờ.. thật sự không ngờ…"
Cổ Chung cười khổ nói: "Bần tăng cũng không ngờ."
Hai người nói vài câu, tất cả mọi người xung quanh đều mơ hồ, không biết hai người rốt cuộc có ý gì.
Tiểu Lôi đột nhiên cởi áo khoác của mình, phủ lên người Cổ Chung hòa thượng. Cổ Chung bất động, chỉ nhìn Tiểu Lôi. Quần áo hắn đã nát hết, cơ thể cơ hồ xích lõa, chiếc quần dưới hạ thân cũng miễn cưỡng che đậy. Thật sự không quá trang nhã.
Thấy Tiểu Lôi phủ ngoại bào cho mình, Cổ Chung đột nhiên thấp giọng nói một câu: "Một ý niệm sai lầm, làm ta chậm trễ ba trăm năm…."
Tiểu Lôi liếc mắt, thản nhiên nói: "Quần áo rách có thể tu bổ, huống chi là lòng người? Tuệ căn của đại sư, có thể trảm tâm ma. Bất quá tội nghiệt sâu như vậy, sợ rằng không thể dùng bốn chữ "Một ý niệm sai lầm" mà dễ dàng tẩy đi.
Nói xong, hắn không hề nhìn Cổ Chung nữa. Cổ Chung hòa thượng rùng mình, trong mắt lộ ra vài phần bi thương tuyệt vọng. Lão chậm rãi lắc đầu, ra khỏi sân, ngồi xuống.
Lúc này, lại nghe thấy bên sân có người quát: "Trận tỷ thí này bất công."
Người nói không ngờ là Bạch Mi, lão già này chỉ vào Tiểu Lôi quát: "Ngươi vừa rồi dùng pháp thuật thắng hòa thượng, không hề dùng kiếm đạo! Đây là đấu kiếm. Không phải đấu pháp."
Tiểu Lôi liếc nhìn lão, không thèm để ý tới, chỉ lạnh lùng nói: "Ngươi không phục, có thể xuống đây."
Bạch Mi giận xanh mặt, muốn xuống sân, lại nghe Quân Kiếm lạnh lùng nói: "Bạch Mi, ngươi còn si tâm vọng tưởng sao? Hắn có thể dụng Vô Hình Kiếm Khí đâm thủng Hộ Thể Phật Quang của Cổ Chung hòa thượng, mà không thương tổn hắn một sợi tóc… hơn nữa chúng ta ở bên ngoài xem cuộc chiến, cũng không phát hiện ra… ngươi cho rằng không phải là kiếm thuật thì là gì?" ngữ khí của Quân Kiếm càng thêm trào phúng: "Huống chi, hắn dùng chuôi kiếm."
Bạch Mi nhất thời câm miệng, lộ vẻ xấu hổ, đã bước lên lại lùi về.
Lúc này Tiêu Dao Tử cũng lớn tiếng nói: "Trận này tự nhiên Tiểu Lôi thắng, Tiểu Lôi, ngươi có cần phải nghỉ ngơi không?"
Tiểu Lôi cười hì hì nói: "Không cần."
"À" Tiêu Dao Tử lớn tiếng nói: Vậy còn vị cao nhân nào nguyện ý xuống sân tỷ thí với Tiểu Lôi không?"
Trầm mặc.
Ngay cả một vị trong Ngũ Phương Cao Nhân là Cổ Chung hòa thượng còn thảm bại như thế, còn ai dám lên?
Có thể nói, thịnh hội lần này, tổng cộng xuất hiện hai biến cố khiến kẻ khác khiếp sợ.
Một là Truy Tinh Tử, vốn thịnh hội lần trước không có thành tựu gì, Ẩn Nguyệt Tông chủ Truy Tinh Tử đột nhiên bạo phát ra thực lực khiến kẻ khác khó có thể tưởng tượng được, trong lúc đấu kiếm cơ hồ đánh chết chưởng môn Côn Luân, người được công nhận là cao nhân đứng đầu.
Điều này đã khiến chúng nhân không ai không kinh ngạc, nhưng lần ra sân của Tiểu Lôi, lại trở thành "kỳ tích".
Đúng vậy, chính là kỳ tích.
Ban đầu là tỷ thí Ngự Phong Thuật, sau đó dùng pháp bảo dễ dàng giải quyết Truy Tinh Tử, rồi đấu kiếm đánh bại Cổ Chung hòa thượng.
Nghĩ tới "phân thân thuật" kinh người của hắn, còn có kiếm thuật vô thanh vô tức đánh nát tăng bào của Cổ Chung hòa thượng, lúc này mọi người đều trầm mặc.
Tiêu Dao Tử liếc mắt nhìn Bạch Mi, sắc mặt Bạch Mi cực kỳ khó coi, nhưng rốt cục cắn răng thở dài, ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi nói: "Thôi, không còn là thời của ta nữa, một phen tâm tư của lão phu cuối cùng đã thành hư vô."
Lão đảo mắt nhìn Tiên Âm quát: "Bất quá huynh đệ ta bị thương dưới tay Tiên Sơn chưởng môn, mạng đã sắp tận, cừu này không thể không báo! Lão phu ngay cả liều mạng tự tổn đạo pháp, từ bỏ phi thăng, cũng phải cùng Tiên Sơn phái đánh tới cùng."
Tiên Âm lạnh lùng liếc mắt nhìn lão, thản nhiên nói: "Ngươi có cừu oán cứ tìm ta."
Tiểu Lôi trợn mắt nhìn Bạch Mi, hốt nhiên nói: "Tiệt Mạch Thập Tam, ta có thể giúp ngươi giải."
"Thật sao?" Bạch Mi nhướng mày: "Ngươi nói thật không?"
Tiểu Lôi nhún vai: "Ngươi cùng điểu nhân kia dù nói chuyện có làm người ta chán ghét đôi chút, bất quá nói chuyện khắc bạc, vị tất đã phải chết. Bây giờ, hắn chịu nhiều đau khổ như vậy cũng đủ rồi."
Hi hi.
Diệu Yên nghe Tiểu Lôi nói tới hai chữ "điểu nhân" không nhịn được phì cười, liếc nhìn Côn Bằng, đối với tên Côn Bằng thành tinh này, xưng hô điểu nhân thật sự rất thích hợp.
Bạch Mi nét mặt bất thiện, nhìn chằm chằm Tiểu Lôi: "Tiệt Mạch Thập Tam của Tiên Sơn, ngươi thật sự có thể giải sao?"
Tiểu Lôi thở dài: "Ta lừa ngươi làm gì? Ngươi không có tiền, cũng không phải mỹ nữ." Hắn lục lọi hồi lâu lấy ra từ trong lòng một cái bình, nhìn Diệu Yên , cười nói: "Lại lấy đan dược của nàng làm việc thiện."
Diệu Yên cười khẽ, gật đầu.
Tiểu Lôi lấy ra từ trong bình một viên đan dược. Nhất thời mùi hương thơm ngát, chỉ thấy đan dược màu xanh ngọc bích, tựa như một viên phỉ thúy ngọc châu, mơ hồ lóe lên quang mang.
Người khác không biết, nhưng Đan Hà Tử của Đan Môn nhìn mắt thấy, nhất thời hai mắt tỏa sáng, quát to một tiếng, lao tới Tiểu Lôi, nắm lấy tay hắn, kêu lên: "Là … là… là Linh Già Diệp Thảo."
Con mắt Đan Hà Tử trợn tròn, hô hấp dồn dập, nhìn chằm chằm dược hoàn trong tay Tiểu Lôi, mặt đầy hồng quang, chỉ hận không nhét được dược hoàn này vào mắt.
Tiểu Lôi cười nói: "À. Đơn dược đích xác sử dụng Linh Già Diệp Thảo luyện thành."
Đan Hà Tử hít một hơi thật sâu, đột nhiên mắng to: "Bại gia tử! Bại gia tử a! Linh Già Diệp Thảo, biến mất khỏi nhân gian, vị tất có thể tìm được hai ba lá! Ngươi! Ngươi lại lấy loại tiên thảo này luyện đan! Nhìn sắc của đan dược, không phải là chỉ dụng mỗi nó mà luyện thành sao?"
Tiểu Lôi khó hiểu nói: "Đó là tự nhiên…."
"Trời ạ!" Đan Hà Tử cơ hồ phát điên, hai tay giật tóc: "Phí phạm thiên vật. Phí phạm thiên vật. tiểu tử ngươi có biết, Linh Già Diệp Thảo làm thuốc, chỉ cần dụng một chút bột phấn, một chút thôi, cũng đủ luyện thành một lô đan dược! ngươi lại dùng một trái tiên thảo để làm thuốc! một lô đan dược. một lô đan dược đó, dùng hết một cây thôi! Chỉ một cây.
Mặc dù bộ dáng Đan Hà Tử cơ hồ nổi điên, Tiểu Lôi vẫn rất cẩn thận giải thích một chút: "Không phải một lô… một gốc Linh Già Diệp Thảo, chỉ luyện được một bình đan dược mà thôi…."
"Một… một bình sao?" Đan Hà Tử đờ người, mấy giây sau, đột nhiên rống lên điên cuồng: "ta bóp chết ngươi, tên ngu ngốc!!!."
Lão dang tay, đánh tới Tiểu Lôi, Tiểu Lôi tự nhiên không có khả năng bị đánh trúng, chợt lắc người thoát ra. Đan Hà Tử đánh trượt, sửng sốt, đột nhiên ngồi phịch xuống đất khóc òa: "Bại gia tử! bại gia tử! bại gia tử! Tiên thảo thế này, kiếm khắp thế gian khó kiếm được, một chút bột lá cây thôi, có thể khởi tử hồi sinh! Ngươi lại dùng cả một cây tiên thảo, luyện ra một bình đan dược hỏng! ngươi… ngươi … ngươi là con heo ngu ngốc."
Tiểu Lôi cười nói: "Nhưng luyện ra màu xanh ngọc này rất đẹp mắt."
"Đẹp mắt… đẹp mắt…." bộ dáng Đan Hà Tử cơ hồ muốn nghiến nát cả răng.
Tiểu Lôi bĩu môi.
Linh Già Diệp Thảo này, rốt cục khó kiếm thế nào, Tiểu Lôi sao biết được?
Vốn năm đó hắn đem vườn tiên thảo của Côn Luân về nhà. Dù sao là đồ cướp được, dùng thế nào, lãng phí thế nào, hắn cũng sẽ không đau lòng.
Bạch Mi đứng bên cạnh lộ vẻ kinh hãi, Linh Già Diệp Thảo hắn biết, bản lãnh Đan Hà Tử lão càng hiểu rõ. Bản lãnh của Đan Hà Tử bình thường, nhưng luyện chế đan dược lại là thiên hạ vô song, nếu đan dược đã được hắn nhận ra, vậy tự nhiên là không giả.
Tiểu Lôi cong tay bắn một viên đan dược vào bàn tay Bạch Mi: "Bạch Mi lão đầu, đan dược này ngươi cho điểu nhân nuốt vào, mạng sẽ giữ được, bất quá tu vi có thể tổn hại hay không, ta cũng không biết."
Bạch Mi mặc dù căm hận Tiểu Lôi, nhưng vẫn nghiêm mặt, khom người nói: "Tốt! Chuyện này Bạch Mi ta thiếu các hạ một đoạn nhân tình, tương lai tất nhiên sẽ hồi báo cho ngươi."
Tiểu Lôi không thèm nói nhiều với lão. Đan Hà Tử đột nhiên nhảy dựng lên, chạy tới bên người Bạch Mi, lớn tiếng nói: "Bạch Mi lão nhi, dược lực của đan dược này, cho dù cứu mười huynh đệ của ngươi cũng đủ, ngươi có thể phân cho ta một nửa không?"
Bạch Mi lập tức cau mày nói: "Cái gì?"
Đan Hà Tử ho khan, lớn tiếng nói: "Linh Già Diệp Thảo mặc dù khó có được, nhưng nếu cứu mạng huynh đệ ngươi, còn phải cần người có pháp lực cao cường trợ giúp hắn hóa giải, pháp lực của ngươi đủ rồi, nhưng ngươi có thể trị liệu cho hắn không? Cho dù ngươi liều mạng dùng pháp lực bản thân cứu chữa cho hắn, cứu sống hắn, bản lãnh nhiều nhất chỉ còn lại ba thành, còn nguyên khí của ngươi cũng phải hao tổn rất nhiều."
Dừng một chút, lão lập tức nói: "Chỉ cần ngươi phân ta một nửa phần đan dược… không, chỉ cần một chút nhỏ, ta giúp ngươi cứu huynh đệ! Bản lãnh khác ta không dám nói, nhưng dùng đan dược, thiên hạ này ta tự nhận đệ nhị, không ai dám nhận đệ nhất."
Bạch Mi do dự một chút, gật đầu đáp ứng.
Tiêu Dao Tử thấy chuyện đã được giải quyết, cất cao giọng nói: "Chư vị, nếu không người nào ứng chiến, vậy hạng mục kiếm đạo, chính là Tiểu Lôi đoạt giải…."
Tiểu Lôi lại cười nói: "Còn phải chờ thả Truy Tinh Tử ra, cùng hắn đấu một phen mới có thể quyết định.
Vậy mà Tiêu Dao Tửu lại trợn mắt, ý tứ là: Có ta ở đây, ngươi còn muốn đùa sao?"
"Không cần" Đột nhiên một thanh âm trầm trọng vang lên: "không cần đấu với Truy Tinh Tử, hạng mục luận kiếm, tự nhiên là Tiểu Lôi thí chủ đoạt giải."
Ngươi nói, không ngờ là Cổ Chung hòa thượng.
Hòa thượng lúc này sắc mặt vàng vọt, ánh mắt mờ đục, đầu đầy mồ hôi, chỉ có đôi mắt, trở nên tĩnh lặng dị thường.
Tiểu lôi nhìn bộ dáng lão như vậy, đột nhiên quát to: "Cổ Chung! Ngươi làm gì vậy."
Chỉ thấy hắn lắc người, đã tới bên Cổ Chung, vỗ lên hậu tâm hòa thượng một chưởng.
Cổ Chung nhất thời gục trên mặt đất, khóe miệng rỉ máu, cười khổ: "Cần gì cứu ta? Bần tăng tội nghiệt thâm trọng, một thân tu vi, tán đi là tốt nhất."
Tiểu Lôi liếc nhìn hắn, chậm rãi nói: "Ngươi muốn tán công tự sát sao? Cũng không dễ dàng vậy. Con ta còn trong tay ngươi, ngươi mà chết, phải giúp ta tìm được con rồi mới chết được."
Nói xong, Tiểu Lôi đột nhiên túm lấy Cổ Chung hòa thượng, xách hắn lên rồi bỏ đi.
Tiểu Lôi quay đầu lại nói: "Đánh nhau xong rồi, tiếp theo các người dùng đan dược hay trận pháp, ngũ hành bát quái, hay là tướng thuật gì đó cũng tốt, những thứ đó ta không tinh thông, ngồi chỗ này cũng không làm gì, vậy mang theo hòa thượng này ra chỗ khác nói chuyện."
Nói xong, không đợi Tiêu Dao Tử nói, Tiểu Lôi đã một bước ra khỏi Thiên Đài, phi thân xuống dưới.
Chương 281: Bại gia tử
Trận này xảy ra nhanh chóng, mắt thấy hai đại cao thủ quyết đấu biến thành quần ẩu, mười bốn phân thân của Cổ Chung hòa thượng đều bị đánh ngã, trong nháy mắt đã trúng không biết bao nhiêu quyền cước kiếm chiêu, nhanh chóng hóa thành kim quang tiêu tán.
Cuối cùng, chỉ còn lại bản thể của Cổ Chung, bao phủ quanh thân hắn là một đoàn phật quang hộ thể, phân thân của Tiểu Lôi vừa mới xông tới, lập tức bị đánh bật ra.
Bản thể của Tiểu Lôi đứng xa xa, cười ha hả, tay áo vung lên, một đạo cuồng phong bay tới, thu lại phân thân, ngoài bản thể, trên mặt đất chỉ còn lại một nắm tóc.
"Nếu sau này có người khuyên ta xuất gia làm hòa thượng, ta nhất định nói với hắn, lưu tóc lại rất hữu dụng, ít nhất tóc từng giúp ta đánh thắng một trận." Tiểu Lôi cười to, lắc người tới trước mặt Cổ Chung hòa thượng, dùng chuôi kiếm đâm vào ngực hắn, Cổ Chung hòa thượng cấp tốc lui về sau, trường kiếm của hắn cũng chém ra ba kiếm, nhưng không thể đánh văng chuôi kiếm của Tiểu Lôi, hắn không nhịn được há mồm phun máu.
Thấy đối phương hộc máu, Tiểu Lôi thu hồi kiếm, chân khẽ nhún, lui lại vài chục bước, cười lạnh: "Đại hòa thượng, ngươi nhận thua chưa?"
Vốn vừa rồi Cổ Chung thi triển phân thân thuật, mười mấy phân thân bị đánh tan, lập tức bị pháp lực phản lại, khí huyết toàn thân sôi trào, lại bị một kiếm của Tiểu Lôi làm hộc máu.
Hắn vừa phun máu ra ngoài, lại cảm thấy dễ chịu, pháp lực vận chuyển sảng khoái hơn, hít sâu một hơi, há mồm muốn nói chuyện, nhưng một trận gió thổi tới, lập tức cảm thấy toàn thân lạnh giá…
Nhất thời mọi người trông thấy tăng bào của Cổ Chung hào thượng nát vụn, bay khắp nơi tựa như một đàn bướm. Một cơn gió thổi qua, toàn bộ nhẹ nhàng bay đi.
Kể cả Cổ Chung, mọi người nhất thời biến sắc.
Phải biết rằng, vừa rồi quanh thân Cổ Chung hòa thượng đều có phật quang hộ thể, Tiểu Lôi xoay chuôi công kích mặc dù mãnh liệt, nhưng không nghĩ ra kiếm khí của hắn lại lợi hại tới mức này.
Phá giải hoàn toàn Phật Quang Hộ Thể của Cổ Chung hòa thượng, đánh nát quần áo của hắn, nhưng không làm tổn thương tới thân thể… tự nhiên là Tiểu Lôi đã hạ thủ lưu tình.
Bất quá dù chỉ là một chút bản sự của hắn, nhưng đã tới mức đăng phong tạo cực.
"…" Cổ Chung mặt trắng bệch, kinh ngạc nhìn mảnh áo bay đầy trời, miễn cưỡng nói: "Bần tăng… bần tăng nhận thua rồi."
Cổ Chung nói xong những lời này, thân thể lảo đảo, trong mắt hiện lên vẻ kỳ quái. Ánh mắt phảng phất lộ vẻ bi thương.
Tiểu Lôi lại nheo mắt, nhìn chằm chằm Cổ Chung hồi lâu, vẻ mặt cũng có chút quái dị, qua một lúc mới chậm rãi nói: "Đại hòa thượng, ta thật sự không ngờ.. thật sự không ngờ…"
Cổ Chung cười khổ nói: "Bần tăng cũng không ngờ."
Hai người nói vài câu, tất cả mọi người xung quanh đều mơ hồ, không biết hai người rốt cuộc có ý gì.
Tiểu Lôi đột nhiên cởi áo khoác của mình, phủ lên người Cổ Chung hòa thượng. Cổ Chung bất động, chỉ nhìn Tiểu Lôi. Quần áo hắn đã nát hết, cơ thể cơ hồ xích lõa, chiếc quần dưới hạ thân cũng miễn cưỡng che đậy. Thật sự không quá trang nhã.
Thấy Tiểu Lôi phủ ngoại bào cho mình, Cổ Chung đột nhiên thấp giọng nói một câu: "Một ý niệm sai lầm, làm ta chậm trễ ba trăm năm…."
Tiểu Lôi liếc mắt, thản nhiên nói: "Quần áo rách có thể tu bổ, huống chi là lòng người? Tuệ căn của đại sư, có thể trảm tâm ma. Bất quá tội nghiệt sâu như vậy, sợ rằng không thể dùng bốn chữ "Một ý niệm sai lầm" mà dễ dàng tẩy đi.
Nói xong, hắn không hề nhìn Cổ Chung nữa. Cổ Chung hòa thượng rùng mình, trong mắt lộ ra vài phần bi thương tuyệt vọng. Lão chậm rãi lắc đầu, ra khỏi sân, ngồi xuống.
Lúc này, lại nghe thấy bên sân có người quát: "Trận tỷ thí này bất công."
Người nói không ngờ là Bạch Mi, lão già này chỉ vào Tiểu Lôi quát: "Ngươi vừa rồi dùng pháp thuật thắng hòa thượng, không hề dùng kiếm đạo! Đây là đấu kiếm. Không phải đấu pháp."
Tiểu Lôi liếc nhìn lão, không thèm để ý tới, chỉ lạnh lùng nói: "Ngươi không phục, có thể xuống đây."
Bạch Mi giận xanh mặt, muốn xuống sân, lại nghe Quân Kiếm lạnh lùng nói: "Bạch Mi, ngươi còn si tâm vọng tưởng sao? Hắn có thể dụng Vô Hình Kiếm Khí đâm thủng Hộ Thể Phật Quang của Cổ Chung hòa thượng, mà không thương tổn hắn một sợi tóc… hơn nữa chúng ta ở bên ngoài xem cuộc chiến, cũng không phát hiện ra… ngươi cho rằng không phải là kiếm thuật thì là gì?" ngữ khí của Quân Kiếm càng thêm trào phúng: "Huống chi, hắn dùng chuôi kiếm."
Bạch Mi nhất thời câm miệng, lộ vẻ xấu hổ, đã bước lên lại lùi về.
Lúc này Tiêu Dao Tử cũng lớn tiếng nói: "Trận này tự nhiên Tiểu Lôi thắng, Tiểu Lôi, ngươi có cần phải nghỉ ngơi không?"
Tiểu Lôi cười hì hì nói: "Không cần."
"À" Tiêu Dao Tử lớn tiếng nói: Vậy còn vị cao nhân nào nguyện ý xuống sân tỷ thí với Tiểu Lôi không?"
Trầm mặc.
Ngay cả một vị trong Ngũ Phương Cao Nhân là Cổ Chung hòa thượng còn thảm bại như thế, còn ai dám lên?
Có thể nói, thịnh hội lần này, tổng cộng xuất hiện hai biến cố khiến kẻ khác khiếp sợ.
Một là Truy Tinh Tử, vốn thịnh hội lần trước không có thành tựu gì, Ẩn Nguyệt Tông chủ Truy Tinh Tử đột nhiên bạo phát ra thực lực khiến kẻ khác khó có thể tưởng tượng được, trong lúc đấu kiếm cơ hồ đánh chết chưởng môn Côn Luân, người được công nhận là cao nhân đứng đầu.
Điều này đã khiến chúng nhân không ai không kinh ngạc, nhưng lần ra sân của Tiểu Lôi, lại trở thành "kỳ tích".
Đúng vậy, chính là kỳ tích.
Ban đầu là tỷ thí Ngự Phong Thuật, sau đó dùng pháp bảo dễ dàng giải quyết Truy Tinh Tử, rồi đấu kiếm đánh bại Cổ Chung hòa thượng.
Nghĩ tới "phân thân thuật" kinh người của hắn, còn có kiếm thuật vô thanh vô tức đánh nát tăng bào của Cổ Chung hòa thượng, lúc này mọi người đều trầm mặc.
Tiêu Dao Tử liếc mắt nhìn Bạch Mi, sắc mặt Bạch Mi cực kỳ khó coi, nhưng rốt cục cắn răng thở dài, ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi nói: "Thôi, không còn là thời của ta nữa, một phen tâm tư của lão phu cuối cùng đã thành hư vô."
Lão đảo mắt nhìn Tiên Âm quát: "Bất quá huynh đệ ta bị thương dưới tay Tiên Sơn chưởng môn, mạng đã sắp tận, cừu này không thể không báo! Lão phu ngay cả liều mạng tự tổn đạo pháp, từ bỏ phi thăng, cũng phải cùng Tiên Sơn phái đánh tới cùng."
Tiên Âm lạnh lùng liếc mắt nhìn lão, thản nhiên nói: "Ngươi có cừu oán cứ tìm ta."
Tiểu Lôi trợn mắt nhìn Bạch Mi, hốt nhiên nói: "Tiệt Mạch Thập Tam, ta có thể giúp ngươi giải."
"Thật sao?" Bạch Mi nhướng mày: "Ngươi nói thật không?"
Tiểu Lôi nhún vai: "Ngươi cùng điểu nhân kia dù nói chuyện có làm người ta chán ghét đôi chút, bất quá nói chuyện khắc bạc, vị tất đã phải chết. Bây giờ, hắn chịu nhiều đau khổ như vậy cũng đủ rồi."
Hi hi.
Diệu Yên nghe Tiểu Lôi nói tới hai chữ "điểu nhân" không nhịn được phì cười, liếc nhìn Côn Bằng, đối với tên Côn Bằng thành tinh này, xưng hô điểu nhân thật sự rất thích hợp.
Bạch Mi nét mặt bất thiện, nhìn chằm chằm Tiểu Lôi: "Tiệt Mạch Thập Tam của Tiên Sơn, ngươi thật sự có thể giải sao?"
Tiểu Lôi thở dài: "Ta lừa ngươi làm gì? Ngươi không có tiền, cũng không phải mỹ nữ." Hắn lục lọi hồi lâu lấy ra từ trong lòng một cái bình, nhìn Diệu Yên , cười nói: "Lại lấy đan dược của nàng làm việc thiện."
Diệu Yên cười khẽ, gật đầu.
Tiểu Lôi lấy ra từ trong bình một viên đan dược. Nhất thời mùi hương thơm ngát, chỉ thấy đan dược màu xanh ngọc bích, tựa như một viên phỉ thúy ngọc châu, mơ hồ lóe lên quang mang.
Người khác không biết, nhưng Đan Hà Tử của Đan Môn nhìn mắt thấy, nhất thời hai mắt tỏa sáng, quát to một tiếng, lao tới Tiểu Lôi, nắm lấy tay hắn, kêu lên: "Là … là… là Linh Già Diệp Thảo."
Con mắt Đan Hà Tử trợn tròn, hô hấp dồn dập, nhìn chằm chằm dược hoàn trong tay Tiểu Lôi, mặt đầy hồng quang, chỉ hận không nhét được dược hoàn này vào mắt.
Tiểu Lôi cười nói: "À. Đơn dược đích xác sử dụng Linh Già Diệp Thảo luyện thành."
Đan Hà Tử hít một hơi thật sâu, đột nhiên mắng to: "Bại gia tử! Bại gia tử a! Linh Già Diệp Thảo, biến mất khỏi nhân gian, vị tất có thể tìm được hai ba lá! Ngươi! Ngươi lại lấy loại tiên thảo này luyện đan! Nhìn sắc của đan dược, không phải là chỉ dụng mỗi nó mà luyện thành sao?"
Tiểu Lôi khó hiểu nói: "Đó là tự nhiên…."
"Trời ạ!" Đan Hà Tử cơ hồ phát điên, hai tay giật tóc: "Phí phạm thiên vật. Phí phạm thiên vật. tiểu tử ngươi có biết, Linh Già Diệp Thảo làm thuốc, chỉ cần dụng một chút bột phấn, một chút thôi, cũng đủ luyện thành một lô đan dược! ngươi lại dùng một trái tiên thảo để làm thuốc! một lô đan dược. một lô đan dược đó, dùng hết một cây thôi! Chỉ một cây.
Mặc dù bộ dáng Đan Hà Tử cơ hồ nổi điên, Tiểu Lôi vẫn rất cẩn thận giải thích một chút: "Không phải một lô… một gốc Linh Già Diệp Thảo, chỉ luyện được một bình đan dược mà thôi…."
"Một… một bình sao?" Đan Hà Tử đờ người, mấy giây sau, đột nhiên rống lên điên cuồng: "ta bóp chết ngươi, tên ngu ngốc!!!."
Lão dang tay, đánh tới Tiểu Lôi, Tiểu Lôi tự nhiên không có khả năng bị đánh trúng, chợt lắc người thoát ra. Đan Hà Tử đánh trượt, sửng sốt, đột nhiên ngồi phịch xuống đất khóc òa: "Bại gia tử! bại gia tử! bại gia tử! Tiên thảo thế này, kiếm khắp thế gian khó kiếm được, một chút bột lá cây thôi, có thể khởi tử hồi sinh! Ngươi lại dùng cả một cây tiên thảo, luyện ra một bình đan dược hỏng! ngươi… ngươi … ngươi là con heo ngu ngốc."
Tiểu Lôi cười nói: "Nhưng luyện ra màu xanh ngọc này rất đẹp mắt."
"Đẹp mắt… đẹp mắt…." bộ dáng Đan Hà Tử cơ hồ muốn nghiến nát cả răng.
Tiểu Lôi bĩu môi.
Linh Già Diệp Thảo này, rốt cục khó kiếm thế nào, Tiểu Lôi sao biết được?
Vốn năm đó hắn đem vườn tiên thảo của Côn Luân về nhà. Dù sao là đồ cướp được, dùng thế nào, lãng phí thế nào, hắn cũng sẽ không đau lòng.
Bạch Mi đứng bên cạnh lộ vẻ kinh hãi, Linh Già Diệp Thảo hắn biết, bản lãnh Đan Hà Tử lão càng hiểu rõ. Bản lãnh của Đan Hà Tử bình thường, nhưng luyện chế đan dược lại là thiên hạ vô song, nếu đan dược đã được hắn nhận ra, vậy tự nhiên là không giả.
Tiểu Lôi cong tay bắn một viên đan dược vào bàn tay Bạch Mi: "Bạch Mi lão đầu, đan dược này ngươi cho điểu nhân nuốt vào, mạng sẽ giữ được, bất quá tu vi có thể tổn hại hay không, ta cũng không biết."
Bạch Mi mặc dù căm hận Tiểu Lôi, nhưng vẫn nghiêm mặt, khom người nói: "Tốt! Chuyện này Bạch Mi ta thiếu các hạ một đoạn nhân tình, tương lai tất nhiên sẽ hồi báo cho ngươi."
Tiểu Lôi không thèm nói nhiều với lão. Đan Hà Tử đột nhiên nhảy dựng lên, chạy tới bên người Bạch Mi, lớn tiếng nói: "Bạch Mi lão nhi, dược lực của đan dược này, cho dù cứu mười huynh đệ của ngươi cũng đủ, ngươi có thể phân cho ta một nửa không?"
Bạch Mi lập tức cau mày nói: "Cái gì?"
Đan Hà Tử ho khan, lớn tiếng nói: "Linh Già Diệp Thảo mặc dù khó có được, nhưng nếu cứu mạng huynh đệ ngươi, còn phải cần người có pháp lực cao cường trợ giúp hắn hóa giải, pháp lực của ngươi đủ rồi, nhưng ngươi có thể trị liệu cho hắn không? Cho dù ngươi liều mạng dùng pháp lực bản thân cứu chữa cho hắn, cứu sống hắn, bản lãnh nhiều nhất chỉ còn lại ba thành, còn nguyên khí của ngươi cũng phải hao tổn rất nhiều."
Dừng một chút, lão lập tức nói: "Chỉ cần ngươi phân ta một nửa phần đan dược… không, chỉ cần một chút nhỏ, ta giúp ngươi cứu huynh đệ! Bản lãnh khác ta không dám nói, nhưng dùng đan dược, thiên hạ này ta tự nhận đệ nhị, không ai dám nhận đệ nhất."
Bạch Mi do dự một chút, gật đầu đáp ứng.
Tiêu Dao Tử thấy chuyện đã được giải quyết, cất cao giọng nói: "Chư vị, nếu không người nào ứng chiến, vậy hạng mục kiếm đạo, chính là Tiểu Lôi đoạt giải…."
Tiểu Lôi lại cười nói: "Còn phải chờ thả Truy Tinh Tử ra, cùng hắn đấu một phen mới có thể quyết định.
Vậy mà Tiêu Dao Tửu lại trợn mắt, ý tứ là: Có ta ở đây, ngươi còn muốn đùa sao?"
"Không cần" Đột nhiên một thanh âm trầm trọng vang lên: "không cần đấu với Truy Tinh Tử, hạng mục luận kiếm, tự nhiên là Tiểu Lôi thí chủ đoạt giải."
Ngươi nói, không ngờ là Cổ Chung hòa thượng.
Hòa thượng lúc này sắc mặt vàng vọt, ánh mắt mờ đục, đầu đầy mồ hôi, chỉ có đôi mắt, trở nên tĩnh lặng dị thường.
Tiểu lôi nhìn bộ dáng lão như vậy, đột nhiên quát to: "Cổ Chung! Ngươi làm gì vậy."
Chỉ thấy hắn lắc người, đã tới bên Cổ Chung, vỗ lên hậu tâm hòa thượng một chưởng.
Cổ Chung nhất thời gục trên mặt đất, khóe miệng rỉ máu, cười khổ: "Cần gì cứu ta? Bần tăng tội nghiệt thâm trọng, một thân tu vi, tán đi là tốt nhất."
Tiểu Lôi liếc nhìn hắn, chậm rãi nói: "Ngươi muốn tán công tự sát sao? Cũng không dễ dàng vậy. Con ta còn trong tay ngươi, ngươi mà chết, phải giúp ta tìm được con rồi mới chết được."
Nói xong, Tiểu Lôi đột nhiên túm lấy Cổ Chung hòa thượng, xách hắn lên rồi bỏ đi.
Tiểu Lôi quay đầu lại nói: "Đánh nhau xong rồi, tiếp theo các người dùng đan dược hay trận pháp, ngũ hành bát quái, hay là tướng thuật gì đó cũng tốt, những thứ đó ta không tinh thông, ngồi chỗ này cũng không làm gì, vậy mang theo hòa thượng này ra chỗ khác nói chuyện."
Nói xong, không đợi Tiêu Dao Tử nói, Tiểu Lôi đã một bước ra khỏi Thiên Đài, phi thân xuống dưới.
Bình luận truyện