Chí Tôn Vô Lại
"Ê! Ăn một bổng của lão Tôn ta đây!!!!"
Câu nói kinh thiên động địa này chấn động tận trời xanh, chứa chan vô vàn hào khí ngút trời, như muốn xua tan mây đen đầy trời.
Mà cái thân người kia, lăng không phóng xuống như một con du long, phảng phất như bóng hình kia trong truyền thuyết ngàn năm! Nhìn thân hình tựa hồ không to lớn kia, lại ngấm ngầm ẩn chứa năng lượng nghiêng trời lệch đất! Chỉ một tiếng gầm đó, cả người Tiểu Lôi đã không còn kềm nổi sự run rẩy!
Vù!!!
Cây bổng toàn thân như kim sắc hỏa diễm trong tay hắn giơ lên cao, vừa chỉa lên lại phảng phất như có thể đâm lủng một lỗ trên trời! Nhưng lại vừa như là một cây cột chống trời, không thể nào lay động nửa phân!
Đập xuống một cú như muốn nghiêng trời lệch đất, mang theo hỏa diễm vô tận, như muốn quậy cho long trời lở đất nơi đại hải mênh mông này.
Lại nghe một tiếng nổ ầm, ngay cả tu vi cỡ Tiểu Lôi, cũng bị tiếng nổ này chấn động cơ hồ muốn chúi nhủi từ trên trời xuống! Chỉ cảm giác được hai bên tai ong ong không ngừng, trước mắt tối sầm, khí huyết loạn lạc, cơ hồ máu huyết trong mọi ngóc ngách toàn thân như muốn phun ra ngoài theo mười vạn tám ngàn lỗ chân lông.
Ong một tiếng, đầu Tiểu Lôi nhất thời quay cuồng. Cuồng phong chung quanh trong khoảnh khắc nuốt chửng hắn! Nhìn xuống phía dưới, cây cột chống trời kia đã đập xuống đỉnh đầu bốn tên thiên sứ kia! Tầng tầng lớp lớp quang mang thần thánh trơn bóng như kính liên tục tán phát ra từ trên trời, hết sóng này tới sóng khác, dường như liên miên bất tuyệt, tận lực ngăn trở cú đập của cây cột chống trời kia.
Cây cột chống trời kia dường như đang đâm qua đậu hủ, xuyên thấu từng tầng quang mang thần thánh, cuối cùng đập ngay trên ba thanh trường kiếm cùng một cây đoản mâu của các thiên sứ.
Sau đó, dưới một luồng ánh sáng cực mạnh cơ hồ khiến người ta muốn mù mắt, Tiểu Lôi rõ ràng nghe thấy tiếng bể nát chói tai, dường như lực lượng kia đã đập nát hết thảy kể cả hư không...
Tất cả mọi thứ phát sinh gần nhau trong nháy mắt của một búng tay.
Cuối cùng, theo sát luồng ánh sáng cực mạnh kia, một đoàn năng lượng từ cây cột chống trời kia phát xuất ra ngay chỗ giao tiếp giữa vũ khí của các thiên sứ, liền thấy phảng phất như luồng xung kích từ vũ khí hạch tâm bạo phát, nhanh chóng bắt đầu khuyếch tán ra bốn phương tám hướng.
Ánh mắt Tiểu Lôi chỉ nhìn thấy một luồng sóng xung kích siêu cường đánh thẳng tới. Hắn chỉ kịp giơ song chưởng lên đỡ trước người. Toàn thân trong nháy mắt bạo phát một luồng khí diễm để bảo vệ bản thân...
Ầm...
Mọi người chân đạp mặt biển, nhanh chóng bắt đầu tản ra bốn phương tám hướng. Trên mặt biển không ngờ lại xuất hiện một khoảng chân không khổng lồ, ngay cả đáy biển cũng đều lộ cả ra! Tiểu Lôi cảm giác bản thân hắn như một con bướm giữa phong ba bão táp, thân thể cơ hồ không đỡ nổi luồng sóng xung kích cuồng bạo kia. Hộ thân pháp thuật chung quanh người hắn đã dần dần có chút kiên trì không nổi, một góc nào đó đã bị toạc ra từng mảng.
Hắn cơ hồ nhịn không được mở miệng gầm lên, dường như chỉ có điên cuồng la hét như thế mới có thể phát tiết ra hết khí tức bị kích động trong lồng ngực.
Trong thanh âm gào rít của thiên địa, Tiểu Lôi đã bị luồng khí lưu nhấc bổng rồi quăng về hướng thật xa. Trong lòng hắn lúc này chỉ có một ý thức duy nhất, chính là:
Đây!
Đây chính là uy lực của người kia sao?
Định hải thần châm! Như ý kim cô bổng!!
Một bổng năm xưa tung hoành, đánh cho thập vạn thiên binh thiên tướng như hoa rơi nước chảy, đánh đến yêu ma đạo thiên hạ bó tay thần phục!!
Đây, chính là uy lực của người trong truyền thuyết kia sao!!!
Nước ngoài khơi bị rút đi nhưng chỉ trong chốc lát lại trồi lên lại, sóng xung kích cực mạnh kia đánh ra một cơn sóng biển cao cơ hồ cả trăm thước, hình thành một siêu cấp sóng thần vô cùng lớn.
Đợi đến khi Tiểu Lôi rốt cuộc có thể ổn định lại thân hình, hắn mới phát giác bản thân đã bị thổi ra ngoài gần cả ngàn thước. Ở xa xa, chỉ có thể lờ mờ thấy được hầu tử trong truyền thuyết kia, trong tay cầm cây côn bổng áp lên vũ khí của bốn tên thiên sứ. Sau đó cả bốn thiên sứ dường như thiên thạch rơi từ trên trời, trước sau bị đánh văng đi như những con chim, rơi tỏm xuống đáy biển...
Đáng thương nhất là thiên sứ Uriel và Remiel. Hai người này cơ hồ trong nháy mắt bị đánh tan thành từng mảnh nhỏ! Thân thể cường hãn của thiên sứ biến thành một đoàn máu rơi lộp độp. Vô số huyết nhục rơi xuống đáy biển. Còn Rafael kia thì cánh vốn đang bung ra, nay chỉ còn lại một nửa. Vũ khí trong tay đã sớm biến thành cát bụi phiêu tán khắp nơi. Hắn rên lên một tiếng, nhất thời còn chưa chết. Hầu tử kia lại đột nhiên quay sang hắn phun ra một ngụm hỏa diễm. Hỏa diễm kia loang ra như biển, thiêu đốt đến bầu trời biến thành đỏ rực. Cuối cùng thì Raphael ở trong hỏa diễm, cơ hồ bị thiêu đốt đến tro cốt cũng chẳng còn.
Cánh tay trái và vai của Michael đã bị gãy lìa. Sáu cánh sau lưng hắn đã sớm dính đầy máu tươi. Khuôn mặt to lớn đã có máu hòa với vẻ dữ tợn cùng một chỗ. Hắn may mắn cứu được tính mạng, chỉ nhìn chằm chằm đối thủ đáng sợ trước mặt, rồi đột nhiên hét một tiếng điên cuồng, sau đó chuyển người, giương cánh bỏ chạy mất mạng.
Tiểu Lôi hít một hơi thật sâu nhưng vẫn không cách nào làm lắng lại nỗi rung động mãnh liệt trong lòng!
Mạnh!
Quá mạnh đi mất!
Một côn động trời vừa rồi, uy lực như thế, Tiểu Lôi cơ hồ nghĩ cũng không nghĩ ra được! Đối với vị anh hùng vô địch tồn tại trong truyền thuyết thần thoại này, trong lòng Tiểu Lôi biết hắn ta rất cường đại, nhưng lại không ngờ hắn lại cường đại quá mức thế này!!
Một côn kiểu đó, nếu như đánh trúng hắn... vậy không biết bản thân có thể chịu nổi hay không?
Nghĩ tới năng lượng cơ hồ hủy thiên diệt địa vừa rồi, Tiểu Lôi chỉ đành hít một hơi thật sâu. Đây là lần đầu trong đời, trong lòng hắn sinh ra cảm giác vĩnh viễn không tài nào ngang hàng được...!
Tiểu Lôi hít một hơi thật sâu vào lồng ngực rồi từ từ thở ra, phóng người bay về chỗ giao chiến thì thấy vị anh hùng vô địch kia đã thu cây côn bổng về, nhẹ nhàng linh lợi cầm pháp bảo sau lưng. Tư thế kia y như tranh vẽ trong truyền thuyết.
Cặp mắt hỏa nhãn kim tinh kia nhìn chằm chằm lấy Tiểu Lôi, trong ánh mắt tràn đầy lệ khí cùng sát khí cường đại! Ngay cả thứ người cỡ như Tiểu Lôi nhìn thấy cũng không khỏi phát lạnh trong lòng.
Sau đó, mục quang của cặp mắt kia phục hồi lại vẻ bình tĩnh, hỏa diễm trong đó dần dần biến mất, từ từ từng chút một lại lộ ra vẻ ấm áp, rồi nhìn Tiểu Lôi, đột nhiên mở miệng cười nói:
"Thiếu chút quên mất, nơi này là nhân gian. Một côn thế này của ta thi triển ra, có thể có chút không thỏa đáng." Rồi lại nhăn răng nhếch mép cười nói: "Hầu tử không có làm ngươi bị thương chứ hả?"
Nhìn thấy người anh hùng vô địch mà mình từ nhỏ đến lớn sùng bái, trong lòng Tiểu Lôi đột nhiên sinh ra niềm ngưỡng mộ vô hạn. Con người luôn coi thường mọi thứ như hắn, không ngờ lại lắp ba lắp bắp, thốt lên mấy chữ đứt quãng: "Đại đại thánh... à không, Mỹ Hầu Vương... cũng không... đại sư huynh Đấu Chiến Thắng Phật... ài, Tôn gia gia..." Nói xong liền vái chào.
Cái tiếng gọi "Tôn gia gia" của hắn lại đúng là tâm phục khẩu phục. Vị thần nhân này lớn hơn hắn cả mấy ngàn tuổi. Đừng nói là gia gia, ngay cả kêu một tiếng tổ tông, cũng chẳng đủ. Huống gì, Tiểu Lôi từ nhỏ tới lớn đọc truyện cố sự truyền thuyết, đối với sự tình về vị "Tôn gia gia" trong truyền thuyết này, lại luôn một lòng kính phục.
Đại Thánh kia lại lắc người né sang một bên, cười hắc hắc một tiếng: "Thằng lẩm cẩm. Ta nói người khác đều có thể kêu ta một tiếng gia gia, nhưng ngươi thì không được." Hắn đảo mắt một cái rồi đột nhiên cười nói: "Ta ngày ấy trên đường tới thấy ngươi sử dụng chính là Cân Đẩu Vân phải không? Pháp thuật này ngay cả Khinh Linh Tử mấy người bọn hắn còn chưa được truyền thụ, ngươi làm sao lại làm được hả? Chẳng lẽ ngươi cũng bái vào làm môn hạ của Tà Nguyệt Tam Tinh Động? Như thế ngươi vạn vạn lần không thể kêu ta là gia gia, nếu không chẳng phải lại làm loạn thân phận sao?"
Tiểu Lôi cung cung kính kính thi lễ rồi lùi hai bước nghiêm mặt nói: "Nhờ lọt vào mắt xanh của Bồ Đề tổ sư, đã thu tiểu bối vào làm môn hạ tiểu đệ tử rồi."
Đại Thánh "hả" một tiếng, nhìn trên nhìn dưới Tiểu Lôi đánh giá một lần rồi ta thán: "Thì ra như vậy." Ánh mắt lộ ra vài phần cân nhắc rồi đột nhiên mở miệng nói: "Sư phụ... sư phụ lão nhân gia người khoẻ chứ?"
Tiểu Lôi chỉ nói một tiếng "Khoẻ", rồi không dám nói nhiều thêm gì nữa.
Lúc này làm gì còn có nửa phần mặt dầy mày dạn ngày thường? Trước mặt cái người mà trong lòng hắn tràn đầy ngưỡng mộ, khiến hắn không dám có chút khinh suất, sợ rằng sẽ bất kính đối với người anh hùng cả đời hắn sùng kính nhất, nhưng trong lòng vẫn thầm lên tiếng: "Tinh thần của cái lão gia hỏa kia còn khá lắm. Nếu không phải ta lén xuống núi, mỗi ngày đều sẽ bị hắn thiêu tới mấy thời thần a."
Đại Thánh vừa tính nói gì thì đột nhiên biến sắc nói: "Không xong, cây bổng này của lão Tôn ta lần này làm ra cuộc diện kiểu này. Nếu cơn sóng thần này tràn tới bờ biển, không biết sẽ chết bao nhiêu người, rồi lại tính lên nhân quả của lão Tôn ta nữa. Ngươi đứng chờ chút, đợi ta lo liệu một hồi."
Nói xong đột nhiên thẳng người, từ phía sau đầu bứt ra một cọng lông, trong miệng thổi xùy một hơi tiên khí rồi quát: "Biến!" Liền thấy trong tay hắn hóa ra một cây quạt cực lớn, rồi nâng quạt trên tay, phóng thẳng lên trời. Phía đông quạt hai cái, phía tây quạt hai cái. Trong nháy mắt cuồng phong đầy trời liền bình lặng trở lại, sóng lớn trên mặt biển cũng dần dần biến mất trong vô hình.
Tiểu Lôi nhìn đến lọt tròng, mở miệng kinh hoảng la lên: "Mẹ nó... Cái này, cái này chẳng phải là… quạt Ba Tiêu sao?"
"Tự nhiên là đúng." Thanh âm từ sau lưng truyền tới. Tiểu Lôi quay đầu nhìn, thì ra là Khinh Linh Tử. Khinh Linh Tử vốn cũng vừa rồi bị một côn kinh thiên kia đẩy ra xa, giờ mới quay trở lại. Nghe thấy Tiểu Lôi mở miệng liền lạnh lùng nói: "Hầu tử đó đã là thần phật chính hiệu rồi! So với thần tiên còn cao hơn vài cấp. Một cái quạt Ba Tiêu cỏn con cũng bất quá là một kiện pháp bảo do tiên nhân luyện chế ra mà thôi. Hầu tử kia hiện tại đã ở vào địa vị thần phật, chẳng lẽ hắn không tự mình luyện chế ra được một cây quạt sao."
Bộ dạng của Khinh Linh Tử có chút hơi chật vật, đầu tóc khá tán loạn, nhìn thật sâu Tiểu Lôi rồi thở dài nói: "Đoạn đường này, ngươi không ngờ chẳng nói gì với ta... Ngươi đã được sư phụ thu vào làm môn hạ rồi sao... Ài..."
Tiểu Lôi cười khổ một tiếng: "Chuyện này, ta còn chưa kịp nói với lão. Mấy vị Hoạt Bồ Tát bọn họ đều đã biết rồi."
Khinh Linh Tử nhắm mắt, lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, chẳng nói năng gì.
Lúc này, Đại Thánh đã thu hồi pháp bảo, tà tà bay trở lại, lắc lắc nắm đấm rồi lớn tiếng cười nói: "May mắn lần nay ta đi ra ngoài có mang theo món đồ chơi này, bằng không thu thập cuộc diện cũng phí không ít chân tay."
Vẻ mặt Khinh Linh Tử trầm xuống: "Ngươi vừa rồi một côn tiêu diệt ba tên, làm sao lại để lúc tối hậu có một tên bỏ chạy được?"
Đại Thánh cười khà khà nói: "Lão Tôn ta hiện tại đã lâp địa thành Phật rồi, không như trước đây. Như là lúc trước thì sẽ đem toàn bộ cái đám người chim cánh dài kia giết sạch, cũng chắng lấy gì làm nghiêm trọng. Nhưng hiện giờ dù sao trong lòng cũng có vài phần Phật tính, tóm lại là cho người ta một con đường sống, không thể cứ đuổi tận giết tuyệt toàn bộ. Đây cũng chính là ... ngã Phật..... từ bi cái gì đó...."
Nói xong lại đưa mắt nhìn Tiểu Lôi nói: "Tiểu tử nhà ngươi, ta thấy sư phụ lão nhân gia người ngay cả bản lãnh giấu trong hòm Cân Đẩu Vân cũng truyền cho ngươi, sợ rằng các bản lãnh khác cũng đã học hết rồi chứ? Bảy mươi hai phép biến hóa có học không? Còn nữa.... sư phụ lão nhân gia thần thông quảng đại, nhiều năm như vậy, không biết đã tham ngộ ra được bao nhiêu tuyệt học, vậy là tiện nghi cho ngươi rồi."
Tiểu Lôi cười khổ một tiếng, nghĩ thầm, lão gia hỏa kia thật sự tham ngộ ra nhiều tuyệt học khác. Nhưng cứ nghĩ cái cách bị thiêu đốt, làm gì dám kêu là tiện nghi hay không tiện nghi. Nghĩ tới đây, hắn liền mở miệng nói: "Đại Thánh..."
Lại nghe hầu tử kia la lên: "Dẹp đi! Cái danh hiệu Tề Thiên Đại Thánh này, lão Tôn ta đã lâu không dùng rồi."
Vẻ mặt Tiểu Lôi đau khổ: "Vậy ta xưng hô ngươi là gì. Chẳng lẽ cứ kêu ngươi là Đấu Chiến Thắng Phật?" Trong lòng thì lại sinh ra ý nghĩ có vài phần tà ác: tóm lại không thể kêu bằng Bật Mã Ôn sao?
Đương nhiên câu này vạn vạn lần không thể nói ra được, ngay cả vẻ mặt cũng không dám lộ ra chút biểu tình gì. Nói không chừng, cái tên hầu tử tinh quái này, lại phát hiện ra vẻ mặt mình có chú kỳ lạ, sợ hắn hoài nghi. Cho dù mình chỉ tự nói mình nghe, hắn lại sử dụng Độc tâm thuật lên mình, biết được ác niệm trong lòng này, sợ rằng mình sẽ bị nếm mùi đau khổ.
May mắn là hầu tử kia không hề hoài nghi, chỉ chần chừ một lúc rồi nói: "Ta mặc dù đã bị sư phụ đuổi ra khỏi cửa, nhưng cũng không dám quên gốc. Nếu ngươi là tiểu đệ tử của sư phụ, vậy cứ xưng hô với ta một tiếng sư huynh cũng được rồi."
"Sư huynh?" Trong lòng Tiểu Lôi nhảy dựng lên.
Khéo thay, ta có vị sư huynh này, vậy là có chỗ dựa hơn núi rồi!
Nghĩ tới đây, hắn lập tức vái một vái rồi tự nhiên hô một tiếng lớn: "Đại sư huynh tại thượng, sư đệ ra mắt!"
Cái tiếng đại sư huynh kêu có chút cổ quái. Chiếu theo đạo lý mà nói, trong đám môn hạ của Bồ Đề tổ sư thì hầu tử kia mặc dù là sư huynh của Tiểu Lôi, nhưng tuyệt đối không phải là "đại sư huynh".
Nhưng dù sao thì từ nhỏ Tiểu Lôi nghe riết quen tai, ấn tượng khắc sâu trong lòng cái truyền thuyết thần thoại kia.
Hầu tử này chẳng phải luôn được xưng hô là "đại sư huynh" sao?
Còn hầu tử kia thì cũng đã quen được người khác gọi là "đại sư huynh" rồi, cũng không phát giác ra có gì không thỏa đáng, nhưng Tiểu Lôi lập tức tỉnh ngộ ra liền.
Kêu hắn là đại sư huynh, cả thế giới này chẳng phải chỉ có hai tên gia hỏa đó thôi sao? Một tên là tai to mặt bự Bát Giới, còn một tên chính là ngờ nghệch đầu gỗ Sa hòa thượng. Còn mình thì tính sao đây?
Vì để tăng thêm giao tình, Tiểu Lôi cũng thả lỏng rất nhiều. Hắn vốn là một người thích chuyện vô pháp vô thiên, lại gặp thêm cái vị ở trước mặt, có thể nói là từ xưa tới nay là tên vô pháp vô thiên nhất. Hai người nói thêm vài câu, không khỏi càng nói càng tâm đắc. Hầu tử kia cũng càng nhìn hắn càng thuận mắt.
Tiểu Lôi nhịn không nổi nói: "Đại sư huynh, đệ có một thỉnh cầu nho nhỏ, không biết có được không?"
Hầu tử kia cười ha hả nói: "Cái gì?"
Ánh mắt của Tiểu Lôi nhịn không được nhìn lên cây côn để sau lưng hắn, mục quang bắn ra vẻ kích động, dùng sức nuốt nước miếng, khó lắm mới mở miệng nói: "Đệ... đệ từ nhỏ có nghe truyền thuyết của đại sư huynh, trong lòng luôn nghĩ tới cây Như Ý kim cô bổng của huynh... Hôm nay rốt cuộc đã được thấy, không biết có thể để cho đệ nhìn cho đã đời không?"
Nói đùa à, ở Trung Quốc, khi còn là con nít, ai không từng mơ tưởng có được một cây Như Ý kim cô bổng như thế này? Hôm nay có đồ thật trước mặt, nếu không thể nhìn, rờ một lần cho đã, Tiểu Lôi hôm nay nhất định sẽ tiếc đứt ruột ở nơi này!
Hầu tử kia có chút trầm ngâm, cười nói: "Không sao, ngươi muốn xem, chỉ để ý một chút là được."
Nói xong liền đưa cây côn bổng ra, nhưng vẫn cầm trong tay không buông ra.
Ánh mắt Tiểu Lôi bừng sáng, nhìn kỹ càng tử tế vài lần, chỉ thấy toàn thân cây côn này đen thui, trong màu đen lại có tỏa ánh kim quang. Nhất là ở hai đầu, đều được bọc một đoạn đai vàng. Trên cây côn bổng còn khắc chữ thế này: Như Ý kim cô bổng, nặng ba vạn sáu ngàn cân...
Quả nhiên là từng ly từng tí y hệt như trong truyền thuyết...
Tiểu Lôi nén không nổi kích động, run rẩy đưa tay ra, từ từ rờ lấy cây côn bổng. Ngón tay vừa tiếp xúc với cây côn bổng kia, lập tức cảm giác được đầu ngón tay truyền đến một tia băng hàn. Đột nhiên cả người hắn run lên, cảm giác thật rõ trên côn bổng truyền đến một cỗ chi khí cuồng bạo tàn nhẫn, sát khí thấu trời! Tiểu Lôi chỉ cảm giác được tinh thần đột nhiên hoảng hốt một trận, suýt nữa là không giữ vững được tinh thần, bên tai dường như nghe thấy vô số tiếng tru tréo gào thét.
Hắn run rẩy thật mạnh, tay như thể bị điện giật rồi bỗng nhiên bị văng ra.
Nhìn lại hầu tử kia thì chỉ nghe hắn nói: "Cây côn bổng này của ta, người khác không dễ dàng rờ được đâu. Năm đó lão Tôn ta đại náo thiên cung, vô pháp vô thiên, hiệu lệnh yêu ma thiên hạ, toàn đều là nhờ cây thiết bổng trong tay đánh lấy danh đầu. Không ngại cho ngươi biết chứ, lão Tôn ta đánh khắp trên trời dưới đất ít có đối thủ, chỉ có bảy phần là dựa vào bản lãnh thật sự của lão Tôn ta, còn ba phần kia, thật là phải nhờ vào uy lực của cây bổng này. Yêu tinh chết dưới thiết bổng này của ta, không có một vạn cũng có tám ngàn! Khi đại náo thiên cung, Ngọc Đế lão nhi phái thập vạn thiên binh tới trừ ta. Thiên binh chết dưới thiết côn của ta, không có năm vạn cũng có ba vạn. Trên cây bổng này không biết đã dính bao nhiêu máu tươi, luyện hóa bao nhiêu hồn phách! Thật là một cây hung khí thiên hạ vô song! Nếu không phải thần thông lão Tôn ta cao cường, cây bổng này lọt vào tay người khác, cũng khống chế không nổi nó."
Tiểu Lôi giật mình, suy nghĩ kỹ một hồi mới phát giác hắn thật sự nói chuyện thật tình.
Khinh Linh Tử bên cạnh lại lạnh lùng nói: "Hừ, sợ rằng trên cây côn kia của ngươi hôm nay không khỏi có thêm mười vạn tám vạn oan hồn của phàm nhân bình thường."
Hầu tử kia nói: "Tầm bậy, ta chỉ có giết chết ba tên người chim cánh dài, lấy đâu ra mười vạn tám vạn phàm nhân gì chử"
Khinh Linh Tử quay đầu chỉ về hướng bờ nam của vùng biển rồi cười lạnh nói: "Tên đầu khỉ nhà ngươi, chẳng nhận ra được nơi này là gì! Ngươi ngoan ngoãn để ta dạy. Vùng biển này còn gọi là Điạ Trung Hải. Chúng ta từ phương Bắc đi một mạch tới hướng Nam. Ngươi chỉ biết phía Bắc là đất liền, vừa rồi lại dấy động sóng thần, đánh tới phương Bắc thì ngươi đã an định sóng cả trở lại, tự nhiên là vô sự. Nhưng ngươi lại không biết, qua khỏi mấy ngàn dặm về phía Nam cũng là đất liền như vậy! Chỉ bất quá là một đại lục khác mà thôi, hơn nữa thuyền bè trên biển rất nhiều, nếu không may lật vài chiếc thì cũng là tội của ngươi."
Hầu tử kia biến sắc nói: "Hả? Ta chỉ biết phía Bắc là đất liền, chẳng lẽ phía Nam cũng có?"
Khinh Linh Tử cười nói: "Ngươi chưa hề qua nơi này, tự nhiên là không biết rồi. Nhưng đạo gia ta mấy năm trước ở đây đã động can qua với đám người chim kia một lần, tự nhiên là biết."
Hầu tử kia nổi giận nói: "Sao ngươi không nói sớm!"
Khinh Linh Tử cười ha hả nói: "Ta thấy huynh đệ các ngươi vừa mới nhận lại nhau, đàm đạo tương đắc lắm, nên cũng chẳng muốn quấy rầy. Dù sao bằng vào Cân đẩu vân của ngươi, chỉ lộn nhào một cái là có thể cản được sóng biển. Ngươi hiện tại cứ truy đuổi sóng biển đánh về hướng Nam, cũng là vừa kịp rồi."
Hầu tử kia lập tức nhảy dựng lên rồi hét lớn: "Không nói nữa! Không nói nữa! Nếu sóng biển dìm chết vài vạn phàm nhân, sợ rằng lại tính lên tội nghiệt của lão Tôn ta, không chừng còn làm hỏng tu vi của ta! Ta đi ngay đây! Khinh Linh Tử nhà ngươi, dám to gan hí lộng ta, không thể để ta được thư thả thì ngươi cũng nên theo ta ra vài phần sức chứ!"
Nói xong, thân người phóng thẳng lên bán không, hoá thành một luồng đạo quang, phóng thẳng về hướng Nam.
Khinh Linh Tử thấy đã chơi khăm được hầu tử kia một vố nho nhỏ, không khỏi có chút vui vẻ, liền quay sang cười nói với Tiểu Lôi: "Ta đi với hầu tử kia một phen. Ngươi không cần phải theo bọn ta. Các thứ chuyện về thiên sứ gì đó, hiện giờ chỉ còn lại có một tên, ngươi cũng có thể đối phó được rồi. Hơn nữa tìm Bảo Nhi gấp hơn. Ngươi cũng nên mau trở về Vatican xem thế nào, đừng để Bảo Nhi thật sự xảy ra chuyện gì."
Nói xong, thân thể đã phóng đi mất, chỉ nói vọng lại từ xa xa: "Ta đuổi theo hầu tử kia lo liệu xong chuyện sẽ lập tức tìm ngươi."
Tiểu Lôi vừa muốn mở miệng thì nào còn hình bóng của Khinh Linh Tử?
Hắn thật sự cũng lo về chỗ hạ lạc của Bảo Nhi cùng Diệp Bất Quần. Suy nghĩ một hồi, phân định phương hướng rõ ràng rồi lập tức phóng về hướng Bắc.
Dựa vào tốc độ của hắn, khi trở về tới Vatican thì sắc trời đã dần dần trở sáng. Toàn thành Rome từ sáng sớm vẫn còn trong cảnh hoảng kinh chấn động!
Nhất là tường thành Vatican bị sụp một đoạn. Bị kinh hoảng từ tối qua đến sáng nay tại thành Rome chính là cảnh sát. Không biết bao nhiêu ngành báo chí truyền thông đổ về Vatican, tụ tập vây lấy bên ngoài Vatican.
Trả lời của Vatican đối với bên ngoài tự nhiên là không thể nào nói thật tình, chỉ tuyên bố là bị khủng bố tập kích. Tự nhiên là có phát ngôn viên trả lời giới truyền thông, ào ào mạnh mẽ lên án việc tập kích khủng bố đối với tôn giáo gì đó cũng là tuyên chiến với cả tỷ giáo đồ lương thiện chẳng hay biết gì vân vân.
Nhưng dù sao thì giấy cũng không gói được lửa. Tối qua tại giáo đường thánh Peter, dù sao có cả vạn giáo chức chứng kiến cuộc diện Tiểu Lôi ba người đại náo Vatican. Muốn bịt miệng trên vạn người trong lúc cấp bách thế này tự nhiên là không thể nào làm cho hoàn thiện hoàn mỹ được. Cuối cùng vẫn có một chút tin tức lưu truyền ra ngoài, nhưng đại đa số chỉ là nói tới việc thánh tử Da Tô hiển linh gì đó thôi.
Mà từ sáng sớm, giới truyền thông lại được tin tức về vụ nổ lớn khác! Căn cứ theo quan sát của vệ tinh khí tượng thì cách bờ biển phía nam Địa Trung Hải của Ý khoảng hai trăm hải lý, vào lúc rạng sáng, đột nhiên ầm ầm xảy ra một hiện tượng quỷ dị siêu tự nhiên, hơn nữa lại kéo theo một cơn lốc cấp mười, dấy động sóng thần cường đại.
Các bộ phận quan sát khí tượng lúc đó đều bị tin tức do vệ tinh truyền lại làm chấn động! Bởi vì ảnh khí tượng cho thấy, cơn sóng thần Bắc bộ này đang nhắm về phía lãnh thổ nước Ý! Nếu một khi đánh tới đất liền, sợ rằng sẽ dẫn đến hậu quả còn đáng sợ hơn lần sóng thần năm đó ở Đông Nam Á.
Nhưng ngay lúc đám nhân viên bộ khí tượng bị giật mình sợ đến nỗi lục thần vô chủ thì chưa tới một phút sau, hình vệ tinh khí tượng truyền tới lại phát hiện ra cuồng phong cùng sóng thần cực lớn kia mặc dù vẫn đang khuyếch tán về hướng Nam, nhưng hướng Bắc thì đã biến mất không thấy hình bóng.
Tất cả người nhìn thấy mớ hình của vệ tinh khí tượng này đều trợn tròn mắt! Đại đa số người đều lập tức tuyên bố cái này là tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối là do vệ tinh khí tượng xảy ra trục trặc lớn rồi! Một số ít người cương quyết không tin là vệ tinh khí tượng có trục trặc, lập tức quỳ xuống đất làm dấu thánh giá trước ngực, thành khẩn cầu nguyện Thượng Đế, cảm tạ Thượng Đế đã hiển linh kỳ tích!
Sau đó, một số vệ tinh khác cũng lục tục truyền tới hình ảnh, thuyết minh đầy đủ rõ ràng là đây không phải là trục trặc của vệ tinh mà là thật sự!
Một vệ tinh thì còn có thể nói là xảy ra trục trặc, nhưng tất cả các vệ tinh khác của Liên hiệp châu Âu, chẳng nhẽ cũng xảy ra trục trặc sao?
Khi Tiểu Lôi tới Vatican thì ký giả bên ngoài đã rút đi một phần ba để chạy tới bộ khí tượng của chính phủ. Có một số ký giả phản ứng lanh lẹ cơ trí, đã mẫn cảm ý thức được, kỳ tích khí tượng quỷ dị trên biển này, nói không chừng cùng với việc tập kích thần bí Vatican có liên quan gì đó mà không thể cho người ngoài biết được, vân vân...
Tóm lại, bên ngoại Vatican đã trở nên rất hỗn loạn.
Tại vòng phong tỏa bên ngoài của cảnh sát đã tụ tập rất nhiều người của giới truyền thông, còn có các cơ quan truyền thông lớn khắp thế giới, đều đã phái đội ngũ báo chí chuyên nghiệp nhất tới Vatican. Rất nhiều cảnh sát phong tỏa đường sá, mà Vatican cũng tuyên bố là hoàn toàn bãi bỏ việc mở cửa với du khách vô thời hạn. Lúc này tại Rome có chừng mười vạn du khách tới từ khắp nơi trên thế giới. Bọn họ đều vì danh tiếng của Vatican mà đến tham quan, chỉ vì sự kiện này mà bị kẹt bên ngoài.
Tiểu Lôi đứng cách tường thành Vatican chừng năm trăm thước. Tuyến phong tỏa trải ra rất xa, cảnh sát dùng súng thật đạn thật phòng thủ bên trong tuyến phong tỏa, còn bên ngoài thì đứng đầy đám ký giả cầm các dụng cụ quay phim chụp hình nhìn như pháo canon. Lại còn không ít ký giả lôi kéo người qua đường gần đó, biết đâu từ miệng họ lại có được tin tức gì đó có giá trị.
Tiểu Lôi đứng sau cùng đám người này, nhìn thấy bên trong Vatican đã trở nên náo loạn.
Trong lòng hắn dần dần cảm thấy có chút kỳ quái.
Bảo Nhi cùng Diệp Bất Quần, bọn họ rốt cuộc đã chạy tới đâu rồi?
Chung quanh Tiểu Lôi đứng đầy các du khách khắp thế giới bị cự tuyệt không cho vào trong. Rome thì tuyên bố thi hành thiêt quân luật ở chung quanh Vatican. Tiểu Lôi đang đứng giữa các du khách của các nước trên thế giới thì chợt thấy có gì bất ngờ.
Đột nhiên hắn cảm thấy có người bên cạnh níu vạt áo hắn. Cuối đầu xuống nhìn thì thấy một cô bé tóc vàng xinh đẹp đang níu nhẹ lấy vạt áo mình.
"Tiên sinh." Cô bé dùng tiếng Anh giọng Ý thấp giọng nói: "Bên kia có một người muốn đưa cho chú cái này, sau đó còn viết lại địa chỉ này, nói chú hai giờ chiều hôm nay tới chỗ địa chỉ này gặp hắn."
Nói xong liền đưa ra một món đồ cho Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi liếc mắt nhìn, sắc mặt không khỏi có chút biến động.
Là vì cô bé đưa cho hắn chẳng phải là thứ gì khác mà là một cái túi đeo vai tinh xảo của các bé gái.
Trên cái túi còn có một linh phù trữ vật nho nhỏ! Có linh phù nho nhỏ này, đồ trong túi có thể chứa được nhiều hơn gấp mười lần. Cái linh phù nho nhỏ này, tác dụng so với túi Càn Khôn của Tiểu Lôi cơ hồ chẳng kém bao nhiêu, chỉ bất quá là hơi thấp hơn mà thôi.
Nguyên nhân khiến sắc mặt Tiểu Lôi thay đổi rất đơn giản! Bởi vì cái túi này là của Bảo Nhi.
Tiểu Lôi nắm lấy cô bé kia rồi thấp giọng nói: "Món đồ này là ai đưa cho bé?"
Cô bé chớp ánh mắt xinh đẹp kia rồi chỉ tới một con đường nhỏ phía sau: "Người ở nơi đó, ông ta đưa cho con một ngàn lira, muốn cháu giao cho chú món đồ này." (lira: tiền Ý. Nay lira đã được thay bằng đồng Euro)
Tiểu Lôi lập tức nói: "Cháu dẫn chú đi, chú cũng cho cháu một ngàn lira."
Vẻ mặt cô gái lộ vẻ vui mừng, lập tức đáp ứng rồi nắm tay Tiểu Lôi kéo đi.
Nơi đó không xa lắm, chỉ cách mấy chục bước thôi. Nhưng tới đó nào thấy có bóng người nào ở đó?
Tiểu Lôi thở dài, biết rằng đối phương không muốn đối mặt với mình. Hắn rút từ trong ví tiền ra một tờ giấy bạc, nhưng lại là một tờ bạc một trăm đô Mỹ đưa cho cô bé, đồng thời ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, vẻ mặt vui tươi hòa nhã nói: "Cháu cho chú biết, người đó tướng cao thế nào?"
Cô bé cầm lấy tờ bạc, nghĩ một chút rồi giọng nói có chút hưng phấn: "Người đó mặc y phục trắng, nhưng cháu không thấy mặt ông ta, chỉ thấy ánh mắt ông ta rất sáng rất sáng."
Tiểu Lôi thở dài rồi hỏi kỹ thêm cô bé này vài câu. Đáng tiếc cô bé tựa hồ thật sự chẳng biết gì, cũng chẳng hỏi ra được gì. Tiểu Lôi dùng pháp lực quan sát cô bé một chút thì thấy cũng không có gì khác thường. Hắn không khỏi thở dài, lại đưa thêm một trăm đô Mỹ cho cô bé. Cô bé vui mừng hết cỡ cầm lấy rồi chạy đi.
Sắc mặt Tiểu Lôi trầm hẳn xuống.
Cái túi này của Bảo Nhi, hẳn nhiên là ngày thường lúc nào cũng đeo bên người. Hơn nữa hẳn nhiên là lần này ra ngoài cũng có đeo theo! Sao lại lọt vào tay người khác vậy?
Dựa vào bản lãnh cùng thông minh của Bảo Nhi, cho dù gặp phải cường địch gì, nếu không địch lại cũng đương nhiên là có thể bỏ chạy được. Nhưng đối phương lại lấy túi đồ của Bảo Nhi đưa cho mình, rõ ràng là muốn uy hiếp mình, cho mình biết là Bảo Nhi đang ở trong tay bọn chúng...
Rốt cuộc là người nào bắt được Bảo Nhi đây? Ở châu Âu, có ai có bản lãnh có thể bắt được cái con nha đầu tinh quái này chứ?
Mở túi sách của Bảo Nhi ra, một mớ các loại pháp bảo cùng linh đơn mà nha đầu này góp nhặt hàng ngày ở trong đó, tự nhiên là đều bị người ta lấy đi mất, chỉ để lại một cái túi trống trơn.
Lại đọc kỹ cái tờ giấy kia, Tiểu Lôi không khỏi biến sắc.
Chỉ thấy địa chỉ viết trên đó không ngờ lại là: Pháp quốc, thành Toulouse, phía bắc núi Pyrenees, Thánh địa tiểu trấn.
Đó chẳng phải là là cái trấn nhỏ dưới chân núi Pyrenees mà vài năm trước mình đã từng đi qua sao?
Chương 347: Thắt chặt giao tình, nói chuyện tình cảm!
"Ê! Ăn một bổng của lão Tôn ta đây!!!!"
Câu nói kinh thiên động địa này chấn động tận trời xanh, chứa chan vô vàn hào khí ngút trời, như muốn xua tan mây đen đầy trời.
Mà cái thân người kia, lăng không phóng xuống như một con du long, phảng phất như bóng hình kia trong truyền thuyết ngàn năm! Nhìn thân hình tựa hồ không to lớn kia, lại ngấm ngầm ẩn chứa năng lượng nghiêng trời lệch đất! Chỉ một tiếng gầm đó, cả người Tiểu Lôi đã không còn kềm nổi sự run rẩy!
Vù!!!
Cây bổng toàn thân như kim sắc hỏa diễm trong tay hắn giơ lên cao, vừa chỉa lên lại phảng phất như có thể đâm lủng một lỗ trên trời! Nhưng lại vừa như là một cây cột chống trời, không thể nào lay động nửa phân!
Đập xuống một cú như muốn nghiêng trời lệch đất, mang theo hỏa diễm vô tận, như muốn quậy cho long trời lở đất nơi đại hải mênh mông này.
Lại nghe một tiếng nổ ầm, ngay cả tu vi cỡ Tiểu Lôi, cũng bị tiếng nổ này chấn động cơ hồ muốn chúi nhủi từ trên trời xuống! Chỉ cảm giác được hai bên tai ong ong không ngừng, trước mắt tối sầm, khí huyết loạn lạc, cơ hồ máu huyết trong mọi ngóc ngách toàn thân như muốn phun ra ngoài theo mười vạn tám ngàn lỗ chân lông.
Ong một tiếng, đầu Tiểu Lôi nhất thời quay cuồng. Cuồng phong chung quanh trong khoảnh khắc nuốt chửng hắn! Nhìn xuống phía dưới, cây cột chống trời kia đã đập xuống đỉnh đầu bốn tên thiên sứ kia! Tầng tầng lớp lớp quang mang thần thánh trơn bóng như kính liên tục tán phát ra từ trên trời, hết sóng này tới sóng khác, dường như liên miên bất tuyệt, tận lực ngăn trở cú đập của cây cột chống trời kia.
Cây cột chống trời kia dường như đang đâm qua đậu hủ, xuyên thấu từng tầng quang mang thần thánh, cuối cùng đập ngay trên ba thanh trường kiếm cùng một cây đoản mâu của các thiên sứ.
Sau đó, dưới một luồng ánh sáng cực mạnh cơ hồ khiến người ta muốn mù mắt, Tiểu Lôi rõ ràng nghe thấy tiếng bể nát chói tai, dường như lực lượng kia đã đập nát hết thảy kể cả hư không...
Tất cả mọi thứ phát sinh gần nhau trong nháy mắt của một búng tay.
Cuối cùng, theo sát luồng ánh sáng cực mạnh kia, một đoàn năng lượng từ cây cột chống trời kia phát xuất ra ngay chỗ giao tiếp giữa vũ khí của các thiên sứ, liền thấy phảng phất như luồng xung kích từ vũ khí hạch tâm bạo phát, nhanh chóng bắt đầu khuyếch tán ra bốn phương tám hướng.
Ánh mắt Tiểu Lôi chỉ nhìn thấy một luồng sóng xung kích siêu cường đánh thẳng tới. Hắn chỉ kịp giơ song chưởng lên đỡ trước người. Toàn thân trong nháy mắt bạo phát một luồng khí diễm để bảo vệ bản thân...
Ầm...
Mọi người chân đạp mặt biển, nhanh chóng bắt đầu tản ra bốn phương tám hướng. Trên mặt biển không ngờ lại xuất hiện một khoảng chân không khổng lồ, ngay cả đáy biển cũng đều lộ cả ra! Tiểu Lôi cảm giác bản thân hắn như một con bướm giữa phong ba bão táp, thân thể cơ hồ không đỡ nổi luồng sóng xung kích cuồng bạo kia. Hộ thân pháp thuật chung quanh người hắn đã dần dần có chút kiên trì không nổi, một góc nào đó đã bị toạc ra từng mảng.
Hắn cơ hồ nhịn không được mở miệng gầm lên, dường như chỉ có điên cuồng la hét như thế mới có thể phát tiết ra hết khí tức bị kích động trong lồng ngực.
Trong thanh âm gào rít của thiên địa, Tiểu Lôi đã bị luồng khí lưu nhấc bổng rồi quăng về hướng thật xa. Trong lòng hắn lúc này chỉ có một ý thức duy nhất, chính là:
Đây!
Đây chính là uy lực của người kia sao?
Định hải thần châm! Như ý kim cô bổng!!
Một bổng năm xưa tung hoành, đánh cho thập vạn thiên binh thiên tướng như hoa rơi nước chảy, đánh đến yêu ma đạo thiên hạ bó tay thần phục!!
Đây, chính là uy lực của người trong truyền thuyết kia sao!!!
Nước ngoài khơi bị rút đi nhưng chỉ trong chốc lát lại trồi lên lại, sóng xung kích cực mạnh kia đánh ra một cơn sóng biển cao cơ hồ cả trăm thước, hình thành một siêu cấp sóng thần vô cùng lớn.
Đợi đến khi Tiểu Lôi rốt cuộc có thể ổn định lại thân hình, hắn mới phát giác bản thân đã bị thổi ra ngoài gần cả ngàn thước. Ở xa xa, chỉ có thể lờ mờ thấy được hầu tử trong truyền thuyết kia, trong tay cầm cây côn bổng áp lên vũ khí của bốn tên thiên sứ. Sau đó cả bốn thiên sứ dường như thiên thạch rơi từ trên trời, trước sau bị đánh văng đi như những con chim, rơi tỏm xuống đáy biển...
Đáng thương nhất là thiên sứ Uriel và Remiel. Hai người này cơ hồ trong nháy mắt bị đánh tan thành từng mảnh nhỏ! Thân thể cường hãn của thiên sứ biến thành một đoàn máu rơi lộp độp. Vô số huyết nhục rơi xuống đáy biển. Còn Rafael kia thì cánh vốn đang bung ra, nay chỉ còn lại một nửa. Vũ khí trong tay đã sớm biến thành cát bụi phiêu tán khắp nơi. Hắn rên lên một tiếng, nhất thời còn chưa chết. Hầu tử kia lại đột nhiên quay sang hắn phun ra một ngụm hỏa diễm. Hỏa diễm kia loang ra như biển, thiêu đốt đến bầu trời biến thành đỏ rực. Cuối cùng thì Raphael ở trong hỏa diễm, cơ hồ bị thiêu đốt đến tro cốt cũng chẳng còn.
Cánh tay trái và vai của Michael đã bị gãy lìa. Sáu cánh sau lưng hắn đã sớm dính đầy máu tươi. Khuôn mặt to lớn đã có máu hòa với vẻ dữ tợn cùng một chỗ. Hắn may mắn cứu được tính mạng, chỉ nhìn chằm chằm đối thủ đáng sợ trước mặt, rồi đột nhiên hét một tiếng điên cuồng, sau đó chuyển người, giương cánh bỏ chạy mất mạng.
Tiểu Lôi hít một hơi thật sâu nhưng vẫn không cách nào làm lắng lại nỗi rung động mãnh liệt trong lòng!
Mạnh!
Quá mạnh đi mất!
Một côn động trời vừa rồi, uy lực như thế, Tiểu Lôi cơ hồ nghĩ cũng không nghĩ ra được! Đối với vị anh hùng vô địch tồn tại trong truyền thuyết thần thoại này, trong lòng Tiểu Lôi biết hắn ta rất cường đại, nhưng lại không ngờ hắn lại cường đại quá mức thế này!!
Một côn kiểu đó, nếu như đánh trúng hắn... vậy không biết bản thân có thể chịu nổi hay không?
Nghĩ tới năng lượng cơ hồ hủy thiên diệt địa vừa rồi, Tiểu Lôi chỉ đành hít một hơi thật sâu. Đây là lần đầu trong đời, trong lòng hắn sinh ra cảm giác vĩnh viễn không tài nào ngang hàng được...!
Tiểu Lôi hít một hơi thật sâu vào lồng ngực rồi từ từ thở ra, phóng người bay về chỗ giao chiến thì thấy vị anh hùng vô địch kia đã thu cây côn bổng về, nhẹ nhàng linh lợi cầm pháp bảo sau lưng. Tư thế kia y như tranh vẽ trong truyền thuyết.
Cặp mắt hỏa nhãn kim tinh kia nhìn chằm chằm lấy Tiểu Lôi, trong ánh mắt tràn đầy lệ khí cùng sát khí cường đại! Ngay cả thứ người cỡ như Tiểu Lôi nhìn thấy cũng không khỏi phát lạnh trong lòng.
Sau đó, mục quang của cặp mắt kia phục hồi lại vẻ bình tĩnh, hỏa diễm trong đó dần dần biến mất, từ từ từng chút một lại lộ ra vẻ ấm áp, rồi nhìn Tiểu Lôi, đột nhiên mở miệng cười nói:
"Thiếu chút quên mất, nơi này là nhân gian. Một côn thế này của ta thi triển ra, có thể có chút không thỏa đáng." Rồi lại nhăn răng nhếch mép cười nói: "Hầu tử không có làm ngươi bị thương chứ hả?"
Nhìn thấy người anh hùng vô địch mà mình từ nhỏ đến lớn sùng bái, trong lòng Tiểu Lôi đột nhiên sinh ra niềm ngưỡng mộ vô hạn. Con người luôn coi thường mọi thứ như hắn, không ngờ lại lắp ba lắp bắp, thốt lên mấy chữ đứt quãng: "Đại đại thánh... à không, Mỹ Hầu Vương... cũng không... đại sư huynh Đấu Chiến Thắng Phật... ài, Tôn gia gia..." Nói xong liền vái chào.
Cái tiếng gọi "Tôn gia gia" của hắn lại đúng là tâm phục khẩu phục. Vị thần nhân này lớn hơn hắn cả mấy ngàn tuổi. Đừng nói là gia gia, ngay cả kêu một tiếng tổ tông, cũng chẳng đủ. Huống gì, Tiểu Lôi từ nhỏ tới lớn đọc truyện cố sự truyền thuyết, đối với sự tình về vị "Tôn gia gia" trong truyền thuyết này, lại luôn một lòng kính phục.
Đại Thánh kia lại lắc người né sang một bên, cười hắc hắc một tiếng: "Thằng lẩm cẩm. Ta nói người khác đều có thể kêu ta một tiếng gia gia, nhưng ngươi thì không được." Hắn đảo mắt một cái rồi đột nhiên cười nói: "Ta ngày ấy trên đường tới thấy ngươi sử dụng chính là Cân Đẩu Vân phải không? Pháp thuật này ngay cả Khinh Linh Tử mấy người bọn hắn còn chưa được truyền thụ, ngươi làm sao lại làm được hả? Chẳng lẽ ngươi cũng bái vào làm môn hạ của Tà Nguyệt Tam Tinh Động? Như thế ngươi vạn vạn lần không thể kêu ta là gia gia, nếu không chẳng phải lại làm loạn thân phận sao?"
Tiểu Lôi cung cung kính kính thi lễ rồi lùi hai bước nghiêm mặt nói: "Nhờ lọt vào mắt xanh của Bồ Đề tổ sư, đã thu tiểu bối vào làm môn hạ tiểu đệ tử rồi."
Đại Thánh "hả" một tiếng, nhìn trên nhìn dưới Tiểu Lôi đánh giá một lần rồi ta thán: "Thì ra như vậy." Ánh mắt lộ ra vài phần cân nhắc rồi đột nhiên mở miệng nói: "Sư phụ... sư phụ lão nhân gia người khoẻ chứ?"
Tiểu Lôi chỉ nói một tiếng "Khoẻ", rồi không dám nói nhiều thêm gì nữa.
Lúc này làm gì còn có nửa phần mặt dầy mày dạn ngày thường? Trước mặt cái người mà trong lòng hắn tràn đầy ngưỡng mộ, khiến hắn không dám có chút khinh suất, sợ rằng sẽ bất kính đối với người anh hùng cả đời hắn sùng kính nhất, nhưng trong lòng vẫn thầm lên tiếng: "Tinh thần của cái lão gia hỏa kia còn khá lắm. Nếu không phải ta lén xuống núi, mỗi ngày đều sẽ bị hắn thiêu tới mấy thời thần a."
Đại Thánh vừa tính nói gì thì đột nhiên biến sắc nói: "Không xong, cây bổng này của lão Tôn ta lần này làm ra cuộc diện kiểu này. Nếu cơn sóng thần này tràn tới bờ biển, không biết sẽ chết bao nhiêu người, rồi lại tính lên nhân quả của lão Tôn ta nữa. Ngươi đứng chờ chút, đợi ta lo liệu một hồi."
Nói xong đột nhiên thẳng người, từ phía sau đầu bứt ra một cọng lông, trong miệng thổi xùy một hơi tiên khí rồi quát: "Biến!" Liền thấy trong tay hắn hóa ra một cây quạt cực lớn, rồi nâng quạt trên tay, phóng thẳng lên trời. Phía đông quạt hai cái, phía tây quạt hai cái. Trong nháy mắt cuồng phong đầy trời liền bình lặng trở lại, sóng lớn trên mặt biển cũng dần dần biến mất trong vô hình.
Tiểu Lôi nhìn đến lọt tròng, mở miệng kinh hoảng la lên: "Mẹ nó... Cái này, cái này chẳng phải là… quạt Ba Tiêu sao?"
"Tự nhiên là đúng." Thanh âm từ sau lưng truyền tới. Tiểu Lôi quay đầu nhìn, thì ra là Khinh Linh Tử. Khinh Linh Tử vốn cũng vừa rồi bị một côn kinh thiên kia đẩy ra xa, giờ mới quay trở lại. Nghe thấy Tiểu Lôi mở miệng liền lạnh lùng nói: "Hầu tử đó đã là thần phật chính hiệu rồi! So với thần tiên còn cao hơn vài cấp. Một cái quạt Ba Tiêu cỏn con cũng bất quá là một kiện pháp bảo do tiên nhân luyện chế ra mà thôi. Hầu tử kia hiện tại đã ở vào địa vị thần phật, chẳng lẽ hắn không tự mình luyện chế ra được một cây quạt sao."
Bộ dạng của Khinh Linh Tử có chút hơi chật vật, đầu tóc khá tán loạn, nhìn thật sâu Tiểu Lôi rồi thở dài nói: "Đoạn đường này, ngươi không ngờ chẳng nói gì với ta... Ngươi đã được sư phụ thu vào làm môn hạ rồi sao... Ài..."
Tiểu Lôi cười khổ một tiếng: "Chuyện này, ta còn chưa kịp nói với lão. Mấy vị Hoạt Bồ Tát bọn họ đều đã biết rồi."
Khinh Linh Tử nhắm mắt, lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, chẳng nói năng gì.
Lúc này, Đại Thánh đã thu hồi pháp bảo, tà tà bay trở lại, lắc lắc nắm đấm rồi lớn tiếng cười nói: "May mắn lần nay ta đi ra ngoài có mang theo món đồ chơi này, bằng không thu thập cuộc diện cũng phí không ít chân tay."
Vẻ mặt Khinh Linh Tử trầm xuống: "Ngươi vừa rồi một côn tiêu diệt ba tên, làm sao lại để lúc tối hậu có một tên bỏ chạy được?"
Đại Thánh cười khà khà nói: "Lão Tôn ta hiện tại đã lâp địa thành Phật rồi, không như trước đây. Như là lúc trước thì sẽ đem toàn bộ cái đám người chim cánh dài kia giết sạch, cũng chắng lấy gì làm nghiêm trọng. Nhưng hiện giờ dù sao trong lòng cũng có vài phần Phật tính, tóm lại là cho người ta một con đường sống, không thể cứ đuổi tận giết tuyệt toàn bộ. Đây cũng chính là ... ngã Phật..... từ bi cái gì đó...."
Nói xong lại đưa mắt nhìn Tiểu Lôi nói: "Tiểu tử nhà ngươi, ta thấy sư phụ lão nhân gia người ngay cả bản lãnh giấu trong hòm Cân Đẩu Vân cũng truyền cho ngươi, sợ rằng các bản lãnh khác cũng đã học hết rồi chứ? Bảy mươi hai phép biến hóa có học không? Còn nữa.... sư phụ lão nhân gia thần thông quảng đại, nhiều năm như vậy, không biết đã tham ngộ ra được bao nhiêu tuyệt học, vậy là tiện nghi cho ngươi rồi."
Tiểu Lôi cười khổ một tiếng, nghĩ thầm, lão gia hỏa kia thật sự tham ngộ ra nhiều tuyệt học khác. Nhưng cứ nghĩ cái cách bị thiêu đốt, làm gì dám kêu là tiện nghi hay không tiện nghi. Nghĩ tới đây, hắn liền mở miệng nói: "Đại Thánh..."
Lại nghe hầu tử kia la lên: "Dẹp đi! Cái danh hiệu Tề Thiên Đại Thánh này, lão Tôn ta đã lâu không dùng rồi."
Vẻ mặt Tiểu Lôi đau khổ: "Vậy ta xưng hô ngươi là gì. Chẳng lẽ cứ kêu ngươi là Đấu Chiến Thắng Phật?" Trong lòng thì lại sinh ra ý nghĩ có vài phần tà ác: tóm lại không thể kêu bằng Bật Mã Ôn sao?
Đương nhiên câu này vạn vạn lần không thể nói ra được, ngay cả vẻ mặt cũng không dám lộ ra chút biểu tình gì. Nói không chừng, cái tên hầu tử tinh quái này, lại phát hiện ra vẻ mặt mình có chú kỳ lạ, sợ hắn hoài nghi. Cho dù mình chỉ tự nói mình nghe, hắn lại sử dụng Độc tâm thuật lên mình, biết được ác niệm trong lòng này, sợ rằng mình sẽ bị nếm mùi đau khổ.
May mắn là hầu tử kia không hề hoài nghi, chỉ chần chừ một lúc rồi nói: "Ta mặc dù đã bị sư phụ đuổi ra khỏi cửa, nhưng cũng không dám quên gốc. Nếu ngươi là tiểu đệ tử của sư phụ, vậy cứ xưng hô với ta một tiếng sư huynh cũng được rồi."
"Sư huynh?" Trong lòng Tiểu Lôi nhảy dựng lên.
Khéo thay, ta có vị sư huynh này, vậy là có chỗ dựa hơn núi rồi!
Nghĩ tới đây, hắn lập tức vái một vái rồi tự nhiên hô một tiếng lớn: "Đại sư huynh tại thượng, sư đệ ra mắt!"
Cái tiếng đại sư huynh kêu có chút cổ quái. Chiếu theo đạo lý mà nói, trong đám môn hạ của Bồ Đề tổ sư thì hầu tử kia mặc dù là sư huynh của Tiểu Lôi, nhưng tuyệt đối không phải là "đại sư huynh".
Nhưng dù sao thì từ nhỏ Tiểu Lôi nghe riết quen tai, ấn tượng khắc sâu trong lòng cái truyền thuyết thần thoại kia.
Hầu tử này chẳng phải luôn được xưng hô là "đại sư huynh" sao?
Còn hầu tử kia thì cũng đã quen được người khác gọi là "đại sư huynh" rồi, cũng không phát giác ra có gì không thỏa đáng, nhưng Tiểu Lôi lập tức tỉnh ngộ ra liền.
Kêu hắn là đại sư huynh, cả thế giới này chẳng phải chỉ có hai tên gia hỏa đó thôi sao? Một tên là tai to mặt bự Bát Giới, còn một tên chính là ngờ nghệch đầu gỗ Sa hòa thượng. Còn mình thì tính sao đây?
Vì để tăng thêm giao tình, Tiểu Lôi cũng thả lỏng rất nhiều. Hắn vốn là một người thích chuyện vô pháp vô thiên, lại gặp thêm cái vị ở trước mặt, có thể nói là từ xưa tới nay là tên vô pháp vô thiên nhất. Hai người nói thêm vài câu, không khỏi càng nói càng tâm đắc. Hầu tử kia cũng càng nhìn hắn càng thuận mắt.
Tiểu Lôi nhịn không nổi nói: "Đại sư huynh, đệ có một thỉnh cầu nho nhỏ, không biết có được không?"
Hầu tử kia cười ha hả nói: "Cái gì?"
Ánh mắt của Tiểu Lôi nhịn không được nhìn lên cây côn để sau lưng hắn, mục quang bắn ra vẻ kích động, dùng sức nuốt nước miếng, khó lắm mới mở miệng nói: "Đệ... đệ từ nhỏ có nghe truyền thuyết của đại sư huynh, trong lòng luôn nghĩ tới cây Như Ý kim cô bổng của huynh... Hôm nay rốt cuộc đã được thấy, không biết có thể để cho đệ nhìn cho đã đời không?"
Nói đùa à, ở Trung Quốc, khi còn là con nít, ai không từng mơ tưởng có được một cây Như Ý kim cô bổng như thế này? Hôm nay có đồ thật trước mặt, nếu không thể nhìn, rờ một lần cho đã, Tiểu Lôi hôm nay nhất định sẽ tiếc đứt ruột ở nơi này!
Hầu tử kia có chút trầm ngâm, cười nói: "Không sao, ngươi muốn xem, chỉ để ý một chút là được."
Nói xong liền đưa cây côn bổng ra, nhưng vẫn cầm trong tay không buông ra.
Ánh mắt Tiểu Lôi bừng sáng, nhìn kỹ càng tử tế vài lần, chỉ thấy toàn thân cây côn này đen thui, trong màu đen lại có tỏa ánh kim quang. Nhất là ở hai đầu, đều được bọc một đoạn đai vàng. Trên cây côn bổng còn khắc chữ thế này: Như Ý kim cô bổng, nặng ba vạn sáu ngàn cân...
Quả nhiên là từng ly từng tí y hệt như trong truyền thuyết...
Tiểu Lôi nén không nổi kích động, run rẩy đưa tay ra, từ từ rờ lấy cây côn bổng. Ngón tay vừa tiếp xúc với cây côn bổng kia, lập tức cảm giác được đầu ngón tay truyền đến một tia băng hàn. Đột nhiên cả người hắn run lên, cảm giác thật rõ trên côn bổng truyền đến một cỗ chi khí cuồng bạo tàn nhẫn, sát khí thấu trời! Tiểu Lôi chỉ cảm giác được tinh thần đột nhiên hoảng hốt một trận, suýt nữa là không giữ vững được tinh thần, bên tai dường như nghe thấy vô số tiếng tru tréo gào thét.
Hắn run rẩy thật mạnh, tay như thể bị điện giật rồi bỗng nhiên bị văng ra.
Nhìn lại hầu tử kia thì chỉ nghe hắn nói: "Cây côn bổng này của ta, người khác không dễ dàng rờ được đâu. Năm đó lão Tôn ta đại náo thiên cung, vô pháp vô thiên, hiệu lệnh yêu ma thiên hạ, toàn đều là nhờ cây thiết bổng trong tay đánh lấy danh đầu. Không ngại cho ngươi biết chứ, lão Tôn ta đánh khắp trên trời dưới đất ít có đối thủ, chỉ có bảy phần là dựa vào bản lãnh thật sự của lão Tôn ta, còn ba phần kia, thật là phải nhờ vào uy lực của cây bổng này. Yêu tinh chết dưới thiết bổng này của ta, không có một vạn cũng có tám ngàn! Khi đại náo thiên cung, Ngọc Đế lão nhi phái thập vạn thiên binh tới trừ ta. Thiên binh chết dưới thiết côn của ta, không có năm vạn cũng có ba vạn. Trên cây bổng này không biết đã dính bao nhiêu máu tươi, luyện hóa bao nhiêu hồn phách! Thật là một cây hung khí thiên hạ vô song! Nếu không phải thần thông lão Tôn ta cao cường, cây bổng này lọt vào tay người khác, cũng khống chế không nổi nó."
Tiểu Lôi giật mình, suy nghĩ kỹ một hồi mới phát giác hắn thật sự nói chuyện thật tình.
Khinh Linh Tử bên cạnh lại lạnh lùng nói: "Hừ, sợ rằng trên cây côn kia của ngươi hôm nay không khỏi có thêm mười vạn tám vạn oan hồn của phàm nhân bình thường."
Hầu tử kia nói: "Tầm bậy, ta chỉ có giết chết ba tên người chim cánh dài, lấy đâu ra mười vạn tám vạn phàm nhân gì chử"
Khinh Linh Tử quay đầu chỉ về hướng bờ nam của vùng biển rồi cười lạnh nói: "Tên đầu khỉ nhà ngươi, chẳng nhận ra được nơi này là gì! Ngươi ngoan ngoãn để ta dạy. Vùng biển này còn gọi là Điạ Trung Hải. Chúng ta từ phương Bắc đi một mạch tới hướng Nam. Ngươi chỉ biết phía Bắc là đất liền, vừa rồi lại dấy động sóng thần, đánh tới phương Bắc thì ngươi đã an định sóng cả trở lại, tự nhiên là vô sự. Nhưng ngươi lại không biết, qua khỏi mấy ngàn dặm về phía Nam cũng là đất liền như vậy! Chỉ bất quá là một đại lục khác mà thôi, hơn nữa thuyền bè trên biển rất nhiều, nếu không may lật vài chiếc thì cũng là tội của ngươi."
Hầu tử kia biến sắc nói: "Hả? Ta chỉ biết phía Bắc là đất liền, chẳng lẽ phía Nam cũng có?"
Khinh Linh Tử cười nói: "Ngươi chưa hề qua nơi này, tự nhiên là không biết rồi. Nhưng đạo gia ta mấy năm trước ở đây đã động can qua với đám người chim kia một lần, tự nhiên là biết."
Hầu tử kia nổi giận nói: "Sao ngươi không nói sớm!"
Khinh Linh Tử cười ha hả nói: "Ta thấy huynh đệ các ngươi vừa mới nhận lại nhau, đàm đạo tương đắc lắm, nên cũng chẳng muốn quấy rầy. Dù sao bằng vào Cân đẩu vân của ngươi, chỉ lộn nhào một cái là có thể cản được sóng biển. Ngươi hiện tại cứ truy đuổi sóng biển đánh về hướng Nam, cũng là vừa kịp rồi."
Hầu tử kia lập tức nhảy dựng lên rồi hét lớn: "Không nói nữa! Không nói nữa! Nếu sóng biển dìm chết vài vạn phàm nhân, sợ rằng lại tính lên tội nghiệt của lão Tôn ta, không chừng còn làm hỏng tu vi của ta! Ta đi ngay đây! Khinh Linh Tử nhà ngươi, dám to gan hí lộng ta, không thể để ta được thư thả thì ngươi cũng nên theo ta ra vài phần sức chứ!"
Nói xong, thân người phóng thẳng lên bán không, hoá thành một luồng đạo quang, phóng thẳng về hướng Nam.
Khinh Linh Tử thấy đã chơi khăm được hầu tử kia một vố nho nhỏ, không khỏi có chút vui vẻ, liền quay sang cười nói với Tiểu Lôi: "Ta đi với hầu tử kia một phen. Ngươi không cần phải theo bọn ta. Các thứ chuyện về thiên sứ gì đó, hiện giờ chỉ còn lại có một tên, ngươi cũng có thể đối phó được rồi. Hơn nữa tìm Bảo Nhi gấp hơn. Ngươi cũng nên mau trở về Vatican xem thế nào, đừng để Bảo Nhi thật sự xảy ra chuyện gì."
Nói xong, thân thể đã phóng đi mất, chỉ nói vọng lại từ xa xa: "Ta đuổi theo hầu tử kia lo liệu xong chuyện sẽ lập tức tìm ngươi."
Tiểu Lôi vừa muốn mở miệng thì nào còn hình bóng của Khinh Linh Tử?
Hắn thật sự cũng lo về chỗ hạ lạc của Bảo Nhi cùng Diệp Bất Quần. Suy nghĩ một hồi, phân định phương hướng rõ ràng rồi lập tức phóng về hướng Bắc.
Dựa vào tốc độ của hắn, khi trở về tới Vatican thì sắc trời đã dần dần trở sáng. Toàn thành Rome từ sáng sớm vẫn còn trong cảnh hoảng kinh chấn động!
Nhất là tường thành Vatican bị sụp một đoạn. Bị kinh hoảng từ tối qua đến sáng nay tại thành Rome chính là cảnh sát. Không biết bao nhiêu ngành báo chí truyền thông đổ về Vatican, tụ tập vây lấy bên ngoài Vatican.
Trả lời của Vatican đối với bên ngoài tự nhiên là không thể nào nói thật tình, chỉ tuyên bố là bị khủng bố tập kích. Tự nhiên là có phát ngôn viên trả lời giới truyền thông, ào ào mạnh mẽ lên án việc tập kích khủng bố đối với tôn giáo gì đó cũng là tuyên chiến với cả tỷ giáo đồ lương thiện chẳng hay biết gì vân vân.
Nhưng dù sao thì giấy cũng không gói được lửa. Tối qua tại giáo đường thánh Peter, dù sao có cả vạn giáo chức chứng kiến cuộc diện Tiểu Lôi ba người đại náo Vatican. Muốn bịt miệng trên vạn người trong lúc cấp bách thế này tự nhiên là không thể nào làm cho hoàn thiện hoàn mỹ được. Cuối cùng vẫn có một chút tin tức lưu truyền ra ngoài, nhưng đại đa số chỉ là nói tới việc thánh tử Da Tô hiển linh gì đó thôi.
Mà từ sáng sớm, giới truyền thông lại được tin tức về vụ nổ lớn khác! Căn cứ theo quan sát của vệ tinh khí tượng thì cách bờ biển phía nam Địa Trung Hải của Ý khoảng hai trăm hải lý, vào lúc rạng sáng, đột nhiên ầm ầm xảy ra một hiện tượng quỷ dị siêu tự nhiên, hơn nữa lại kéo theo một cơn lốc cấp mười, dấy động sóng thần cường đại.
Các bộ phận quan sát khí tượng lúc đó đều bị tin tức do vệ tinh truyền lại làm chấn động! Bởi vì ảnh khí tượng cho thấy, cơn sóng thần Bắc bộ này đang nhắm về phía lãnh thổ nước Ý! Nếu một khi đánh tới đất liền, sợ rằng sẽ dẫn đến hậu quả còn đáng sợ hơn lần sóng thần năm đó ở Đông Nam Á.
Nhưng ngay lúc đám nhân viên bộ khí tượng bị giật mình sợ đến nỗi lục thần vô chủ thì chưa tới một phút sau, hình vệ tinh khí tượng truyền tới lại phát hiện ra cuồng phong cùng sóng thần cực lớn kia mặc dù vẫn đang khuyếch tán về hướng Nam, nhưng hướng Bắc thì đã biến mất không thấy hình bóng.
Tất cả người nhìn thấy mớ hình của vệ tinh khí tượng này đều trợn tròn mắt! Đại đa số người đều lập tức tuyên bố cái này là tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối là do vệ tinh khí tượng xảy ra trục trặc lớn rồi! Một số ít người cương quyết không tin là vệ tinh khí tượng có trục trặc, lập tức quỳ xuống đất làm dấu thánh giá trước ngực, thành khẩn cầu nguyện Thượng Đế, cảm tạ Thượng Đế đã hiển linh kỳ tích!
Sau đó, một số vệ tinh khác cũng lục tục truyền tới hình ảnh, thuyết minh đầy đủ rõ ràng là đây không phải là trục trặc của vệ tinh mà là thật sự!
Một vệ tinh thì còn có thể nói là xảy ra trục trặc, nhưng tất cả các vệ tinh khác của Liên hiệp châu Âu, chẳng nhẽ cũng xảy ra trục trặc sao?
Khi Tiểu Lôi tới Vatican thì ký giả bên ngoài đã rút đi một phần ba để chạy tới bộ khí tượng của chính phủ. Có một số ký giả phản ứng lanh lẹ cơ trí, đã mẫn cảm ý thức được, kỳ tích khí tượng quỷ dị trên biển này, nói không chừng cùng với việc tập kích thần bí Vatican có liên quan gì đó mà không thể cho người ngoài biết được, vân vân...
Tóm lại, bên ngoại Vatican đã trở nên rất hỗn loạn.
Tại vòng phong tỏa bên ngoài của cảnh sát đã tụ tập rất nhiều người của giới truyền thông, còn có các cơ quan truyền thông lớn khắp thế giới, đều đã phái đội ngũ báo chí chuyên nghiệp nhất tới Vatican. Rất nhiều cảnh sát phong tỏa đường sá, mà Vatican cũng tuyên bố là hoàn toàn bãi bỏ việc mở cửa với du khách vô thời hạn. Lúc này tại Rome có chừng mười vạn du khách tới từ khắp nơi trên thế giới. Bọn họ đều vì danh tiếng của Vatican mà đến tham quan, chỉ vì sự kiện này mà bị kẹt bên ngoài.
Tiểu Lôi đứng cách tường thành Vatican chừng năm trăm thước. Tuyến phong tỏa trải ra rất xa, cảnh sát dùng súng thật đạn thật phòng thủ bên trong tuyến phong tỏa, còn bên ngoài thì đứng đầy đám ký giả cầm các dụng cụ quay phim chụp hình nhìn như pháo canon. Lại còn không ít ký giả lôi kéo người qua đường gần đó, biết đâu từ miệng họ lại có được tin tức gì đó có giá trị.
Tiểu Lôi đứng sau cùng đám người này, nhìn thấy bên trong Vatican đã trở nên náo loạn.
Trong lòng hắn dần dần cảm thấy có chút kỳ quái.
Bảo Nhi cùng Diệp Bất Quần, bọn họ rốt cuộc đã chạy tới đâu rồi?
Chung quanh Tiểu Lôi đứng đầy các du khách khắp thế giới bị cự tuyệt không cho vào trong. Rome thì tuyên bố thi hành thiêt quân luật ở chung quanh Vatican. Tiểu Lôi đang đứng giữa các du khách của các nước trên thế giới thì chợt thấy có gì bất ngờ.
Đột nhiên hắn cảm thấy có người bên cạnh níu vạt áo hắn. Cuối đầu xuống nhìn thì thấy một cô bé tóc vàng xinh đẹp đang níu nhẹ lấy vạt áo mình.
"Tiên sinh." Cô bé dùng tiếng Anh giọng Ý thấp giọng nói: "Bên kia có một người muốn đưa cho chú cái này, sau đó còn viết lại địa chỉ này, nói chú hai giờ chiều hôm nay tới chỗ địa chỉ này gặp hắn."
Nói xong liền đưa ra một món đồ cho Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi liếc mắt nhìn, sắc mặt không khỏi có chút biến động.
Là vì cô bé đưa cho hắn chẳng phải là thứ gì khác mà là một cái túi đeo vai tinh xảo của các bé gái.
Trên cái túi còn có một linh phù trữ vật nho nhỏ! Có linh phù nho nhỏ này, đồ trong túi có thể chứa được nhiều hơn gấp mười lần. Cái linh phù nho nhỏ này, tác dụng so với túi Càn Khôn của Tiểu Lôi cơ hồ chẳng kém bao nhiêu, chỉ bất quá là hơi thấp hơn mà thôi.
Nguyên nhân khiến sắc mặt Tiểu Lôi thay đổi rất đơn giản! Bởi vì cái túi này là của Bảo Nhi.
Tiểu Lôi nắm lấy cô bé kia rồi thấp giọng nói: "Món đồ này là ai đưa cho bé?"
Cô bé chớp ánh mắt xinh đẹp kia rồi chỉ tới một con đường nhỏ phía sau: "Người ở nơi đó, ông ta đưa cho con một ngàn lira, muốn cháu giao cho chú món đồ này." (lira: tiền Ý. Nay lira đã được thay bằng đồng Euro)
Tiểu Lôi lập tức nói: "Cháu dẫn chú đi, chú cũng cho cháu một ngàn lira."
Vẻ mặt cô gái lộ vẻ vui mừng, lập tức đáp ứng rồi nắm tay Tiểu Lôi kéo đi.
Nơi đó không xa lắm, chỉ cách mấy chục bước thôi. Nhưng tới đó nào thấy có bóng người nào ở đó?
Tiểu Lôi thở dài, biết rằng đối phương không muốn đối mặt với mình. Hắn rút từ trong ví tiền ra một tờ giấy bạc, nhưng lại là một tờ bạc một trăm đô Mỹ đưa cho cô bé, đồng thời ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, vẻ mặt vui tươi hòa nhã nói: "Cháu cho chú biết, người đó tướng cao thế nào?"
Cô bé cầm lấy tờ bạc, nghĩ một chút rồi giọng nói có chút hưng phấn: "Người đó mặc y phục trắng, nhưng cháu không thấy mặt ông ta, chỉ thấy ánh mắt ông ta rất sáng rất sáng."
Tiểu Lôi thở dài rồi hỏi kỹ thêm cô bé này vài câu. Đáng tiếc cô bé tựa hồ thật sự chẳng biết gì, cũng chẳng hỏi ra được gì. Tiểu Lôi dùng pháp lực quan sát cô bé một chút thì thấy cũng không có gì khác thường. Hắn không khỏi thở dài, lại đưa thêm một trăm đô Mỹ cho cô bé. Cô bé vui mừng hết cỡ cầm lấy rồi chạy đi.
Sắc mặt Tiểu Lôi trầm hẳn xuống.
Cái túi này của Bảo Nhi, hẳn nhiên là ngày thường lúc nào cũng đeo bên người. Hơn nữa hẳn nhiên là lần này ra ngoài cũng có đeo theo! Sao lại lọt vào tay người khác vậy?
Dựa vào bản lãnh cùng thông minh của Bảo Nhi, cho dù gặp phải cường địch gì, nếu không địch lại cũng đương nhiên là có thể bỏ chạy được. Nhưng đối phương lại lấy túi đồ của Bảo Nhi đưa cho mình, rõ ràng là muốn uy hiếp mình, cho mình biết là Bảo Nhi đang ở trong tay bọn chúng...
Rốt cuộc là người nào bắt được Bảo Nhi đây? Ở châu Âu, có ai có bản lãnh có thể bắt được cái con nha đầu tinh quái này chứ?
Mở túi sách của Bảo Nhi ra, một mớ các loại pháp bảo cùng linh đơn mà nha đầu này góp nhặt hàng ngày ở trong đó, tự nhiên là đều bị người ta lấy đi mất, chỉ để lại một cái túi trống trơn.
Lại đọc kỹ cái tờ giấy kia, Tiểu Lôi không khỏi biến sắc.
Chỉ thấy địa chỉ viết trên đó không ngờ lại là: Pháp quốc, thành Toulouse, phía bắc núi Pyrenees, Thánh địa tiểu trấn.
Đó chẳng phải là là cái trấn nhỏ dưới chân núi Pyrenees mà vài năm trước mình đã từng đi qua sao?
Bình luận truyện