Chỉ Yêu Quỷ Y Độc Phi

Chương 11: Cười nhạo



Edit: Skye

“Ai nha, ta thật sự không cẩn thận.” Giả bộ kinh ngạc, Nguyên Sơ Hàn nâng chân lên, trên thảm quý lại thêm một vết bùn lớn.

Phong Li nhìn nàng, trong đôi mắt bừng tỉnh mang theo áp lực dời non lấp biển, khiến người ta trong nháy mắt khó thở.

Nhìn ánh mắt hắn, Nguyên Sơ Hàn có chút hoảng sợ, đây là bản năng của sinh vật. Đối mặt với kẻ địch cường đại, sẽ sợ sệt không tự chủ.

Chỉ có điều, cái sợ của Nguyên Sơ Hàn cũng chỉ trong chớp mắt, ngay sau đó nàng cười tít mắt, “Vậy làm sao bây giờ? Thảm sang quý như vậy, chỉ sợ ta không đền nổi.” Khuôn mặt dính bùn, khi nàng cười rộ lên mặt mày cong cong, so với ánh mặt trời còn sáng lạn hơn.

“Đứng ngay tại đó.” Phong Li mở miệng, giọng nói trầm thấp vang dội.

Nhướng mày, Nguyên Sơ Hàn thu chân đứng ngoài cửa, cực kỳ nhu thuận.

“Vật cầm trong tay là cái gì?” Ngồi phía sau thư án rộng rãi, khí thế Phong Li cường đại. Án thư có màu tối, áo bào của hắn cũng tối. Đồng nhất với con ngươi đen kia, khiến người ta cảm thấy áp lực.

“Tam Chỉ Thảo, hiệu quả đối tới đi tả.” Tính toán thứ này không phải dược liệu quý hiếm, nhưng nhìn thấy rồi, nàng không nghĩ bỏ qua.

“Tiểu thần tiên không hổ là tiểu thần tiên, cây thực vật trong phủ tùy ý mọc lên, ngươi đều có thể sử dụng được.” Phong Li đứng lên, dáng người cao ngất tiến vào giữa tầm mắt.

Nàng gật đầu, không quản Phong Li có ý châm chọc hay không, coi như đang tạm khen ngợi nàng.

“Không có biện pháp, bệnh nghề nghiệp.”

Từ sau án thư đi tới, Phong Li bước đi tao nhã mà quý khí, hơn nữa còn thêm vài phần hàn khí nghiêm nghị, ép người không thể không cúi đầu.

Đi đến trước cửa, Phong Li tận lực vượt qua chiếc thảm dơ bẩn Nguyên Sơ Hàn dẫm phải, sau đó đi ra cửa phòng.

Tầm mắt dừng trên mặt nàng, ánh mắt dao động, tay nhỏ cùng váy nàng đều là bùn đất, bẩn, thật là khó phủ nhận bản thân nàng quá tự nhiên rồi.

“Tiểu thần tiên y thuật cao siêu, tin tưởng không có chuyện không làm được. Trước mắt có chuyện cần ngươi, đi.” Sau cùng nhìn nàng một cái, Phong Li cất bước rời đi. Tấm lưng cao to, lộ ra nghiêm cẩn cự tuyệt người ngoài vạn dặm.

Vẻ mặt hộ vệ không thay đổi nhìn Nguyên Sơ Hàn, cực kỳ rõ ràng cho thấy muốn nàng nhanh chóng bắt kịp.

Vừa đi, Nguyên Sơ Hàn vừa thất vọng đau khổ âm thầm đoán, cần nàng sao? Có thể là chữa bệnh cho người nào đấy bệnh đã lâu!

Nàng không từ chối, trị bệnh cứu người, từ khi đi tới thế giới này, nàng càng nhiệt tình hơn.

Nhưng mà, Nguyên Sơ Hàn nghĩ sự tình không quá tốt như vậy, chuyện Phong Li muốn nàng, không hẳn là cứu người.

Hai nữ tử diễm lệ từ trong nhà thủy tạ (nhà ven hồ) bước ra, khoác dải lụa, xinh đẹp động lòng người. Thế nhưng trên thân hai người đều mang theo chút phong trần như có như không.

Thấy Phong Li đến, hai nữ tử phủ phục quỳ xuống đất, dáng người xinh đẹp quỳ trên mặt đất cũng thấy vẻ kiều diễm.

Phong Li vòng qua hai nữ tử, dừng lại bên rào chắn cạnh thủy tạ, con ngươi vừa chuyển, nhìn về phía Nguyên Sơ Hàn.

Đứng cảnh hồ nước, hơi thở trên người hắn bay đi, khiến người ta càng chuyên chú trên khuôn mặt hắn, thật sự đẹp, đẹp không tỳ vết.

“Tiểu thần tiên có phương pháp gì để hai người các nàng lập tức có thai sau chuyện khuê phòng không?” Hắn mở miệng, giọng nói lạnh nhạt.

Nguyên Sơ Hàn mở to mắt nhìn thoáng qua hai nữ tử đang quỳ trên mặt đất, sau đó sững sờ nhìn Phong Li, hắn nóng lòng muốn có đứa nhỏ à? Nếu hắn muốn đứa nhỏ, thì nữ tử phải thân phận tôn quý mới có được, dù sao hắn cũng là Nhiếp chính vương.

Mà hai nữ nhân trước mắt này, nói không xuôi tai, Nguyên Sơ Hàn thật cảm thấy hai người các nàng thật giống cô nương lầu xanh.

Tựa hồ hiểu được đôi mắt trừng to của Nguyên Sơ Hàn, hắn nhướng mày, “Không phải bổn vương.”

“A…!” Nàng gật đầu, vậy chuyện không kỳ quái nữa rồi.

“Có biện pháp sao?” Hắn lại hỏi, giọng điệu khôi phục hững hờ.

“Có thể, thay đổi thời kỳ rụng trứng!” Rất đơn giản, nàng châm mấy kim, thêm chút dược đẩy mạnh nội tiết tố nữ, vậy là thành công rồi.

Tựa hồ không hiểu nàng nói thời kỳ rụng trứng là cái gì, nhưng Phong Li không hỏi tiếp, chỉ nói. “Bắt đầu đi.”

Nhìn hai nữ nhân quỳ trên mặt đất, Nguyên Sơ Hàn bỏ Tam Chỉ Thảo xuống, tùy ý lau chùi bùn đất trên tay, sau đó lấy ra bao cuốn tùy thân mang theo, “Đứng lên, cởi quần áo ra.”

Thân thể hai nữ nhân khẽ run, sau đó không hề có động tác.

“Đứng lên đi, toàn bộ đều nghe theo chỉ thị của nàng.” Phong Li mở miệng, xoay đó xoay người đưa lưng về phía các nàng.

Hộ vệ bên ngoài thủy tạ cũng xoay người sang chỗ khác, tuy không thể rời đi nhưng bọn họ đều tránh được tầm mắt.

Lúc này hai nữ tử mới dám đứng dậy, nhìn Nguyên Sơ Hàn, sau đó chần chừ cởi bỏ xiêm y.

“Ngồi xuống.” Nàng ra lệnh, đi ra phía trước.

Hai nữ tử cởi bỏ quần áo, sau cùng trên người chỉ còn dư quần lót cùng cái yếm.

Nguyên Sơ Hàn kéo quần lót hai nàng xuống dưới, sau đó lấy châm. Động tác nàng cực nhanh, tay châm không rõ, hạ chậm lại càng lanh lợi, đúng huyệt thần, toàn bộ quá trình chỉ trong chớp mắt.

Hai nữ nhân không có cảm giác gì, bất quá phần bụng đã có thêm mấy ngân châm đâm tại mặt trên, phiếm ngân quang.

Sau cùng một châm hạ xuống, Nguyên Sơ Hàn thu tay, cuốn lại bao châm, nhìn về phía Phong Li vẫn đưa lưng về phía thủy tạ.

Con ngươi lấp lánh, nàng đến gần một bước, nhìn bóng lưng mực sắc của hắn, nhỏ giọng nói: “Đây thuộc loại vẽ đường cho hươu chạy hay là vì dân trừ hại?” Nàng muốn xác định suy nghĩ của mình. Cho dù thế này, nàng cũng là thầy thuốc, khi không uy hiếp đến tính mạng, nàng vẫn hy vọng mình vẫn có thể cứu người, mà không phải giết người.

Tay Phong Li đặt sau lưng vừa động, lạnh nhạt nói: “Là ngươi có bản lĩnh gan lớn hay là ngực lớn không não?”

Nguyên Sơ Hàn lập tức trừng mắt, ngay sau đó buộc mình đừng để mắc mưu, cười trừ. “Cảm ơn Vương gia thừa nhận ngực của ta.” Nói xong nàng còn tận lực ưỡn ngực, trong bụng lại bùng lửa.

Không ngờ nàng sẽ đánh trả như vậy, Phong Li thoáng qua sườn cổ gáy nhìn nàng một cái, sau cùng tầm mắt theo từ mặt rồi rời trên ngực nàng.

“Đích xác có ngực nhưng không có não.” Phong Li thu hồi tầm mắt, giọng nói vẫn đạm mạc như cũ, thế nhưng nếu nghe kỹ có thể thấy ý cười trong đó.

Nàng nhịn không được cắn răng, không thể làm gì được hắn, dơ tay đấm vào khoảng không hướng về phía hắn hai lần, sau đó xoay người quay về phía hai nữ nhân kia.

Thu châm, nàng ném châm đã dùng qua lên trên bàn. “Lấy bút tới, ta viết phương thuốc, các người bốc đúng thuốc. Ba ngày sau đó, liên tục trong vòng mười ngày đều là ‘ngày lành’, tùy thời trên giường đều có thể mang thai.”

Bút được đưa tới, Nguyên Sơ Hàn ngồi xuống viết phương thuốc, nàng không am hiểu bút lông, tư thế cũng không chính xác, chữ viết ra xấu đến kỳ dị.

Vừa lúc Phong Li xoay người, dừng bước phía sau lưng nàng, tầm mắt rơi trên chữ nàng.

“Ngươi lúc nhỏ mỗi ngày đều ăn chân gà sao?” Tiếng cười nhạo sau ót vang lên, động tác viết chữ của Nguyên Sơ Hàn dừng lại.

“Nhiếp chính vương, ngươi đây là đang cười nhạo ta sao?” Nàng nghiêng đầu trừng mắt to với hắn, thật sự không thể tưởng tượng nổi, hắn cư nhiên còn có thể cười nhạo người khác.

Phong Li nhìn đôi mắt to đang trừng hắn, gật đầu.”Ừ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện